Chương 31: Kết thúc
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đó là giữa mùa đông, trời lạnh cóng, cây cối tiêu điều, Du Đĩnh đứng trước cửa biệt thự của mình, nhìn lên bầu trời nơi những con chim bay không hạ cánh.
Phó quan ra khỏi phòng nói với anh: “Quân tọa, sắp đến giờ rồi, nếu không rời đi sợ không kịp giờ máy bay cất cánh.”
Tướng quân Du do dự, thầm thở dài: “Bảo tài xế đánh xe qua.”
Xe đi ngang qua thành phố hướng đến sân bay Tân Tân, Tướng quân Du bảo tài xế giảm tốc độ rồi hạ cửa kính xe xuống nhìn các cửa hàng xếp nối nhau hai bên đường.
Người đi đường không vơi bớt đi vì thời tiết lạnh giá, nhưng dường như họ không mấy mặn mà, cả thành phố lộ ra vẻ tiêu điều và ân ẩn một sự đổi mới chuẩn bị hình thành.
Đột nhiên, ánh mắt anh đông cứng lại, lộ ra vẻ khó tin, “Dừng tay! Dừng lại ngay!” Anh hét lớn, chăm chú nhìn theo hai người đi đường đang mở cửa bước vào một nhà hàng.
Tài xế phanh gấp. Phó quan bối rối nói: “Quân tọa, có chuyện gì …” Chưa kịp nói xong đã thấy Du Đĩnh nhanh chóng mở cửa lao thẳng về một nhà hàng trên phố.
Phó quan và cảnh vệ vội vàng đuổi kịp, nhưng do Du Đĩnh nói: “Ở ngoài đợi!” họ không dám vào cửa, chỉ đứng bên ngoài chờ, cầu quan trên chỉ muốn mượn nhà vệ sinh chứ không phải đột nhiên muốn đánh chén một bữa no nê.
Tướng quân Du lao vào nhà hàng, nhìn quanh, đi về phía một chiếc bàn trong góc.
Hai người vừa ngồi vào bàn hiển nhiên cũng nhìn thấy anh ta, sau một lúc ngạc nhiên, một người trong số họ nói với anh: “- Là cậu!”
Du Đĩnh cảm thấy rằng có một luồng nhiệt hỗn loạn trong lồng ngực và cổ họng của mình, làm anh không thở nổi. Anh duỗi tay ra, tựa hồ muốn chạm vào đối phương, đột nhiên lo lắng đây chỉ là ảo giác của chính mình, chạm vào sẽ biến mất, liền rụt tay lại đứng ngây người.
So với anh, Ngu Côn Sơn hào phóng hơn rất nhiều, đứng dậy đi tới trước mặt, vỗ về những chiếc phù điêu thêu vàng trên quân phục, nói đùa: “Chậc, cũng lên được đến trung tướng. Không uổng công ta bồi dưỡng cậu nhỉ?”
Du Đĩnh không nói nên lời, rất chăm chú ngắm nhìn y. Anh cảm thấy trông rất hồng hào mạnh khỏe, còn béo hơn một chút. Hai bên thái dương tóc đã lấm tấm bạc, nhưng nét mặt của y vẫn như như trong trí nhớ anh, thậm chí còn tràn đầy tinh thần hơn 16 năm về trước. Giọng nói không bị khàn vì bệnh nữa, chỉ là hơi trầm, không trong trẻo như ban đầu.
Ngu Côn Sơn nhìn thấy cấp dưới đã lâu không gặp, tâm tình rất tốt, muốn tán gẫu một chút, liền nói: “Đi, chúng ta lên phòng trên lầu nói chuyện.”
Du Đĩnh gật đầu. Anh tạm quên mất việc phải đón máy bay.
Người ngồi cùng bàn với y bên kia lạnh lùng nắm tay lên miệng ho mấy tiếng.
Ngu Côn Sơn xoay người ra lệnh: “Anh gọi món trước đi, lát nữa ta sẽ trở lại.”
Du Đĩnh chuyển ánh nhìn về phía Vương Xuyên, cảm thấy gã trở nên văn nhã ra rất nhiều, giống như một nam trung niên thành công trong sự nghiệp, nhưng nhìn kỹ lại chẳng qua chỉ là hiệu ứng do mặc Tây trang, biểu cảm và ánh mắt của gã vẫn là trùm thổ phỉ Vương Râu hung ác và bạo lực ngày nào.
Gạt Vương Xuyên qua một bên, Ngu Côn Sơn đưa Du Đĩnh lên phòng trên lầu, vừa chuyện phiếm được ba năm câu, một cái đầu đã thò vào khe cửa.
Ngu Côn Sơn nhìn gã chằm chằm: “Anh làm sao?”
Vương Xuyên mỉm cười: “Không có gì, chỉ muốn hỏi em ăn bít tết hay sườn heo?”
“Bít tết.” Ngu Côn Sơn thản nhiên nói, đi tới đẩy trán gã ra ngoài, đóng cửa lại.
Không đến năm phút sau, cửa lại lặng lẽ mở ra, lại có người thò đầu vào: “Quên hỏi, bít tết chín tới mức nào?”
Ngu Côn Sơn sốt ruột trả lời: “70%! Cứ xuống dưới chờ, để cho người ta nói chuyện được không?”
Vương Xuyên cười nói: “Đương nhiên, hai người rất lâu mới gặp lại, cứ nói chuyện đi, ta sẽ không quấy rầy.” Hắn cúi đầu, tự động đóng cửa lại.
Ba phút sau cái đầu lại thò vào: “Em dùng sốt cà chua hay sốt tiêu?”
“Mẹ nó anh chưa đủ à?!” Ngu Côn Sơn tức giận bước đến định động thủ. Thấy tình hình không ổn cái đầu nhanh chóng biến mất khỏi khung cửa.
“Cái tật xấu bao nhiêu năm không sửa!” Y tức giận lẩm bẩm, sau đó quay sang tiếp tục đề tài: “Tiểu Du, cậu có tính toán gì tiếp theo không?”
Du Đĩnh im lặng một lúc, và nói: “Tôi phải rời đại lục.”
Dư Côn Sơn nhướng mày: “Đi Đài Loan cùng đoàn người của Quốc dân đảng?”
Du Đĩnh gật đầu, “Anh cũng đi với tôi đi. Quân Cộng sản sắp tới. Dù sao thì anh cũng từng là tướng lĩnh của Quốc dân đảng, nhỡ họ—”
Ngu Côn Sơn theo thói quen vỗ vỗ vai anh, bật cười: “Đừng lo lắng, dù sao đó cũng là chuyện của quá khứ. Với cả ta có sản nghiệp ở Anh, không ổn ta vẫn có thể xuất ngoại.”
Du Đĩnh nhìn nụ cười của y, đầu anh giống như có một bàn tay chạm vào, lôi từ sâu thẳm trong tâm trí anh ra một ý nghĩ: Anh ấy không còn là cấp trên của mình nữa, và mình cũng không còn là cấp dưới của anh, quan hệ quá khứ đã kết thúc! Bây giờ mình đã đứng cùng độ cao với anh ấy, tại sao lại không thể ngồi ngang hàng?
Vừa nghĩ tới đây, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đen và mờ nhạt của Du Đĩnh, như thể băng giá mười sáu năm đã được gột rửa sạch sẽ, cả người anh hiện lên một hơi thở trẻ trung và tràn đầy sức sống. Anh duỗi hai tay ra, nắm lấy cánh tay y, ngập ngừng gọi một tiếng rất xa lạ: “Côn Sơn …” Gọi lại lần nữa, anh càng lưu loát hơn: “Côn Sơn.”
Ngu Côn Sơn giật mình, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ là hơi bất ngờ mà thôi. Vì Du Đĩnh đến quá gần, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau nên y vô thức lùi lại một bước.
Du Đĩnh theo động tác lùi của y tiến thêm một bước nữa.
Ngu Côn Sơn muốn thối lui thêm cũng không được — có tấm cửa phía sau. Y chợt nhận ra: Tại sao mình phải lùi?, lập tức bắt tay Du Đĩnh, cau mày nói: “Có cái gì không thể nói mà phải dán nhau như thế này?”
Du Đĩnh giờ mới nhận ra anh có điều muốn nói, chỉ là nó quá dài, quá nhiều, khiến anh vốn đã quen với im lặng không biết mình nên phải bắt đầu từ đâu.
Anh cảm thấy lo lắng và đau đớn lạ thường: Thời gian trôi nhanh quá, anh vẫn chưa kịp nói điều mình muốn nói!
Anh phập phồng lồng ngực như sắp nghẹt thở, đột nhiên duỗi tay ra ôm lấy Ngu Côn Sơn, để cằm lên hõm vai y – anh có chuyện muốn nói, chỉ cần cho anh thêm chút thời gian—
Cửa bị từ bên ngoài đẩy vài lần sau đó một giọng nói lớn vang lên qua tấm cửa: “Đồ ăn nguội rồi, ta bảo họ làm lại. Không sao đâu, hai người cứ từ từ nói chuyện, không cần vội.”
Ngu Côn Sơn bất lực thở dài, lấy tay vỗ vỗ vài cái an ủi trên lưng Du Đĩnh, “Giờ phải đi sao?”
Du Đĩnh chậm rãi thở ra, buông tay, “Vâng, máy bay đang đợi.”
“Đi đi. Dù đi đến đâu vẫn sẽ luôn có ngày gặp lại.”
Du Đĩnh mím chặt miệng, nhìn y thật sâu, mở cửa phòng, bước ra ngoài không quay đầu lại.
Nhìn những đám mây trắng bên ngoài cửa sổ máy bay, Du Đĩnh thẫn thờ bất động vài tiếng đồng hồ.
Các phó quan đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng có người không nhịn được tiến lên hỏi: “Quân tọa, ngài có cần gì không?”
Du Đĩnh như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng dài, nhẹ nhàng nói: “Hết rồi…”
“Đúng vậy, tất cả đã kết thúc.” Phó quan buồn bã trả lời, “Chúng ta đã đến Phúc Kiến, đi qua eo biển phía trước ta sẽ hoàn toàn tạm biệt đại lục, từ nay về sau không biết có ngày nào được đặt chân về!”.
Du Đĩnh đột nhiên nói, “Đưa tôi cuốn sách, cuốn nào cũng được.”
Phó quan hơi ngạc nhiên làm theo. Anh dựa đầu vào lưng ghế, mở quyển sách đặt lên mặt. Thấy hình như anh định tranh thủ chợp mắt, họ thức thời lui ra ngoài.
Máy bay lướt nhẹ qua những tầng mây, khoang máy bay vắng lặng, không ai dám quấy rầy vị tướng kiệt xuất này, cũng không ai biết rằng dưới những trang sách lệ đã rơi đầy mặt.
Chỉ có bản thân anh biết, nếu có một thứ gì đó không bị tàn phá bởi năm tháng chiến tranh, thì nó đã được phong ấn vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim anh.
Anh sẽ giữ lời chưa nói này mãi mãi trong lòng cho đến ngày cuộc đời anh kết thúc.
< hết >
–
À nhông xê ô vậy là đã đi đến hết rồi. Cảm ơn các bạn vì đã theo dõi đến hết câu chuyện đầy bom mìn lựu đạn của cặp đôi dở hơi cám lợn Vua-Núi này. Lần đầu đọc bộ này xót cho Du Đĩnh lắm luôn, mà mấy lần sau đọc lại mình …. vẫn xót Du Đĩnh. Chắc là do nó còn dang dở và nuối tiếc nên cảm thấy day dứt nhiều.
Mình còn 4 phiên ngoại đặc biệt chỉ có trong sách xuất bản, kể về quá trình sang Anh chữa bệnh của cặp đôi Vua Núi, xem thêm pn mới thấy trọn vẹn. Lúc bắt đầu edit bộ này là 2019 thì chưa có raw đâu xong bẵng đi 1 2 năm giờ nó mới được up =))) Thiết nghĩ nếu mà hoàn năm đó chắc cũng miss cái pn cu-te hột me này r, coi như có duyên số =)))))))
Cuối cùng chúc các bạn sớm có một đống tiền trong ngân hàng Thụy Sỹ như anh Sơn tư bản hay một cái hang đầy vàng như chú Vương, thu nhập thụ động sòn sòn, đạt được tự do tài chính để có thể nghỉ hưu sớm ở tuổi 3-4x, =))))))) Lớp du pặc pặc.
Đó là giữa mùa đông, trời lạnh cóng, cây cối tiêu điều, Du Đĩnh đứng trước cửa biệt thự của mình, nhìn lên bầu trời nơi những con chim bay không hạ cánh.
Phó quan ra khỏi phòng nói với anh: “Quân tọa, sắp đến giờ rồi, nếu không rời đi sợ không kịp giờ máy bay cất cánh.”
Tướng quân Du do dự, thầm thở dài: “Bảo tài xế đánh xe qua.”
Xe đi ngang qua thành phố hướng đến sân bay Tân Tân, Tướng quân Du bảo tài xế giảm tốc độ rồi hạ cửa kính xe xuống nhìn các cửa hàng xếp nối nhau hai bên đường.
Người đi đường không vơi bớt đi vì thời tiết lạnh giá, nhưng dường như họ không mấy mặn mà, cả thành phố lộ ra vẻ tiêu điều và ân ẩn một sự đổi mới chuẩn bị hình thành.
Đột nhiên, ánh mắt anh đông cứng lại, lộ ra vẻ khó tin, “Dừng tay! Dừng lại ngay!” Anh hét lớn, chăm chú nhìn theo hai người đi đường đang mở cửa bước vào một nhà hàng.
Tài xế phanh gấp. Phó quan bối rối nói: “Quân tọa, có chuyện gì …” Chưa kịp nói xong đã thấy Du Đĩnh nhanh chóng mở cửa lao thẳng về một nhà hàng trên phố.
Phó quan và cảnh vệ vội vàng đuổi kịp, nhưng do Du Đĩnh nói: “Ở ngoài đợi!” họ không dám vào cửa, chỉ đứng bên ngoài chờ, cầu quan trên chỉ muốn mượn nhà vệ sinh chứ không phải đột nhiên muốn đánh chén một bữa no nê.
Tướng quân Du lao vào nhà hàng, nhìn quanh, đi về phía một chiếc bàn trong góc.
Hai người vừa ngồi vào bàn hiển nhiên cũng nhìn thấy anh ta, sau một lúc ngạc nhiên, một người trong số họ nói với anh: “- Là cậu!”
Du Đĩnh cảm thấy rằng có một luồng nhiệt hỗn loạn trong lồng ngực và cổ họng của mình, làm anh không thở nổi. Anh duỗi tay ra, tựa hồ muốn chạm vào đối phương, đột nhiên lo lắng đây chỉ là ảo giác của chính mình, chạm vào sẽ biến mất, liền rụt tay lại đứng ngây người.
So với anh, Ngu Côn Sơn hào phóng hơn rất nhiều, đứng dậy đi tới trước mặt, vỗ về những chiếc phù điêu thêu vàng trên quân phục, nói đùa: “Chậc, cũng lên được đến trung tướng. Không uổng công ta bồi dưỡng cậu nhỉ?”
Du Đĩnh không nói nên lời, rất chăm chú ngắm nhìn y. Anh cảm thấy trông rất hồng hào mạnh khỏe, còn béo hơn một chút. Hai bên thái dương tóc đã lấm tấm bạc, nhưng nét mặt của y vẫn như như trong trí nhớ anh, thậm chí còn tràn đầy tinh thần hơn 16 năm về trước. Giọng nói không bị khàn vì bệnh nữa, chỉ là hơi trầm, không trong trẻo như ban đầu.
Ngu Côn Sơn nhìn thấy cấp dưới đã lâu không gặp, tâm tình rất tốt, muốn tán gẫu một chút, liền nói: “Đi, chúng ta lên phòng trên lầu nói chuyện.”
Du Đĩnh gật đầu. Anh tạm quên mất việc phải đón máy bay.
Người ngồi cùng bàn với y bên kia lạnh lùng nắm tay lên miệng ho mấy tiếng.
Ngu Côn Sơn xoay người ra lệnh: “Anh gọi món trước đi, lát nữa ta sẽ trở lại.”
Du Đĩnh chuyển ánh nhìn về phía Vương Xuyên, cảm thấy gã trở nên văn nhã ra rất nhiều, giống như một nam trung niên thành công trong sự nghiệp, nhưng nhìn kỹ lại chẳng qua chỉ là hiệu ứng do mặc Tây trang, biểu cảm và ánh mắt của gã vẫn là trùm thổ phỉ Vương Râu hung ác và bạo lực ngày nào.
Gạt Vương Xuyên qua một bên, Ngu Côn Sơn đưa Du Đĩnh lên phòng trên lầu, vừa chuyện phiếm được ba năm câu, một cái đầu đã thò vào khe cửa.
Ngu Côn Sơn nhìn gã chằm chằm: “Anh làm sao?”
Vương Xuyên mỉm cười: “Không có gì, chỉ muốn hỏi em ăn bít tết hay sườn heo?”
“Bít tết.” Ngu Côn Sơn thản nhiên nói, đi tới đẩy trán gã ra ngoài, đóng cửa lại.
Không đến năm phút sau, cửa lại lặng lẽ mở ra, lại có người thò đầu vào: “Quên hỏi, bít tết chín tới mức nào?”
Ngu Côn Sơn sốt ruột trả lời: “70%! Cứ xuống dưới chờ, để cho người ta nói chuyện được không?”
Vương Xuyên cười nói: “Đương nhiên, hai người rất lâu mới gặp lại, cứ nói chuyện đi, ta sẽ không quấy rầy.” Hắn cúi đầu, tự động đóng cửa lại.
Ba phút sau cái đầu lại thò vào: “Em dùng sốt cà chua hay sốt tiêu?”
“Mẹ nó anh chưa đủ à?!” Ngu Côn Sơn tức giận bước đến định động thủ. Thấy tình hình không ổn cái đầu nhanh chóng biến mất khỏi khung cửa.
“Cái tật xấu bao nhiêu năm không sửa!” Y tức giận lẩm bẩm, sau đó quay sang tiếp tục đề tài: “Tiểu Du, cậu có tính toán gì tiếp theo không?”
Du Đĩnh im lặng một lúc, và nói: “Tôi phải rời đại lục.”
Dư Côn Sơn nhướng mày: “Đi Đài Loan cùng đoàn người của Quốc dân đảng?”
Du Đĩnh gật đầu, “Anh cũng đi với tôi đi. Quân Cộng sản sắp tới. Dù sao thì anh cũng từng là tướng lĩnh của Quốc dân đảng, nhỡ họ—”
Ngu Côn Sơn theo thói quen vỗ vỗ vai anh, bật cười: “Đừng lo lắng, dù sao đó cũng là chuyện của quá khứ. Với cả ta có sản nghiệp ở Anh, không ổn ta vẫn có thể xuất ngoại.”
Du Đĩnh nhìn nụ cười của y, đầu anh giống như có một bàn tay chạm vào, lôi từ sâu thẳm trong tâm trí anh ra một ý nghĩ: Anh ấy không còn là cấp trên của mình nữa, và mình cũng không còn là cấp dưới của anh, quan hệ quá khứ đã kết thúc! Bây giờ mình đã đứng cùng độ cao với anh ấy, tại sao lại không thể ngồi ngang hàng?
Vừa nghĩ tới đây, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đen và mờ nhạt của Du Đĩnh, như thể băng giá mười sáu năm đã được gột rửa sạch sẽ, cả người anh hiện lên một hơi thở trẻ trung và tràn đầy sức sống. Anh duỗi hai tay ra, nắm lấy cánh tay y, ngập ngừng gọi một tiếng rất xa lạ: “Côn Sơn …” Gọi lại lần nữa, anh càng lưu loát hơn: “Côn Sơn.”
Ngu Côn Sơn giật mình, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ là hơi bất ngờ mà thôi. Vì Du Đĩnh đến quá gần, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau nên y vô thức lùi lại một bước.
Du Đĩnh theo động tác lùi của y tiến thêm một bước nữa.
Ngu Côn Sơn muốn thối lui thêm cũng không được — có tấm cửa phía sau. Y chợt nhận ra: Tại sao mình phải lùi?, lập tức bắt tay Du Đĩnh, cau mày nói: “Có cái gì không thể nói mà phải dán nhau như thế này?”
Du Đĩnh giờ mới nhận ra anh có điều muốn nói, chỉ là nó quá dài, quá nhiều, khiến anh vốn đã quen với im lặng không biết mình nên phải bắt đầu từ đâu.
Anh cảm thấy lo lắng và đau đớn lạ thường: Thời gian trôi nhanh quá, anh vẫn chưa kịp nói điều mình muốn nói!
Anh phập phồng lồng ngực như sắp nghẹt thở, đột nhiên duỗi tay ra ôm lấy Ngu Côn Sơn, để cằm lên hõm vai y – anh có chuyện muốn nói, chỉ cần cho anh thêm chút thời gian—
Cửa bị từ bên ngoài đẩy vài lần sau đó một giọng nói lớn vang lên qua tấm cửa: “Đồ ăn nguội rồi, ta bảo họ làm lại. Không sao đâu, hai người cứ từ từ nói chuyện, không cần vội.”
Ngu Côn Sơn bất lực thở dài, lấy tay vỗ vỗ vài cái an ủi trên lưng Du Đĩnh, “Giờ phải đi sao?”
Du Đĩnh chậm rãi thở ra, buông tay, “Vâng, máy bay đang đợi.”
“Đi đi. Dù đi đến đâu vẫn sẽ luôn có ngày gặp lại.”
Du Đĩnh mím chặt miệng, nhìn y thật sâu, mở cửa phòng, bước ra ngoài không quay đầu lại.
Nhìn những đám mây trắng bên ngoài cửa sổ máy bay, Du Đĩnh thẫn thờ bất động vài tiếng đồng hồ.
Các phó quan đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng có người không nhịn được tiến lên hỏi: “Quân tọa, ngài có cần gì không?”
Du Đĩnh như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng dài, nhẹ nhàng nói: “Hết rồi…”
“Đúng vậy, tất cả đã kết thúc.” Phó quan buồn bã trả lời, “Chúng ta đã đến Phúc Kiến, đi qua eo biển phía trước ta sẽ hoàn toàn tạm biệt đại lục, từ nay về sau không biết có ngày nào được đặt chân về!”.
Du Đĩnh đột nhiên nói, “Đưa tôi cuốn sách, cuốn nào cũng được.”
Phó quan hơi ngạc nhiên làm theo. Anh dựa đầu vào lưng ghế, mở quyển sách đặt lên mặt. Thấy hình như anh định tranh thủ chợp mắt, họ thức thời lui ra ngoài.
Máy bay lướt nhẹ qua những tầng mây, khoang máy bay vắng lặng, không ai dám quấy rầy vị tướng kiệt xuất này, cũng không ai biết rằng dưới những trang sách lệ đã rơi đầy mặt.
Chỉ có bản thân anh biết, nếu có một thứ gì đó không bị tàn phá bởi năm tháng chiến tranh, thì nó đã được phong ấn vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim anh.
Anh sẽ giữ lời chưa nói này mãi mãi trong lòng cho đến ngày cuộc đời anh kết thúc.
< hết >
–
À nhông xê ô vậy là đã đi đến hết rồi. Cảm ơn các bạn vì đã theo dõi đến hết câu chuyện đầy bom mìn lựu đạn của cặp đôi dở hơi cám lợn Vua-Núi này. Lần đầu đọc bộ này xót cho Du Đĩnh lắm luôn, mà mấy lần sau đọc lại mình …. vẫn xót Du Đĩnh. Chắc là do nó còn dang dở và nuối tiếc nên cảm thấy day dứt nhiều.
Mình còn 4 phiên ngoại đặc biệt chỉ có trong sách xuất bản, kể về quá trình sang Anh chữa bệnh của cặp đôi Vua Núi, xem thêm pn mới thấy trọn vẹn. Lúc bắt đầu edit bộ này là 2019 thì chưa có raw đâu xong bẵng đi 1 2 năm giờ nó mới được up =))) Thiết nghĩ nếu mà hoàn năm đó chắc cũng miss cái pn cu-te hột me này r, coi như có duyên số =)))))))
Cuối cùng chúc các bạn sớm có một đống tiền trong ngân hàng Thụy Sỹ như anh Sơn tư bản hay một cái hang đầy vàng như chú Vương, thu nhập thụ động sòn sòn, đạt được tự do tài chính để có thể nghỉ hưu sớm ở tuổi 3-4x, =))))))) Lớp du pặc pặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất