[Diệp Cơ – Diệp Tấn – Tầm Tấn] Tam Sinh Kiếp
Chương 21: Quyển 2 Chương 13
Từ Tấn uống giải dược Trường Tô đưa cho, chưa đến một chén trà đã hạ sốt, không khỏi khen ngợi, "Trường Tô, y thuật ngươi đúng là cao thâm, đều nói Hạc Đỉnh Hồng này không thể giải được, không ngờ ngươi lại có thể nghiên cứu tạo ra giải dược."
Trương Tô ngại ngùng cười, "Điện hạ khen nhầm rồi, giải dược này chỉ có tác dụng với điện hạ, người thường mà uống phải Hạc Đỉnh Hồng sẽ lập tức mất mạng, căn bản không kịp dùng giải dược. Nhưng không biết thể chất bách độc bất xâm này của người là thiên phú dị bẩm hay tu tập có được?"
"Bổn vương cũng mới biết mình có khả năng này." Từ Tấn quay đầu hỏi Triệu ma ma đứng bên cạnh, "Ma ma, bổn vương từ nhỏ đã bách độc bất xâm rồi sao?"
Triệu ma ma cũng nghi hoặc, ôn nhu đáp: "Theo nô tỳ biết, điện hạ chưa từng trúng độc, đương nhiên cũng không biết thể chất này có phải trời sinh hay không."
Trường Tô bắt mạch cho Từ Tấn lần nữa, hỏi Triệu ma ma, "Điện hạ được ma ma chăm sóc từ nhỏ sao?"
"Đúng vậy."
"Nghe nói hơn mười năm trước trong cung Ngu Quốc có một trận đậu mùa, lúc ấy các hoàng tử trong Hoàng Tử Viện không có ai may mắn tránh khỏi, không biết ma ma có nhớ bệnh trạng của điện hạ lúc đó có gì bất đồng với các hoàng tử khác không?"
Triệu ma ma sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia bối rối, liền khôi phục lại như thường, đáp: "Thái y thứ lỗi, thời gian đã lâu, lão thân không nhớ rõ."
"Hóa ra bổn vương còn bị đậu mùa sao, nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng, điện hạ thân thể khỏe mạnh, khỏi bệnh rất nhanh." Triệu ma ma đáp.
Trường Tô nhìn thoáng qua Triệu ma ma một cái, cười nói, "Vậy điện hạ đúng là có phúc lớn, nghe nói lần đó Ngu Quốc tổn hại năm vị hoàng tử, dù may mắn sống sót, cũng đều để lại sẹo, nhưng trên người và mặt điện hạ không có dấu vết gì."
"Có lẽ thân thể điện hạ khác với người thường, hồi phục cũng tốt hơn." Triệu ma ma cúi người hành lễ, "Lão thân đến phòng bếp xem tổ yến của điện hạ, phiền thái y trông chừng điện hạ."
Trường Tô nhìn bóng lưng của Triệu ma ma, có chút đăm chiêu, quay đầu hỏi Từ Tấn, "Thứ vi thần mạo muội, năm đó điện hạ trượt chân rơi xuống nước, thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?"
"Hẳn là vậy, ma ma nói lúc ấy bổn vương bướng bỉnh, vô ý ngã xuống hồ nước."
"Cho nên tất cả chuyện trước khi điện hạ mất trí nhớ đều là Triệu ma ma kể với người?"
"Ừm, dù sao cũng là ma ma nhìn bổn vương lớn lên, chuyện của bổn vương đương nhiên bà ấy biết rõ nhất."
Trường Tô thu dọn hòm thuốc xong, ngẩng đầu nhìn Từ Tấn, "Điện hạ có biết, thật ra người... Có lẽ chưa từng nhiễm bệnh đậu mùa."
"Gì cơ?" Từ Tấn kinh ngạc. "Vậy lúc nãy ma ma..."
"Điện hạ bình tĩnh chớ nóng vội, thể chất điện hạ khác với người thường, vi thần cũng không dám kết luận, nhưng theo vi thần thấy, dù là da thịt, mạch tượng, hay là máu, đều không giống một người từng bệnh đậu mùa."
"Vậy... Chẳng lẽ ma ma lớn tuổi nên nhớ nhầm, năm đó bổn vương không nhiễm?"
Trường Tô lắc đầu, "Điện hạ, bệnh đầu mùa của Ngu Quốc khi ấy bắt nguồn từ một cung nhân trong Hoàng Tử Viện, sau đó để tránh bệnh dịch lây lan, toàn bộ Hoàng Tử Viện đều bị phong tỏa, trong tình huống này, cho dù có khỏe mạnh đến mức nào thì sớm muộn gì cũng nhiễm bệnh. Huống chi vi thần từng kiểm tra qua, mặc dù điện hạ có thể giải độc, nhưng bệnh trạng vẫn không khác gì người bình thường." . Truyện Gia Đấu
"Ngươi từng kiểm tra bổn vương chuyện này?"
Trường Tô xấu hổ cười, "Điện hạ thứ lỗi, dù sao thì thể chất người đặc thù, vi thần phải hiểu rõ mới dùng đúng thuốc được, với lại lần trước lấy máu kiểm tra còn thừa một ít, vi thần tiện tay truyền bệnh dịch cổ độc vào để kiểm nghiệm thử."
"Ngươi đúng là tính toán cẩn thận, suy tính chu toàn..." Từ Tấn cảm thán.
"Điện hạ quá lời rồi, nhưng mà điện hạ, thứ vi thần nói thẳng, người đã mất trí nhớ, vậy có từng kiểm chứng những lời Triệu ma ma nói chưa? Có gì không đúng hoặc có chỗ nào mâu thuẫn?"
Từ Tấn nhớ lại, từ sau khi y tỉnh lại đều là Triệu ma ma chăm sóc y, đương nhiên tin tưởng bà không chút nghi ngờ, chưa từng nghĩ tới kiểm chứng gì đó, hơn nữa bình thường ma ma ít nói, y lại bận học tập vui chơi, cũng không để tâm chuyện trước đây lắm, mấy năm đầu y có hỏi vài lần, lần nào cũng mới nói chưa được mấy câu đã bắt đầu lạc đề. Nhưng mấy năm nay ma ma đối xử với y thế nào, trong lòng y biết rõ, muốn nói bà cố ý hại y, bất luận thế nào y cũng không tin. Vì thế Từ Tấn khách khí nói với Trường Tô: "Ma ma hầu hạ bổn vương rất chu đáo, chắc là tuổi đã cao, có nhiều chuyện không nhớ được nữa, thủ tọa nghĩ nhiều rồi."
Trường Tô nghe ra ý xa cách của Từ Tấn, cũng không nhiều lời nữa, dặn dò vài vấn đề thường ngày rồi lui ra.
Trong Cần Chính Điện.
Cuối cùng cũng quyết định xong việc thảo phạt Bắc Tề, Hàn Diệp thở phào một hơi, khẽ xoa mi tâm, mấy ngày nay lao lực quá độ, khiến hắn lộ rõ vẻ mệt nhọc kiệt sức.
"Sắp đến canh ba rồi, bệ hạ nên nghỉ ngơi trước đi, long thể quan trọng hơn." Lưu công công khuyên nhủ.
"Không sao, bên Từ Tấn thế nào rồi?"
"Hồi bệ hạ, hôm nay thủ tọa báo lại, tiểu điện hạ điều dưỡng thích hợp, vài ngày nữa có thể khỏi hẳn. Ngoài ra, người phái đi điều tra Triệu ma ma báo lại, bà ta thật sự là nha hoàn bồi giá của Đế Lan quận chúa, năm đó quận chúa có hai nha hoàn bên người, một trong số đó tử trận sa trường, chỉ còn Triệu ma ma theo bồi giá."
"Ồ?" Hàn Diệp nhướng mày. "Bà ta vậy mà lại thật sự là nha hoàn bồi giá của Đế Lan? Vậy tứ hoàng tử mà Từ Tấn mạo danh chính là đứa con chết yểu của Đế Lan, nói vậy, để bà ta làm nhũ mẫu của Từ Tấn âm thầm chỉ điểm, cũng hợp tình hợp lý, chỉ là không ngờ, bà ta lại làm việc cho Ngu Quốc."
"Bệ hạ từng nói lòng người thay đổi, huống chi theo lão nô biết, người đắc lực nhất của Đế Lan năm đó chính là nha hoàn đã mất, Triệu ma ma này chắc chỉ hầu hạ ăn uống sinh hoạt hằng ngày cho quận chúa mà thôi, lão nô không có ấn tượng gì với bà ta."
Hàn Diệp suy tư giây lát, "Cũng không hẳn, những hành động tưởng chừng như vô tình của Từ Tấn trước đây đã đưa mật thám Nam Yên cùng Bắc Tề đến trước mặt trẫm, nếu là Triệu ma ma giật dây phía sau, đúng là đã lập công cho Đại Tĩnh."
"Vậy ý của bệ hạ là, Triệu ma ma này ở Ngu nhưng lòng hướng về Tĩnh?"
Hàn Diệp nhíu mày, lắc đầu nói, "Hôm đó Từ Tấn xả thân cứu giá, sự tình bất ngờ, không phải mưu kế Triệu ma ma bày ra, vậy thì chỉ có thể là chủ ý của chính hắn, nhưng sao hắn phải cứu trẫm, thậm chí đến mạng cũng không cần..."
"Trước kia bệ hạ nói là muốn lấy lòng tin của người..." Lưu công công bị Hàn Diệp trừng mắt liếc một cái, lập tức câm miệng.
"Nếu không phải Triệu ma ma xúi giục, vậy lần này trẫm đã nợ Từ Tấn một ân tình lớn." Hàn Diệp xoa xoa mi tâm, Từ Tấn mới đến Đại Tĩnh chưa bao lâu đã tra ra nội ứng ẩn nấp của Bắc Tề và Nam Yên, bố trí tài tình vạch trần âm mưu thâm độc của bọn chúng, khi trẫm gặp nguy hiểm lại liều mình cứu trẫm, rõ ràng là người Ngu Quốc, lại bày suy tính cho trẫm, tài trí này, tâm cơ này, thủ đoạn này, tình nghĩa này... Khiến trẫm khó mà không nhớ đến người kia...
"Bỏ đi, bất luận thế nào, trước đây trên điện, trẫm đã vu oan hắn, ngày mai trẫm đến thăm hắn, kẻo người ta lại cảm thấy Đại Tĩnh ta không phân thị phi."
"Bệ hạ thánh đức, người người thán phục!" Lưu công công bước tới đỡ Hàn Diệp về Tẩm Điện.
Có lẽ là gần đây suy nghĩ quá nhiều, Hàn Diệp ngủ không yên giấc.
Vẫn là khung cảnh quen thuộc, ôm người đang dần lạnh đi trong tay, dẫu là mơ nhưng vẫn tham luyến từng giây từng phút. Hàn Diệp biết rõ tiếp theo Cơ Phát sẽ làm gì, dù sao từng câu từng chữ mà y nói đã lặp đi lặp lại vô số lần trong mơ của hắn suốt mười năm qua...
"A Diệp."
"Hửm?" Hàn Diệp ôm chặt lấy Cơ Phát, hắn biết, Cơ Phát nói xong câu tiếp theo, giấc mộng này cũng đến lúc tỉnh lại.
"A Diệp... Kiếp này... Hình như ta đã sai rồi... Nếu có kiếp sau... Ngươi tới đưa ta về nhà được không..."
"Được..." Hàn Diệp ôm Cơ Phát vào lòng, nhắm mắt lại, chờ đợi người nọ từ từ lạnh đi trong vòng tay mình.
"A Diệp."
"Hả?" Hàn Diệp mở mắt, người trong lòng vẫn còn ấm.
Cơ Phát đột nhiên quay đầu, "Phô mai sữa đậu, bánh mật ong, bánh hoa sen ngươi nợ ta khi nào trả?"
Đột nhiên bừng tỉnh, Hàn Diệp giật mình ngồi dậy, thở hổn hển, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống chăn gấm, trong tẩm điện trống trải chỉ nghe thấy tiếng tim đập.
"Đúng là gặp quỷ rồi..." Hàn Diệp dùng sức xoa mi tâm, ngoài cửa sổ vẫn còn tối om, nhưng hắn không ngủ được nữa, đành dậy xem tấu chương.
Trương Tô ngại ngùng cười, "Điện hạ khen nhầm rồi, giải dược này chỉ có tác dụng với điện hạ, người thường mà uống phải Hạc Đỉnh Hồng sẽ lập tức mất mạng, căn bản không kịp dùng giải dược. Nhưng không biết thể chất bách độc bất xâm này của người là thiên phú dị bẩm hay tu tập có được?"
"Bổn vương cũng mới biết mình có khả năng này." Từ Tấn quay đầu hỏi Triệu ma ma đứng bên cạnh, "Ma ma, bổn vương từ nhỏ đã bách độc bất xâm rồi sao?"
Triệu ma ma cũng nghi hoặc, ôn nhu đáp: "Theo nô tỳ biết, điện hạ chưa từng trúng độc, đương nhiên cũng không biết thể chất này có phải trời sinh hay không."
Trường Tô bắt mạch cho Từ Tấn lần nữa, hỏi Triệu ma ma, "Điện hạ được ma ma chăm sóc từ nhỏ sao?"
"Đúng vậy."
"Nghe nói hơn mười năm trước trong cung Ngu Quốc có một trận đậu mùa, lúc ấy các hoàng tử trong Hoàng Tử Viện không có ai may mắn tránh khỏi, không biết ma ma có nhớ bệnh trạng của điện hạ lúc đó có gì bất đồng với các hoàng tử khác không?"
Triệu ma ma sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia bối rối, liền khôi phục lại như thường, đáp: "Thái y thứ lỗi, thời gian đã lâu, lão thân không nhớ rõ."
"Hóa ra bổn vương còn bị đậu mùa sao, nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng, điện hạ thân thể khỏe mạnh, khỏi bệnh rất nhanh." Triệu ma ma đáp.
Trường Tô nhìn thoáng qua Triệu ma ma một cái, cười nói, "Vậy điện hạ đúng là có phúc lớn, nghe nói lần đó Ngu Quốc tổn hại năm vị hoàng tử, dù may mắn sống sót, cũng đều để lại sẹo, nhưng trên người và mặt điện hạ không có dấu vết gì."
"Có lẽ thân thể điện hạ khác với người thường, hồi phục cũng tốt hơn." Triệu ma ma cúi người hành lễ, "Lão thân đến phòng bếp xem tổ yến của điện hạ, phiền thái y trông chừng điện hạ."
Trường Tô nhìn bóng lưng của Triệu ma ma, có chút đăm chiêu, quay đầu hỏi Từ Tấn, "Thứ vi thần mạo muội, năm đó điện hạ trượt chân rơi xuống nước, thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?"
"Hẳn là vậy, ma ma nói lúc ấy bổn vương bướng bỉnh, vô ý ngã xuống hồ nước."
"Cho nên tất cả chuyện trước khi điện hạ mất trí nhớ đều là Triệu ma ma kể với người?"
"Ừm, dù sao cũng là ma ma nhìn bổn vương lớn lên, chuyện của bổn vương đương nhiên bà ấy biết rõ nhất."
Trường Tô thu dọn hòm thuốc xong, ngẩng đầu nhìn Từ Tấn, "Điện hạ có biết, thật ra người... Có lẽ chưa từng nhiễm bệnh đậu mùa."
"Gì cơ?" Từ Tấn kinh ngạc. "Vậy lúc nãy ma ma..."
"Điện hạ bình tĩnh chớ nóng vội, thể chất điện hạ khác với người thường, vi thần cũng không dám kết luận, nhưng theo vi thần thấy, dù là da thịt, mạch tượng, hay là máu, đều không giống một người từng bệnh đậu mùa."
"Vậy... Chẳng lẽ ma ma lớn tuổi nên nhớ nhầm, năm đó bổn vương không nhiễm?"
Trường Tô lắc đầu, "Điện hạ, bệnh đầu mùa của Ngu Quốc khi ấy bắt nguồn từ một cung nhân trong Hoàng Tử Viện, sau đó để tránh bệnh dịch lây lan, toàn bộ Hoàng Tử Viện đều bị phong tỏa, trong tình huống này, cho dù có khỏe mạnh đến mức nào thì sớm muộn gì cũng nhiễm bệnh. Huống chi vi thần từng kiểm tra qua, mặc dù điện hạ có thể giải độc, nhưng bệnh trạng vẫn không khác gì người bình thường." . Truyện Gia Đấu
"Ngươi từng kiểm tra bổn vương chuyện này?"
Trường Tô xấu hổ cười, "Điện hạ thứ lỗi, dù sao thì thể chất người đặc thù, vi thần phải hiểu rõ mới dùng đúng thuốc được, với lại lần trước lấy máu kiểm tra còn thừa một ít, vi thần tiện tay truyền bệnh dịch cổ độc vào để kiểm nghiệm thử."
"Ngươi đúng là tính toán cẩn thận, suy tính chu toàn..." Từ Tấn cảm thán.
"Điện hạ quá lời rồi, nhưng mà điện hạ, thứ vi thần nói thẳng, người đã mất trí nhớ, vậy có từng kiểm chứng những lời Triệu ma ma nói chưa? Có gì không đúng hoặc có chỗ nào mâu thuẫn?"
Từ Tấn nhớ lại, từ sau khi y tỉnh lại đều là Triệu ma ma chăm sóc y, đương nhiên tin tưởng bà không chút nghi ngờ, chưa từng nghĩ tới kiểm chứng gì đó, hơn nữa bình thường ma ma ít nói, y lại bận học tập vui chơi, cũng không để tâm chuyện trước đây lắm, mấy năm đầu y có hỏi vài lần, lần nào cũng mới nói chưa được mấy câu đã bắt đầu lạc đề. Nhưng mấy năm nay ma ma đối xử với y thế nào, trong lòng y biết rõ, muốn nói bà cố ý hại y, bất luận thế nào y cũng không tin. Vì thế Từ Tấn khách khí nói với Trường Tô: "Ma ma hầu hạ bổn vương rất chu đáo, chắc là tuổi đã cao, có nhiều chuyện không nhớ được nữa, thủ tọa nghĩ nhiều rồi."
Trường Tô nghe ra ý xa cách của Từ Tấn, cũng không nhiều lời nữa, dặn dò vài vấn đề thường ngày rồi lui ra.
Trong Cần Chính Điện.
Cuối cùng cũng quyết định xong việc thảo phạt Bắc Tề, Hàn Diệp thở phào một hơi, khẽ xoa mi tâm, mấy ngày nay lao lực quá độ, khiến hắn lộ rõ vẻ mệt nhọc kiệt sức.
"Sắp đến canh ba rồi, bệ hạ nên nghỉ ngơi trước đi, long thể quan trọng hơn." Lưu công công khuyên nhủ.
"Không sao, bên Từ Tấn thế nào rồi?"
"Hồi bệ hạ, hôm nay thủ tọa báo lại, tiểu điện hạ điều dưỡng thích hợp, vài ngày nữa có thể khỏi hẳn. Ngoài ra, người phái đi điều tra Triệu ma ma báo lại, bà ta thật sự là nha hoàn bồi giá của Đế Lan quận chúa, năm đó quận chúa có hai nha hoàn bên người, một trong số đó tử trận sa trường, chỉ còn Triệu ma ma theo bồi giá."
"Ồ?" Hàn Diệp nhướng mày. "Bà ta vậy mà lại thật sự là nha hoàn bồi giá của Đế Lan? Vậy tứ hoàng tử mà Từ Tấn mạo danh chính là đứa con chết yểu của Đế Lan, nói vậy, để bà ta làm nhũ mẫu của Từ Tấn âm thầm chỉ điểm, cũng hợp tình hợp lý, chỉ là không ngờ, bà ta lại làm việc cho Ngu Quốc."
"Bệ hạ từng nói lòng người thay đổi, huống chi theo lão nô biết, người đắc lực nhất của Đế Lan năm đó chính là nha hoàn đã mất, Triệu ma ma này chắc chỉ hầu hạ ăn uống sinh hoạt hằng ngày cho quận chúa mà thôi, lão nô không có ấn tượng gì với bà ta."
Hàn Diệp suy tư giây lát, "Cũng không hẳn, những hành động tưởng chừng như vô tình của Từ Tấn trước đây đã đưa mật thám Nam Yên cùng Bắc Tề đến trước mặt trẫm, nếu là Triệu ma ma giật dây phía sau, đúng là đã lập công cho Đại Tĩnh."
"Vậy ý của bệ hạ là, Triệu ma ma này ở Ngu nhưng lòng hướng về Tĩnh?"
Hàn Diệp nhíu mày, lắc đầu nói, "Hôm đó Từ Tấn xả thân cứu giá, sự tình bất ngờ, không phải mưu kế Triệu ma ma bày ra, vậy thì chỉ có thể là chủ ý của chính hắn, nhưng sao hắn phải cứu trẫm, thậm chí đến mạng cũng không cần..."
"Trước kia bệ hạ nói là muốn lấy lòng tin của người..." Lưu công công bị Hàn Diệp trừng mắt liếc một cái, lập tức câm miệng.
"Nếu không phải Triệu ma ma xúi giục, vậy lần này trẫm đã nợ Từ Tấn một ân tình lớn." Hàn Diệp xoa xoa mi tâm, Từ Tấn mới đến Đại Tĩnh chưa bao lâu đã tra ra nội ứng ẩn nấp của Bắc Tề và Nam Yên, bố trí tài tình vạch trần âm mưu thâm độc của bọn chúng, khi trẫm gặp nguy hiểm lại liều mình cứu trẫm, rõ ràng là người Ngu Quốc, lại bày suy tính cho trẫm, tài trí này, tâm cơ này, thủ đoạn này, tình nghĩa này... Khiến trẫm khó mà không nhớ đến người kia...
"Bỏ đi, bất luận thế nào, trước đây trên điện, trẫm đã vu oan hắn, ngày mai trẫm đến thăm hắn, kẻo người ta lại cảm thấy Đại Tĩnh ta không phân thị phi."
"Bệ hạ thánh đức, người người thán phục!" Lưu công công bước tới đỡ Hàn Diệp về Tẩm Điện.
Có lẽ là gần đây suy nghĩ quá nhiều, Hàn Diệp ngủ không yên giấc.
Vẫn là khung cảnh quen thuộc, ôm người đang dần lạnh đi trong tay, dẫu là mơ nhưng vẫn tham luyến từng giây từng phút. Hàn Diệp biết rõ tiếp theo Cơ Phát sẽ làm gì, dù sao từng câu từng chữ mà y nói đã lặp đi lặp lại vô số lần trong mơ của hắn suốt mười năm qua...
"A Diệp."
"Hửm?" Hàn Diệp ôm chặt lấy Cơ Phát, hắn biết, Cơ Phát nói xong câu tiếp theo, giấc mộng này cũng đến lúc tỉnh lại.
"A Diệp... Kiếp này... Hình như ta đã sai rồi... Nếu có kiếp sau... Ngươi tới đưa ta về nhà được không..."
"Được..." Hàn Diệp ôm Cơ Phát vào lòng, nhắm mắt lại, chờ đợi người nọ từ từ lạnh đi trong vòng tay mình.
"A Diệp."
"Hả?" Hàn Diệp mở mắt, người trong lòng vẫn còn ấm.
Cơ Phát đột nhiên quay đầu, "Phô mai sữa đậu, bánh mật ong, bánh hoa sen ngươi nợ ta khi nào trả?"
Đột nhiên bừng tỉnh, Hàn Diệp giật mình ngồi dậy, thở hổn hển, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống chăn gấm, trong tẩm điện trống trải chỉ nghe thấy tiếng tim đập.
"Đúng là gặp quỷ rồi..." Hàn Diệp dùng sức xoa mi tâm, ngoài cửa sổ vẫn còn tối om, nhưng hắn không ngủ được nữa, đành dậy xem tấu chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất