Chương 1: Cedric Diggory
"Anh chỉ cảm thấy, thứ em cần dừng lại không chỉ là việc mơ thấy ác mộng."
***
"Đừng nói nhiều như vậy. Em nói thật đó, mau cầm lấy cúp." Harry hô. Nét mặt cậu có chút chua xót nhè nhẹ.
"Không." Cedric kiên trì không lấy. Anh vượt qua con nhện tám mắt, bước đến bên cạnh Harry. Cậu nhìn anh chăm chú. Cedric đang rất nghiêm túc. Thứ anh ấy từ bỏ không chỉ là chiếc cúp mà còn là vinh quang nhà Hufflepuff chưa từng đạt được trong mấy trăm năm qua.
"Em đi đi!" Cedric khẽ nói. Thoạt nhìn anh có chút do dự nhưng vẫn rất kiên định. Tựa như anh đã quyết định chắc chắn rồi vậy.
Harry nhìn Cedric rồi lại nhìn chiếc cúp. Trong một thoáng, dường như cậu thấy được hình ảnh bản thân bước ra từ trong mê cung, giơ cao chiếc cúp, nghe được tiếng mọi người hoan hô nồng nhiệt. Còn có Cho Chang nhìn mình đầy ái mộ, biểu cảm ấy rõ ràng hơn bao giờ hết... Nhưng chỉ trong chốc lát, tất cả những khung cảnh ấy đều biến mất. Harry phát hiện cái mình nhìn thấy chỉ là khuôn mặt có chút mơ hồ nhưng lại thật cương quyết của Cedric.
"Hai người chúng ta cùng lấy." Harry đột nhiên nói.
"Cái gì?"
"Chúng ta cùng chạm vào chiếc cúp. Chiến thắng vẫn thuộc về Hogwarts. Chúng ta bất phân thắng bại."
Cedric kinh ngạc nhìn Harry, "Em, em nói thật ư?"
"Đương nhiên," Harry rất nghiêm túc, "Tất nhiên rồi. Chúng ta đã hỗ trợ lẫn nhau đi đến tận đây, đúng không? Vậy thì hãy cùng nhau đạt cúp!"
Hình như Cedric có chút không tin vào đôi tai mình. Sau một lúc định thần lại, anh tươi cười vui sướng đến mức để lộ hàm răng trắng tinh.
"Vậy nghe theo em." Cedric nhẹ nhàng nói, "Đi nào, cùng nhau lấy."
Anh đỡ lấy cánh tay Harry, choàng qua vai mình, giúp cậu khập khiễng đi về phía chiếc cúp. Hai người đồng thời vươn tay, chạm vào chiếc cúp ánh vàng rực rỡ.
"Em đếm đến ba, nhé?" Harry nói, "Một, hai, ba ——"
Cùng lúc, cậu và Cedric mỗi người nắm lấy một bên quai cúp.
【 Trích từ nguyên tác 《 Harry Potter và chiếc Cốc lửa》 Chương 31 】
Từ đó về sau, tối nào Harry cũng đều mơ thấy ác mộng.
Cậu sẽ mơ thấy ánh lửa hừng hực đến từ địa ngục. Cậu sẽ mơ thấy một cặp mắt màu đỏ tươi. Cậu sẽ mơ thấy ánh chớp xanh lè của lời nguyền Avada. Dù cậu có chạy xa đến đâu, nhanh đến đâu, cố gắng đến đâu, những thứ ấy vẫn đều bám riết theo sau. Cậu biết, rồi cuối cùng chúng cũng sẽ đuổi kịp mình.
Nhưng mỗi lần đương lúc bị đuổi theo ấy, thứ cậu bị cưỡng ép phải đối mặt không phải hình phạt tàn khốc hay là tử vong, mà là thi thể của một người. Tay chân anh buông lơi sõng soài trên mặt đất, đôi ngươi màu xám tro vô thần hướng về bầu trời u ám lạnh lẽo y hệt.
Đó là Cedric · Diggory.
Harry không muốn cho bất cứ ai biết. Lúc choàng tỉnh khỏi cơn mơ cậu chỉ trốn trong chăn mà khóc. Không ai sẽ đến an ủi cậu. Dượng dì Dursley chỉ biết ghét bỏ cậu. Dudley sẽ đấm gãy mũi cậu. Hermione và Ron gửi những lá thư hời hợt qua loa. Làm Kẻ Được Chọn, cậu bị cả thế giới này quên đi hoàn toàn. Cậu chờ mong một cơn mưa sấm rền chớp giật. Không phải đến từ giới pháp thuật, không phải bởi vì Chúa Tể Hắc Ám cuối cùng cũng bại lộ hành tung mà là một cơn mưa rào tự nhiên, tiếng sấm to đến mức có thể át đi tiếng thét gào trong căn phòng cậu. Nhưng trời vẫn chưa từng đổ mưa. Bởi vì thời tiết khô hạn cho nên Harry chưa từng thật sự phát tiết hết phẫn nộ trong lòng.
Chẳng hề gì.
Khi ném luôn những cây kẹo Hermione và Ron gửi cho, cậu nghĩ, chẳng hề gì. Khi bị hàng xóm khinh thường, mắng rủa bởi vì quần tàn áo tạ và đôi giày rách nát hở miệng, cậu nghĩ, chẳng hề gì. Khi đang trốn trong bụi cây nghe ngóng những bản tin tức nhàm chán, chịu đựng mùi bùn đất xộc lên gay mũi, cậu cũng nghĩ vậy.
Nhưng mỗi lần mơ thấy cái chết của Cedric, khi tỉnh dậy thân xác cậu như mất hồn, tâm trí lạc lõng, vô định. Ngay cả nỗi sợ hãi tột cùng đến mức chẳng thể làm gì đều tan nát. Cậu vô cùng hi vọng có thể thương tổn một ai đó. Nếu như không tìm thấy người nào, vậy thì, người đó sẽ là chính cậu.
Harry, mày không thân với anh ta. Nếu không có cuộc thi Tam Pháp Thuật, căn bản mày sẽ chẳng biết đến một người như vậy.
Nhưng mày đề nghị anh ấy cùng nhau lấy cúp, anh ấy bị Voldemort giết chết.
Anh ta là tình địch của mày. Hai người cùng theo đuổi một cô gái, cùng tranh đấu một chiếc cúp. Anh ta và mày không phải bạn bè.
Mày đề nghị anh ấy cùng nhau lấy cúp, sau đó anh ấy bị Voldemort giết chết.
Đó không phải lỗi của mày. Đâu ai ngờ rằng Voldemort lại ở nơi đó, đâu ai nghĩ tới cái cúp sẽ bị đổi thành khoá cảng.
Là mày đề nghị... Mày để ý...
Harry muốn ra khỏi phòng hít thở chút không khí trong lành nhưng dưới lầu lại vang vọng tiếng la to của dì Petunia. Giọng điệu kiểu này thường chỉ để hung hăng cảnh cáo một việc: Chúng tao có khách, thằng cháu đầu óc có vấn đề đừng có mà bén mảng xuống lầu. Cậu phẫn nộ đá cửa phòng một cú, lại quay về mép giường, ngồi xuống, khom lưng vùi mặt vào trong lòng bàn tay, suy sụp đến nỗi ngay cả đại não đều đình chỉ hoạt động.
"Em đừng như vậy nữa."
Harry suýt chút nữa hét lên. Thiếu niên kia đột ngột xuất hiện bên cạnh cậu, cong lưng nhìn cậu. Trong ánh mắt màu xám kia chứa đựng một chút quan tâm, nhưng càng nhiều hơn chính là kinh ngạc. Nếu không phải Harry đã phát điên, vậy thì đó thật sự là nhân vật chính trong cơn ác mộng hằng đêm của cậu.
Cedric lùi về phía sau một bước, nét mặt anh nom kỳ quái xen lẫn chút xấu hổ. Anh mất tự nhiên nói: "Này, chào em, Harry, anh không ngờ là..."
Harry hốt hoảng dùng tay chống đỡ cơ thể, lùi dần từ mép giường vào phía trong, gần như va luôn phải vách tường. Trên thực tế Cedric vẫn lo lắng chuyện này sẽ xảy ra, duỗi tay muốn giữ chặt Harry theo bản năng nhưng tay anh lại xuyên qua cánh tay cậu tựa như không khí.
Căn phòng càng chìm trong sự gượng gạo. Cedric thoạt trông bất lực không tưởng. Harry cảm thấy mình cần bình tĩnh một chút, cậu khẽ nói: "Vậy, anh là hồn ma?"
"Anh nghĩ vậy." Cedric tội nghiệp nói: "Ý anh là, anh không muốn hù doạ em, nhưng sau khi thoát ra từ đũa phép của em, anh... không trở về được, em hiểu không? Anh thật sự xin lỗi, anh cũng không muốn thế..." Anh áy náy: "Nhưng anh không biết nên đi đâu, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Sau đó anh phát hiện mình vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của em. Những cảnh tượng đó thực đáng sợ, anh vẫn luôn lặp lại tử vong..." Nhìn thấy sắc mặt Harry trở nên tái nhợt trong chớp mắt, anh vội vàng nói: "Anh không trách em, chỉ đang kể lại thôi. Huống chi, anh không có trái tim cho nên sẽ không bị tắt thở gì đó..."
Cedric trong trạng thái linh hồn cười gằn đầy khô khốc vì lời chọc cười sứt sẹo này. Harry rụt cổ, sau đó co gập cả người. Cậu ôm lấy đầu gối, nghĩ không ra mình nên nói gì tiếp, thấp giọng đáp: "Em xin lỗi, những ác mộng đó vẫn luôn tự nhiên hiện ra."
Cedric trôi đến ngồi cạnh Harry, học bộ dáng của cậu mà ôm lấy đầu gối, co người lại, nói một cách ôn hòa nhưng thực kiên định: "Anh chỉ cảm thấy, thứ em cần dừng lại không chỉ là việc mơ thấy ác mộng."
"Anh còn đau không?" Lơ lơ đãng đãng, tự nhiên lại buột miệng một câu, rất nhanh sau đó cậu đã hối hận. Vấn đề nhạy cảm này dĩ nhiên sẽ khiến người trong cuộc nổi giận rồi. Rốt cuộc thì cậu suy nghĩ kiểu gì vậy? Lại đi hỏi một người chết oan uổng câu hỏi như thế.
Cedric lắc lắc đầu, ôn hòa nói: "Avada Kedavra sẽ không khiến người sắp chết cảm thấy thống khổ. Chỉ là trong nháy mắt, mối liên hệ giữa anh và thế gian này đã biến mất." Anh nheo mắt lại, lẩm bẩm: "Anh nghĩ, nó sẽ chỉ làm những ai còn sống cảm thấy rất đau đớn."
Bọn họ lặng thinh, mà thật sự là không có gì để nói. Thật lâu sau, Harry nhẹ nhàng xoa xoa ống quần, do dự hỏi: "Vậy, anh thật sự là Cedric Diggory? Không phải một âm mưu nào đó của Voldemort?"
Đôi mắt xám dịu dàng của Cedric chậm rãi mơ hồ, màu đỏ từ từ lan rộng trên má anh. Harry nhìn anh, lần đầu tiên biết được thì ra hồn ma cũng sẽ đỏ mặt.
"Hãy cho em một minh chứng." Harry kiên trì nói, giọng nói xen lẫn chút hoài nghi: "Em cần xác định anh thật sự là Cedric Diggory."
Cedric mở miệng, chợt lặng im, rồi lại mở miệng, sau đó anh buột miệng thốt ra: "Anh hẹn Cho Chang làm bạn nhảy trong vũ hội cuộc thi Tam Pháp Thuật."
Harry trợn tròn mắt, cứng họng nhìn anh. Cedric nức nở một tiếng, cúi đầu vùi mặt vào trong tay: "Anh xin lỗi." Anh hơi ảo não, cam chịu: "Em có thể xem như chưa nghe thấy gì không? Anh có thể nói lại một lần, anh có thể nói cho em chuyện về cái trứng rồng, hoặc là chuyện ở sân Quidditch của chúng ta."
Harry nở nụ cười. Cậu không nhớ lần cuối cùng mình cười là khi nào nhưng kì lạ là, hiện giờ cậu thật sự vui vẻ.
"Nếu còn chưa đủ, anh có thể nói về cha mẹ anh, và họ hàng nữa." Cedric buồn bực mà nhìn Harry đang cười liên tục, vội vàng nói: "Còn có những chuyện khác nữa."
"Em đoán, thế này đã đủ rồi." Harry dùng mu bàn tay xoa mặt, giống như làm vậy có thể dọn sạch nét cười trên mặt mình. Cậu nhíu mày nói: "Đối với Voldemort mà nói, phái một tên Tử Thần Thực Tử tới Avada em sẽ càng dễ dàng hơn nhiều."
Ánh mắt Cedric sáng lên, anh vội vàng nói: "Anh cũng nghĩ vậy, lần sau anh sẽ nhớ rõ lý do này."
Thật kì lạ. Harry nhìn Cedric. Trước đó cậu còn đang sợ hãi vì cái chết của anh. Hiện giờ bọn họ sóng vai ôm đầu gối ngồi bên nhau, chuyện trò thoải mái thật giống như Cedric chưa từng chết đi. Đây cũng không phải chuyện kì quái nhất cậu từng gặp, vẫn luôn có những chuyện quái dị như người hai mặt, cuốn nhật kí, cha đỡ đầu vượt ngục, Chúa Tể Hắc Ám bước ra từ một chiếc vạc... làm cuộc đời cậu trải qua càng thêm quái lạ.
Cửa đột nhiên mở ra, dì Petunia trừng mắt: "Cái gì?"
Harry nhảy dựng lên, dán sát vách tường, Cedric cũng thất kinh hoảng hốt như cậu. Harry lắp bắp nói: "Cái gì là cái gì ạ?"
Ánh mắt sắc lẻm của dì Petunia soi mói, quét tới quét lui trong phòng Harry ba lần. Harry có thể khẳng định ánh mắt dì lướt đến chỗ Cedric đang đứng rất nhiều lần, nhưng dường như dì không nhìn thấy anh. Không phát hiện ra được bất cứ cái gì khác thường, dì Petunia vẫn chưa từ bỏ ý định: "Tao nghe thấy tiếng mày trò chuyện. Mày đang nói chuyện với ai? Mày vừa làm gì hả?"
"Con không làm cái gì cả." Một cơn giận dữ bốc lên, Harry mất kiên nhẫn nói: "Con lầm bầm một mình, vạch ra mấy trò âm mưu quỷ kế tào lao."
"Đúng vậy, tao biết tỏng mày chính là sao chổi." Dì Petunia hừ mũi đầy khinh miệt, sập cửa lại thật mạnh.
***
Tác giả: Đột nhiên nghĩ ra tình tiết này, càng nghĩ càng cảm thấy rất thú vị, dứt khoát viết viết xem. Dù sao vẫn là CP lạnh, update không nhanh, không ngóng trông bình luận với lưu trữ lắm, cứ thoải mái đi *buông tay* Đừng lo lắng tình tiết lệch, tôi soạn cốt truyện rồi.
***
"Đừng nói nhiều như vậy. Em nói thật đó, mau cầm lấy cúp." Harry hô. Nét mặt cậu có chút chua xót nhè nhẹ.
"Không." Cedric kiên trì không lấy. Anh vượt qua con nhện tám mắt, bước đến bên cạnh Harry. Cậu nhìn anh chăm chú. Cedric đang rất nghiêm túc. Thứ anh ấy từ bỏ không chỉ là chiếc cúp mà còn là vinh quang nhà Hufflepuff chưa từng đạt được trong mấy trăm năm qua.
"Em đi đi!" Cedric khẽ nói. Thoạt nhìn anh có chút do dự nhưng vẫn rất kiên định. Tựa như anh đã quyết định chắc chắn rồi vậy.
Harry nhìn Cedric rồi lại nhìn chiếc cúp. Trong một thoáng, dường như cậu thấy được hình ảnh bản thân bước ra từ trong mê cung, giơ cao chiếc cúp, nghe được tiếng mọi người hoan hô nồng nhiệt. Còn có Cho Chang nhìn mình đầy ái mộ, biểu cảm ấy rõ ràng hơn bao giờ hết... Nhưng chỉ trong chốc lát, tất cả những khung cảnh ấy đều biến mất. Harry phát hiện cái mình nhìn thấy chỉ là khuôn mặt có chút mơ hồ nhưng lại thật cương quyết của Cedric.
"Hai người chúng ta cùng lấy." Harry đột nhiên nói.
"Cái gì?"
"Chúng ta cùng chạm vào chiếc cúp. Chiến thắng vẫn thuộc về Hogwarts. Chúng ta bất phân thắng bại."
Cedric kinh ngạc nhìn Harry, "Em, em nói thật ư?"
"Đương nhiên," Harry rất nghiêm túc, "Tất nhiên rồi. Chúng ta đã hỗ trợ lẫn nhau đi đến tận đây, đúng không? Vậy thì hãy cùng nhau đạt cúp!"
Hình như Cedric có chút không tin vào đôi tai mình. Sau một lúc định thần lại, anh tươi cười vui sướng đến mức để lộ hàm răng trắng tinh.
"Vậy nghe theo em." Cedric nhẹ nhàng nói, "Đi nào, cùng nhau lấy."
Anh đỡ lấy cánh tay Harry, choàng qua vai mình, giúp cậu khập khiễng đi về phía chiếc cúp. Hai người đồng thời vươn tay, chạm vào chiếc cúp ánh vàng rực rỡ.
"Em đếm đến ba, nhé?" Harry nói, "Một, hai, ba ——"
Cùng lúc, cậu và Cedric mỗi người nắm lấy một bên quai cúp.
【 Trích từ nguyên tác 《 Harry Potter và chiếc Cốc lửa》 Chương 31 】
Từ đó về sau, tối nào Harry cũng đều mơ thấy ác mộng.
Cậu sẽ mơ thấy ánh lửa hừng hực đến từ địa ngục. Cậu sẽ mơ thấy một cặp mắt màu đỏ tươi. Cậu sẽ mơ thấy ánh chớp xanh lè của lời nguyền Avada. Dù cậu có chạy xa đến đâu, nhanh đến đâu, cố gắng đến đâu, những thứ ấy vẫn đều bám riết theo sau. Cậu biết, rồi cuối cùng chúng cũng sẽ đuổi kịp mình.
Nhưng mỗi lần đương lúc bị đuổi theo ấy, thứ cậu bị cưỡng ép phải đối mặt không phải hình phạt tàn khốc hay là tử vong, mà là thi thể của một người. Tay chân anh buông lơi sõng soài trên mặt đất, đôi ngươi màu xám tro vô thần hướng về bầu trời u ám lạnh lẽo y hệt.
Đó là Cedric · Diggory.
Harry không muốn cho bất cứ ai biết. Lúc choàng tỉnh khỏi cơn mơ cậu chỉ trốn trong chăn mà khóc. Không ai sẽ đến an ủi cậu. Dượng dì Dursley chỉ biết ghét bỏ cậu. Dudley sẽ đấm gãy mũi cậu. Hermione và Ron gửi những lá thư hời hợt qua loa. Làm Kẻ Được Chọn, cậu bị cả thế giới này quên đi hoàn toàn. Cậu chờ mong một cơn mưa sấm rền chớp giật. Không phải đến từ giới pháp thuật, không phải bởi vì Chúa Tể Hắc Ám cuối cùng cũng bại lộ hành tung mà là một cơn mưa rào tự nhiên, tiếng sấm to đến mức có thể át đi tiếng thét gào trong căn phòng cậu. Nhưng trời vẫn chưa từng đổ mưa. Bởi vì thời tiết khô hạn cho nên Harry chưa từng thật sự phát tiết hết phẫn nộ trong lòng.
Chẳng hề gì.
Khi ném luôn những cây kẹo Hermione và Ron gửi cho, cậu nghĩ, chẳng hề gì. Khi bị hàng xóm khinh thường, mắng rủa bởi vì quần tàn áo tạ và đôi giày rách nát hở miệng, cậu nghĩ, chẳng hề gì. Khi đang trốn trong bụi cây nghe ngóng những bản tin tức nhàm chán, chịu đựng mùi bùn đất xộc lên gay mũi, cậu cũng nghĩ vậy.
Nhưng mỗi lần mơ thấy cái chết của Cedric, khi tỉnh dậy thân xác cậu như mất hồn, tâm trí lạc lõng, vô định. Ngay cả nỗi sợ hãi tột cùng đến mức chẳng thể làm gì đều tan nát. Cậu vô cùng hi vọng có thể thương tổn một ai đó. Nếu như không tìm thấy người nào, vậy thì, người đó sẽ là chính cậu.
Harry, mày không thân với anh ta. Nếu không có cuộc thi Tam Pháp Thuật, căn bản mày sẽ chẳng biết đến một người như vậy.
Nhưng mày đề nghị anh ấy cùng nhau lấy cúp, anh ấy bị Voldemort giết chết.
Anh ta là tình địch của mày. Hai người cùng theo đuổi một cô gái, cùng tranh đấu một chiếc cúp. Anh ta và mày không phải bạn bè.
Mày đề nghị anh ấy cùng nhau lấy cúp, sau đó anh ấy bị Voldemort giết chết.
Đó không phải lỗi của mày. Đâu ai ngờ rằng Voldemort lại ở nơi đó, đâu ai nghĩ tới cái cúp sẽ bị đổi thành khoá cảng.
Là mày đề nghị... Mày để ý...
Harry muốn ra khỏi phòng hít thở chút không khí trong lành nhưng dưới lầu lại vang vọng tiếng la to của dì Petunia. Giọng điệu kiểu này thường chỉ để hung hăng cảnh cáo một việc: Chúng tao có khách, thằng cháu đầu óc có vấn đề đừng có mà bén mảng xuống lầu. Cậu phẫn nộ đá cửa phòng một cú, lại quay về mép giường, ngồi xuống, khom lưng vùi mặt vào trong lòng bàn tay, suy sụp đến nỗi ngay cả đại não đều đình chỉ hoạt động.
"Em đừng như vậy nữa."
Harry suýt chút nữa hét lên. Thiếu niên kia đột ngột xuất hiện bên cạnh cậu, cong lưng nhìn cậu. Trong ánh mắt màu xám kia chứa đựng một chút quan tâm, nhưng càng nhiều hơn chính là kinh ngạc. Nếu không phải Harry đã phát điên, vậy thì đó thật sự là nhân vật chính trong cơn ác mộng hằng đêm của cậu.
Cedric lùi về phía sau một bước, nét mặt anh nom kỳ quái xen lẫn chút xấu hổ. Anh mất tự nhiên nói: "Này, chào em, Harry, anh không ngờ là..."
Harry hốt hoảng dùng tay chống đỡ cơ thể, lùi dần từ mép giường vào phía trong, gần như va luôn phải vách tường. Trên thực tế Cedric vẫn lo lắng chuyện này sẽ xảy ra, duỗi tay muốn giữ chặt Harry theo bản năng nhưng tay anh lại xuyên qua cánh tay cậu tựa như không khí.
Căn phòng càng chìm trong sự gượng gạo. Cedric thoạt trông bất lực không tưởng. Harry cảm thấy mình cần bình tĩnh một chút, cậu khẽ nói: "Vậy, anh là hồn ma?"
"Anh nghĩ vậy." Cedric tội nghiệp nói: "Ý anh là, anh không muốn hù doạ em, nhưng sau khi thoát ra từ đũa phép của em, anh... không trở về được, em hiểu không? Anh thật sự xin lỗi, anh cũng không muốn thế..." Anh áy náy: "Nhưng anh không biết nên đi đâu, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Sau đó anh phát hiện mình vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của em. Những cảnh tượng đó thực đáng sợ, anh vẫn luôn lặp lại tử vong..." Nhìn thấy sắc mặt Harry trở nên tái nhợt trong chớp mắt, anh vội vàng nói: "Anh không trách em, chỉ đang kể lại thôi. Huống chi, anh không có trái tim cho nên sẽ không bị tắt thở gì đó..."
Cedric trong trạng thái linh hồn cười gằn đầy khô khốc vì lời chọc cười sứt sẹo này. Harry rụt cổ, sau đó co gập cả người. Cậu ôm lấy đầu gối, nghĩ không ra mình nên nói gì tiếp, thấp giọng đáp: "Em xin lỗi, những ác mộng đó vẫn luôn tự nhiên hiện ra."
Cedric trôi đến ngồi cạnh Harry, học bộ dáng của cậu mà ôm lấy đầu gối, co người lại, nói một cách ôn hòa nhưng thực kiên định: "Anh chỉ cảm thấy, thứ em cần dừng lại không chỉ là việc mơ thấy ác mộng."
"Anh còn đau không?" Lơ lơ đãng đãng, tự nhiên lại buột miệng một câu, rất nhanh sau đó cậu đã hối hận. Vấn đề nhạy cảm này dĩ nhiên sẽ khiến người trong cuộc nổi giận rồi. Rốt cuộc thì cậu suy nghĩ kiểu gì vậy? Lại đi hỏi một người chết oan uổng câu hỏi như thế.
Cedric lắc lắc đầu, ôn hòa nói: "Avada Kedavra sẽ không khiến người sắp chết cảm thấy thống khổ. Chỉ là trong nháy mắt, mối liên hệ giữa anh và thế gian này đã biến mất." Anh nheo mắt lại, lẩm bẩm: "Anh nghĩ, nó sẽ chỉ làm những ai còn sống cảm thấy rất đau đớn."
Bọn họ lặng thinh, mà thật sự là không có gì để nói. Thật lâu sau, Harry nhẹ nhàng xoa xoa ống quần, do dự hỏi: "Vậy, anh thật sự là Cedric Diggory? Không phải một âm mưu nào đó của Voldemort?"
Đôi mắt xám dịu dàng của Cedric chậm rãi mơ hồ, màu đỏ từ từ lan rộng trên má anh. Harry nhìn anh, lần đầu tiên biết được thì ra hồn ma cũng sẽ đỏ mặt.
"Hãy cho em một minh chứng." Harry kiên trì nói, giọng nói xen lẫn chút hoài nghi: "Em cần xác định anh thật sự là Cedric Diggory."
Cedric mở miệng, chợt lặng im, rồi lại mở miệng, sau đó anh buột miệng thốt ra: "Anh hẹn Cho Chang làm bạn nhảy trong vũ hội cuộc thi Tam Pháp Thuật."
Harry trợn tròn mắt, cứng họng nhìn anh. Cedric nức nở một tiếng, cúi đầu vùi mặt vào trong tay: "Anh xin lỗi." Anh hơi ảo não, cam chịu: "Em có thể xem như chưa nghe thấy gì không? Anh có thể nói lại một lần, anh có thể nói cho em chuyện về cái trứng rồng, hoặc là chuyện ở sân Quidditch của chúng ta."
Harry nở nụ cười. Cậu không nhớ lần cuối cùng mình cười là khi nào nhưng kì lạ là, hiện giờ cậu thật sự vui vẻ.
"Nếu còn chưa đủ, anh có thể nói về cha mẹ anh, và họ hàng nữa." Cedric buồn bực mà nhìn Harry đang cười liên tục, vội vàng nói: "Còn có những chuyện khác nữa."
"Em đoán, thế này đã đủ rồi." Harry dùng mu bàn tay xoa mặt, giống như làm vậy có thể dọn sạch nét cười trên mặt mình. Cậu nhíu mày nói: "Đối với Voldemort mà nói, phái một tên Tử Thần Thực Tử tới Avada em sẽ càng dễ dàng hơn nhiều."
Ánh mắt Cedric sáng lên, anh vội vàng nói: "Anh cũng nghĩ vậy, lần sau anh sẽ nhớ rõ lý do này."
Thật kì lạ. Harry nhìn Cedric. Trước đó cậu còn đang sợ hãi vì cái chết của anh. Hiện giờ bọn họ sóng vai ôm đầu gối ngồi bên nhau, chuyện trò thoải mái thật giống như Cedric chưa từng chết đi. Đây cũng không phải chuyện kì quái nhất cậu từng gặp, vẫn luôn có những chuyện quái dị như người hai mặt, cuốn nhật kí, cha đỡ đầu vượt ngục, Chúa Tể Hắc Ám bước ra từ một chiếc vạc... làm cuộc đời cậu trải qua càng thêm quái lạ.
Cửa đột nhiên mở ra, dì Petunia trừng mắt: "Cái gì?"
Harry nhảy dựng lên, dán sát vách tường, Cedric cũng thất kinh hoảng hốt như cậu. Harry lắp bắp nói: "Cái gì là cái gì ạ?"
Ánh mắt sắc lẻm của dì Petunia soi mói, quét tới quét lui trong phòng Harry ba lần. Harry có thể khẳng định ánh mắt dì lướt đến chỗ Cedric đang đứng rất nhiều lần, nhưng dường như dì không nhìn thấy anh. Không phát hiện ra được bất cứ cái gì khác thường, dì Petunia vẫn chưa từ bỏ ý định: "Tao nghe thấy tiếng mày trò chuyện. Mày đang nói chuyện với ai? Mày vừa làm gì hả?"
"Con không làm cái gì cả." Một cơn giận dữ bốc lên, Harry mất kiên nhẫn nói: "Con lầm bầm một mình, vạch ra mấy trò âm mưu quỷ kế tào lao."
"Đúng vậy, tao biết tỏng mày chính là sao chổi." Dì Petunia hừ mũi đầy khinh miệt, sập cửa lại thật mạnh.
***
Tác giả: Đột nhiên nghĩ ra tình tiết này, càng nghĩ càng cảm thấy rất thú vị, dứt khoát viết viết xem. Dù sao vẫn là CP lạnh, update không nhanh, không ngóng trông bình luận với lưu trữ lắm, cứ thoải mái đi *buông tay* Đừng lo lắng tình tiết lệch, tôi soạn cốt truyện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất