Mau Xuyên Nghịch Tập: Nhân Vật Phản Diện Quá Thần Bí!
Chương 3: Sợ Phiền Phức
Cv - er: by me
Edit: by me
Beta: by me
________________________
Sau khi đã tiếp thu toàn bộ, Vũ Minh Nguyệt thở dài một cái, tay xoa xoa ấn đường
Hệ thống thật làm nàng tức chết mà!
Ừm, cơ thể đã bắt đầu thấy đói, rút kinh nghiệm từ cái ngã trước, Vũ Minh Nguyệt cẩn thận đứng dậy, theo trí nhớ đi ra sân, sân cũng được cho là rộng vì căn nhà tranh này của nàng hẻo lánh hơn các nhà khác trong thôn.
Trong góc khuất bên phải nhôi nhà là phòng bếp.
Bếp khá nhỏ, bên trong có một cái bàn gỗ cũng bẩn được kê sát vào trong tường, trên còn có một đĩa bánh màn thầu
Nhưng, màn thầu này không ăn được
Những chiếc màn thấu đã mốc meo, có cái còn đã bị chuột gặm. Vũ Minh Nguyệt nhíu mày phượng
Cái này để cho người ăn à?
Từ đằng xa, tiếng ồn ào to nhỏ truyền tới tai nàng, tiếng bước chân cũng dần nhiều, một đám đông vây quanh nhà Vũ Minh Nguyệt, dẫn đầu đám người kia là một phụ nhân to béo mũm mĩm đang xách tai một đứa nhỏ gầy nhơ xương, bẩn thỉu, tiếng chửi mắng làm nàng trong nhà bếp cũng cảm thấy khó chịu
" Tố Chi Mộng, ngươi mau lăn ra đây cho ta" phụ nhân kia lớn tiếng gọi, Vũ Minh Nguyệt nhíu mày
Nữ nhân này chẳng dịu dàng nết na gì cả?
Giống mấy bà bán cá ngoài chợ thì đúng hơn
Vũ Minh Nguyệt từ trong nhà bếp ló khuôn mặt bụ bẫm của mình ra, kể ra thì trông cơ thể này cũng có đồng loại!
Có cần đến đúng lúc thế không? Nàng vừa xuyên đến tay chân ngứa ngáy nên tìm đến gây phiền phức cho nàng à?
Biết ta đây rất ghét ai đến làm phiền ta không?
Mà ta còn đang kiếm đồ ăn để bỏ bụng?
" Bát tỷ, có chuyện gì sao?" Vũ Minh Nguyệt tươi cười, mặc dù trong lòng đang rất khó chịu
Ha hả, dù ta có khó chịu thì ta vẫn giữ nét hiếu khách và đãi khách mà bao đời tổ tiên nhà ta đã căn dặn
Chứ không vô duyên như ngươi, ok?
" Ngươi mau xem lại đứa con ngươi sinh ra, nó dám sang vườn nhà ta ăn trộm rau, thứ không có giáo dưỡng!" Trên mặt Vũ Minh Nguyệt hiện lên một nét u ám
Đây là chửi vào mặt nàng không biết dạy con à?
Dù ta không sinh ra nó nhưng ta vẫn là mẹ nó mà?
Ta bắt đầu cảm thấy ngươi thật giống hệ thống của ta?
" Hắt xìi" bổn hệ thống siêu kun cảm thấy như ai đang nói xấu mình?
Vũ Minh Nguyệt hết nhìn Bát thẩm rồi nhìn đến đứa bé kia, thấy tay của Bát thẩm còn chưa thả tai thằng bé ra, Vũ Minh Nguyệt có chút khó chịu còn cảm thấy xót
Đây là cảm xúc của nguyên chủ đối với đứa con trai của nàng ta.
" Bát tỷ, có gì chúng ta từ từ nói, tỷ thả tai thằng bé ra trước được không?" Bát thẩm hừ lạnh một cái sau đó thả tai thằng bé ra, Vũ Minh Nguyệt nhìn đứa con của mình.
Ừm, thằng bé tên gì ấy nhỉ?
Mà hình như nó không có tên, mỗi lần nguyên chủ mắng chửi nó sẽ gọi nó là cẩu tử nên trong làng cũng gọi nó là cẩu tử.
Nguyên chủ có phải não bị úng nước không? Con trai mình đẻ ra cũng không thèm đặt tên cho nó à?
Ngẫm nghĩ một lúc, Vũ Minh Nguyệt quyết định chọn cho thằng bé một cái tên
" Quân Nhi, lại đây?" Vũ Minh Nguyệt nhìn về phía thằng bé, vẫy tay gọi, thằng bé chưa kịp hiểu chuyện gì, đứng ngơ ra đó.
Vũ Minh Nguyệt giọng đanh đi vài phần, tiếp tục nói
" Nương gọi?" Lúc này, thằng bé mới hoàn hồn, ngoan ngoãn đi về phía nàng
" Haha, ta tưởng nó tên cẩu tử?" Bát thẩm giọng chế giễu nói, Vũ Minh Nguyệt lạnh lẽo nhìn nàng ta giọng có lạnh đi vài phần
" Nó không phải cẩu tử, tên của nó là Tố Chi Quân!" Bát thẩm cảm thấy lạnh sống lưng, cũng thu liễm lại, bắt đầu nghiêm túc hơn hẳn
Vũ Minh Nguyệt nhìn về phía tai của Tố Chi Quân, tai nó ửng đỏ, còn sưng tấy, Vũ Minh Nguyệt cảm thấy rất xót, đưa tay lên
Nhìn hành động này của nàng, mọi người nghĩ nàng sẽ đánh thằng bé
Vì mỗi lần thằng bé phạm lỗi gây phiền phức cho nàng nàng đều đánh nó
Nhiều khi đánh nó thừa sống thiếu chết
Nên mỗi khi thằng bé phạm lỗi người trong làng cũng không quở trách nhiều, chì dặn dò một vài câu là bỏ qua.
Thằng bé là người hiểu chuyện, đã bị nhắc nhở là sẽ không tái phạm
Nhưng không hiểu tại sao Bát thẩm này con người nhỏ nhen, lại làm ầm chuyện này lên
Nhưng mọi người đã lầm, Vũ Minh Nguyệt đưa tay xoa xoa tai thằng bé
" Đau không?" Thằng bé bị sự dịu dàng của nàng làm cho giật mình, đơ người ra
" Trả lời nương?" Thằng bé giật mình lắc lắc cái đầu, Vũ Minh Nguyệt tỏ vẻ không vui
Tai đỏ ửng, sưng tấy thế này mà bảo không đau?
Nói đi bé cưng, có nương ở đây không để con chịu thiệt đâu!
Biết nàng không vừa ý với câu trả lời của mình, thằng bé sợ hãi mau chóng trả lời lại
" Có.... Có đau một chút!"
" Chỉ một chút thôi sao?" Vũ Minh Nguyệt tiếp tục dò hỏi, thằng bé có phần hoảng loạn " Rất đau, còn cảm thấy rát"
Vũ Minh Nguyệt mỉm cười, câu trả lời rất hợp ý nương nha
Con yêu, cứ đợi xem nương trả thù cho con
Edit: by me
Beta: by me
________________________
Sau khi đã tiếp thu toàn bộ, Vũ Minh Nguyệt thở dài một cái, tay xoa xoa ấn đường
Hệ thống thật làm nàng tức chết mà!
Ừm, cơ thể đã bắt đầu thấy đói, rút kinh nghiệm từ cái ngã trước, Vũ Minh Nguyệt cẩn thận đứng dậy, theo trí nhớ đi ra sân, sân cũng được cho là rộng vì căn nhà tranh này của nàng hẻo lánh hơn các nhà khác trong thôn.
Trong góc khuất bên phải nhôi nhà là phòng bếp.
Bếp khá nhỏ, bên trong có một cái bàn gỗ cũng bẩn được kê sát vào trong tường, trên còn có một đĩa bánh màn thầu
Nhưng, màn thầu này không ăn được
Những chiếc màn thấu đã mốc meo, có cái còn đã bị chuột gặm. Vũ Minh Nguyệt nhíu mày phượng
Cái này để cho người ăn à?
Từ đằng xa, tiếng ồn ào to nhỏ truyền tới tai nàng, tiếng bước chân cũng dần nhiều, một đám đông vây quanh nhà Vũ Minh Nguyệt, dẫn đầu đám người kia là một phụ nhân to béo mũm mĩm đang xách tai một đứa nhỏ gầy nhơ xương, bẩn thỉu, tiếng chửi mắng làm nàng trong nhà bếp cũng cảm thấy khó chịu
" Tố Chi Mộng, ngươi mau lăn ra đây cho ta" phụ nhân kia lớn tiếng gọi, Vũ Minh Nguyệt nhíu mày
Nữ nhân này chẳng dịu dàng nết na gì cả?
Giống mấy bà bán cá ngoài chợ thì đúng hơn
Vũ Minh Nguyệt từ trong nhà bếp ló khuôn mặt bụ bẫm của mình ra, kể ra thì trông cơ thể này cũng có đồng loại!
Có cần đến đúng lúc thế không? Nàng vừa xuyên đến tay chân ngứa ngáy nên tìm đến gây phiền phức cho nàng à?
Biết ta đây rất ghét ai đến làm phiền ta không?
Mà ta còn đang kiếm đồ ăn để bỏ bụng?
" Bát tỷ, có chuyện gì sao?" Vũ Minh Nguyệt tươi cười, mặc dù trong lòng đang rất khó chịu
Ha hả, dù ta có khó chịu thì ta vẫn giữ nét hiếu khách và đãi khách mà bao đời tổ tiên nhà ta đã căn dặn
Chứ không vô duyên như ngươi, ok?
" Ngươi mau xem lại đứa con ngươi sinh ra, nó dám sang vườn nhà ta ăn trộm rau, thứ không có giáo dưỡng!" Trên mặt Vũ Minh Nguyệt hiện lên một nét u ám
Đây là chửi vào mặt nàng không biết dạy con à?
Dù ta không sinh ra nó nhưng ta vẫn là mẹ nó mà?
Ta bắt đầu cảm thấy ngươi thật giống hệ thống của ta?
" Hắt xìi" bổn hệ thống siêu kun cảm thấy như ai đang nói xấu mình?
Vũ Minh Nguyệt hết nhìn Bát thẩm rồi nhìn đến đứa bé kia, thấy tay của Bát thẩm còn chưa thả tai thằng bé ra, Vũ Minh Nguyệt có chút khó chịu còn cảm thấy xót
Đây là cảm xúc của nguyên chủ đối với đứa con trai của nàng ta.
" Bát tỷ, có gì chúng ta từ từ nói, tỷ thả tai thằng bé ra trước được không?" Bát thẩm hừ lạnh một cái sau đó thả tai thằng bé ra, Vũ Minh Nguyệt nhìn đứa con của mình.
Ừm, thằng bé tên gì ấy nhỉ?
Mà hình như nó không có tên, mỗi lần nguyên chủ mắng chửi nó sẽ gọi nó là cẩu tử nên trong làng cũng gọi nó là cẩu tử.
Nguyên chủ có phải não bị úng nước không? Con trai mình đẻ ra cũng không thèm đặt tên cho nó à?
Ngẫm nghĩ một lúc, Vũ Minh Nguyệt quyết định chọn cho thằng bé một cái tên
" Quân Nhi, lại đây?" Vũ Minh Nguyệt nhìn về phía thằng bé, vẫy tay gọi, thằng bé chưa kịp hiểu chuyện gì, đứng ngơ ra đó.
Vũ Minh Nguyệt giọng đanh đi vài phần, tiếp tục nói
" Nương gọi?" Lúc này, thằng bé mới hoàn hồn, ngoan ngoãn đi về phía nàng
" Haha, ta tưởng nó tên cẩu tử?" Bát thẩm giọng chế giễu nói, Vũ Minh Nguyệt lạnh lẽo nhìn nàng ta giọng có lạnh đi vài phần
" Nó không phải cẩu tử, tên của nó là Tố Chi Quân!" Bát thẩm cảm thấy lạnh sống lưng, cũng thu liễm lại, bắt đầu nghiêm túc hơn hẳn
Vũ Minh Nguyệt nhìn về phía tai của Tố Chi Quân, tai nó ửng đỏ, còn sưng tấy, Vũ Minh Nguyệt cảm thấy rất xót, đưa tay lên
Nhìn hành động này của nàng, mọi người nghĩ nàng sẽ đánh thằng bé
Vì mỗi lần thằng bé phạm lỗi gây phiền phức cho nàng nàng đều đánh nó
Nhiều khi đánh nó thừa sống thiếu chết
Nên mỗi khi thằng bé phạm lỗi người trong làng cũng không quở trách nhiều, chì dặn dò một vài câu là bỏ qua.
Thằng bé là người hiểu chuyện, đã bị nhắc nhở là sẽ không tái phạm
Nhưng không hiểu tại sao Bát thẩm này con người nhỏ nhen, lại làm ầm chuyện này lên
Nhưng mọi người đã lầm, Vũ Minh Nguyệt đưa tay xoa xoa tai thằng bé
" Đau không?" Thằng bé bị sự dịu dàng của nàng làm cho giật mình, đơ người ra
" Trả lời nương?" Thằng bé giật mình lắc lắc cái đầu, Vũ Minh Nguyệt tỏ vẻ không vui
Tai đỏ ửng, sưng tấy thế này mà bảo không đau?
Nói đi bé cưng, có nương ở đây không để con chịu thiệt đâu!
Biết nàng không vừa ý với câu trả lời của mình, thằng bé sợ hãi mau chóng trả lời lại
" Có.... Có đau một chút!"
" Chỉ một chút thôi sao?" Vũ Minh Nguyệt tiếp tục dò hỏi, thằng bé có phần hoảng loạn " Rất đau, còn cảm thấy rát"
Vũ Minh Nguyệt mỉm cười, câu trả lời rất hợp ý nương nha
Con yêu, cứ đợi xem nương trả thù cho con
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất