Chương 10
Editor: Lạc Tâm Vũ
Phấn viết trong tay Chử Diễm hạ xuống một nét cuối cùng, xoay người để viên phấn vào hộp bên cạnh, ánh mắt quét xuống lớp học một chút, dừng ở vị trí bên phải gần cửa sổ nhất: “Tưởng Nguyên, trình bài suy nghĩ về đề tài này một chút.”
“Vâng.”
Tưởng Nguyên từ chỗ ngồi đứng lên, sắp xếp sơ qua ý nghĩ một chút thì bắt đầu giải thích.
Chờ cậu ta nói xong, Chử Diễm gật đầu để cậu ngồi xuống, ánh mắt vô ý rơi vào chỗ ngồi bên cạnh.
Quan hệ của Diệp Chuẩn và Tưởng Nguyên rất tốt, bình thường chỉ cần lớp Tưởng Nguyên bọn họ có tiết của Chử Diễm, nhất định Diệp Chuẩn cũng có mặt, mỗi lần khi Chử Diễm để Tưởng Nguyên trả lời câu hỏi, đều có thể thấy Diệp Chuẩn vẫy tay thành một đường cung nhỏ, đôi mắt cong cong nhìn anh cười.
Trừ lần đó ra, cho dù không phải tiết của lớp Tưởng Nguyên, chỉ cần là tiết của Chử Diễm, Diệp Chuẩn cũng chưa từng bỏ qua một tiết nào, đến nỗi khi cậu tới, Chử Diễm lên lớp cũng lại nhìn vị trí ngồi của cậu bên cửa sổ theo thói quen.
Vậy mà hôm nay ngồi bên cạnh Tưởng Nguyên lại không phải là Diệp Chuẩn, mà là một bạn nam trong lớp.
Tối qua cái người nhìn thẳng mình nói ngày mai gặp kia đến hôm nay chưa từng xuất hiện.
Chử Diễm thản nhiên thu hồi ánh mắt, tiếp tục giảng bài.
11h50, Chử Diễm tuyên bố tan học, Diệp Chuẩn vẫn chưa xuất hiện.
Ngày hôm sau lên lớp, vị trí Diệp Chuẩn hay ngồi thường ngày lại thay đổi những người khác, thậm chí hai ngày chưa xuất hiện.
Ngày thứ ba cũng như vậy.
Thanh niên vẫn luôn giơ tay trên lớp, sẽ không trả lời đề tài nhưng vẻ mặt lại thản nhiên cười nói “Em muốn nói vài lời với thầy” kia giống như đột nhiên biến mất.
Nhìn học sinh nối đuôi ra, Chử Diễm lên tiếng gọi Tưởng Nguyên đi qua trước mặt lại, đợi những người khác rời đi mới hỏi: “Hôm nay có một mình cậu?”
Tưởng Nguyên nhìn bạn học đang chờ cậu ở ngoài cửa, hơi sửng sốt mới phản ứng kịp: “Ừm, hôm nay Tiểu Chuẩn không đến.” Nói xong thấy Chử Diễm hơi nhíu mày, còn nói, “Giáo sư, ngài tìm Tiểu Chuẩn có chuyện gì không?”
“Không.” Chử Diễm không muốn nhiều lời, chỉ khoát tay để cậu rời đi, bản thân cũng thu dọn đồ đạc rời phòng học.
Hôm nay Chử Diễm chỉ có tiết buổi sáng, về văn phòng cất kĩ văn kiện môn học, anh đến bồn rửa tay cạnh cửa sổ rửa sạch bụi phấn lưu lại trên tay, điện thoại để ở mặt bàn vang lên.
Thuận tay rút mấy tờ khăn giấy ở hộp bên cạnh lau khô tay, Chử Diễm đi tới nhận điện thoại, vừa nói vừa kéo ngăn tủ của bàn làm việc ra, chuẩn bị lấy chìa khóa ra ngoài.
Bánh xe ngăn kéo hơi kẹt, dùng lực hai lần mới kéo được ra, vì dùng sức quá mạnh, khiến một cuốn vở ở trong cùng của ngăn kéo trượt ra ngoài.
Tay Chử Diễm dừng lại, lời nói cũng ngừng lại.
“Làm sao vậy?” Giang Thừa nghe thấy tiếng động, lên tiếng hỏi thăm.
"Không có việc gì, lát nữa gặp.” Chử Diễm cúp điện thoại, để di động sang một bên, đưa tay cầm cuốn vở kia.
Cuốn vở là để Diệp Chuẩn viết bản kiểm điểm lúc trước, chỉ là một chữ của bản kiểm điểm chưa viết, lại đầy trên của Chử Diễm anh.
Mở ra trang thứ nhất, đập vào mắt chính là hai chữ “Chử Diễm” bình thường nhưng cực kì nắn nót.
Lấy khiếu thẩm mĩ của Chử Diễm mà nói, nét chữ này của Diệp Chuẩn thật ra không coi là gì, khi bọn anh ở nhà họ Chử, bất kì một đứa trẻ nào, trước khi đi học, luyện tập thư pháp là yêu cầu cơ bản nhất.
Nhưng vừa nghĩ tới lúc đó Diệp Chuẩn ở bên cạnh chăm chú mà viết vài tờ này, trong mỗi nét không có nét viết ẩu nào, còn có bộ dáng cậu cúi đầu khóe miệng hơi nhếch lên khi ấy, Chử Diễm lại không thể nói ra một lời trách cứ, chỉ hời hợt nói một câu để cậu luyện chữ.
Chử Diễm cho rằng mình cảm thấy Diệp Chuẩn sốt ruột thẳng thắn bày tỏ sự yêu thích như vậy là phiền phức, nhưng không ngờ bản thân chẳng biết từ lúc nào, lại nhớ rõ vẻ mặt khi cậu cúi đầu khẽ cười.
Ánh mắt rơi trên tài khoản WeChat ở tờ cuối cùng, Chử Diễm nhìn một lát, trong lòng hiện lên một ý nghĩ.
Vậy mà ngồi yên lặng một lát, cuối cùng anh vẫn gập vở lại, để vào ngăn kéo, cầm chìa khóa xe rời khỏi phòng làm việc.
Buổi chiều đánh bóng với Giang Thừa xong, Chử Diễm ăn cơm tối đơn giản với đối phương mới về nhà.
Tiểu Ngũ thích dính anh, vừa mở cửa đã nhảy tới từ bên cầu thang, vài bước thì nhảy đến lòng anh. Chử Diễm ôm nó, để chìa khóa trong tay lên trên tủ giày, đổi dép vào nhà, mở đồ hộp cho nó, mới đi lên tầng tắm rửa.
Lúc tắm rửa xong, Tiểu Ngũ đã ăn hết thức ăn, đang nằm sấp trên sofa để tiêu hóa, nhìn thấy anh xuống, lười biếng kêu meo meo.
Rót cốc nước ấm từ trong phích nước ra, Chử Diễm bưng cốc ngồi xuống ghế sofa, tiện thể mở ti vi xem tin tức.
Tiểu Ngũ theo thói quen cọ cọ vào lòng anh, đầu cọ vào lòng bàn tay của anh, sau đó ngẩng đầu chờ mong nhìn anh, nhỏ giọng làm nũng: “Meo meo~”
“Dính người như vậy.” Chử Diễm cười một cái, đưa tay sờ đầu nó, không hiểu sao nhớ đến hôm đấy Diệp Chuẩn cũng mong đợi mà nhìn mình như thế, muốn tới nhà làm khách.
Lúc đó bản thân không muốn từ chối cậu, nhưng biểu đạt sai làm cậu hiểu lầm ý tứ của mình, cứ thế chút mong chờ trong mắt cậu cũng biến mất.
Nghĩ tới đây, động tác vuốt ve Tiểu Ngũ của Chử Diễm ngừng lại, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường.
___20:23
Với sinh hoạt của Diệp Chuẩn mà nói, lúc này hẳn là lúc cuộc sống về đêm của cậu bắt đầu.
Chử Diễm không biết có phải buổi tối cậu chơi ở quán bar quá muộn, buổi sáng không dậy được, cho nên mấy hôm nay chưa đến đi học, hoặc là tối hôm đó mình tỏ ý không nể mặt khiến cậu cảm thấy không vượt qua được.
Đương nhiên còn có một khả năng là, Diệp Chuẩn cảm thấy mình không thú vị, cũng không đến học nữa, dù sao cậu đẹp lại cá tính như thế, tự nhiên không thiếu người yêu thích ở bên cạnh.
Ví dụ như hôm đó ở quán bar, ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi kia luôn rơi trên người Diệp Chuẩn.
Thật ra mặc kệ người nào, Diệp Chuẩn không dây dưa nữa, đều thuận theo ý của bản thân, dù trên phương diện sinh hoạt hay die nd da nl e q uu ydo n tính cách thì hai người cũng không phải là một kiểu người, không thích hợp cho mối quan hệ xa hơn, trở lại trạng thái không biết nhau như trước cũng rất tốt.
“Meo~”
Tiểu Ngũ không chiếm được câu trả lời, lấy phần nệm êm ở chân trước vỗ vỗ vào tay Chử Diễm.
Chử Diễm lấy lại tinh thần, dùng ngón tay cái xoa xoa trán của nó để an ủi.
Tiểu Ngũ khéo léo liếm liếm lòng bàn tay của anh.
Bất kể một chuyện gì, con người luôn có thể phân tích từng đạo lý dựa trên các quy tắc, một khi thật sự muốn làm thì chưa chắc có thể lưu loát dứt khoát như vậy.
Âm cuối của thanh niên kéo cao lên, dường như mỗi một tiếng “giáo sư Chử” mang theo vô vàn tình cảm còn ở bên tai, làm rung động mặt hồ nội tâm đã yên ả rất lâu kia.
Chử Diễm khẽ thở dài, cuối cùng đưa tay cầm di động trên bàn trà, mở WeChat, ấn xuống tài khoản đã học thuộc lòng kia.
Phấn viết trong tay Chử Diễm hạ xuống một nét cuối cùng, xoay người để viên phấn vào hộp bên cạnh, ánh mắt quét xuống lớp học một chút, dừng ở vị trí bên phải gần cửa sổ nhất: “Tưởng Nguyên, trình bài suy nghĩ về đề tài này một chút.”
“Vâng.”
Tưởng Nguyên từ chỗ ngồi đứng lên, sắp xếp sơ qua ý nghĩ một chút thì bắt đầu giải thích.
Chờ cậu ta nói xong, Chử Diễm gật đầu để cậu ngồi xuống, ánh mắt vô ý rơi vào chỗ ngồi bên cạnh.
Quan hệ của Diệp Chuẩn và Tưởng Nguyên rất tốt, bình thường chỉ cần lớp Tưởng Nguyên bọn họ có tiết của Chử Diễm, nhất định Diệp Chuẩn cũng có mặt, mỗi lần khi Chử Diễm để Tưởng Nguyên trả lời câu hỏi, đều có thể thấy Diệp Chuẩn vẫy tay thành một đường cung nhỏ, đôi mắt cong cong nhìn anh cười.
Trừ lần đó ra, cho dù không phải tiết của lớp Tưởng Nguyên, chỉ cần là tiết của Chử Diễm, Diệp Chuẩn cũng chưa từng bỏ qua một tiết nào, đến nỗi khi cậu tới, Chử Diễm lên lớp cũng lại nhìn vị trí ngồi của cậu bên cửa sổ theo thói quen.
Vậy mà hôm nay ngồi bên cạnh Tưởng Nguyên lại không phải là Diệp Chuẩn, mà là một bạn nam trong lớp.
Tối qua cái người nhìn thẳng mình nói ngày mai gặp kia đến hôm nay chưa từng xuất hiện.
Chử Diễm thản nhiên thu hồi ánh mắt, tiếp tục giảng bài.
11h50, Chử Diễm tuyên bố tan học, Diệp Chuẩn vẫn chưa xuất hiện.
Ngày hôm sau lên lớp, vị trí Diệp Chuẩn hay ngồi thường ngày lại thay đổi những người khác, thậm chí hai ngày chưa xuất hiện.
Ngày thứ ba cũng như vậy.
Thanh niên vẫn luôn giơ tay trên lớp, sẽ không trả lời đề tài nhưng vẻ mặt lại thản nhiên cười nói “Em muốn nói vài lời với thầy” kia giống như đột nhiên biến mất.
Nhìn học sinh nối đuôi ra, Chử Diễm lên tiếng gọi Tưởng Nguyên đi qua trước mặt lại, đợi những người khác rời đi mới hỏi: “Hôm nay có một mình cậu?”
Tưởng Nguyên nhìn bạn học đang chờ cậu ở ngoài cửa, hơi sửng sốt mới phản ứng kịp: “Ừm, hôm nay Tiểu Chuẩn không đến.” Nói xong thấy Chử Diễm hơi nhíu mày, còn nói, “Giáo sư, ngài tìm Tiểu Chuẩn có chuyện gì không?”
“Không.” Chử Diễm không muốn nhiều lời, chỉ khoát tay để cậu rời đi, bản thân cũng thu dọn đồ đạc rời phòng học.
Hôm nay Chử Diễm chỉ có tiết buổi sáng, về văn phòng cất kĩ văn kiện môn học, anh đến bồn rửa tay cạnh cửa sổ rửa sạch bụi phấn lưu lại trên tay, điện thoại để ở mặt bàn vang lên.
Thuận tay rút mấy tờ khăn giấy ở hộp bên cạnh lau khô tay, Chử Diễm đi tới nhận điện thoại, vừa nói vừa kéo ngăn tủ của bàn làm việc ra, chuẩn bị lấy chìa khóa ra ngoài.
Bánh xe ngăn kéo hơi kẹt, dùng lực hai lần mới kéo được ra, vì dùng sức quá mạnh, khiến một cuốn vở ở trong cùng của ngăn kéo trượt ra ngoài.
Tay Chử Diễm dừng lại, lời nói cũng ngừng lại.
“Làm sao vậy?” Giang Thừa nghe thấy tiếng động, lên tiếng hỏi thăm.
"Không có việc gì, lát nữa gặp.” Chử Diễm cúp điện thoại, để di động sang một bên, đưa tay cầm cuốn vở kia.
Cuốn vở là để Diệp Chuẩn viết bản kiểm điểm lúc trước, chỉ là một chữ của bản kiểm điểm chưa viết, lại đầy trên của Chử Diễm anh.
Mở ra trang thứ nhất, đập vào mắt chính là hai chữ “Chử Diễm” bình thường nhưng cực kì nắn nót.
Lấy khiếu thẩm mĩ của Chử Diễm mà nói, nét chữ này của Diệp Chuẩn thật ra không coi là gì, khi bọn anh ở nhà họ Chử, bất kì một đứa trẻ nào, trước khi đi học, luyện tập thư pháp là yêu cầu cơ bản nhất.
Nhưng vừa nghĩ tới lúc đó Diệp Chuẩn ở bên cạnh chăm chú mà viết vài tờ này, trong mỗi nét không có nét viết ẩu nào, còn có bộ dáng cậu cúi đầu khóe miệng hơi nhếch lên khi ấy, Chử Diễm lại không thể nói ra một lời trách cứ, chỉ hời hợt nói một câu để cậu luyện chữ.
Chử Diễm cho rằng mình cảm thấy Diệp Chuẩn sốt ruột thẳng thắn bày tỏ sự yêu thích như vậy là phiền phức, nhưng không ngờ bản thân chẳng biết từ lúc nào, lại nhớ rõ vẻ mặt khi cậu cúi đầu khẽ cười.
Ánh mắt rơi trên tài khoản WeChat ở tờ cuối cùng, Chử Diễm nhìn một lát, trong lòng hiện lên một ý nghĩ.
Vậy mà ngồi yên lặng một lát, cuối cùng anh vẫn gập vở lại, để vào ngăn kéo, cầm chìa khóa xe rời khỏi phòng làm việc.
Buổi chiều đánh bóng với Giang Thừa xong, Chử Diễm ăn cơm tối đơn giản với đối phương mới về nhà.
Tiểu Ngũ thích dính anh, vừa mở cửa đã nhảy tới từ bên cầu thang, vài bước thì nhảy đến lòng anh. Chử Diễm ôm nó, để chìa khóa trong tay lên trên tủ giày, đổi dép vào nhà, mở đồ hộp cho nó, mới đi lên tầng tắm rửa.
Lúc tắm rửa xong, Tiểu Ngũ đã ăn hết thức ăn, đang nằm sấp trên sofa để tiêu hóa, nhìn thấy anh xuống, lười biếng kêu meo meo.
Rót cốc nước ấm từ trong phích nước ra, Chử Diễm bưng cốc ngồi xuống ghế sofa, tiện thể mở ti vi xem tin tức.
Tiểu Ngũ theo thói quen cọ cọ vào lòng anh, đầu cọ vào lòng bàn tay của anh, sau đó ngẩng đầu chờ mong nhìn anh, nhỏ giọng làm nũng: “Meo meo~”
“Dính người như vậy.” Chử Diễm cười một cái, đưa tay sờ đầu nó, không hiểu sao nhớ đến hôm đấy Diệp Chuẩn cũng mong đợi mà nhìn mình như thế, muốn tới nhà làm khách.
Lúc đó bản thân không muốn từ chối cậu, nhưng biểu đạt sai làm cậu hiểu lầm ý tứ của mình, cứ thế chút mong chờ trong mắt cậu cũng biến mất.
Nghĩ tới đây, động tác vuốt ve Tiểu Ngũ của Chử Diễm ngừng lại, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường.
___20:23
Với sinh hoạt của Diệp Chuẩn mà nói, lúc này hẳn là lúc cuộc sống về đêm của cậu bắt đầu.
Chử Diễm không biết có phải buổi tối cậu chơi ở quán bar quá muộn, buổi sáng không dậy được, cho nên mấy hôm nay chưa đến đi học, hoặc là tối hôm đó mình tỏ ý không nể mặt khiến cậu cảm thấy không vượt qua được.
Đương nhiên còn có một khả năng là, Diệp Chuẩn cảm thấy mình không thú vị, cũng không đến học nữa, dù sao cậu đẹp lại cá tính như thế, tự nhiên không thiếu người yêu thích ở bên cạnh.
Ví dụ như hôm đó ở quán bar, ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi kia luôn rơi trên người Diệp Chuẩn.
Thật ra mặc kệ người nào, Diệp Chuẩn không dây dưa nữa, đều thuận theo ý của bản thân, dù trên phương diện sinh hoạt hay die nd da nl e q uu ydo n tính cách thì hai người cũng không phải là một kiểu người, không thích hợp cho mối quan hệ xa hơn, trở lại trạng thái không biết nhau như trước cũng rất tốt.
“Meo~”
Tiểu Ngũ không chiếm được câu trả lời, lấy phần nệm êm ở chân trước vỗ vỗ vào tay Chử Diễm.
Chử Diễm lấy lại tinh thần, dùng ngón tay cái xoa xoa trán của nó để an ủi.
Tiểu Ngũ khéo léo liếm liếm lòng bàn tay của anh.
Bất kể một chuyện gì, con người luôn có thể phân tích từng đạo lý dựa trên các quy tắc, một khi thật sự muốn làm thì chưa chắc có thể lưu loát dứt khoát như vậy.
Âm cuối của thanh niên kéo cao lên, dường như mỗi một tiếng “giáo sư Chử” mang theo vô vàn tình cảm còn ở bên tai, làm rung động mặt hồ nội tâm đã yên ả rất lâu kia.
Chử Diễm khẽ thở dài, cuối cùng đưa tay cầm di động trên bàn trà, mở WeChat, ấn xuống tài khoản đã học thuộc lòng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất