Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

Chương 1: Thượng tiên là quả trứng đáng thương

Sau
"Ào ——"

Bàn tay đang đè một cái đầu đầy lông xuống, hắn toàn lực rút tay ra, lúc Quý Hạo rút tay về thậm chí còn cảm thấy cơ bắp của cánh tay đau nhức.

Hắn ngạc nhiên một hồi, bây giờ mới nhận ra bản thân đang ngâm mình trong nước.

Nước bể bơi xanh biếc, sóng nước dao động, cơ thể hắn đang đung đưa không ngừng.

Đây là một bể bơi.

Hoặc là...

Quý Hạo cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện cũng không phải như thế.

Nước này rất sâu.

Đường kẻ ô vuông màu đen uốn lượn trong nước giống như những cái miệng đang cười to, một khuôn mặt thanh tú tinh xảo như chứa đầy ánh sáng tựa một nàng tiên cá bơi từ dưới nước sâu lên.

Trong khi sợi tóc trôi nổi trên mặt nước thì hắn nhìn thấy sự tức giận đang cuồn cuộn trong đôi mắt đen trắng của cậu.

Giây tiếp theo

Chân đã bị người này ôm chặt.

Ôm chặt lấy chân hắn kéo vào trong nước, Quý Hạo không kịp đề phòng xử lý bị sặc một ngụm nước, cảm giác nhức mũi tức thì xông lên não, tim phổi cùng nhau đau nhói.

Hắn vô thức vuốt ngón tay thành móng vuốt, khớp ngón tay duỗi ra từng vệt trắng bệch tựa hồ có thứ gì muốn mạnh mẽ tiến ra.

"Ùng ục ục ——"

Bọt nước màu bạc xoay tròn qua trước mắt hắn, lăn qua lộn lại mạnh mẽ lao tới trước, cùng xông lên còn có người kéo hắn xuống nước, trong chớp mắt, hắn nhìn thấy trên khuôn mặt trẻ con kia lộ ra một tia đắc ý.

Trong đôi mắt đen sáng lên những tia giảo hoạt

Quý Hạo lấy lại tinh thần.

Nhanh chóng tiêu tán ma khí sắp tràn ra khỏi ngón tay hắn.

Đây đã là thế giới thứ ba.

Cuối cùng cũng thành công rồi sao?

Quý Hạo vặn người, bơi theo thân ảnh kia. Nhưng đến cùng vẫn chậm một bước, người bơi ở phía trước thật giống như cá gặp nước, sải tay hai ba lần đã bơi ra xa, chờ khi Quý Hạo nổi lên khỏi mặt nước thì cậu đã chống thành ao nhảy lên.

Sau đó quay người chống nạnh, mặt mày hớn hở nhìn hắn giơ một ngón giữa.

"....."Quý Hoài nhìn ngón giữa ấy xong, thiếu niên liền hoảng sợ mà chạy mất, đuôi lông mày hắn nhướng lên,cảm thấy buồn cười.

Nhìn bóng lưng đang dần đi xa, Quý Hạo quyết định không đuổi theo nữa mà đưa mắt nhìn quanh một vòng.

Nhanh chóng cho ra đánh giá thế giới nhỏ này là thế giới hiện đại.

Đây hẳn là một hồ bơi nhưng hồ bơi mà hắn đang ngâm mình là khu nhảy cầu, hồ bơi sâu chừng năm mét gây ấn tượng không thể giải thích, ngửa đầu nhìn lại thì có thể trông thấy khu cầu nhảy dài chừng mười mét.

Quý Hạo bơi từ từ đến mép nước cũng không vội vàng lên bờ mà nhắm mắt lặng im suy nghĩ một hồi, màn sương đen cuồn cuộn dưới mắt, bối cảnh thế giới đang hiện ra trong không khí, hắn tìm tới những thứ liên quan tới Nguyễn Minh Trì, nhìn kỹ bối cảnh liên quan của chính mình

Rồi sau đó nhướng mày.

Nguyễn Minh Trì, người hắn muốn tìm kiếm chính là người vừa mới trốn thoát kia.

Làm chủ nhân của thế giới, con trai của vận mệnh, số mệnh của cậu thật sự không tốt.



Tuổi thơ của Nguyễn Minh Trì trải qua không suôn sẻ, cha bị bại liệt, mẹ thì bỏ rơi, cậu được chú hai nuôi dưỡng ở bên người nhận hết khinh thường, sau này được chú hai gửi cậu đến sống trong trường thể thao thành phố thì hoàn toàn buông tay mặc kệ

Đứa trẻ không còn đường lui thì càng thêm liều mạng, huống chi ông trời thưởng cơm chỉ học bơi lội hai năm đã dễ dàng trúng tuyển vào đội tuyển của tỉnh, vốn nên coi đây là điểm xuất phát từ đây ra khơi để chinh phục thế giới bơi lội.

Nhưng trẻ mồ côi, thiên tà còn thêm tuổi trẻ nóng tính không thích sống chung với người khác, đủ loại nguyên nhân khiến Nguyễn Minh Trì ở đội tuyển của tỉnh cũng trôi qua không dễ dàng. Luôn có người cảm thấy cậu mềm yếu dễ bắt nạt, cậu có ý dựa vào chính mình chứng minh bản thân với đồng đội, học trưởng, huấn luyện viên, giáo viên, ngoại trừ các thành viên nữ trong đội thấy cậu đáng thương mà chăm sóc thì Nguyễn Minh Trì xung quanh bốn bề là địch đúng là đáng thương.

Đã là 9102! (*)

(*) 9102: Từ đảo ngược của 2019.

Tại sao còn có người tự làm khổ mình như vậy?

Nhớ lại cảnh vừa rồi, nguyên chủ đang bắt nạt Nguyễn Minh Trì, đúng lúc ý thức của hắn của mình phủ xuống. Bàn tay vội vàng thu lại tạo cơ hội cho Nguyễn Minh Trì chống trả.

Cẩn thận nhớ lại lúc trước thì thật sự không có thâm cừu đại hận gì. Học kỳ mới bắt đầu, huấn luyện viên mang về một thành viên mới, kéo vào chung với thành viên cũ, thiếu niên kia không thích cười nói còn hơi đụng chạm thì giãy nảy rất không dễ ở chung. Huấn luyện viên không biết thế nên lúc đang huấn luyện thì dùng Nguyễn Minh Trì như tài liệu giảng dạy, răn dạy những thành viên cũ như bọn họ.

—— "Các cậu nhìn Nguyễn Minh Trì đi, nhỏ hơn so với các cậu, muốn thái độ có thái độ, muốn năng lực có năng lực. Nghĩ thành tích là từ trên trời rơi xuống sao? Nếu các cậu nghĩ như vậy thì biến khỏi đây sớm cho tôi!"

Đây là chọc một tổ ong vò vẽ.

Bị so sánh với "Nguyên chủ" có không ít người liên tục không ngừng nhảy ra "Thay trời hành đạo".

Phân loại, đồng đội pháo hôi.

Loại người sống không quá ba tập.

Quý Hạo nhìn thấu nguyên nhân cũng thăm dò rõ vận mệnh của Nguyễn Minh Trì, tiếp theo lấy lại tinh thần, nhéo sống mũi rồi đột nhiên bật cười.

Nguyễn Minh Trì đường đường Nguyễn thượng tiên "Bất Tư Lượng" vậy mà ở trong huyễn cảnh lưu lạc tới mức bị người bình thường khi dễ ức hiếp, xem ra mình ở bên ngoài đánh y trọng thương nên trong tiềm thức khiến y cảm thấy mình thật "Yếu" như vậy.

Biết được tình hình trước đó, Quý Hạo thong dong hơn rất nhiều, từ từ vịn lan can bên bờ, bước lên chiếc thang thép màu bạc trèo lên

Cơ thể thích ứng với sức nổi trong nước, bất chợt bay vào không trung, nặng như cục sắt.

Quý Hạo nhướng mày, độ khó của thế giới này dường như khó hơn hắn nghĩ một chút.

Sức mạnh của thiên ma không thể sử dụng lại là thân thể của một người bình thường, làm sao hắn có thể bù đắp tội nghiệt hắn gây ra cho Nguyễn thượng tiên.

"Rầm rầm —— "

Quý Hạo lên bờ, dòng nước dần chảy xuống theo thân hình tráng kiện của hắn, hắn ôm bả vai xoay mấy lần, nhìn qua, tuy rằng hắn bây giờ thân phận khác rất nhiều nhưng nói thế nào cũng coi gần quan được lộc.

Sẽ ổn thôi.

Vừa đi vừa vuốt ve mạch thế giới, từng giọt nước chảy xuống một chỗ, bước chân ung dung đến phòng thay quần áo.

Hôm nay là ngày nghỉ của tỉnh đội chỉ có thành viên chăm chỉ sẽ luyện tập, Quý Hạo đương nhiên sẽ không rồi, hắn chính là biết Nguyễn Minh Trì ở chỗ này mới chạy tới, cho nên trong phòng thay quần áo lúc này không có ai khác.

Đi ra từ hướng bể bơi, nơi đầu tiên hắn đi ngang qua là phòng tắm, có tiếng nước chảy trong buồng với tầm màn cửa kéo chặt, tiếng "Ào ào" vang lên không ngừng, không cần phải nói chắc chắn Nguyễn Minh Trì ở bên trong.

Quý Hạo đi đến bên cạnh, bước chân hơi khựng lại rồi bước nhanh tới, thật sự không thể nào tưởng tượng được cảnh hai người đàn ông trần như nhộng, cảnh tượng giương cung bạt kiếm nói chuyện, bỏ qua bỏ qua.

Chắc là Nguyễn Minh Trì cố ý muốn tránh Quý Hạo cho nên Quý Hạo thay xong quần áo xong rồi đợi thật lâu, người kia mới cầm khăn tắm đi ra, trông thấy Quý Hạo đang ở trong phòng thay quần áo đợi mình thì trước tiên ngạc nhiên, tiếp đó vẻ mặt lạnh xuống, mắt thường nhìn thấy cơ bắp trên người căng thẳng.

Quý Hạo ngồi dạng chân ở trên ghế dài, vẻ ngoài bây giờ của cơ thể này có bảy tám phần tương tự hắn, cười hay không cười thì trời sinh ra một cỗ khí tức xấu xa rơi vào trong mắt của Nguyễn Minh Trì đó chính là khiêu khích.

Nguyễn Minh Trì mím khóe miệng, mở ra khăn tắm quấn quanh eo. Ranh giới cơ thể giữa thiếu niên và thanh niên cao gầy, vòng eo không đủ một nắm tay, khăn mặt nhỏ như vậy mà cũng có thể quấn chặt, vòng eo này nhất định có thể khiến cho các cô gái phát cuồng.

Nhưng mà Nguyễn Minh Trì làm những điều này là muốn đánh nhau đấy.

Quý Hạo cũng không có ý định đánh nhau với cậu.

Hắn tiến vào thế giới ý thức của Nguyễn Minh Trì chính là để tự cứu mình, ai bảo hắn xuyên qua một quyển tiểu thuyết sảng văn thăng cấp tên là [Thiên Sát Tôn Giả], thế giới đầu tiên hắn là boss phản diện cuối cùng của nhân vật chính.



"Gieo một trăm lần nhân kiểu gì cũng gặp một lần quả".

Thiên ma hại chết sư phụ của nhân vật chính, nhân vật chính liền muốn giết thiên ma báo thù cho sư phụ.

Cho nên.

Thiên ma = Quý Hạo

Sư phụ = Nguyễn Minh Trì.

Quý Hạo vẫn còn nhớ một cảnh cách đây không lâu hắn mới xuyên qua thì đứng trên chiến trường máu chảy thành sông, tất cả mọi người đều hét lên - "Thiên ma xuất thế!"

Ngay sau đó, một người nam tử cả người áo trắng đội cao quan ôm một cây đàn từ trong đám người bay ra, nói thật, nam tử kia chắc chắn là người hào hoa phong nhã nhất mà hắn từng gặp, vẻ ngoài là một chuyện, mấu chốt là y đang bay, đang bay! Nhanh nhẹn như trích tiên, tay áo múa theo gió, lúc ấy Quý Hạo kinh diễm đến mức quên hít thở.

Đáng tiếc anh chàng đẹp trai này muốn liều mạng với hắn, muốn ngọc đá cùng vỡ! Muốn đồng quy vu tận! Muốn, giết hắn!

Đương nhiên hắn không thể bó tay chịu trói, tự nhiên cũng chỉ có thể cùng hắn đánh nhau một trận, cuối cùng đánh gãy đàn giết được người gây họa lớn.

Nguyễn Minh Trì, sư phụ của nhân vật chính lại bị hắn hơi kém chút đánh bại, từ đó bản thân trở thành nhân vật phản diện cuối cùng mở đường cho nhân vật chính.

Sau đó sẽ phải chờ đại rất lâu để nhân vật chính được thăng cấp... và chờ chết.

Cũng không phải kẻ ngốc không biết gì, Quý Hạo thật sự muốn ngồi chờ chết sao?

Phải tự cứu lấy mình thôi.

Cho nên Quý Hạo chạy vào thần thức Nguyễn Minh Trì đang trọng thương hấp hối, chữa trị dây đàn của y.

Có tất cả bảy dây đàn liên quan đến ba hồn bốn phách, trước mắt trông như con nhím nhỏ là Nguyễn Minh Trì là một trong những dây đàn.

Quý Hạo nhìn Nguyễn Minh Trì thì nghĩ tới thượng cổ thần khí bạch ngọc, đàn Vô Hoa bị một chưởng của mình vỗ nát, tiếng dây đàn rên rỉ khi bị nứt ra, tưởng tượng đến những dây đàn kia là thiếu niên trước mắt, ác quá!

Lúc mở miệng ra, giọng Quý Hạo mềm mại xuống nói: "Chuyện trước đó cho tôi xin lỗi, tôi ép cậu xuống nước, cậu kéo tôi xuống uống một ngụm nước có thể hòa nhau không?"

Nguyễn Minh Trì lạnh như băng nhìn hắn, mặc dù không có biểu hiện gì nhưng Quý Hạo lại nhìn ra được mỉa mai trong mắt cậu.

Cũng đúng, phạm tội có chủ đích và phòng ngự phản kích là hai khái niệm.

"Vậy cậu nói xem, tôi còn có thể làm gì?" Quý Hạo không giỏi dỗ người khác trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao.

Nguyễn Minh Trì không trả lời hắn nhưng dùng ánh mắt cho hắn biết một đáp án —— chớ đụng ông đây!

Khó mà làm được.

Quý Hạo nói: "Cậu không nói, tôi không đi."

Nguyễn Minh Trì kinh ngạc nhìn người chợt nũng nịu như một đứa trẻ, khóe mắt híp lại nhỏ bé đến không thể nhận ra, sau đó đi tới mình tủ quần áo bên cạnh thay quần áo. Tốc độ thay quần áo rất nhanh mà từ đầu đến cuối đều ở trạng thái phòng bị, thậm chí có thể nhìn rõ đường nét tấm lưng căng cứng như có sức mạnh đang tuôn trào.

Quý Hạo bỗng di chuyển, đặt chân của mình sang một bên.

Động tác thay quần áo của Nguyễn Minh Trì dừng lại, cậu cụp mắt hé miệng dùng khóe mắt quan sát hắn. Đột nhiên khiến Quý Hạo nhớ tới bộ dáng của chó con nhe răng, nếu khiến nó sợ hãi không biết có thể nghe thấy tiếng "Gừ gừ" cảnh áo trong cổ họng phát ra hay không.

"A!" Quý Hạo bỗng muốn cười một cái.

Hắn và Nguyễn thượng tiên "Bất Tư Lượng" cũng không quen, mới gặp mặt đã đánh nhau cho nên trong trí nhớ của Quý Hạo, người kia rất đẹp nhưng rất hung dữ. Nhưng Nguyễn Minh Trì trước mắt thì chỉ là giả vờ cũng chỉ là bày ra tư thế hung dữ.

Hơi đáng yêu.

________________

Edit: Bất Tư Lượng nghĩa là không âu lo, không lo lắng và cũng cùng ý nghĩa với tên truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau