Chương 9: Dòng sông mỏ muối
Phản ứng của Kha Ninh không gay gắt, hoặc là nói, thực sự không quá gay gắt.
Thậm chí không đáp lại, Thang Vu Tuệ chỉ nghe cậu ta “Ồ” một tiếng đơn giản, rồi không nói gì nữa.
Cậu khó hiểu hỏi: “Cậu không kinh ngạc à? Không có gì muốn hỏi?”
Kha Ninh do dự nói: “Thang Thang… tớ không có ý gì khác, nhưng chuyện này thực sự không có gì để kinh ngạc…”
Cậu ta cố gắng chọn một từ uyển chuyển: “Tớ luôn cảm thấy cậu không giống con trai bình thường, cậu có cảm giác, khiến người ta rất muốn bảo vệ…”
“Cho dù tớ đã là… ờ thì… Trong một đôi,” Kha Ninh ấp a ấp úng nói, “là người có xu hướng được bảo vệ hơn.”
Thang Vu Tuệ chậm rãi hiểu ra, “Ý cậu là… Tớ rất yếu… hay là… rất dẹo?”
“Không phải!” Kha Ninh lập tức nói, “Tuyệt đối không phải!!”
“Hơn nữa đây là quan niệm vốn có của cậu, không có quần thể nào yếu thế tuyệt đối trong một mối quan hệ!” Kha Ninh kiên nhẫn giải thích: “Cậu không hề yếu, cũng không dẹo, tớ biết cậu luôn mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn tất cả chúng tớ.”
Kha Ninh dừng một lát, nói chậm lại: “Nhưng cậu rất mê người, dịu dàng lại lễ phép, tính tình còn rất tốt, chưa bao giờ thấy cậu nổi giận với ai, điều này đã khác rất nhiều đứa con trai khác rồi.”
“Đây đều là những thứ rất tốt đẹp trên người cậu, ” Cậu ta nhẹ nhàng nói, “Tớ luôn cảm thấy có một ngày cậu sẽ ỷ lại vào một người rất đặc biệt.”
“Tớ chỉ rất khó tưởng tượng cậu ý lại vào một cô gái sẽ như thế nào…” Kha Ninh nói, “Đúng, nói thế này là được rồi!”
“Ừm…” Thang Vu Tuệ cong khóe mắt, “Tớ còn tưởng cậu muốn nói là vì tớ trông giống gay.”
“Không phải đâu,” Kha Ninh cũng cười, “Cậu rất đẹp, nhưng rất cẩu thả đấy được chưa! Sau khi làm gay mời cậu có chí khí một tí nhé!”
Bởi vì Thang Vu Tuệ nói sau này sẽ từ từ kể cho Kha Ninh, nên Kha Ninh hòa nhã không hỏi nữa, tán gẫu một vài chuyện ngày thường với Thang Vu Tuệ, nhưng không quên dặn dò cậu sau khi điều chỉnh tâm trạng xong nhất định phải nói với cậu ta.
Trước khi cúp máy, Kha Ninh khẽ hỏi: “Thang Thang, nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt, thích một người… vốn là một chuyện dễ đau lòng… Dù có lẽ chỉ là nguyện vọng, nhưng tớ không muốn nhìn thấy cậu bị tổn thương theo bất kỳ cách nào nữa…”
Hai người đều im lặng một lúc, Thang Vu Tuệ nghiêm túc nói “được”, bảo Kha Ninh đừng lo lắng, còn nói mấy ngày sau sẽ gửi đặc sản của dân tộc Tạng cho cậu ta.
Sau khi cúp điện thoại, Thang Vu Tuệ đứng lên, ngẩn người một hồi.
Cậu ra khỏi phòng, đi vào hành lang trên tầng hai, đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn cảnh trong sân.
Hôm nay Khang Giả lại không đi ra ngoài.
Một đống gỗ thô đã chất đống bên cạnh giàn nho trong sân, Khang Giả đang mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen cưa gỗ.
Thang Vu Tuệ vừa nhìn thấy một cái chân hắn giẫm lên cây gỗ to, chưa kịp chớp mắt, Khang Giả như là mọc mắt ở phía sau nhận ra tầm mắt của cậu, đột nhiên quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Thang Vu Tuệ: “Xuống đây ngồi một lát không?”
Thang Vu Tuệ gật đầu, lại nghĩ cách xa như thế, có lẽ Khang Giả không nhìn thấy, cậu nhanh chóng nghiêng người đi xuống cầu thang.
Mỗi lần cậu đi về phía Khang Giả, sẽ có cảm giác căng thẳng giống như hồi nhỏ đi lên bảng làm bài tập, như thể lúc này mới nhận ra “hướng đi” vốn là một chuyện rất trịnh trọng. Đối với người khác thì không sao, nhưng đối với Khang Giả thì rõ là vậy.
Khang Giả vào phòng lấy một cái ghế gỗ cho cậu, đặt dưới bóng râm của giàn nho, bảo Thang Vu Tuệ ngồi ở đây nhìn, đừng phơi nắng nữa.
“Anh đang làm gì vậy?” Thang Vu Tuệ chủ động gợi chuyện.
Khang Giả đáp: “Làm cái bàn.”
“Tại sao?” Nhận ra câu hỏi của mình có vẻ hơi kỳ lạ, Thang Vu Tuệ lại bổ sung, “Làm để làm gì?”
Khang Giả nói đơn giản: “Có cài bàn, có thể cùng nhau ăn cơm.”
Thang Vu Tuệ ngẩn ra, cậu lại nghe thấy mình hỏi câu rất đần: “Tại sao?”
“Hả? Làm gì có nhiều tại sao như vậy?” Tất cả sự chú ý của Khang Giả đều đặt lên gỗ, không nhìn cậu, “Tôi cũng không phải suốt ngày ăn ở ngoài, bên này không giao hàng, dù sao cũng phải nấu cơm, có người rửa bát chẳng phải tốt lắm sao?”
Thang Vu Tuệ ngơ ngác nói: “Tôi à?”
“Đúng rồi,” Khang Giả tập trung cưa gỗ, vẫn không ngẩng đầu lên, “Nếu không thì còn ai?”
“Nhưng mà…” Thang Vu Tuệ ấp úng đáp, “Trước đó anh nói… đưa tiền cũng mặc kệ mà?”
Cuối cùng Khang Giả buông cái cưa trong tay xuống, xoay lại, lười biếng nhìn cậu: “Cậu đưa tiền chưa?”
Thang Vu Tuệ dừng một lát: “Chưa.”
“Ừ.” Khang Giả cầm mấy dụng cụ đặt bên cạnh, lại bắt đầu hết sức chăm chú cưa gỗ của hắn, “Còn có vấn đề gì không?”
Âm thanh cưa gỗ lại bắt đầu vang lên xoèn xoẹt, nhịp tim như trống đánh của Thang Vu Tuệ hiện giờ có vẻ không đúng lúc.
Cậu cố gắng che giấu, nhưng lời nói của Khang Giả như thể vẫn mơ hồ trong tiếng vang này.
Thang Vu Tuệ có thể cảm giác được, trong lòng mình có một quả bóng bay to đùng từ từ phồng lên.
Có điều Khang Giả nói làm bàn ăn thì, thật sự chỉ làm cái bàn ăn cơm.
Thang Vu Tuệ phát hiện, hôm nào chỉ cần không ra ngoài, Khang Giả thường có thể ngủ đến giữa trưa.
Bản thân Thang Vu Tuệ có bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, trước kia ở nhà Thanh Nhuy sẽ ép cậu bảy giờ dậy ăn sáng, đồ ăn phối theo danh sách dinh dưỡng riêng, mặc dù nguyên liệu phong phú, nhưng thực tế chưa hẳn ngon miệng.
Thang Vu Tuệ thường cảm thấy khó nuốt, nhưng cũng không có ai để ý cậu có muốn ăn hay không.
Khi còn bé Thang Vu Tuệ tưởng rằng mẹ rất yêu cậu, bởi vì đồ ăn của cậu luôn được chuẩn bị cẩn thận hơn bạn cùng trang lứa. Cậu vừa bị ốm cả nhà đều sẽ lo lắng theo, hồi nhỏ cậu nhận được rất nhiều sự quan tâm.
Về sau Thang Vu Tuệ mới hiểu được, cậu thích thế nào thì thế đó, thậm chí muốn gì sẽ có nấy, nhưng cậu không thể không xuất sắc, thậm chí nghiêm trọng hơn không xuất sắc, là cậu không thể không khỏe mạnh.
Lúc mới vào đại học, Thang Vu Tuệ vừa rời khỏi căn nhà giống như lồng giam, tất cả cành lá đều âm thầm mọc về hướng ngược lại Vu Chính Tắc và Thang Nhuy.
Một năm làm việc và nghỉ ngơi đảo lộn kết hợp với ăn uống linh tinh khiến dạ dày sống an nhàn sung sướng của cậu bị loét.
Mãi đến năm hai đại học, kiểu uốn nắn quá tay, dùng sức quá mạnh này mới trở lại gió êm sóng lặng.
—— Cũng không phải Thang Vu Tuệ biết trân trọng bản thân, chỉ là trải qua một số việc, cậu đã hiểu kiểu phản kháng công khai và kêu la này chỉ là một loại “chuyển hướng” trong tiềm thức sâu thẳm trong lòng, muốn nhận được sự chăm sóc và chú ý của cha mẹ, rất ngây thơ vô dụng, cũng rất buồn cười.
Nhưng nền tảng khỏe mạnh của cậu đã bị hủy hết trong một năm sinh hoạt hỗn loạn này, gần như cần “về lò nấu lại”.
Thang Nhuy và Vu Chính Tắc rất tức giận, cắt mất nửa năm phí sinh hoạt của cậu.
Thang Vu Tuệ cũng không tiếp tục chống đối vô nghĩa giống phim câm nữa, lại tập thành thói quen ăn sáng như cũ.
Cậu từng muốn gọi Khang Giả ăn cùng, nhưng một là cậu không biết rốt cuộc Khang Giả ở chỗ nào trong khách sạn, bởi vì mỗi lần hắn xuất hiện giống như xuất quỷ nhập thần vậy, quả thực là cố hết sức xóa đi cảm giác tồn tại của mình. Hai là kỹ năng nấu nướng của Thang Vu Tuệ cơ bản là số không, kế hoạch trong ngày thường vào buổi sáng[1], cậu rất ngại gọi Khang Giả “ăn cỏ ăn trấu” với mình.
[1] Đây là câu tục ngữ của Trung, mang hàm ý nhắc nhở mọi người phải biết trân trọng thời gian, bởi vì buổi sáng là lúc chúng ta tinh thần sảng khoái, tinh lực tràn đầy nhất, thích hợp để làm việc, là một nửa khởi đầu của sự thành công.
Cho nên mấy ngày nay, Khang Giả và Thang Vu Tuệ gần như đạt đến sự phối hợp ăn ý.
Mỗi ngày Khang Giả ngủ đến khi mặt trời lên cao, Thang Vu Tuệ sẽ đi chợ mua thức ăn vào buổi sáng, xem như là tiền ăn.
Sau khi ăn ké vài bữa trưa thịnh soạn, Thang Vu Tuệ phát hiện Khang Giả thật sự biết nấu ăn, cho dù cậu mua cái gì về cũng có thể làm rất ngon.
Lúc ăn cơm hai người đều duy trì sự yên tĩnh qua lại, không ai nhắc đến việc đừng trò chuyện, nhưng họ đều lựa chọn sự lễ phép xa cách.
Trong sảnh còn có một cái TV, nhưng hai người đều không đề xuất chuyển vào trong ăn.
Buổi chiều trời nắng, họ sẽ ngồi dưới bóng râm của giàn nho, lặng yên ghép bàn ăn cơm, sau khi ăn xong Thang Vu Tuệ đến phòng bếp rửa bát, lúc đi ra Khang Giả thường đã đi mất rồi.
Khang Giả chưa từng ở trong khách sạn vào buổi chiều.
Có một lần Thang Vu Tuệ tò mò hỏi sao Khang Giả nấu cơm ngon vậy, Khang Giả nghĩ một hồi, nói rằng trước kia đã từng đến rất nhiều nơi, khi ở lại một thành phố không có việc gì làm thứ dễ học nhất chính là nấu ăn.
Thang Vu Tuệ nghe xong hỏi với chút khát khao: “Anh đã đến rất nhiều nơi à?”
Khang Giả “Ừ” một tiếng, thản nhiên nói, “Chỉ là làm thuê, không phải chuyện gì ghê gớm.”
Thang Vu Tuệ “À” một tiếng ngắn ngủi, trong lòng lại nghĩ chắc chắn không phải thế, chuyện anh làm nhất định sẽ biến thành rất đáng gờm.
Đồng thời, Thang Vu Tuệ còn loáng thoáng có cảm giác “Vậy mới đúng —— Khang Giả chắc chắn là kiểu người từng đến rất nhiều nơi, từng gặp rất nhiều người.
Cậu tưởng tượng Khang Giả đi mà chẳng có mục đích, hững hờ ở lại, không ngừng đánh dấu từng điểm đến trên bản đồ.
Nhưng tại sao Khang Giả lại rời đi nhỉ? Rồi tại sao lại trở về?
Trông hắn như phù phiếm vô tâm, sau này sẽ mãi mãi ở lại giữa dãy núi và dòng sông này ư?
Thang Vu Tuệ cảm thấy họ chưa thân quen đến mức có thể đưa ra câu hỏi này, nên biết điểm dừng và yên tĩnh lại.
Nhưng hôm nay Thang Vu Tuệ thu dọn bát đũa xong, lúc đi ra khỏi phòng bếp nhìn thấy Khang Giả vẫn chưa đi, đang dựa vào giàn nho chơi điện thoại.
“Hôm nay ra ngoài chơi không?” Nhìn thấy Thang Vu Tuệ đi ra, Khang Giả để điện thoại xuống.
Thang Vu Tuệ sững sờ một lát, có phần được cưng mà sợ hỏi: “Anh hỏi tôi à?”
“Đúng rồi, ở đây còn có người khác sao?” Khang Giả cười khẽ, “Cậu có vẻ như lúc nào cũng thả hồn lên mây.”
Giọng nói của Thang Vu Tuệ gần như là tăng lên trong nháy mắt: “Đi!”
Cậu vội vàng cởi tạp dề, đến vòi nước giữa sân rửa lại tay, lại hứng một vốc nước dội lên mặt, muốn nhẹ nhàng thoải mái theo Khang Giả đi ra ngoài.
Giọt nước chưa rơi treo trên lông mi của cậu, được ánh nắng khúc xạ như khoáng thạch óng ánh.
Thang Vu Tuệ dùng mu bàn tay lau một giọt nước chảy xuống theo má, nhìn Khang Giả nói: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Ánh mắt Khang Giả tập trung lên lông mi của cậu, “Hai hôm nay trời ấm, cha mẹ tôi trồng lúa mì thanh khoa[2] trong ruộng phía Nam, tôi muốn đến giúp đỡ, dù sao cậu cũng không có việc gì làm, đi xem không?”
[2] Lúa mì thanh khoa: giống lúa trồng ở vùng Tây Tạng, Thanh Đảo, Trung Quốc.
Thang Vu Tuệ cười: “Lúa mì thanh khoa hả? Tôi chưa bao giờ thấy ruộng lúa mì thanh khoa đâu, đi chứ, tất nhiên là đi cùng rồi!”
Khang Giả lại cụp mắt nghiêm túc nhìn cậu một lát, mãi đến khi nhìn giọt nước trên lông mi Thang Vu Tuệ rơi xuống.
“Cậu chờ tôi một lát.” Khang Giả quay lại trong sảnh, lục tìm trong ngăn tủ dưới cùng.
Thang Vu Tuệ theo vào đứng bên cạnh: “Anh tìm gì thế?”
Khang Giả phớt lờ cậu, tìm được một cái mũ rơm to đùng, đội lên đầu Thang Vu Tuệ, còn buộc dây mũ lại giúp cậu.
Lúc hơi dùng sức buộc nút, Thang Vu Tuệ cảm thấy Khang Giả đang cố ý siết cổ mình.
Sau khi buộc xong, Khang Giả vỗ vỗ trên đỉnh đầu Thang Vu Tuệ, thản nhiên nói: “Cố gắng ở trong chỗ râm mát, đừng có chạy lung tung, nhớ chống nắng.”
—————
Lời tác giả:
Cho dù không có nhiều liên quan, nhưng khi viết chương này tôi luôn nghĩ đến câu nói “Bạn là muối của thế giới chúng tôi” của Luis Cernuda.
Thậm chí không đáp lại, Thang Vu Tuệ chỉ nghe cậu ta “Ồ” một tiếng đơn giản, rồi không nói gì nữa.
Cậu khó hiểu hỏi: “Cậu không kinh ngạc à? Không có gì muốn hỏi?”
Kha Ninh do dự nói: “Thang Thang… tớ không có ý gì khác, nhưng chuyện này thực sự không có gì để kinh ngạc…”
Cậu ta cố gắng chọn một từ uyển chuyển: “Tớ luôn cảm thấy cậu không giống con trai bình thường, cậu có cảm giác, khiến người ta rất muốn bảo vệ…”
“Cho dù tớ đã là… ờ thì… Trong một đôi,” Kha Ninh ấp a ấp úng nói, “là người có xu hướng được bảo vệ hơn.”
Thang Vu Tuệ chậm rãi hiểu ra, “Ý cậu là… Tớ rất yếu… hay là… rất dẹo?”
“Không phải!” Kha Ninh lập tức nói, “Tuyệt đối không phải!!”
“Hơn nữa đây là quan niệm vốn có của cậu, không có quần thể nào yếu thế tuyệt đối trong một mối quan hệ!” Kha Ninh kiên nhẫn giải thích: “Cậu không hề yếu, cũng không dẹo, tớ biết cậu luôn mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn tất cả chúng tớ.”
Kha Ninh dừng một lát, nói chậm lại: “Nhưng cậu rất mê người, dịu dàng lại lễ phép, tính tình còn rất tốt, chưa bao giờ thấy cậu nổi giận với ai, điều này đã khác rất nhiều đứa con trai khác rồi.”
“Đây đều là những thứ rất tốt đẹp trên người cậu, ” Cậu ta nhẹ nhàng nói, “Tớ luôn cảm thấy có một ngày cậu sẽ ỷ lại vào một người rất đặc biệt.”
“Tớ chỉ rất khó tưởng tượng cậu ý lại vào một cô gái sẽ như thế nào…” Kha Ninh nói, “Đúng, nói thế này là được rồi!”
“Ừm…” Thang Vu Tuệ cong khóe mắt, “Tớ còn tưởng cậu muốn nói là vì tớ trông giống gay.”
“Không phải đâu,” Kha Ninh cũng cười, “Cậu rất đẹp, nhưng rất cẩu thả đấy được chưa! Sau khi làm gay mời cậu có chí khí một tí nhé!”
Bởi vì Thang Vu Tuệ nói sau này sẽ từ từ kể cho Kha Ninh, nên Kha Ninh hòa nhã không hỏi nữa, tán gẫu một vài chuyện ngày thường với Thang Vu Tuệ, nhưng không quên dặn dò cậu sau khi điều chỉnh tâm trạng xong nhất định phải nói với cậu ta.
Trước khi cúp máy, Kha Ninh khẽ hỏi: “Thang Thang, nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt, thích một người… vốn là một chuyện dễ đau lòng… Dù có lẽ chỉ là nguyện vọng, nhưng tớ không muốn nhìn thấy cậu bị tổn thương theo bất kỳ cách nào nữa…”
Hai người đều im lặng một lúc, Thang Vu Tuệ nghiêm túc nói “được”, bảo Kha Ninh đừng lo lắng, còn nói mấy ngày sau sẽ gửi đặc sản của dân tộc Tạng cho cậu ta.
Sau khi cúp điện thoại, Thang Vu Tuệ đứng lên, ngẩn người một hồi.
Cậu ra khỏi phòng, đi vào hành lang trên tầng hai, đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn cảnh trong sân.
Hôm nay Khang Giả lại không đi ra ngoài.
Một đống gỗ thô đã chất đống bên cạnh giàn nho trong sân, Khang Giả đang mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen cưa gỗ.
Thang Vu Tuệ vừa nhìn thấy một cái chân hắn giẫm lên cây gỗ to, chưa kịp chớp mắt, Khang Giả như là mọc mắt ở phía sau nhận ra tầm mắt của cậu, đột nhiên quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Thang Vu Tuệ: “Xuống đây ngồi một lát không?”
Thang Vu Tuệ gật đầu, lại nghĩ cách xa như thế, có lẽ Khang Giả không nhìn thấy, cậu nhanh chóng nghiêng người đi xuống cầu thang.
Mỗi lần cậu đi về phía Khang Giả, sẽ có cảm giác căng thẳng giống như hồi nhỏ đi lên bảng làm bài tập, như thể lúc này mới nhận ra “hướng đi” vốn là một chuyện rất trịnh trọng. Đối với người khác thì không sao, nhưng đối với Khang Giả thì rõ là vậy.
Khang Giả vào phòng lấy một cái ghế gỗ cho cậu, đặt dưới bóng râm của giàn nho, bảo Thang Vu Tuệ ngồi ở đây nhìn, đừng phơi nắng nữa.
“Anh đang làm gì vậy?” Thang Vu Tuệ chủ động gợi chuyện.
Khang Giả đáp: “Làm cái bàn.”
“Tại sao?” Nhận ra câu hỏi của mình có vẻ hơi kỳ lạ, Thang Vu Tuệ lại bổ sung, “Làm để làm gì?”
Khang Giả nói đơn giản: “Có cài bàn, có thể cùng nhau ăn cơm.”
Thang Vu Tuệ ngẩn ra, cậu lại nghe thấy mình hỏi câu rất đần: “Tại sao?”
“Hả? Làm gì có nhiều tại sao như vậy?” Tất cả sự chú ý của Khang Giả đều đặt lên gỗ, không nhìn cậu, “Tôi cũng không phải suốt ngày ăn ở ngoài, bên này không giao hàng, dù sao cũng phải nấu cơm, có người rửa bát chẳng phải tốt lắm sao?”
Thang Vu Tuệ ngơ ngác nói: “Tôi à?”
“Đúng rồi,” Khang Giả tập trung cưa gỗ, vẫn không ngẩng đầu lên, “Nếu không thì còn ai?”
“Nhưng mà…” Thang Vu Tuệ ấp úng đáp, “Trước đó anh nói… đưa tiền cũng mặc kệ mà?”
Cuối cùng Khang Giả buông cái cưa trong tay xuống, xoay lại, lười biếng nhìn cậu: “Cậu đưa tiền chưa?”
Thang Vu Tuệ dừng một lát: “Chưa.”
“Ừ.” Khang Giả cầm mấy dụng cụ đặt bên cạnh, lại bắt đầu hết sức chăm chú cưa gỗ của hắn, “Còn có vấn đề gì không?”
Âm thanh cưa gỗ lại bắt đầu vang lên xoèn xoẹt, nhịp tim như trống đánh của Thang Vu Tuệ hiện giờ có vẻ không đúng lúc.
Cậu cố gắng che giấu, nhưng lời nói của Khang Giả như thể vẫn mơ hồ trong tiếng vang này.
Thang Vu Tuệ có thể cảm giác được, trong lòng mình có một quả bóng bay to đùng từ từ phồng lên.
Có điều Khang Giả nói làm bàn ăn thì, thật sự chỉ làm cái bàn ăn cơm.
Thang Vu Tuệ phát hiện, hôm nào chỉ cần không ra ngoài, Khang Giả thường có thể ngủ đến giữa trưa.
Bản thân Thang Vu Tuệ có bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, trước kia ở nhà Thanh Nhuy sẽ ép cậu bảy giờ dậy ăn sáng, đồ ăn phối theo danh sách dinh dưỡng riêng, mặc dù nguyên liệu phong phú, nhưng thực tế chưa hẳn ngon miệng.
Thang Vu Tuệ thường cảm thấy khó nuốt, nhưng cũng không có ai để ý cậu có muốn ăn hay không.
Khi còn bé Thang Vu Tuệ tưởng rằng mẹ rất yêu cậu, bởi vì đồ ăn của cậu luôn được chuẩn bị cẩn thận hơn bạn cùng trang lứa. Cậu vừa bị ốm cả nhà đều sẽ lo lắng theo, hồi nhỏ cậu nhận được rất nhiều sự quan tâm.
Về sau Thang Vu Tuệ mới hiểu được, cậu thích thế nào thì thế đó, thậm chí muốn gì sẽ có nấy, nhưng cậu không thể không xuất sắc, thậm chí nghiêm trọng hơn không xuất sắc, là cậu không thể không khỏe mạnh.
Lúc mới vào đại học, Thang Vu Tuệ vừa rời khỏi căn nhà giống như lồng giam, tất cả cành lá đều âm thầm mọc về hướng ngược lại Vu Chính Tắc và Thang Nhuy.
Một năm làm việc và nghỉ ngơi đảo lộn kết hợp với ăn uống linh tinh khiến dạ dày sống an nhàn sung sướng của cậu bị loét.
Mãi đến năm hai đại học, kiểu uốn nắn quá tay, dùng sức quá mạnh này mới trở lại gió êm sóng lặng.
—— Cũng không phải Thang Vu Tuệ biết trân trọng bản thân, chỉ là trải qua một số việc, cậu đã hiểu kiểu phản kháng công khai và kêu la này chỉ là một loại “chuyển hướng” trong tiềm thức sâu thẳm trong lòng, muốn nhận được sự chăm sóc và chú ý của cha mẹ, rất ngây thơ vô dụng, cũng rất buồn cười.
Nhưng nền tảng khỏe mạnh của cậu đã bị hủy hết trong một năm sinh hoạt hỗn loạn này, gần như cần “về lò nấu lại”.
Thang Nhuy và Vu Chính Tắc rất tức giận, cắt mất nửa năm phí sinh hoạt của cậu.
Thang Vu Tuệ cũng không tiếp tục chống đối vô nghĩa giống phim câm nữa, lại tập thành thói quen ăn sáng như cũ.
Cậu từng muốn gọi Khang Giả ăn cùng, nhưng một là cậu không biết rốt cuộc Khang Giả ở chỗ nào trong khách sạn, bởi vì mỗi lần hắn xuất hiện giống như xuất quỷ nhập thần vậy, quả thực là cố hết sức xóa đi cảm giác tồn tại của mình. Hai là kỹ năng nấu nướng của Thang Vu Tuệ cơ bản là số không, kế hoạch trong ngày thường vào buổi sáng[1], cậu rất ngại gọi Khang Giả “ăn cỏ ăn trấu” với mình.
[1] Đây là câu tục ngữ của Trung, mang hàm ý nhắc nhở mọi người phải biết trân trọng thời gian, bởi vì buổi sáng là lúc chúng ta tinh thần sảng khoái, tinh lực tràn đầy nhất, thích hợp để làm việc, là một nửa khởi đầu của sự thành công.
Cho nên mấy ngày nay, Khang Giả và Thang Vu Tuệ gần như đạt đến sự phối hợp ăn ý.
Mỗi ngày Khang Giả ngủ đến khi mặt trời lên cao, Thang Vu Tuệ sẽ đi chợ mua thức ăn vào buổi sáng, xem như là tiền ăn.
Sau khi ăn ké vài bữa trưa thịnh soạn, Thang Vu Tuệ phát hiện Khang Giả thật sự biết nấu ăn, cho dù cậu mua cái gì về cũng có thể làm rất ngon.
Lúc ăn cơm hai người đều duy trì sự yên tĩnh qua lại, không ai nhắc đến việc đừng trò chuyện, nhưng họ đều lựa chọn sự lễ phép xa cách.
Trong sảnh còn có một cái TV, nhưng hai người đều không đề xuất chuyển vào trong ăn.
Buổi chiều trời nắng, họ sẽ ngồi dưới bóng râm của giàn nho, lặng yên ghép bàn ăn cơm, sau khi ăn xong Thang Vu Tuệ đến phòng bếp rửa bát, lúc đi ra Khang Giả thường đã đi mất rồi.
Khang Giả chưa từng ở trong khách sạn vào buổi chiều.
Có một lần Thang Vu Tuệ tò mò hỏi sao Khang Giả nấu cơm ngon vậy, Khang Giả nghĩ một hồi, nói rằng trước kia đã từng đến rất nhiều nơi, khi ở lại một thành phố không có việc gì làm thứ dễ học nhất chính là nấu ăn.
Thang Vu Tuệ nghe xong hỏi với chút khát khao: “Anh đã đến rất nhiều nơi à?”
Khang Giả “Ừ” một tiếng, thản nhiên nói, “Chỉ là làm thuê, không phải chuyện gì ghê gớm.”
Thang Vu Tuệ “À” một tiếng ngắn ngủi, trong lòng lại nghĩ chắc chắn không phải thế, chuyện anh làm nhất định sẽ biến thành rất đáng gờm.
Đồng thời, Thang Vu Tuệ còn loáng thoáng có cảm giác “Vậy mới đúng —— Khang Giả chắc chắn là kiểu người từng đến rất nhiều nơi, từng gặp rất nhiều người.
Cậu tưởng tượng Khang Giả đi mà chẳng có mục đích, hững hờ ở lại, không ngừng đánh dấu từng điểm đến trên bản đồ.
Nhưng tại sao Khang Giả lại rời đi nhỉ? Rồi tại sao lại trở về?
Trông hắn như phù phiếm vô tâm, sau này sẽ mãi mãi ở lại giữa dãy núi và dòng sông này ư?
Thang Vu Tuệ cảm thấy họ chưa thân quen đến mức có thể đưa ra câu hỏi này, nên biết điểm dừng và yên tĩnh lại.
Nhưng hôm nay Thang Vu Tuệ thu dọn bát đũa xong, lúc đi ra khỏi phòng bếp nhìn thấy Khang Giả vẫn chưa đi, đang dựa vào giàn nho chơi điện thoại.
“Hôm nay ra ngoài chơi không?” Nhìn thấy Thang Vu Tuệ đi ra, Khang Giả để điện thoại xuống.
Thang Vu Tuệ sững sờ một lát, có phần được cưng mà sợ hỏi: “Anh hỏi tôi à?”
“Đúng rồi, ở đây còn có người khác sao?” Khang Giả cười khẽ, “Cậu có vẻ như lúc nào cũng thả hồn lên mây.”
Giọng nói của Thang Vu Tuệ gần như là tăng lên trong nháy mắt: “Đi!”
Cậu vội vàng cởi tạp dề, đến vòi nước giữa sân rửa lại tay, lại hứng một vốc nước dội lên mặt, muốn nhẹ nhàng thoải mái theo Khang Giả đi ra ngoài.
Giọt nước chưa rơi treo trên lông mi của cậu, được ánh nắng khúc xạ như khoáng thạch óng ánh.
Thang Vu Tuệ dùng mu bàn tay lau một giọt nước chảy xuống theo má, nhìn Khang Giả nói: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Ánh mắt Khang Giả tập trung lên lông mi của cậu, “Hai hôm nay trời ấm, cha mẹ tôi trồng lúa mì thanh khoa[2] trong ruộng phía Nam, tôi muốn đến giúp đỡ, dù sao cậu cũng không có việc gì làm, đi xem không?”
[2] Lúa mì thanh khoa: giống lúa trồng ở vùng Tây Tạng, Thanh Đảo, Trung Quốc.
Thang Vu Tuệ cười: “Lúa mì thanh khoa hả? Tôi chưa bao giờ thấy ruộng lúa mì thanh khoa đâu, đi chứ, tất nhiên là đi cùng rồi!”
Khang Giả lại cụp mắt nghiêm túc nhìn cậu một lát, mãi đến khi nhìn giọt nước trên lông mi Thang Vu Tuệ rơi xuống.
“Cậu chờ tôi một lát.” Khang Giả quay lại trong sảnh, lục tìm trong ngăn tủ dưới cùng.
Thang Vu Tuệ theo vào đứng bên cạnh: “Anh tìm gì thế?”
Khang Giả phớt lờ cậu, tìm được một cái mũ rơm to đùng, đội lên đầu Thang Vu Tuệ, còn buộc dây mũ lại giúp cậu.
Lúc hơi dùng sức buộc nút, Thang Vu Tuệ cảm thấy Khang Giả đang cố ý siết cổ mình.
Sau khi buộc xong, Khang Giả vỗ vỗ trên đỉnh đầu Thang Vu Tuệ, thản nhiên nói: “Cố gắng ở trong chỗ râm mát, đừng có chạy lung tung, nhớ chống nắng.”
—————
Lời tác giả:
Cho dù không có nhiều liên quan, nhưng khi viết chương này tôi luôn nghĩ đến câu nói “Bạn là muối của thế giới chúng tôi” của Luis Cernuda.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất