Chương 2: Bánh trôi
Lý Ngoan gào khóc thảm thiết, ăn nói linh tinh, đám hồ bằng cẩu hữu này sau khi nghe xong liền bắt đầu trêu ghẹo hắn.
Có một người họ Hạ, Hạ chính là quốc họ hiện giờ, người này thân phận bất phàm, ngồi ở chính giữa hưởng thụ khen tặng từ những người khác, nghiễm nhiên là kẻ cầm đầu của đám này rồi, nhặt đũa dính rượu, trêu đùa công tử ôm trong lòng ngực như trêu đùa mèo.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Lý Ngoan, “Lý nhị, muốn bỏ thì bỏ liền đi, cách y, ngươi bộ sống không nổi ha sao.”
Những người khác cười vang một trận, chế giễu Lý Ngoan sợ nương tử, Lý Ngoan lại không để ý chút nào, chỉ phẫn nộ sờ đầu, “Vậy cũng không được, việc làm ăn nhà ta thật đúng còn phải dựa vào Tào Ý chống đỡ, cách y, một nhà già trẻ phải chết đói.”
“Ai chẳng biết nhà người làm ăn chính là ăn cơm triều đình!” Có người không phục, cảm thấy Lý Ngoan được hời còn làm ra vẻ, nói chuyện không xuôi tai, “Ở Lưu Châu này, diêm trường lớn nhất là do Lý gia ngươi mở, nói cho dễ chỉ cần bắt được một tên ăn mày không biết cai quản, chỉ cần biết phơi muối, tay dài làm việc, có miệng biết nói, làm sao có thể lỗ vốn, nhà ai mà không ăn muối, không cũng phải đến nhà ngươi mua.”
Lý Ngoan nghe vậy, so ra đúng thật, hay một tiếng vỗ bàn đứng dậy, nhất định phải nói một chút.
“Đúng là người người đều phải ăn muối, Lý gia ta hàng năm đóng thuế, làm ra muối, buôn bán muối, còn không phải hướng trong kinh đưa đi khó khăn biết bao nhiêu, mỗi một khoản muối bán cho ai, đều phải ghi lại trong sổ sách, làm ăn không phải để đầu dưới thắt lưng mà nghĩ, sao đến miệng ngươi đụng vào, thành ai cũng có thể quản!”
Nói xong lời cuối cùng, kêu Tàm Đậu tìm một cái bàn tính, nhưng mà đầu hoa mắt chóng, gảy nửa ngày, tính không hiểu, vừa nhìn chính là lúc thường không thèm động tới sổ sách chưởng quỹ, Lý Ngoan thẹn quá hóa giận, bàn tính ào ào đẩy về phía trước, kêu ầm lên, “Không tính nữa không tính nữa, các ca ca ai cũng bắt nạt ta!”
Vốn là bầu không khí có mấy phần giương cung bạt kiếm, mọi người còn cho là Lý Ngoan tức giận thật, bị hắn la lối như vậy, mới thở phào một hơi, hi hi ha ha đưa cho hắn bậc thang xuống, lại gọi hắn là đệ đệ, hướng hắn rót rượu.
“Vậy con rùa này ngươi cũng không thể làm, nhìn ngươi tới cả bàn tính cũng không biết gảy, rời khỏi con dâu nuôi từ bé của ngươi, sợ là phải đem của cải bán sạch, đảm đương không nổi nhà cao cửa rộng rồi.”
Đều đang cười, chỉ có Hạ Minh không cười, như có điều suy nghĩ nhìn Lý Ngoan.
Lý Ngoan giả vờ tức giận, cũng không phản bác, chỉ say khướt mà vung tay lên, nói muốn đi tiểu, bước đi một bước lắc lư mấy cái, được Tàm Đậu đỡ mới không nhào đầu.
“Lý nhị đây là tích đức hay là xui xẻo đây, lấy một nam nhân về quản cả gia đình.” Người lúc nảy cùng Lý Ngoan tranh cãi, nửa đố kị nửa khinh thường nhìn bóng lưng Lý Ngoan rời đi, nói thầm bị Hạ Minh nghe được, giống như vô ý mà nhắc nhở, “Bớt trêu hắn, quay đầu lại ở trong tay hắn chịu thiệt cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Người này sau khi nghe xong, ngượng ngùng cười gật đầu.
Vừa ra khỏi cửa, xuyên qua hành lang dài đằng đẵng, một đường tiếng cười cười nói nói, mùi hương tràn ngập, nghiêm túc nghe, còn không biết ân khách nhà ai ôm công tử, ở trong phòng tiếng thân thể đùa giỡn càn rỡ, xen lẫn ô ngôn uế ngữ, Lý Ngoan nghe được buồn bực mất tập trung, dưới bụng một mảnh khô nóng.
Hắn đẩy Tàm Đậu ra, trong mắt không chứa nửa phần say rượu, suy nghĩ nửa ngày, quay người phân phó Tàm Đậu, “Ngươi đi gọi Tào Ý tới đón ta.”
“Tào công tử chắc đã nghỉ ngơi rồi?”
Lý Ngoan nghiêm túc nói, “Vậy đánh thức y dậy, nhất định gọi y tự mình đến, đúng rồi, nhớ nói cho y biết, tất cả mọi người đều uống say.”
Tàm Đậu gật đầu đáp lại, quay người rời đi, Lý Ngoan đứng tại chỗ, mới vừa rồi còn bộ dáng gấp gáp đi tiểu, hiện tại lại không vội, trong miệng lập đi lập lại bốn chữ “nhà cao cửa rộng”, hừ cười một tiếng.
Hắn tính toán thời gian, trở lại trong sương phòng.
Tào Ý quả nhiên chưa nghỉ ngơi, có lẽ là đón được Lý Ngoan còn muốn khó dễ như vậy, ngay cả phát quan cũng không tháo, mặc chỉnh tề mà chờ, lúc đến còn thay đám công tử say mèm này thuê xe ngựa, để ai nấy tự mình về nơi ở.
Hạ Minh được hạ nhân đỡ, trước khi lên xe quay đầu lại, đối Tào Ý hơi gật đầu, xem như chào hỏi, Tào Ý mặc dù không biết người kia là ai, nhưng cũng chắp tay đáp lễ.
Lý Ngoan cả người treo lên, từ phía sau ôm cổ Tào Ý, cả người áp ở trên người y, che mắt y, không cho y nhìn người khác, dọc theo đường đi cũng không thành thật, không phải nghịch tóc Tào Ý thì cũng kéo tay y, dù sao cũng nghẹn hết sức để không làm chuyện xấu, nên cũng không cho Tào Ý nhắm mắt dưỡng thần.
Trở lại trong phủ là một phen dằn vặt, nói trên người thối, đầu ngứa, muốn Tào Ý tắm cho hắn, ngay cả Tàm Đậu Đại Táo cũng không nhìn nổi, “Tào công tử, đem Nhị thiếu gia giao cho chúng ta đi.”
Lý Ngoan vừa nghe, ủy khuất nói, “Không được kêu y là Tào công tử, phải gọi y là Nhị thiếu phu nhân!”
Tàm Đậu Đại Táo không biết làm sao nhìn Tào Ý.
Hai người bọn họ từ ngày đầu tiên được Lý Ngoan mua về phủ làm sai vặt, nhìn thấy Tào Ý chính là dựa theo quy củ gọi y Nhị thiếu phu nhân, là Lý Ngoan sau khi nghe sửa lời bọn họ, nói phải gọi Tào công tử.
Vào phủ lâu mới biết nguyên do trong đó, chỉ cảm khái Tào công tử bản lĩnh kinh doanh như vậy vốn có tiền đồ tốt đẹp, nhưng đáng tiếc thời vận không tốt, khuất phục dưới người, từ từ hiểu rõ cách gọi “Nhị thiếu phu nhân” này, đối với Tào Ý là một đại nam nhân có bao nhiêu khuất nhục, cho nên Nhị thiếu gia mới không cho bọn họ gọi như vậy.
Tào Ý sau khi nghe xong, cũng không giận, chỉ để Tàm Đậu Đại Táo đi đun nước nóng rồi đi nghỉ ngơi.
Y cuốn ống tay áo lên thử độ ấm, để Lý Ngoan tự mình ngồi vào, muốn gội đầu cho hắn.
Ai ngờ kẻ này mặt quá dày, nhất định phải làm trái lại người khác, bảo hắn xem hưu thư hắn nói không biết chữ, để hắn cởi quần áo hắn nói tay không tới, cánh tay dài duỗi ra, muốn Tào Ý cởi ra cho hắn. May nhờ Tào Ý dễ tính, thay người khác nhất định đã đem đầu Lý Ngoan ấn vào trong chậu cho tỉnh rồi.
Quần áo rơi xuống, Lý Ngoan quay người, lộ ra vết bầm đen trên tấm lưng cường tráng. Tào Ý nhìn thấy, sắc mặt không hiện ra, kỳ thực đau lòng muốn chết, trong lòng rõ ràng mà giả bộ hồ đồ lau người cho Lý Ngoan, lòng nghĩ không thôi tối nay cho Lý Ngoan chút ngon ngọt.
Vừa vặn tiểu tử Lý Ngoan này mượn rượu nổi điên, quấn lấy Tào Ý nói tối nay muốn ngủ trong phòng y, như khi còn bé vậy ngủ trên người y.
Tào Ý ỡm ờ, ai biết Lý Ngoan nằm úp sấp trên người y, thật không có nửa điểm động tĩnh, Tào Ý nghiêng đầu nhìn, Lý Ngoan cảm giác say dâng lên, đã ngủ, trong miệng còn bĩu môi thầm thì, nói ai ký hưu thư chính là con rùa.
Tào Ý không chút để ý, mặc cho Lý Ngoan đè lên, như khi còn bé vậy, lấy tay làm lược, chảy lại mái tóc dài cho hắn.
“Thật sự không làm con rùa?”
“Không làm không làm!”
Y bám vào bên tai Lý Ngoan nghiêm túc hỏi hắn, “Tỉnh rồi không nhớ rõ làm sao bây giờ?” Sau đó lầm bầm lầu bầu, “Ngươi cần phải nghĩ cho kĩ, bây giờ không thể so với trước, ngươi cũng không phải là thứ tử không được người xem trọng trước kia.”
Trả lời y chính là tiếng hít thở nhẹ nhàng khi Lý Ngoan ngủ say.
Tào Ý nhìn hắn cười, cũng không vội, dù sao y cũng có phương pháp cùng thủ đoạn thu thập Lý Ngoan. Tào Ý nhẹ nhàng đem Lý Ngoan đẩy ra, sau đó đổi tư thế, chủ động dựa vào trong lồng ngực của hắn, hai người chặt chẽ tựa sát, giấc ngủ này của Tào Ý, liền ở trong mơ trở lại thời điểm Lý Ngoan chín tuổi.
Khi đó hai người còn ngủ tại thiên viện đỗ nát, Tào Ý kinh hãi nghe tin dữ, mẫu thân bệnh nặng, sợ là không được, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác ngồi ở trước bàn.
“Nương tử… đầu ta đau.”
Lý Ngoan chín tuổi dưới sự chăm sóc của y đã từ từ chuyển biến tốt, thỉnh thoảng có thể xuống giường đi lại, chỉ là mỗi ngày tinh thần không tốt, vẫn cần tĩnh dưỡng, như trước thỉnh thoảng đau đầu nhức óc. Mấy ngày nay Tào Ý nhớ mẫu thân, lại nhiều lần xuất phủ không được, nản lòng thoái chí nên sơ sót chăm sóc Lý Ngoan.
Lý Ngoan mặc tẩm y, kéo lê giày xuống giường, đột nhiên đưa tay sờ sờ đầu gối đầy bụi của Tào Ý, mơ hồ nói, “Ngươi quỳ xuống cầu xin đại ca ta rồi sao?”
Tào Ý vẻ mặt tê dại, không có tiếp lời, đột nhiên đối Lý Ngoan mọi mặt lạnh nhạt.
Lý Ngoan khổ sở bò lên người y, muốn Tào Ý ôm hắn, hắn đến gần, Tào Ý liền đem hắn đẩy ra, lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, Tào Ý đột nhiên giận, xách cổ áo Lý Ngoan nhấc lên, mở cửa đem hắn ném ra ngoài.
Bên ngoài trời lạnh đất đông, Lý Ngoan nhào vào trong tuyết, dùng sức mới bò lên được, kêu khóc gõ cửa, gọi Tào Ý, gọi nương tử.
Bên ngoài có hộ viện trông coi không cảm thấy kinh ngạc, đối với chuyện này mắt điếc tai ngơ, mặc cho Lý Ngoan giãy giụa, Đại thiếu gia từ lâu dặn dò, Nhị thiếu gia có thể xuất viện, Nhị thiếu phu nhân không được.
Trong phòng, Tào Ý nhắm nghiền hai mắt, cửa sau lưng thình thịch vang vọng, tiếng Lý Ngoan cầu xin thê lương chói tai.
Y bên tai quanh quẩn lời Đại thiếu gia châm chọc, nghĩ thầm không bằng để Lý Ngoan bị đông cứng mà chết đi, y có thể ra ngoài phủ vấn an mẫu thân, nhưng trong nháy mắt, y lại nghĩ tới đại viện thâm trạch này, y không chỗ nương tựa, nhận hết lạnh nhạt khinh thường, người người đều vì y là một nam thê mà xem thường y, chỉ có Lý Ngoan đối tốt với y.
Tào Ý nhẹ dạ, cuối cùng cũng mở cửa cho Lý Ngoan, nhưng ngoài cửa đã sớm không thấy bóng dáng nhỏ yếu kia.
“Lý Ngoan?! Lý Ngoan…”
Tào Ý hoảng hốt đi tìm, lại bị hộ viện che miệng, trói tay lại, mang tới nơi Đại thiếu gia, y nhìn thấy Lý Ngoan quỳ trên mặt đất, năn nỉ mà cầu đại ca hắn, “Ngươi cho nương tử ta ra ngoài gặp mẫu thân y đi, mẫu thân y sắp chết rồi, ta không có nhìn thấy nương ta, nên ngươi cho y gặp đi.”
Người kia khoác tấm áo được may từ da cáo, mang theo lò sưởi nhỏ, ngồi ở hành lang để ngắm tuyết.
Tào Ý nghĩ thầm, tại sao lại như vậy, tuyết rơi một chút, y và Lý Ngoan đều muốn chết rét, trong phòng không có lửa than, hai người chỉ có thể tựa sát vào nhau ngồi trên giường, Tào Ý đem tất cả đệm chăn khoác lên người, mà Lý Ngoan núp ở trong lồng ngực của y, Tào Ý ghét tuyết rơi nhất, nhưng sao đến Đại thiếu gia này, tuyết rơi làm sao liền biến thành một chuyện nhàn hạ.
“Ngươi cởi sạch nhảy vào trong ao này, ta liền cho phép Tào Ý đi ra ngoài hầu hạ mẫu thân hắn.”
Tào Ý phẫn nộ giãy giụa, lại bị hộ viện đá một cước vào bụng, đau đến cuộn thành một đoàn, mồ hôi lạnh chảy ròng, tâm y nghĩ, không nên nhảy mà.
Lý Ngoan ồ một tiếng, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm đĩa bánh ngọt trong tay ca ca hắn.
“Vậy không được, ta nhảy xuống, y đi gặp mẫu thân y, ta cũng không được chỗ tốt nào.” Hắn nuốt nước bọt, tự cho là thông minh, “Ngươi cho ta ăn một miếng, ta theo ý ngươi.”
Đại thiếu gia nghe vậy, cười ha ha, kẹp lên một miếng vứt vào trong tuyết, điểm tâm rơi xuống đất.
Lý Ngoan bò qua như con chó, nhặt lên ăn như hùm như sói, lẫn cả tuyết vào đều nuốt hết, cuối cùng còn liếm khô sạch sẽ bàn tay, sau đó cởi quần áo, trong gió lạnh tháng hai, tuyết bay đầy trời, đập vỡ mặt băng, rầm một tiếng nhảy vào bên trong làn nước lạnh lẽo thấu xương.
Có một người họ Hạ, Hạ chính là quốc họ hiện giờ, người này thân phận bất phàm, ngồi ở chính giữa hưởng thụ khen tặng từ những người khác, nghiễm nhiên là kẻ cầm đầu của đám này rồi, nhặt đũa dính rượu, trêu đùa công tử ôm trong lòng ngực như trêu đùa mèo.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Lý Ngoan, “Lý nhị, muốn bỏ thì bỏ liền đi, cách y, ngươi bộ sống không nổi ha sao.”
Những người khác cười vang một trận, chế giễu Lý Ngoan sợ nương tử, Lý Ngoan lại không để ý chút nào, chỉ phẫn nộ sờ đầu, “Vậy cũng không được, việc làm ăn nhà ta thật đúng còn phải dựa vào Tào Ý chống đỡ, cách y, một nhà già trẻ phải chết đói.”
“Ai chẳng biết nhà người làm ăn chính là ăn cơm triều đình!” Có người không phục, cảm thấy Lý Ngoan được hời còn làm ra vẻ, nói chuyện không xuôi tai, “Ở Lưu Châu này, diêm trường lớn nhất là do Lý gia ngươi mở, nói cho dễ chỉ cần bắt được một tên ăn mày không biết cai quản, chỉ cần biết phơi muối, tay dài làm việc, có miệng biết nói, làm sao có thể lỗ vốn, nhà ai mà không ăn muối, không cũng phải đến nhà ngươi mua.”
Lý Ngoan nghe vậy, so ra đúng thật, hay một tiếng vỗ bàn đứng dậy, nhất định phải nói một chút.
“Đúng là người người đều phải ăn muối, Lý gia ta hàng năm đóng thuế, làm ra muối, buôn bán muối, còn không phải hướng trong kinh đưa đi khó khăn biết bao nhiêu, mỗi một khoản muối bán cho ai, đều phải ghi lại trong sổ sách, làm ăn không phải để đầu dưới thắt lưng mà nghĩ, sao đến miệng ngươi đụng vào, thành ai cũng có thể quản!”
Nói xong lời cuối cùng, kêu Tàm Đậu tìm một cái bàn tính, nhưng mà đầu hoa mắt chóng, gảy nửa ngày, tính không hiểu, vừa nhìn chính là lúc thường không thèm động tới sổ sách chưởng quỹ, Lý Ngoan thẹn quá hóa giận, bàn tính ào ào đẩy về phía trước, kêu ầm lên, “Không tính nữa không tính nữa, các ca ca ai cũng bắt nạt ta!”
Vốn là bầu không khí có mấy phần giương cung bạt kiếm, mọi người còn cho là Lý Ngoan tức giận thật, bị hắn la lối như vậy, mới thở phào một hơi, hi hi ha ha đưa cho hắn bậc thang xuống, lại gọi hắn là đệ đệ, hướng hắn rót rượu.
“Vậy con rùa này ngươi cũng không thể làm, nhìn ngươi tới cả bàn tính cũng không biết gảy, rời khỏi con dâu nuôi từ bé của ngươi, sợ là phải đem của cải bán sạch, đảm đương không nổi nhà cao cửa rộng rồi.”
Đều đang cười, chỉ có Hạ Minh không cười, như có điều suy nghĩ nhìn Lý Ngoan.
Lý Ngoan giả vờ tức giận, cũng không phản bác, chỉ say khướt mà vung tay lên, nói muốn đi tiểu, bước đi một bước lắc lư mấy cái, được Tàm Đậu đỡ mới không nhào đầu.
“Lý nhị đây là tích đức hay là xui xẻo đây, lấy một nam nhân về quản cả gia đình.” Người lúc nảy cùng Lý Ngoan tranh cãi, nửa đố kị nửa khinh thường nhìn bóng lưng Lý Ngoan rời đi, nói thầm bị Hạ Minh nghe được, giống như vô ý mà nhắc nhở, “Bớt trêu hắn, quay đầu lại ở trong tay hắn chịu thiệt cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Người này sau khi nghe xong, ngượng ngùng cười gật đầu.
Vừa ra khỏi cửa, xuyên qua hành lang dài đằng đẵng, một đường tiếng cười cười nói nói, mùi hương tràn ngập, nghiêm túc nghe, còn không biết ân khách nhà ai ôm công tử, ở trong phòng tiếng thân thể đùa giỡn càn rỡ, xen lẫn ô ngôn uế ngữ, Lý Ngoan nghe được buồn bực mất tập trung, dưới bụng một mảnh khô nóng.
Hắn đẩy Tàm Đậu ra, trong mắt không chứa nửa phần say rượu, suy nghĩ nửa ngày, quay người phân phó Tàm Đậu, “Ngươi đi gọi Tào Ý tới đón ta.”
“Tào công tử chắc đã nghỉ ngơi rồi?”
Lý Ngoan nghiêm túc nói, “Vậy đánh thức y dậy, nhất định gọi y tự mình đến, đúng rồi, nhớ nói cho y biết, tất cả mọi người đều uống say.”
Tàm Đậu gật đầu đáp lại, quay người rời đi, Lý Ngoan đứng tại chỗ, mới vừa rồi còn bộ dáng gấp gáp đi tiểu, hiện tại lại không vội, trong miệng lập đi lập lại bốn chữ “nhà cao cửa rộng”, hừ cười một tiếng.
Hắn tính toán thời gian, trở lại trong sương phòng.
Tào Ý quả nhiên chưa nghỉ ngơi, có lẽ là đón được Lý Ngoan còn muốn khó dễ như vậy, ngay cả phát quan cũng không tháo, mặc chỉnh tề mà chờ, lúc đến còn thay đám công tử say mèm này thuê xe ngựa, để ai nấy tự mình về nơi ở.
Hạ Minh được hạ nhân đỡ, trước khi lên xe quay đầu lại, đối Tào Ý hơi gật đầu, xem như chào hỏi, Tào Ý mặc dù không biết người kia là ai, nhưng cũng chắp tay đáp lễ.
Lý Ngoan cả người treo lên, từ phía sau ôm cổ Tào Ý, cả người áp ở trên người y, che mắt y, không cho y nhìn người khác, dọc theo đường đi cũng không thành thật, không phải nghịch tóc Tào Ý thì cũng kéo tay y, dù sao cũng nghẹn hết sức để không làm chuyện xấu, nên cũng không cho Tào Ý nhắm mắt dưỡng thần.
Trở lại trong phủ là một phen dằn vặt, nói trên người thối, đầu ngứa, muốn Tào Ý tắm cho hắn, ngay cả Tàm Đậu Đại Táo cũng không nhìn nổi, “Tào công tử, đem Nhị thiếu gia giao cho chúng ta đi.”
Lý Ngoan vừa nghe, ủy khuất nói, “Không được kêu y là Tào công tử, phải gọi y là Nhị thiếu phu nhân!”
Tàm Đậu Đại Táo không biết làm sao nhìn Tào Ý.
Hai người bọn họ từ ngày đầu tiên được Lý Ngoan mua về phủ làm sai vặt, nhìn thấy Tào Ý chính là dựa theo quy củ gọi y Nhị thiếu phu nhân, là Lý Ngoan sau khi nghe sửa lời bọn họ, nói phải gọi Tào công tử.
Vào phủ lâu mới biết nguyên do trong đó, chỉ cảm khái Tào công tử bản lĩnh kinh doanh như vậy vốn có tiền đồ tốt đẹp, nhưng đáng tiếc thời vận không tốt, khuất phục dưới người, từ từ hiểu rõ cách gọi “Nhị thiếu phu nhân” này, đối với Tào Ý là một đại nam nhân có bao nhiêu khuất nhục, cho nên Nhị thiếu gia mới không cho bọn họ gọi như vậy.
Tào Ý sau khi nghe xong, cũng không giận, chỉ để Tàm Đậu Đại Táo đi đun nước nóng rồi đi nghỉ ngơi.
Y cuốn ống tay áo lên thử độ ấm, để Lý Ngoan tự mình ngồi vào, muốn gội đầu cho hắn.
Ai ngờ kẻ này mặt quá dày, nhất định phải làm trái lại người khác, bảo hắn xem hưu thư hắn nói không biết chữ, để hắn cởi quần áo hắn nói tay không tới, cánh tay dài duỗi ra, muốn Tào Ý cởi ra cho hắn. May nhờ Tào Ý dễ tính, thay người khác nhất định đã đem đầu Lý Ngoan ấn vào trong chậu cho tỉnh rồi.
Quần áo rơi xuống, Lý Ngoan quay người, lộ ra vết bầm đen trên tấm lưng cường tráng. Tào Ý nhìn thấy, sắc mặt không hiện ra, kỳ thực đau lòng muốn chết, trong lòng rõ ràng mà giả bộ hồ đồ lau người cho Lý Ngoan, lòng nghĩ không thôi tối nay cho Lý Ngoan chút ngon ngọt.
Vừa vặn tiểu tử Lý Ngoan này mượn rượu nổi điên, quấn lấy Tào Ý nói tối nay muốn ngủ trong phòng y, như khi còn bé vậy ngủ trên người y.
Tào Ý ỡm ờ, ai biết Lý Ngoan nằm úp sấp trên người y, thật không có nửa điểm động tĩnh, Tào Ý nghiêng đầu nhìn, Lý Ngoan cảm giác say dâng lên, đã ngủ, trong miệng còn bĩu môi thầm thì, nói ai ký hưu thư chính là con rùa.
Tào Ý không chút để ý, mặc cho Lý Ngoan đè lên, như khi còn bé vậy, lấy tay làm lược, chảy lại mái tóc dài cho hắn.
“Thật sự không làm con rùa?”
“Không làm không làm!”
Y bám vào bên tai Lý Ngoan nghiêm túc hỏi hắn, “Tỉnh rồi không nhớ rõ làm sao bây giờ?” Sau đó lầm bầm lầu bầu, “Ngươi cần phải nghĩ cho kĩ, bây giờ không thể so với trước, ngươi cũng không phải là thứ tử không được người xem trọng trước kia.”
Trả lời y chính là tiếng hít thở nhẹ nhàng khi Lý Ngoan ngủ say.
Tào Ý nhìn hắn cười, cũng không vội, dù sao y cũng có phương pháp cùng thủ đoạn thu thập Lý Ngoan. Tào Ý nhẹ nhàng đem Lý Ngoan đẩy ra, sau đó đổi tư thế, chủ động dựa vào trong lồng ngực của hắn, hai người chặt chẽ tựa sát, giấc ngủ này của Tào Ý, liền ở trong mơ trở lại thời điểm Lý Ngoan chín tuổi.
Khi đó hai người còn ngủ tại thiên viện đỗ nát, Tào Ý kinh hãi nghe tin dữ, mẫu thân bệnh nặng, sợ là không được, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác ngồi ở trước bàn.
“Nương tử… đầu ta đau.”
Lý Ngoan chín tuổi dưới sự chăm sóc của y đã từ từ chuyển biến tốt, thỉnh thoảng có thể xuống giường đi lại, chỉ là mỗi ngày tinh thần không tốt, vẫn cần tĩnh dưỡng, như trước thỉnh thoảng đau đầu nhức óc. Mấy ngày nay Tào Ý nhớ mẫu thân, lại nhiều lần xuất phủ không được, nản lòng thoái chí nên sơ sót chăm sóc Lý Ngoan.
Lý Ngoan mặc tẩm y, kéo lê giày xuống giường, đột nhiên đưa tay sờ sờ đầu gối đầy bụi của Tào Ý, mơ hồ nói, “Ngươi quỳ xuống cầu xin đại ca ta rồi sao?”
Tào Ý vẻ mặt tê dại, không có tiếp lời, đột nhiên đối Lý Ngoan mọi mặt lạnh nhạt.
Lý Ngoan khổ sở bò lên người y, muốn Tào Ý ôm hắn, hắn đến gần, Tào Ý liền đem hắn đẩy ra, lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, Tào Ý đột nhiên giận, xách cổ áo Lý Ngoan nhấc lên, mở cửa đem hắn ném ra ngoài.
Bên ngoài trời lạnh đất đông, Lý Ngoan nhào vào trong tuyết, dùng sức mới bò lên được, kêu khóc gõ cửa, gọi Tào Ý, gọi nương tử.
Bên ngoài có hộ viện trông coi không cảm thấy kinh ngạc, đối với chuyện này mắt điếc tai ngơ, mặc cho Lý Ngoan giãy giụa, Đại thiếu gia từ lâu dặn dò, Nhị thiếu gia có thể xuất viện, Nhị thiếu phu nhân không được.
Trong phòng, Tào Ý nhắm nghiền hai mắt, cửa sau lưng thình thịch vang vọng, tiếng Lý Ngoan cầu xin thê lương chói tai.
Y bên tai quanh quẩn lời Đại thiếu gia châm chọc, nghĩ thầm không bằng để Lý Ngoan bị đông cứng mà chết đi, y có thể ra ngoài phủ vấn an mẫu thân, nhưng trong nháy mắt, y lại nghĩ tới đại viện thâm trạch này, y không chỗ nương tựa, nhận hết lạnh nhạt khinh thường, người người đều vì y là một nam thê mà xem thường y, chỉ có Lý Ngoan đối tốt với y.
Tào Ý nhẹ dạ, cuối cùng cũng mở cửa cho Lý Ngoan, nhưng ngoài cửa đã sớm không thấy bóng dáng nhỏ yếu kia.
“Lý Ngoan?! Lý Ngoan…”
Tào Ý hoảng hốt đi tìm, lại bị hộ viện che miệng, trói tay lại, mang tới nơi Đại thiếu gia, y nhìn thấy Lý Ngoan quỳ trên mặt đất, năn nỉ mà cầu đại ca hắn, “Ngươi cho nương tử ta ra ngoài gặp mẫu thân y đi, mẫu thân y sắp chết rồi, ta không có nhìn thấy nương ta, nên ngươi cho y gặp đi.”
Người kia khoác tấm áo được may từ da cáo, mang theo lò sưởi nhỏ, ngồi ở hành lang để ngắm tuyết.
Tào Ý nghĩ thầm, tại sao lại như vậy, tuyết rơi một chút, y và Lý Ngoan đều muốn chết rét, trong phòng không có lửa than, hai người chỉ có thể tựa sát vào nhau ngồi trên giường, Tào Ý đem tất cả đệm chăn khoác lên người, mà Lý Ngoan núp ở trong lồng ngực của y, Tào Ý ghét tuyết rơi nhất, nhưng sao đến Đại thiếu gia này, tuyết rơi làm sao liền biến thành một chuyện nhàn hạ.
“Ngươi cởi sạch nhảy vào trong ao này, ta liền cho phép Tào Ý đi ra ngoài hầu hạ mẫu thân hắn.”
Tào Ý phẫn nộ giãy giụa, lại bị hộ viện đá một cước vào bụng, đau đến cuộn thành một đoàn, mồ hôi lạnh chảy ròng, tâm y nghĩ, không nên nhảy mà.
Lý Ngoan ồ một tiếng, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm đĩa bánh ngọt trong tay ca ca hắn.
“Vậy không được, ta nhảy xuống, y đi gặp mẫu thân y, ta cũng không được chỗ tốt nào.” Hắn nuốt nước bọt, tự cho là thông minh, “Ngươi cho ta ăn một miếng, ta theo ý ngươi.”
Đại thiếu gia nghe vậy, cười ha ha, kẹp lên một miếng vứt vào trong tuyết, điểm tâm rơi xuống đất.
Lý Ngoan bò qua như con chó, nhặt lên ăn như hùm như sói, lẫn cả tuyết vào đều nuốt hết, cuối cùng còn liếm khô sạch sẽ bàn tay, sau đó cởi quần áo, trong gió lạnh tháng hai, tuyết bay đầy trời, đập vỡ mặt băng, rầm một tiếng nhảy vào bên trong làn nước lạnh lẽo thấu xương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất