Chương 3: Vẫn đang nhìn mình sao?
Editor: Phộn
Beta: Linh
********
Cả ngày hôm nay Khổng Tiếu ở công ty rất không được tự nhiên!
Đầu tiên là lúc cậu đi vệ sinh đụng phải trưởng phòng của phòng hàng xóm, người nọ cứ nhìn chiếc quần lót màu vàng và người anh em trong quần khi quần bị kéo xuống, làm cho cả người Khổng Tiếu đều cảm thấy khó chịu, thiếu chút nữa chửi ầm lên.
Sau đó, buổi trưa Khổng Tiếu xuống lầu ăn cơm, có một cô gái cùng văn phòng tiến lại gần cậu, mờ ám nói cho cậu biết quần của cậu có chút xuyên thấu, làm cho Khổng Tiếu lúng túng đến mức cơm trưa cũng không ăn nổi, cả buổi chiều cứ dính mông trên ghế.
Thật vất vả mới chịu đựng đến lúc trời tối, cậu mới thu dọn đồ đạc tan ca.
Khi đi ngang qua cửa hàng nọ, trong đầu cậu không tự chủ được hiện lên giấc mơ mộng xuân tối hôm qua, trong lòng có quỷ, không dám đi vào mua đồ ăn.
Không ngờ người bên trong lại vừa vặn chui ra.
"Mua thịt à?"
Người bán thịt chắc là đang nhàn rỗi, trên tay còn có một điếu thuốc, tàn thuốc lóe lên một chút ánh lửa.
Hắn lớn lên cao to, đứng trước cửa cơ hồ muốn che hết một nửa, cho rằng Khổng Tiếu đến mua thức ăn, miệng nói: "Đúng lúc giảm giá."
Khổng Tiếu là một cậu bé có da mặt mỏng, bị người ta chào hàng như thế, cũng thật ngượng ngùng nên không dám trực tiếp phủi mông bỏ đi.
Cậu mơ hồ "A" một tiếng, nắm chặt cặp công văn, cúi đầu đi vào trong cửa hàng, thầm nghĩ đi dạo thôi cũng được.
Theo lẽ thường, người lạ với nhau theo bản năng sẽ duy trì một khoảng cách nhất định.
Nhưng không gian của cửa hàng chật hẹp, người bán thịt kia có vẻ như không có ý muốn lùi hay né sang một bên, cứ đứng đực ra đó, cùng lắm là hắn chỉ nghiêng người một chút để Khổng Tiếu đi qua.
Khổng Tiếu thấy thế, cũng ngại mở miệng kêu người ta tránh ra, chỉ có thể cắn răng mà đi qua.
Lúc đến gần, ánh mắt Khổng Tiếu vừa vặn thấy người bán thịt nghiền nát tàn thuốc đang kẹp giữa hay ngón tay.
Tùy tiện giống như đang nghiền một con kiến.
Aaaaa!
Khổng Tiếu không nhịn được trong lòng hét lên một tiếng.
Động tác bá đạo như vậy, không phải là hàng độc quyền của đại mãnh công sao? Tại sao một tên bán thịt làm như thế cũng khiến người ta tim đập bình bịch thế hả?!
Oa, oa!
Đáng ghét!
Chỉ lo ở trong lòng cắt đứt móng tay, Khổng Tiếu không có chú ý tới, lúc thân thể hai người chạm nhau trong nháy mắt, cơ thể của người bán thịt có chút cứng ngắc.
Giống như bị điện giật.
Khu chợ nhỏ này, chủ yếu sẽ bán hết tất cả thức ăn trong ngày, nên số lượng hàng hóa lên kệ mỗi ngày đều được kiểm soát rất tốt.
Khổng Tiếu đi vào lượn một vòng, phát hiện đã bán gần hết, chỉ còn lại một ít khoai tây, dưa chuột thông thường, còn lại một ít xương ống, được nhân viên cửa hàng dán lên nhãn giảm giá.
Hôm nay tan tầm muộn, Khổng Tiếu nghĩ một lúc, tiện thể cầm vài trái dưa chuột, lại ở khu đồ hộp lấy thêm một hộp da heo đã chế biến sẵn, tính làm một món gỏi đơn giản.
Lúc cậu chọn đồ ăn, Đồ Lương cũng trở lại cửa hàng, đang dựa vào quầy thu ngân nhìn xung quanh.
Quần áo của Khổng Tiếu hôm nay có chút không đúng, nên đối với ánh mắt của người khác rất mẫn cảm, tổ tiên mách bảo quay lại đằng sau nhìn, đột nhiên đối diện với ánh mắt sáng quắc mà đen kịt của nam nhân.
"....."
Anh ta đang nhìn mình à?
Anh ta đang nhìn mình, phải không?!
Tim Khổng Tiếu đập bịch bịch hai cái, trong lòng tự luyến mà đảo qua ý nghĩ này, nhưng mắt lại đảo thêm cái nữa, nhớ tới cái quần trong suốt của mình.
—— Không, không, không phải là anh ta đang nhìn mông mình đấy chứ?!?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, liền không kìm nén được.
Khổng Tiếu giả vờ mình còn đang lựa đồ ăn, ánh mắt lại lặng lẽ liếc nhìn người bán thịt một cái.
"!!!"
Người đàn ông đó vẫn đang nhìn!
Ánh mắt tràn ngập tính xâm lược làm cho Khổng Tiếu theo bản năng không dám nhìn thẳng.
Chẳng lẽ... Anh ta thực sự nhìn thấy quần nhỏ màu vàng của mình à?
Tuy rằng nội tâm Khổng Tiếu đang loạn xà ngầu lên, nhưng bề ngoài vẫn là một tiểu tiên nam rụt rè.
Da mặt đã mỏng đến mức không có cách nào chịu được khi bị người ta phát hiện, Khổng Tiếu bi thương lặng lẽ giấu đi tầng tầng sóng nước đang xao động trong trái tim bé nhỏ của mình.
Bởi vậy, phỏng đoán vừa rồi làm cho cả khuôn mặt cậu nóng lên, hai má nổi lên hai rặng mây hồng đáng yêu.
Cậu không dám ở lại thêm chút nào nữa, vội vàng chọn xong đồ ăn, lại cầm cặp công văn che chắn, nhanh chóng đi đến quầy thu ngân tính tiền.
Nhân viên thu ngân vốn nên ở đây lại không biết chạy đi đâu, cho nên, người tính tiền đương nhiên là cái tên bán thịt nãy giờ vẫn luôn đứng ở đây.
Khổng Tiếu cúi đầu, mặt đỏ chót nhìn bàn tay to của người kia quét mã vạch từng món đồ.
Tới lúc quét quả dưa leo, cũng không biết là cái mã kia dán quá xảo quyệt hay không mà, người bán thịt cứ lật qua lật lại trái dưa leo nửa ngày, lại dùng ngón tay vuốt vuốt quả dưa leo, mới quét thành công.
Bàn tay thô ráp màu mật ong kia cứ như vậy mà bày ra trước mặt Khổng Tiếu, nhẹ nhàng bao lấy dưa leo, nắm lấy nó đưa tới đưa lui trước mặt cậu.
Khổng Tiếu thậm chí có thể nhìn thấy vết chai sạn trên ngón tay và trên đốt ngón tay quanh năm cầm dao của người bán thịt.
Chậc chậc.
Không Tiếu không khỏi suy nghĩ...
Đôi bàn tay kia, nếu sờ lên da thịt mình... Chắc chắn là sẽ dâm mỹ, có cảm giác lắm nhỉ?
Dưa leo thẳng tắp lúc này trong mắt Khổng Tiếu cũng thay đổi hình dáng, dựa theo giấc mơ tối hôm qua còn chưa quên đi, làm cho Khổng Tiếu có chút ngất ngây.
"Tổng cộng là 15 tệ 8."
Thanh âm khàn khàn cắt đứt suy nghĩ của Khổng Tiếu, cậu lấy điện thoại ra muốn tính tiền.
Nhưng Khổng Tiếu lại quên mất, vừa rồi cậu vừa đi vừa lướt Douyin, vẫn còn dừng ở một trang beauty blogger có ngực lớn mà cậu theo follow.
(Douyin: tiktok phiên bản TQ)
Nha, là nam, ngực bự.
Cho nên khi cậu dùng mặt quét màn hình khóa, một người đàn ông có cơ ngực bự chà bá và cơ bụng sáu múi trần trụi đang pose dáng, khoe cơ bắp trên màn hình điện thoại.
"......"
"......"
Nhục đến thế là cùng!
Khổng Tiếu hận không thể ngay lập tức đào một cái hố chui xuống, nhưng vẫn chống đỡ được mà đóng lại app video, mở mã thanh toán.
"Khụ, tôi, tôi đang tập thể dục."
Cậu giấu đầu hở đuôi giải thích một câu.
"Ồ."
Cũng may, người bán thịt cũng không nói nhiều, chỉ cầm dụng cụ quét mã thanh toán cho cậu.
Điều này làm cho lớp thể diện cuối cùng của Khổng Tiếu cũng được giữ lại.
Chờ Khổng Tiếu ngơ ngơ ngáo ngáo mang thức ăn về tới nhà, mới chợt nhận ra, sao cậu lại đi giải thích với một người bán thịt xa lạ nhỉ?
Cậu, cậu thích cơ ngực lớn thì như thế nào chứ?!?
Có ai mà không mê cơ ngực không?! Hừ hừ!
Mà một nơi nào đó, phía sau tiệm rau đã đóng cửa, Đồ Lương đang cởi tạp dề hỗn độn cùng với áo thun dính đầy máu bẩn thỉu.
Hắn cúi đầu nhìn cơ ngực căng phồng mạnh mẽ và cơ bụng săn chắc căng chặt của mình, trong ánh mắt nặng nề xẹt qua một tia sáng...
********
Beta: Linh
********
Cả ngày hôm nay Khổng Tiếu ở công ty rất không được tự nhiên!
Đầu tiên là lúc cậu đi vệ sinh đụng phải trưởng phòng của phòng hàng xóm, người nọ cứ nhìn chiếc quần lót màu vàng và người anh em trong quần khi quần bị kéo xuống, làm cho cả người Khổng Tiếu đều cảm thấy khó chịu, thiếu chút nữa chửi ầm lên.
Sau đó, buổi trưa Khổng Tiếu xuống lầu ăn cơm, có một cô gái cùng văn phòng tiến lại gần cậu, mờ ám nói cho cậu biết quần của cậu có chút xuyên thấu, làm cho Khổng Tiếu lúng túng đến mức cơm trưa cũng không ăn nổi, cả buổi chiều cứ dính mông trên ghế.
Thật vất vả mới chịu đựng đến lúc trời tối, cậu mới thu dọn đồ đạc tan ca.
Khi đi ngang qua cửa hàng nọ, trong đầu cậu không tự chủ được hiện lên giấc mơ mộng xuân tối hôm qua, trong lòng có quỷ, không dám đi vào mua đồ ăn.
Không ngờ người bên trong lại vừa vặn chui ra.
"Mua thịt à?"
Người bán thịt chắc là đang nhàn rỗi, trên tay còn có một điếu thuốc, tàn thuốc lóe lên một chút ánh lửa.
Hắn lớn lên cao to, đứng trước cửa cơ hồ muốn che hết một nửa, cho rằng Khổng Tiếu đến mua thức ăn, miệng nói: "Đúng lúc giảm giá."
Khổng Tiếu là một cậu bé có da mặt mỏng, bị người ta chào hàng như thế, cũng thật ngượng ngùng nên không dám trực tiếp phủi mông bỏ đi.
Cậu mơ hồ "A" một tiếng, nắm chặt cặp công văn, cúi đầu đi vào trong cửa hàng, thầm nghĩ đi dạo thôi cũng được.
Theo lẽ thường, người lạ với nhau theo bản năng sẽ duy trì một khoảng cách nhất định.
Nhưng không gian của cửa hàng chật hẹp, người bán thịt kia có vẻ như không có ý muốn lùi hay né sang một bên, cứ đứng đực ra đó, cùng lắm là hắn chỉ nghiêng người một chút để Khổng Tiếu đi qua.
Khổng Tiếu thấy thế, cũng ngại mở miệng kêu người ta tránh ra, chỉ có thể cắn răng mà đi qua.
Lúc đến gần, ánh mắt Khổng Tiếu vừa vặn thấy người bán thịt nghiền nát tàn thuốc đang kẹp giữa hay ngón tay.
Tùy tiện giống như đang nghiền một con kiến.
Aaaaa!
Khổng Tiếu không nhịn được trong lòng hét lên một tiếng.
Động tác bá đạo như vậy, không phải là hàng độc quyền của đại mãnh công sao? Tại sao một tên bán thịt làm như thế cũng khiến người ta tim đập bình bịch thế hả?!
Oa, oa!
Đáng ghét!
Chỉ lo ở trong lòng cắt đứt móng tay, Khổng Tiếu không có chú ý tới, lúc thân thể hai người chạm nhau trong nháy mắt, cơ thể của người bán thịt có chút cứng ngắc.
Giống như bị điện giật.
Khu chợ nhỏ này, chủ yếu sẽ bán hết tất cả thức ăn trong ngày, nên số lượng hàng hóa lên kệ mỗi ngày đều được kiểm soát rất tốt.
Khổng Tiếu đi vào lượn một vòng, phát hiện đã bán gần hết, chỉ còn lại một ít khoai tây, dưa chuột thông thường, còn lại một ít xương ống, được nhân viên cửa hàng dán lên nhãn giảm giá.
Hôm nay tan tầm muộn, Khổng Tiếu nghĩ một lúc, tiện thể cầm vài trái dưa chuột, lại ở khu đồ hộp lấy thêm một hộp da heo đã chế biến sẵn, tính làm một món gỏi đơn giản.
Lúc cậu chọn đồ ăn, Đồ Lương cũng trở lại cửa hàng, đang dựa vào quầy thu ngân nhìn xung quanh.
Quần áo của Khổng Tiếu hôm nay có chút không đúng, nên đối với ánh mắt của người khác rất mẫn cảm, tổ tiên mách bảo quay lại đằng sau nhìn, đột nhiên đối diện với ánh mắt sáng quắc mà đen kịt của nam nhân.
"....."
Anh ta đang nhìn mình à?
Anh ta đang nhìn mình, phải không?!
Tim Khổng Tiếu đập bịch bịch hai cái, trong lòng tự luyến mà đảo qua ý nghĩ này, nhưng mắt lại đảo thêm cái nữa, nhớ tới cái quần trong suốt của mình.
—— Không, không, không phải là anh ta đang nhìn mông mình đấy chứ?!?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, liền không kìm nén được.
Khổng Tiếu giả vờ mình còn đang lựa đồ ăn, ánh mắt lại lặng lẽ liếc nhìn người bán thịt một cái.
"!!!"
Người đàn ông đó vẫn đang nhìn!
Ánh mắt tràn ngập tính xâm lược làm cho Khổng Tiếu theo bản năng không dám nhìn thẳng.
Chẳng lẽ... Anh ta thực sự nhìn thấy quần nhỏ màu vàng của mình à?
Tuy rằng nội tâm Khổng Tiếu đang loạn xà ngầu lên, nhưng bề ngoài vẫn là một tiểu tiên nam rụt rè.
Da mặt đã mỏng đến mức không có cách nào chịu được khi bị người ta phát hiện, Khổng Tiếu bi thương lặng lẽ giấu đi tầng tầng sóng nước đang xao động trong trái tim bé nhỏ của mình.
Bởi vậy, phỏng đoán vừa rồi làm cho cả khuôn mặt cậu nóng lên, hai má nổi lên hai rặng mây hồng đáng yêu.
Cậu không dám ở lại thêm chút nào nữa, vội vàng chọn xong đồ ăn, lại cầm cặp công văn che chắn, nhanh chóng đi đến quầy thu ngân tính tiền.
Nhân viên thu ngân vốn nên ở đây lại không biết chạy đi đâu, cho nên, người tính tiền đương nhiên là cái tên bán thịt nãy giờ vẫn luôn đứng ở đây.
Khổng Tiếu cúi đầu, mặt đỏ chót nhìn bàn tay to của người kia quét mã vạch từng món đồ.
Tới lúc quét quả dưa leo, cũng không biết là cái mã kia dán quá xảo quyệt hay không mà, người bán thịt cứ lật qua lật lại trái dưa leo nửa ngày, lại dùng ngón tay vuốt vuốt quả dưa leo, mới quét thành công.
Bàn tay thô ráp màu mật ong kia cứ như vậy mà bày ra trước mặt Khổng Tiếu, nhẹ nhàng bao lấy dưa leo, nắm lấy nó đưa tới đưa lui trước mặt cậu.
Khổng Tiếu thậm chí có thể nhìn thấy vết chai sạn trên ngón tay và trên đốt ngón tay quanh năm cầm dao của người bán thịt.
Chậc chậc.
Không Tiếu không khỏi suy nghĩ...
Đôi bàn tay kia, nếu sờ lên da thịt mình... Chắc chắn là sẽ dâm mỹ, có cảm giác lắm nhỉ?
Dưa leo thẳng tắp lúc này trong mắt Khổng Tiếu cũng thay đổi hình dáng, dựa theo giấc mơ tối hôm qua còn chưa quên đi, làm cho Khổng Tiếu có chút ngất ngây.
"Tổng cộng là 15 tệ 8."
Thanh âm khàn khàn cắt đứt suy nghĩ của Khổng Tiếu, cậu lấy điện thoại ra muốn tính tiền.
Nhưng Khổng Tiếu lại quên mất, vừa rồi cậu vừa đi vừa lướt Douyin, vẫn còn dừng ở một trang beauty blogger có ngực lớn mà cậu theo follow.
(Douyin: tiktok phiên bản TQ)
Nha, là nam, ngực bự.
Cho nên khi cậu dùng mặt quét màn hình khóa, một người đàn ông có cơ ngực bự chà bá và cơ bụng sáu múi trần trụi đang pose dáng, khoe cơ bắp trên màn hình điện thoại.
"......"
"......"
Nhục đến thế là cùng!
Khổng Tiếu hận không thể ngay lập tức đào một cái hố chui xuống, nhưng vẫn chống đỡ được mà đóng lại app video, mở mã thanh toán.
"Khụ, tôi, tôi đang tập thể dục."
Cậu giấu đầu hở đuôi giải thích một câu.
"Ồ."
Cũng may, người bán thịt cũng không nói nhiều, chỉ cầm dụng cụ quét mã thanh toán cho cậu.
Điều này làm cho lớp thể diện cuối cùng của Khổng Tiếu cũng được giữ lại.
Chờ Khổng Tiếu ngơ ngơ ngáo ngáo mang thức ăn về tới nhà, mới chợt nhận ra, sao cậu lại đi giải thích với một người bán thịt xa lạ nhỉ?
Cậu, cậu thích cơ ngực lớn thì như thế nào chứ?!?
Có ai mà không mê cơ ngực không?! Hừ hừ!
Mà một nơi nào đó, phía sau tiệm rau đã đóng cửa, Đồ Lương đang cởi tạp dề hỗn độn cùng với áo thun dính đầy máu bẩn thỉu.
Hắn cúi đầu nhìn cơ ngực căng phồng mạnh mẽ và cơ bụng săn chắc căng chặt của mình, trong ánh mắt nặng nề xẹt qua một tia sáng...
********
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất