Chương 54: Đánh chó mù lòa
Đánh chó mù lòa: chỉ việc tấn công người xấu đã thất bại, không để họ có cơ hội làm việc xấu nữa.
Nghe Mạnh đường chủ nói vậy, Đinh Lý luôn giả bộ là Bất Động Minh Vương* cũng nhịn không được trừng mắt, ai biết Đường lão bản bất thường này sẽ nói gì.
*Bất Động Minh Vương(不动明王): là tên một vị thần trong Phật giáo. Ở đây dùng cái tên Bất Động của ngài để ví Đinh đường chủ nãy giờ không hành động gì hết, áng binh bất động chờ thời cơ.
Trong lòng Đường Đa Lệnh có một ý định khác.Đinh đường chủ này không rõ là địch hay là bạn, nhưng chắc chắn là giảo hoạt hơn, Mạnh đường chủ này là địch không phải bạn, hơn nữa nhìn thì thấy đang ở thế hạ phong. Trong lòng nghĩ như vậy, nên đương nhiên đã có sự thiên vị.
“Lão Mạnh, ta không trách ngươi lật lọng, chắc hẳn ngươi cũng bất đắc dĩ thôi, nhưng ngươi muốn ta vu tội cho những người khác, ta đây làm không được.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”Mạnh đường chủ nóng nảy, trường kiếm đâm thẳng, lại bị Đường Đa Lệnh sớm phòng bị đẩy ra, Đinh Lý ở một bên cũng vội rút kiếm ngăn lại.
“Mạnh đường chủ, ngươi muốn làm gì? Đây là người Các chủ muốn giữ lại, ngươi dám giết bọn chúng?”
“Tiểu tử này dám vu ta! Ta, ta không muốn giết hắn!” Mạnh đường chủ luống cuống, nếu Vương Ngũ vò mẻ lại sứt*, cũng nói thế trước mặt Hạ Cô Phong thì hắn thật sự không còn đường sống.
*Vò mẻ lại sứt: ý nói là đã thê thảm lắm rồi, nên làm việc bất chấp thủ đoạn và tính mạng.
“Hóa ra Mạnh đường chủ hy vọng hắn vu cho người khác? Ai? Ta hay là Đinh đường chủ?” Mạch đường chủ cũng rút trường kiếm, cười không có ý tốt.
“Ta thấy Mạnh đường chủ chắc là thấy không thể cứu bọn họ ra nên dứt khoát giết luôn, rồi vu tội danh cho Triêu Thiên Các chúng ta, cho Thừa Thiên Môn càng có cớ đối địch với chúng ta.” Đinh Lý lập tức nghiêm túc phân tích.
Lòng Đường Đa Lệnh rét run, Triêu Thiên Các quả nhiên là một vùng đất màu mỡ để bồi dưỡng tiểu nhân.
“Được, ta coi như đã hiểu, chuyện đêm nay là một cái bẫy đặt lên người Mạnh mỗ này. Chắc các ngươi cũng không có ý định để cho ta sống rồi được giải oan trước mặt Các chủ, vậy để xem tối nay ai chết ai sống!” Mạnh đường chủ gầm lên giận dữ, trường kiếm lao tới nhắm thẳng vào Đinh Lý.
“Đinh đường chủ chớ hoảng sợ, ta tới giúp ngươi giết tên gian tế này!” Lòng Mạch đường chủ đầy vui mừng. Cái hắn thực sự quan tâm lúc này không phải là chân tướng, hắn chỉ muốn lấy cái cớ để loại bỏ kẻ thù không đội trời chung này thôi.
“A Đường, ta, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Phương Ninh bị tình hình trước mắt làm cho hồ đồ, trước kia nàng chỉ đánh nhau với vài tiểu miêu tiểu cẩu, chưa từng được nhìn thấy quyết đấu giữa cao thủ như vậy.
“Chúng ta hả, đương nhiên là… chạy rồi!” Mắt Đường Đa Lệnh vừa nhìn thấy ba con chó đó cắn nhau cũng không rảnh quan tâm bọn chúng, giờ không chạy thì chờ tới khi nào?
Đinh Lý đã sớm chú ý hành động của hai người Đường Đa Lệnh, thấy hai người lén trốn đi, cố ý chờ nửa nhịp mới lên tiếng: “Nguy rồi, hai tên tù nhân kia chạy rồi! Lão Mạch, ngươi ngăn hắn, ta đuổi theo!”
Mạch đường chủ có hứng thú diệt trừ kẻ thù chính trị này hơn, không cần nghĩ gì cũng gật đầu.
Mạnh đường chủ vội la lên: “Lão Mạch, tên ngu này, bọn họ cùng một nhóm đó. Ngươi để cho hắn đuổi theo cũng y như là dùng bánh bao ném chó rồi!*”
*Bánh bao ném chó: thường chỉ người vô tâm, không biết suy nghĩ. Bánh bao làm bằng thịt, dù có ném chó nó cũng không đau, ngược lại còn cho nó một bữa ăn ngon. Trong khi đó mình thì mất bánh bao mà chẳng làm được gì.
Mạch đường chủ cười ha ha, “Hắn đuổi theo rồi không quay lại thì liên quan gì tới ta? Tội danh để cho tù nhân chạy cũng không phải của ta. Còn ta giết ngươi, công tiêu diệt gian tế đều là của ta hết!”
“Ngươi, ngươi…”
Đinh Lý đuổi theo hướng Đường Đa Lệnh và Phương Ninh biến mất, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của hai người, không khỏi gấp tới nỗi dậm chân, “Hai người này không có công phu gì, vậy mà công phu chạy trốn lại tốt thế! Sắp tới giờ Sửu rồi, phải làm sao bây giờ? Ta phải ăn nói với môn chủ thế nào đây?”
Ở trong bụi cỏ, Phương Ninh nhỏ giọng nói với Đường Đa Lệnh ngồi bên cạnh nàng: “A Đường, may là ngươi biết nhìn thời cơ để chạy nên chúng ta mới có thể chạy khỏi độc thủ của ba tên khốn kiếp kia.”
Đường Đa Lệnh mắc cỡ cười, nhưng trong lòng vẫn có chút đắc ý, y càng ngày càng có cảm giác của cao thủ võ lâm rồi.
“Nhưng sao lúc đó ngươi phải giả bộ làm đồng lõa của Mạnh đường chủ kia mà không vạch trần Đinh đường chủ đó?”
“Chuyện không phải rõ ràng quá rồi sao? Họ Đinh và họ Mạch kia muốn dùng cái lưới tội danh đó bắt họ Mạnh kia, dù sao cũng không phải là người tốt, hạ được một người thì đỡ một người. Bọn họ nguyện ý tự đánh nhau, sao chúng ta lại không biết thời thế chứ?” Thật ra đây được gọi là đánh chó mù, ngu sao mà không đánh.
“Hì hì, A Đường lần này cũng không phải là người tốt, nhưng ta thích.”
Đường Đa Lệnh rùng mình một cái, có lẽ y nên cách xa Phương đại tiểu thư một chút.
“A Đường, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Phương Ninh đã có thói quen coi Đường Đa Lệnh là hy vọng để chạy trốn.
Đường Đa Lệnh nghĩ nghĩ, “Chúng ta chạy tới chạy lui bên ngoài quá nguy hiểm, vẫn nên tìm một chỗ trốn trước đi, sau đó lại nghĩ cách trốn ra ngoài.”
“Đúng, giờ chắc bọn chúng đang tìm ta khắp nơi, không nên hành động, chờ tới lúc chúng lơ là cảnh giác, rồi nhất cổ tác khí*, xuất kỳ bất ý** bắt một tên khốn, rồi nghiêm hình tra hỏi, coi thử hắn dám không nói đường ra không. Ha ha…” Phương Ninh lại rơi vào giấc mộng hiệp nữ vô địch.
*Nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái. Ý nói nhân lúc đang hăng hái thì làm việc một mạch luôn cho xong.
**Xuất kỳ bất ý: Thừa lúc đối phương không để ý thì ra tay bất ngờ.
(*)Nghĩa nguyên câu trên: …rồi nhân lúc chúng ta đang hăng hái, bất ngờ bắt một tên khốn…
“À, ý của ngươi rất tốt, nhưng cứ để ta nhất cổ tác khí xuất kỳ bất ý đi nhé…” Y cũng không muốn lại đụng BOSS như lúc nãy.
“A, nhưng mà, A Đường, chúng ta không thể trốn trong bụi cỏ hoài chứ?” Ở đây tuy có thể ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt, nhưng muỗi càng ngày càng quấy.
“Đừng nóng, ta đã nghĩ ra một nơi rất tốt rồi.”
Đường Đa Lệnh đang nghĩ tới đảo tọa* ở tây khóa viện** mà Ngọc Liên Hoàn dùng để tưởng niệm ngoài sáng nhưng lại âm thầm luyện độc trong tối. Lúc Ngọc Liên Hoàn còn ở đây, bình thường nơi đó không cho bất luận kẻ nào tới gần. Hôm nay Ngọc Liên Hoàn không còn ở đây nữa, chắc Hạ Cô Phong cũng không quên đi hồi ức “tình yêu” này.
*Đảo tọa: hay còn gọi là căn phòng phía nam. Đảo (倒): có nghĩa là ở phía sau, tọa (座): căn phòng. Xem thêm ở dưới.
**Tây khóa viện (西跨院): sân lớn ở dãy phòng phía Tây. Xem thêm ở dưới
Nhờ bóng đêm che dấu, Đường Đa Lệnh nhanh chóng cùng Phương Ninh tìm thấy tây khóa viện. Ở đây vắng vẻ, cũng không phải là nơi quan trọng, hơn nữa đúng là Hạ Cô Phong cố tình lảng tránh, nên không có thủ vệ nào.
“Nơi này không tệ nhỉ!” Phương Ninh nhìn thấy trong phòng đầy đủ bàn ghế chăn màn thì mừng rỡ trong lòng, nhào tới bên giường gỗ — nàng mệt muốn chết rồi.
“Đừng lộn xộn!”Đường Đa Lệnh nắm một cái giữ nàng lại.
“Sao vậy?”
“Ngươi biết đây là chỗ nào không?”
“Chỗ nào? Có người chết sao? Có quỷ sao?” Thiên tính nhiều chuyện của nữ nhân nhờ khuôn mặt nghiêm túc của Đường Đa Lệnh mà được lộ hết ra ngoài.
“À, có quỷ hay không thì ta không biết, nhưng ta biết ở đây chắc chắn có độc. Ở đây chính là nơi trước kia A Ngọc luyện độc.” Theo hiểu biết của y với Ngọc Liên Hoàn, chắc hẳn nơi đây cũng giống như tiểu viện phía Tây ở Đoạn Bối Sơn, khắp nơi đều nguy hiểm.
“Ngươi nói cái tên Ngọc Liên Hoàn toàn thân đầy độc kia hả?”Phương Ninh nhớ tới chuyện Ngọc Liên Hoàn đã hạ độc trên người nàng, không kiềm được run lên, cái này so với gặp quỷ còn đáng sợ hơn nữa.
“Ừ.”
“Ta nên làm gì giờ?”
Đường Đa Lệnh nhìn chung quanh, “Đứng yên đừng nhúc nhích, đừng sờ cái gì hết.”
“Hức, đứng tới khi nào?”
“Đứng tới khi chúng ta an toàn.”
“Khi nào chúng ta an toàn?”
“Chờ chúng ta tìm được đường ra hoặc Kim đại ca tới cứu chúng ta.”
“… Cái này còn khó chịu hơn ngồi tù nữa.”
Đầu giờ Sửu, Hạ Cô Phong đã luyện công được nửa canh giờ trên giường hàn ngọc. Hắn không thích như vậy, nhưng tu luyện trên giường hàn ngọc mới có thể tăng công lực, mà điều kiện hà khắc này đã trói buộc tay chân của hắn vô cùng.
Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, nếu không bắt đầu tu luyện mỗi đêm ở đúng thời gian đó để hấp thụ đầy đủ âm khí, nội lực của hắn sẽ rút đi như thủy triều… Hôm nay hắn đã bị trói trên cái giường hàn ngọc này, không đi đâu được.
Bỗng nhiên, hắn nhận ra có người đang nhìn hắn. Chuyện này sao xảy ra được? Ở đây là mật thất chỉ có các chủ mới biết và có tư cách để vào, hơn nữa lúc này cũng không có người nào có thể mở cơ quan từ bên ngoài, trừ phi là quỷ hồn không bị mấy bức tường dày kia cản trở.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, một gương mặt xinh đẹp cười như không cười xuất hiện trước mắt.
“Hoa Tương Dung!” Phản ứng của Hạ Cô Phong không khác gì gặp quỷ thật. Hắn đoán được Hoa Tương Dung sẽ đột nhập vào Triêu Thiên Các, nhưng tuyệt đối không thể ngờ là vào lúc này, nơi này sẽ xuất hiện trước mặt hắn.
“Ngươi vào bằng cách nào?” Trên mặt Hạ Cô Phong làm ra vẻ bình tĩnh, thật ra trong lòng đang hoảng sợ muôn phần. Nếu không phải tin rằng không ai có thể vào mật thất, hắn sao dám một mình luyện công lúc này?
Bị tập kích lúc luyện công là chuyện rất nguy hiểm, nhưng Hoa Tương Dung cũng không thừa cơ hạ độc thủ, mà chỉ lẳng lặng chờ hắn phát giác. Là vì hắn không sợ, hay là vì hắn không tin có thể một phát giết mình luôn?
Hạ Cô Phong tự nhận là nguyên nhân thứ hai, tuy nghe nói nội lực của Hoa Tương Dung đã có chút khôi phục, nhưng chắc chắn không thể sánh bằng thần công của hắn. Đúng thế, thần công của hắn có lẽ không hoàn mỹ nhất, nhưng là thứ kỳ diệu nhất.
“Ta hả, đương nhiên là đi vào từ từ rồi.” Hoa Tương Dung cười nói, còn nhẹ nhàng đấm đấm chân, cứ như bởi vì đi trong một thời gian dài mà đau nhức vậy.
Nhớ tới vụ ám sát lần trước, Hạ Cô Phong nhanh chóng hiểu được ẩn ý trong lời của Hoa Tương Dung. “Hóa ra trong mật thất còn có Càn Khôn* khác, xem ra chuyện ta không biết còn khá nhiều.”
*Càn Khôn: điều kì bí được ẩn dấu.
Nhưng vẻ mặt của Hoa Tương Dung lại làm hắn thêm hồ nghi. Chẳng lẽ trên người tên này giấu tiên nhân pháp bảo, có thể lấy thủ cấp của địch nhân như lấy đồ trong túi? Hay là được Ngọc Liên Hoàn điều phối một loại độc mới, định hạ độc mình?
“Đúng vậy đó, chỉ trách Hạ các chủ gấp gáp quá, không chờ ta nói hết mấy chuyện các chủ phải biết rõ đã vội vã đuổi ta đi, ai…” Hoa Tương Dung đắc ý cười.
Hạ Cô Phong ác độc trừng hắn một cái, nhưng lại cẩn thận liếc nhìn hai bên. Để luyện công, hắn đã cởi hết mọi thứ trên người, kể cả trường kiếm. Hắn cẩn thận tính toán thời gian cần thiết để mình nhảy lên lấy trường kiếm, không biết có thể nhanh hơn thời gian Hoa Tương Dung rút kiếm hay không.
“Ồ, Hạ các chủ, ta nhớ trong bí tịch có nói lúc tu luyện trên giường hàn ngọc phải cởi hết quần áo kia mà, sao ngươi còn tiếc không cởi luôn cái quần đi?” Hoa Tương Dung như không biết tính toán của Hạ Cô Phong, vui sướng nhìn hắn chỉ mặc một cái quần lụa mỏng trên thân.
Hạ Cô Phong xanh mặt không trả lời, Hoa Tương Dung nghĩ nghĩ, rồi tự trả lời: “Chẳng lẽ có nơi nào sinh ra không được tốt cho nên xấu hổ không thể cho người ta thấy sao? Trái lại ta nghe Ngọc Liên Hoàn nói, làm chuyện kia thì ngươi không bằng ta…”
“Hoa Tương Dung!” Hạ Cô Phong hét lớn một tiếng, trên cánh tay nổi gân xanh, nam nhân nào có thể chịu được sự chế nhạo như vậy thì người đó chắc chắn không phải là nam nhân.
Tuy khó có thể chịu được, nhưng Hạ Cô Phong vẫn rất lý trí không làm loạn. Trong tay Hoa Tương Dung có kiếm, còn mình thì tay không tấc sắt, thần công có lợi hại cũng không thể làm cho thân thể của mình mình đồng da sắt, đao kiếm bất nhập* được.
*Đao kiếm bất nhập: đâm dao kiếm không xuyên qua da thịt.
Hắn lại âm thầm liếc qua trường kiếm của mình, có cách nào có thể dời đi sự chú ý của Hoa Tương Dung, để hắn lấy vũ khí được không?
“Đừng nhìn, tốc độ của ngươi sẽ không nhanh hơn ta được đâu.” Sự nhạy bén của Hoa Tương Dung nhanh chóng giội cho hắn một chậu nước lạnh. “Bất quá, ta rất vui lòng cho ngươi một cơ hội, hai chúng ta không cần kiếm, cùng so công phu quyền cước ha?”
Mắt Hạ Cô Phong mở to, Hoa Tương Dung tẩu hỏa nhập ma sao?
Nghe Mạnh đường chủ nói vậy, Đinh Lý luôn giả bộ là Bất Động Minh Vương* cũng nhịn không được trừng mắt, ai biết Đường lão bản bất thường này sẽ nói gì.
*Bất Động Minh Vương(不动明王): là tên một vị thần trong Phật giáo. Ở đây dùng cái tên Bất Động của ngài để ví Đinh đường chủ nãy giờ không hành động gì hết, áng binh bất động chờ thời cơ.
Trong lòng Đường Đa Lệnh có một ý định khác.Đinh đường chủ này không rõ là địch hay là bạn, nhưng chắc chắn là giảo hoạt hơn, Mạnh đường chủ này là địch không phải bạn, hơn nữa nhìn thì thấy đang ở thế hạ phong. Trong lòng nghĩ như vậy, nên đương nhiên đã có sự thiên vị.
“Lão Mạnh, ta không trách ngươi lật lọng, chắc hẳn ngươi cũng bất đắc dĩ thôi, nhưng ngươi muốn ta vu tội cho những người khác, ta đây làm không được.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”Mạnh đường chủ nóng nảy, trường kiếm đâm thẳng, lại bị Đường Đa Lệnh sớm phòng bị đẩy ra, Đinh Lý ở một bên cũng vội rút kiếm ngăn lại.
“Mạnh đường chủ, ngươi muốn làm gì? Đây là người Các chủ muốn giữ lại, ngươi dám giết bọn chúng?”
“Tiểu tử này dám vu ta! Ta, ta không muốn giết hắn!” Mạnh đường chủ luống cuống, nếu Vương Ngũ vò mẻ lại sứt*, cũng nói thế trước mặt Hạ Cô Phong thì hắn thật sự không còn đường sống.
*Vò mẻ lại sứt: ý nói là đã thê thảm lắm rồi, nên làm việc bất chấp thủ đoạn và tính mạng.
“Hóa ra Mạnh đường chủ hy vọng hắn vu cho người khác? Ai? Ta hay là Đinh đường chủ?” Mạch đường chủ cũng rút trường kiếm, cười không có ý tốt.
“Ta thấy Mạnh đường chủ chắc là thấy không thể cứu bọn họ ra nên dứt khoát giết luôn, rồi vu tội danh cho Triêu Thiên Các chúng ta, cho Thừa Thiên Môn càng có cớ đối địch với chúng ta.” Đinh Lý lập tức nghiêm túc phân tích.
Lòng Đường Đa Lệnh rét run, Triêu Thiên Các quả nhiên là một vùng đất màu mỡ để bồi dưỡng tiểu nhân.
“Được, ta coi như đã hiểu, chuyện đêm nay là một cái bẫy đặt lên người Mạnh mỗ này. Chắc các ngươi cũng không có ý định để cho ta sống rồi được giải oan trước mặt Các chủ, vậy để xem tối nay ai chết ai sống!” Mạnh đường chủ gầm lên giận dữ, trường kiếm lao tới nhắm thẳng vào Đinh Lý.
“Đinh đường chủ chớ hoảng sợ, ta tới giúp ngươi giết tên gian tế này!” Lòng Mạch đường chủ đầy vui mừng. Cái hắn thực sự quan tâm lúc này không phải là chân tướng, hắn chỉ muốn lấy cái cớ để loại bỏ kẻ thù không đội trời chung này thôi.
“A Đường, ta, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Phương Ninh bị tình hình trước mắt làm cho hồ đồ, trước kia nàng chỉ đánh nhau với vài tiểu miêu tiểu cẩu, chưa từng được nhìn thấy quyết đấu giữa cao thủ như vậy.
“Chúng ta hả, đương nhiên là… chạy rồi!” Mắt Đường Đa Lệnh vừa nhìn thấy ba con chó đó cắn nhau cũng không rảnh quan tâm bọn chúng, giờ không chạy thì chờ tới khi nào?
Đinh Lý đã sớm chú ý hành động của hai người Đường Đa Lệnh, thấy hai người lén trốn đi, cố ý chờ nửa nhịp mới lên tiếng: “Nguy rồi, hai tên tù nhân kia chạy rồi! Lão Mạch, ngươi ngăn hắn, ta đuổi theo!”
Mạch đường chủ có hứng thú diệt trừ kẻ thù chính trị này hơn, không cần nghĩ gì cũng gật đầu.
Mạnh đường chủ vội la lên: “Lão Mạch, tên ngu này, bọn họ cùng một nhóm đó. Ngươi để cho hắn đuổi theo cũng y như là dùng bánh bao ném chó rồi!*”
*Bánh bao ném chó: thường chỉ người vô tâm, không biết suy nghĩ. Bánh bao làm bằng thịt, dù có ném chó nó cũng không đau, ngược lại còn cho nó một bữa ăn ngon. Trong khi đó mình thì mất bánh bao mà chẳng làm được gì.
Mạch đường chủ cười ha ha, “Hắn đuổi theo rồi không quay lại thì liên quan gì tới ta? Tội danh để cho tù nhân chạy cũng không phải của ta. Còn ta giết ngươi, công tiêu diệt gian tế đều là của ta hết!”
“Ngươi, ngươi…”
Đinh Lý đuổi theo hướng Đường Đa Lệnh và Phương Ninh biến mất, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của hai người, không khỏi gấp tới nỗi dậm chân, “Hai người này không có công phu gì, vậy mà công phu chạy trốn lại tốt thế! Sắp tới giờ Sửu rồi, phải làm sao bây giờ? Ta phải ăn nói với môn chủ thế nào đây?”
Ở trong bụi cỏ, Phương Ninh nhỏ giọng nói với Đường Đa Lệnh ngồi bên cạnh nàng: “A Đường, may là ngươi biết nhìn thời cơ để chạy nên chúng ta mới có thể chạy khỏi độc thủ của ba tên khốn kiếp kia.”
Đường Đa Lệnh mắc cỡ cười, nhưng trong lòng vẫn có chút đắc ý, y càng ngày càng có cảm giác của cao thủ võ lâm rồi.
“Nhưng sao lúc đó ngươi phải giả bộ làm đồng lõa của Mạnh đường chủ kia mà không vạch trần Đinh đường chủ đó?”
“Chuyện không phải rõ ràng quá rồi sao? Họ Đinh và họ Mạch kia muốn dùng cái lưới tội danh đó bắt họ Mạnh kia, dù sao cũng không phải là người tốt, hạ được một người thì đỡ một người. Bọn họ nguyện ý tự đánh nhau, sao chúng ta lại không biết thời thế chứ?” Thật ra đây được gọi là đánh chó mù, ngu sao mà không đánh.
“Hì hì, A Đường lần này cũng không phải là người tốt, nhưng ta thích.”
Đường Đa Lệnh rùng mình một cái, có lẽ y nên cách xa Phương đại tiểu thư một chút.
“A Đường, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Phương Ninh đã có thói quen coi Đường Đa Lệnh là hy vọng để chạy trốn.
Đường Đa Lệnh nghĩ nghĩ, “Chúng ta chạy tới chạy lui bên ngoài quá nguy hiểm, vẫn nên tìm một chỗ trốn trước đi, sau đó lại nghĩ cách trốn ra ngoài.”
“Đúng, giờ chắc bọn chúng đang tìm ta khắp nơi, không nên hành động, chờ tới lúc chúng lơ là cảnh giác, rồi nhất cổ tác khí*, xuất kỳ bất ý** bắt một tên khốn, rồi nghiêm hình tra hỏi, coi thử hắn dám không nói đường ra không. Ha ha…” Phương Ninh lại rơi vào giấc mộng hiệp nữ vô địch.
*Nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái. Ý nói nhân lúc đang hăng hái thì làm việc một mạch luôn cho xong.
**Xuất kỳ bất ý: Thừa lúc đối phương không để ý thì ra tay bất ngờ.
(*)Nghĩa nguyên câu trên: …rồi nhân lúc chúng ta đang hăng hái, bất ngờ bắt một tên khốn…
“À, ý của ngươi rất tốt, nhưng cứ để ta nhất cổ tác khí xuất kỳ bất ý đi nhé…” Y cũng không muốn lại đụng BOSS như lúc nãy.
“A, nhưng mà, A Đường, chúng ta không thể trốn trong bụi cỏ hoài chứ?” Ở đây tuy có thể ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt, nhưng muỗi càng ngày càng quấy.
“Đừng nóng, ta đã nghĩ ra một nơi rất tốt rồi.”
Đường Đa Lệnh đang nghĩ tới đảo tọa* ở tây khóa viện** mà Ngọc Liên Hoàn dùng để tưởng niệm ngoài sáng nhưng lại âm thầm luyện độc trong tối. Lúc Ngọc Liên Hoàn còn ở đây, bình thường nơi đó không cho bất luận kẻ nào tới gần. Hôm nay Ngọc Liên Hoàn không còn ở đây nữa, chắc Hạ Cô Phong cũng không quên đi hồi ức “tình yêu” này.
*Đảo tọa: hay còn gọi là căn phòng phía nam. Đảo (倒): có nghĩa là ở phía sau, tọa (座): căn phòng. Xem thêm ở dưới.
**Tây khóa viện (西跨院): sân lớn ở dãy phòng phía Tây. Xem thêm ở dưới
Nhờ bóng đêm che dấu, Đường Đa Lệnh nhanh chóng cùng Phương Ninh tìm thấy tây khóa viện. Ở đây vắng vẻ, cũng không phải là nơi quan trọng, hơn nữa đúng là Hạ Cô Phong cố tình lảng tránh, nên không có thủ vệ nào.
“Nơi này không tệ nhỉ!” Phương Ninh nhìn thấy trong phòng đầy đủ bàn ghế chăn màn thì mừng rỡ trong lòng, nhào tới bên giường gỗ — nàng mệt muốn chết rồi.
“Đừng lộn xộn!”Đường Đa Lệnh nắm một cái giữ nàng lại.
“Sao vậy?”
“Ngươi biết đây là chỗ nào không?”
“Chỗ nào? Có người chết sao? Có quỷ sao?” Thiên tính nhiều chuyện của nữ nhân nhờ khuôn mặt nghiêm túc của Đường Đa Lệnh mà được lộ hết ra ngoài.
“À, có quỷ hay không thì ta không biết, nhưng ta biết ở đây chắc chắn có độc. Ở đây chính là nơi trước kia A Ngọc luyện độc.” Theo hiểu biết của y với Ngọc Liên Hoàn, chắc hẳn nơi đây cũng giống như tiểu viện phía Tây ở Đoạn Bối Sơn, khắp nơi đều nguy hiểm.
“Ngươi nói cái tên Ngọc Liên Hoàn toàn thân đầy độc kia hả?”Phương Ninh nhớ tới chuyện Ngọc Liên Hoàn đã hạ độc trên người nàng, không kiềm được run lên, cái này so với gặp quỷ còn đáng sợ hơn nữa.
“Ừ.”
“Ta nên làm gì giờ?”
Đường Đa Lệnh nhìn chung quanh, “Đứng yên đừng nhúc nhích, đừng sờ cái gì hết.”
“Hức, đứng tới khi nào?”
“Đứng tới khi chúng ta an toàn.”
“Khi nào chúng ta an toàn?”
“Chờ chúng ta tìm được đường ra hoặc Kim đại ca tới cứu chúng ta.”
“… Cái này còn khó chịu hơn ngồi tù nữa.”
Đầu giờ Sửu, Hạ Cô Phong đã luyện công được nửa canh giờ trên giường hàn ngọc. Hắn không thích như vậy, nhưng tu luyện trên giường hàn ngọc mới có thể tăng công lực, mà điều kiện hà khắc này đã trói buộc tay chân của hắn vô cùng.
Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, nếu không bắt đầu tu luyện mỗi đêm ở đúng thời gian đó để hấp thụ đầy đủ âm khí, nội lực của hắn sẽ rút đi như thủy triều… Hôm nay hắn đã bị trói trên cái giường hàn ngọc này, không đi đâu được.
Bỗng nhiên, hắn nhận ra có người đang nhìn hắn. Chuyện này sao xảy ra được? Ở đây là mật thất chỉ có các chủ mới biết và có tư cách để vào, hơn nữa lúc này cũng không có người nào có thể mở cơ quan từ bên ngoài, trừ phi là quỷ hồn không bị mấy bức tường dày kia cản trở.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, một gương mặt xinh đẹp cười như không cười xuất hiện trước mắt.
“Hoa Tương Dung!” Phản ứng của Hạ Cô Phong không khác gì gặp quỷ thật. Hắn đoán được Hoa Tương Dung sẽ đột nhập vào Triêu Thiên Các, nhưng tuyệt đối không thể ngờ là vào lúc này, nơi này sẽ xuất hiện trước mặt hắn.
“Ngươi vào bằng cách nào?” Trên mặt Hạ Cô Phong làm ra vẻ bình tĩnh, thật ra trong lòng đang hoảng sợ muôn phần. Nếu không phải tin rằng không ai có thể vào mật thất, hắn sao dám một mình luyện công lúc này?
Bị tập kích lúc luyện công là chuyện rất nguy hiểm, nhưng Hoa Tương Dung cũng không thừa cơ hạ độc thủ, mà chỉ lẳng lặng chờ hắn phát giác. Là vì hắn không sợ, hay là vì hắn không tin có thể một phát giết mình luôn?
Hạ Cô Phong tự nhận là nguyên nhân thứ hai, tuy nghe nói nội lực của Hoa Tương Dung đã có chút khôi phục, nhưng chắc chắn không thể sánh bằng thần công của hắn. Đúng thế, thần công của hắn có lẽ không hoàn mỹ nhất, nhưng là thứ kỳ diệu nhất.
“Ta hả, đương nhiên là đi vào từ từ rồi.” Hoa Tương Dung cười nói, còn nhẹ nhàng đấm đấm chân, cứ như bởi vì đi trong một thời gian dài mà đau nhức vậy.
Nhớ tới vụ ám sát lần trước, Hạ Cô Phong nhanh chóng hiểu được ẩn ý trong lời của Hoa Tương Dung. “Hóa ra trong mật thất còn có Càn Khôn* khác, xem ra chuyện ta không biết còn khá nhiều.”
*Càn Khôn: điều kì bí được ẩn dấu.
Nhưng vẻ mặt của Hoa Tương Dung lại làm hắn thêm hồ nghi. Chẳng lẽ trên người tên này giấu tiên nhân pháp bảo, có thể lấy thủ cấp của địch nhân như lấy đồ trong túi? Hay là được Ngọc Liên Hoàn điều phối một loại độc mới, định hạ độc mình?
“Đúng vậy đó, chỉ trách Hạ các chủ gấp gáp quá, không chờ ta nói hết mấy chuyện các chủ phải biết rõ đã vội vã đuổi ta đi, ai…” Hoa Tương Dung đắc ý cười.
Hạ Cô Phong ác độc trừng hắn một cái, nhưng lại cẩn thận liếc nhìn hai bên. Để luyện công, hắn đã cởi hết mọi thứ trên người, kể cả trường kiếm. Hắn cẩn thận tính toán thời gian cần thiết để mình nhảy lên lấy trường kiếm, không biết có thể nhanh hơn thời gian Hoa Tương Dung rút kiếm hay không.
“Ồ, Hạ các chủ, ta nhớ trong bí tịch có nói lúc tu luyện trên giường hàn ngọc phải cởi hết quần áo kia mà, sao ngươi còn tiếc không cởi luôn cái quần đi?” Hoa Tương Dung như không biết tính toán của Hạ Cô Phong, vui sướng nhìn hắn chỉ mặc một cái quần lụa mỏng trên thân.
Hạ Cô Phong xanh mặt không trả lời, Hoa Tương Dung nghĩ nghĩ, rồi tự trả lời: “Chẳng lẽ có nơi nào sinh ra không được tốt cho nên xấu hổ không thể cho người ta thấy sao? Trái lại ta nghe Ngọc Liên Hoàn nói, làm chuyện kia thì ngươi không bằng ta…”
“Hoa Tương Dung!” Hạ Cô Phong hét lớn một tiếng, trên cánh tay nổi gân xanh, nam nhân nào có thể chịu được sự chế nhạo như vậy thì người đó chắc chắn không phải là nam nhân.
Tuy khó có thể chịu được, nhưng Hạ Cô Phong vẫn rất lý trí không làm loạn. Trong tay Hoa Tương Dung có kiếm, còn mình thì tay không tấc sắt, thần công có lợi hại cũng không thể làm cho thân thể của mình mình đồng da sắt, đao kiếm bất nhập* được.
*Đao kiếm bất nhập: đâm dao kiếm không xuyên qua da thịt.
Hắn lại âm thầm liếc qua trường kiếm của mình, có cách nào có thể dời đi sự chú ý của Hoa Tương Dung, để hắn lấy vũ khí được không?
“Đừng nhìn, tốc độ của ngươi sẽ không nhanh hơn ta được đâu.” Sự nhạy bén của Hoa Tương Dung nhanh chóng giội cho hắn một chậu nước lạnh. “Bất quá, ta rất vui lòng cho ngươi một cơ hội, hai chúng ta không cần kiếm, cùng so công phu quyền cước ha?”
Mắt Hạ Cô Phong mở to, Hoa Tương Dung tẩu hỏa nhập ma sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất