Chương 63: Pn3 ai trong lòng cũng có một đoạn bối sơn
“A Đường, lần này ngươi nhất định phải giúp ta.” Kim Đao Sai mang một trạng thái chán chường trước nay chưa từng có đi vào tiểu viện Đoạn Bối Sơn.
“Sao vậy?” Đường Đa Lệnh lại càng hoảng sợ. Trong suy nghĩ của y, Kim Đao Sai là một ngọn núi lớn vĩnh viễn không sụp mà.
“Ninh nhi muốn ly hôn với ta.”
“Cái gì?” Đường Đa Lệnh quát to một tiếng.
“A, là chia tay, nàng chia tay với ta.”
“Ha ha, để ta đoán cái. Có phải Kim môn chủ thâu hương thiết ngọc* bên ngoài bị Kim phu nhân bắt gian tại giường hay không.” Ngọc Liên Hoàn sao bỏ qua cơ hội tốt để đả kích Kim Đao Sai được.
*Thâu hương thiết ngọc: Ý chỉ tán tỉnh ong bướm bên ngoài
“Không đúng, theo ta thấy chắc là Kim phu nhân kiếm được mùa xuân thứ hai của mình, quyết định không ôm tỳ bà nữa, bỏ nhà ném con…” Hoa Tương Dung cũng đổ dầu vào lửa.
“Hai người các ngươi im ngay cho ta! Nói bậy bạ gì đó, không thấy Phương Đường đang ở đây hả?” Đường Đa Lệnh dùng sức trừng bọn họ, sau đó xoay người dịu dàng nói với Kim Phương Đường: “Phương Đường, đừng nghe hai thúc thúc này nói bậy, mẹ ngươi chỉ đang giỡn với cha ngươi thôi.”
Tiểu Phương Đường lại vui sướng bừng bừng, “Cha nuôi, mẹ ta nói rồi. Nàng không có giỡn, sau này ta và cha ta sống với cha nuôi. Cha nuôi, ta với ngươi ngủ chung nha.”
“Không được!”
“Nằm mơ!”
Hóa ra Kim môn chủ lấy lui làm tiến, lại có chủ ý này.
Kim Phương Đường hé miệng, lập tức muốn khóc. Hoa Tương Dung nghiêm mặt nói: “Ngươi có phải là nam nhân không? Nam nhân chỉ có thể đổ máu không đổ lệ.”
“Hừ, cha nuôi nói nam nhân khóc thì khóc đi, chẳng phải tội*. Bài hát này ta hát hoài mà!” Nước mắt Kim Phương Đường không chảy xuống, nhưng hai má lại phồng lên.
*Đây là bài hát: Đàn ông khóc đi không phải tội của Lưu Đức Hoa.Link – Ver khác
Ngọc Liên Hoàn thừa cơ nói: “A Đường, ngươi dạy Phương Đường thế là không đúng, nó là môn chủ tương lai của Thừa Thiên Môn, chúng ta phải dạy nó lại…”
“Được rồi, được rồi, giờ không phải lúc thảo luận chuyện này.” Đường Đa Lệnh biết hai người kia chỉ muốn nói sang chuyện khác, làm rối loạn tai mắt mà thôi. “Hai người mang Phương Đường ra ngoài chơi đi. Ta và Kim đại ca nói chuyện đã.” Trong lúc này chỉ có y biết cảm giác bị nữ nhân vứt bỏ là gì.
Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn lại không nhúc nhích.
“A Đường, tục ngữ nói hay lắm. khuyên hợp không khuyên phân…”
“A Đường, chỗ này của chúng ta nhỏ, ít phòng, ở không tốt đâu…”
“Các ngươi ai mang Phương Đường ra ngoài, tốt nay sẽ được…”
“Á!” Kim Phương Đường hét thảm một tiếng, nó suýt nữa đã bị hai thúc thúc xấu xa này kéo thành hai khúc rồi.
“Kim đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đang yên đang lành lại nói muốn ly… chia tay? Chẳng lẽ ngươi thật sự…”
“A Đường, ta vẫn nghe lời ngươi làm một trượng phu tốt, phụ thân tốt, mấy vụ chơi bời kia đã ít lắm rồi, hơn nữa trước kia Ninh nhi cũng không quan tâm những cái này.” Kim Đao Sai cũng ủy khuất đầy bụng, “Nhưng từ khi nàng từ kinh thành về thì lại thay đổi.”
Vì đã từng có ý định hãm hại Đường Đa Lệnh nên Phương gia Tần Xuyên đã được hai tên tiểu nhân Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn ngày đêm thương nhớ. Để bỏ tài diệt tai, gia chủ Phương gia quyết định ủng hộ toàn lực cho Đường Đa Lệnh phát triển Đoạn Bối Sơn thành chuỗi tập đoàn lý tưởng trên cả nước.
Kinh thành với vai trò trung tâm văn hóa, kinh tế và chính trị của nước Đại Tống đương nhiên cũng là trọng tâm phát triển của tập đoàn Đoạn Bối Sơn, vì thế chi nhánh của Đoạn Bối Sơn trên kinh thành cũng được mở. Vốn, chuyện đại sự như thế đáng lẽ ra phải do chủ tịch tập đoàn, Đường Đa Lệnh, xuất mã, nhưng y hơi bài xích chuyện ngọa hổ tàng long trên kinh thành, chỉ thích làm ổ trong tiểu viện ở thành Lâm Dương với đám tiểu nhân của y mà thôi, vì thế nên đành để cho người trời sinh có tính hiếu động là Phương Ninh chạy thay một chuyến.
“Nàng biến thành gì rồi?”
“Ai, mấy cái khác không có thay đổi, chỉ là nói có lỗi với chúng ta, nói là lúc trước vì thích ta mà toàn tâm toàn ý muốn gả cho ta lại không ngờ làm như thế là xây hạnh phúc mình trên đau khổ của người khác. Nàng còn nói nàng giờ đã suy nghĩ cẩn thận rồi, tình yêu chân thật là phải được trao cho chứ không phải giành lấy, cho nên nàng muốn chia tay với ta, trả tự do cho ta để cho ta và ngươi…” Kim Đao Sai càng nói càng phiền muộn, giờ cho hắn tự do để làm gì chứ?
Đường Đa Lệnh càng nghe càng sợ hãi, y không phải sợ Phương Ninh thật sự sẽ rời Kim Đao Sai, thứ y sợ chính là mấy ý nghĩ này của Phương Ninh ở đâu ra, sao lại quen thuộc đến thế?
“Ngoại trừ những cái này, nàng còn những việc làm hay lời nói gì không giống trước hay không?”
Kim Đao Sai nhíu nhíu mày, “Nàng còn nói muốn tạo ra nền nữ học, cho các nữ hài tử gia đình bình thường trong thành Lâm Dương cũng có thể đọc sách. Còn nói muốn làm chỗ tránh nạn để thu lưu những người con gái yếu ớt bị phu gia* khi dễ, vô lực phản kháng…”
*Phu gia: Nhà chồng
“Ta, ta muốn gặp nàng ngay lập tức!” cả tay và tâm của Đường Đa Lệnh đều run rẩy.
“Ừ, ta cũng có ý này. Nàng giờ trừ ngươi ra, ai nói cũng không nghe. A Đường, ngươi nhất định phải giúp ta, nếu không ta đành mang Phương Đường qua đây sống với ngươi thôi.” Kim Đao Sai hôm nay cũng đang ở trước cửa khẩu tâm lý kì lạ đó, một bên là vàng, một bên là nhân phẩm, chọn cái nào đây?
“Hì hì, ta sẽ cố gắng, cố gắng…”
—-
“Thiên vương lấp đất hổ*!”
*Thiên vương cái địa hổ – Bảo tháp trấn hà yêu!: Tiếng lóng của giang hồ bên Trung Quốc. Nghĩa đại khái là: Mày giỏi, dám khi dễ tổ tông nhà tao – Nếu tao dám làm vậy thì sẽ ngã núi chết, chết đuối dưới sông… (TvT Bạn không chắc nhé. Cứ hiểu đại khái là tiếng lóng giang hồ Trung Quốc đi)
Phương Ninh mở to hai mắt, “A Đường ngươi sao vậy?”
“Không phải ta làm sao mà là ngươi làm sao thế. Đang êm đẹp lại nghĩ tới chuyện chia tay?” Đường Đa Lệnh nhẹ nhàng thở ra, Phương Ninh xem ra vẫn là Phương Ninh kia.
“Ta lại sai nữa sao?” Phương Ninh trăm mối không lời giải*, “Người Kim đại ca thích rõ ràng là ngươi, hắn ở với ta sao hạnh phúc được? Ta với hắn tách ra để hắn có thể ở với ngươi, vậy không tốt sao?”
*Trăm mối không lời giải: Nguyên văn 百思不得其解 – bách tư bất đắc kỳ giải: đại khái ý là tìm khắp trăm lối vẫn không có cách giải quyết.
Đường Đa Lệnh cảm thấy đau đầu, “Ngươi tuy là có ý tốt, nhưng chuyện không đơn giản như vậy. Kim đại ca và ngươi là phu thê nhiều năm rồi, lại đã có hài tử, sao có thể cả chút cảm tình với ngươi cũng không có? Ngươi làm thế lại tổn thương hắn đấy. Hơn nữa, dù các ngươi có tách ra hắn cũng không thể ở với ta đâu.”
Phương Ninh biến sắc, “Ngươi đang nói hai tên tiểu nhân Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn hả?”
Đường Đa Lệnh ho hai tiếng, “Thật ra, Kim đại ca giờ cũng chỉ coi ta là huynh đệ tốt, cho nên ngươi nhượng bộ cũng không thể đạt được mục đích ngươi muốn đâu, chẳng qua chỉ để Kim đại ca tìm vợ khác thôi…”
“Cái gì? Hắn dám!” Phương Ninh thà chịu tặng Kim Đao Sai cho Đường Đa Lệnh, chứ tuyệt đối không thể chịu được chuyện cho nữ nhân khác có được hắn.
“Cho nên, đừng có phá nữa, cứ sống tốt đi.” Nếu Kim Đao Sai thật sự dẫn hài tử tới chỗ y tìm nơi nương tựa thì sao giờ?
Phương Ninh cắn cắn môi, “Ai, xem ra ta chỉ có thể tiếp tục làm người ác thôi…”
Đường Đa Lệnh cố nén cảm giác choáng váng muốn ngã xuống, “Mấy cách nghĩ kinh thế hãi tục này tự nhiên xuất hiện ở đâu ra vậy? Ly hôn, nữ học, chỗ tránh nạn rồi còn tình yêu là được trao cho chứ không phải giành lấy gì đó nữa.”
Phương Ninh trừng to mắt, “Kinh thế hãi tục? A Đường, ngươi lạc hậu quá rồi, mấy cái này đều là từ mốt nhất kinh thành hiện nay đấy!”
Lạc hậu? Mốt? Rốt cuộc là y lạc hậu thật hay là cả thế giới này xuyên qua hết rồi?
Đường Đa Lệnh bình tĩnh, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Những thứ mốt miếc này cũng không đột nhiên xuất hiện được, là ai nói ra?”
“A! A Đường, ngươi đúng là thông minh hơn Kim đại ca! Mấy cái này đều được công chúa Thái Bình lợi hại nhất nước Đại Tống chúng ta nói đấy.”
Với tư cách là một vương triều có truyền thống tốt đẹp, nước Đại Tống có không ít công chúa, nhưng công chúa Thái Bình lại được Đương Kim Hoàng Thượng công nhận là công chúa thông minh nhất. Nhưng thật ra nàng họ Phùng chứ không phải họ Trần, một chút quan hệ huyết thống với hoàng thất cũng không có nữa.
Phùng Tiểu Tỷ vốn là con gái của một quan lớn, có tiếng là tài mạo song toàn. Nói trắng ra, là một thiên kim của gia đình quan lại truyền thống, chỉ chờ tới khi lớn lên thì gả cho một nam tử môn đăng hộ đối rồi giúp chồng nuôi con.
Bất hạnh thay một năm trước nàng lại đụng trúng thiếu gia ăn chơi nhất thiên hạ – Đương Kim Hoàng Thượng, làm Hoàng thượng chấn động, quyết tâm muốn nạp vào hậu cung. Nhưng Phùng gia sao có thể cam lòng đưa nữ nhi bảo bối như hoa như ngọc vào miệng sói, thế nên luôn trăm phương ngàn kế thoái thác. Rốt cuộc chọc giận Hoàng thượng, Hoàng Thượng không thèm để ý tới thể diện quân thần gì nữa, ép buộc bắt Phùng Tiểu Tỷ vào nội cung muốn làm chuyện bất chính.
Rồi bằng cách nào đó, sự dịu dàng hiền lành của Phùng Tiểu Tỷ chỉ là vẻ ngoài giả dối, lúc khẩn cấp cũng không giả bộ nổi nữa, phản kháng quyết liệt, thậm chí không tiếc đồng vu quy tận, đáng tiếc lại thất bại trong gang tất. Đang lúc mọi người tưởng Phùng gia sắp gặp đại họa thì tìm được đường sống trong chỗ chết. Hoàng thượng đột nhiên thay đổi, chẳng những không giết Phùng Tiểu Tỷ còn nhận nàng làm nghĩa muội, phong làm công chúa.
Sau đó, dưới sự trợ giúp của công chúa và đám đại thần, Hoàng Thượng trước kia chỉ biết vui chơi bắt đầu trở nên ổn trọng hơn, quốc sự thanh minh, quốc lực bay cao, một phát bay thẳng tới vinh quang. Vì thế, đối với chuyện vị Thái Bình công chúa này thi thoảng có chút ý nghĩ chơi đùa mới, mọi người đều có ý tha thứ cho, hơn nữa còn có Hoàng Thượng ủng hộ và Phương Ninh lo toàn bộ nữa mà.
“Công chúa lợi hại lắm, nàng khiến mọi người hiểu ra nữ nhân cũng không khác nam nhân, chỉ cần có tri thức, có năng lực, nữ nhân cũng có thể làm rất nhiều chuyện. Cho nên nàng ủng hộ chuyện lập nên nữ học, cho con gái nhà nghèo cũng có thể đọc sách biết chữ, còn làm chỗ tránh nạn, giúp những nữ nhân yếu ớt bị nam nhân bắt nạt vô cớ…” Phương Ninh nói tới độ mặt mày hớn hở, Đường Đa Lệnh nghe lại run sợ trong lòng.
” Công chúa Thái Bình kia có tới chỗ Đoạn Bối Sơn của chúng ta chưa?”
“Có chứ! Chẳng những công chúa tới, cả Hoàng Thượng cũng tới! Tiếc là lúc đó họ cải trang vi hành, sau đó ta mới biết được.” Nhưng nàng nhớ vị hoàng thượng trẻ tuổi kia bị công chúa kéo vào đây. Kỳ lạ, Đoạn Bối Sơn bán vằn thắn chứ đâu phải bán thịt người, Hoàng Thượng sợ cái gì chứ?
“Bọn họ có nói gì không?” Đường Đa Lệnh áp chế kích động trong lòng.
“Có! Sau đó công chúa còn cố ý đề chữ cho Đoạn Bối Sơn nữa, đó là thiên đại phúc khí đó nha!” Phương Ninh cũng rất kích động.
“Nàng đề cái gì? Thiên hạ đệ nhất hay là Thiên hạ vô song?”
“A, không biết, công chúa nói phải đưa đề tự cho ngươi tự xem.”
“Mau đưa cho ta xem!”
Đề tự của Công chúa nhanh chóng được đưa tới trước mặt Đường Đa Lệnh, “Trời ạ!” Đường Đa Lệnh xem xong la một tiếng, rồi lập tức ngã lăn ra.
“A Đường, ngươi sao vậy?”
“Ghi cái gì thế, sao A Đường xem xong ngã luôn rồi?”
Mọi người lại gần nhìn xem, chỉ thấy trên tờ giấy trắng có một dòng chữ màu đen: Ai trong lòng cũng có một Đoạn Bối Sơn.
“Sao vậy?” Đường Đa Lệnh lại càng hoảng sợ. Trong suy nghĩ của y, Kim Đao Sai là một ngọn núi lớn vĩnh viễn không sụp mà.
“Ninh nhi muốn ly hôn với ta.”
“Cái gì?” Đường Đa Lệnh quát to một tiếng.
“A, là chia tay, nàng chia tay với ta.”
“Ha ha, để ta đoán cái. Có phải Kim môn chủ thâu hương thiết ngọc* bên ngoài bị Kim phu nhân bắt gian tại giường hay không.” Ngọc Liên Hoàn sao bỏ qua cơ hội tốt để đả kích Kim Đao Sai được.
*Thâu hương thiết ngọc: Ý chỉ tán tỉnh ong bướm bên ngoài
“Không đúng, theo ta thấy chắc là Kim phu nhân kiếm được mùa xuân thứ hai của mình, quyết định không ôm tỳ bà nữa, bỏ nhà ném con…” Hoa Tương Dung cũng đổ dầu vào lửa.
“Hai người các ngươi im ngay cho ta! Nói bậy bạ gì đó, không thấy Phương Đường đang ở đây hả?” Đường Đa Lệnh dùng sức trừng bọn họ, sau đó xoay người dịu dàng nói với Kim Phương Đường: “Phương Đường, đừng nghe hai thúc thúc này nói bậy, mẹ ngươi chỉ đang giỡn với cha ngươi thôi.”
Tiểu Phương Đường lại vui sướng bừng bừng, “Cha nuôi, mẹ ta nói rồi. Nàng không có giỡn, sau này ta và cha ta sống với cha nuôi. Cha nuôi, ta với ngươi ngủ chung nha.”
“Không được!”
“Nằm mơ!”
Hóa ra Kim môn chủ lấy lui làm tiến, lại có chủ ý này.
Kim Phương Đường hé miệng, lập tức muốn khóc. Hoa Tương Dung nghiêm mặt nói: “Ngươi có phải là nam nhân không? Nam nhân chỉ có thể đổ máu không đổ lệ.”
“Hừ, cha nuôi nói nam nhân khóc thì khóc đi, chẳng phải tội*. Bài hát này ta hát hoài mà!” Nước mắt Kim Phương Đường không chảy xuống, nhưng hai má lại phồng lên.
*Đây là bài hát: Đàn ông khóc đi không phải tội của Lưu Đức Hoa.Link – Ver khác
Ngọc Liên Hoàn thừa cơ nói: “A Đường, ngươi dạy Phương Đường thế là không đúng, nó là môn chủ tương lai của Thừa Thiên Môn, chúng ta phải dạy nó lại…”
“Được rồi, được rồi, giờ không phải lúc thảo luận chuyện này.” Đường Đa Lệnh biết hai người kia chỉ muốn nói sang chuyện khác, làm rối loạn tai mắt mà thôi. “Hai người mang Phương Đường ra ngoài chơi đi. Ta và Kim đại ca nói chuyện đã.” Trong lúc này chỉ có y biết cảm giác bị nữ nhân vứt bỏ là gì.
Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn lại không nhúc nhích.
“A Đường, tục ngữ nói hay lắm. khuyên hợp không khuyên phân…”
“A Đường, chỗ này của chúng ta nhỏ, ít phòng, ở không tốt đâu…”
“Các ngươi ai mang Phương Đường ra ngoài, tốt nay sẽ được…”
“Á!” Kim Phương Đường hét thảm một tiếng, nó suýt nữa đã bị hai thúc thúc xấu xa này kéo thành hai khúc rồi.
“Kim đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đang yên đang lành lại nói muốn ly… chia tay? Chẳng lẽ ngươi thật sự…”
“A Đường, ta vẫn nghe lời ngươi làm một trượng phu tốt, phụ thân tốt, mấy vụ chơi bời kia đã ít lắm rồi, hơn nữa trước kia Ninh nhi cũng không quan tâm những cái này.” Kim Đao Sai cũng ủy khuất đầy bụng, “Nhưng từ khi nàng từ kinh thành về thì lại thay đổi.”
Vì đã từng có ý định hãm hại Đường Đa Lệnh nên Phương gia Tần Xuyên đã được hai tên tiểu nhân Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn ngày đêm thương nhớ. Để bỏ tài diệt tai, gia chủ Phương gia quyết định ủng hộ toàn lực cho Đường Đa Lệnh phát triển Đoạn Bối Sơn thành chuỗi tập đoàn lý tưởng trên cả nước.
Kinh thành với vai trò trung tâm văn hóa, kinh tế và chính trị của nước Đại Tống đương nhiên cũng là trọng tâm phát triển của tập đoàn Đoạn Bối Sơn, vì thế chi nhánh của Đoạn Bối Sơn trên kinh thành cũng được mở. Vốn, chuyện đại sự như thế đáng lẽ ra phải do chủ tịch tập đoàn, Đường Đa Lệnh, xuất mã, nhưng y hơi bài xích chuyện ngọa hổ tàng long trên kinh thành, chỉ thích làm ổ trong tiểu viện ở thành Lâm Dương với đám tiểu nhân của y mà thôi, vì thế nên đành để cho người trời sinh có tính hiếu động là Phương Ninh chạy thay một chuyến.
“Nàng biến thành gì rồi?”
“Ai, mấy cái khác không có thay đổi, chỉ là nói có lỗi với chúng ta, nói là lúc trước vì thích ta mà toàn tâm toàn ý muốn gả cho ta lại không ngờ làm như thế là xây hạnh phúc mình trên đau khổ của người khác. Nàng còn nói nàng giờ đã suy nghĩ cẩn thận rồi, tình yêu chân thật là phải được trao cho chứ không phải giành lấy, cho nên nàng muốn chia tay với ta, trả tự do cho ta để cho ta và ngươi…” Kim Đao Sai càng nói càng phiền muộn, giờ cho hắn tự do để làm gì chứ?
Đường Đa Lệnh càng nghe càng sợ hãi, y không phải sợ Phương Ninh thật sự sẽ rời Kim Đao Sai, thứ y sợ chính là mấy ý nghĩ này của Phương Ninh ở đâu ra, sao lại quen thuộc đến thế?
“Ngoại trừ những cái này, nàng còn những việc làm hay lời nói gì không giống trước hay không?”
Kim Đao Sai nhíu nhíu mày, “Nàng còn nói muốn tạo ra nền nữ học, cho các nữ hài tử gia đình bình thường trong thành Lâm Dương cũng có thể đọc sách. Còn nói muốn làm chỗ tránh nạn để thu lưu những người con gái yếu ớt bị phu gia* khi dễ, vô lực phản kháng…”
*Phu gia: Nhà chồng
“Ta, ta muốn gặp nàng ngay lập tức!” cả tay và tâm của Đường Đa Lệnh đều run rẩy.
“Ừ, ta cũng có ý này. Nàng giờ trừ ngươi ra, ai nói cũng không nghe. A Đường, ngươi nhất định phải giúp ta, nếu không ta đành mang Phương Đường qua đây sống với ngươi thôi.” Kim Đao Sai hôm nay cũng đang ở trước cửa khẩu tâm lý kì lạ đó, một bên là vàng, một bên là nhân phẩm, chọn cái nào đây?
“Hì hì, ta sẽ cố gắng, cố gắng…”
—-
“Thiên vương lấp đất hổ*!”
*Thiên vương cái địa hổ – Bảo tháp trấn hà yêu!: Tiếng lóng của giang hồ bên Trung Quốc. Nghĩa đại khái là: Mày giỏi, dám khi dễ tổ tông nhà tao – Nếu tao dám làm vậy thì sẽ ngã núi chết, chết đuối dưới sông… (TvT Bạn không chắc nhé. Cứ hiểu đại khái là tiếng lóng giang hồ Trung Quốc đi)
Phương Ninh mở to hai mắt, “A Đường ngươi sao vậy?”
“Không phải ta làm sao mà là ngươi làm sao thế. Đang êm đẹp lại nghĩ tới chuyện chia tay?” Đường Đa Lệnh nhẹ nhàng thở ra, Phương Ninh xem ra vẫn là Phương Ninh kia.
“Ta lại sai nữa sao?” Phương Ninh trăm mối không lời giải*, “Người Kim đại ca thích rõ ràng là ngươi, hắn ở với ta sao hạnh phúc được? Ta với hắn tách ra để hắn có thể ở với ngươi, vậy không tốt sao?”
*Trăm mối không lời giải: Nguyên văn 百思不得其解 – bách tư bất đắc kỳ giải: đại khái ý là tìm khắp trăm lối vẫn không có cách giải quyết.
Đường Đa Lệnh cảm thấy đau đầu, “Ngươi tuy là có ý tốt, nhưng chuyện không đơn giản như vậy. Kim đại ca và ngươi là phu thê nhiều năm rồi, lại đã có hài tử, sao có thể cả chút cảm tình với ngươi cũng không có? Ngươi làm thế lại tổn thương hắn đấy. Hơn nữa, dù các ngươi có tách ra hắn cũng không thể ở với ta đâu.”
Phương Ninh biến sắc, “Ngươi đang nói hai tên tiểu nhân Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn hả?”
Đường Đa Lệnh ho hai tiếng, “Thật ra, Kim đại ca giờ cũng chỉ coi ta là huynh đệ tốt, cho nên ngươi nhượng bộ cũng không thể đạt được mục đích ngươi muốn đâu, chẳng qua chỉ để Kim đại ca tìm vợ khác thôi…”
“Cái gì? Hắn dám!” Phương Ninh thà chịu tặng Kim Đao Sai cho Đường Đa Lệnh, chứ tuyệt đối không thể chịu được chuyện cho nữ nhân khác có được hắn.
“Cho nên, đừng có phá nữa, cứ sống tốt đi.” Nếu Kim Đao Sai thật sự dẫn hài tử tới chỗ y tìm nơi nương tựa thì sao giờ?
Phương Ninh cắn cắn môi, “Ai, xem ra ta chỉ có thể tiếp tục làm người ác thôi…”
Đường Đa Lệnh cố nén cảm giác choáng váng muốn ngã xuống, “Mấy cách nghĩ kinh thế hãi tục này tự nhiên xuất hiện ở đâu ra vậy? Ly hôn, nữ học, chỗ tránh nạn rồi còn tình yêu là được trao cho chứ không phải giành lấy gì đó nữa.”
Phương Ninh trừng to mắt, “Kinh thế hãi tục? A Đường, ngươi lạc hậu quá rồi, mấy cái này đều là từ mốt nhất kinh thành hiện nay đấy!”
Lạc hậu? Mốt? Rốt cuộc là y lạc hậu thật hay là cả thế giới này xuyên qua hết rồi?
Đường Đa Lệnh bình tĩnh, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Những thứ mốt miếc này cũng không đột nhiên xuất hiện được, là ai nói ra?”
“A! A Đường, ngươi đúng là thông minh hơn Kim đại ca! Mấy cái này đều được công chúa Thái Bình lợi hại nhất nước Đại Tống chúng ta nói đấy.”
Với tư cách là một vương triều có truyền thống tốt đẹp, nước Đại Tống có không ít công chúa, nhưng công chúa Thái Bình lại được Đương Kim Hoàng Thượng công nhận là công chúa thông minh nhất. Nhưng thật ra nàng họ Phùng chứ không phải họ Trần, một chút quan hệ huyết thống với hoàng thất cũng không có nữa.
Phùng Tiểu Tỷ vốn là con gái của một quan lớn, có tiếng là tài mạo song toàn. Nói trắng ra, là một thiên kim của gia đình quan lại truyền thống, chỉ chờ tới khi lớn lên thì gả cho một nam tử môn đăng hộ đối rồi giúp chồng nuôi con.
Bất hạnh thay một năm trước nàng lại đụng trúng thiếu gia ăn chơi nhất thiên hạ – Đương Kim Hoàng Thượng, làm Hoàng thượng chấn động, quyết tâm muốn nạp vào hậu cung. Nhưng Phùng gia sao có thể cam lòng đưa nữ nhi bảo bối như hoa như ngọc vào miệng sói, thế nên luôn trăm phương ngàn kế thoái thác. Rốt cuộc chọc giận Hoàng thượng, Hoàng Thượng không thèm để ý tới thể diện quân thần gì nữa, ép buộc bắt Phùng Tiểu Tỷ vào nội cung muốn làm chuyện bất chính.
Rồi bằng cách nào đó, sự dịu dàng hiền lành của Phùng Tiểu Tỷ chỉ là vẻ ngoài giả dối, lúc khẩn cấp cũng không giả bộ nổi nữa, phản kháng quyết liệt, thậm chí không tiếc đồng vu quy tận, đáng tiếc lại thất bại trong gang tất. Đang lúc mọi người tưởng Phùng gia sắp gặp đại họa thì tìm được đường sống trong chỗ chết. Hoàng thượng đột nhiên thay đổi, chẳng những không giết Phùng Tiểu Tỷ còn nhận nàng làm nghĩa muội, phong làm công chúa.
Sau đó, dưới sự trợ giúp của công chúa và đám đại thần, Hoàng Thượng trước kia chỉ biết vui chơi bắt đầu trở nên ổn trọng hơn, quốc sự thanh minh, quốc lực bay cao, một phát bay thẳng tới vinh quang. Vì thế, đối với chuyện vị Thái Bình công chúa này thi thoảng có chút ý nghĩ chơi đùa mới, mọi người đều có ý tha thứ cho, hơn nữa còn có Hoàng Thượng ủng hộ và Phương Ninh lo toàn bộ nữa mà.
“Công chúa lợi hại lắm, nàng khiến mọi người hiểu ra nữ nhân cũng không khác nam nhân, chỉ cần có tri thức, có năng lực, nữ nhân cũng có thể làm rất nhiều chuyện. Cho nên nàng ủng hộ chuyện lập nên nữ học, cho con gái nhà nghèo cũng có thể đọc sách biết chữ, còn làm chỗ tránh nạn, giúp những nữ nhân yếu ớt bị nam nhân bắt nạt vô cớ…” Phương Ninh nói tới độ mặt mày hớn hở, Đường Đa Lệnh nghe lại run sợ trong lòng.
” Công chúa Thái Bình kia có tới chỗ Đoạn Bối Sơn của chúng ta chưa?”
“Có chứ! Chẳng những công chúa tới, cả Hoàng Thượng cũng tới! Tiếc là lúc đó họ cải trang vi hành, sau đó ta mới biết được.” Nhưng nàng nhớ vị hoàng thượng trẻ tuổi kia bị công chúa kéo vào đây. Kỳ lạ, Đoạn Bối Sơn bán vằn thắn chứ đâu phải bán thịt người, Hoàng Thượng sợ cái gì chứ?
“Bọn họ có nói gì không?” Đường Đa Lệnh áp chế kích động trong lòng.
“Có! Sau đó công chúa còn cố ý đề chữ cho Đoạn Bối Sơn nữa, đó là thiên đại phúc khí đó nha!” Phương Ninh cũng rất kích động.
“Nàng đề cái gì? Thiên hạ đệ nhất hay là Thiên hạ vô song?”
“A, không biết, công chúa nói phải đưa đề tự cho ngươi tự xem.”
“Mau đưa cho ta xem!”
Đề tự của Công chúa nhanh chóng được đưa tới trước mặt Đường Đa Lệnh, “Trời ạ!” Đường Đa Lệnh xem xong la một tiếng, rồi lập tức ngã lăn ra.
“A Đường, ngươi sao vậy?”
“Ghi cái gì thế, sao A Đường xem xong ngã luôn rồi?”
Mọi người lại gần nhìn xem, chỉ thấy trên tờ giấy trắng có một dòng chữ màu đen: Ai trong lòng cũng có một Đoạn Bối Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất