Chương 14: Chảy máu mũi
Editor: Phộn
Beta: Linh
Bỗng nhiên trước mắt Khổng Tiếu tối sầm lại.
Hương vị nam tính nồng đậm đột ngột chui vào trong khoang mũi, che ngợp bầu trời, bao trọn cả người cậu lại.
"Em mặc vào trước đi!"
Giọng nói của người đàn ông truyền đến cách một lớp vải.
Khổng Tiếu sửng sốt một lúc lâu, mới luống cuống tay chân đen vải vóc trên đầu kéo xuống. Vừa nhìn một cái, có chút choáng váng hoa mắt.
Vậy, vậy, vậy mà là áo ba lỗ trên người của tên bán thịt!
Cái áo màu xám đậm, còn có nhiệt độ cơ thể của nam nhân chưa tiêu tán.
"Buổi tối hơi lạnh, cậu lấy nó đắp một chút."
Người đàn ông không có quần áo bao bọc đứng bên sofa giải thích với cậu, nhưng cơ bản là Khổng Tiếu không nghe lọt cái gì hết.
Bởi vì cậu vừa ngước lên, sẽ bắt gặp được một mảnh thân thể mà cậu khát vọng đã lâu.
Đầy đặn, săn chắc, cơ bắp rõ ràng, còn có hai khối cơ ngực to lớn mà cường tráng, vừa nhìn đã làm cho tim người ta đập loạn.
Khổng Tiếu cảm giác mình sắp xỉu luôn.
Cậu bị sắc đẹp làm cho choáng váng!!
Cũng may thân thể cậu còn có phản xạ có điều kiện, bản năng nghe theo lời nam nhân nói, lấy quần áo trong tay mặc vào.
Lật đật một chút, áo ba lỗ cứ như vậy mà bao lấy nửa người trên của cậu, vạt áo dài tới tận đùi.
Rõ ràng khi mặc trên người bán thịt nhìn rất chật chội, nhưng mặc trên người cậu lại rất rộng rãi.
Cổ tay áo còn dài tới eo của khổng tước nhỏ.
"Thật lớn!"
Khổng Tiếu vì không muốn để lộ ánh mắt đói khát như sắc lang của mình, vội vàng dời đi lực chú ý, cúi đầu nhìn áo, không khỏi thuận miệng cảm thán một câu.
Đồ Lương có chút chật vật xoay người, đưa lưng về phía người ở trên sofa.
Nếu không như vậy – cậu nhìn chằm chằm vật trong quần đã bắt đầu cứng lên – phát hiện tâm tư của mình đã hoàn toàn không thể che dấu.
"Vậy giờ em tính thế nào?"
Đồ Lương cứng đờ cổ, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, giống như là muốn nhìn ra một đóa hoa từ trên cánh cửa vậy.
Tính cái gì?
Mắt Khổng Tiếu lúc này chỉ có cái lưng rộng lớn màu đồng cổ của nam nhân.
Ánh mắt thèm thuồng của cậu dán lên từng nấc từng nấc cơ bắp trên cái lưng kia, thân thể nhịn không được khẽ nghiêng về phía trước, muốn đến gần hơn một chút, ai nói gì cũng không nghe vào tai.
"Thì.... Ngủ trên ghế sofa."
Đêm nay có thể nhìn thấy live-action show bán khỏa thân phiên bản người thật, bị nhốt ở ngoài cửa cũng đáng giá!
Khổng Tiếu liếm liếm môi, không khỏi nghĩ trong lòng như vậy.
Nếu vừa rồi mình không bất ngờ trần trụi trước mặt nam nhân, có phải là càng thiệt thòi một chút hay không nhỉ?!
"Có tua vít không?"
Tuy rằng Đồ Lương có ác ý, nhưng cũng không nỡ để người này ngủ ngoài sofa, hỏi Khổng Tiếu, "Nếu có, để tôi thử xem có mở được hay không."
Khổng Tiếu suy nghĩ một chút, khom người tìm dưới bàn trà.
Cậu nhớ... Lúc trước dọn nhà tới hình như người ta có chuẩn bị sẵn một vài thứ như tua vít linh tinh...
Chỉ là bình thường cậu không hay dùng, rất nhiều đồ linh tinh đều bị nhét đại vào tủ bàn trà, nhét lung ta lung tung cả lên. Lúc này đi tìm, thì có hơi tốn thời gian một tẹo.
Khổng Tiếu còn có một chút chột dạ.
Cậu cố gắng tạo ra hình tượng tiểu tiên nam tinh xảo, nhưng mà chiếc hình tượng này càng ngày càng lung lay sắp vỡ rồi!
Trong phòng khách vang lên vài tiếng leng keng một hồi lâu.
Đồ Lương vốn đưa lưng về phía người ta, nhưng tai lại nghe được một vài âm thanh nghe kinh hồn bạt vía, sợ Khổng Tiếu trong lúc lục lọi đồ đạc làm tay bị thương, vì thế hắn nhịn không được xoay người nhìn một chút.
Kết quả vừa nhìn một cái, ánh mắt của hắn không dời được...
Tầm nhìn của Đồ Lương hoàn toàn bị hai cái mông trắng nõn nà vừa to vừa tròn chiếm cứ.
Khổng Tiếu cứ như vậy cúi đầu nằm sấp trên ghế sofa, nửa người trên thò ra đệm ghế, đưa tay xuống dưới bàn trà tìm đồ.
Áo ba lỗ màu xám đậm mặc trên người cậu, vốn rộng đến mức có thể che được hơn nửa người cậu, nhưng bởi vì động tác cánh tay đưa về phía trước, cái áo cũng bị xốc lên một đoạn, trực tiếp lộ ra một đoạn vòng eo trắng như tuyết.
Đây chưa phải là chỗ khó thở nhất!
Gối ôm nhỏ vốn che khuất giữa hông Khổng Tiếu bị cậu lật người nên phải chen chúc dưới thân, bởi vậy, lúc này ở dưới ánh đèn của phòng khách sáng loáng, bại lộ trong mắt Đồ Lương chính là...
Ngoại trừ đôi chân thẳng tắp mềm mại, còn có hai cái mông tròn chu lên!
Tròn vo, trắng nõn.
Nhoáng một cái liền run rẩy, giống như một chiếc bánh pudding non nớt, tròn trịa, mềm mại!
Hơn nữa trên cái mông tròn kia, căn bản không có miếng vải thừa nào che chắn. Chỉ có một dải vải màu tím tinh tế, thuận thế lõm vào giữa hai cái bánh pudding, lan ra khe hở vô hình của sofa.
"A! Thấy rồi!"
Cuối cùng Khổng Tiếu cũng tìm thấy tua vít, cực kỳ vui sướng cầm nó trên tay, chống người đứng dậy cho đưa cho Đồ Lương.
"Này, anh... Anh bị chảy máu mũi à?"
Nam nhân cao lớn trước mắt sững sờ đứng bên ghế sofa.
Dưới sống mũi cao thẳng, một chất lỏng màu đỏ đang tí tách rơi xuống sàn nhà làm Khổng Tiếu giật nảy mình.
Ánh mắt Khổng Tiếu nương theo hướng của máu rơi nhìn xuống, phát hiện... Trên quần làm việc tối màu nối liền với nửa người trên trần trụi cường tráng của nam nhân, hình như xuất hiện một chỗ nhô lên nhìn không được rõ ràng cho lắm.
Máu mũi...
Nhô ra....
Không phải là.... Cậu trêu chọc người ta tới mức này đó chứ?!
Gà nhỏ gào thét trong Khổng Tiếu lại xuất hiện, hưng phấn y như là tìm thấy báu vật hoàng gia.
Cậu nhìn chăm chú vào thân thể nam nhân, nhịn không được lộ ra ánh mắt của một chiếc sói đói.
Khổng Tiếu sợ mình nhìn lầm, không nhịn được lên tiếng, muốn nam nhân đến gần mình một chút.
"Anh, anh lại đây, lau đi."
Nam nhân từng nói với cậu câu này, bây giờ bị Khổng Tiếu vô tình lặp lại.
Đi vào tai Đồ Lương, lại giống như lời nói mê hoặc lòng người.
Đồ Lương dùng ngón tay cái lau đi máu mũi ẩm ướt, hai chân không khống chế được đi đến sofa ngồi xuống.
Đến gần mặt hắn, Khổng Tiếu vứt tua vít trong tay sang một bên, rồi rút một tờ khăn giấy ra.
Quỳ xuống sofa, hình như muốn lau cho hắn.
Giống như một người vợ nhỏ ngoan ngoãn.
Lại giống như một tiểu yêu tinh câu người.
Làm cho xương cốt cả người hắn mềm nhũn xuống, thầm nghĩ nếu "cậu vợ nhỏ" này muốn cái gì thì hắn cũng sẽ sẵn sàng dâng lên cho cậu.
*******
Beta: Linh
Bỗng nhiên trước mắt Khổng Tiếu tối sầm lại.
Hương vị nam tính nồng đậm đột ngột chui vào trong khoang mũi, che ngợp bầu trời, bao trọn cả người cậu lại.
"Em mặc vào trước đi!"
Giọng nói của người đàn ông truyền đến cách một lớp vải.
Khổng Tiếu sửng sốt một lúc lâu, mới luống cuống tay chân đen vải vóc trên đầu kéo xuống. Vừa nhìn một cái, có chút choáng váng hoa mắt.
Vậy, vậy, vậy mà là áo ba lỗ trên người của tên bán thịt!
Cái áo màu xám đậm, còn có nhiệt độ cơ thể của nam nhân chưa tiêu tán.
"Buổi tối hơi lạnh, cậu lấy nó đắp một chút."
Người đàn ông không có quần áo bao bọc đứng bên sofa giải thích với cậu, nhưng cơ bản là Khổng Tiếu không nghe lọt cái gì hết.
Bởi vì cậu vừa ngước lên, sẽ bắt gặp được một mảnh thân thể mà cậu khát vọng đã lâu.
Đầy đặn, săn chắc, cơ bắp rõ ràng, còn có hai khối cơ ngực to lớn mà cường tráng, vừa nhìn đã làm cho tim người ta đập loạn.
Khổng Tiếu cảm giác mình sắp xỉu luôn.
Cậu bị sắc đẹp làm cho choáng váng!!
Cũng may thân thể cậu còn có phản xạ có điều kiện, bản năng nghe theo lời nam nhân nói, lấy quần áo trong tay mặc vào.
Lật đật một chút, áo ba lỗ cứ như vậy mà bao lấy nửa người trên của cậu, vạt áo dài tới tận đùi.
Rõ ràng khi mặc trên người bán thịt nhìn rất chật chội, nhưng mặc trên người cậu lại rất rộng rãi.
Cổ tay áo còn dài tới eo của khổng tước nhỏ.
"Thật lớn!"
Khổng Tiếu vì không muốn để lộ ánh mắt đói khát như sắc lang của mình, vội vàng dời đi lực chú ý, cúi đầu nhìn áo, không khỏi thuận miệng cảm thán một câu.
Đồ Lương có chút chật vật xoay người, đưa lưng về phía người ở trên sofa.
Nếu không như vậy – cậu nhìn chằm chằm vật trong quần đã bắt đầu cứng lên – phát hiện tâm tư của mình đã hoàn toàn không thể che dấu.
"Vậy giờ em tính thế nào?"
Đồ Lương cứng đờ cổ, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, giống như là muốn nhìn ra một đóa hoa từ trên cánh cửa vậy.
Tính cái gì?
Mắt Khổng Tiếu lúc này chỉ có cái lưng rộng lớn màu đồng cổ của nam nhân.
Ánh mắt thèm thuồng của cậu dán lên từng nấc từng nấc cơ bắp trên cái lưng kia, thân thể nhịn không được khẽ nghiêng về phía trước, muốn đến gần hơn một chút, ai nói gì cũng không nghe vào tai.
"Thì.... Ngủ trên ghế sofa."
Đêm nay có thể nhìn thấy live-action show bán khỏa thân phiên bản người thật, bị nhốt ở ngoài cửa cũng đáng giá!
Khổng Tiếu liếm liếm môi, không khỏi nghĩ trong lòng như vậy.
Nếu vừa rồi mình không bất ngờ trần trụi trước mặt nam nhân, có phải là càng thiệt thòi một chút hay không nhỉ?!
"Có tua vít không?"
Tuy rằng Đồ Lương có ác ý, nhưng cũng không nỡ để người này ngủ ngoài sofa, hỏi Khổng Tiếu, "Nếu có, để tôi thử xem có mở được hay không."
Khổng Tiếu suy nghĩ một chút, khom người tìm dưới bàn trà.
Cậu nhớ... Lúc trước dọn nhà tới hình như người ta có chuẩn bị sẵn một vài thứ như tua vít linh tinh...
Chỉ là bình thường cậu không hay dùng, rất nhiều đồ linh tinh đều bị nhét đại vào tủ bàn trà, nhét lung ta lung tung cả lên. Lúc này đi tìm, thì có hơi tốn thời gian một tẹo.
Khổng Tiếu còn có một chút chột dạ.
Cậu cố gắng tạo ra hình tượng tiểu tiên nam tinh xảo, nhưng mà chiếc hình tượng này càng ngày càng lung lay sắp vỡ rồi!
Trong phòng khách vang lên vài tiếng leng keng một hồi lâu.
Đồ Lương vốn đưa lưng về phía người ta, nhưng tai lại nghe được một vài âm thanh nghe kinh hồn bạt vía, sợ Khổng Tiếu trong lúc lục lọi đồ đạc làm tay bị thương, vì thế hắn nhịn không được xoay người nhìn một chút.
Kết quả vừa nhìn một cái, ánh mắt của hắn không dời được...
Tầm nhìn của Đồ Lương hoàn toàn bị hai cái mông trắng nõn nà vừa to vừa tròn chiếm cứ.
Khổng Tiếu cứ như vậy cúi đầu nằm sấp trên ghế sofa, nửa người trên thò ra đệm ghế, đưa tay xuống dưới bàn trà tìm đồ.
Áo ba lỗ màu xám đậm mặc trên người cậu, vốn rộng đến mức có thể che được hơn nửa người cậu, nhưng bởi vì động tác cánh tay đưa về phía trước, cái áo cũng bị xốc lên một đoạn, trực tiếp lộ ra một đoạn vòng eo trắng như tuyết.
Đây chưa phải là chỗ khó thở nhất!
Gối ôm nhỏ vốn che khuất giữa hông Khổng Tiếu bị cậu lật người nên phải chen chúc dưới thân, bởi vậy, lúc này ở dưới ánh đèn của phòng khách sáng loáng, bại lộ trong mắt Đồ Lương chính là...
Ngoại trừ đôi chân thẳng tắp mềm mại, còn có hai cái mông tròn chu lên!
Tròn vo, trắng nõn.
Nhoáng một cái liền run rẩy, giống như một chiếc bánh pudding non nớt, tròn trịa, mềm mại!
Hơn nữa trên cái mông tròn kia, căn bản không có miếng vải thừa nào che chắn. Chỉ có một dải vải màu tím tinh tế, thuận thế lõm vào giữa hai cái bánh pudding, lan ra khe hở vô hình của sofa.
"A! Thấy rồi!"
Cuối cùng Khổng Tiếu cũng tìm thấy tua vít, cực kỳ vui sướng cầm nó trên tay, chống người đứng dậy cho đưa cho Đồ Lương.
"Này, anh... Anh bị chảy máu mũi à?"
Nam nhân cao lớn trước mắt sững sờ đứng bên ghế sofa.
Dưới sống mũi cao thẳng, một chất lỏng màu đỏ đang tí tách rơi xuống sàn nhà làm Khổng Tiếu giật nảy mình.
Ánh mắt Khổng Tiếu nương theo hướng của máu rơi nhìn xuống, phát hiện... Trên quần làm việc tối màu nối liền với nửa người trên trần trụi cường tráng của nam nhân, hình như xuất hiện một chỗ nhô lên nhìn không được rõ ràng cho lắm.
Máu mũi...
Nhô ra....
Không phải là.... Cậu trêu chọc người ta tới mức này đó chứ?!
Gà nhỏ gào thét trong Khổng Tiếu lại xuất hiện, hưng phấn y như là tìm thấy báu vật hoàng gia.
Cậu nhìn chăm chú vào thân thể nam nhân, nhịn không được lộ ra ánh mắt của một chiếc sói đói.
Khổng Tiếu sợ mình nhìn lầm, không nhịn được lên tiếng, muốn nam nhân đến gần mình một chút.
"Anh, anh lại đây, lau đi."
Nam nhân từng nói với cậu câu này, bây giờ bị Khổng Tiếu vô tình lặp lại.
Đi vào tai Đồ Lương, lại giống như lời nói mê hoặc lòng người.
Đồ Lương dùng ngón tay cái lau đi máu mũi ẩm ướt, hai chân không khống chế được đi đến sofa ngồi xuống.
Đến gần mặt hắn, Khổng Tiếu vứt tua vít trong tay sang một bên, rồi rút một tờ khăn giấy ra.
Quỳ xuống sofa, hình như muốn lau cho hắn.
Giống như một người vợ nhỏ ngoan ngoãn.
Lại giống như một tiểu yêu tinh câu người.
Làm cho xương cốt cả người hắn mềm nhũn xuống, thầm nghĩ nếu "cậu vợ nhỏ" này muốn cái gì thì hắn cũng sẽ sẵn sàng dâng lên cho cậu.
*******
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất