Chương 38: Không chờ bóng lưng người
“Sao anh lại ở đây?” Sau sững sờ ngắn ngủi, Thang Vu Tuệ mới phản ứng được.
Bàn tay ngăn cậu của Khang Giả vẫn chưa hạ xuống, nói có vẻ hơi qua loa: “Đi ngang qua.”
“…” Mặc dù Thang Vu Tuệ không tin, nhưng cũng không nói gì thêm, “Bây giờ anh luôn ở Thành Đô à? Lúc nào rời đi?”
Khang Giả lắc đầu, “Không phải, chỉ trùng hợp mỗi tuần đến một chuyến.”
Trùng hợp như thế là có thể gặp được ư.
Thang Vu Tuệ nghi ngờ nói: “Vậy tại sao anh chờ em ở đây? Anh biết em ở đây à?”
Khang Giả híp mắt lại, nhếch khóe miệng lên, “Em ở đây hả?”
“…” Thang Vu Tuệ dừng mấy giây, từ bỏ và quay về câu hỏi ban đầu, “Vậy tại sao anh lại ở đây?”
Khang Giả cười nói: “Trùng hợp mà. Em thấy cửa hàng cuối phố kia không?”
Thang Vu Tuệ nhìn một cái theo tầm mắt, là một câu lạc bộ mô tô rất lớn, phòng làm việc là một biệt thự nhỏ.
“Là cửa hàng của bạn anh,” Khang Giả nói, “Gần đây họ đang tổ chức thi đấu, nên mỗi tuần anh sẽ đến giúp đỡ.”
Mỗi ngày Thang Vu Tuệ đi ngang qua, gần như chưa từng nhìn thấy bên trong biệt thự kia có người, không ngờ Khang Giả ở đây.
Ở nơi gần mình đến vậy.
Thang Vu Tuệ cúi đầu nói: “Anh muốn nói gì với em?”
Khang Giả nói: “Bây giờ biết em ở gần đây, mời anh đi lên ngồi một lúc nhé.”
Thang Vu Tuệ đứng tại chỗ do dự không chắc, Khang Giả lại cười một tiếng với cậu, “Không mời cũng không sao, thật ra chỉ có một câu hỏi, anh hỏi xong sẽ đi, sẽ không chiếm nhiều thời gian của em.”
Thang Vu Tuệ vốn đang suy nghĩ lời từ chối nghe xong lại lập tức trì trệ một lát, cậu bất ngờ nắm lấy cổ tay Khang Giả, hít sâu một hơi nói: “Không, không sao, đi thôi, anh không chê thì lên ngồi một lát.”
Thời gian Thang Vu Tuệ ở Thành Đô không dài, nhưng cậu thuê một chung cư có vị trí rất tốt ngay trung tâm thành phố, tòa nhà vừa mới vừa cao, giống như một tòa tháp bia mới tinh.
Nhưng Thang Vu Tuệ chọn tầng rất cao, ở tầng chót, mỗi lần đi thang máy đều phải mất mấy phút, như thế rất hiếm thấy.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, không khí Thành Đô trong lành, mây trắng từng cụm treo trên bầu trời, trở thành từng hòn đảo. Lúc đi thang máy lên, giống như từ rừng rậm cốt thép đi về phía tòa thành giữa tầng mây.
Hộ gia đình ở mỗi tầng chỉ có một nhà, sau khi Khang Giả vào thì không chút dấu vết quan sát xung quanh một vòng.
Đây là một căn hộ cao cấp có điều kiện rất tốt, trang hoàng gọn gàng và tinh tế, nhưng dù sao cũng là một căn nhà ở chưa lâu, không giống khách sạn nho nhỏ chất đầy kia, trong căn phòng cũng không có quá nhiều dấu vết của Thang Vu Tuệ.
Đồ đạc trong phòng không nhiều, nhưng dọn dẹp ngăn nắp, phòng khách vừa rộng vừa sáng, ngay cả sàn nhà cũng ánh lên cảm giác cao cấp trong suốt.
Là nơi thích hợp để Thang Vu Tuệ xuất hiện.
Trong ấn tượng của Khang Giả, dường như Thang Vu Tuệ nên ở nơi như thế này, giống như bốn năm trước, mặc chiếc áo khoác màu xám không đúng lúc đứng ở một nơi vắng vẻ và đầy nắng, mới là một sự không ăn nhập ngoài ý muốn.
Rèm cửa trước cửa sổ sát đất đóng chặt, bị mặt trời nướng thành màu hoàng hôn, chiếu xuống cái bóng của mặt trời chiều, khiến căn phòng có vẻ hơi tối tăm lờ mờ.
Thang Vu Tuệ cởi áo khoác, nói với Khang Giả: “Anh ngồi đi. Em đi rót cho anh cốc nước.”
Cậu lấy một đôi dép lê mới trong tủ giày ra giúp Khang Giả, lại bật điều hòa, còn lấy hai cái gối dựa đặt trên sofa.
Thang Vu Tuệ vào phòng bếp rót nước, Khang Giả thay giày xong ngồi trên sofa, nhìn Thang Vu Tuệ tìm cốc, mở tủ lạnh, rất bận rộn, Khang Giả làm gián đoạn cậu: “Em đừng làm nữa, anh sắp đi rồi, em ngồi xuống trước, chúng ta trò chuyện đi.”
Nhưng mà Thang Vu Tuệ lại như ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tự giày vò trong phòng bếp hồi lâu, cuối cùng bưng hai cốc nước hoa quả và một đĩa hoa quả đi ra.
Cái cốc hơi nặng, lúc đặt trên bàn hơi nghiêng đi, đổ ra một ít chất lỏng màu đỏ, thấm vào mặt thảm len cashmere màu trắng, giống một vết máu không đẹp lắm.
||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||
… Thang Vu Tuệ cúi đầu nói: “Em đi lấy cái khăn.”
“Không sao.” Khang Giả giơ tay lên, không nhẹ không nặng kéo cổ tay cậu lại, “Em cứ mặc kệ nó đi, ngồi xuống trước…”
Thang Vu Tuệ lại đột nhiên hất tay hắn ra giống như điện giật, thấy Khang Giả ngớ ra, bản thân cậu cũng ngẩn người, một lát sau, Thang Vu Tuệ mới dằn lại cảm xúc, quay đầu đi, kiềm chế nói: “Em biết anh muốn hỏi gì… Anh đừng hỏi nữa.”
Bàn tay Khang Giả dừng lại giữa không trung, lại buông xuống, im lặng nhìn Thang Vu Tuệ.
Thang Vu Tuệ hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, miễn cưỡng bình tĩnh lại, “… Thật ra công việc bây giờ của em rất bận, em cũng thật sự không nghĩ nhiều như vậy, lần trước không phải cố ý không trả lời, mà là thật sự không có thời gian.”
Nói xong cậu như một người bị ép đến cùng đường bí lối, nhìn Khang Giả có phần buồn bã, “Chẳng phải chỉ thế thôi à? Tại sao anh nhất định phải đối xử với em như vậy chứ…?”
Khang Giả không nói một lời yên lặng chốc lát, đột nhiên cúi xuống, đối diện với ánh mắt của cậu, nặng nề gọi: “Thang Vu Tuệ.”
Thang Vu Tuệ quay mặt đi, không nói gì nữa, Khang Giả lại đến gần một chút, trầm giọng nói với cậu: “Em biết anh muốn hỏi gì, đó là ‘như vậy’ mà anh nghĩ à?”
Thang Vu Tuệ im lặng ngồi tại chỗ, một lát sau ngẩng đầu lên, cười bảo: “Không phải.”
Khang Giả lẳng lặng nhìn cậu, lát sau đột nhiên đứng lên, đi thẳng tới cửa sổ sát đất.
Thang Vu Tuệ hốt hoảng đứng dậy, vẫn chưa đứng vững đã đuổi tới, bước chân vấp một cái, suýt nữa ngã lăn ra đất.
Cậu nhìn Khang Giả đứng bên cạnh cửa sổ, giọng nói căng thẳng và đau thương trước nay chưa từng có: “A Giả ——!!”
Khang Giả kéo rèm cửa sổ ra, hoàng hôn bên ngoài chiếu vào trong như tuyết, chiếu lên sàn nhà, giống như ánh sáng lọt vào trong phòng tối.
Đó là ánh chiều tà màu vàng kim khiến con người không có cách nào biến mất.
Nơi thành phố nhà cao tầng san sát, như khu rừng xây nên bởi sắt thép, mà trong phòng của Thang Vu Tuệ sáng sủa sạch sẽ, ánh nắng trắng sạch, có một ngọn núi tuyết nằm ở ngoài tầm mắt.
Khang Giả lặng yên đứng trước cửa sổ sát đất, phong cảnh ùn ùn kéo đến sau lưng vẽ ra một lớp viền phản quang cho hắn, trông hắn thật sự như một vị thần, bao trùm trong tất cả những giấc mơ tàn khốc và đẹp đẽ.
Chẳng mảy may thay đổi.
Thang Vu Tuệ như bị đóng đinh tại chỗ, một lúc lâu sau mới ngồi xổm xuống, hơi run rẩy nói: “Tại sao nhất định phải như vậy…?”
Khang Giả bước tới gần từ trong mảng sáng kia, hắn cũng ngồi xổm xuống, vươn tay sờ bên mặt Thang Vu Tuệ, nặng nề gọi cậu: “Thang Thang.”
Dường như hắn rất dịu dàng, lại như không đủ kiên nhẫn, có vẻ không thuần thục như chưa từng làm chuyện này, xen chút cứng nhắc nói với Thang Vu Tuệ: “Em đừng khóc.”
“Tại sao nhất định phải như vậy hả…” Thang Vu Tuệ không ngẩng đầu lên, chỉ lẩm bẩm lặp lại lần nữa.
Khang Giả không biết nên làm thế nào, chỉ có thể ngồi xổm không nói được một lời, giống một ngọn núi yên tĩnh, trầm mặc bầu bạn với tuyết lở và sông chảy.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Thang Vu Tuệ rất nhỏ, nhưng không còn tiếng khóc nức nở nữa.
Cậu nói: “Em không muốn gì cả…”
Lại nói: “Thật đấy.”
Khang Giả không biết nên nói gì, chỉ có thể lau nước mắt trên hai gò má của cậu, lại lặp lại lời nói không có chút tác dụng nào: “Xin lỗi, em đừng khóc.”
Núi tuyết Gongga cách đó mấy trăm cây số lặng lẽ nằm ở nơi xa nó nên ở và thuộc về nó.
Thang Vu Tuệ – một lữ khách khó hiểu từ ngàn dặm không xa đến một thành phố lạ lẫm, làm công việc không thích, sống một cuộc sống cô đơn và thậm chí phòng cũng muốn thuê trên tầng cao nhất.
Cậu thật sự không muốn gì cả, nhưng cậu cũng không muốn bị vạch trần thế này.
Vạch trần thế này khiến cậu cảm thấy mình thực sự rất buồn đau, rất nhàm chán, cũng rất đáng thương.
Chạy đến một thành phố gần nhất, ở một nơi mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngọn núi nơi có người yêu, treo cao tín ngưỡng bên cạnh linh hồn, thậm chí ngay cả cơ thể cũng như tìm được nơi hội tụ, không thể kháng cự lại ngoan ngoãn sống ở đây.
Thang Vu Tuệ đã làm rất nhiều rất nhiều, nhưng trên thực tế cậu không có cảm giác dâng hiến thâm tình không đổi gì đó.
Nhưng cậu thực sự thực sự rất muốn lại nhìn thấy núi tuyết của cậu.
———-
Lời tác giả:
Thành Đô là một trong số ít thành phố trên thế giới mà có thể nhìn thấy núi tuyết trong thành phố. Bởi vì độ cao của Gongga cao hơn mặt nước biển rất nhiều, lại không có gì che chắn, cho nên khi thời tiết rất đẹp, trong không khí không có bụi bặm, ở trong nhà có thể nhìn thấy đỉnh núi tuyết trắng (có thể nhìn thấy nó khoảng 40-50 ngày/một năm).
Bàn tay ngăn cậu của Khang Giả vẫn chưa hạ xuống, nói có vẻ hơi qua loa: “Đi ngang qua.”
“…” Mặc dù Thang Vu Tuệ không tin, nhưng cũng không nói gì thêm, “Bây giờ anh luôn ở Thành Đô à? Lúc nào rời đi?”
Khang Giả lắc đầu, “Không phải, chỉ trùng hợp mỗi tuần đến một chuyến.”
Trùng hợp như thế là có thể gặp được ư.
Thang Vu Tuệ nghi ngờ nói: “Vậy tại sao anh chờ em ở đây? Anh biết em ở đây à?”
Khang Giả híp mắt lại, nhếch khóe miệng lên, “Em ở đây hả?”
“…” Thang Vu Tuệ dừng mấy giây, từ bỏ và quay về câu hỏi ban đầu, “Vậy tại sao anh lại ở đây?”
Khang Giả cười nói: “Trùng hợp mà. Em thấy cửa hàng cuối phố kia không?”
Thang Vu Tuệ nhìn một cái theo tầm mắt, là một câu lạc bộ mô tô rất lớn, phòng làm việc là một biệt thự nhỏ.
“Là cửa hàng của bạn anh,” Khang Giả nói, “Gần đây họ đang tổ chức thi đấu, nên mỗi tuần anh sẽ đến giúp đỡ.”
Mỗi ngày Thang Vu Tuệ đi ngang qua, gần như chưa từng nhìn thấy bên trong biệt thự kia có người, không ngờ Khang Giả ở đây.
Ở nơi gần mình đến vậy.
Thang Vu Tuệ cúi đầu nói: “Anh muốn nói gì với em?”
Khang Giả nói: “Bây giờ biết em ở gần đây, mời anh đi lên ngồi một lúc nhé.”
Thang Vu Tuệ đứng tại chỗ do dự không chắc, Khang Giả lại cười một tiếng với cậu, “Không mời cũng không sao, thật ra chỉ có một câu hỏi, anh hỏi xong sẽ đi, sẽ không chiếm nhiều thời gian của em.”
Thang Vu Tuệ vốn đang suy nghĩ lời từ chối nghe xong lại lập tức trì trệ một lát, cậu bất ngờ nắm lấy cổ tay Khang Giả, hít sâu một hơi nói: “Không, không sao, đi thôi, anh không chê thì lên ngồi một lát.”
Thời gian Thang Vu Tuệ ở Thành Đô không dài, nhưng cậu thuê một chung cư có vị trí rất tốt ngay trung tâm thành phố, tòa nhà vừa mới vừa cao, giống như một tòa tháp bia mới tinh.
Nhưng Thang Vu Tuệ chọn tầng rất cao, ở tầng chót, mỗi lần đi thang máy đều phải mất mấy phút, như thế rất hiếm thấy.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, không khí Thành Đô trong lành, mây trắng từng cụm treo trên bầu trời, trở thành từng hòn đảo. Lúc đi thang máy lên, giống như từ rừng rậm cốt thép đi về phía tòa thành giữa tầng mây.
Hộ gia đình ở mỗi tầng chỉ có một nhà, sau khi Khang Giả vào thì không chút dấu vết quan sát xung quanh một vòng.
Đây là một căn hộ cao cấp có điều kiện rất tốt, trang hoàng gọn gàng và tinh tế, nhưng dù sao cũng là một căn nhà ở chưa lâu, không giống khách sạn nho nhỏ chất đầy kia, trong căn phòng cũng không có quá nhiều dấu vết của Thang Vu Tuệ.
Đồ đạc trong phòng không nhiều, nhưng dọn dẹp ngăn nắp, phòng khách vừa rộng vừa sáng, ngay cả sàn nhà cũng ánh lên cảm giác cao cấp trong suốt.
Là nơi thích hợp để Thang Vu Tuệ xuất hiện.
Trong ấn tượng của Khang Giả, dường như Thang Vu Tuệ nên ở nơi như thế này, giống như bốn năm trước, mặc chiếc áo khoác màu xám không đúng lúc đứng ở một nơi vắng vẻ và đầy nắng, mới là một sự không ăn nhập ngoài ý muốn.
Rèm cửa trước cửa sổ sát đất đóng chặt, bị mặt trời nướng thành màu hoàng hôn, chiếu xuống cái bóng của mặt trời chiều, khiến căn phòng có vẻ hơi tối tăm lờ mờ.
Thang Vu Tuệ cởi áo khoác, nói với Khang Giả: “Anh ngồi đi. Em đi rót cho anh cốc nước.”
Cậu lấy một đôi dép lê mới trong tủ giày ra giúp Khang Giả, lại bật điều hòa, còn lấy hai cái gối dựa đặt trên sofa.
Thang Vu Tuệ vào phòng bếp rót nước, Khang Giả thay giày xong ngồi trên sofa, nhìn Thang Vu Tuệ tìm cốc, mở tủ lạnh, rất bận rộn, Khang Giả làm gián đoạn cậu: “Em đừng làm nữa, anh sắp đi rồi, em ngồi xuống trước, chúng ta trò chuyện đi.”
Nhưng mà Thang Vu Tuệ lại như ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tự giày vò trong phòng bếp hồi lâu, cuối cùng bưng hai cốc nước hoa quả và một đĩa hoa quả đi ra.
Cái cốc hơi nặng, lúc đặt trên bàn hơi nghiêng đi, đổ ra một ít chất lỏng màu đỏ, thấm vào mặt thảm len cashmere màu trắng, giống một vết máu không đẹp lắm.
||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||
… Thang Vu Tuệ cúi đầu nói: “Em đi lấy cái khăn.”
“Không sao.” Khang Giả giơ tay lên, không nhẹ không nặng kéo cổ tay cậu lại, “Em cứ mặc kệ nó đi, ngồi xuống trước…”
Thang Vu Tuệ lại đột nhiên hất tay hắn ra giống như điện giật, thấy Khang Giả ngớ ra, bản thân cậu cũng ngẩn người, một lát sau, Thang Vu Tuệ mới dằn lại cảm xúc, quay đầu đi, kiềm chế nói: “Em biết anh muốn hỏi gì… Anh đừng hỏi nữa.”
Bàn tay Khang Giả dừng lại giữa không trung, lại buông xuống, im lặng nhìn Thang Vu Tuệ.
Thang Vu Tuệ hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, miễn cưỡng bình tĩnh lại, “… Thật ra công việc bây giờ của em rất bận, em cũng thật sự không nghĩ nhiều như vậy, lần trước không phải cố ý không trả lời, mà là thật sự không có thời gian.”
Nói xong cậu như một người bị ép đến cùng đường bí lối, nhìn Khang Giả có phần buồn bã, “Chẳng phải chỉ thế thôi à? Tại sao anh nhất định phải đối xử với em như vậy chứ…?”
Khang Giả không nói một lời yên lặng chốc lát, đột nhiên cúi xuống, đối diện với ánh mắt của cậu, nặng nề gọi: “Thang Vu Tuệ.”
Thang Vu Tuệ quay mặt đi, không nói gì nữa, Khang Giả lại đến gần một chút, trầm giọng nói với cậu: “Em biết anh muốn hỏi gì, đó là ‘như vậy’ mà anh nghĩ à?”
Thang Vu Tuệ im lặng ngồi tại chỗ, một lát sau ngẩng đầu lên, cười bảo: “Không phải.”
Khang Giả lẳng lặng nhìn cậu, lát sau đột nhiên đứng lên, đi thẳng tới cửa sổ sát đất.
Thang Vu Tuệ hốt hoảng đứng dậy, vẫn chưa đứng vững đã đuổi tới, bước chân vấp một cái, suýt nữa ngã lăn ra đất.
Cậu nhìn Khang Giả đứng bên cạnh cửa sổ, giọng nói căng thẳng và đau thương trước nay chưa từng có: “A Giả ——!!”
Khang Giả kéo rèm cửa sổ ra, hoàng hôn bên ngoài chiếu vào trong như tuyết, chiếu lên sàn nhà, giống như ánh sáng lọt vào trong phòng tối.
Đó là ánh chiều tà màu vàng kim khiến con người không có cách nào biến mất.
Nơi thành phố nhà cao tầng san sát, như khu rừng xây nên bởi sắt thép, mà trong phòng của Thang Vu Tuệ sáng sủa sạch sẽ, ánh nắng trắng sạch, có một ngọn núi tuyết nằm ở ngoài tầm mắt.
Khang Giả lặng yên đứng trước cửa sổ sát đất, phong cảnh ùn ùn kéo đến sau lưng vẽ ra một lớp viền phản quang cho hắn, trông hắn thật sự như một vị thần, bao trùm trong tất cả những giấc mơ tàn khốc và đẹp đẽ.
Chẳng mảy may thay đổi.
Thang Vu Tuệ như bị đóng đinh tại chỗ, một lúc lâu sau mới ngồi xổm xuống, hơi run rẩy nói: “Tại sao nhất định phải như vậy…?”
Khang Giả bước tới gần từ trong mảng sáng kia, hắn cũng ngồi xổm xuống, vươn tay sờ bên mặt Thang Vu Tuệ, nặng nề gọi cậu: “Thang Thang.”
Dường như hắn rất dịu dàng, lại như không đủ kiên nhẫn, có vẻ không thuần thục như chưa từng làm chuyện này, xen chút cứng nhắc nói với Thang Vu Tuệ: “Em đừng khóc.”
“Tại sao nhất định phải như vậy hả…” Thang Vu Tuệ không ngẩng đầu lên, chỉ lẩm bẩm lặp lại lần nữa.
Khang Giả không biết nên làm thế nào, chỉ có thể ngồi xổm không nói được một lời, giống một ngọn núi yên tĩnh, trầm mặc bầu bạn với tuyết lở và sông chảy.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Thang Vu Tuệ rất nhỏ, nhưng không còn tiếng khóc nức nở nữa.
Cậu nói: “Em không muốn gì cả…”
Lại nói: “Thật đấy.”
Khang Giả không biết nên nói gì, chỉ có thể lau nước mắt trên hai gò má của cậu, lại lặp lại lời nói không có chút tác dụng nào: “Xin lỗi, em đừng khóc.”
Núi tuyết Gongga cách đó mấy trăm cây số lặng lẽ nằm ở nơi xa nó nên ở và thuộc về nó.
Thang Vu Tuệ – một lữ khách khó hiểu từ ngàn dặm không xa đến một thành phố lạ lẫm, làm công việc không thích, sống một cuộc sống cô đơn và thậm chí phòng cũng muốn thuê trên tầng cao nhất.
Cậu thật sự không muốn gì cả, nhưng cậu cũng không muốn bị vạch trần thế này.
Vạch trần thế này khiến cậu cảm thấy mình thực sự rất buồn đau, rất nhàm chán, cũng rất đáng thương.
Chạy đến một thành phố gần nhất, ở một nơi mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngọn núi nơi có người yêu, treo cao tín ngưỡng bên cạnh linh hồn, thậm chí ngay cả cơ thể cũng như tìm được nơi hội tụ, không thể kháng cự lại ngoan ngoãn sống ở đây.
Thang Vu Tuệ đã làm rất nhiều rất nhiều, nhưng trên thực tế cậu không có cảm giác dâng hiến thâm tình không đổi gì đó.
Nhưng cậu thực sự thực sự rất muốn lại nhìn thấy núi tuyết của cậu.
———-
Lời tác giả:
Thành Đô là một trong số ít thành phố trên thế giới mà có thể nhìn thấy núi tuyết trong thành phố. Bởi vì độ cao của Gongga cao hơn mặt nước biển rất nhiều, lại không có gì che chắn, cho nên khi thời tiết rất đẹp, trong không khí không có bụi bặm, ở trong nhà có thể nhìn thấy đỉnh núi tuyết trắng (có thể nhìn thấy nó khoảng 40-50 ngày/một năm).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất