Cái Mong Muốn Sống Chó Chết Này
Chương 12: Đầu thất Trì Vưu (Hạ)
Thư đường [11/01/21]
Dưới ánh đèn mờ nhạt, gần như chẳng thấy rõ khuôn mặt nhau. Cần phải áp sát đến một khoảng cách siêu gần, mới có thể nhìn thấy hình dáng người kia.
Âm nhạc thay đổi tiết tấu, nhịp trống đánh mạnh trước mắt, cả trai lẫn gái thân mật dựa gần nhau, bọn họ uốn éo cơ thể, người này bước về phía trước, người kia lùi ra phía sau, tựa như ngó lìa tơ vương*, trong thử lòng ẩn giấu thứ tình cảm mãnh liệt mập mờ không thể mở miệng nói ra.
(*) Thật ra nguyên văn là: 藕丝连在两端; có nghĩa là: tơ ngó sen nối nhau ở hai đầu. Mang nghĩa đen là ngó sen tuy đã gãy nhưng tơ vẫn còn vương, khiến cho mình nhớ đến câu: "Dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng" trong truyện Kiều nên mình xin mạng phép đổi, nhưng trên ý nghĩa vẫn giữ nguyên nhé.
Nhưng Giang Lạc lại đứng ở mép sàn nhảy với người đàn ông này.
Giang Lạc xoã tóc tuy xinh đẹp, nhưng cũng vô cùng anh khí, sau khi cột tóc lên cậu càng đẹp trai tiêu sái, hiên ngang khí thế.
Chắc chắn sẽ không ai xem cậu thành một cô gái cả.
Mà hai người đàn ông cùng vào sàn nhảy, không khỏi có chút xấu hổ.
Sau khi đồng ý, Giang Lạc cảm thấy câu đồng ý của mình quá qua loa. Kể cả Trì Vưu muốn xấu mặt, cậu cũng không nên xấu mặt chung với Trì Vưu mới đúng.
Cậu điềm tĩnh đứng đó, ánh mắt thâm thúy ưu sầu của nam nhân xa lạ chăm chú nhìn vào Giang Lạc, loại ánh mắt này đủ để cho bất kỳ người nào bị hắn nhìn chằm chằm nổi lên cảm giác áy náy, “Tiên sinh?”
Giang Lạc ngay cả một chút cũng không dao động.
Tiếng nhạc vang lên càng ngày càng mãnh liệt, ánh mắt nam nhân xa lạ liếc nhìn trên tay phải Giang Lạc, giống như chỉ khích lệ đơn thuần mà nói: “Vòng tay của cậu thật đẹp.”
Giang Lạc nghiêng đầu nhìn Âm dương hoàn, vòng tay đẹp đẽ thần bí không hề có chút phản ứng nào, cậu híp híp mắt, nói: “Phải, tôi cũng cảm thấy nó rất đẹp.”
Tiếng nhạc tiến tới cao trào, sau một chuyển biến bất ngờ, đèn màu chiếu vào khu vực này đổi sang hướng khác.
Trong bóng tối ngắn ngủi, sau lưng đột nhiên vươn tới một bàn tay quỷ trắng bệch, đẩy Giang Lạc về phái trước, Giang Lạc bất ngờ không lường trước mà xông vào trong sàn nhảy.
Nam nhân u buồn cất bước theo sau, tự nhiên đỡ cậu, dẫn dắt cậu nhảy bước nhảy.
Bàn tay xa lạ đặt bên eo Giang Lạc, mùi nước hoa tao nhã dành riêng cho đàn ông như có như không quanh quẩn ở chóp mũi Giang Lạc. Nam nhân u buồn cười nói: “Tiên sinh thật nhiệt tình.”
Trong bóng tối, Giang Lạc không nhìn thấy gì cả, cậu né né, người dịu dàng trước người nói: “Tập trung.”
Giang Lạc cười lạnh hai tiếng, đang định bẻ gãy cái tay bên eo, đèn màu xoay về lại. Dưới ánh đèn rực rỡ, sương đen vô hình sau lưng nắm lấy cổ tay cậu, giống như trăm ngàn quỷ thủ nhìn chằm chằm Giang Lạc ở nơi tối, thủ đoạn của lệ quỷ trắn trợn mà liều lĩnh.
Nam nhân cổ quái mà cười cười, “Động tác sai rồi.”
Tay quỷ lạnh băng, khiến người sởn tóc gáy.
Giang Lạc hít sâu một hơi, không những không giận mà còn cười, theo tiếng nhạc đột nhiên bước lên một bước, dùng sức kéo cà vạt của nam nhân, “Tiên sinh, anh hơi không lễ phép rồi đó.”
Nam nhân theo cà vạt bị kéo mà phải cong lưng rất có hứng thú nói: “Ồ?”
Giang Lạc nhìn chăm chú hình dáng của nam nhân trong bóng đêm, hơi thở cực nóng phả trên khuôn mặt nam nhân, “Trận khiêu vũ này nhảy đến một chút thú vị cũng không có.”
Khóe miệng cong lên xấu xa, thanh niên tóc đen cười mê người lại ác độc, “Anh làm tôi thấy chán mất cả hứng thú.”
Tiếng nhạc đột nhiên dồn dập.
Nam nhân xa lạ cười cười, hắn nắm tay Giang Lạc, làm Giang Lạc nhanh chóng ngắn ngủi rời khỏi cái ôm của hắn, nháy mắt tiếp theo, Giang Lạc bị kéo vào trong bàn tay đầy vết chai của người khác.
Giọng nói người này khàn khàn, trên người mặt áo khoác da, hẳn là một anh trai ngầu, hắn nói: “Ta rất tò mò.”
Giang Lạc nói: “Tò mò cái gì?”
Cậu nhân cơ hội sờ thử mạch đập ở cổ tay dưới áo khoác da, mạch đập đập đầy sức sống, là người sống.
Vẻ mặt Giang Lạc trầm tư một thoáng, trong bóng tối phía bên phải, lại một bàn tay mới vươn ra, nắm lấy cánh tay cậu.
Giang Lạc ngẩng đầu nhìn, cánh tay nắm lấy cậu thon dài, trẻ tuổi, lòng bàn tay đủ đầy, giống như tay của sinh viên nam vậy.
Vẫn lại là đôi tay người sống.
Nam nhân u buồn một người, áo khoác da một người, đây lại là một người nữa.
Ác quỷ lúc đầu thất sẽ trở nên lợi hại như vậy sao?
Lúc ở trường học, Trì Vưu cũng chỉ có thể thao túng sinh hồn và tử hồn của chim chóc mà thôi.
Đáng chết, Âm dương hoàn sao lại không có phản ứng?
Sinh viên nam bước ra từ trong bóng tối, thay thế cho áo khoác da trở thành bạn nhảy mới của Giang Lạc.
Hắn cúi đầu dựa sát bên tai Giang Lạc, trên khuôn mặt sạch sẽ đẹp trai hiện lên quỷ diện, trong nháy mắt trở nên cực kỳ vặn vẹo. Nụ cười trên quỷ diện, giọng điệu lại rất lạnh, “Ai có thể không khiến ngươi thấy chán mất cả hứng thú?”
Không đợi Giang Lạc nói chuyện, hắn tiếp tục dùng giọng điệu ấm ấp giả dối nói: “Ta vẫn là thích bộ dáng ngươi xoã tóc hơn.”
Không biết là bàn tay nào thò tay lấy đi mất sợi thun trên tóc Giang Lạc, tóc đen không còn trói buộc, lập tức xoã rối tung trên vai Giang Lạc.
Một sợi tóc nghịch ngợm chậm rãi rũ xuống đuôi mắt Giang Lạc, chiếu ra mặt mày âm trầm của Giang Lạc.
Giang Lạc không hề do dự lấy ra phù chú, đánh thật mạnh vào chỗ ngực người trước mặt.
Lá phù tự cháy lên hóa thành tro, quỷ diện trên mặt sinh viên nam biến mất, giống hệt như robot mất pin cứng đờ đứng tại chỗ. Bàn tay đầy vết chai khác vươn ra, Giang Lạc nhanh chóng xoay người, tóc đen tung bay, cậu dán lá phù vào trên bàn tay này.
Một tấm khác, Giang Lạc ném vào trên người nam nhân u buồn.
Hai tấm phù loé lên ánh lửa, ánh đèn quán bar đột nhiên sáng lên, nhạc đã đổi sang một bài khác.
Giang Lạc nhìn về trên người ba con rối kia.
Ba con rối mặt mày anh tuấn, sau khi bọn họ tỉnh lại ánh mắt mê mang một chút, sau đó tự nhiên mà tản ra trong đám người, giống như không hề hay biết được bản thân mình có gì đó kì lạ.
Ác quỷ đã có thể nhập vào người, lại biết thuật Con rối luyện hồn, quả thực khiến Giang Lạc khó mà đề phòng cho được.
Giang Lạc trầm mặt đi nhanh xuyên qua đám người, đi tới bên quầy bar.
Nhưng lúc cậu đi đến quầy bar, đã thấy một đám người say hết nằm trên quầy bar. Cát Chúc đang ôm chai bia đọc Đạo Đức Kinh, thấy Giang Lạc tới, cậu ta nất rượu một cái, mê mê màng màng hỏi: “Giang Lạc, cậu đi đâu đó, tụi tui không tìm được cậu luôn.”
Giang Lạc: “…… Mấy cậu sao lại uống thành như vậy rồi.”
Cát Chúc đã nghe không lọt lời cậu nói, ôm chai rượu lầm bầm lầu bầu, đột nhiên gục đầu trên quầy bar ngủ mất tiêu.
Trác Trọng Thu mồ hôi đầy đầu từ bên ngoài đi tới, cô nhìn thấy Giang Lạc lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn trời đất, cậu còn đứng nổi. Đám người phế vật này uống có ngụm rượu đã say như điếu đổ, tớ đã đưa ba người lên xe đi tới kế bên khách sạn rồi, Giang Lạc, cậu giúp tớ nâng bọn họ ra ngoài nha.”
Giang Lạc: “Được.”
Cậu đỡ Cát Chúc dậy, để vai Cát Chúc dựa trên vai mình, lúc đứng dậy liếc mắt nhìn bartender một cái.
Bartender khách sáo mỉm cười nói: “Có cần giúp không, thưa quý khách?”
Giang Lạc cười nói: “Cần, cảm ơn.”
Bartender đi ra giúp Giang Lạc đỡ Cát Chúc đưa đến xe taxi ngoài quán bar, Giang Lạc nhân cơ hội lấy ra một lá phù dán trên người bartender, nhưng mà ngoài dự đoán của cậu, lá phù và bartender lại không hề có phản ứng.
Giang Lạc lấy lá bùa về, cảm thấy mình bị trêu.
Lúc thao túng bartender cố ý lộ ra sơ hở, nhưng trước khi cậu động thủ lại chủ động vứt bỏ con rối bartender này.
Trì Vưu giống như là đang trêu đùa Giang Lạc vậy, hắn núp ở nơi tối, mỗi một người mỗi một con động vật, đều có khả năng biến thành đôi mắt theo dõi Giang Lạc của Trì Vưu.
Suy nghĩ này thật sự khiến Giang Lạc có chút bực bội.
Bởi vì cậu hiểu rõ, nếu không có phương pháp chính xác tìm ra con rối của Trì Vưu, thuật Con rối luyện hồn sẽ chỉ khiến cậu khó lòng phòng bị mà thôi.
Giang Lạc xoay người về đỡ hai con ma men khác ra ngoài cùng Trác Trọng Thu. Trên xe taxi chỉ có thể ngồi bốn người, Trác Trọng Thu nói: “Tớ đưa địa chỉ khách sạn cho cậu, cậu đưa bọn họ về trước đi.”
Giang Lạc lắc đầu, Trác Trọng Thu cho dù đẹp trai thì cũng chỉ là một nữ sinh mà thôi, “Tôi đặt thêm một chiếc xe, đi theo sau cậu.”
“Cũng được,” Trác Trọng Thu nói, “Tớ kêu tài xế chạy chậm một chút.”
Cô lên xe, một lát sau, xe taxi chậm rãi rời đi.
Giang Lạc đứng ở ven đường bắt xe, trong đêm tối, thời tiết trở nên xe lạnh, mưa phùn trút từ trên trời xuống, trước tiên rơi trên lông mi Giang Lạc.
Giang Lạc chớp chớp mắt, mưa phùn rơi trên mặt đất tạo ra những lấm chấm đen, lại rất nhanh biến mất tiêu.
Một cây dù màu đen đột nhiên che đỉnh đầu Giang Lạc, thay cậu chắn mưa phùn mênh mông.
Giang Lạc nghiêng đầu nhìn, một khuôn mặt tái nhợt đập vào mắt cậu.
Mặc trên người tây trang, khóe miệng cười ôn nhu, năm ngón tay nắm cán dù, trên mặt nam nhân có sự mỹ cảm quỷ dị tràn ngập tử khí cùng hơi thở điên cuồng hơi không bình thường, khóe miệng hắn càng cười càng lớn, như là sung sướng, lại như là lạnh lùng, hắn như ngâm bài hát nói: “Chào buổi tối.”
Âm hồn không tan.
Giang Lạc lập tức rút ra một lá phù ném qua đó, quỷ ảnh tản ra, cây dù đen biến mất không thấy đâu.
Xe taxi ngừng trước mặt Giang Lạc.
Giang Lạc vô biểu tình lên xe, nhấc mí mắt nhìn về gương chiếu hậu, “Đi theo chiếc taxi phía trước.”
Tài xế đạp ga.
Mí mắt phải Giang Lạc giật giật mấy cái, cánh tay cậu vịn ở cửa sổ, giơ tay bất đắc dĩ mà đỡ trán mình, thở dài.
“Tôi nói này,” đuôi mắt mắt phải chưa bị bàn tay che khuất gợi lên, vô cùng xinh đẹp liếc về phía tài xế, khiêu khích đan chéo với trào phúng, “Trì Vưu, anh sao lại rảnh như vậy chứ.”
*
Sau khi thực sự trở về phòng nghỉ ngơi, đã là chuyện của một tiếng sau.
Giang Lạc dùng đủ hết sáu tấm phù chú, mới có thể thành công trở lại khách sạn. Cả người cậu đều đầy mồ hôi, mồ hôi thấm trên quần áo và tóc, trên người còn sót lại mùi rượu sau khi đưa mấy con ma men kia về phòng.
Giang Lạc khóa chặt cửa, dán phù chú sau cửa, về phòng đi tắm rửa một lượt.
Đợi lần nữa ra ngoài, hơi lạnh trong điều hòa kích thích làm cậu rùng mình một cái, Giang Lạc lau tóc, cắm điện máy sấy tóc ngồi bên mép giường sấy tóc.
Trong tiếng vù vù ồn ào, cửa bị gõ.
Lá phù phía sau cửa sáng lên, nhắc nhở Giang Lạc rằng thứ đang ở bên ngoài không phải người.
Giang Lạc ngáp một cái, tiếp tục sấy tóc, một chút cũng không dao động.
Nửa phút sau, tiếng gõ cửa ngoài cửa lại lần nữa vang lên.
Phù chú lập tức bốc cháy, sau lúc này, bên ngoài cuối cùng không còn âm thanh nữa.
Tròn bảy tấm phù, đến bây giờ đã dùng hết rồi.
Giang Lạc nhìn thời gian, được lắm, vừa mới qua 12 giờ đêm.
Máy sấy vang lên năm sáu phút, Giang Lạc sấy tóc khô đến một nửa đã không sấy nữa. Cơ thể cậu hiện tại có hơi mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất phấn khởi, cậu biết Trì Vưu sẽ không chịu để yên, còn có một trận đại chiến phải đánh nữa.
Thừa dịp khoảng an tĩnh ngắn ngủi này, Giang Lạc giơ tay phải lên quan sát Âm dương hoàn.
Lẩm bẩm: “Chẳng lẽ mi là đồ dỏm à?”
Sao lại có cảm giác mi một chút cũng dùng không được thế này.
Quả nhiên, trên trời nào có đột nhiên rớt xuống cái bánh có nhân chứ.
Giang Lạc thổn thức trong chốc lát, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Chân mày Giang Lạc giật giật, cậu xoay người xuống giường, đi vào dép lê đi đến cạnh cửa mở cửa, nhưng ngoài cửa lại không có bất kỳ người nào, hàng lang khách sạn trống không sạch sẽ, đến cả con muỗi cũng không có.
Cậu đóng cửa lại, đen mặt xoay người.
Lại đột nhiên đụng vào trong lòng một thứ.
Hai chân Trì Vưu bước về phía trước một bước, hắc ám trên người cậu tựa như đến từ vực sâu địa ngục, che khuất ánh đèn, không gian tan vỡ.
Sương mù đặc quánh, sương đen từ từ bao phủ thân hình Giang Lạc từ bên ngoài, cuối cùng bao bọc lấy mũi chân Giang Lạc, và sợi tóc cuối cùng.
Giang Lạc bị bao phủ trong sương mù đen tuyền, trong sương đen, có một bàn tay xanh tái nhợt, trêu chọc khều sợi tóc cậu.
“Không ngờ trong đầu thất của ta, ngươi lại muốn gặp ta như vậy đó.” Động tác bàn tay này thong thả quấn tóc Giang Lạc, chậm rãi trượt xuống sườn má Giang Lạc, đột nhiên tóm lấy cằm có hình dáng đẹp đẽ của Giang Lạc.
Âm thanh này sung sướng nói, “Vui không?”
Trì Vưu tuy đang cười, nhưng Giang Lạc có thể cảm nhận được, hắn rõ ràng đang tức giận.
Bởi vì sương mù ở phía sau hắn, đã vặn vẹo thành hình dạng dữ tợn u ám đáng sợ.
Chỉ là mấy ngày không gặp mà thôi, so với đám sương suy yếu ở khách sạn 129 kia, thì Trì Vưu lúc này, thậm chí lờ mờ có hình người.
Giang Lạc bị bắt nâng cằm, tư thế này làm cậu rất không thoải mái.
Cậu càng không thích, tâm trạng Trì Vưu càng tốt. . ngôn tình ngược
“Bảy tấm phù đánh trên người ta, cái mùi vị này thật khiến người không thể nào thoải mái được,” tiếng cười của Trì Vưu càng ngày càng lạnh lẽo, hắn ung dung thong thả nói, “Ngươi làm ta rất kinh ngạc, học sinh Giang à, thầy chưa từng biết hoá ra em còn có thiên phú như vậy đó.”
Tóc trên vai Giang Lạc đong đưa khắp nơi, hầu kết cậu lăn lăn.
“Nhưng phù của em đã hết rồi,” Trì Vưu tiếc nuối nói, tay nắm cằm Giang Lạc càng ngày càng dùng sức, hơi lạnh dày đặc từ Giang Lạc sống lưng lan toả khắp nơi, “Thầy bây giờ, muốn bắt đầu dạy dỗ em.”
“Điều thứ nhất, phải tôn sư trọng đạo.”
Sương đen bao bọc lấy bả vai Giang Lạc, xương vang lên một tiếng, cánh tay Giang Lạc vô lực buông thõng bên người.
Trật khớp rồi.
Sương đen từ cánh tay di chuyển xuống, bao quanh hai mắt cá chân nhỏ nhắn tinh tế của Giang Lạc.
Cảm giác cánh tay trật khớp rất đau, đau đến nỗi sắc mặt Giang Lạc trắng bệch, mồ hôi lạnh đổ đầy đầu.
Nhưng đau như này, so với đau đớn mười tám lần bị Trì Vưu giết chết kia, căn bản chả tính là cái thá gì.
Giang Lạc đột nhiên cười, ánh sáng trong mắt như cất giấu ngọn lửa hừng hực, linh hồn sục sôi, cậu nhẹ nhàng nói: “Thầy à, thầy nói rất đúng.”
Động tác sương đen sắp vặn gãy mắt cá chân Giang Lạc dừng lại, Trì Vưu có chút nghi hoặc, lười biếng nói: “Ừm?”
Giang Lạc nhẹ nhàng giơ cánh tay nguyên vẹn không bị tổn hại gì, đặt lên chỗ bả vai của sương mù hình người, “Thân là học sinh, là phải tôn trọng thầy cô.”
Sau lưng đám sương, bàn tay của Giang Lạc đặt ở trên Trì Vưu bỗng nhiên mở ra, lộ ra một xấp hoàng phù thật dày.
Hoàng phù dàn ra như chơi bài xì tố, liếc nhìn một cái thôi đã biết có hơn mấy chục tấm. Giang Lạc mỉm cười nói: “Đêm nay em chỉ giết thầy một lần, một lần tra tấn thầy một đêm, đây có phải là rất tôn sư trọng đạo không ạ?”
Dưới ánh đèn mờ nhạt, gần như chẳng thấy rõ khuôn mặt nhau. Cần phải áp sát đến một khoảng cách siêu gần, mới có thể nhìn thấy hình dáng người kia.
Âm nhạc thay đổi tiết tấu, nhịp trống đánh mạnh trước mắt, cả trai lẫn gái thân mật dựa gần nhau, bọn họ uốn éo cơ thể, người này bước về phía trước, người kia lùi ra phía sau, tựa như ngó lìa tơ vương*, trong thử lòng ẩn giấu thứ tình cảm mãnh liệt mập mờ không thể mở miệng nói ra.
(*) Thật ra nguyên văn là: 藕丝连在两端; có nghĩa là: tơ ngó sen nối nhau ở hai đầu. Mang nghĩa đen là ngó sen tuy đã gãy nhưng tơ vẫn còn vương, khiến cho mình nhớ đến câu: "Dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng" trong truyện Kiều nên mình xin mạng phép đổi, nhưng trên ý nghĩa vẫn giữ nguyên nhé.
Nhưng Giang Lạc lại đứng ở mép sàn nhảy với người đàn ông này.
Giang Lạc xoã tóc tuy xinh đẹp, nhưng cũng vô cùng anh khí, sau khi cột tóc lên cậu càng đẹp trai tiêu sái, hiên ngang khí thế.
Chắc chắn sẽ không ai xem cậu thành một cô gái cả.
Mà hai người đàn ông cùng vào sàn nhảy, không khỏi có chút xấu hổ.
Sau khi đồng ý, Giang Lạc cảm thấy câu đồng ý của mình quá qua loa. Kể cả Trì Vưu muốn xấu mặt, cậu cũng không nên xấu mặt chung với Trì Vưu mới đúng.
Cậu điềm tĩnh đứng đó, ánh mắt thâm thúy ưu sầu của nam nhân xa lạ chăm chú nhìn vào Giang Lạc, loại ánh mắt này đủ để cho bất kỳ người nào bị hắn nhìn chằm chằm nổi lên cảm giác áy náy, “Tiên sinh?”
Giang Lạc ngay cả một chút cũng không dao động.
Tiếng nhạc vang lên càng ngày càng mãnh liệt, ánh mắt nam nhân xa lạ liếc nhìn trên tay phải Giang Lạc, giống như chỉ khích lệ đơn thuần mà nói: “Vòng tay của cậu thật đẹp.”
Giang Lạc nghiêng đầu nhìn Âm dương hoàn, vòng tay đẹp đẽ thần bí không hề có chút phản ứng nào, cậu híp híp mắt, nói: “Phải, tôi cũng cảm thấy nó rất đẹp.”
Tiếng nhạc tiến tới cao trào, sau một chuyển biến bất ngờ, đèn màu chiếu vào khu vực này đổi sang hướng khác.
Trong bóng tối ngắn ngủi, sau lưng đột nhiên vươn tới một bàn tay quỷ trắng bệch, đẩy Giang Lạc về phái trước, Giang Lạc bất ngờ không lường trước mà xông vào trong sàn nhảy.
Nam nhân u buồn cất bước theo sau, tự nhiên đỡ cậu, dẫn dắt cậu nhảy bước nhảy.
Bàn tay xa lạ đặt bên eo Giang Lạc, mùi nước hoa tao nhã dành riêng cho đàn ông như có như không quanh quẩn ở chóp mũi Giang Lạc. Nam nhân u buồn cười nói: “Tiên sinh thật nhiệt tình.”
Trong bóng tối, Giang Lạc không nhìn thấy gì cả, cậu né né, người dịu dàng trước người nói: “Tập trung.”
Giang Lạc cười lạnh hai tiếng, đang định bẻ gãy cái tay bên eo, đèn màu xoay về lại. Dưới ánh đèn rực rỡ, sương đen vô hình sau lưng nắm lấy cổ tay cậu, giống như trăm ngàn quỷ thủ nhìn chằm chằm Giang Lạc ở nơi tối, thủ đoạn của lệ quỷ trắn trợn mà liều lĩnh.
Nam nhân cổ quái mà cười cười, “Động tác sai rồi.”
Tay quỷ lạnh băng, khiến người sởn tóc gáy.
Giang Lạc hít sâu một hơi, không những không giận mà còn cười, theo tiếng nhạc đột nhiên bước lên một bước, dùng sức kéo cà vạt của nam nhân, “Tiên sinh, anh hơi không lễ phép rồi đó.”
Nam nhân theo cà vạt bị kéo mà phải cong lưng rất có hứng thú nói: “Ồ?”
Giang Lạc nhìn chăm chú hình dáng của nam nhân trong bóng đêm, hơi thở cực nóng phả trên khuôn mặt nam nhân, “Trận khiêu vũ này nhảy đến một chút thú vị cũng không có.”
Khóe miệng cong lên xấu xa, thanh niên tóc đen cười mê người lại ác độc, “Anh làm tôi thấy chán mất cả hứng thú.”
Tiếng nhạc đột nhiên dồn dập.
Nam nhân xa lạ cười cười, hắn nắm tay Giang Lạc, làm Giang Lạc nhanh chóng ngắn ngủi rời khỏi cái ôm của hắn, nháy mắt tiếp theo, Giang Lạc bị kéo vào trong bàn tay đầy vết chai của người khác.
Giọng nói người này khàn khàn, trên người mặt áo khoác da, hẳn là một anh trai ngầu, hắn nói: “Ta rất tò mò.”
Giang Lạc nói: “Tò mò cái gì?”
Cậu nhân cơ hội sờ thử mạch đập ở cổ tay dưới áo khoác da, mạch đập đập đầy sức sống, là người sống.
Vẻ mặt Giang Lạc trầm tư một thoáng, trong bóng tối phía bên phải, lại một bàn tay mới vươn ra, nắm lấy cánh tay cậu.
Giang Lạc ngẩng đầu nhìn, cánh tay nắm lấy cậu thon dài, trẻ tuổi, lòng bàn tay đủ đầy, giống như tay của sinh viên nam vậy.
Vẫn lại là đôi tay người sống.
Nam nhân u buồn một người, áo khoác da một người, đây lại là một người nữa.
Ác quỷ lúc đầu thất sẽ trở nên lợi hại như vậy sao?
Lúc ở trường học, Trì Vưu cũng chỉ có thể thao túng sinh hồn và tử hồn của chim chóc mà thôi.
Đáng chết, Âm dương hoàn sao lại không có phản ứng?
Sinh viên nam bước ra từ trong bóng tối, thay thế cho áo khoác da trở thành bạn nhảy mới của Giang Lạc.
Hắn cúi đầu dựa sát bên tai Giang Lạc, trên khuôn mặt sạch sẽ đẹp trai hiện lên quỷ diện, trong nháy mắt trở nên cực kỳ vặn vẹo. Nụ cười trên quỷ diện, giọng điệu lại rất lạnh, “Ai có thể không khiến ngươi thấy chán mất cả hứng thú?”
Không đợi Giang Lạc nói chuyện, hắn tiếp tục dùng giọng điệu ấm ấp giả dối nói: “Ta vẫn là thích bộ dáng ngươi xoã tóc hơn.”
Không biết là bàn tay nào thò tay lấy đi mất sợi thun trên tóc Giang Lạc, tóc đen không còn trói buộc, lập tức xoã rối tung trên vai Giang Lạc.
Một sợi tóc nghịch ngợm chậm rãi rũ xuống đuôi mắt Giang Lạc, chiếu ra mặt mày âm trầm của Giang Lạc.
Giang Lạc không hề do dự lấy ra phù chú, đánh thật mạnh vào chỗ ngực người trước mặt.
Lá phù tự cháy lên hóa thành tro, quỷ diện trên mặt sinh viên nam biến mất, giống hệt như robot mất pin cứng đờ đứng tại chỗ. Bàn tay đầy vết chai khác vươn ra, Giang Lạc nhanh chóng xoay người, tóc đen tung bay, cậu dán lá phù vào trên bàn tay này.
Một tấm khác, Giang Lạc ném vào trên người nam nhân u buồn.
Hai tấm phù loé lên ánh lửa, ánh đèn quán bar đột nhiên sáng lên, nhạc đã đổi sang một bài khác.
Giang Lạc nhìn về trên người ba con rối kia.
Ba con rối mặt mày anh tuấn, sau khi bọn họ tỉnh lại ánh mắt mê mang một chút, sau đó tự nhiên mà tản ra trong đám người, giống như không hề hay biết được bản thân mình có gì đó kì lạ.
Ác quỷ đã có thể nhập vào người, lại biết thuật Con rối luyện hồn, quả thực khiến Giang Lạc khó mà đề phòng cho được.
Giang Lạc trầm mặt đi nhanh xuyên qua đám người, đi tới bên quầy bar.
Nhưng lúc cậu đi đến quầy bar, đã thấy một đám người say hết nằm trên quầy bar. Cát Chúc đang ôm chai bia đọc Đạo Đức Kinh, thấy Giang Lạc tới, cậu ta nất rượu một cái, mê mê màng màng hỏi: “Giang Lạc, cậu đi đâu đó, tụi tui không tìm được cậu luôn.”
Giang Lạc: “…… Mấy cậu sao lại uống thành như vậy rồi.”
Cát Chúc đã nghe không lọt lời cậu nói, ôm chai rượu lầm bầm lầu bầu, đột nhiên gục đầu trên quầy bar ngủ mất tiêu.
Trác Trọng Thu mồ hôi đầy đầu từ bên ngoài đi tới, cô nhìn thấy Giang Lạc lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn trời đất, cậu còn đứng nổi. Đám người phế vật này uống có ngụm rượu đã say như điếu đổ, tớ đã đưa ba người lên xe đi tới kế bên khách sạn rồi, Giang Lạc, cậu giúp tớ nâng bọn họ ra ngoài nha.”
Giang Lạc: “Được.”
Cậu đỡ Cát Chúc dậy, để vai Cát Chúc dựa trên vai mình, lúc đứng dậy liếc mắt nhìn bartender một cái.
Bartender khách sáo mỉm cười nói: “Có cần giúp không, thưa quý khách?”
Giang Lạc cười nói: “Cần, cảm ơn.”
Bartender đi ra giúp Giang Lạc đỡ Cát Chúc đưa đến xe taxi ngoài quán bar, Giang Lạc nhân cơ hội lấy ra một lá phù dán trên người bartender, nhưng mà ngoài dự đoán của cậu, lá phù và bartender lại không hề có phản ứng.
Giang Lạc lấy lá bùa về, cảm thấy mình bị trêu.
Lúc thao túng bartender cố ý lộ ra sơ hở, nhưng trước khi cậu động thủ lại chủ động vứt bỏ con rối bartender này.
Trì Vưu giống như là đang trêu đùa Giang Lạc vậy, hắn núp ở nơi tối, mỗi một người mỗi một con động vật, đều có khả năng biến thành đôi mắt theo dõi Giang Lạc của Trì Vưu.
Suy nghĩ này thật sự khiến Giang Lạc có chút bực bội.
Bởi vì cậu hiểu rõ, nếu không có phương pháp chính xác tìm ra con rối của Trì Vưu, thuật Con rối luyện hồn sẽ chỉ khiến cậu khó lòng phòng bị mà thôi.
Giang Lạc xoay người về đỡ hai con ma men khác ra ngoài cùng Trác Trọng Thu. Trên xe taxi chỉ có thể ngồi bốn người, Trác Trọng Thu nói: “Tớ đưa địa chỉ khách sạn cho cậu, cậu đưa bọn họ về trước đi.”
Giang Lạc lắc đầu, Trác Trọng Thu cho dù đẹp trai thì cũng chỉ là một nữ sinh mà thôi, “Tôi đặt thêm một chiếc xe, đi theo sau cậu.”
“Cũng được,” Trác Trọng Thu nói, “Tớ kêu tài xế chạy chậm một chút.”
Cô lên xe, một lát sau, xe taxi chậm rãi rời đi.
Giang Lạc đứng ở ven đường bắt xe, trong đêm tối, thời tiết trở nên xe lạnh, mưa phùn trút từ trên trời xuống, trước tiên rơi trên lông mi Giang Lạc.
Giang Lạc chớp chớp mắt, mưa phùn rơi trên mặt đất tạo ra những lấm chấm đen, lại rất nhanh biến mất tiêu.
Một cây dù màu đen đột nhiên che đỉnh đầu Giang Lạc, thay cậu chắn mưa phùn mênh mông.
Giang Lạc nghiêng đầu nhìn, một khuôn mặt tái nhợt đập vào mắt cậu.
Mặc trên người tây trang, khóe miệng cười ôn nhu, năm ngón tay nắm cán dù, trên mặt nam nhân có sự mỹ cảm quỷ dị tràn ngập tử khí cùng hơi thở điên cuồng hơi không bình thường, khóe miệng hắn càng cười càng lớn, như là sung sướng, lại như là lạnh lùng, hắn như ngâm bài hát nói: “Chào buổi tối.”
Âm hồn không tan.
Giang Lạc lập tức rút ra một lá phù ném qua đó, quỷ ảnh tản ra, cây dù đen biến mất không thấy đâu.
Xe taxi ngừng trước mặt Giang Lạc.
Giang Lạc vô biểu tình lên xe, nhấc mí mắt nhìn về gương chiếu hậu, “Đi theo chiếc taxi phía trước.”
Tài xế đạp ga.
Mí mắt phải Giang Lạc giật giật mấy cái, cánh tay cậu vịn ở cửa sổ, giơ tay bất đắc dĩ mà đỡ trán mình, thở dài.
“Tôi nói này,” đuôi mắt mắt phải chưa bị bàn tay che khuất gợi lên, vô cùng xinh đẹp liếc về phía tài xế, khiêu khích đan chéo với trào phúng, “Trì Vưu, anh sao lại rảnh như vậy chứ.”
*
Sau khi thực sự trở về phòng nghỉ ngơi, đã là chuyện của một tiếng sau.
Giang Lạc dùng đủ hết sáu tấm phù chú, mới có thể thành công trở lại khách sạn. Cả người cậu đều đầy mồ hôi, mồ hôi thấm trên quần áo và tóc, trên người còn sót lại mùi rượu sau khi đưa mấy con ma men kia về phòng.
Giang Lạc khóa chặt cửa, dán phù chú sau cửa, về phòng đi tắm rửa một lượt.
Đợi lần nữa ra ngoài, hơi lạnh trong điều hòa kích thích làm cậu rùng mình một cái, Giang Lạc lau tóc, cắm điện máy sấy tóc ngồi bên mép giường sấy tóc.
Trong tiếng vù vù ồn ào, cửa bị gõ.
Lá phù phía sau cửa sáng lên, nhắc nhở Giang Lạc rằng thứ đang ở bên ngoài không phải người.
Giang Lạc ngáp một cái, tiếp tục sấy tóc, một chút cũng không dao động.
Nửa phút sau, tiếng gõ cửa ngoài cửa lại lần nữa vang lên.
Phù chú lập tức bốc cháy, sau lúc này, bên ngoài cuối cùng không còn âm thanh nữa.
Tròn bảy tấm phù, đến bây giờ đã dùng hết rồi.
Giang Lạc nhìn thời gian, được lắm, vừa mới qua 12 giờ đêm.
Máy sấy vang lên năm sáu phút, Giang Lạc sấy tóc khô đến một nửa đã không sấy nữa. Cơ thể cậu hiện tại có hơi mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất phấn khởi, cậu biết Trì Vưu sẽ không chịu để yên, còn có một trận đại chiến phải đánh nữa.
Thừa dịp khoảng an tĩnh ngắn ngủi này, Giang Lạc giơ tay phải lên quan sát Âm dương hoàn.
Lẩm bẩm: “Chẳng lẽ mi là đồ dỏm à?”
Sao lại có cảm giác mi một chút cũng dùng không được thế này.
Quả nhiên, trên trời nào có đột nhiên rớt xuống cái bánh có nhân chứ.
Giang Lạc thổn thức trong chốc lát, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Chân mày Giang Lạc giật giật, cậu xoay người xuống giường, đi vào dép lê đi đến cạnh cửa mở cửa, nhưng ngoài cửa lại không có bất kỳ người nào, hàng lang khách sạn trống không sạch sẽ, đến cả con muỗi cũng không có.
Cậu đóng cửa lại, đen mặt xoay người.
Lại đột nhiên đụng vào trong lòng một thứ.
Hai chân Trì Vưu bước về phía trước một bước, hắc ám trên người cậu tựa như đến từ vực sâu địa ngục, che khuất ánh đèn, không gian tan vỡ.
Sương mù đặc quánh, sương đen từ từ bao phủ thân hình Giang Lạc từ bên ngoài, cuối cùng bao bọc lấy mũi chân Giang Lạc, và sợi tóc cuối cùng.
Giang Lạc bị bao phủ trong sương mù đen tuyền, trong sương đen, có một bàn tay xanh tái nhợt, trêu chọc khều sợi tóc cậu.
“Không ngờ trong đầu thất của ta, ngươi lại muốn gặp ta như vậy đó.” Động tác bàn tay này thong thả quấn tóc Giang Lạc, chậm rãi trượt xuống sườn má Giang Lạc, đột nhiên tóm lấy cằm có hình dáng đẹp đẽ của Giang Lạc.
Âm thanh này sung sướng nói, “Vui không?”
Trì Vưu tuy đang cười, nhưng Giang Lạc có thể cảm nhận được, hắn rõ ràng đang tức giận.
Bởi vì sương mù ở phía sau hắn, đã vặn vẹo thành hình dạng dữ tợn u ám đáng sợ.
Chỉ là mấy ngày không gặp mà thôi, so với đám sương suy yếu ở khách sạn 129 kia, thì Trì Vưu lúc này, thậm chí lờ mờ có hình người.
Giang Lạc bị bắt nâng cằm, tư thế này làm cậu rất không thoải mái.
Cậu càng không thích, tâm trạng Trì Vưu càng tốt. . ngôn tình ngược
“Bảy tấm phù đánh trên người ta, cái mùi vị này thật khiến người không thể nào thoải mái được,” tiếng cười của Trì Vưu càng ngày càng lạnh lẽo, hắn ung dung thong thả nói, “Ngươi làm ta rất kinh ngạc, học sinh Giang à, thầy chưa từng biết hoá ra em còn có thiên phú như vậy đó.”
Tóc trên vai Giang Lạc đong đưa khắp nơi, hầu kết cậu lăn lăn.
“Nhưng phù của em đã hết rồi,” Trì Vưu tiếc nuối nói, tay nắm cằm Giang Lạc càng ngày càng dùng sức, hơi lạnh dày đặc từ Giang Lạc sống lưng lan toả khắp nơi, “Thầy bây giờ, muốn bắt đầu dạy dỗ em.”
“Điều thứ nhất, phải tôn sư trọng đạo.”
Sương đen bao bọc lấy bả vai Giang Lạc, xương vang lên một tiếng, cánh tay Giang Lạc vô lực buông thõng bên người.
Trật khớp rồi.
Sương đen từ cánh tay di chuyển xuống, bao quanh hai mắt cá chân nhỏ nhắn tinh tế của Giang Lạc.
Cảm giác cánh tay trật khớp rất đau, đau đến nỗi sắc mặt Giang Lạc trắng bệch, mồ hôi lạnh đổ đầy đầu.
Nhưng đau như này, so với đau đớn mười tám lần bị Trì Vưu giết chết kia, căn bản chả tính là cái thá gì.
Giang Lạc đột nhiên cười, ánh sáng trong mắt như cất giấu ngọn lửa hừng hực, linh hồn sục sôi, cậu nhẹ nhàng nói: “Thầy à, thầy nói rất đúng.”
Động tác sương đen sắp vặn gãy mắt cá chân Giang Lạc dừng lại, Trì Vưu có chút nghi hoặc, lười biếng nói: “Ừm?”
Giang Lạc nhẹ nhàng giơ cánh tay nguyên vẹn không bị tổn hại gì, đặt lên chỗ bả vai của sương mù hình người, “Thân là học sinh, là phải tôn trọng thầy cô.”
Sau lưng đám sương, bàn tay của Giang Lạc đặt ở trên Trì Vưu bỗng nhiên mở ra, lộ ra một xấp hoàng phù thật dày.
Hoàng phù dàn ra như chơi bài xì tố, liếc nhìn một cái thôi đã biết có hơn mấy chục tấm. Giang Lạc mỉm cười nói: “Đêm nay em chỉ giết thầy một lần, một lần tra tấn thầy một đêm, đây có phải là rất tôn sư trọng đạo không ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất