Kinh Khiếu Tuần Hoàn

Chương 5

Trước
Editor: Mạn La Bất Tiếu

"Tiểu An, đừng hoảng hốt!"

Quý Đông hét vào mặt đồng đội đang hoảng loạn của mình.

Chi dưới của cậu bị kẹp chặt bởi lưng ghế biến dạng, thực sự thì Quý Đông hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của hai chân mình.

Quý Đông là một vận động viên chuyên nghiệp, tất nhiên cậu cũng biết một số kiến ​​thức về y học thể thao, vì vậy cậu biết rằng điều này có thể có nghĩa là cột sống của mình đã bị thương.

Lúc này thân xe vỡ vụn, cậu từ thắt lưng trở xuống không có cảm giác, lâm vào tình thế nguy hiểm nhưng không thể động đậy.

Mặc dù tình hình của bản thân rất tệ, Quý Đông cảm thấy rằng đồng đội của cậu vẫn có thể được cứu.

"Tiểu An, đừng khóc, đừng hoảng!"

Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng chống lại cơn đau buốt từ thắt lưng mà hét lên với đồng đội của mình một lần nữa.

Chàng trai có nickname Tiểu An nghẹn ngào nhìn người đội trưởng của mình rưng rưng nước mắt.

"Nơi đó, cửa sổ bên cạnh tôi, cậu nhìn thấy chưa?"

Quý Đông đưa ngón tay lên cửa sổ toa tàu bên cạnh.

Khung cửa sổ bị biến dạng trong vụ va chạm vừa rồi, kính vỡ thành xỉ, giờ đây hoàn toàn là một lỗ hổng lớn để thông gió.

Cậu hít một hơi thật mạnh, " Tìm ra cách để leo lên nó đi."

"Thế nhưng..."

Tiểu An chớp mắt, nước mắt rơi xuống, "Tôi thật sự rất sợ..."

"Cậu bé ngốc!"

Quý Đông đổ mồ hôi vì đau, cảm thấy mình sắp ngất đi, nhưng vẫn còn giãy dụa, giải thích cọc cạch cho các thành viên trong đội nhỏ “Chiếc xe này gần như không giữ được, sắp đổ ngay lập tức. Nếu bây giờ cậu không cố gắng thì chỉ có thể chờ chết, hiểu không? "

Tiểu An nhìn xuống Đại dương mênh mông màu xanh dưới chân mình mười mét, rùng mình, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Chỉ là bây giờ tính mạng của hắn đang mành chỉ treo chuông, hắn không thể không thu hết can đảm để chiến đấu.

Cậu ta khóc và gật đầu, sau đó đưa tay ra cho đội trưởng của mình.

Quý Đông một tay đỡ lấy lưng ghế biến dạng, một tay vươn về phía trước, hướng về phía tay Tiểu An.

Cậu cảm thấy mình giống như một con chuột lớn bị mắc kẹt trong một chiếc kẹp sắt, chỉ cần cậu vùng vẫy mạnh, cậu sẽ cảm thấy đau đớn như cơ thể bị cắt làm đôi.

—— Cố lên, Quý Tiểu Đông, mày có thể!

Quý Đông đau đến mức trước mắt đầy sao, vẫn nghiến răng nghiến lợi ép mình phải tỉnh táo.

Ngón tay cậu run run chạm vào tay Tiểu An.

"A --!"

Quý Đông nắm lấy cổ tay đồng đội, hét lên rồi nhấc bổng cậu bé đang treo mình trên không bằng sức mạnh của cánh tay tập luyện quanh năm.

Tiểu An nhân cơ hội dứt ra khỏi sợi dây đeo trên vai, cánh tay còn lại bị trầy xước giữa không trung, vừa vặn leo lên ghế ngồi bên cạnh Quý Đông.

Mồ hôi lạnh chảy xuống như thác, rơi vào trong mắt của Quý Đông, cậu đã đau đến mức muốn bất tỉnh.

"Được rồi, bây giờ, trèo qua..."

Cậu miễn cưỡng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh hết mức có thể, "Mau lên... thùng xe gần như không chịu nổi được nữa..."

"Thế nhưng..."



Tiểu An lúc này chỉ có thể nhìn thấy thi thể đội trưởng của mình dán chặt vào lưng ghế, từ thắt lưng trở xuống đầy máu, không biết đau đến mức nào.

"Đừng có chần chừ!"

Quý Đông lau mồ hôi lạnh trên mi mắt, sau đó giơ tay cầm tờ giấy ghi chép về phía sau tiểu đội viên, "Đi ra ngoài ngay, nhanh lên!"

Vừa dứt giọng, thùng xe đột ngột chìm xuống, "ọp ẹp" lắc lư nghiêng 30 độ về phía biển rồi lại bị kẹt.

Bây giờ, Tiểu An không còn chần chừ gì nữa.

Anh dùng tay và chân trèo lên bất kỳ vật cố định nào mà anh có thể nắm được, rơi lệ trườn qua Quý Đông, sau đó lăn ra khỏi cửa kính xe, bay lên rồi nhảy ra ngoài hai mét, trước khi rơi xuống nước, cánh tay anh bị móc một hộp đèn bị bẻ cong biến dạng do va đập đã treo mình trên đó.

"Nhanh lên... Leo lên!"

Quý Đông chỉ kịp giải thích với Tiểu An một lần nữa, cả cỗ xe lại rung lên dữ dội.

Trong một giây tiếp theo, hai lan can kim loại cuối cùng giữ thăng bằng cho toa tàu bị biến dạng hoàn toàn, bị xoắn trượt, kèm theo âm thanh ma sát gay gắt, toa tàu rơi thẳng về phía Đại dương...

......

...

Hồi ức qua đi, Quý Đông ngơ ngác nhìn người đàn ông vạm vỡ bên cạnh, "Cho nên, lúc đó anh có ngồi trên xe không?"

"Có."

Mạc Thiên Căn gật đầu, "Tôi đang ngồi ở phía sau xe bên cửa sổ, bị xe lật nhào ra ngoài."

Anh ta đưa tay làm động tác hình parabol, "Tôi chỉ nhớ rằng tôi đã lao xuống biển, và sau đó tôi không biết gì nữa."

Quý Đông bày tỏ mình đã hiểu.

Thật vậy, nếu bạn rơi xuống biển từ một cây cầu cách mặt nước hơn chục mét, nếu bạn không điều chỉnh tư thế của mình, khoảnh khắc bạn rơi xuống nước, sẽ giống như bắn vào một tấm sắt.

Mạc Thiên Căn nhún vai, bất lực thở dài, "Ồ, tôi vừa tới thành phố S thăm bạn học cũ, lại xui xẻo xảy ra một tai nạn xác suất nhỏ như vậy. Thực sự là xui xẻo, xui xẻo!"

Anh ta vừa nói vừa nhìn Quý Đông, "Nhưng mà, tôi cảm thấy được, tôi rơi xuống chết hay chết đuối cũng không thành vấn đề, dù sao thì cũng không nên như thế này..."

Mạc Thiên Căn so sánh chính mình thân thể cứng rắn hơn, "Như thế này, đều là râu đuôi, còn không có lông."

Quý Đông cũng cảm thấy như vậy.

Cậu rất chắc chắn rằng lúc đó mình gần như bị kẹp một nửa bởi lưng chiếc ghế chết tiệt, cột sống thắt lưng và cả hai chân của cậu đều bị thương rất nặng.

Hai người không nói nên lời.

Cả hai đều nhìn thấy sự bối rối của chính mình trong mắt nhau.

"Này, cậu nói xem chúng ta có phải là 'xuyên qua' a?"

Sau một lúc im lặng, Mạc Thiên Căn túm lấy cọng tóc ngắn của mình, nghiêm giọng nói: "Không phải là cuốn tiểu thuyết trên Internet từng rất nổi tiếng trước đây, linh hồn của ai đó xuyên qua thời gian và không gian, du hành tới thế giới khác hay cái gì đó... "

Vừa nói, anh vừa giơ tay trái lên, "Khi tỉnh lại, tôi phát hiện trên tay mình còn có một chiếc đồng hồ phụ như vậy."

Mạc Thiên Căn đeo một chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay, giống hệt chiếc đồng hồ trên tay Quý Đông. "Theo giác quan thứ sáu của tôi, 90% thứ này có mối liên hệ rất quan trọng với những gì chúng ta gặp phải."

Quý Đông cũng nhìn xuống đồng hồ của mình.

Cậu vô cùng ngạc nhiên khi thấy hình ảnh trên màn hình LCD khác xa so với lúc mình vừa ngủ dậy.

Mũi tên nhỏ, hình tam giác trông giống như một thanh tiến trình đã di chuyển một chút sang bên phải trong một thời gian không xác định.

Sự thay đổi tương tự cũng xuất hiện trên mặt số của Mạc Thiên Căn.



Hắn đưa ra một giả thuyết khác, "Chim Nhỏ, cậu có cảm giác..."

Vừa nói, anh vừa bấm vào nút xoay trên màn hình LCD, "Hình như chúng ta đang chơi một trò chơi trực tuyến, đây là thanh tiến độ trò chơi của chúng ta."

Quý Đông liếc nhìn Mạc Thiên Căn, nói Đại Căn ca này cũng đủ quen rồi, mới quen không bao lâu đã kêu "chim nhỏ", "chim nhỏ" rồi.

Anh ta đưa ra một câu hỏi rất hợp lý: "Nhưng, liệu công nghệ hiện tại có đủ tiên tiến để cho phép những người bị thương nặng trải nghiệm một trò chơi ba chiều thực sự như vậy không?"

"Ai biết?"

Mạc Thiên Căn thực ra cũng rất bối rối, "Có thể, như yêu quái trong trường chúng ta đã nói, sắp đến ngày tận thế, cho nên tất cả yêu quái, yêu quái, yêu quái, yêu quái đều xuất hiện!"

Trên thực tế, không chỉ Hoa quốc, hai ba năm gần đây, trên toàn thế giới đã xảy ra rất nhiều vụ tai nạn nghe có vẻ khó tin.

Ví dụ, trong một vụ tai nạn tàu ở nước láng giềng cách đây khoảng ba tháng, một tàu du lịch với gần trăm hành khách va phải đá ngầm trên biển rất êm, bị lật rồi chìm, gần một nửa số hành khách không may bị chết đuối. Vụ tai nạn đã được điều tra. Hóa ra ba thuyền viên phụ trách lái tàu vào thời điểm đó đột nhiên bị ốm và hôn mê.

Ngoài những điều bất ngờ bất ngờ nghe có vẻ đặc biệt không tương thích với Logic này, cũng có nhiều báo cáo về các sự kiện đáng kinh ngạc khác nhau trên Internet hơn cộng lại trong vài thập kỷ qua.

Bao gồm UFO và vật thể bay không xác định xuất hiện ở một nơi nào đó, những sinh vật vô danh khó mô tả và những truyền thuyết đô thị ngày càng trở nên bí ẩn, v.v., luôn có ba hoặc năm chủ đề mới lặng lẽ được đăng tải trên các tìm kiếm nóng mỗi tháng.

Quý Đông là một bộ phận thể thao hiện tại, người bị ám ảnh bởi việc tập luyện và không thể giải phóng bản thân, mặc dù cậu cũng chơi phần mềm xã hội, nhưng cậu không quan tâm đến những thứ này.

Tuy nhiên, cậu đã từng nghe đến lập luận "ngày tận thế đang đến gần".

Theo ý kiến ​​của cậu, “Thuyết ngày tận thế” giống như ‘Halley… Không, nói chính xác hơn, giống như bệnh cúm mùa và thậm chí là của các bà các cuốn sách cổ, có thể có một cơ sở lý thuyết.

Giới hạn không cho phép... Dù sao thế giới tung hoành cho tới nay vẫn chưa bị hủy diệt, nếu không cho phép lần này, cũng không ảnh hưởng đến lần sau tiên tri.

"Chẳng qua, nghe anh nói lời này, tôi liền nhớ tới một chuyện."

Quý Đông quay đầu nhìn Mạc lão sư.

"Anh biết đấy, tôi là một vận động viên, tôi tình cờ thi đấu ở nước ngoài vào một ngày nọ..."

Mạc Thiên Căn trịnh trọng gật đầu, tỏ ý đang nghe.

"Trước khi trở về Trung Quốc, tôi đã cùng đồng đội đi xem phim."

Quý Đông dừng lại, "Trước khi bộ phim bắt đầu, có một đoạn trailer của một bộ phim khác... Bây giờ tôi muốn nói đến, cảnh trong trailer thực sự rất giống với những gì chúng ta đang gặp phải bây giờ!"

Lần này đến lượt Mạc Thiên Căn kinh ngạc.

Vì thế Quý Đông mô tả ngắn gọn đoạn trailer mà mình đã xem.

Ngày nay, hình thức chiếu ba chiều bốn chiều đã trở thành xu hướng chung của sự phát triển của công nghệ nghe nhìn, phim ảnh đương nhiên là tất yếu, đặc biệt ở một số quốc gia có doanh thu phòng vé lớn, phim ba chiều đã trở thành cấu hình tiêu chuẩn của các bộ phim bom tấn.

Quý Đông và đồng đội của mình đã giành chức vô địch đồng đội Giải vô địch trẻ thế giới, họ tự nhiên rất vui vẻ, vì vậy trước khi trở về Trung Quốc, họ đã đi chơi một vòng địa phương và nhân tiện xem một bộ phim.

Tất nhiên, một nhóm nam sinh đã chọn một bộ phim hành động mà các anh hùng giải cứu thế giới. Những cảnh quay gây cấn cùng hiệu ứng đặc biệt lộng lẫy.

Tuy nhiên, trước khi bắt đầu, Quý Đông nhìn thấy một đoạn giới thiệu phim kỳ lạ.

Trong đoạn review ngắn dài 30 giây đó, cậu đeo kính ba chiều và cảm thấy như thể mình đang đi trong một đống đổ nát. Mọi thứ xung quanh như chìm xuống biển sâu, chết lặng, kỳ dị cùng khó đoán.

Cậu nghe thấy bên tai mình truyền đến tiếng thở, giống như chính mình bên trong đang thở dốc.

Màn ảnh rung chuyển bất thường, Quý Đông cảm thấy như thể mình đang chạy để tránh một thứ gì đó chết người - tất cả đều khiến cậu cảm thấy bối rối vô cớ, và có một dấu vết của nỗi sợ hãi khó tả.

Quý Đông không thể chịu đựng được nữa, cậu tháo cặp kính ba chiều của mình ra.

Vì vậy, cậu không nhìn thấy đoạn cuối của đoạn trailer kỳ lạ nên tự nhiên cũng không biết nó thuộc về bộ phim nào.

Sau đó, cậu nhớ ra điều này và hỏi các thành viên trong nhóm đã đi xem phim cùng mình.

Chỉ là sau khi những người khác nghe được câu hỏi của cậu, đều lộ ra vẻ mặt trống rỗng, nói rằng họ không nhớ rằng có một đoạn giới thiệu bản vá không thể giải thích được như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước