[Nohyuck] Ngày Hạ Giết Chết Cát Cánh

Chương 5

Trước Sau
Bạn biết đấy, trong chuyện tình cảm, sau lần đầu tiên ý nghĩ cảm thấy hối hận xuất hiện, nó sẽ mọc lên tràn lan như cỏ dại.

Ba tháng nay Lee Donghyuck đã thay đổi số điện thoại ba lần, nhưng gần như đều vô ích.

Điện thoại vẫn luôn có người gọi tới, phiền phức duy nhất là cậu phải tự giải quyết những khúc mắc và cố gắng giữ bình tĩnh hết sức có thể.

Vì vậy thay vì liên tục đổi số điện thoại, tần suất nghịch di động của cậu đã giảm xuống đáng kể.

Sau lần cãi nhau qua điện thoại hôm trước, Lee Donghyuck đã nhắn tin cho anh, hai người cũng đã làm hòa, nhưng đến giờ vẫn chưa gặp nhau.

Lee Jeno đang ở nước ngoài ghi hình cho một show giải trí, vấn đề chênh lệch múi giờ khiến hai người chẳng thể liên lạc nhiều, khi gọi điện cho nhau Lee Donghyuck đều thấy quầng thâm mắt của Lee Jeno lại đậm hơn một chút liền đau lòng nên cũng không dám nói chuyện với anh quá lâu, vội vàng thúc giục anh mau chóng đi nghỉ ngơi.

Công ty biết gần đây tâm trạng của Lee Donghyuck không ổn nên cũng không nhận thêm kịch bản cho cậu.

"Haechan à, chúng tôi sẽ không can thiệp nhiều vào cuộc sống cá nhân của cậu, cậu tự điều chỉnh lại trạng thái của mình đi."

Lee Donghyuck đột nhiên rảnh rỗi, còn vô tình gặp Na Jaemin một lần.

Làn sóng mà 《 Ngày hạ 》 dấy lên cuối cùng cũng đã hạ nhiệt, trừ điện thoại đang liên tục bị quấy rối nhắc nhở cậu ra, Lee Donghyuck cứ có cảm giác như mình đang ngơ ngẩn trong mơ.

Người đang rảnh rỗi không có gì để làm thường dễ suy nghĩ lung tung.

Lee Donghyuck nhớ đến bản thân mình khi mới bước chân vào vòng luẩn quẩn này, cậu xuất thân là một ngôi sao nhí, đã từng ghi hình rất nhiều cảnh phim.

Cậu gặp được rất nhiều người ưu tú trong giới nhưng cũng gặp qua không ít sự giả tạo và xấu xa trong vòng luẩn quẩn này.

Bởi vì cậu thích diễn xuất nên mới tiếp tục theo cái nghề này, cậu rất thích cảm giác khi đóng phim, dùng một cách thức tích cực để trải nghiệm nhiều cuộc đời, rất thú vị.

Trước khi gặp được Lee Jeno, cậu cũng là một người tự do tự tại.

Cậu rất hài lòng với cuộc sống khi ấy, sẽ đi quay những bộ phim mà cậu cảm thấy phù hợp, khi không có việc gì làm sẽ nghỉ ngơi hoặc đi ra nước ngoài du lịch.



Nhưng hiện tại lại không như vậy, rốt cuộc là mắt xích nào đã gặp vấn đề?

Là bởi vì... Lee Jeno phải không?

Cậu bị vướng vào vòng lặp vô tận kì quái này, vì thế mà bắt đầu ngủ không ngon giấc.

Lee Donghyuck sống đến năm 24 tuổi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bác sĩ tâm lý.

Đối với chuyện này cậu rất bình thản, có bệnh phải khám, so với kéo dài thời gian thì tốt hơn nhiều.

"Có khuynh hướng tiền trầm cảm, liên tục mất ngủ và cảm thấy suy sụp, niềm tin cốt lõi của cậu đang gặp một chút vấn đề, không phải vì người yêu hiện tại mà cuộc sống của cậu thay đổi so với lúc trước mà là do cậu đang bắt đầu để ý đến ý kiến của mọi người xung quanh. Định kỳ đến làm trị liệu nhé, cậu Lee, tình trạng sẽ thuyên giảm thôi."

Cậu bình tĩnh với bản thân là một chuyện, nhưng nghĩ đến chuyện phải nói với Lee Jeno thì lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

Một tháng sau, cậu thực sự được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm, cậu vì nghĩ chuyện phải nói về chuyện này với Lee Jeno mà trở nên lo lắng hơn.

Bác sĩ của cậu nói, đừng sợ, cậu phải tin tưởng cậu ấy, sự hỗ trợ từ bên ngoài là một yếu tố vô cùng quan trọng trong quá trình trị liệu.

Cậu băn khoăn thật lâu xem có nên nói với Lee Jeno hay không nên khi gọi điện với nhau thường xuyên thất thần, hơn nữa thời gian mất tập trung ngày một dài hơn.

Yêu nhau bốn năm, Lee Jeno không đến nỗi không nhìn ra được Lee Donghyuck đang có tâm sự.

"Lee Donghyuck, em nói thật cho anh biết, em làm sao vậy?"

"Jeno ơi."

"Ừ, anh nghe."

"Hình như em bị bệnh rồi, bác sĩ bảo là chứng trầm cảm, em phải làm sao đây, Jeno ơi, em có thể khỏe lại không?"

Lee Donghyuck khóc, không biết là do rốt cuộc đã nói ra được nên mới nhẹ nhõm mà khóc hay là bởi vì không biết mình có thể khỏe lên được không nên mới khóc.



Trái tim Lee Jeno như bị bóp nghẹn.

Làm sao mà từ trước đến nay anh lại chưa từng phát hiện ra, mày làm việc nhiều quá rồi đó Lee Jeno, Lee Donghyuck như vậy mà...

"Sẽ ổn thôi mà, nhất định là như vậy. Em phải tin anh, lần sau anh sẽ cùng em vượt qua."

"Donghyuck ơi, đừng sợ."

Không sao đâu, Donghyuck, nhân gian bốn bể không phải lúc nào ngẩng đầu lên cũng có thế thấy được mặt trời, sẽ luôn có những khó khăn để thấy những mâu thuẫn này đan vào cuộc sống của chúng ta, cũng để hiểu được rằng không phải cái gì cũng ấm áp, không phải mọi sự đều trôi chảy.

Lúc trước anh từng hy vọng em là mặt trời, ấm áp vui vẻ soi sáng vạn vật trên thế gian tăm tối, nhưng anh cũng mong em sẽ chỉ là một vì sao, dù cho đêm tối tịch mịch không người, anh cũng sẽ cùng em đối mặt.

Không cần lo lắng, ít nhất anh cũng có một sự quan tâm dài lâu và tình yêu này dành cho em, anh sẽ luôn là hậu thuẫn của em trên con đường sau này.

Lee Jeno thỏa hiệp, để có thể ở bên cạnh Lee Donghyuck.

"Công ty quản lý của Lee Donghyuck: Quan hệ với Lee Jeno chỉ là bạn bè quen biết đã lâu, mong mọi người đừng suy đoán linh tinh."

————☾☀︎︎————

một chút trầm lặng không mấy biến động trong một tối chớm đông ở hà nội.

những dịu dàng trân quý của lee jeno dành cho lee donghyuck tựa vuốt mèo nhẹ cào vào tim.

những nỗi đau lee donghyuck che giấu tất cả có lẽ vẫn là xuất phát từ một người.

để cơn bão hình thành cần một khoảng thời gian âm thầm tích tụ, rốt cuộc là đang ở trong tâm bão hay bão sẽ ập lên thân thể cũng chưa rõ được. và liệu rồi có thể bước qua cơn bão mà không vuột mất đôi bàn tay vốn nắm thật chặt?

preview: ???? ???????????? ???????? ????????????????́

☁️ mei

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau