Chương 39: Gương mặt như trải qua muôn sông nghìn núi
Khang Giả kéo rèm cửa lại, Thang Vu Tuệ ngồi trên sofa, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.
Khang Giả ngồi đối diện cậu, im lặng một hồi rồi nói: “Em định làm thế nào?”
Bàn tay Thang Vu Tuệ xoắn vào nhau, cúi thấp đầu nói: “Không định thế nào cả.”
Ánh mắt Khang Giả luôn dừng trên người Thang Vu Tuệ, Thang Vu Tuệ cảm thấy hơi không chịu được, dưới áp lực, cậu nói: “Tuần sau em sẽ về trường, thật sự không muốn thế nào cả.”
Giọng nói của Khang Giả bỗng nhiên trầm xuống, “Về trường?”
Thang Vu Tuệ gật đầu, nói dối trái lương tâm, “Ừm, tuần sau sẽ đi, em vốn cũng chỉ thực tập ở đây.”
Sau mấy giây im lặng, Khang Giả chớp mắt nói: “Về Bắc Kinh à?”
“Ừ, em về tốt nghiệp trước,” Thang Vu Tuệ nghĩ ngợi, “Sau đó cân nhắc ở lại trường làm việc.”
Nói xong Thang Vu Tuệ cố gắng cười một tiếng, tìm đến giọng điệu thoải mái kia: “Dù sao tuổi cũng lớn rồi, cần nuôi gia đình, anh A Giả à.”
Vừa dứt lời, Khang Giả đột nhiên nắm lấy cổ tay Thang Vu Tuệ, mạnh mẽ tới gần cậu, tiếp đó nở nụ cười ngắn ngủi, “Em không cần cố tình nói lời này để thăm dò anh, anh không có cảm giác gì.”
Thang Vu Tuệ sững sờ nhìn cổ tay bị nắm đau, ngơ ngác nói: “Em không muốn thăm dò anh.”
Khang Giả nhìn thẳng vào cậu, một lát sau chỗ cổ tay Thang Vu Tuệ đỏ lên, Khang Giả mới nhẹ nhàng buông cậu ra.
Thang Vu Tuệ bị bóp hơi đau, đang không dấu vết mà xoa cổ tay của mình, lại nghe Khang Giả chợt nói: “Không có thì thôi.”
Cậu khiếp sợ ngẩng đầu, Khang Giả cũng đã ngồi về ghế sofa lúc đầu, cười nhạt một tiếng với Thang Vu Tuệ, “Ý định ban đầu của anh không phải vậy, xin lỗi em.”
Thang Vu Tuệ nghe mà hãi hùng khiếp vía, đây đã là lần thứ hai trong hôm nay cậu nghe thấy Khang Giả nói xin lỗi cậu.
Khiến Khang Giả nói xin lỗi thực sự rất kỳ lạ, câu nói xin lỗi dường như không nên được nói ra từ miệng hắn. Không phải nói Khang Giả không phạm sai lầm, nhưng một người kiêu ngạo như hắn, vốn không quan tâm cái đúng, đương nhiên sẽ chẳng để ý đến cái sai.
Thang Vu Tuệ cảm thấy trước kia có lẽ mình rất muốn lời xin lỗi của Khang Giả, muốn sự thỏa hiệp của Khang Giả và những lời thì thầm của Khang Giả.
Nhưng bây giờ cậu đã hiểu rồi, có lẽ mình không cần, cũng không muốn Khang Giả dùng cách không thích hợp để đối xử với mình, đối xử với thế giới không có trong mắt hắn.
Hai người im lặng ở hai đầu ghế sofa, mỗi một tế bào của Thang Vu Tuệ gần như đã chịu đủ giày vò.
Cậu muốn rời khỏi nơi này, nhưng cậu biết mình lại đang vui vẻ một cách hèn hạ và bí mật, niềm vui này khiến Thang Vu Tuệ cảm thấy đau khổ gấp đôi vì chán ghét bản thân.
Một lát sau, Khang Giả lên tiếng, hắn vẫn bình tĩnh, tỉnh táo, thậm chí là làm tổn thương người khác mà không tự biết.
Hắn chậm rãi nói với Thang Vu Tuệ: “Trở về cũng tốt, em không cần phải đến đây.”
Trái tim Thang Vu Tuệ đập mạnh một cái, trên thực tế trong nháy mắt lại cảm thấy cũng không đau lắm, chỉ có sự cay đắng chết lặng dọc theo thần kinh dần dần lan ra toàn thân.
Cậu cho rằng mình đã mình đồng da sắt, nhưng tổn thương đến từ Khang Giả dù trôi qua bao lâu, vẫn có thể phá vỡ tất cả phòng tuyến do Thang Vu Tuệ xây dựng, chuẩn xác khiến cậu buồn bã một cách bình tĩnh và bất biến.
Thang Vu Tuệ cúi đầu thấp đầu, bản thân cũng thấy Khang Giả nói rất có lý, cậu khẽ nói: “Ừ, em biết.”
Bàn tay buông bên người của Khang Giả hơi khựng lại khó mà phát hiện, hắn nói: “Anh không có ý đó.”
Thang Vu Tuệ gật đầu, hít sâu một hơi rồi đứng lên: “Không sao, em hiểu, nếu không có việc gì nữa anh đi trước đi, em mệt rồi muốn nghỉ ngơi.”
Khang Giả dừng lại, tiếp đó cũng nhanh chóng đứng lên, vòng qua bên cạnh ghế sofa đi ra ngoài.
Bước chân của hắn rất nhanh, trên mặt là vẻ hờ hững, mà bàn tay buông xuống bên cạnh lại đang nắm chặt.
Thang Vu Tuệ sững sờ, Khang Giả đã đi đến trước cửa.
Hắn đột nhiên xoay người cười một tiếng với Thang Vu Tuệ: “Em tiễn anh đến nhà ga đi, anh về đây.”
Thang Vu Tuệ đứng ở một vị trí rất xa, thậm chí không tới gần cửa.
Cậu cúi thấp đầu nói: “Tại sao em phải tiễn anh?”
Khang Giả nhếch khóe miệng cười một tiếng, chiếc răng nanh nho nhỏ kia lại lộ ra, hắn nói với cậu: “Chắc chắn không tiễn à? Vậy chắc là vĩnh biệt rồi, em muốn đứng ở cửa nhà nói tạm biệt với anh?”
Thang Vu Tuệ im lặng nhìn cái bóng của mình đổ xuống sàn nhà, nó được ánh sáng chiếu dài nhỏ và xấu xí, cậu ghét ngay cả cái bóng cũng hướng về phía cửa.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn gật đầu, đi đến cửa thay giày, cùng đi xuống tầng với Khang Giả.
Đi xuống tầng tòa nhà cho thuê, Khang Giả lại nói: “Em ăn cơm chưa? Muốn ăn chút gì không?”
Thang Vu Tuệ lắc đầu, “Tiễn anh đến nhà ga trước, trở về em lại ăn.”
Khang Giả không nói gì, nhìn cậu một cái, sau cùng gật đầu bảo: “Đi thôi.”
Ngồi trên xe taxi, Thang Vu Tuệ nhìn phong cảnh mờ nhạt thành sợi ở bên ngoài qua cửa kính.
Từng tán cây đã lộ ra màu xanh biếc xếp từng tầng trên đầu, ánh sáng được sàng thành từng sợi màu vàng kim, mảng sáng và tối vây quanh không đều nhau, lại lướt qua Thang Vu Tuệ. Những tòa nhà ngoài cửa sổ lóe lên rồi biến mất, đám đông bị mờ thành cái bóng, không nhìn rõ mặt, chỉ có thể lặng lẽ lướt qua từng người một.
Trải nghiệm ngắm cảnh này mơ hồ khiến Thang Vu Tuệ đau nhói, cậu cảm thấy dường như mình chẳng tiến bộ chút nào, sau bao nhiêu năm, trong không khí xinh đẹp, nhàn nhạt khiến con người đau âm ỉ này, cậu vẫn nghĩ đến câu nói năm đó: Rốt cuộc nên tạm biệt người yêu như thế nào.
Khang Giả từ Khang Định lui tới Thành Đô quá nhiều lần, thật ra đã quen thuộc đến mức không cần bất kỳ ai làm gì cùng hắn. Thang Vu Tuệ đứng trong trạm xe khách, vẻ mặt hoảng hốt, mặt mày đau lòng, cậu giống một người sắp đi hơn Khang Giả rất nhiều.
Cậu không nói câu nào, cứ vậy tiễn Khang Giả đến lối vào của trạm xe, cảm thấy mình thực sự bị bệnh không nhẹ, lại muốn ép buộc bản thân trải qua tình cảnh này hết lần này đến lần khác.
Xe buýt đã mua vé và đợi khởi hành, không có thời gian để cho họ nói lời tạm biệt, Khang Giả đứng trước lối vào trạm, vẫy vẫy tay với Thang Vu Tuệ.
Hắn vậy mà vẫn cười, như một giấc mộng đẹp lộng lẫy lặng lẽ cháy thành tro tàn, muốn chia tay với người đã từng không muốn rời xa, “Tạm biệt.”
Tay Thang Vu Tuệ bám chặt bên người, cậu không vẫy tay được, chỉ có thể cố gắng cười một tiếng, “Tạm biệt, A Giả.”
Khang Giả gật đầu, xoay người vào trạm.
Bến xe không có cất cánh và hạ cánh, nhưng Thang Vu Tuệ vẫn nghe được âm thanh ầm ầm, xuyên qua thần kinh của cậu, từ trái tim bắt đầu co rút đau đớn.
Thang Vu Tuệ đứng tại chỗ một lúc, cảm nhận được nỗi đau khổ như trời long đất lở, chậm rãi co ro ngồi xổm xuống, vùi đầu vào trong khuỷu tay.
Cho đến khi có bảo vệ đi tới lo lắng hỏi Thang Vu Tuệ cần giúp đỡ gì không, Thang Vu Tuệ mới ngẩng phắt đầu lên, quay người chạy đến chỗ bán vé.
“Xin chào, tôi muốn mua thêm một vé xe đến Khang Định.”
Người bán vé giật nảy mình, nhìn Thang Vu Tuệ một cái, hơi khó xử đáp: “Hôm nay đã hết rồi, chuyến sớm nhất là vào sáng mai.”
Bàn tay bám trước bệ cửa sổ của Thang Vu Tuệ không ngừng run rẩy: “Làm phiền rồi… Xin cô đấy… Sáng mai, tôi nhất định không dám nữa.”
Người bán vé khó xử nhìn cậu, Thang Vu Tuệ hít sâu hai lần, đứng tại chỗ yên lặng một lát, rồi ngẩng đầu áy náy cười một tiếng, “Xin lỗi, không sao rồi…”
Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau cầm lấy cổ tay vẫn đang run rẩy của Thang Vu Tuệ.
Giọng nói nặng nề của Khang Giả vang lên sau lưng, “Tại sao không dám?”
Toàn thân Thang Vu Tuệ run lên mãnh liệt, cậu khó có thể tin mà quay đầu lại, Khang Giả đứng ngay sau lưng cậu.
Khang Giả không nói lời nào nhìn Thang Vu Tuệ, hắn lại biến thành núi, ánh mắt vừa tĩnh vừa nặng, giống đám mây tụ tan vô hạn trên đỉnh núi, như dòng sông yên tĩnh vây quanh chân núi. Hắn có sự kiêu ngạo Thang Vu Tuệ hiểu, cũng có sự hờ hững Thang Vu Tuệ không hiểu, nhưng điều duy nhất khác với trước kia là…
Khuôn mặt trong mắt hắn lần đầu tiên được thắp sáng.
Bàn tay Khang Giả nắm lấy Thang Vu Tuệ vẫn chưa buông ra, cũng không có ý định buông ra.
Hắn trầm giọng nói: “Thang Vu Tuệ, ba lần rồi.”
Thang Vu Tuệ sợ sệt lại mờ mịt nhìn hắn, nhưng Khang Giả không có ý định tha cho cậu nữa.
Hắn cười một tiếng, mắt cong lên hết cỡ, sự ngọt ngào kia lần đầu tiên lột bỏ xác ngoài, hiện lên từng chi tiết ngay trước mặt Thang Vu Tuệ.
Khang Giả nói: “Cho em một cơ hội nghe lời nói thật, em nghe không?”
Thang Vu Tuệ sững sờ nói: “Gì cơ?”
Khang Giả vẫn cười, vẫn là nụ cười vừa mỏng vừa nhẹ, nhưng không còn xa xôi nữa.
Hắn nói: “Không muốn để em đi.”
Lại kéo Thang Vu Tuệ tới gần hơn, kề sát bên tai cậu, học theo giọng điệu của Thang Vu Tuệ nói: “Thật đấy.”
Khang Giả ngồi đối diện cậu, im lặng một hồi rồi nói: “Em định làm thế nào?”
Bàn tay Thang Vu Tuệ xoắn vào nhau, cúi thấp đầu nói: “Không định thế nào cả.”
Ánh mắt Khang Giả luôn dừng trên người Thang Vu Tuệ, Thang Vu Tuệ cảm thấy hơi không chịu được, dưới áp lực, cậu nói: “Tuần sau em sẽ về trường, thật sự không muốn thế nào cả.”
Giọng nói của Khang Giả bỗng nhiên trầm xuống, “Về trường?”
Thang Vu Tuệ gật đầu, nói dối trái lương tâm, “Ừm, tuần sau sẽ đi, em vốn cũng chỉ thực tập ở đây.”
Sau mấy giây im lặng, Khang Giả chớp mắt nói: “Về Bắc Kinh à?”
“Ừ, em về tốt nghiệp trước,” Thang Vu Tuệ nghĩ ngợi, “Sau đó cân nhắc ở lại trường làm việc.”
Nói xong Thang Vu Tuệ cố gắng cười một tiếng, tìm đến giọng điệu thoải mái kia: “Dù sao tuổi cũng lớn rồi, cần nuôi gia đình, anh A Giả à.”
Vừa dứt lời, Khang Giả đột nhiên nắm lấy cổ tay Thang Vu Tuệ, mạnh mẽ tới gần cậu, tiếp đó nở nụ cười ngắn ngủi, “Em không cần cố tình nói lời này để thăm dò anh, anh không có cảm giác gì.”
Thang Vu Tuệ sững sờ nhìn cổ tay bị nắm đau, ngơ ngác nói: “Em không muốn thăm dò anh.”
Khang Giả nhìn thẳng vào cậu, một lát sau chỗ cổ tay Thang Vu Tuệ đỏ lên, Khang Giả mới nhẹ nhàng buông cậu ra.
Thang Vu Tuệ bị bóp hơi đau, đang không dấu vết mà xoa cổ tay của mình, lại nghe Khang Giả chợt nói: “Không có thì thôi.”
Cậu khiếp sợ ngẩng đầu, Khang Giả cũng đã ngồi về ghế sofa lúc đầu, cười nhạt một tiếng với Thang Vu Tuệ, “Ý định ban đầu của anh không phải vậy, xin lỗi em.”
Thang Vu Tuệ nghe mà hãi hùng khiếp vía, đây đã là lần thứ hai trong hôm nay cậu nghe thấy Khang Giả nói xin lỗi cậu.
Khiến Khang Giả nói xin lỗi thực sự rất kỳ lạ, câu nói xin lỗi dường như không nên được nói ra từ miệng hắn. Không phải nói Khang Giả không phạm sai lầm, nhưng một người kiêu ngạo như hắn, vốn không quan tâm cái đúng, đương nhiên sẽ chẳng để ý đến cái sai.
Thang Vu Tuệ cảm thấy trước kia có lẽ mình rất muốn lời xin lỗi của Khang Giả, muốn sự thỏa hiệp của Khang Giả và những lời thì thầm của Khang Giả.
Nhưng bây giờ cậu đã hiểu rồi, có lẽ mình không cần, cũng không muốn Khang Giả dùng cách không thích hợp để đối xử với mình, đối xử với thế giới không có trong mắt hắn.
Hai người im lặng ở hai đầu ghế sofa, mỗi một tế bào của Thang Vu Tuệ gần như đã chịu đủ giày vò.
Cậu muốn rời khỏi nơi này, nhưng cậu biết mình lại đang vui vẻ một cách hèn hạ và bí mật, niềm vui này khiến Thang Vu Tuệ cảm thấy đau khổ gấp đôi vì chán ghét bản thân.
Một lát sau, Khang Giả lên tiếng, hắn vẫn bình tĩnh, tỉnh táo, thậm chí là làm tổn thương người khác mà không tự biết.
Hắn chậm rãi nói với Thang Vu Tuệ: “Trở về cũng tốt, em không cần phải đến đây.”
Trái tim Thang Vu Tuệ đập mạnh một cái, trên thực tế trong nháy mắt lại cảm thấy cũng không đau lắm, chỉ có sự cay đắng chết lặng dọc theo thần kinh dần dần lan ra toàn thân.
Cậu cho rằng mình đã mình đồng da sắt, nhưng tổn thương đến từ Khang Giả dù trôi qua bao lâu, vẫn có thể phá vỡ tất cả phòng tuyến do Thang Vu Tuệ xây dựng, chuẩn xác khiến cậu buồn bã một cách bình tĩnh và bất biến.
Thang Vu Tuệ cúi đầu thấp đầu, bản thân cũng thấy Khang Giả nói rất có lý, cậu khẽ nói: “Ừ, em biết.”
Bàn tay buông bên người của Khang Giả hơi khựng lại khó mà phát hiện, hắn nói: “Anh không có ý đó.”
Thang Vu Tuệ gật đầu, hít sâu một hơi rồi đứng lên: “Không sao, em hiểu, nếu không có việc gì nữa anh đi trước đi, em mệt rồi muốn nghỉ ngơi.”
Khang Giả dừng lại, tiếp đó cũng nhanh chóng đứng lên, vòng qua bên cạnh ghế sofa đi ra ngoài.
Bước chân của hắn rất nhanh, trên mặt là vẻ hờ hững, mà bàn tay buông xuống bên cạnh lại đang nắm chặt.
Thang Vu Tuệ sững sờ, Khang Giả đã đi đến trước cửa.
Hắn đột nhiên xoay người cười một tiếng với Thang Vu Tuệ: “Em tiễn anh đến nhà ga đi, anh về đây.”
Thang Vu Tuệ đứng ở một vị trí rất xa, thậm chí không tới gần cửa.
Cậu cúi thấp đầu nói: “Tại sao em phải tiễn anh?”
Khang Giả nhếch khóe miệng cười một tiếng, chiếc răng nanh nho nhỏ kia lại lộ ra, hắn nói với cậu: “Chắc chắn không tiễn à? Vậy chắc là vĩnh biệt rồi, em muốn đứng ở cửa nhà nói tạm biệt với anh?”
Thang Vu Tuệ im lặng nhìn cái bóng của mình đổ xuống sàn nhà, nó được ánh sáng chiếu dài nhỏ và xấu xí, cậu ghét ngay cả cái bóng cũng hướng về phía cửa.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn gật đầu, đi đến cửa thay giày, cùng đi xuống tầng với Khang Giả.
Đi xuống tầng tòa nhà cho thuê, Khang Giả lại nói: “Em ăn cơm chưa? Muốn ăn chút gì không?”
Thang Vu Tuệ lắc đầu, “Tiễn anh đến nhà ga trước, trở về em lại ăn.”
Khang Giả không nói gì, nhìn cậu một cái, sau cùng gật đầu bảo: “Đi thôi.”
Ngồi trên xe taxi, Thang Vu Tuệ nhìn phong cảnh mờ nhạt thành sợi ở bên ngoài qua cửa kính.
Từng tán cây đã lộ ra màu xanh biếc xếp từng tầng trên đầu, ánh sáng được sàng thành từng sợi màu vàng kim, mảng sáng và tối vây quanh không đều nhau, lại lướt qua Thang Vu Tuệ. Những tòa nhà ngoài cửa sổ lóe lên rồi biến mất, đám đông bị mờ thành cái bóng, không nhìn rõ mặt, chỉ có thể lặng lẽ lướt qua từng người một.
Trải nghiệm ngắm cảnh này mơ hồ khiến Thang Vu Tuệ đau nhói, cậu cảm thấy dường như mình chẳng tiến bộ chút nào, sau bao nhiêu năm, trong không khí xinh đẹp, nhàn nhạt khiến con người đau âm ỉ này, cậu vẫn nghĩ đến câu nói năm đó: Rốt cuộc nên tạm biệt người yêu như thế nào.
Khang Giả từ Khang Định lui tới Thành Đô quá nhiều lần, thật ra đã quen thuộc đến mức không cần bất kỳ ai làm gì cùng hắn. Thang Vu Tuệ đứng trong trạm xe khách, vẻ mặt hoảng hốt, mặt mày đau lòng, cậu giống một người sắp đi hơn Khang Giả rất nhiều.
Cậu không nói câu nào, cứ vậy tiễn Khang Giả đến lối vào của trạm xe, cảm thấy mình thực sự bị bệnh không nhẹ, lại muốn ép buộc bản thân trải qua tình cảnh này hết lần này đến lần khác.
Xe buýt đã mua vé và đợi khởi hành, không có thời gian để cho họ nói lời tạm biệt, Khang Giả đứng trước lối vào trạm, vẫy vẫy tay với Thang Vu Tuệ.
Hắn vậy mà vẫn cười, như một giấc mộng đẹp lộng lẫy lặng lẽ cháy thành tro tàn, muốn chia tay với người đã từng không muốn rời xa, “Tạm biệt.”
Tay Thang Vu Tuệ bám chặt bên người, cậu không vẫy tay được, chỉ có thể cố gắng cười một tiếng, “Tạm biệt, A Giả.”
Khang Giả gật đầu, xoay người vào trạm.
Bến xe không có cất cánh và hạ cánh, nhưng Thang Vu Tuệ vẫn nghe được âm thanh ầm ầm, xuyên qua thần kinh của cậu, từ trái tim bắt đầu co rút đau đớn.
Thang Vu Tuệ đứng tại chỗ một lúc, cảm nhận được nỗi đau khổ như trời long đất lở, chậm rãi co ro ngồi xổm xuống, vùi đầu vào trong khuỷu tay.
Cho đến khi có bảo vệ đi tới lo lắng hỏi Thang Vu Tuệ cần giúp đỡ gì không, Thang Vu Tuệ mới ngẩng phắt đầu lên, quay người chạy đến chỗ bán vé.
“Xin chào, tôi muốn mua thêm một vé xe đến Khang Định.”
Người bán vé giật nảy mình, nhìn Thang Vu Tuệ một cái, hơi khó xử đáp: “Hôm nay đã hết rồi, chuyến sớm nhất là vào sáng mai.”
Bàn tay bám trước bệ cửa sổ của Thang Vu Tuệ không ngừng run rẩy: “Làm phiền rồi… Xin cô đấy… Sáng mai, tôi nhất định không dám nữa.”
Người bán vé khó xử nhìn cậu, Thang Vu Tuệ hít sâu hai lần, đứng tại chỗ yên lặng một lát, rồi ngẩng đầu áy náy cười một tiếng, “Xin lỗi, không sao rồi…”
Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau cầm lấy cổ tay vẫn đang run rẩy của Thang Vu Tuệ.
Giọng nói nặng nề của Khang Giả vang lên sau lưng, “Tại sao không dám?”
Toàn thân Thang Vu Tuệ run lên mãnh liệt, cậu khó có thể tin mà quay đầu lại, Khang Giả đứng ngay sau lưng cậu.
Khang Giả không nói lời nào nhìn Thang Vu Tuệ, hắn lại biến thành núi, ánh mắt vừa tĩnh vừa nặng, giống đám mây tụ tan vô hạn trên đỉnh núi, như dòng sông yên tĩnh vây quanh chân núi. Hắn có sự kiêu ngạo Thang Vu Tuệ hiểu, cũng có sự hờ hững Thang Vu Tuệ không hiểu, nhưng điều duy nhất khác với trước kia là…
Khuôn mặt trong mắt hắn lần đầu tiên được thắp sáng.
Bàn tay Khang Giả nắm lấy Thang Vu Tuệ vẫn chưa buông ra, cũng không có ý định buông ra.
Hắn trầm giọng nói: “Thang Vu Tuệ, ba lần rồi.”
Thang Vu Tuệ sợ sệt lại mờ mịt nhìn hắn, nhưng Khang Giả không có ý định tha cho cậu nữa.
Hắn cười một tiếng, mắt cong lên hết cỡ, sự ngọt ngào kia lần đầu tiên lột bỏ xác ngoài, hiện lên từng chi tiết ngay trước mặt Thang Vu Tuệ.
Khang Giả nói: “Cho em một cơ hội nghe lời nói thật, em nghe không?”
Thang Vu Tuệ sững sờ nói: “Gì cơ?”
Khang Giả vẫn cười, vẫn là nụ cười vừa mỏng vừa nhẹ, nhưng không còn xa xôi nữa.
Hắn nói: “Không muốn để em đi.”
Lại kéo Thang Vu Tuệ tới gần hơn, kề sát bên tai cậu, học theo giọng điệu của Thang Vu Tuệ nói: “Thật đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất