Đốn Đốn

Chương 2: Chắc chắn mềm hơn rồi

Trước Sau
Editor: Phộn

Beta: Linh

********

Không biết có phải vì ban ngày nhìn thân thể nam nhân hay không. Tối hôm đó, Khổng Tiểu liền mơ thấy một giấc mộng cực kỳ sắc tình hương diễm.

Trong giấc mơ, một bàn tay thô ráp rộng lớn sờ cơ thể của cậu từ đầu đến chân.

Bàn tay kia rất có lực, tựa như đang xoa một một khối thịt mềm đầy đặn, từng chút từng chút xoa thân thể bị công việc làm cứng ngắc của cậu xụi lơ không còn một mảnh, xoa đến độ muốn chảy nước.

Sờ đến phía sau, cánh tay cơ bắp kiêu ngạo kia giống như đang tuốt động cái thứ đồ gì đó, vừa động một cái, thứ gì đó không ngừng phồng lên, thẳng tới ngón tay bị vật thể không xác định màu trắng đục ướt át dính lên, ô loạn một mảnh.

"Lau đi, làm bẩn em rồi..."

Lỗ tai giống như bị một đầu lưỡi ấm nóng liếm qua, Khổng Tiếu bị những lời này làm cho cả người run lên, hoảng hốt bật dậy ra khỏi giường.

Trời sáng choang...

Cậu xốc cái chăn bị bình xoắn lộn xộn lên, nhìn chằm chằm đũng quần ướt đẫm hồi lâu, "Aaaaaa" một tiếng lại ngã trở lại giường.

U là trời, giảm thọ mất.

Cậu vậy mà mộng xuân với một tên bán thịt lợn?!?

Khổng Tiếu vùi gương mặt đỏ bừng vào trong gối, tỏ vẻ từ chối chấp nhận sự thật.

Không không không, đại mãnh công của cậu cho dù không phải là tổng tài bá đạo thì ít nhất cũng phải là một tinh anh chứ!!!

Trong đầu Khổng Tiếu nhoáng lên một cái, nhớ lại bộ dáng ăn mặc cùng sự thô lỗ của người bán thịt, không tự nhiên mà run rẩy một cái.

Đúng là cậu muốn bị người ta đè ra làm, nhưng không phải là bị đè trên thớt mà làm nha!

Mặc dù trong lòng có một bé gà con dâm đãng, nhưng kinh nghiệm thực chiến của Khổng Tiếu còn tròn trĩnh hơn cái trứng ngỗng nữa...

Tất cả ảo tưởng về tình yêu của cậu cơ bản là đến từ mấy cái phim truyền hình và tiểu thuyết, lý tưởng nhưng không có một chút thực tế nào. Cho nên, giấc mơ tối hôm qua, cậu chỉ cho là mình đói khát quá lâu, đảo mắt liền đem nó vo thành một cục ném ra sau đầu, bỏ lơ không thèm nhìn tới.

Khổng Tiếu rời giường tắm rửa, đem quần lót bẩn đi giặt, mặc vào một chiếc quần tam giác màu sáng.

Từ nhỏ cậu đã thích mấy thứ có màu sáng, ngay cả quần lót cũng là họa tiết hoa rực rỡ, xanh đỏ tím vàng lục lam chàm tím, cầu vồng cũng chưa chắc có nhiều màu bằng quần lót của cậu.

Khổng Tiếu tiện tay chọn một cái quần tam giác có màu vàng tươi sáng, sau khi mặc vào thì trần trụi soi gương, cảm thấy da mình được tôn lên. Úi chà, không biết da ai mà trắng thế nhẩy...

Hơn nữa không biết có phải bởi vì buổi sáng bắn ra một lần hay không, lúc này mặt mày cậu mang theo một cỗ thoải mái, bị ánh mặt trời phản xạ qua gương chiếu vào, thập phần quyến rũ ngon miệng.



Khổng Tiếu vừa hài lòng vừa tiếc nuối than thở một tiếng.

Chao ôi.

Cậu đầy đặn no đủ như vậy, khi nào mới có người hái xuống mà ăn sạch đây ta?

Tiếng chuông báo thức đánh gãy quá trình tự sướng của bạn học Khổng Tiếu.

Khổng Tiếu vội vàng lấy một ít kem dưỡng ẩm bôi lên người, hoàn thành bước skincare buổi sáng của cậu.

Đúng vậy, sau khi rời giường, ngoại trừ rửa mặt súc miệng, mỗi ngày Khổng Tiếu sẽ bôi thân thể của mình đến thơm ngát trơn trượt.

Ngay cả khuỷu tay và cái mông múp cũng không bỏ qua, nhất định phải tỉ mỉ bôi đều từng nơi.

Dù sao, cậu chính là một một tiểu tiên nam tinh xảo.

Ngoại trừ bên ngoài phải ăn mặc làm người ta sáng mắt, bên trong cũng phải được chăm sóc tỉ mỉ!

Khổng Tiếu nghĩ rất đẹp — Nếu một ngày nào đó mình cùng đại mãnh công súng bên súng đầu sát bên đầu, đại mãnh công xé rách quần áo của mình sờ một cái, chẳng phải sẽ thích chết luôn hay sao, yêu đến mức không thể buông tay luôn hay sao?

Tóm lại vẫn là cậu có lời.

Khà khà...

Cho nên, mấy việc này nhất định phải làm!

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, thời gian đi làm cũng đến.

Khổng Tiếu nhìn mặt trời chiếu rọi bên ngoài, từ trong tủ quần áo chọn một chiếc áo sơ mi mỏng màu xanh nhạt, phối hợp với bộ âu phục màu trắng.

Vóc người cân xứng, mặc dù rèn luyện thành cơ bắp, nhưng do ăn uống "heo thỳ", thỉnh thoảng còn dành thời gian luyện tập trong phòng gym của công ty, cho nên khi mặc âu phục nhìn cũng rất ra gì và này nọ nha.

Sau khi mặc quần áo xong, Khổng Tiếu soi gương.

Người trong gương vẫn đẹp trai như vậy, vai thẳng cổ cong cùng cái mông vểnh đều được bộ âu phục cắt may hợp lí bày ra rất khá.

Khổng Tiếu đánh giá một hồi, hài lòng gật đầu. Lúc này mới xách cặp công văn lên, tràn đầy sức sống ra ngoài đi làm.

Hôm nay mặt trời mọc thật sớm, đi ra cửa liền có thể thể cảm nhận được không khí vui tươi náo nhiệt.

Khổng Tiếu đi được hai bước cảm thấy có chút nóng, thẳng tay cởi áo khoác ra treo trên khuỷu tay, một thân chỉ còn còn lại áo sơ mi màu xanh lam cùng quần âu màu trắng.

Bộ đồ này của cậu mới mua vào tháng trước, đây là lần đầu tiên mặc vào trên người.

Vì là thời trang mùa hè nên vải của âu phục không thêu dệt dày dặn như bình thường, mà thay vào đó là vài lớp vải bông mỏng.



Ở dưới ánh đèn trong phòng nhỏ nhìn không thấy gì cả, nhưng khi ra ngoài bị mặt trời chiếu lên, vải vóc kia hình như cũng có chút xuyên thấu.

Lúc này Khổng Tiếu còn chưa phát hiện ra phát hiện ra vấn đề.

Cậu dùng tay che bớt ánh nắng mặt trời đi về phía trước, cái mông nhỏ theo bước chân mà lắc qua lắc lại, nhô lên một độ cong tròn trịa.

Chỉ có một người đàn ông đang đứng bên ngoài cửa hàng ở bên đường để di chuyển hàng hóa chú ý đến bóng dáng của cậu. Cũng chú ý tới dưới lớp quần âu, lộ ra một tam giác nhỏ màu vàng.

"Nhìn cái gì vậy? Làm tiếp đi!"

Trong xe tải đang đậu bên ngoài cửa hàng, có người đang dỡ đồ.

Đồ Lương bị đồng nghiệp nhắc nhở, mới dời ánh mắt trở về, một tay thoải mái tiếp nhận, nhanh chóng bê một thùng hoa quả vào bên trong cửa hàng.

Thật trùng hợp, cái thùng hàng này chứa đầy chanh, màu vàng tươi sáng lấp lánh giống như chiếc quần tam giác nào đó, làm chói mắt Đồ Lương.

Hắn nhớ tới vừa nãy hắn nhìn thấy chỗ nào đó của người ta, yết hầu không nhịn được khẽ động.

Đồ Lương nhặt lên một quả chanh, theo độ cong của nó bao bọc vào trong lòng bàn tay.

Không biết...

Chỗ đó bóp lên, cũng là như vầy sao?

Không, chắc chắn là mềm hơn.

Vừa mềm vừa nẩy, có thể đem toàn bộ ngón tay của hắn ăn vào, vừa buông ra lại có thể bung trở lại dáng vẻ tròn tròn.

Bẹp—

Quả chanh trong tay hắn bị bóp nát.

"Này, bóp hư thì đền tiền!"

Quản lý cửa hàng liếc mắt nhìn thấy đồ vật trên tay Đồ Lương, hét lên.

"Ừm, tôi mua."

Đồ Lương thờ ơ móc tiền ra, tay cầm chanh tùy ý ném sang một bên.

Chỉ là trước khi tiếp tục làm việc, hắn đem ngón tay cái dính nước trái cây đặt ở bên bờ môi dày của mình.

Mút mạnh một cái, y chang như đang uống rượu độc để giải khát vậy...

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau