Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái
Quyển 2 Chương 18: Quyển 2 Chương 42
42. Loạn yêu trên sông và giao 18
42
Bài topic mang đến sóng gió rất nhanh lần nữa bị ép xuống.
Đến buổi chiều, hai trường cũng không cho ra thông báo rõ ràng, chỉ nói là sự việc chết đuối bình thường, chẳng qua người đuối nước bị thương, cho mới dẫn đến một loạt hiểu lầm. Tiện thể dặn mọi người không được lại gần đập nước nữa, cũng không được vì nóng bức quá mà nhảy xuống sông tắm.
Cách nói này được rất nhiều người tin tưởng, bởi vì dù người mở topic không ít, nhưng không ai đưa ra được một minh chứng xác thực nào, ai mà biết đến cùng là thật hay giả.
Nhưng Nhan Trăn một chút cũng không tin.
Cậu xác định những người này đã đến đập nước, sau đó còn chạm trán với đại yêu.
Hấp thụ được tính mạng của một người, sẽ phát sinh biến hóa gì đây?
Chỉ một người thường đương nhiên không thể bổ sung được chút yêu lực gì, nhưng một đại yêu trước đó vẫn luôn sợ tạo nhân hoạ nay lại dính dáng tới mạng người, lý trí còn sót lại chắc chắn càng ngày càng ít, thậm chí có khi đã triệt để ma hóa.
Nhan Trăn hoài nghi cảnh tượng hôm qua cậu thấy có khi chính là một màn ma hoá của đại yêu. Cậu thật vất vả mới liên lạc được với Nhan Vận Lam, nói cho bà chuyện này, Nhan Vận Lam thấp giọng nói: “Vậy thì phiền toái rồi.”
“Phải hành động sớm hơn sao ạ?” Nhan Trăn hỏi.
“Đêm nay phải hành động.” Nhan Vận Lam cũng không quản được nhiều như vậy, lại căn dặn Nhan Trăn, tuyệt đối không được manh động, nếu lại vào giấc mơ kiểu đó nữa, cũng tuyệt đối không được lại gần Ly Diễm.
Biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện, Nhan Trăn vừa căng thẳng vừa lo lắng, ở ký túc xá xoắn xuýt cả ngày.
Một người khác tâm thần cũng không yên là Hoa Minh Vũ, bạn học trước kia của cậu ta vô cớ mất mạng, nguyên nhân cụ thể không rõ ràng, cậu ta còn từng khuyên can người kia…
Nếu như thời gian lặp lại, dù có bị cười nhạo, cậu ta cũng nhất định phải khuyên cho bằng được.
Hai người bạn cùng phòng còn lại không hiểu cảm xúc của họ, một người đang điên cuồng làm bài, một người thì đang ngồi trước máy tính chơi game.
Không thể nói cho Hoa Minh Vũ, cũng không tiện quấy rầy Hồ Nhất Loát Nhi và Tiêu Đại Hải, cảm xúc đầy ứ của Nhan Trăn không cách nào giải quyết, thời điểm cầm điện thoại lên, vừa vặn nhìn thấy tin nhắn thoại của Nguyên Hoa.
Tin nhắn này dài khoảng nửa phút, Nhan Trăn nhìn thấy mà do dự không biết nên nghe hay không. Trạng thái của cậu bây giờ, rất khó tiếp nhận việc người khác ghé vào lỗ tai mình nói chuyện.
Mà sau khi mở ra, cậu mới phát hiện đây là một bất ngờ nhỏ.
Giai điệu đàn ghita trong trẻo trôi chảy phát ra, có công hiệu như một loại thuốc an thần. Nhan Trăn sau khi nghe xong, trong lòng bỗng nhiên sinh ra dục vọng muốn kể hết mọi chuyện, cậu suy nghĩ hồi lâu, mới đánh ra năm chữ: Tôi có chút lo lắng.
Nguyên Hoa lúc mấu chốt rất giống một chiếc áo bông tri kỷ, lập tức săn sóc hỏi: Là chuyện về yêu quái gây nhiệt độ cao kia?
Nhan Trăn chợt nhớ mình vẫn chưa nói cho Nguyên Hoa thật ra mẹ mình là một thành viên liên minh. Kỳ thực Nguyên Hoa cũng chỉ mới biết sự tồn tại của yêu quái, lý giải khái niệm liên minh chỉ là “nhân yêu kết minh”, muốn nói rõ mọi chuyện trong một chốc cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Cậu tránh mấy chuyện phức tạp, chỉ nói: Tối nay sẽ có một trận đại chiến.
Nguyên Hoa hiểu ra ngay, thành thật mà nói, hắn cũng có chút sợ: Sẽ có rất nhiều người bị thương sao?
Liên minh sẽ bảo vệ hầu hết mọi người, nhưng ở thời khắc giao chiến, cũng không thiếu người xui xẻo bị kéo vào.
Nhan Trăn không nghĩ tới mình từ người muốn kể lể lại biến thành người an ủi: Có người sẽ bảo vệ chúng ta.
Trò chuyện một chút, Nguyên Hoa liền bắt đầu hỏi một ít mấy vấn đề hồn tạp, một chút về liên minh, một chút về yêu quái, còn có chút liên quan đến Nhan Trăn.
Nhan Trăn bị phân tán lực chú ý, cố gắng không để mắt đến đáy lòng bất an. Dù lòng vẫn khẩn trương, nhưng cậu vẫn tin tưởng người của liên minh, mẹ mình những năm qua sóng lớn gì chưa từng trải, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Nguyên Hoa nhân cơ hội nói: Tôi qua chỗ anh nhé?
Bây giờ vẫn chưa quá muộn, mới mười giờ rưỡi, cổng kí túc xá vẫn chưa đóng. Nhưng mà, qua đây với nói chuyện trên mạng, trên bản chất có cái gì khác nhau đâu?
Nhan Trăn không biết trả lời thế nào, cậu mở cửa sổ, nhìn thấy tán cây bên ngoài bỗng nhiên rung lên.
Cả ngày nay Tiêu Đại Hải đều cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Có lẽ là từ trực giác của yêu, hắn mơ hồ cảm nhận được uy hiếp, nhớ tới yêu quái lần trước Nhan Trăn đã nói, hắn do dự hồi lâu, cảm thấy không thể đợi được nữa, phải đến tìm Hứa Bạch Thuật, ở bên cạnh y.
Trước khi đi, hắn hỏi cha Tiêu đang nghỉ phép ở Maldives: “Người biết thần thú nào tên ‘Ngật Diêm’ không?”
Cha Tiêu là một lão giao có thể nói ‘Nơi lão tử đã đi so với với muối ngươi ăn còn nhiều hơn không biết bao nhiêu’, ông vừa nghe đã nghe ra rồi: “Con đang nói đến Ly Diễm hả?”
Tiêu Đại Hải gật đầu như mổ thóc: “Đúng ạ.”
“Ly Diễm và chúng ta thuộc cùng tông, hai ngàn năm trước sinh ở Hoàng Hải, là lão tiền bối trong Giao tộc. Nói đến, hắn và con còn có chút duyên phận đó.”
Tiêu Đại Hải không hiểu nói: “Con?”
“Đúng, 100 năm trước, nhân giới chiến loạn, yêu ma hoành hành.” Tâm tư cha Tiêu chậm rãi bay xa, “Lúc ấy có hung thú thức tỉnh, không chỉ làm loạn ở nhân gian, mà còn tru diệt không ít tiểu yêu. Ly Diễm vì thuyết phục yêu tộc liên hợp, đến Nam Hải. Cũng thật trùng hợp, trước khi mẹ con sinh con ra, đụng phải hung thú, bởi vì sát khí của nó quá nặng, sau khi con ra đời thì khí lực yếu ớt. Để tỏ thành ý, Ly Diễm liền độ linh lực của hắn cho con, giúp con củng cố chân nguyên.”
Tiêu Đại Hải sờ sờ mặt mình: “A?” Thế mà hắn xưa nay chưa từng nghe tới chuyện này?
“Hắn vẫn luôn rất bận, sau cũng rất ít khi tự mình đến Nam Hải, cho nên hai người chưa từng gặp mặt.” Cha Tiêu nói, “Không nói cho con bởi vì con không khống chế được nguồn sức mạnh này, sợ con biết rồi sẽ trở nên hiếu chiến.”
Tiêu Đại Hải: “…”
Hắn không có ý định cãi nhau với cha mình, mở tủ quần áo tìm bộ nào thích hợp để mặc.
“Sao đột nhiên con lại hỏi đến Ly Diễm?” Tiêu cha hỏi.
Tiêu Đại Hải chọn xong quần áo, chân thành đặt câu hỏi: “Vậy nếu trên người con đã có sức mạnh của hắn, con có thể đánh thắng hắn không?”
“Con xem! Con xem đi!” Cha Tiêu lộ ra biểu tình quả nhiên sẽ vậy, “Cha đã nói con biết rồi sẽ hiếu chiến thích tranh đua mà!”
Tiêu Đại Hải tiếp tục chân thành nói: “Cha an tâm đi, không có việc gì con sẽ không đánh nhau.”
Nhưng là bá đạo tổng tài, nhất định phải có năng lực bảo về nam nhân của mình!
Hắn nhân dịp trăng sáng bay đến H đại, đi tới cửa mới nhớ mình đến tay không, thế là biến ra một bó hoa.
Hứa Bạch Thuật nhận được điện thoại của hắn, biết hắn đang ở gần trường nên rất ngạc nhiên. Y vội vã xuống lầu, lại nhận được một bó hoa thì càng khiếp sợ hơn.
“Không thích sao?” Tiêu Đại Hải nói ra lời nói của thẳng nam. “Tình cờ nhìn thấy, cảm thấy rất thích hợp cậu.”
Hứa Bạch Thuật dở khóc dở cười, vừa thấy Tiêu Đại Hải đầu óc dở hơi, vừa cảm thấy hắn cẩn thận từng li từng tí như vậy thực sự đáng yêu. Y nhận bó hoa, thấy trên cánh hoa vẫn hơi ướt, không khỏi cảm thán: “Đây là anh mới vừa hái à?”
Tiêu Đại Hải đang muốn tranh công, lại bị bồi thêm một câu: “Nhưng tặng hoa cho con trai thì kỳ quái quá.”
Lời này giống như đang trực tiếp hỏi “tại sao anh lại tặng hoa cho tôi”, một Tiêu Đại Hải từng lập lời thề son sắt phải bá đạo nói cho y biết tình cảm của mình, hiện tại lại kinh sợ, còn có chút thương tâm: “Nếu, nếu cậu thấy kỳ quái, thì lần sau tôi sẽ không mang đến nữa.”
Câu trả lời này khiến Hứa Bạch Thuật có chút không hài lòng, nhưng y cũng không truy hỏi nữa: “Anh đến thăm Đại Hải sao?”
‘Đại Hải’ này là chỉ hamster nhỏ, bây giờ vô cùng sung sướng, mỗi ngày đều được ăn đến tròn ú, thỉnh thoảng sẽ bị Hứa Bạch Thuật giám sát chạy vòng giảm cân.
Tiêu Đại Hải cũng chỉ có cái cớ này để tiếp cận Hứa Bạch Thuật, tất nhiên sẽ không từ chối.
Lúc sóng vai lên lầu, Hứa Bạch Thuật nghiêng đầu liếc Tiêu Đại Hải. Tiêu Đại Hải chà cánh tay: “Sao vậy?”
“Chỉ là cảm thấy, mỗi lần ở cùng chỗ với anh đều rất mát mẻ.” Hứa Bạch Thuật cười cười, “Cứ như đang đứng cạnh cái tủ lạnh ấy.”
Tiêu Đại Hải sờ sờ gáy, cảm thấy hiện tại có thể sử dụng mấy lời tâm tình, vì vậy nói: “Này, nếu cậu thấy nóng, thì đến ôm tôi một cái đi.”
Hứa Bạch Thuật bị hắn chọc cười, không nói gì, tựa hồ cảm thấy câu này đặc biệt hài hước.
Hắn ở chỗ Hứa Bạch Thuật đến hơn mười một giờ, có người chuẩn bị ngủ, Hứa Bạch Thuật thấy hắn không có ý muốn đi, vì vậy uyển chuyển nhắc nhở: “Tiêu tiên sinh, ngày mai anh đi làm liệu có kịp giờ hay không?”
Tiêu Đại Hải liếc ngoài cửa sổ, vừa nãy rõ không có gió, cảm giác không khí đều bị nhiệt độ khóa cứng. Nhưng bây giờ, từng cây từng cây cây, cứ như có lệnh triệu hoán, sàn sạt không ngừng.
“Tôi cũng nên về rồi.” Tiêu Đại Hải vui mừng, xem ra mình đến là đúng rồi, tình huống đêm nay của H thị tuyệt đối không bình thường.
Hắn tạm biệt Hứa Bạch Thuật xong, liền nhảy lên tầng thượng, mặc vào túi da hamster, ngồi trên nền bê tông nóng rẫy đủng đỉnh uống trà.
Qua ước chừng khoảng nửa giờ, bầu trời xuất hiện biến hóa. Phương hướng là phía trên con sông, nửa khoảng trời đều đỏ rực một mảng, dần dần hiện ra một vòng xoáy đen xì thật lớn.
Đây là dấu hiệu điềm xấu giáng thế.
Tiêu Đại Hải đứng thẳng lên, một chân trước xoa xoa bụng, chân còn lại che trên mắt: Má ơi, uy thế lớn như vậy, đánh không lại thì làm sao bây giờ.
Mười phút trước.
Lý Huyền Tĩnh nhấc chân, trong khoảnh khắc mũi chân chạm nước, những gợn sóng vàng nhạt tản ra xung quanh như có sinh mệnh, nhanh chóng khuếch tán bốn phương.
Lý Huyền Tĩnh nhắm mắt lại, từng bước từng bước đi đến trung tâm lòng sông. Hắn để trần, bắp thịt săn chắc đẹp đẽ, không giống một người tu đạo, mà giống một cái huấn luyện viên bơi lội hơn.
Đây là bước đầu tiên của kế hoạch, cử một người đạo hạnh hơi cao đến làm mồi nhử.
“… Bát phương như ý, trợ ta sự thành.”
Hắn lẩm bẩm trong miệng, theo phương hướng kéo dài của quang văn mà đi. Lúc dừng bước chân, toàn bộ ánh sáng trong nháy mắt biến mất, cả con sông yên tĩnh đến đáng sợ. Chợt nghe âm thanh của Nhan Vận Lam nổ tung trong đầu: “Nhảy! Ở vị trí đó nhảy xuống!”
Con sông đầy tử khí chợt mở ra lỗ thủng lớn, Lý Huyền Tĩnh vọt lên giữa không trung, lật cổ tay biến ra một cây đao, cắt một đường máu trên tay bôi trên thân đao, trong miệng cấp tốc niệm quyết, hét lớn một tiếng, một vệt kim quang đâm vào vòng xoáy đen thui như cái miệng lớn: “Nhập!”
Mấy trăm mét dưới mực nước, đột nhiên vang lên tiếng gào thét thống khổ của dã thú. Nước sông như đều sôi lên, tất cả cá chết đều bị trộn vào nhau, không ngừng bị kéo xuống dưới.
“Bắt được rồi, hắn muốn giữ sức.” Nhan Vận Lam nói, “Nhanh, tất cả mọi người đồng thời ép hắn về phía mắt trận!”
Lý Huyền Tĩnh khống chế cạm bẫy phát lực, chỉ thấy Ly Diễm vậy mà tùy theo ý bọn họ, thuận lợi di chuyển về phía mắt trận, trong lòng cảm thấy không đúng.
“Chờ đã, chờ chút ——” Người phụ nữ đã từng đùa trêu Nhan Trăn kinh hãi đến biến sắc, “Chị Nhan, trận tuyến phía em đã bị phá rồi!”
42
Bài topic mang đến sóng gió rất nhanh lần nữa bị ép xuống.
Đến buổi chiều, hai trường cũng không cho ra thông báo rõ ràng, chỉ nói là sự việc chết đuối bình thường, chẳng qua người đuối nước bị thương, cho mới dẫn đến một loạt hiểu lầm. Tiện thể dặn mọi người không được lại gần đập nước nữa, cũng không được vì nóng bức quá mà nhảy xuống sông tắm.
Cách nói này được rất nhiều người tin tưởng, bởi vì dù người mở topic không ít, nhưng không ai đưa ra được một minh chứng xác thực nào, ai mà biết đến cùng là thật hay giả.
Nhưng Nhan Trăn một chút cũng không tin.
Cậu xác định những người này đã đến đập nước, sau đó còn chạm trán với đại yêu.
Hấp thụ được tính mạng của một người, sẽ phát sinh biến hóa gì đây?
Chỉ một người thường đương nhiên không thể bổ sung được chút yêu lực gì, nhưng một đại yêu trước đó vẫn luôn sợ tạo nhân hoạ nay lại dính dáng tới mạng người, lý trí còn sót lại chắc chắn càng ngày càng ít, thậm chí có khi đã triệt để ma hóa.
Nhan Trăn hoài nghi cảnh tượng hôm qua cậu thấy có khi chính là một màn ma hoá của đại yêu. Cậu thật vất vả mới liên lạc được với Nhan Vận Lam, nói cho bà chuyện này, Nhan Vận Lam thấp giọng nói: “Vậy thì phiền toái rồi.”
“Phải hành động sớm hơn sao ạ?” Nhan Trăn hỏi.
“Đêm nay phải hành động.” Nhan Vận Lam cũng không quản được nhiều như vậy, lại căn dặn Nhan Trăn, tuyệt đối không được manh động, nếu lại vào giấc mơ kiểu đó nữa, cũng tuyệt đối không được lại gần Ly Diễm.
Biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện, Nhan Trăn vừa căng thẳng vừa lo lắng, ở ký túc xá xoắn xuýt cả ngày.
Một người khác tâm thần cũng không yên là Hoa Minh Vũ, bạn học trước kia của cậu ta vô cớ mất mạng, nguyên nhân cụ thể không rõ ràng, cậu ta còn từng khuyên can người kia…
Nếu như thời gian lặp lại, dù có bị cười nhạo, cậu ta cũng nhất định phải khuyên cho bằng được.
Hai người bạn cùng phòng còn lại không hiểu cảm xúc của họ, một người đang điên cuồng làm bài, một người thì đang ngồi trước máy tính chơi game.
Không thể nói cho Hoa Minh Vũ, cũng không tiện quấy rầy Hồ Nhất Loát Nhi và Tiêu Đại Hải, cảm xúc đầy ứ của Nhan Trăn không cách nào giải quyết, thời điểm cầm điện thoại lên, vừa vặn nhìn thấy tin nhắn thoại của Nguyên Hoa.
Tin nhắn này dài khoảng nửa phút, Nhan Trăn nhìn thấy mà do dự không biết nên nghe hay không. Trạng thái của cậu bây giờ, rất khó tiếp nhận việc người khác ghé vào lỗ tai mình nói chuyện.
Mà sau khi mở ra, cậu mới phát hiện đây là một bất ngờ nhỏ.
Giai điệu đàn ghita trong trẻo trôi chảy phát ra, có công hiệu như một loại thuốc an thần. Nhan Trăn sau khi nghe xong, trong lòng bỗng nhiên sinh ra dục vọng muốn kể hết mọi chuyện, cậu suy nghĩ hồi lâu, mới đánh ra năm chữ: Tôi có chút lo lắng.
Nguyên Hoa lúc mấu chốt rất giống một chiếc áo bông tri kỷ, lập tức săn sóc hỏi: Là chuyện về yêu quái gây nhiệt độ cao kia?
Nhan Trăn chợt nhớ mình vẫn chưa nói cho Nguyên Hoa thật ra mẹ mình là một thành viên liên minh. Kỳ thực Nguyên Hoa cũng chỉ mới biết sự tồn tại của yêu quái, lý giải khái niệm liên minh chỉ là “nhân yêu kết minh”, muốn nói rõ mọi chuyện trong một chốc cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Cậu tránh mấy chuyện phức tạp, chỉ nói: Tối nay sẽ có một trận đại chiến.
Nguyên Hoa hiểu ra ngay, thành thật mà nói, hắn cũng có chút sợ: Sẽ có rất nhiều người bị thương sao?
Liên minh sẽ bảo vệ hầu hết mọi người, nhưng ở thời khắc giao chiến, cũng không thiếu người xui xẻo bị kéo vào.
Nhan Trăn không nghĩ tới mình từ người muốn kể lể lại biến thành người an ủi: Có người sẽ bảo vệ chúng ta.
Trò chuyện một chút, Nguyên Hoa liền bắt đầu hỏi một ít mấy vấn đề hồn tạp, một chút về liên minh, một chút về yêu quái, còn có chút liên quan đến Nhan Trăn.
Nhan Trăn bị phân tán lực chú ý, cố gắng không để mắt đến đáy lòng bất an. Dù lòng vẫn khẩn trương, nhưng cậu vẫn tin tưởng người của liên minh, mẹ mình những năm qua sóng lớn gì chưa từng trải, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Nguyên Hoa nhân cơ hội nói: Tôi qua chỗ anh nhé?
Bây giờ vẫn chưa quá muộn, mới mười giờ rưỡi, cổng kí túc xá vẫn chưa đóng. Nhưng mà, qua đây với nói chuyện trên mạng, trên bản chất có cái gì khác nhau đâu?
Nhan Trăn không biết trả lời thế nào, cậu mở cửa sổ, nhìn thấy tán cây bên ngoài bỗng nhiên rung lên.
Cả ngày nay Tiêu Đại Hải đều cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Có lẽ là từ trực giác của yêu, hắn mơ hồ cảm nhận được uy hiếp, nhớ tới yêu quái lần trước Nhan Trăn đã nói, hắn do dự hồi lâu, cảm thấy không thể đợi được nữa, phải đến tìm Hứa Bạch Thuật, ở bên cạnh y.
Trước khi đi, hắn hỏi cha Tiêu đang nghỉ phép ở Maldives: “Người biết thần thú nào tên ‘Ngật Diêm’ không?”
Cha Tiêu là một lão giao có thể nói ‘Nơi lão tử đã đi so với với muối ngươi ăn còn nhiều hơn không biết bao nhiêu’, ông vừa nghe đã nghe ra rồi: “Con đang nói đến Ly Diễm hả?”
Tiêu Đại Hải gật đầu như mổ thóc: “Đúng ạ.”
“Ly Diễm và chúng ta thuộc cùng tông, hai ngàn năm trước sinh ở Hoàng Hải, là lão tiền bối trong Giao tộc. Nói đến, hắn và con còn có chút duyên phận đó.”
Tiêu Đại Hải không hiểu nói: “Con?”
“Đúng, 100 năm trước, nhân giới chiến loạn, yêu ma hoành hành.” Tâm tư cha Tiêu chậm rãi bay xa, “Lúc ấy có hung thú thức tỉnh, không chỉ làm loạn ở nhân gian, mà còn tru diệt không ít tiểu yêu. Ly Diễm vì thuyết phục yêu tộc liên hợp, đến Nam Hải. Cũng thật trùng hợp, trước khi mẹ con sinh con ra, đụng phải hung thú, bởi vì sát khí của nó quá nặng, sau khi con ra đời thì khí lực yếu ớt. Để tỏ thành ý, Ly Diễm liền độ linh lực của hắn cho con, giúp con củng cố chân nguyên.”
Tiêu Đại Hải sờ sờ mặt mình: “A?” Thế mà hắn xưa nay chưa từng nghe tới chuyện này?
“Hắn vẫn luôn rất bận, sau cũng rất ít khi tự mình đến Nam Hải, cho nên hai người chưa từng gặp mặt.” Cha Tiêu nói, “Không nói cho con bởi vì con không khống chế được nguồn sức mạnh này, sợ con biết rồi sẽ trở nên hiếu chiến.”
Tiêu Đại Hải: “…”
Hắn không có ý định cãi nhau với cha mình, mở tủ quần áo tìm bộ nào thích hợp để mặc.
“Sao đột nhiên con lại hỏi đến Ly Diễm?” Tiêu cha hỏi.
Tiêu Đại Hải chọn xong quần áo, chân thành đặt câu hỏi: “Vậy nếu trên người con đã có sức mạnh của hắn, con có thể đánh thắng hắn không?”
“Con xem! Con xem đi!” Cha Tiêu lộ ra biểu tình quả nhiên sẽ vậy, “Cha đã nói con biết rồi sẽ hiếu chiến thích tranh đua mà!”
Tiêu Đại Hải tiếp tục chân thành nói: “Cha an tâm đi, không có việc gì con sẽ không đánh nhau.”
Nhưng là bá đạo tổng tài, nhất định phải có năng lực bảo về nam nhân của mình!
Hắn nhân dịp trăng sáng bay đến H đại, đi tới cửa mới nhớ mình đến tay không, thế là biến ra một bó hoa.
Hứa Bạch Thuật nhận được điện thoại của hắn, biết hắn đang ở gần trường nên rất ngạc nhiên. Y vội vã xuống lầu, lại nhận được một bó hoa thì càng khiếp sợ hơn.
“Không thích sao?” Tiêu Đại Hải nói ra lời nói của thẳng nam. “Tình cờ nhìn thấy, cảm thấy rất thích hợp cậu.”
Hứa Bạch Thuật dở khóc dở cười, vừa thấy Tiêu Đại Hải đầu óc dở hơi, vừa cảm thấy hắn cẩn thận từng li từng tí như vậy thực sự đáng yêu. Y nhận bó hoa, thấy trên cánh hoa vẫn hơi ướt, không khỏi cảm thán: “Đây là anh mới vừa hái à?”
Tiêu Đại Hải đang muốn tranh công, lại bị bồi thêm một câu: “Nhưng tặng hoa cho con trai thì kỳ quái quá.”
Lời này giống như đang trực tiếp hỏi “tại sao anh lại tặng hoa cho tôi”, một Tiêu Đại Hải từng lập lời thề son sắt phải bá đạo nói cho y biết tình cảm của mình, hiện tại lại kinh sợ, còn có chút thương tâm: “Nếu, nếu cậu thấy kỳ quái, thì lần sau tôi sẽ không mang đến nữa.”
Câu trả lời này khiến Hứa Bạch Thuật có chút không hài lòng, nhưng y cũng không truy hỏi nữa: “Anh đến thăm Đại Hải sao?”
‘Đại Hải’ này là chỉ hamster nhỏ, bây giờ vô cùng sung sướng, mỗi ngày đều được ăn đến tròn ú, thỉnh thoảng sẽ bị Hứa Bạch Thuật giám sát chạy vòng giảm cân.
Tiêu Đại Hải cũng chỉ có cái cớ này để tiếp cận Hứa Bạch Thuật, tất nhiên sẽ không từ chối.
Lúc sóng vai lên lầu, Hứa Bạch Thuật nghiêng đầu liếc Tiêu Đại Hải. Tiêu Đại Hải chà cánh tay: “Sao vậy?”
“Chỉ là cảm thấy, mỗi lần ở cùng chỗ với anh đều rất mát mẻ.” Hứa Bạch Thuật cười cười, “Cứ như đang đứng cạnh cái tủ lạnh ấy.”
Tiêu Đại Hải sờ sờ gáy, cảm thấy hiện tại có thể sử dụng mấy lời tâm tình, vì vậy nói: “Này, nếu cậu thấy nóng, thì đến ôm tôi một cái đi.”
Hứa Bạch Thuật bị hắn chọc cười, không nói gì, tựa hồ cảm thấy câu này đặc biệt hài hước.
Hắn ở chỗ Hứa Bạch Thuật đến hơn mười một giờ, có người chuẩn bị ngủ, Hứa Bạch Thuật thấy hắn không có ý muốn đi, vì vậy uyển chuyển nhắc nhở: “Tiêu tiên sinh, ngày mai anh đi làm liệu có kịp giờ hay không?”
Tiêu Đại Hải liếc ngoài cửa sổ, vừa nãy rõ không có gió, cảm giác không khí đều bị nhiệt độ khóa cứng. Nhưng bây giờ, từng cây từng cây cây, cứ như có lệnh triệu hoán, sàn sạt không ngừng.
“Tôi cũng nên về rồi.” Tiêu Đại Hải vui mừng, xem ra mình đến là đúng rồi, tình huống đêm nay của H thị tuyệt đối không bình thường.
Hắn tạm biệt Hứa Bạch Thuật xong, liền nhảy lên tầng thượng, mặc vào túi da hamster, ngồi trên nền bê tông nóng rẫy đủng đỉnh uống trà.
Qua ước chừng khoảng nửa giờ, bầu trời xuất hiện biến hóa. Phương hướng là phía trên con sông, nửa khoảng trời đều đỏ rực một mảng, dần dần hiện ra một vòng xoáy đen xì thật lớn.
Đây là dấu hiệu điềm xấu giáng thế.
Tiêu Đại Hải đứng thẳng lên, một chân trước xoa xoa bụng, chân còn lại che trên mắt: Má ơi, uy thế lớn như vậy, đánh không lại thì làm sao bây giờ.
Mười phút trước.
Lý Huyền Tĩnh nhấc chân, trong khoảnh khắc mũi chân chạm nước, những gợn sóng vàng nhạt tản ra xung quanh như có sinh mệnh, nhanh chóng khuếch tán bốn phương.
Lý Huyền Tĩnh nhắm mắt lại, từng bước từng bước đi đến trung tâm lòng sông. Hắn để trần, bắp thịt săn chắc đẹp đẽ, không giống một người tu đạo, mà giống một cái huấn luyện viên bơi lội hơn.
Đây là bước đầu tiên của kế hoạch, cử một người đạo hạnh hơi cao đến làm mồi nhử.
“… Bát phương như ý, trợ ta sự thành.”
Hắn lẩm bẩm trong miệng, theo phương hướng kéo dài của quang văn mà đi. Lúc dừng bước chân, toàn bộ ánh sáng trong nháy mắt biến mất, cả con sông yên tĩnh đến đáng sợ. Chợt nghe âm thanh của Nhan Vận Lam nổ tung trong đầu: “Nhảy! Ở vị trí đó nhảy xuống!”
Con sông đầy tử khí chợt mở ra lỗ thủng lớn, Lý Huyền Tĩnh vọt lên giữa không trung, lật cổ tay biến ra một cây đao, cắt một đường máu trên tay bôi trên thân đao, trong miệng cấp tốc niệm quyết, hét lớn một tiếng, một vệt kim quang đâm vào vòng xoáy đen thui như cái miệng lớn: “Nhập!”
Mấy trăm mét dưới mực nước, đột nhiên vang lên tiếng gào thét thống khổ của dã thú. Nước sông như đều sôi lên, tất cả cá chết đều bị trộn vào nhau, không ngừng bị kéo xuống dưới.
“Bắt được rồi, hắn muốn giữ sức.” Nhan Vận Lam nói, “Nhanh, tất cả mọi người đồng thời ép hắn về phía mắt trận!”
Lý Huyền Tĩnh khống chế cạm bẫy phát lực, chỉ thấy Ly Diễm vậy mà tùy theo ý bọn họ, thuận lợi di chuyển về phía mắt trận, trong lòng cảm thấy không đúng.
“Chờ đã, chờ chút ——” Người phụ nữ đã từng đùa trêu Nhan Trăn kinh hãi đến biến sắc, “Chị Nhan, trận tuyến phía em đã bị phá rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất