Các Nguyên Soái Đồng Thời Đòi Ly Hôn
Chương 88: Bút ký tán vợ của gấu trúc
Bệ hạ nói sẽ giúp Nhan Kha hỏi thăm một chút, nhưng anh thật lòng cảm thấy việc này là không cần thiết.
Tuy nghĩ vậy rất không hay, nhưng nếu bọn họ đều không trở lại, anh còn có thể lừa mình dối người rằng có lẽ là Lauren đã gặp phải chuyện gì, bị cầm chân dù muốn cũng không cách nào trở lại được.
Mà tình huống hiện giờ là sao?
Thần thú có thể trở về, thật sự có thể trở về.
A Ly của Bệ hạ đi bao lâu? Chỉ hơn một tháng, hắn thật sự đã nhanh chóng quay về.
Trong khi đó, Lauren...
Năm năm rồi đấy.
Trước kia, Nhan Kha chưa từng suy nghĩ xem năm năm là một khoảng thời dan dài biết nhường nào, nhưng hiện tại, mỗi ngày mỗi đêm mỗi giờ mỗi phút đều thành những cây kim đâm vào tận xương anh.
Nhan Kha lên xe ngựa. Sau khi bước vào một không gian kín thì anh hoàn toàn không che giấu được cảm xúc nữa. Anh ngồi thẳng lưng, từng ngón tay đặt trên đầu gối ra sức nắm chặt lại... Trong xe tối đen chỉ có những tiếng nức nở cố gắng đè nén và mùi máu tươi tràn ra khi móng tay cắm sâu vào da thịt ở lòng bàn tay.
Nếu nhất định phải mất đi, thì tại sao còn cho anh hạnh phúc?
Mười năm, đời người có bao nhiêu cái mười năm, mà anh sẽ phải dùng bao nhiêu cái mười năm để quên đi mười năm đã mất này?
Cuối cùng thì anh cũng cảm nhận được tâm tình của Tạ Kiến Vi.
Tuyệt vọng quá mức, thật sự sẽ không tìm thấy sức mạnh để sống tiếp.
Nhưng anh còn có mẫu thân, anh không thể ích kỷ như vậy được.
Nhan Kha đi rồi, Tạ Kiến Vi khá là lo lắng.
Anh vốn định hỏi Lục Ly, xem hắn có biết chuyện liên quan tới gấu trúc của Nhan Kha không nhưng đúng vào lúc ấy, thái giám lại vội vàng chạy tới, cuống quýt hô từ ngoài cửa: "Bệ hạ! Vi đại nhân bệnh nặng, sợ là... sợ là không qua được!"
Tạ Kiến Vi lập tức đứng dậy, mấy chuyện tình cảm yêu đương bị anh gạt sang bên ngay trong nháy mắt.
Vi Ân là đại thần Nội các, luôn giúp sức cho Tạ Kiến Vi rất nhiều trong chuyện triều đình, là trụ cột nước nhà càng là một vị quan thanh liêm được dân chúng kính yêu.
Ông lâm bệnh nặng, Tạ Kiến Vi lo lắng không thôi, đương nhiên sẽ bất chấp đêm hôm để tới hỏi thăm.
Lục Ly không tiện đi theo, chỉ biết trấn an anh: "Đừng quá sốt ruột."
Tạ Kiến Vi nói: "Ta phải đi xem..."
Lục Ly tiếp tục vỗ về: "Ta chờ ngươi ở chỗ này, không đi đâu hết."
Tạ Kiến Vi không nhịn được, ghé lại ôm hắn: "Xin ngươi... nhất định không được đi đâu."
"Ừ." Lục Ly nói, "Yên tâm đi."
Tạ Kiến Vi vội vã thay đổi y phục xuất cung tới Vi phủ.
Vi Ân tuổi tác đã cao, bệnh tật quấn thân, lúc này đã là vô phương cứu chữa.
Ông cố gắng níu giữ một hơi tàn chính vì muốn gặp quân chủ của mình lần cuối. Nên sau khi thấy Tạ Kiến Vi, nói với anh vài câu xong ông liền vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Tạ Kiến Vi rất đau lòng, ban đại ân cho Vi phủ, chẳng những tăng phẩm cấp cho ba người con của Vi Ân, mà còn hạ lệnh cử hành tang lễ trọng thể cho ông nữa.
Bệ hạ trọng tình, điều ấy cũng thấm vào lòng dân.
Vi Ân mất lúc tuổi đã ngoài bảy mươi, song Tạ Kiến Vi vẫn khó lòng tươi tỉnh lại.
Lục Ly nhìn mà tâm sinh lo lắng, nói: "Bệ hạ, Vi đại nhân một lòng trung thành, nhất định không muốn thấy ngươi ưu tư như thế, cẩn thận tổn hại đến long thể."
Hắn cũng đã nhận ra, tuy điềm tĩnh và cơ trí lại ứng xử vô cùng hoàn mỹ, nhưng Tạ Kiến Vi có một nhược điểm trí mạng – đó là không biết cách giải tỏa cảm xúc.
Gặp phải chuyện buồn, người này không thích nói ra, cứ luôn giấu ở trong lòng, khó tránh khỏi sẽ lên men biến thành thuốc độc hủy diệt thân thể.
Tạ Kiến Vi nhìn thấy Lục Ly, chẳng hiểu vì sao lòng lại trở nên kiên định. Anh nhẹ giọng nói: "Với ta, Vi Ân vừa là thầy lại vừa là bạn, ông ấy đi rồi, ta... thực sự không quen."
Lục Ly biến thành người, đi tới phía sau anh: "Vi đại nhân là nguyên lão tam triều, tuổi tác đã cao, có thể nghỉ ngơi chưa chắc đã không phải là chuyện tốt."
Hai đầu lông mày của Tạ Kiến Vi vẫn nhíu chặt.
Lục Ly cẩn thận ôm anh vào lòng, thấp giọng nói: "... Có rất nhiều người đang lo lắng cho ngươi."
Hắn vừa nói hết lời, Tạ Kiến Vi đã ngẩn ra, lập tức nhận thấy mình bị cảm xúc chi phối quá nhiều, có lẽ mấy hôm nay Lục Ly cũng không dễ chịu.
Trong phút chốc, anh thấy hơi ảo não, muốn quay đầu trò chuyện với Lục Ly, nhưng lại không sao cử động được, bởi vì anh bị Lục Ly ôm chặt từ phía sau, cả người đều áp vào lồng ngực hắn.
Tạ Kiến Vi chớp chớp mắt, cảm giác được một tầng cơ ngực rắn chắc sau lưng, mặt mũi không khỏi đỏ lên.
"A Ly."
Lục Ly phả hơi vào tai anh: "Hửm?"
Tạ Kiến Vi rất mất tự nhiên: "Ta..."
Lục Ly rũ mắt, nhìn thấy vành tai phiếm hồng của đối phương, tim chợt nhảy dựng lên.
Tạ Kiến Vi quay đầu nhìn hắn: "... Ta hơi nóng."
Lục Ly vốn định buông tay, nhưng khi cùng anh mắt đối mắt, đừng nói là buông tay, hắn quả thực bị một cảm xúc dâng lên từ tận đáy lòng làm cho khiếp sợ.
"A Ly?" Tạ Kiến Vi nhẹ giọng gọi hắn.
Lục Ly cảm thấy miệng lưỡi khô rát: "Ta có thể..."
Hắn chưa nói xong, mấy tiếng "òng ọc" đã vang lên ở giữa bụng của hai người.
Cả hai đều im lặng, cuối cùng Tạ Kiến Vi cũng cong môi, mỉm cười: "Đói bụng à? Ta sai người chuẩn bị đồ ăn."
Lục Ly bị hai gò má ửng đỏ và nét tươi cười trên môi anh làm cho mất hồn, không kiểm soát được lực tay để đối phương tránh thoát.
Lục Ly vô cùng chán nản: hắn đói, nhưng không phải đói cơm, mà là đói anh.
Quả nhiên không nên hỏi, cứ hôn trước rồi nói sau.
Nhưng Tạ Kiến Vi đã sai người đi chuẩn bị bữa tối rồi, trước đó anh còn quay sang hỏi Lục Ly: "Muốn ăn món gì?"
Lục Ly khẽ động trong lòng: "Trước khi ra trận ăn một nồi lẩu sườn cừu cũng rất tuyệt."
Tạ Kiến Vi cười hắn: "Thời tiết ngày càng nóng, ngươi còn muốn ăn cái đó."
Lục Ly nói: "Muốn ăn, tốt nhất là cay một chút."
Đương nhiên Tạ Kiến Vi sẽ chiều ý hắn, đừng nói một nồi lẩu, dù A Ly muốn ăn sao trên trời, anh cũng sẽ nghĩ cái hái xuống cho bằng được.
Bọn thái giám chuẩn bị nguyên liệu và đỉnh đồng, lúc đưa tới thì đều ngoan ngoãn không dám nhìn loạn dù là một chút.
Bọn họ đều biết trong tẩm điện của Bệ hạ có một người đàn ông xa lạ, nhưng thường ngày khí thế của Tạ Kiến Vi rất mạnh, đám tiểu thái giám hiểu phép tắc vô cùng, đừng nói nhìn, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trời sắp vào hạ, hai người ngồi ăn lẩu bên nhau, nói thật cũng không phải nóng bình thường.
Tuy lẩu ngon, nhưng lại rất cay, ăn được một lúc da mặt mỏng manh của Tạ Kiến Vi đã ửng hổng, đôi mắt còn dâng lên một tầng hơi nước.
Lục Ly cảm thấy con người rất lợi hại, sao họ có thể nghiên cứu ra loại thức ăn ngon như vậy? Thật sự là ăn đến vui vẻ thoái mái trong lòng...
Ừm, nhưng món ngon cũng có khuyết điểm, nóng, quá nóng, nhất là bụng dưới, ngọn lửa tà ác đó khiến ánh mắt hắn nhìn Tạ Kiến Vi ngày càng trắng trợn hơn.
Tạ Kiến Vi cũng đã nhận ra, bị người nhìn chằm chằm như thế, có là Hoàng đế cũng chưa từng gặp bao giờ. Nhưng anh không khó chịu, A Ly làm gì anh cũng không hề ghét bỏ.
Hai người ăn đến mồ hôi đầm đìa, sau khi bữa tối được dọn xuống, Lục Ly mới đề nghị: "Đi tắm đi."
Tạ Kiến Vi cũng thấy toàn thân dính nhớp, nếu không tắm chắc chắn sẽ khó đi vào giấc ngủ.
Đằng sau cung Triêu Dương có một cái hồ tắm lộ thiên, ngâm mình khi trời nóng sẽ vô cùng thoải mái.
Tạ Kiến Vi không nghĩ ngợi nhiều, cởi quần áo xong liền xuống nước. Cảm giác mát lạnh lập tức bủa vây, khiến anh thoải mái đến thở ra một tiếng dài.
Anh tựa vào bên thành hồ, đang tự hỏi Lục Ly đâu thì hắn liền xuất hiện ngay trước mắt — Nam nhân mình trần như nhộng, cơ bắp bao trùm toàn thân khiến cho đường cong thân thể hắn hoàn mỹ đến không ngờ.
Tạ Kiến Vi nhìn nhìn, không hiểu vì sao mặt lại nóng lên, vì thế anh vội quay đầu sang chỗ khác.
Tiếp theo là tiếng người bước xuống nước. Sau đó, Lục Ly lập tức đi về phía Tạ Kiến Vi. Ở bên này, Tạ Kiến Vi lại cảm thấy nước lạnh trong hồ đang tăng nhiệt độ, bản thân anh cứ như bị đun trong nồi lẩu, máu huyết toàn thân đều đang sôi trào.
Lục Ly tới gần anh, khi cả hai chỉ cách nhau trong gang tấc, giọng nói trầm thấp gợi cảm của Lục Ly liền như không ngừng vang vọng trong tim anh: "A Vi..."
"Sao?"
"Ta muốn hôn ngươi."
Tạ Kiến Vi đỏ bừng cả mặt, cúi đầu càng sâu nhất quyết không chịu ngẩng lên.
Lòng Lục Ly ngứa đến phát điên, hắn nâng cằm anh lên, để ánh nhìn của mình xoáy vào đáy mắt người đối diện: "Ta... thích ngươi."
Giọng Tạ Kiến Vi hơi run: "Ừm."
"Là thích kiểu thế này." Nói xong, hắn lập tức cúi đầu ngậm lấy đôi môi mình ngày đêm mong nhớ.
Tạ Kiến Vi bỗng trợn to mắt.
Lục Ly dán lên môi anh, khẽ nói: "Nếu ghét thì đẩy ta ra."
Sao Tạ Kiến Vi có thể đẩy hắn ra được? Hai tay anh đặt ngay trước ngực Lục Ly, nhưng hoàn toàn không thể dùng lực, chúng run rẩy, mang theo một sự căng thẳng pha lẫn chờ mong hết sức rõ ràng.
Cuối cùng Lục Ly cũng không nhịn nổi nữa, hắn làm nụ hôn thêm sâu, vọt vào khoang miệng đối phương chính là một trận "càn quét" đến lệch đất nghiêng trời.
Tạ Kiến Vi bị hôn đến đầu váng mắt hoa, đừng nói từ chối, lúc sau anh còn trực tiếp ôm cổ Lục Ly, hoàn toàn dựa vào lồng ngực hắn.
Lục Ly được ủng hộ, sau khi rời môi của Tạ Kiến Vi thì thẳng tiến xuống cổ anh. Tạ Kiến Vi bị hắn hôn vừa tê vừa ngứa, lửa tình đã bị gợi lên hoàn toàn.
Lục Ly vòng tay ra sau lưng anh, bế anh lên cạnh hồ. Nước nhỏ giọt ở đuôi mái tóc dài, từng sợi từng sợi tơ đen làm làn da trắng nõn của anh càng như sương như ngọc.
Hắn tham lam nhìn ngắm từng tấc da thịt trên người Tạ Kiến Vi, rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng: "Thật đẹp."
Bộ phận vốn đang hừng hực sức sống của Tạ Kiến Vi, vì một câu ướt át này mà căng cứng đến phát đau.
Tất nhiên Lục Ly sẽ không để anh khó chịu, vì thế hắn cúi người, ngậm lấy...
Sau khi chọc thủng lớp giấy mỏng manh ngăn cách cuối cùng, hai người triền miên đến quá nửa đêm.
Tạ Kiến Vi là lần đầu tiên, làm sao chịu nổi Lục Ly, nên phải cầu xin liên tục.
Lục Ly phát huy phẩm chất không biết xấu hổ một cách hoàn hảo, nói: "Cọ thôi, chỉ cọ cọ thôi."
Tạ Kiến Vi tin hắn, sau đó... bị cọ vào trong.
Đi vào mà không tặng chút quà thì đại Ly tuyệt đối không ra, cho nên Tạ Kiến Vi đành phải miễn cưỡng nhận lấy "lễ vật" của hắn.
Ngày hôm sau, trong hơn mười năm tại vị, Tạ Kiến Vi cần mẫn đến mức các đại thần cũng phải đau lòng lần đầu tiên có suy nghĩ "vào triều là cái quỷ gì".
Chẳng những chỉ được ngủ đúng ngủ một canh giờ, mà mấu chốt là trước khi ngủ anh đã quá mệt mỏi.
Rõ ràng anh bị ABC XYZ, thế mà vẫn phải chạy suốt cả một ngày, thực sự mệt đến xương sống cũng muốn đứt thành từng đoạn.
Lục Ly nói: "Hay là lấy cớ thân thể khó chịu, cho..."
Tạ Kiến Vi lườm hắn một cái: "Đã bảo ngươi dừng lại rồi!"
Lục Ly rỏ ra vô tội: "Ta dừng ngươi lại bảo ta chuyển động đi."
Tạ Kiến Vi mặt đỏ tai hồng: "..."
Lục Ly lại muốn rục rịch, nhưng nghĩ đến tính cách của Tạ Kiến Vi, biết anh sẽ chẳng vì loại chuyện này mà bỏ buổi triều sớm, nên cũng không dám gây sức ép cho anh nữa.
Tạ Kiến Vi cố gắng rời giường. Thật ra giờ anh đã thấy đỡ nhiều, phỏng chừng thuốc Lục Ly bôi cho anh đã có tác dụng, đằng sau không đau, tuy lưng vẫn mỏi chân vẫn mềm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể đứng thẳng được.
Lục Ly đích thân hầu hạ anh rửa mặt, không cần mượn tay người khác.
Tạ Kiến Vi cũng lười cử động, mặc hắn ôm đến ôm đi.
Nhưng đến khi mặc quần áo, Lục Ly lại không làm được.
Triều phục Đế vương vô cùng rườm rà, đến cởi quần áo Lục Ly cũng chỉ biết xé, đương nhiên không thầu được vụ này.
Tạ Kiến Vi gọi thái giám vào. Bọn thái giám lặng lẽ như gà, đến thở cũng không dám thở mạnh, lại càng chẳng dám nhìn nhiều.
Thấy có người ngoài ở đây, Lục Ly liền trở nên ngoan ngoãn, chẳng qua cái này hoàn toàn không có tác dụng gì, hiệu quả cách âm của phòng ở thời cổ đại hết sức tầm thường, bọn thái giám hầu hạ bên ngoài muốn không nghe được gì cũng khó...
Bọn họ chẳng phải người không biết chuyện đời, hiển nhiên hiểu tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nói ra chính là tử tội, nên chẳng cần căn dặn, bọn họ đều hận mình không thể mất trí nhớ luôn cho rồi!
Tuy lúc lên triều Tạ Kiến Vi có vẻ rất vật vã, nhưng chỉ cần bắt đầu là sẽ hết sức tập trung, nghiêm túc thương lượng công trình phòng lũ mùa mưa với mấy vị đại thần.
Ngày thường, sau khi bãi triều, vài vị đại thần sẽ ở lại để báo cáo những nhiệm vụ Tạ Kiến Vi ngầm bố trí riêng. Nhưng hôm nay tinh thần Tạ Kiến Vi không tốt lắm, nghe xong một lát thì liền vung tay, nói: "Tạm thời cứ vậy đi."
Đại thần thấy Bệ hạ có vẻ mỏi mệt, không khỏi quan tâm: "Bệ hạ, xin hãy giữ gìn long thể."
Tạ Kiến Vi đáp lời: "Không việc gì, chắc là trời nóng nên trong người khó chịu, ngủ không được ngon."
Trời đúng là nóng, thời tiết đúng là oi, nhưng anh lại không buồn bực, ngược lại tâm tình của anh rất tốt, ngẫm lại liền không nhịn được mà muốn cong khóe miệng lên.
Các đại thần thấy tinh thần Bệ hạ vẫn ổn, cũng không lo lắng nhiều, sau khi cáo từ thì lập tức rời đi.
Con ong chăm chỉ Tạ Kiến Vi, lúc đăng cơ ngày nào cũng sống trong bận rộn.
Giờ mão vào triều, sau khi bãi triều anh còn thường xuyên bàn bạc với các đại thần tới giữa trưa. Đến trưa, thỉnh thoảng anh còn giữ bọn họ ở lại dùng bữa, tranh thủ nói chuyện chính sự trong lúc ăn cơm. Nghỉ trưa một lát, thức dậy anh liền bắt đầu phê duyệt tấu chương, mãi khi trời dần tối mới ra khỏi phòng, cưỡi ngựa bắn tên, rèn luyện thân thể. Tối đến, tấu chương lại chất cao như núi, nên anh thường bận rộn đến giờ tý mới thôi.
Thế nhưng từ lúc Lục Ly ở lại nơi này, cuộc sống hàng ngày của Tạ Kiến Vi đã bắt đầu thay đổi.
Ban đêm lăn lộn, giữa trưa sẽ không thể chỉ ngủ một lát rồi thôi mà thường kéo dài đến tận giờ mùi... thức dậy là chuẩn bị dùng cơm tối luôn rồi.
Trong khi, tấu chương còn chưa phê duyệt.
Tâm tình của Tạ Kiến Vi hiện giờ có lẽ na ná đám học sinh chưa làm bài tập hè mà mai đã là khai giảng – vô cùng lo lắng.
Lục Ly xót anh, nên có ý giúp anh phê duyệt tấu chương.
Việc này thực sự không hợp với quy củ, nhưng Lục Ly không để ý, mà Tạ Kiến Vi cũng chẳng bận tâm gì, ngược lại anh còn tương đối tò mò.
"Trước kia ngươi không biết chữ."
"..." Dừng một chút, Lục Ly giải thích, "Tay của gấu trúc không tiện cầm bút."
Tạ Kiến Vi nói: "Chữ không tồi."
Lục Ly nhìn nhìn, lại bảo: "Không giống chữ ngươi viết."
Tạ Kiến Vi chẳng để tâm: "Không sao, lúc ta bị bệnh cũng thường xuyên sai người..."
Anh còn chưa nói hết, Lục Ly đã cắt lời: "Bị bệnh?"
Tạ Kiến Vi bối rối nói vòng vo một chút.
Suy nghĩ trong chốc lát, Lục Ly liền cảm thấy chắc chắn anh không bệnh khi hắn còn là gấu trúc, nếu không hẳn là Tạ Kiến Vi sẽ không nhắc đến, vì anh nghĩ rằng hắn cũng biết rồi.
Giờ hắn thuận miệng hỏi, đối phương còn tỏ vẻ không muốn nhắc đến nhiều, rõ ràng là chuyện xảy ra sau khi hắn rời đi.
Lục Ly hỏi: "Sau khi ta đi ngươi bị bệnh à?"
Bệnh đến không thể cầm bút? Hắn hiểu rõ Tạ Kiến Vi là một Hoàng đế cần chính cỡ nào.
Tạ Kiến Vi trấn an hắn: "Không việc gì, chỉ là... chỉ là... vô tình bị nhiễm phong hàn."
Lục Ly nhíu mày, nghĩ tới hình ảnh Tạ Kiến Vi khi hắn vừa trở lại: tiều tụy, gầy yếu, đế phục vốn rộng thùng thình mặc trên người anh lại càng trống rỗng lạ lùng.
Hiện giờ Tạ Kiến Vi vẫn rất gầy, dù sắc mặt đã tốt hơn nhưng cơ thể cũng chẳng có bao nhiêu thịt.
Trái tim nhói lên một cái, hắn hỏi: "Vì ta đi mất phải không?"
Tạ Kiến Vi rũ mi.
Lục Ly lại nói: "Chẳng phải ta đã trở về rất nhanh sao?"
Tạ Kiến Vi khẽ thở dài, cuối cùng cũng mở miệng: "Ta thật sự nghĩ ngươi sẽ không quay lại nữa."
Vừa vặn hai mươi năm, giống y những gì đã viết trên sách cổ, sao anh có thể không tin?
Ngẫm lại mà không khỏi đau lòng, Lục Ly ôm anh, nói: "Tin mấy thứ vớ vẩn đó làm chi?"
Tạ Kiến Vi lắc đầu: "Không phải chỉ có thế..." Anh cân nhắc trông chốc lát, quyết định kể lại chuyện của Nhan Kha, "A kha nói đệ ấy đợi năm năm cũng không thấy người kia trở lại."
Lục Ly giật mình: "Hắn cũng có thần thú bảo hộ?"
Tạ Kiến Vi: "Ừm."
Lục Ly khựng lại một chút: "Không thể nào."
"Là sao?" Tạ Kiến Vi nhìn về phía Lục Ly.
Lục Ly nói: "Trong mấy thập niên gần đây, chỉ có ta và Lauren bị gọi về, hẳn là không có người thứ ba nào khác."
Tạ Kiến Vi không hiểu.
Lục Ly hỏi Tạ Kiến Vi: "Ngươi có biết thần thú bảo hộ của hắn tên gì không?"
Tạ Kiến Vi lắc đầu: "Đệ ấy không nhắc tới."
Lục Ly hơi buồn bực: "Là gấu trúc à?"
Cái này Tạ Kiến Vi vô cùng chắc chắc: "Đúng."
Lục Ly lại hỏi thời gian, Tạ Kiến Vi nói rất rõ ràng, điểm ấy Nhan Kha đã từng kể với anh.
Lục Ly tính toán cẩn thận, chẳng phải trúng khớp với khoảng thời gian Lauren tới Nhân giới hay sao?
Thế này là thế nào...
Trùng hợp hay là lầm lẫn?
Đáng tiếc hắn mất trí nhớ, nên không rõ tình huống cụ thể ra sao, mà cái giọng nói vang lên trong óc hắn đã biến mất rồi, chưa từng xuất hiện lại thêm lần nữa. (Nhan Kha thật: má ơi, kịch bản này không đúng lắm nha!)
Tạ Kiến Vi nói: "Ta muốn nhờ ngươi hỏi thăm hộ A Kha, vì sao thần thú bảo hộ của đệ ấy lại không quay về nữa. . ."
Tuy Lục Ly không xác định Lauren có phải thần thú bảo hộ của Nhan Kha không, nhưng hắn lại biết vì sao thần thú một đi không trở lại.
Vì thế, hắn giải thích: "Sau khi biến hóa, toàn bộ ký ức ở Nhân gian sẽ bị xóa đi, có lẽ thú bảo hộ của A Kha đã quên sạch cả rồi."
Đây là lần đầu tiên Tạ Kiến Vi nghe được việc này, sửng sốt nhìn về phía Lục Ly, nói: "Thế ư? Vậy vì sao ngươi không..."
Lục Ly thẳng thắn nói: "Ta cũng mất trí nhớ."
"Sao?" Tạ Kiến Vi trợn to mắt, "Vậy sao ngươi còn..."
Lục Ly cọ mũi lên chóp mũi anh, dịu dàng nói: "Mất trí nhớ cũng không cách nào khiến ta quên ngươi được."
Tạ Kiến Vi chớp chớp mắt.
Lục Ly lại bảo: "Chịu thôi, có lẽ vì quá yêu ngươi."
Tạ Kiến Vi bị lời tâm tình bất ngờ của hắn làm cho đỏ mặt, nhưng trong lòng lại như được tẩm mật đường, ngọt ngào muốn chết.
Hiện giờ anh rất muốn hôn Lục Ly, nhưng lo cho biểu đệ Nhan Kha tội nghiệp nên cũng hiểu việc này không thể chậm trễ, phải nhanh chóng đi nói rõ với đối phương.
Tạ Kiến Vi khởi hành tới phủ Công chúa...
Lại nói, lần này Nhan Kha thật sự bị sét đánh cháy sém, sốc đến mức chỉ thiếu nước nhảy sông tự tử.
Sau khi trở về từ Hoàng cung, Nhan Kha tự giam mình trong phòng một ngày một đêm, không ăn cũng không uống, còn khóc mãi không thôi. Cuối cùng, trưởng Công chúa phải đến đập cửa mới lôi anh ra được.
Vừa thấy bộ dạng của nhi tử, trưởng Công chúa mềm lòng lại xót ruột không thôi: "Ngươi... đây là làm sao!"
Nhan Kha thấy thân mẫu, nước mắt càng rơi không ngừng, khóc đến mức hít thở cũng không thông nữa.
Trưởng Công chúa chỉ có một nhi tử bảo bối này, trong phút chốc đã bị hắn khóc đến ruột gan xoắn lại với nhau, chẳng còn lòng dạ mắng mỏ nữa, chỉ một mực dỗ dành: "Làm sao vậy? Rốt cuộc là làm sao? Ai chọc giận ngươi?"
Nhan Kha cảm thấy cuộc đời mình như một màn hài kịch, không muốn giấu diếm nữa, nức nở nói: "Nương, hài nhi bất hiếu, đời này chỉ sợ không thể cho người ôm tôn tử."
Lời ấy khiến trưởng Công chúa hoảng sợ, vội vàng nhìn xuống đũng quần nhi tử, cuống lên: "Sao lại để bị thương chỗ đó? Không việc gì, không việc gì, đừng khóc, nương đi tìm thái y, đi xin Bệ hạ tìm danh y cho ngươi, nhất định có thể chữa khỏi..."
Đang lúc lòng đau đến tuyệt vọng, Nhan Kha bi phẫn nói: "Chỗ đó của ta không việc gì, vẫn tốt, chỉ là... chỉ là ta thích một nam nhân."
Tâm tình của trưởng Công chúa hôm nay thay đổi rất nhanh, đầu tiên là lo lắng cho nhi tử, sau lại bị một câu nói của nhi tử làm cho sững cả người.
"Cái gì? ! !"
Nhan Kha không muốn làm hại cô nương nhà người ta, nên dứt khoát ngả bài: "Ta thích nam nhân, ta..."
Trưởng Công chúa hít một ngụm khí lạnh: "Cái tên vô liêm sỉ nhà ngươi!"
Nhan Kha từ từ nhắm hai mắt lại: "Ta... ta còn bị hắn bội tình bạc nghĩa."
Trưởng Công chúa: "..." Lão nương cũng bị đứa nhi tử mãi không lớn được này làm cho tức chết!
Nhan Kha vừa khóc vừa nói, kể mình đợi hắn năm năm, đến hôm nay đã biết hắn sẽ không trở lại nữa, hắn không cần anh, từ đầu chí cuối hắn vẫn luôn lừa gạt anh...
Anh nói một thôi một hồi, trưởng Công chúa cũng mà một từ mẫu, càng nghe càng thương nhi tử, không mắng mỏ nữa, còn luôn miệng dỗ dành: "Đừng khóc, loại phụ tâm hán kia sớm muộn gì cũng bị thiên lôi đánh chết..."
Nghe thế Nhan Kha lại nhíu chặt lông mày, anh không muốn hắn bị thiên lôi đánh chết, hắn chết, gấu mập của anh cũng chết...
Gấu mập chính là hắn, vậy mà anh còn xót hắn, Nhan Kha cảm thấy bản thân quá rẻ tiền, thật sự là càng nghĩ lại càng khó chịu.
Trưởng Công chúa còn có thể làm sao, chỉ biết dỗ dành nhi tử như là nhi nữ: "Thích nam nhân cũng không việc gì, trên đời còn nhiều nam nhân tốt, nương cũng không phải người cổ hủ, mai kia..."
Nhan Kha được trưởng Công chúa "dỗ" thành công. Anh thích nam nhân, điều ấy không sai, nhưng không có nghĩa là ai cũng được, hơn nữa anh cũng không muốn chiếu cáo thiên hạ, cái "mai kia" này tốt nhất đừng có xảy ra. Chỉ là mẫu thân anh chuyện gì cũng có thể làm ra được, nên anh không dám đau lòng nữa. Nói chuyện với trưởng Công chúa một lát, cuối cùng anh đã ổn định tâm tình.
Mấy ngày sau, Nhan Kha không nhốt mình trong phòng nữa, song vẫn rất không có tinh thần.
Trưởng Công chúa vào cung gặp Bệ hạ, Nhan Kha không đi. Anh không muốn đi, nếu đi sẽ thấy A Ly và Bệ hạ, khi đó trái tim anh sẽ càng thêm nhức nhối.
Vấn đề là, ở nhà mãi cũng không phải chuyện tốt. Đúng vào lúc ấy, một lão tỷ muội của trưởng Công chúa gửi cho bà một cái thiệp mời, hy vọng bà đến quý phủ ngắm hoa.
Trưởng Công chúa liền mang theo nhi tử đi giải sầu.
Chuyến này, vô tình điểm đến của bọn họ là lại là phủ Quốc công gia, người đang vui mừng vì vừa tìm được "rể hiền".
Gần đây, lão Quốc công gia thật sự là xuân phong đắc ý. Đến nằm mơ ông cũng muốn kén một chàng rể về, nào ngờ thực sự lại có một chàng từ trên trời rơi thẳng xuống.
Nữ nhi của ông rất thích người này, đối phương cũng thường xuyên qua lại, hẳn là không bao lâu sẽ được việc thôi!
Lại nói, Lauren hết sức khổ tâm, đang định trở về Panlia. Nữ nhân vốn là thứ hắn không sao đối phó được, hắn lại càng không chịu nổi kiểu nữ nhân mảnh mai yếu đuối này: thở nhẹ nói khẽ, đi hai bước đã hết hơi, chẳng có việc gì cùng ngâm thơ, còn ngắm hoa bay cũng rơi nước mắt...
Lauren cảm thấy chắc chắn mười năm kia mình khổ đến không cách nào diễn tả bằng lời!
Hắn không nên tin mấy lời như trúng tà của Điện hạ, chạy đến đây để tìm "chủ nhân".
Tìm làm gì? Tám phần mười là năm năm trước hắn vất vả lắm mới có thể rời xa bể khổ, giờ lại ngu xuẩn nhảy ngược trở vào, đúng là "ngu ngốc" viết in hoa.
Không ngờ rằng Thượng tướng Lauren thật sự xứng đáng với hai chữ này, hắn nhận xét bản thân có thể nói là tương đối chính xác.
Nấn ná ở Nhân gian khoảng năm ngày, Lauren hoàn toàn không biết Lục Ly đã đi đâu. Cân nhắc đôi chút, hắn nghĩ mình cũng tìm được "chủ nhân" để thỏa mãn lòng hiếu kỳ rồi, nên quay về bộ tộc thôi.
Điện hạ thích đi đâu thì đi, dù sao hắn cũng không thể chịu đựng thêm được một ngày nào nữa.
Hôm nay hắn đang chuẩn bị lén trốn đi, kết quả lại nhìn thấy một thanh niên.
Người kia đi cùng một vị phu nhân ăn mặc lộng lẫy, trông qua thì vô cùng tuấn tú, nhưng đầu mày cuối mắt lại thoáng chút lạnh lùng, hơn nữa lúc không cười, cực giống một đóa hoa mai cô độc giữa trời đông giá rét, diễm lệ mà lại thanh cao.
Phu nhân bên cạnh hẳn là trưởng bối của đối phương, không biết bà nói gì mà đối phương chợt mỉm cười, nụ cười này tựa như trăm hoa đua nở, hoàn toàn đảo điên toàn bộ trời đông giá rét.
Trái tim Lauren đập cực mạnh, trong đầu trong óc chỉ còn lại bốn chữ "vừa gặp đã yêu".
Hắn không thể nói rõ đây là cảm giác gì, giống như kiếm tìm thật lâu, đợi chờ thật lâu, mong mỏi thật lâu... chỉ vì có thể nhìn người ta thoáng mỉm cười, đã muốn người ta cũng cười với mình như vậy.
Người này là ai...
Lauren rất muốn biết tên của anh, cũng rất muốn tiếp cận anh.
Hắn vốn định rời đi, nhưng hiện giờ lại chẳng thể nhấc chân. Đi? Đi đâu? Nên chăng, bước đến cạnh người ấy.
Lauren đang chuẩn bị ra ngoài thì gần đó vang lên một giọng nữ hết sức dịu dàng: "Lauren ca ca."
Lauren: "..." Da gà nổi ngay tại trận.
"Chủ nhân" nhẹ nhàng yếu đuối của hắn – Thẩm tiểu thư đang nhìn hắn bằng vẻ mặt ngượng ngùng: "Huynh ở đây làm gì?"
Thần kinh có thô đến đâu thì Lauren cũng cảm nhận được tâm ý của Thẩm tiểu thư đối với mình. Hắn vốn nghĩ chỉ cần mình rời đi, "chủ nhân" sẽ lập tức hiểu ra, nhưng giờ thì không được, hắn không muốn bỏ chạy nữa, nên sẽ phải giải quyết rõ ràng.
Lauren đang định mở miệng, Thẩm tiểu thư lại "Á" một tiếng, trượt chân, ngã nhào.
Lauren đứng đằng trước nàng, đương nhiên sẽ vươn tay ra đỡ.
Thẩm tiểu thư xấu hổ đến hai má ửng hồng.
Tiếng động bên này không nhỏ, người ở đằng kia cũng sôi nổi ghé mắt lại đây.
Trai tài gái sắc, một đôi bích nhân, ai nhìn cũng thấy sáng bừng trước mắt.
Trưởng Công chúa hiếu kỳ nói: "Đó là Tuyết Nhi nhỉ? Người bên cạnh nàng..."
Quốc công phu nhân che miệng cười: "Trưởng Công chúa đừng vội, mấy ngày nữa sẽ có thiệp cưới gửi đến tận phủ cũng chưa biết chừng."
Trưởng Công chúa kinh ngạc: "Đó chính là nữ tế tương lai mà ngươi kể trong thư à?"
Quốc công phu nhân đáp: "Trưởng Công chúa chớ nói chuyện ta viết trong thư ra!"
Hai bà là tỷ muội đã lâu, thường xuyên qua lại với nhau cho nên hết sức thân quen, thư từ trao đổi nhiều, bên trong cái gì cũng dám viết.
Trưởng Công chúa cười: "Làm bộ cái gì, nhìn ngươi mừng rỡ như vậy, xem ra là rất vừa lòng."
Quốc công phu nhân không đáp, nhưng vẻ mặt chính là: mẹ vợ nhìn "con rể" càng nhìn càng thuận mắt.
Trưởng Công chúa cũng tán thưởng một câu: "Nhìn qua đã thấy có khí khái một anh tài."
Các bà nói nói cười cười, mà Nhan Kha bên cạnh thì mặt mày tái xanh, ngay cả môi cũng không còn giọt máu.
Lau... Lauren.
Là Lauren.
Dù chỉ liếc nhìn từ xa, anh cũng có thể nhận ra hắn ngay lập tức.
Tưởng nhớ năm năm, mong chờ vô số ngày đêm, người đàn ông đã mang cho anh hạnh phúc cùng đau khổ khôn cùng này, sao anh có thể không nhận ra chứ...
Hắn đã trở lại, thì ra hắn đã trở lại từ lâu.
Đầu Nhan Kha kêu loạn, từng câu từng chữ trưởng Công chúa và Quốc công phu nhân nói đều như những mũi kim, đâm chọc vào trái tim đã trúng độc đến thối rữa của anh.
Có lẽ hắn chưa từng rời đi...
Chỉ là hắn chán anh, nên giả vờ phải đi để rồi bây giờ chuẩn bị thành thân cùng người khác.
Hắn thích nữ nhân sao? Nếu thích nữ nhân thì tại sao... tại sao lại... lại làm loại chuyện đó với anh?
Nhan Kha trợn to mắt, khoảng thời gian hai năm cuối cùng kia giống như một loạt bức hoạ nối lại thành một vòng tròn, không ngừng lướt qua trước mặt anh.
Hắn nói hắn thương anh, hắn nói hắn vĩnh viễn không rời xa anh, hắn nói... hắn... chỉ cần anh.
Nhan Kha cảm thấy mình quá ngu xuẩn khi tin vào những lời này.
Quốc công phu nhân kinh ngạc nói: "Tiểu Kha? Ngươi làm sao vậy?"
Bấy giờ Nhan Kha mới phát hiện mình đã vô thức rơi lệ như một tên ngốc rồi. Nước mắt hơn hai mươi năm của anh đều sắp chảy cạn trong mấy ngày nay.
Không thể để mất thể diện trước mặt người khác, Nhan Kha hít sâu một hơi, nói: "Không... sao, có lẽ hơi mẫn cảm với phấn hoa, nên ta không thoải mái lắm."
Trưởng Công chúa không phải người ngoài, đương nhiên biết chuyện gì xảy ra. Gần đây nhi tử đa sầu đa cảm chẳng khác gì nữ nhi, có lẽ lại tức cảnh sinh tình, nhớ tới nam nhân cặn bã năm xưa.
Bà đỡ lời cho Nhan Kha: "Không thoải mái thì đừng cố chịu đựng, nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Nhan Kha xin lỗi một tiếng rồi trực tiếp rời khỏi phủ Quốc công.
Đời này anh sẽ không quay lại nơi đây dù là một bước, đời này anh cũng sẽ không gặp mặt Tuyết Nhi muội muội dù chỉ một lần.
Để bọn họ thành thân đi, để hắn... để hắn...
Nhan Kha đi rất nhanh, sau khi về phủ Công chúa thì vào thẳng phòng mình.
Anh chạy đến thở hồng hộc, toàn thân bị mồ hôi vã ra làm cho ướt nhẹp, rõ ràng mệt mỏi vô cùng, nhưng vẫn vì phẫn nộ cùng bất cam trong tim mà dùng sức nện vào bàn gỗ.
Mặt gỗ hoa lê rắc chắc chưa từng rung lên dù là một chút, trong khi tay Nhan Kha đã đổ máu rồi.
Một chút cũng không đau, thì ra khi trái tim đau đớn đến cực điểm, tất cả nỗi đau khác sẽ chẳng là gì nữa.
Cuối cùng, Nhan Kha vẫn không thể nhịn được, anh lại nện một đấm xuống mặt bàn, hai tay máu chảy đầm đìa, nhưng cảm giác ấm ức, bất cam và tuyệt vọng vẫn như rắn độc nhe răng nhếch miệng, không ngừng gặm cắn lục phủ ngũ tạng của anh.
Vì sao... Vì sao... Vì sao phải đối xử với anh như vậy!
"Ngươi... Ngươi đang làm gì thế?" Giọng nói mang theo rất nhiều lo lắng của đàn ông chợt vang lên.
Nhan Kha giật nảy mình.
Cửa phòng bị đẩy ra, trong mắt người đàn ông cao lớn dâng đầy lo lắng, hắn vội vã tới gần, nhìn đôi tay đẫm máu của anh, hoảng đến mức chẳng biết phải làm sao.
"Ngươi cần gì phải chà đạp bản thân như vậy?"
Nhan Kha ngẩng đầu nhìn Lauren, chỉ cảm thấy sự căm giận ngút trời bỗng nhiên đánh úp lại. Anh ra sức đẩy hắn đi, giọng nói lạnh tới tột cùng: "Đúng vậy, ta chà đạp bản thân, mẹ kiếp, ta chính là thích chà đạp bản thân đấy!"
Lauren đang cảm thấy hết sức lơ mơ. Chỉ gặp người này một lần hắn đã không ngừng xao xuyến, chưa kịp hỏi tên,n ta đã biến mất chẳng thấy tăm hơi. Vất vả lắm mới tìm được, kết quả hắn lại thấy đối phương dùng tay không đập bàn.
Cái bàn kia cứng biết bao nhiêu, có gì không thể giải quyết mà phải tự tổn thương mình như vậy?
Lauren hết sức đau lòng, nhanh chân bước tới, chỉ hận không thể đổ tất cả thuốc chữa thương của mình lên tay anh.
Nhan Kha không biết hắn còn tới để làm gì. Năm năm không gặp, tái ngộ hắn còn muốn thành thân... Bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt khi xưa giờ đã biến thành thuốc độc, lúc này chạm mặt, anh chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng.
Mắt mù mới thích hắn, não tàn mới yêu hắn, Nhan Kha không muốn nhìn thấy hắn nữa. Ngay cả một ánh mắt cũng chẳng liếc qua, anh khẽ quát lên: "Cút, ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Nghe được lời này, con ngươi đen láy của Lauren chợt lóe, đáy mắt có chút tổn thương.
Nhan Kha không nhẫn nhịn được dù là một chút. Anh đã chịu đựng đủ rồi, anh cảm thấy không thể hô hấp được, tựa như toàn bộ không khí trong phòng đều vì sự xuất hiện của Lauren mà biến mất chẳng thấy tăm hơi!
"Ngươi cút, ngươi cút cho ta!" Nhan Kha hệt như con thú nhỏ lần đầu rơi vào tuyệt cảnh, tinh thần căng thẳng vô cùng.
Lauren há miệng, song lại chẳng nói được gì. Hắn không biết mình đã chọc giận đối phương lúc nào, nhưng hắn không muốn thấy người kia chật vật như thế...
Một lúc lâu sau, Lauren quay người rời đi trong cô đơn. Trước khi đi hắn để thuốc trị thương lại, nhỏ giọng nói: "Ngươi nhớ bôi thuốc... Đừng lại..."
"Cút!" Nhan Kha khàn giọng ném cho hắn một tiếng này.
Lauren tội nghiệp mà rời đi.
Người đi rồi, Nhan Kha mới như vỡ trận, ngã ngồi xuống ghế.
Nhưng ngay sau đó, anh nhìn thấy bình thuốc kia. Trong cơn giận dữ, anh cầm bình thuốc lên, dùng sức ném ra ngoài cửa sổ.
Ném xong toàn bộ sức lực đã tiêu tan, anh ngồi trên ghế mà hồn bay phách lạc.
Không biết qua bao lâu, máu trên tay đều khô cứng lại, Nhan Kha mớt đột ngột đứng lên, nhanh chân bước tới bên cửa sổ.
Bình thuốc đập vào một tảng đá, vỡ tan.
Nhan Kha nhìn bắng ánh mắt vạn phần kinh ngạc. Trong phút chốc, anh như thấy được chính trái tim mình, nó cũng bị đập đến tan tành vụn nát.
Anh ngồi xổm xuống, mở to mắt nhìn mặt đất cằn khô, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Hết rồi... Thật sự hết rồi.
Nhan Kha cho rằng đời này mình sẽ không còn gặp lại Lauren nữa, nhưng đâu ngờ ngày hôm sau, khi vừa mở mắt ra anh liền trông thấy hắn.
Lauren ngồi ở bên giường, đang cau mày băng bó vết thương cho anh.
Nhan Kha bùng nổ, đột ngột rút tay về, giọng nói hết sức lạnh lùng: "Ngươi lại tới làm gì?"
Lauren lo lắng nói: "Tay ngươi..."
"Không cần ngươi lo!"
Lauren mấp máy môi, vừa ấm ức lại vừa đau lòng, thấy sự chán ghét tràn đầy trong mắt Nhan Kha, không khỏi cúi đầu, nói: "Ngươi đừng nóng, ta đi đây... ta..."
Nhan Kha giận quá hóa cười: "Lauren, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Lauren ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh: "Ngươi... biết tên của ta..."
Nhan Kha tức đến đau gan: "Chẳng lẽ tất cả mọi người đều giống như ngươi, nói quên là có thế quên đến gọn gàng sạch sẽ?"
Lauren không hiểu: "Ngươi đang nói cái gì?"
Nhan Kha nhìn hắn như vậy, bỗng không còn sức nói chuyện nữa. Anh chơi không lại hắn, một kẻ không có trái tim, ai có thể so bằng?
Anh mệt, năm năm là đủ lâu rồi, anh không muốn bị tra tấn thêm nữa.
Nếu hắn sắp thành thân, vậy anh cũng nên hết hy vọng đi. Lừa gạt cũng được, phản bội cũng thế, có lẽ chỉ là do anh đơn phương tình nguyện thôi.
Đến khi Lauren rời đi, anh nên hiểu, tất cả đã là quá khứ.
Cuối cùng Nhan Kha cũng bình tĩnh lại, nhưng thân thể lại mệt mỏi thêm: "Lauren, xem như ta cầu xin ngươi, ngươi đi đi, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."
Lauren: "..."
Đúng vào lúc ấy, thái giám ngự tiền hô lên: "Hoàng Thượng giá lâm!"
Tuy nghĩ vậy rất không hay, nhưng nếu bọn họ đều không trở lại, anh còn có thể lừa mình dối người rằng có lẽ là Lauren đã gặp phải chuyện gì, bị cầm chân dù muốn cũng không cách nào trở lại được.
Mà tình huống hiện giờ là sao?
Thần thú có thể trở về, thật sự có thể trở về.
A Ly của Bệ hạ đi bao lâu? Chỉ hơn một tháng, hắn thật sự đã nhanh chóng quay về.
Trong khi đó, Lauren...
Năm năm rồi đấy.
Trước kia, Nhan Kha chưa từng suy nghĩ xem năm năm là một khoảng thời dan dài biết nhường nào, nhưng hiện tại, mỗi ngày mỗi đêm mỗi giờ mỗi phút đều thành những cây kim đâm vào tận xương anh.
Nhan Kha lên xe ngựa. Sau khi bước vào một không gian kín thì anh hoàn toàn không che giấu được cảm xúc nữa. Anh ngồi thẳng lưng, từng ngón tay đặt trên đầu gối ra sức nắm chặt lại... Trong xe tối đen chỉ có những tiếng nức nở cố gắng đè nén và mùi máu tươi tràn ra khi móng tay cắm sâu vào da thịt ở lòng bàn tay.
Nếu nhất định phải mất đi, thì tại sao còn cho anh hạnh phúc?
Mười năm, đời người có bao nhiêu cái mười năm, mà anh sẽ phải dùng bao nhiêu cái mười năm để quên đi mười năm đã mất này?
Cuối cùng thì anh cũng cảm nhận được tâm tình của Tạ Kiến Vi.
Tuyệt vọng quá mức, thật sự sẽ không tìm thấy sức mạnh để sống tiếp.
Nhưng anh còn có mẫu thân, anh không thể ích kỷ như vậy được.
Nhan Kha đi rồi, Tạ Kiến Vi khá là lo lắng.
Anh vốn định hỏi Lục Ly, xem hắn có biết chuyện liên quan tới gấu trúc của Nhan Kha không nhưng đúng vào lúc ấy, thái giám lại vội vàng chạy tới, cuống quýt hô từ ngoài cửa: "Bệ hạ! Vi đại nhân bệnh nặng, sợ là... sợ là không qua được!"
Tạ Kiến Vi lập tức đứng dậy, mấy chuyện tình cảm yêu đương bị anh gạt sang bên ngay trong nháy mắt.
Vi Ân là đại thần Nội các, luôn giúp sức cho Tạ Kiến Vi rất nhiều trong chuyện triều đình, là trụ cột nước nhà càng là một vị quan thanh liêm được dân chúng kính yêu.
Ông lâm bệnh nặng, Tạ Kiến Vi lo lắng không thôi, đương nhiên sẽ bất chấp đêm hôm để tới hỏi thăm.
Lục Ly không tiện đi theo, chỉ biết trấn an anh: "Đừng quá sốt ruột."
Tạ Kiến Vi nói: "Ta phải đi xem..."
Lục Ly tiếp tục vỗ về: "Ta chờ ngươi ở chỗ này, không đi đâu hết."
Tạ Kiến Vi không nhịn được, ghé lại ôm hắn: "Xin ngươi... nhất định không được đi đâu."
"Ừ." Lục Ly nói, "Yên tâm đi."
Tạ Kiến Vi vội vã thay đổi y phục xuất cung tới Vi phủ.
Vi Ân tuổi tác đã cao, bệnh tật quấn thân, lúc này đã là vô phương cứu chữa.
Ông cố gắng níu giữ một hơi tàn chính vì muốn gặp quân chủ của mình lần cuối. Nên sau khi thấy Tạ Kiến Vi, nói với anh vài câu xong ông liền vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Tạ Kiến Vi rất đau lòng, ban đại ân cho Vi phủ, chẳng những tăng phẩm cấp cho ba người con của Vi Ân, mà còn hạ lệnh cử hành tang lễ trọng thể cho ông nữa.
Bệ hạ trọng tình, điều ấy cũng thấm vào lòng dân.
Vi Ân mất lúc tuổi đã ngoài bảy mươi, song Tạ Kiến Vi vẫn khó lòng tươi tỉnh lại.
Lục Ly nhìn mà tâm sinh lo lắng, nói: "Bệ hạ, Vi đại nhân một lòng trung thành, nhất định không muốn thấy ngươi ưu tư như thế, cẩn thận tổn hại đến long thể."
Hắn cũng đã nhận ra, tuy điềm tĩnh và cơ trí lại ứng xử vô cùng hoàn mỹ, nhưng Tạ Kiến Vi có một nhược điểm trí mạng – đó là không biết cách giải tỏa cảm xúc.
Gặp phải chuyện buồn, người này không thích nói ra, cứ luôn giấu ở trong lòng, khó tránh khỏi sẽ lên men biến thành thuốc độc hủy diệt thân thể.
Tạ Kiến Vi nhìn thấy Lục Ly, chẳng hiểu vì sao lòng lại trở nên kiên định. Anh nhẹ giọng nói: "Với ta, Vi Ân vừa là thầy lại vừa là bạn, ông ấy đi rồi, ta... thực sự không quen."
Lục Ly biến thành người, đi tới phía sau anh: "Vi đại nhân là nguyên lão tam triều, tuổi tác đã cao, có thể nghỉ ngơi chưa chắc đã không phải là chuyện tốt."
Hai đầu lông mày của Tạ Kiến Vi vẫn nhíu chặt.
Lục Ly cẩn thận ôm anh vào lòng, thấp giọng nói: "... Có rất nhiều người đang lo lắng cho ngươi."
Hắn vừa nói hết lời, Tạ Kiến Vi đã ngẩn ra, lập tức nhận thấy mình bị cảm xúc chi phối quá nhiều, có lẽ mấy hôm nay Lục Ly cũng không dễ chịu.
Trong phút chốc, anh thấy hơi ảo não, muốn quay đầu trò chuyện với Lục Ly, nhưng lại không sao cử động được, bởi vì anh bị Lục Ly ôm chặt từ phía sau, cả người đều áp vào lồng ngực hắn.
Tạ Kiến Vi chớp chớp mắt, cảm giác được một tầng cơ ngực rắn chắc sau lưng, mặt mũi không khỏi đỏ lên.
"A Ly."
Lục Ly phả hơi vào tai anh: "Hửm?"
Tạ Kiến Vi rất mất tự nhiên: "Ta..."
Lục Ly rũ mắt, nhìn thấy vành tai phiếm hồng của đối phương, tim chợt nhảy dựng lên.
Tạ Kiến Vi quay đầu nhìn hắn: "... Ta hơi nóng."
Lục Ly vốn định buông tay, nhưng khi cùng anh mắt đối mắt, đừng nói là buông tay, hắn quả thực bị một cảm xúc dâng lên từ tận đáy lòng làm cho khiếp sợ.
"A Ly?" Tạ Kiến Vi nhẹ giọng gọi hắn.
Lục Ly cảm thấy miệng lưỡi khô rát: "Ta có thể..."
Hắn chưa nói xong, mấy tiếng "òng ọc" đã vang lên ở giữa bụng của hai người.
Cả hai đều im lặng, cuối cùng Tạ Kiến Vi cũng cong môi, mỉm cười: "Đói bụng à? Ta sai người chuẩn bị đồ ăn."
Lục Ly bị hai gò má ửng đỏ và nét tươi cười trên môi anh làm cho mất hồn, không kiểm soát được lực tay để đối phương tránh thoát.
Lục Ly vô cùng chán nản: hắn đói, nhưng không phải đói cơm, mà là đói anh.
Quả nhiên không nên hỏi, cứ hôn trước rồi nói sau.
Nhưng Tạ Kiến Vi đã sai người đi chuẩn bị bữa tối rồi, trước đó anh còn quay sang hỏi Lục Ly: "Muốn ăn món gì?"
Lục Ly khẽ động trong lòng: "Trước khi ra trận ăn một nồi lẩu sườn cừu cũng rất tuyệt."
Tạ Kiến Vi cười hắn: "Thời tiết ngày càng nóng, ngươi còn muốn ăn cái đó."
Lục Ly nói: "Muốn ăn, tốt nhất là cay một chút."
Đương nhiên Tạ Kiến Vi sẽ chiều ý hắn, đừng nói một nồi lẩu, dù A Ly muốn ăn sao trên trời, anh cũng sẽ nghĩ cái hái xuống cho bằng được.
Bọn thái giám chuẩn bị nguyên liệu và đỉnh đồng, lúc đưa tới thì đều ngoan ngoãn không dám nhìn loạn dù là một chút.
Bọn họ đều biết trong tẩm điện của Bệ hạ có một người đàn ông xa lạ, nhưng thường ngày khí thế của Tạ Kiến Vi rất mạnh, đám tiểu thái giám hiểu phép tắc vô cùng, đừng nói nhìn, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trời sắp vào hạ, hai người ngồi ăn lẩu bên nhau, nói thật cũng không phải nóng bình thường.
Tuy lẩu ngon, nhưng lại rất cay, ăn được một lúc da mặt mỏng manh của Tạ Kiến Vi đã ửng hổng, đôi mắt còn dâng lên một tầng hơi nước.
Lục Ly cảm thấy con người rất lợi hại, sao họ có thể nghiên cứu ra loại thức ăn ngon như vậy? Thật sự là ăn đến vui vẻ thoái mái trong lòng...
Ừm, nhưng món ngon cũng có khuyết điểm, nóng, quá nóng, nhất là bụng dưới, ngọn lửa tà ác đó khiến ánh mắt hắn nhìn Tạ Kiến Vi ngày càng trắng trợn hơn.
Tạ Kiến Vi cũng đã nhận ra, bị người nhìn chằm chằm như thế, có là Hoàng đế cũng chưa từng gặp bao giờ. Nhưng anh không khó chịu, A Ly làm gì anh cũng không hề ghét bỏ.
Hai người ăn đến mồ hôi đầm đìa, sau khi bữa tối được dọn xuống, Lục Ly mới đề nghị: "Đi tắm đi."
Tạ Kiến Vi cũng thấy toàn thân dính nhớp, nếu không tắm chắc chắn sẽ khó đi vào giấc ngủ.
Đằng sau cung Triêu Dương có một cái hồ tắm lộ thiên, ngâm mình khi trời nóng sẽ vô cùng thoải mái.
Tạ Kiến Vi không nghĩ ngợi nhiều, cởi quần áo xong liền xuống nước. Cảm giác mát lạnh lập tức bủa vây, khiến anh thoải mái đến thở ra một tiếng dài.
Anh tựa vào bên thành hồ, đang tự hỏi Lục Ly đâu thì hắn liền xuất hiện ngay trước mắt — Nam nhân mình trần như nhộng, cơ bắp bao trùm toàn thân khiến cho đường cong thân thể hắn hoàn mỹ đến không ngờ.
Tạ Kiến Vi nhìn nhìn, không hiểu vì sao mặt lại nóng lên, vì thế anh vội quay đầu sang chỗ khác.
Tiếp theo là tiếng người bước xuống nước. Sau đó, Lục Ly lập tức đi về phía Tạ Kiến Vi. Ở bên này, Tạ Kiến Vi lại cảm thấy nước lạnh trong hồ đang tăng nhiệt độ, bản thân anh cứ như bị đun trong nồi lẩu, máu huyết toàn thân đều đang sôi trào.
Lục Ly tới gần anh, khi cả hai chỉ cách nhau trong gang tấc, giọng nói trầm thấp gợi cảm của Lục Ly liền như không ngừng vang vọng trong tim anh: "A Vi..."
"Sao?"
"Ta muốn hôn ngươi."
Tạ Kiến Vi đỏ bừng cả mặt, cúi đầu càng sâu nhất quyết không chịu ngẩng lên.
Lòng Lục Ly ngứa đến phát điên, hắn nâng cằm anh lên, để ánh nhìn của mình xoáy vào đáy mắt người đối diện: "Ta... thích ngươi."
Giọng Tạ Kiến Vi hơi run: "Ừm."
"Là thích kiểu thế này." Nói xong, hắn lập tức cúi đầu ngậm lấy đôi môi mình ngày đêm mong nhớ.
Tạ Kiến Vi bỗng trợn to mắt.
Lục Ly dán lên môi anh, khẽ nói: "Nếu ghét thì đẩy ta ra."
Sao Tạ Kiến Vi có thể đẩy hắn ra được? Hai tay anh đặt ngay trước ngực Lục Ly, nhưng hoàn toàn không thể dùng lực, chúng run rẩy, mang theo một sự căng thẳng pha lẫn chờ mong hết sức rõ ràng.
Cuối cùng Lục Ly cũng không nhịn nổi nữa, hắn làm nụ hôn thêm sâu, vọt vào khoang miệng đối phương chính là một trận "càn quét" đến lệch đất nghiêng trời.
Tạ Kiến Vi bị hôn đến đầu váng mắt hoa, đừng nói từ chối, lúc sau anh còn trực tiếp ôm cổ Lục Ly, hoàn toàn dựa vào lồng ngực hắn.
Lục Ly được ủng hộ, sau khi rời môi của Tạ Kiến Vi thì thẳng tiến xuống cổ anh. Tạ Kiến Vi bị hắn hôn vừa tê vừa ngứa, lửa tình đã bị gợi lên hoàn toàn.
Lục Ly vòng tay ra sau lưng anh, bế anh lên cạnh hồ. Nước nhỏ giọt ở đuôi mái tóc dài, từng sợi từng sợi tơ đen làm làn da trắng nõn của anh càng như sương như ngọc.
Hắn tham lam nhìn ngắm từng tấc da thịt trên người Tạ Kiến Vi, rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng: "Thật đẹp."
Bộ phận vốn đang hừng hực sức sống của Tạ Kiến Vi, vì một câu ướt át này mà căng cứng đến phát đau.
Tất nhiên Lục Ly sẽ không để anh khó chịu, vì thế hắn cúi người, ngậm lấy...
Sau khi chọc thủng lớp giấy mỏng manh ngăn cách cuối cùng, hai người triền miên đến quá nửa đêm.
Tạ Kiến Vi là lần đầu tiên, làm sao chịu nổi Lục Ly, nên phải cầu xin liên tục.
Lục Ly phát huy phẩm chất không biết xấu hổ một cách hoàn hảo, nói: "Cọ thôi, chỉ cọ cọ thôi."
Tạ Kiến Vi tin hắn, sau đó... bị cọ vào trong.
Đi vào mà không tặng chút quà thì đại Ly tuyệt đối không ra, cho nên Tạ Kiến Vi đành phải miễn cưỡng nhận lấy "lễ vật" của hắn.
Ngày hôm sau, trong hơn mười năm tại vị, Tạ Kiến Vi cần mẫn đến mức các đại thần cũng phải đau lòng lần đầu tiên có suy nghĩ "vào triều là cái quỷ gì".
Chẳng những chỉ được ngủ đúng ngủ một canh giờ, mà mấu chốt là trước khi ngủ anh đã quá mệt mỏi.
Rõ ràng anh bị ABC XYZ, thế mà vẫn phải chạy suốt cả một ngày, thực sự mệt đến xương sống cũng muốn đứt thành từng đoạn.
Lục Ly nói: "Hay là lấy cớ thân thể khó chịu, cho..."
Tạ Kiến Vi lườm hắn một cái: "Đã bảo ngươi dừng lại rồi!"
Lục Ly rỏ ra vô tội: "Ta dừng ngươi lại bảo ta chuyển động đi."
Tạ Kiến Vi mặt đỏ tai hồng: "..."
Lục Ly lại muốn rục rịch, nhưng nghĩ đến tính cách của Tạ Kiến Vi, biết anh sẽ chẳng vì loại chuyện này mà bỏ buổi triều sớm, nên cũng không dám gây sức ép cho anh nữa.
Tạ Kiến Vi cố gắng rời giường. Thật ra giờ anh đã thấy đỡ nhiều, phỏng chừng thuốc Lục Ly bôi cho anh đã có tác dụng, đằng sau không đau, tuy lưng vẫn mỏi chân vẫn mềm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể đứng thẳng được.
Lục Ly đích thân hầu hạ anh rửa mặt, không cần mượn tay người khác.
Tạ Kiến Vi cũng lười cử động, mặc hắn ôm đến ôm đi.
Nhưng đến khi mặc quần áo, Lục Ly lại không làm được.
Triều phục Đế vương vô cùng rườm rà, đến cởi quần áo Lục Ly cũng chỉ biết xé, đương nhiên không thầu được vụ này.
Tạ Kiến Vi gọi thái giám vào. Bọn thái giám lặng lẽ như gà, đến thở cũng không dám thở mạnh, lại càng chẳng dám nhìn nhiều.
Thấy có người ngoài ở đây, Lục Ly liền trở nên ngoan ngoãn, chẳng qua cái này hoàn toàn không có tác dụng gì, hiệu quả cách âm của phòng ở thời cổ đại hết sức tầm thường, bọn thái giám hầu hạ bên ngoài muốn không nghe được gì cũng khó...
Bọn họ chẳng phải người không biết chuyện đời, hiển nhiên hiểu tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nói ra chính là tử tội, nên chẳng cần căn dặn, bọn họ đều hận mình không thể mất trí nhớ luôn cho rồi!
Tuy lúc lên triều Tạ Kiến Vi có vẻ rất vật vã, nhưng chỉ cần bắt đầu là sẽ hết sức tập trung, nghiêm túc thương lượng công trình phòng lũ mùa mưa với mấy vị đại thần.
Ngày thường, sau khi bãi triều, vài vị đại thần sẽ ở lại để báo cáo những nhiệm vụ Tạ Kiến Vi ngầm bố trí riêng. Nhưng hôm nay tinh thần Tạ Kiến Vi không tốt lắm, nghe xong một lát thì liền vung tay, nói: "Tạm thời cứ vậy đi."
Đại thần thấy Bệ hạ có vẻ mỏi mệt, không khỏi quan tâm: "Bệ hạ, xin hãy giữ gìn long thể."
Tạ Kiến Vi đáp lời: "Không việc gì, chắc là trời nóng nên trong người khó chịu, ngủ không được ngon."
Trời đúng là nóng, thời tiết đúng là oi, nhưng anh lại không buồn bực, ngược lại tâm tình của anh rất tốt, ngẫm lại liền không nhịn được mà muốn cong khóe miệng lên.
Các đại thần thấy tinh thần Bệ hạ vẫn ổn, cũng không lo lắng nhiều, sau khi cáo từ thì lập tức rời đi.
Con ong chăm chỉ Tạ Kiến Vi, lúc đăng cơ ngày nào cũng sống trong bận rộn.
Giờ mão vào triều, sau khi bãi triều anh còn thường xuyên bàn bạc với các đại thần tới giữa trưa. Đến trưa, thỉnh thoảng anh còn giữ bọn họ ở lại dùng bữa, tranh thủ nói chuyện chính sự trong lúc ăn cơm. Nghỉ trưa một lát, thức dậy anh liền bắt đầu phê duyệt tấu chương, mãi khi trời dần tối mới ra khỏi phòng, cưỡi ngựa bắn tên, rèn luyện thân thể. Tối đến, tấu chương lại chất cao như núi, nên anh thường bận rộn đến giờ tý mới thôi.
Thế nhưng từ lúc Lục Ly ở lại nơi này, cuộc sống hàng ngày của Tạ Kiến Vi đã bắt đầu thay đổi.
Ban đêm lăn lộn, giữa trưa sẽ không thể chỉ ngủ một lát rồi thôi mà thường kéo dài đến tận giờ mùi... thức dậy là chuẩn bị dùng cơm tối luôn rồi.
Trong khi, tấu chương còn chưa phê duyệt.
Tâm tình của Tạ Kiến Vi hiện giờ có lẽ na ná đám học sinh chưa làm bài tập hè mà mai đã là khai giảng – vô cùng lo lắng.
Lục Ly xót anh, nên có ý giúp anh phê duyệt tấu chương.
Việc này thực sự không hợp với quy củ, nhưng Lục Ly không để ý, mà Tạ Kiến Vi cũng chẳng bận tâm gì, ngược lại anh còn tương đối tò mò.
"Trước kia ngươi không biết chữ."
"..." Dừng một chút, Lục Ly giải thích, "Tay của gấu trúc không tiện cầm bút."
Tạ Kiến Vi nói: "Chữ không tồi."
Lục Ly nhìn nhìn, lại bảo: "Không giống chữ ngươi viết."
Tạ Kiến Vi chẳng để tâm: "Không sao, lúc ta bị bệnh cũng thường xuyên sai người..."
Anh còn chưa nói hết, Lục Ly đã cắt lời: "Bị bệnh?"
Tạ Kiến Vi bối rối nói vòng vo một chút.
Suy nghĩ trong chốc lát, Lục Ly liền cảm thấy chắc chắn anh không bệnh khi hắn còn là gấu trúc, nếu không hẳn là Tạ Kiến Vi sẽ không nhắc đến, vì anh nghĩ rằng hắn cũng biết rồi.
Giờ hắn thuận miệng hỏi, đối phương còn tỏ vẻ không muốn nhắc đến nhiều, rõ ràng là chuyện xảy ra sau khi hắn rời đi.
Lục Ly hỏi: "Sau khi ta đi ngươi bị bệnh à?"
Bệnh đến không thể cầm bút? Hắn hiểu rõ Tạ Kiến Vi là một Hoàng đế cần chính cỡ nào.
Tạ Kiến Vi trấn an hắn: "Không việc gì, chỉ là... chỉ là... vô tình bị nhiễm phong hàn."
Lục Ly nhíu mày, nghĩ tới hình ảnh Tạ Kiến Vi khi hắn vừa trở lại: tiều tụy, gầy yếu, đế phục vốn rộng thùng thình mặc trên người anh lại càng trống rỗng lạ lùng.
Hiện giờ Tạ Kiến Vi vẫn rất gầy, dù sắc mặt đã tốt hơn nhưng cơ thể cũng chẳng có bao nhiêu thịt.
Trái tim nhói lên một cái, hắn hỏi: "Vì ta đi mất phải không?"
Tạ Kiến Vi rũ mi.
Lục Ly lại nói: "Chẳng phải ta đã trở về rất nhanh sao?"
Tạ Kiến Vi khẽ thở dài, cuối cùng cũng mở miệng: "Ta thật sự nghĩ ngươi sẽ không quay lại nữa."
Vừa vặn hai mươi năm, giống y những gì đã viết trên sách cổ, sao anh có thể không tin?
Ngẫm lại mà không khỏi đau lòng, Lục Ly ôm anh, nói: "Tin mấy thứ vớ vẩn đó làm chi?"
Tạ Kiến Vi lắc đầu: "Không phải chỉ có thế..." Anh cân nhắc trông chốc lát, quyết định kể lại chuyện của Nhan Kha, "A kha nói đệ ấy đợi năm năm cũng không thấy người kia trở lại."
Lục Ly giật mình: "Hắn cũng có thần thú bảo hộ?"
Tạ Kiến Vi: "Ừm."
Lục Ly khựng lại một chút: "Không thể nào."
"Là sao?" Tạ Kiến Vi nhìn về phía Lục Ly.
Lục Ly nói: "Trong mấy thập niên gần đây, chỉ có ta và Lauren bị gọi về, hẳn là không có người thứ ba nào khác."
Tạ Kiến Vi không hiểu.
Lục Ly hỏi Tạ Kiến Vi: "Ngươi có biết thần thú bảo hộ của hắn tên gì không?"
Tạ Kiến Vi lắc đầu: "Đệ ấy không nhắc tới."
Lục Ly hơi buồn bực: "Là gấu trúc à?"
Cái này Tạ Kiến Vi vô cùng chắc chắc: "Đúng."
Lục Ly lại hỏi thời gian, Tạ Kiến Vi nói rất rõ ràng, điểm ấy Nhan Kha đã từng kể với anh.
Lục Ly tính toán cẩn thận, chẳng phải trúng khớp với khoảng thời gian Lauren tới Nhân giới hay sao?
Thế này là thế nào...
Trùng hợp hay là lầm lẫn?
Đáng tiếc hắn mất trí nhớ, nên không rõ tình huống cụ thể ra sao, mà cái giọng nói vang lên trong óc hắn đã biến mất rồi, chưa từng xuất hiện lại thêm lần nữa. (Nhan Kha thật: má ơi, kịch bản này không đúng lắm nha!)
Tạ Kiến Vi nói: "Ta muốn nhờ ngươi hỏi thăm hộ A Kha, vì sao thần thú bảo hộ của đệ ấy lại không quay về nữa. . ."
Tuy Lục Ly không xác định Lauren có phải thần thú bảo hộ của Nhan Kha không, nhưng hắn lại biết vì sao thần thú một đi không trở lại.
Vì thế, hắn giải thích: "Sau khi biến hóa, toàn bộ ký ức ở Nhân gian sẽ bị xóa đi, có lẽ thú bảo hộ của A Kha đã quên sạch cả rồi."
Đây là lần đầu tiên Tạ Kiến Vi nghe được việc này, sửng sốt nhìn về phía Lục Ly, nói: "Thế ư? Vậy vì sao ngươi không..."
Lục Ly thẳng thắn nói: "Ta cũng mất trí nhớ."
"Sao?" Tạ Kiến Vi trợn to mắt, "Vậy sao ngươi còn..."
Lục Ly cọ mũi lên chóp mũi anh, dịu dàng nói: "Mất trí nhớ cũng không cách nào khiến ta quên ngươi được."
Tạ Kiến Vi chớp chớp mắt.
Lục Ly lại bảo: "Chịu thôi, có lẽ vì quá yêu ngươi."
Tạ Kiến Vi bị lời tâm tình bất ngờ của hắn làm cho đỏ mặt, nhưng trong lòng lại như được tẩm mật đường, ngọt ngào muốn chết.
Hiện giờ anh rất muốn hôn Lục Ly, nhưng lo cho biểu đệ Nhan Kha tội nghiệp nên cũng hiểu việc này không thể chậm trễ, phải nhanh chóng đi nói rõ với đối phương.
Tạ Kiến Vi khởi hành tới phủ Công chúa...
Lại nói, lần này Nhan Kha thật sự bị sét đánh cháy sém, sốc đến mức chỉ thiếu nước nhảy sông tự tử.
Sau khi trở về từ Hoàng cung, Nhan Kha tự giam mình trong phòng một ngày một đêm, không ăn cũng không uống, còn khóc mãi không thôi. Cuối cùng, trưởng Công chúa phải đến đập cửa mới lôi anh ra được.
Vừa thấy bộ dạng của nhi tử, trưởng Công chúa mềm lòng lại xót ruột không thôi: "Ngươi... đây là làm sao!"
Nhan Kha thấy thân mẫu, nước mắt càng rơi không ngừng, khóc đến mức hít thở cũng không thông nữa.
Trưởng Công chúa chỉ có một nhi tử bảo bối này, trong phút chốc đã bị hắn khóc đến ruột gan xoắn lại với nhau, chẳng còn lòng dạ mắng mỏ nữa, chỉ một mực dỗ dành: "Làm sao vậy? Rốt cuộc là làm sao? Ai chọc giận ngươi?"
Nhan Kha cảm thấy cuộc đời mình như một màn hài kịch, không muốn giấu diếm nữa, nức nở nói: "Nương, hài nhi bất hiếu, đời này chỉ sợ không thể cho người ôm tôn tử."
Lời ấy khiến trưởng Công chúa hoảng sợ, vội vàng nhìn xuống đũng quần nhi tử, cuống lên: "Sao lại để bị thương chỗ đó? Không việc gì, không việc gì, đừng khóc, nương đi tìm thái y, đi xin Bệ hạ tìm danh y cho ngươi, nhất định có thể chữa khỏi..."
Đang lúc lòng đau đến tuyệt vọng, Nhan Kha bi phẫn nói: "Chỗ đó của ta không việc gì, vẫn tốt, chỉ là... chỉ là ta thích một nam nhân."
Tâm tình của trưởng Công chúa hôm nay thay đổi rất nhanh, đầu tiên là lo lắng cho nhi tử, sau lại bị một câu nói của nhi tử làm cho sững cả người.
"Cái gì? ! !"
Nhan Kha không muốn làm hại cô nương nhà người ta, nên dứt khoát ngả bài: "Ta thích nam nhân, ta..."
Trưởng Công chúa hít một ngụm khí lạnh: "Cái tên vô liêm sỉ nhà ngươi!"
Nhan Kha từ từ nhắm hai mắt lại: "Ta... ta còn bị hắn bội tình bạc nghĩa."
Trưởng Công chúa: "..." Lão nương cũng bị đứa nhi tử mãi không lớn được này làm cho tức chết!
Nhan Kha vừa khóc vừa nói, kể mình đợi hắn năm năm, đến hôm nay đã biết hắn sẽ không trở lại nữa, hắn không cần anh, từ đầu chí cuối hắn vẫn luôn lừa gạt anh...
Anh nói một thôi một hồi, trưởng Công chúa cũng mà một từ mẫu, càng nghe càng thương nhi tử, không mắng mỏ nữa, còn luôn miệng dỗ dành: "Đừng khóc, loại phụ tâm hán kia sớm muộn gì cũng bị thiên lôi đánh chết..."
Nghe thế Nhan Kha lại nhíu chặt lông mày, anh không muốn hắn bị thiên lôi đánh chết, hắn chết, gấu mập của anh cũng chết...
Gấu mập chính là hắn, vậy mà anh còn xót hắn, Nhan Kha cảm thấy bản thân quá rẻ tiền, thật sự là càng nghĩ lại càng khó chịu.
Trưởng Công chúa còn có thể làm sao, chỉ biết dỗ dành nhi tử như là nhi nữ: "Thích nam nhân cũng không việc gì, trên đời còn nhiều nam nhân tốt, nương cũng không phải người cổ hủ, mai kia..."
Nhan Kha được trưởng Công chúa "dỗ" thành công. Anh thích nam nhân, điều ấy không sai, nhưng không có nghĩa là ai cũng được, hơn nữa anh cũng không muốn chiếu cáo thiên hạ, cái "mai kia" này tốt nhất đừng có xảy ra. Chỉ là mẫu thân anh chuyện gì cũng có thể làm ra được, nên anh không dám đau lòng nữa. Nói chuyện với trưởng Công chúa một lát, cuối cùng anh đã ổn định tâm tình.
Mấy ngày sau, Nhan Kha không nhốt mình trong phòng nữa, song vẫn rất không có tinh thần.
Trưởng Công chúa vào cung gặp Bệ hạ, Nhan Kha không đi. Anh không muốn đi, nếu đi sẽ thấy A Ly và Bệ hạ, khi đó trái tim anh sẽ càng thêm nhức nhối.
Vấn đề là, ở nhà mãi cũng không phải chuyện tốt. Đúng vào lúc ấy, một lão tỷ muội của trưởng Công chúa gửi cho bà một cái thiệp mời, hy vọng bà đến quý phủ ngắm hoa.
Trưởng Công chúa liền mang theo nhi tử đi giải sầu.
Chuyến này, vô tình điểm đến của bọn họ là lại là phủ Quốc công gia, người đang vui mừng vì vừa tìm được "rể hiền".
Gần đây, lão Quốc công gia thật sự là xuân phong đắc ý. Đến nằm mơ ông cũng muốn kén một chàng rể về, nào ngờ thực sự lại có một chàng từ trên trời rơi thẳng xuống.
Nữ nhi của ông rất thích người này, đối phương cũng thường xuyên qua lại, hẳn là không bao lâu sẽ được việc thôi!
Lại nói, Lauren hết sức khổ tâm, đang định trở về Panlia. Nữ nhân vốn là thứ hắn không sao đối phó được, hắn lại càng không chịu nổi kiểu nữ nhân mảnh mai yếu đuối này: thở nhẹ nói khẽ, đi hai bước đã hết hơi, chẳng có việc gì cùng ngâm thơ, còn ngắm hoa bay cũng rơi nước mắt...
Lauren cảm thấy chắc chắn mười năm kia mình khổ đến không cách nào diễn tả bằng lời!
Hắn không nên tin mấy lời như trúng tà của Điện hạ, chạy đến đây để tìm "chủ nhân".
Tìm làm gì? Tám phần mười là năm năm trước hắn vất vả lắm mới có thể rời xa bể khổ, giờ lại ngu xuẩn nhảy ngược trở vào, đúng là "ngu ngốc" viết in hoa.
Không ngờ rằng Thượng tướng Lauren thật sự xứng đáng với hai chữ này, hắn nhận xét bản thân có thể nói là tương đối chính xác.
Nấn ná ở Nhân gian khoảng năm ngày, Lauren hoàn toàn không biết Lục Ly đã đi đâu. Cân nhắc đôi chút, hắn nghĩ mình cũng tìm được "chủ nhân" để thỏa mãn lòng hiếu kỳ rồi, nên quay về bộ tộc thôi.
Điện hạ thích đi đâu thì đi, dù sao hắn cũng không thể chịu đựng thêm được một ngày nào nữa.
Hôm nay hắn đang chuẩn bị lén trốn đi, kết quả lại nhìn thấy một thanh niên.
Người kia đi cùng một vị phu nhân ăn mặc lộng lẫy, trông qua thì vô cùng tuấn tú, nhưng đầu mày cuối mắt lại thoáng chút lạnh lùng, hơn nữa lúc không cười, cực giống một đóa hoa mai cô độc giữa trời đông giá rét, diễm lệ mà lại thanh cao.
Phu nhân bên cạnh hẳn là trưởng bối của đối phương, không biết bà nói gì mà đối phương chợt mỉm cười, nụ cười này tựa như trăm hoa đua nở, hoàn toàn đảo điên toàn bộ trời đông giá rét.
Trái tim Lauren đập cực mạnh, trong đầu trong óc chỉ còn lại bốn chữ "vừa gặp đã yêu".
Hắn không thể nói rõ đây là cảm giác gì, giống như kiếm tìm thật lâu, đợi chờ thật lâu, mong mỏi thật lâu... chỉ vì có thể nhìn người ta thoáng mỉm cười, đã muốn người ta cũng cười với mình như vậy.
Người này là ai...
Lauren rất muốn biết tên của anh, cũng rất muốn tiếp cận anh.
Hắn vốn định rời đi, nhưng hiện giờ lại chẳng thể nhấc chân. Đi? Đi đâu? Nên chăng, bước đến cạnh người ấy.
Lauren đang chuẩn bị ra ngoài thì gần đó vang lên một giọng nữ hết sức dịu dàng: "Lauren ca ca."
Lauren: "..." Da gà nổi ngay tại trận.
"Chủ nhân" nhẹ nhàng yếu đuối của hắn – Thẩm tiểu thư đang nhìn hắn bằng vẻ mặt ngượng ngùng: "Huynh ở đây làm gì?"
Thần kinh có thô đến đâu thì Lauren cũng cảm nhận được tâm ý của Thẩm tiểu thư đối với mình. Hắn vốn nghĩ chỉ cần mình rời đi, "chủ nhân" sẽ lập tức hiểu ra, nhưng giờ thì không được, hắn không muốn bỏ chạy nữa, nên sẽ phải giải quyết rõ ràng.
Lauren đang định mở miệng, Thẩm tiểu thư lại "Á" một tiếng, trượt chân, ngã nhào.
Lauren đứng đằng trước nàng, đương nhiên sẽ vươn tay ra đỡ.
Thẩm tiểu thư xấu hổ đến hai má ửng hồng.
Tiếng động bên này không nhỏ, người ở đằng kia cũng sôi nổi ghé mắt lại đây.
Trai tài gái sắc, một đôi bích nhân, ai nhìn cũng thấy sáng bừng trước mắt.
Trưởng Công chúa hiếu kỳ nói: "Đó là Tuyết Nhi nhỉ? Người bên cạnh nàng..."
Quốc công phu nhân che miệng cười: "Trưởng Công chúa đừng vội, mấy ngày nữa sẽ có thiệp cưới gửi đến tận phủ cũng chưa biết chừng."
Trưởng Công chúa kinh ngạc: "Đó chính là nữ tế tương lai mà ngươi kể trong thư à?"
Quốc công phu nhân đáp: "Trưởng Công chúa chớ nói chuyện ta viết trong thư ra!"
Hai bà là tỷ muội đã lâu, thường xuyên qua lại với nhau cho nên hết sức thân quen, thư từ trao đổi nhiều, bên trong cái gì cũng dám viết.
Trưởng Công chúa cười: "Làm bộ cái gì, nhìn ngươi mừng rỡ như vậy, xem ra là rất vừa lòng."
Quốc công phu nhân không đáp, nhưng vẻ mặt chính là: mẹ vợ nhìn "con rể" càng nhìn càng thuận mắt.
Trưởng Công chúa cũng tán thưởng một câu: "Nhìn qua đã thấy có khí khái một anh tài."
Các bà nói nói cười cười, mà Nhan Kha bên cạnh thì mặt mày tái xanh, ngay cả môi cũng không còn giọt máu.
Lau... Lauren.
Là Lauren.
Dù chỉ liếc nhìn từ xa, anh cũng có thể nhận ra hắn ngay lập tức.
Tưởng nhớ năm năm, mong chờ vô số ngày đêm, người đàn ông đã mang cho anh hạnh phúc cùng đau khổ khôn cùng này, sao anh có thể không nhận ra chứ...
Hắn đã trở lại, thì ra hắn đã trở lại từ lâu.
Đầu Nhan Kha kêu loạn, từng câu từng chữ trưởng Công chúa và Quốc công phu nhân nói đều như những mũi kim, đâm chọc vào trái tim đã trúng độc đến thối rữa của anh.
Có lẽ hắn chưa từng rời đi...
Chỉ là hắn chán anh, nên giả vờ phải đi để rồi bây giờ chuẩn bị thành thân cùng người khác.
Hắn thích nữ nhân sao? Nếu thích nữ nhân thì tại sao... tại sao lại... lại làm loại chuyện đó với anh?
Nhan Kha trợn to mắt, khoảng thời gian hai năm cuối cùng kia giống như một loạt bức hoạ nối lại thành một vòng tròn, không ngừng lướt qua trước mặt anh.
Hắn nói hắn thương anh, hắn nói hắn vĩnh viễn không rời xa anh, hắn nói... hắn... chỉ cần anh.
Nhan Kha cảm thấy mình quá ngu xuẩn khi tin vào những lời này.
Quốc công phu nhân kinh ngạc nói: "Tiểu Kha? Ngươi làm sao vậy?"
Bấy giờ Nhan Kha mới phát hiện mình đã vô thức rơi lệ như một tên ngốc rồi. Nước mắt hơn hai mươi năm của anh đều sắp chảy cạn trong mấy ngày nay.
Không thể để mất thể diện trước mặt người khác, Nhan Kha hít sâu một hơi, nói: "Không... sao, có lẽ hơi mẫn cảm với phấn hoa, nên ta không thoải mái lắm."
Trưởng Công chúa không phải người ngoài, đương nhiên biết chuyện gì xảy ra. Gần đây nhi tử đa sầu đa cảm chẳng khác gì nữ nhi, có lẽ lại tức cảnh sinh tình, nhớ tới nam nhân cặn bã năm xưa.
Bà đỡ lời cho Nhan Kha: "Không thoải mái thì đừng cố chịu đựng, nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Nhan Kha xin lỗi một tiếng rồi trực tiếp rời khỏi phủ Quốc công.
Đời này anh sẽ không quay lại nơi đây dù là một bước, đời này anh cũng sẽ không gặp mặt Tuyết Nhi muội muội dù chỉ một lần.
Để bọn họ thành thân đi, để hắn... để hắn...
Nhan Kha đi rất nhanh, sau khi về phủ Công chúa thì vào thẳng phòng mình.
Anh chạy đến thở hồng hộc, toàn thân bị mồ hôi vã ra làm cho ướt nhẹp, rõ ràng mệt mỏi vô cùng, nhưng vẫn vì phẫn nộ cùng bất cam trong tim mà dùng sức nện vào bàn gỗ.
Mặt gỗ hoa lê rắc chắc chưa từng rung lên dù là một chút, trong khi tay Nhan Kha đã đổ máu rồi.
Một chút cũng không đau, thì ra khi trái tim đau đớn đến cực điểm, tất cả nỗi đau khác sẽ chẳng là gì nữa.
Cuối cùng, Nhan Kha vẫn không thể nhịn được, anh lại nện một đấm xuống mặt bàn, hai tay máu chảy đầm đìa, nhưng cảm giác ấm ức, bất cam và tuyệt vọng vẫn như rắn độc nhe răng nhếch miệng, không ngừng gặm cắn lục phủ ngũ tạng của anh.
Vì sao... Vì sao... Vì sao phải đối xử với anh như vậy!
"Ngươi... Ngươi đang làm gì thế?" Giọng nói mang theo rất nhiều lo lắng của đàn ông chợt vang lên.
Nhan Kha giật nảy mình.
Cửa phòng bị đẩy ra, trong mắt người đàn ông cao lớn dâng đầy lo lắng, hắn vội vã tới gần, nhìn đôi tay đẫm máu của anh, hoảng đến mức chẳng biết phải làm sao.
"Ngươi cần gì phải chà đạp bản thân như vậy?"
Nhan Kha ngẩng đầu nhìn Lauren, chỉ cảm thấy sự căm giận ngút trời bỗng nhiên đánh úp lại. Anh ra sức đẩy hắn đi, giọng nói lạnh tới tột cùng: "Đúng vậy, ta chà đạp bản thân, mẹ kiếp, ta chính là thích chà đạp bản thân đấy!"
Lauren đang cảm thấy hết sức lơ mơ. Chỉ gặp người này một lần hắn đã không ngừng xao xuyến, chưa kịp hỏi tên,n ta đã biến mất chẳng thấy tăm hơi. Vất vả lắm mới tìm được, kết quả hắn lại thấy đối phương dùng tay không đập bàn.
Cái bàn kia cứng biết bao nhiêu, có gì không thể giải quyết mà phải tự tổn thương mình như vậy?
Lauren hết sức đau lòng, nhanh chân bước tới, chỉ hận không thể đổ tất cả thuốc chữa thương của mình lên tay anh.
Nhan Kha không biết hắn còn tới để làm gì. Năm năm không gặp, tái ngộ hắn còn muốn thành thân... Bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt khi xưa giờ đã biến thành thuốc độc, lúc này chạm mặt, anh chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng.
Mắt mù mới thích hắn, não tàn mới yêu hắn, Nhan Kha không muốn nhìn thấy hắn nữa. Ngay cả một ánh mắt cũng chẳng liếc qua, anh khẽ quát lên: "Cút, ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Nghe được lời này, con ngươi đen láy của Lauren chợt lóe, đáy mắt có chút tổn thương.
Nhan Kha không nhẫn nhịn được dù là một chút. Anh đã chịu đựng đủ rồi, anh cảm thấy không thể hô hấp được, tựa như toàn bộ không khí trong phòng đều vì sự xuất hiện của Lauren mà biến mất chẳng thấy tăm hơi!
"Ngươi cút, ngươi cút cho ta!" Nhan Kha hệt như con thú nhỏ lần đầu rơi vào tuyệt cảnh, tinh thần căng thẳng vô cùng.
Lauren há miệng, song lại chẳng nói được gì. Hắn không biết mình đã chọc giận đối phương lúc nào, nhưng hắn không muốn thấy người kia chật vật như thế...
Một lúc lâu sau, Lauren quay người rời đi trong cô đơn. Trước khi đi hắn để thuốc trị thương lại, nhỏ giọng nói: "Ngươi nhớ bôi thuốc... Đừng lại..."
"Cút!" Nhan Kha khàn giọng ném cho hắn một tiếng này.
Lauren tội nghiệp mà rời đi.
Người đi rồi, Nhan Kha mới như vỡ trận, ngã ngồi xuống ghế.
Nhưng ngay sau đó, anh nhìn thấy bình thuốc kia. Trong cơn giận dữ, anh cầm bình thuốc lên, dùng sức ném ra ngoài cửa sổ.
Ném xong toàn bộ sức lực đã tiêu tan, anh ngồi trên ghế mà hồn bay phách lạc.
Không biết qua bao lâu, máu trên tay đều khô cứng lại, Nhan Kha mớt đột ngột đứng lên, nhanh chân bước tới bên cửa sổ.
Bình thuốc đập vào một tảng đá, vỡ tan.
Nhan Kha nhìn bắng ánh mắt vạn phần kinh ngạc. Trong phút chốc, anh như thấy được chính trái tim mình, nó cũng bị đập đến tan tành vụn nát.
Anh ngồi xổm xuống, mở to mắt nhìn mặt đất cằn khô, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Hết rồi... Thật sự hết rồi.
Nhan Kha cho rằng đời này mình sẽ không còn gặp lại Lauren nữa, nhưng đâu ngờ ngày hôm sau, khi vừa mở mắt ra anh liền trông thấy hắn.
Lauren ngồi ở bên giường, đang cau mày băng bó vết thương cho anh.
Nhan Kha bùng nổ, đột ngột rút tay về, giọng nói hết sức lạnh lùng: "Ngươi lại tới làm gì?"
Lauren lo lắng nói: "Tay ngươi..."
"Không cần ngươi lo!"
Lauren mấp máy môi, vừa ấm ức lại vừa đau lòng, thấy sự chán ghét tràn đầy trong mắt Nhan Kha, không khỏi cúi đầu, nói: "Ngươi đừng nóng, ta đi đây... ta..."
Nhan Kha giận quá hóa cười: "Lauren, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Lauren ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh: "Ngươi... biết tên của ta..."
Nhan Kha tức đến đau gan: "Chẳng lẽ tất cả mọi người đều giống như ngươi, nói quên là có thế quên đến gọn gàng sạch sẽ?"
Lauren không hiểu: "Ngươi đang nói cái gì?"
Nhan Kha nhìn hắn như vậy, bỗng không còn sức nói chuyện nữa. Anh chơi không lại hắn, một kẻ không có trái tim, ai có thể so bằng?
Anh mệt, năm năm là đủ lâu rồi, anh không muốn bị tra tấn thêm nữa.
Nếu hắn sắp thành thân, vậy anh cũng nên hết hy vọng đi. Lừa gạt cũng được, phản bội cũng thế, có lẽ chỉ là do anh đơn phương tình nguyện thôi.
Đến khi Lauren rời đi, anh nên hiểu, tất cả đã là quá khứ.
Cuối cùng Nhan Kha cũng bình tĩnh lại, nhưng thân thể lại mệt mỏi thêm: "Lauren, xem như ta cầu xin ngươi, ngươi đi đi, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."
Lauren: "..."
Đúng vào lúc ấy, thái giám ngự tiền hô lên: "Hoàng Thượng giá lâm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất