Chương 11: Giải thoát
Mạc Yến Nam cảm giác mình còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao đã bị An Tiệp dùng một tay đè xuống, thật không biết y làm thế nào mà coi vết thương máu chảy ròng ròng như không đáng kể, sau đó là một hồi bắn phá, từ trong cốt tủy của người đàn ông vẻ ngoài nhã nhặn này có thứ gì đó thị huyết mà điên cuồng, khi y cầm súng, vật kia sẽ thể hiện qua đáy mắt và thần thái của y.
Trong nội tâm của Mạc Yến Nam lại rất bình tĩnh, trên đường gặp mấy phen kinh hãi, mấy lần đã chuẩn bị tốt tinh thần chờ chết, lần nào lần nấy đều cho rằng mình đã tới tuyệt cảnh…… Vì vậy càng ngày càng thản nhiên.
Súng máy nổ vang, lại là một tràng tiếng gào thảm thiết, đỉnh đầu Mạc Yến Nam bị An Tiệp đè nặng, ông nhắm nghiền hai mắt, chờ đợi những thứ kia đi qua, chờ đợi, giết chóc và tranh đấu ngừng lại.
Đến khi ông mở mắt ra thì sắc trời đã sáng lên rồi, An Tiệp nhẹ nhàng buông ông ra, lồng giam trên đầu bọn họ gánh chịu thể trọng của quái vật khổng lồ cùng với uy lực bắn phá của súng máy, cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà sụp xuống, An Tiệp huýt sáo khe khẽ, khẩu súng gác trên vai, cánh tay bị thương dường như chết lặng không còn tri giác bám vào nơi đang chảy xuống dòng máu tím mà nhảy lên mặt đất, y quay đầu lại đưa một cánh tay xuống cho ông: “Nhanh, lên thôi.”
Mạc Yến Nam đột nhiên dâng lên nỗi cảm động không nói nên lời, bất chợt giật mình nghĩ lại trong suốt chặng đường này, đều có một người đàn ông tuấn mỹ vô trù mang theo ý cười như có như không chẳng rõ nguyên nhân như thế mà đưa tay với mình____lên thôi.
Ai nói giữa người với người chỉ như bèo nước gặp nhau?
An Tiệp thấy ông thất thần thì cho rằng ông sợ hãi, cười cười bổ sung một câu: “Không sao đâu, chuỗi ngọc của ông cứ như bùa trừ tà ấy, vừa nãy tôi để ý thấy cái đống trùng đốm sáng kia đều tránh tôi rất xa. Lão Mạc, mắt nhìn của ông chuẩn như vậy, lúc nào về đến trong trấn phải chọn cho tôi mấy thứ đồ may mắn nha?”
Mạc Yến Nam thấy mình thoáng cái trẻ ra đến hai chục tuổi, sau một hồi đấu tranh sinh tử rõ ràng đã quét sạch cả sợ hãi rụt rè mà bốc lên một tia hào hùng của tuổi thanh niên, ông nắm lấy tay An Tiệp đang đưa tới: “Được, chỉ cần cậu mang đủ tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu……”
Ngay cả ánh mặt trời đại mạc muốn nướng chín người dường như cũng trở nên đáng yêu, sống sót sau tai nạn, bỗng chốc thấu hiểu rất nhiều chuyện trước nay nghĩ mãi không ra, Mạc Yến Nam nghĩ tới Lý Tam Nhi và lão Mã an nghỉ trong thành cổ dưới lòng đất kia, lại một lần đại bi đại hỉ, sau đó liền thấu suốt như được người ta xối nước lên đầu.
Đi về cửa sinh tử một lần, sách vở nhân gian đều có thể vứt đi rồi.
Đột nhiên, nụ cười của Mạc Yến Nam vụt tắt____Sau lưng An Tiệp!
Ông không hề suy nghĩ đã vô thức cố sức đẩy mạnh người đàn ông vẻ mặt ung dung không hề hay biết gì trước mặt, tiếp đó ngực bụng bị một vật lạnh lẽo xuyên qua, chất lỏng nóng hổi mang theo nhiệt độ cơ thể chảy ra, ông trông thấy khuôn mặt trợn mắt há mồm của An Tiệp, nhất thời nghĩ bụng, còn chưa thấy người này thất kinh như thế bao giờ.
An Tiệp mở mắt trừng trừng nhìn con mọt sách già kia không biết lấy sức lực ở đâu ra mà đẩy mình lảo đảo, cái chân đao sắc của một con quái vật chưa chết hẳn ở đằng sau cắm sâu vào ngực ông, phút chốc máu tuôn như trút.
Y cơ hồ là vô ý thức bóp cò bắn điên cuồng, quái vật thậm chí còn chưa kịp kêu đã nát be nát bét ngã rầm xuống đất…… đồng thời còn có Mạc Yến Nam.
Bắt các người lúc tới đông đúc lúc đi đơn độc______
Thì ra lời nguyền thành Lục Châu, là thật.
Kính mắt của người giáo sư già đã mất từ lúc ở trong lòng đất, mái tóc hoa râm rối bời che kín cái trán cao, làn da trải qua cuộc hành trình dài không đủ dinh dưỡng mà chuyển vàng như nến, có chỗ còn hiện ra những đốm đồi mồi không rõ lắm, đôi mắt nâu phủ chút đục ngầu liều mạng trợn to, tiêu cự của đồng tử lại càng ngày càng tan rã.
“Giáo sư, lão Mạc!” An Tiệp bắn nát chân quái vật, gian nan đá cái xác khổng lồ của nó sang một bên, nhìn thoáng qua miệng vết thương của người giáo sư già rồi không xem thêm nữa, đời này của y đã thấy qua quá nhiều vết thương rồi, chỉ cần liếc mắt một cái thôi là biết có còn cứu được hay không.
Mạc Yến Nam run run môi, An Tiệp ghé sát tai vào bên miệng ông mới nghe thấy ông nói cái gì
Ông nói: “Thông Thông…… Tiểu Cẩn, Tiểu Du…… Ba…… Không phải một người ba tốt……”
Người giáo sư già nâng tay lên, một tấc, rồi một tấc, sau đó khi bàn tay đưa lên đến ngực thì đột nhiên mất đi sức lực, cái đầu đọc hết thi sử cổ kim vẫn không hiểu thấu thế sự lòng người cùng với đôi tay cầm bút cả đời cuối cùng lại bị buộc phải cầm lấy súng đồng thời hạ xuống.
An Tiệp mím môi, sờ cái túi nhỏ trước ngực ông, mở ra tấm ảnh trong chiếc ví mang cả trái tim ông____ trên đó là ảnh của một nhà năm người, cha mẹ con cái ở bên nhau thuận hòa vui vẻ.
Y ngơ ngác nhìn nụ cười đọng lại trong nháy mắt chụp hình ấy, đại mạc mênh mông, gió cát bao la.
Một âm thanh vỡ tan của cái gì rất nhỏ kéo sự chú ý của y trở về, An Tiệp đờ đẫn cúi đầu, chiếc vòng ngọc xanh siết chặt cổ tay đột nhiên lỏng ra, hẳn là lúc nãy khi nổ súng động tác quá mạnh đã đập vỡ nó, từng hạt từng hạt ngọc từ giữa nứt ra một khe hở, chất lỏng xanh biếc tràn ra, lan trên cổ tay y.
Màu xanh kia như có sinh mạng, từng chút từng chút bám lên thân thể y, nhiệt độ kì dị tăng lên từ ngoài làn da mà trong thân thể lại dần dần lạnh xuống, cái lạnh rất khó hình dung____giống như ngay cả nội tạng cũng đều đông cứng, ý thức An Tiệp chậm rãi mơ hồ.
Y có chút tự giễu nghĩ thầm, thì ra chờ đợi mình lại là nơi này nhỉ.
Dần dần tối đi trong tầm mắt là sa mạc hoang vu, mặt trời, cát vàng…… cồn cát trập trùng, cùng với gió nóng khô hanh như muốn lột sống một tầng da.
Nhiều năm mạo hiểm như vậy, cuối cùng táng mạng ở một nơi người không qua quỷ không tới.
Trong lòng y lại dâng lên cảm giác giải thoát kì dị.
Mộc Liên…… Mộc Liên…… Em có còn chờ anh không?
Ai nhớ đến ngươi, mà ngươi, cuối cùng lại đang nhớ về ai?
Trăng Tần Hoài, tuyết Bá Lăng, thiên thu vạn cổ một đôi người
Một kiếp dung nhan chỉ trong khoảnh khắc mộng đứt lầu cao
Trăm năm ly hận vật đổi sao dời không lưu vết tích
Bắt các người lúc tới đông đúc lúc đi đơn độc.
Trong nội tâm của Mạc Yến Nam lại rất bình tĩnh, trên đường gặp mấy phen kinh hãi, mấy lần đã chuẩn bị tốt tinh thần chờ chết, lần nào lần nấy đều cho rằng mình đã tới tuyệt cảnh…… Vì vậy càng ngày càng thản nhiên.
Súng máy nổ vang, lại là một tràng tiếng gào thảm thiết, đỉnh đầu Mạc Yến Nam bị An Tiệp đè nặng, ông nhắm nghiền hai mắt, chờ đợi những thứ kia đi qua, chờ đợi, giết chóc và tranh đấu ngừng lại.
Đến khi ông mở mắt ra thì sắc trời đã sáng lên rồi, An Tiệp nhẹ nhàng buông ông ra, lồng giam trên đầu bọn họ gánh chịu thể trọng của quái vật khổng lồ cùng với uy lực bắn phá của súng máy, cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà sụp xuống, An Tiệp huýt sáo khe khẽ, khẩu súng gác trên vai, cánh tay bị thương dường như chết lặng không còn tri giác bám vào nơi đang chảy xuống dòng máu tím mà nhảy lên mặt đất, y quay đầu lại đưa một cánh tay xuống cho ông: “Nhanh, lên thôi.”
Mạc Yến Nam đột nhiên dâng lên nỗi cảm động không nói nên lời, bất chợt giật mình nghĩ lại trong suốt chặng đường này, đều có một người đàn ông tuấn mỹ vô trù mang theo ý cười như có như không chẳng rõ nguyên nhân như thế mà đưa tay với mình____lên thôi.
Ai nói giữa người với người chỉ như bèo nước gặp nhau?
An Tiệp thấy ông thất thần thì cho rằng ông sợ hãi, cười cười bổ sung một câu: “Không sao đâu, chuỗi ngọc của ông cứ như bùa trừ tà ấy, vừa nãy tôi để ý thấy cái đống trùng đốm sáng kia đều tránh tôi rất xa. Lão Mạc, mắt nhìn của ông chuẩn như vậy, lúc nào về đến trong trấn phải chọn cho tôi mấy thứ đồ may mắn nha?”
Mạc Yến Nam thấy mình thoáng cái trẻ ra đến hai chục tuổi, sau một hồi đấu tranh sinh tử rõ ràng đã quét sạch cả sợ hãi rụt rè mà bốc lên một tia hào hùng của tuổi thanh niên, ông nắm lấy tay An Tiệp đang đưa tới: “Được, chỉ cần cậu mang đủ tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu……”
Ngay cả ánh mặt trời đại mạc muốn nướng chín người dường như cũng trở nên đáng yêu, sống sót sau tai nạn, bỗng chốc thấu hiểu rất nhiều chuyện trước nay nghĩ mãi không ra, Mạc Yến Nam nghĩ tới Lý Tam Nhi và lão Mã an nghỉ trong thành cổ dưới lòng đất kia, lại một lần đại bi đại hỉ, sau đó liền thấu suốt như được người ta xối nước lên đầu.
Đi về cửa sinh tử một lần, sách vở nhân gian đều có thể vứt đi rồi.
Đột nhiên, nụ cười của Mạc Yến Nam vụt tắt____Sau lưng An Tiệp!
Ông không hề suy nghĩ đã vô thức cố sức đẩy mạnh người đàn ông vẻ mặt ung dung không hề hay biết gì trước mặt, tiếp đó ngực bụng bị một vật lạnh lẽo xuyên qua, chất lỏng nóng hổi mang theo nhiệt độ cơ thể chảy ra, ông trông thấy khuôn mặt trợn mắt há mồm của An Tiệp, nhất thời nghĩ bụng, còn chưa thấy người này thất kinh như thế bao giờ.
An Tiệp mở mắt trừng trừng nhìn con mọt sách già kia không biết lấy sức lực ở đâu ra mà đẩy mình lảo đảo, cái chân đao sắc của một con quái vật chưa chết hẳn ở đằng sau cắm sâu vào ngực ông, phút chốc máu tuôn như trút.
Y cơ hồ là vô ý thức bóp cò bắn điên cuồng, quái vật thậm chí còn chưa kịp kêu đã nát be nát bét ngã rầm xuống đất…… đồng thời còn có Mạc Yến Nam.
Bắt các người lúc tới đông đúc lúc đi đơn độc______
Thì ra lời nguyền thành Lục Châu, là thật.
Kính mắt của người giáo sư già đã mất từ lúc ở trong lòng đất, mái tóc hoa râm rối bời che kín cái trán cao, làn da trải qua cuộc hành trình dài không đủ dinh dưỡng mà chuyển vàng như nến, có chỗ còn hiện ra những đốm đồi mồi không rõ lắm, đôi mắt nâu phủ chút đục ngầu liều mạng trợn to, tiêu cự của đồng tử lại càng ngày càng tan rã.
“Giáo sư, lão Mạc!” An Tiệp bắn nát chân quái vật, gian nan đá cái xác khổng lồ của nó sang một bên, nhìn thoáng qua miệng vết thương của người giáo sư già rồi không xem thêm nữa, đời này của y đã thấy qua quá nhiều vết thương rồi, chỉ cần liếc mắt một cái thôi là biết có còn cứu được hay không.
Mạc Yến Nam run run môi, An Tiệp ghé sát tai vào bên miệng ông mới nghe thấy ông nói cái gì
Ông nói: “Thông Thông…… Tiểu Cẩn, Tiểu Du…… Ba…… Không phải một người ba tốt……”
Người giáo sư già nâng tay lên, một tấc, rồi một tấc, sau đó khi bàn tay đưa lên đến ngực thì đột nhiên mất đi sức lực, cái đầu đọc hết thi sử cổ kim vẫn không hiểu thấu thế sự lòng người cùng với đôi tay cầm bút cả đời cuối cùng lại bị buộc phải cầm lấy súng đồng thời hạ xuống.
An Tiệp mím môi, sờ cái túi nhỏ trước ngực ông, mở ra tấm ảnh trong chiếc ví mang cả trái tim ông____ trên đó là ảnh của một nhà năm người, cha mẹ con cái ở bên nhau thuận hòa vui vẻ.
Y ngơ ngác nhìn nụ cười đọng lại trong nháy mắt chụp hình ấy, đại mạc mênh mông, gió cát bao la.
Một âm thanh vỡ tan của cái gì rất nhỏ kéo sự chú ý của y trở về, An Tiệp đờ đẫn cúi đầu, chiếc vòng ngọc xanh siết chặt cổ tay đột nhiên lỏng ra, hẳn là lúc nãy khi nổ súng động tác quá mạnh đã đập vỡ nó, từng hạt từng hạt ngọc từ giữa nứt ra một khe hở, chất lỏng xanh biếc tràn ra, lan trên cổ tay y.
Màu xanh kia như có sinh mạng, từng chút từng chút bám lên thân thể y, nhiệt độ kì dị tăng lên từ ngoài làn da mà trong thân thể lại dần dần lạnh xuống, cái lạnh rất khó hình dung____giống như ngay cả nội tạng cũng đều đông cứng, ý thức An Tiệp chậm rãi mơ hồ.
Y có chút tự giễu nghĩ thầm, thì ra chờ đợi mình lại là nơi này nhỉ.
Dần dần tối đi trong tầm mắt là sa mạc hoang vu, mặt trời, cát vàng…… cồn cát trập trùng, cùng với gió nóng khô hanh như muốn lột sống một tầng da.
Nhiều năm mạo hiểm như vậy, cuối cùng táng mạng ở một nơi người không qua quỷ không tới.
Trong lòng y lại dâng lên cảm giác giải thoát kì dị.
Mộc Liên…… Mộc Liên…… Em có còn chờ anh không?
Ai nhớ đến ngươi, mà ngươi, cuối cùng lại đang nhớ về ai?
Trăng Tần Hoài, tuyết Bá Lăng, thiên thu vạn cổ một đôi người
Một kiếp dung nhan chỉ trong khoảnh khắc mộng đứt lầu cao
Trăm năm ly hận vật đổi sao dời không lưu vết tích
Bắt các người lúc tới đông đúc lúc đi đơn độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất