[Nohyuck] Ngày Hạ Giết Chết Cát Cánh

Chương 6

Trước Sau
Bệnh tình của Lee Donghyuck thực sự đã có chuyển biến tích cực.

Cậu cũng nghỉ ngơi đã gần cả năm trời, thậm chí trong những lễ trao giải mà 《 Ngày Hạ 》 được đề cử cũng chỉ có mình Lee Jeno tham dự.

Trong thời gian tiếp nhận trị liệu định kỳ, Lee Jeno còn hủy một vài lịch trình để đi cùng cậu.

Sau đó, công ty nhận thức được tình hình cũng đã xử lý những staff xung quanh cậu, tình trạng quấy rối đã giảm đi đáng kể.

Thật sự là mọi thứ đều đang trở nên tốt hơn.

Trong khoảng thời gian này, Lee Jeno nói nhiều nhất câu, "Donghyuck, không cần sợ hãi, cũng không cần lo lắng."

Không phải không có ai chụp được cảnh Lee Jeno thường xuyên ra vào căn hộ của Lee Donghyuck, nhưng người trong cuộc đã khẳng định rằng hai người chỉ là bạn bè thì có chụp nhiều hơn đi chăng nữa cũng chẳng có ích gì.

Sau đó bác sĩ có báo cho cậu biết, "Anh có thể không cần phải đến nữa, anh Donghyuck, anh nhớ phải chú ý thường xuyên điều chỉnh tâm trạng của mình." Sau khi dừng lại một lúc mới nói tiếp, "Tỷ lệ tái phát của bệnh trầm cảm không phải là thấp, nếu cảm thấy không khỏe, tôi vẫn hy vọng anh có thể tìm đến sự giúp đỡ chuyên nghiệp."

Khi Lee Donghyuck ra khỏi phòng, Lee Jeno đã ngủ quên trên ghế sô pha khi ngồi chờ bên ngoài.

Một lọn tóc nhỏ dựng lên, từng sợi lông mi vô cùng rõ ràng, anh đeo khẩu trang lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.

Lee Donghyuck luôn nghĩ rằng, một người như Lee Jeno, kiên cường chính trực, làm việc có mục đích, toàn thân thanh phong lãng nguyệt, ánh mắt anh như mang theo rượu nồng, có lúc dịu êm, cũng có khi đắm say lòng người, sự ấm áp dịu dàng tràn đầy sức sống của anh đã giúp mảnh đất tâm hồn hoang vu khô cằn của Lee Donghyuck hồi sinh.

Lee Donghyuck thấy được điều đẹp nhất thế gian trên con người anh.

Cậu không muốn đánh thức anh, liền nhẹ nhàng ngồi bên cạnh chờ đợi.

Lee Jeno cố gắng rút ngắn thời gian làm việc xuống còn 4 tiếng để có thể đến đây cùng cậu, bởi vì công việc quá nhiều nên mỗi giây đều rất quý giá, nhưng Lee Donghyuck vẫn nguyện ý không làm phiền thời gian anh nghỉ ngơi.

Lúc Lee Jeno tỉnh lại vẫn còn có chút mơ hồ, vừa nhìn thấy thời gian thì chỉ còn 30 phút nữa quản lý sẽ tới đón anh, anh bắt đầu tự trách cứ bản thân vì đã ngủ quá lâu.

Lee Donghyuck chỉ nhẹ hôn anh và không nói gì.

Lee Jeno đột nhiên bất an, "Sao vậy, lần này bác sĩ nói như thế nào vậy em?"

Lee Donghyuck bật cười, ý cười trong mắt cũng chạm đến trái tim anh, "Em sẽ không cần... đến nữa, Lee Jeno, bác sĩ nói em đã khỏe hơn rồi."

Lee Jeno trông còn hạnh phúc hơn cả cậu, cũng không quan tâm đến việc đang ở trước cửa phòng tư vấn, Lee Jeno bế cậu lên xoay ba vòng.

Lee Donghyuck đầu óc quay cuồng cảm thấy mình thật sự rất thích Lee Jeno.

Trong khoảng thời gian cậu sinh bệnh, cơ thể cũng trở nên yếu ớt và nhạy cảm hơn, cậu thường xuyên nổi nóng, từ chối giao tiếp hay nói chuyện với người khác, tất nhiên bao gồm cả Lee Jeno.

Nhưng cũng có đôi khi Lee Donghyuck rất muốn nói chuyện, cậu thật sự không thể chịu được chuyện Lee Jeno quá bận rộn, vậy nên không phải lúc nào cũng online, không phải lúc nào cũng có thể xuất hiện trước mặt cậu ngay lập tức.

Lee Donghyuck không phải không hiểu điều này, nhưng cậu vẫn thực sự rất khó chịu.

Khi Lee Jeno vội vàng đến tìm cậu, Lee Donghyuck sẽ nói những câu mà khiến cả hai đều không dễ chịu chút nào.

Nhưng Lee Jeno chưa bao giờ tức giận, anh luôn nhẹ nhàng đáp lại, thật xin lỗi em Donghyuck à, ban nãy anh đang quay phim hoặc đang họp, bây giờ em có thể nói cho anh nghe được không, bé cưng.

Bé cưng, Lee Jeno thực sự xem Lee Donghyuck như một đứa bé.

Một số người thích Lee Donghyuck bởi vì cậu thật xinh đẹp, chơi với cậu rất vui, nhưng những sự thích thú đó ẩn chứa rất nhiều bí mật khác.



Nhưng Lee Jeno lại thích cậu bởi vì anh đã từng thấy cậu khóc, từng thấy bộ dạng nhếch nhác chật vật của cậu, cũng biết cậu vất vả, cậu tầm thường, cho phép cậu không đẹp cũng không ngoan ngoãn, nhưng vẫn muốn đem tất cả số kẹo trên vai và trong túi áo ra đưa cho cậu.

Lại một mùa hè nữa đi qua, Lee Donghyuck nghĩ rằng cậu còn phải đi qua rất nhiều mùa hè khác với Lee Jeno.

Một tháng sau, Lee Donghyuck cuối cùng cũng bắt đầu trở lại phim trường, nữ diễn viên chính có tên là Park Jiyoung.

Lee Donghyuck biết đến cô ấy từ miệng của Lee Jeno bởi vì cô gái Park Jiyoung này đã từng theo đuổi Lee Jeno.

Hơn nữa là đặc biệt cố chấp, Lee Jeno đã nhiều lần từ chối nhưng không có kết quả.

Theo lời của Lee Jeno mà nói thì là một cô gái vừa thẳng thắn vừa đơn giản.

"Dù sao anh cũng không có người yêu, tại sao không thể cùng em thử bắt đầu một mối quan hệ."

Khi đó, Lee Jeno đem tin nhắn này đưa cho Lee Donghyuck xem, Lee Donghyuck xem xong khịt mũi lạnh nhạt, và không muốn bản thân trông quá nhỏ nhen, nên muốn vào bếp cắt hoa quả cho hả giận.

Lee Jeno bước đến khi ngay cả những quả cà chua nhỏ nhất cũng đã bị cắt thành bốn phần, và đưa điện thoại ra trước mặt cho cậu xem.

Lee Donghyuck nói dối lòng mà hờ hững đẩy ra, "Đưa cho em xem làm gì, em sẽ không xem đâu."

Nhóc nhỏ nhen... Lee Jeno liền bế cậu lên trên bàn mà hôn sâu.

Sau khi hôn, nhẹ chạm trán với cậu mà hỏi rằng cậu rốt cuộc có muốn xem hay không.

"Xem xem xem," Lee Donghyuck mặt đỏ bừng, "Không xem cũng được, người trẻ tuổi không nói võ mồm."

"Thật xin lỗi, tôi thực sự đã có người mà mình thích, hiện tại vẫn rất đáng yêu dù có cáu kỉnh khiến tôi phải tự hỏi làm thế nào để có thể dỗ dành người đó, cô Park Jiyoung, thật có lỗi, nhưng tôi thực sự không thể nói chuyện yêu đương với cô, chúc cô sớm tìm được người có thể yêu thương mình."

Sự thay đổi của Lee Donghyuck có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, ngoài miệng còn bảo, "Gượm đã, nói dễ nghe vậy cơ à." Trước khi Lee Jeno kịp phản ứng còn nhét vào miệng anh một quả dâu tây, bĩu môi phản bác, "Em không có giận dỗi biết chưa!"

Lee Jeno lười phản bác lại cậu, chỉ nhẹ nhàng hôn Lee Donghyuck đang nói chuyện rất nghiêm túc, dù sao thì chỉ cần dỗ dành được là tốt rồi.

Vậy nên khi đọc kịch bản, nam nữ chính ngồi cùng nhau rất tự nhiên.

Park Jiyoung thực sự rất chuyên nghiệp, khi diễn tập cùng cô rất dễ dàng trơn tru, chẳng trách Lee Jeno khen cô ấy cũng không tồi.

Trong giờ nghỉ, Lee Donghyuck lấy điện thoại di động gửi kakaotalk cho Lee Jeno để nói chuyện phiếm.

Thực ra là Lee Jeno cứ như mẹ của cậu, rất lo lắng, hỏi cậu sau một năm không đi làm có thấy khó thích ứng không, có cảm thấy mệt không.

Lee Donghyuck đọc từng cái tin nhắn một rồi trả lời lại.

"Lee Jeno?" Park Jiyoung đặt chai nước khoáng xuống rồi đột nhiên quay sang hỏi cậu, "Cậu đang nói chuyện với Lee Jeno à?"

Thực ra cô đã biết rõ, cũng không phải là cố ý, chỉ là cô nghe được Lee Jeno gọi điện thoại cho Lee Donghyuck.

Mặc dù "Donghyuck" không phải là cái tên mà mọi người có thể lập tức nhận ra so với "Haechan", nhưng cô vẫn biết nó sau khi tìm kiếm.

Phải nói như thế nào nhỉ, nói là ghen tị thì cũng có một chút, hâm mộ thì ngược lại còn nhiều hơn một chút, còn có cả... không thể tin được nữa đi. Dù sao hai người đều đã phủ nhận, đồng thời hai người cũng không giống kiểu sẽ phủ nhận mấy thứ này.

Nhưng trực giác của một người phụ nữ mách bảo cô rằng khả năng cao là Lee Donghyuck muốn che giấu chuyện này.

Tất nhiên cô có thể hiểu rằng những người yêu nhau sẽ muốn bảo vệ nhau theo nhiều cách khác nhau mà thôi.



Lee Donghyuck không hề có ý giấu giếm, "Ừ."

Ánh mắt cũng không hề rời khỏi màn hình điện thoại.

"À, thật hâm mộ, thắp đèn tìm khắp nơi cũng không tìm được người bạn trai như Lee Jeno đâu nhỉ." Park Jiyoung cũng không tức giận vì thái độ không mặn không nhạt của Lee Donghyuck.

Lee Donghyuck cảm thấy cô khá thú vị, đặt điện thoại xuống sau khi trả lời tin nhắn.

"Làm ơn đừng nói cho ai biết."

Cậu đưa tay về phía Park Jiyoung.

"Tôi sẽ không." Park Jiyoung nắm lấy bàn tay đó, "Cậu không biết thôi, Lee Jeno thực sự rất trân trọng cậu, anh ấy vì cậu mà thường xuyên di chuyển tới lui giữa Busan và Seoul lắm ấy."

Cả hai người cùng buông tay.

"Tôi biết." Lee Donghyuck nói.

"Thật lòng chúc mừng cậu nha." Park Jiyoung lại cất lời. "Lee Jeno thật sự là một kẻ đánh cắp sự chú ý, tôi thực sự không thích kiểu người này, chấm hết."

Lee Donghyuck chỉ cười, thực sự là một cô gái thú vị.

Không mất nhiều thời gian để Lee Donghyuck thích nghi, quá trình quay thực sự diễn ra suôn sẻ, và nó đã kết thúc sau 4 tháng.

Lee Jeno đã lén đến phim trường một lần và bí mật gọi trà chiều cho đoàn làm phim bao gồm cả các nhân viên, dưới danh nghĩa của Lee Haechan.

Tình hình thay đổi đột ngột trước khi bộ phim được phát sóng.

Chiếc xe của Lee Jeno đã bị chụp lại khi anh đến thăm, kèm theo một đoạn ghi âm của một nhân viên ẩn danh tại trường quay đã được biến đổi giọng.

"Tôi thấy Jeno cùng Haechan ở tại một phòng, nhưng theo tôi được biết thì Haechan sống ở tại một phòng đơn, tôi cảm thấy là những người bạn... cũng sẽ không ngủ cùng nhau, tôi nghe thấy vài lần hai người gọi điện thoại ở chỗ trường quay, liền... cảm giác rất kỳ quái. Nó giống như một quan hệ đặc biệt hơn là quan hệ bạn bè thân thiết mà họ nói đến trước đây. Đó là những gì tôi nghĩ."

Tiêu đề của tin tức thậm chí còn ác ý hơn, "Lee Jeno, Lee Haechan, dường như đang che giấu mối quan hệ vì tiền đồ của chính bản thân họ, họ đang lừa dối công chúng sao?"

Lee Donghyuck không ngờ người đầu tiên gọi điện đến lại là Park Jiyoung.

Cô nói nghe như sắp khóc, "Thực sự xin lỗi, Haechan, nhân viên đó có vẻ là trợ lý của tôi và đã bị sa thải, nhưng tôi thực sự xin lỗi, tôi chưa hề hé lời nào với cô ta, tôi không biết phải..."

"Không sao đâu, Jiyoung à, không phải lỗi của cô, không sao đâu."

Lee Donghyuck thực sự rất lý trí, nếu không phải là người trợ lý này, thì rồi cũng sẽ có những người khác.

Những gì Lee Jeno nói đã đúng, nếu muốn đi lâu dài bên nhau, thì ngày này sớm hay muộn gì cũng tới.

Cả hai đều đã là người trưởng thành rồi, cũng nên có trách nhiệm với cuộc sống của mình.

———☾☀︎︎———

có sóng gió, có thử thách, thì tình yêu mới có thể thêm bền chặt. là khởi đầu của những thử thách gian nan nhưng liệu có phải cũng đồng thời là khởi đầu của những bi thương?

preview: ???? ???????????? ???????? ????????????????́

☁️ mei

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau