Sa Điêu Sư Tổ

Chương 72: Sư Tổ Rời Xa Ta

Trước Sau
Lộc Thời Thanh đáp một tiếng rồi lặng lẽ mở cửa ra ngoài.

Đi bộ từ Thiên Kính Phong đến Hải Lâu Phong mất một canh giờ, đường đi cong cong vẹo vẹo phải dựa vào hệ thống chỉ dẫn. Hệ thống dặn đi dặn lại: "Mặt nạ là thứ cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác, bao gồm cả Cố Tinh Phùng.

Lộc Thời Thanh đương nhiên biết.

Nhưng trong lòng hắn, hắn đã sớm không xem Cố Tinh Phùng là người ngoài nữa rồi.

Có lẽ trong cách nhìn của hệ thống, đối với "người xuyên việt" là hắn mà nói, Cố Tinh Phùng là một người lạ không xa không gần. Nhưng hệ thống đâu biết, hầu như mỗi ngày mỗi đêm hắn đều có thể tiếp xúc gần gũi với người thiếu niên tên Cố Tinh Phùng. Tận mắt nhìn thấy Cố Tinh Phùng lớn lên, từ đứa bé bị mọi người bắt nạt trở thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa.

Loại tình cảm vừa phức tạp vừa huyền diệu này, hắn không biết nên nói thế nào. Cho dù có nói ra e rằng hệ thống cũng sẽ không hiểu.

Trên đường hắn đi đến Lâu Hải Phong, Thiên Kính Phong đã tuần tự vang lên âm thanh tiếng chuông và tiếng trống, báo hiệu Tiên Vân Hội sẽ chính thức bắt đầu. Cơ hồ toàn bộ người tại Biển Cả Một Cảnh đều đến Thiên Kính Phong tham dự, mà trong Thiên Kính Phong cũng có đầy đủ mặt mũi của các tu sĩ từ ngũ hồ tứ hải tụ về.

Càng làm nổi bật thân ảnh lẻ loi trơ trọi của Lộc Thời Thanh.

Nhưng hắn không để ý đến những điều này, trong mắt hắn chỉ có chính điện giữa sườn núi của Lâu Hải Phong.

Qua hôm nay, hắn sẽ triệt triệt để để rời khỏi Biển Cả Một Cảnh, xa cách mãi mãi với Cố Tinh Phùng. Hắn sẽ chôn giấu những kỷ niệm có được trong mấy tháng này vào trong trí nhớ, rồi lại bắt đầu thói quen bình thường của cuộc đời hắn.

Rốt cuộc, hắn cũng thở hồng hộc dừng lại trước chính điện của Hải Lâu Phong. Nơi đây vừa bị Cố Tinh Phùng tra xét, vật phẩm quý giá còn bị Đinh Hải Yến mang đi, những đệ tử dưới trướng cũng sống trong nỗi sợ hãi phập phồng, một bên chờ phong chủ mới, một bên thì tính đổi một sư môn khác.

Bởi vậy, Hải Lâu Phong xưa kia trang nghiêm thì nay chính điện tịch liêu không một bóng người, giữa sườn núi xanh um tươi tốt càng tăng thêm mấy phần tiêu điều.

Nhưng Lộc Thời Thanh không lập tức mở cửa.

Hắn né qua cạnh bên, nghi ngờ hỏi hệ thống: "Tiểu Bạch, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?"

Hệ thống nói: "Có, có người đang khóc ở bên trong."

Động tĩnh cũng không lớn, trầm thấp nặng nề, thậm chí không giống khóc. Chỉ là người kia giống như đang nói gì đó, mang theo vài phần nghẹn ngào, cho nên bị hệ thống qua loa nói thành "Đang khóc."

Lộc Thời Thanh cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc. Nhưng cửa đóng chặt, ngay cả khe hở cũng tìm không thấy.

Mắt thấy mặt nạ đã gần như nằm trong lòng bàn tay, Lộc Thời Thanh có chút nóng nảy. Vây quanh trước cửa sổ, nhẹ nhàng đâm thủng một lỗ nhỏ, ghé mắt vào thăm dò.

Trong chính điện trống rỗng, có một người mặt phục chế màu xanh đậm đang ngồi xổm trên nền gạch, tay ôm một bức tranh. Người đó vừa khóc vừa nói, đắm chìm trong cảm xúc của bản thân mình không cách nào kiềm chế, thân trên khom xuống nhưng vẫn không quên giơ bức tranh lên cao, sợ bị nước mắt thấm ướt.

Lộc Thời Thanh nhìn nửa bên mặt của người đó, hắn cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

Hệ thống cả giận nói: "Không phải Đinh Hải Yến bị đuổi đi rồi à? Sao hết lần này đến lần khác cứ chọn thời điểm quan trọng trở về không vậy?"

Lộc Thời Thanh nhìn vách tường trong chính điện, trên đó đã rỗng tuếch.

Lúc hắn được những đệ tử dẫn đi tham quan Biển Cả Một cảnh, từng tới đây một lần, lúc ấy nơi đây thờ phụng chính là chân dung của Dật Thiên Quân Bạch Tiêu.

Lúc này bước tranh đó đang được Đinh Hải Yên ôm trong lòng.

"Đệ tử thiên tư không bằng Thanh Nhai, nhưng những chỗ khác nào có thua Thanh Nhai. Nguyện vọng cả đời này của đệ tử, chính là kế thừa y bát của sư tôn, nhưng cuối cùng...Nhưng cuối cùng vẫn bại trong tay Thanh Nhai..."

Vài câu lí do thoái thác truyền ra từ giấy dáng cửa sổ, đây cũng là lần đầu tiên Lộc Thời Thanh nghe Đinh Hải Yến nhắc đến Bạch Tiêu. Giờ khắc này, Đinh Hại Yến tựa hồ đã không phải là trưởng bối tính khí cổ quái kia, cũng không còn là sư huynh hận Thanh Nhai Quân thấu xương trước kia nữa, mà là một đứa bé bướng bỉnh không muốn tới trường, đang khóc lóc ăn vạ với người lớn trong nhà.

Thế nhưng vật đổi sao dời, hắn không phải đứa bé hay ăn vạ đó và người lớn cũng đã không tồn tại nữa. Thứ hắn muốn cũng không phải là những viên kẹo thông thường.

"Sư tôn, cái chết của Thanh Nhai là do ta tạo thành...Nếu như Người biết, tất nhiên Người sẽ trách ta...Đệ tử biết sai, nhưng đệ tử không hối hận!Đệ tử cũng sẽ không đền mạng cho hắn,vì đệ tử muốn sống lâu hơn chút nữa, đợi khi sư tôn tại Trường Sinh Giới nhớ lại chuyện xưa, ngẫu nhiên Người trở về Hồng Trần Giới, Người còn có thể gặp lại cố nhân..."

Nói rồi nói, tiếng nghẹn ngào của Đinh Hải Yến chậm rãi ngừng lại, "Sư tôn, tên nghịch đồ Hằng Minh kia, cũng không đáng tin như Thanh Nhau vậy. Tạm thời đệ tử phải rời khỏi Biển Cả Một Cảnh, đến Hà Lạc Tĩnh Địa nương nhờ, cũng mời bảo tướng của sư tôn dời bước, theo đệ tử tiến về phương Bắc. Một ngày nào đó đệ tử sẽ trở về đoạt lại Biển Cả Một Cảnh."



Hắn đứng dậy,gợn song trong mắt đã biến mất thay vào đó là sự quyết tuyệt và cố chấp.

Lộc Thời Thanh thở dài, xem ra Đinh Hải Yến đã thông qua Đinh Duyên bám vào Hà Lạc Tĩnh Địa. Bởi vì sắp phải đi xa, hắn không nỡ bỏ chân dung của ân sư ở lại đây một mình nên thừa diệp diễn ra Tiên Vân Hội âm thầm đến lấy tranh, nhưng Hà Lạc Tĩnh Địa là phái mới thành lập, sao có thể chống lại Biển Cả Một Cảnh?

Trước mắt Lộc Thời Thanh hiện lên bóng dáng của Thường Tùng Đào, nhân vật xuất trần không màng danh lợi như vậy, chẳng lẻ không biết phân biệt đúng sai, cứ hồ đồ bị người khác khơi màu phân tranh giữa hai phái thế ư?

Đinh Hải Yến cẩn thận cuốn bức tranh lại, giấy vào tay áo rồi mở cửa ra. Lộc Thời Thanh thấy thế, cuống quít muốn tránh, nhưng cửa chính cách cửa sổ tới mấy trượng sợ là tránh không kịp.

Bỗng nhiên, trước mắt hiện lên ánh sáng màu trắng, tụ thành kết giới bao quanh hắn.

Cảnh tượng quen thuộc này làm lộc Thời Thanh chưa kịp lui lại đã đụng phải một thân thể ấp ám phía sau.

Hắn ngạc nhiên quay đầu: "Tinh Tinh?"

Kết giới ngăn cách trong ngoài, Đinh Hải Yến không thấy ai dưới mái hiên nên vội vàng rời đi. Cố Tinh Phùng hỏi: "Tại sao người lại tới đây?"

Hệ thống hét lên trong đầu Lộc Thời Thanh: "Cố Tinh Phùng! Y không đi tọa trấn Tiên Vân Hội à!"

Lộc Thời Thanh cũng có nghi hoặc như nó, nhưng câu hỏi của Cố Tinh Phùng càng khiến hắn trở tay không kịp. Hắn nói quanh co: "Ta... Ta tới lấy mặt nạ."

Hệ thống lập tức trách hắn nói: "Không phải đã nói với ngươi là đừng cho người khác biết ư?"

Lộc Thời Thanh nói: "Ta không biết nói dối, huống hồ y còn là Tinh Tinh."

"Ngươi..." Hệ thống cắn răng nghiến lợi nửa ngày, bỗng nhiên cười, "Rất tốt, rất tốt."

Nhưng Cố Tinh Phùng không chấp nhận lời nói qua loa như thế tuy y không hỏi nữa nhưng lại nói:"Người có thể đợi sau khi kết thúc Tiên Vân Hội rồi nói với ta, ta giúp người lấy."

"..." Lộc Thời Thanh không biết đáp lại thế nào, vô cùng khẩn trương.

Dường như Cố Tinh Phùng nhìn ra hắn đang khó xử, không tiếp tục bức bách hắn nữa, đẩy cửa chính điện ra rồi bước vào.

Lộc Thời Thanh cũng vội vàng bước theo. Hắn cảm thấy hình như mình đã làm sai chuyện gì rồi...Không, chính xác là đã sai rồi. Hắn muốn ngay lúc này lấy được mặt nạ, cùng mọi thứ của nguyên chủ rời khỏi Cố Tinh Phùng.

Cố Tinh Phùng không nói một lời đi vào chính điện, trên bàn thờ có một hộp vuông, y nắm trong tay rồi nhẹ nhàng mở ra.

Nằm im lìm trong hộp là chiếc mặt nạ tái nhợt như tuyết, giữa mi tâm là một vết chu sa đỏ rực.

Cố Tinh Phùng nói: "Ta còn tưởng rằng người không thích nó."

Lộc Thời Thanh tạm thời không muốn nhớ đến kí ức sâu xa trong chiếc mặt nạ này, cũng sợ hắn sẽ nói sai nên chỉ đành trầm mặc.

"Vật này là sư tôn tự tay giao cho Đinh sư bá tổ, cũng là chứng cứ giết người." Trên mặt Cố Tinh Phùng không nhìn ra vui buồn, nhưng tay y run nhè nhẹ, "Người muốn lấy nó thật?"

Thì ra là thế. Mặt nạ này là vật chứng Bùi Lệ giết Nguyên chủ, nhìn nó sẽ nghĩ đến mấy chuyện không vui, khó trách nó không được đưa về Thiên Kính Phong. Nhưng với tâm tình lúc này của Lộc Thời Thanh hắn nói không nên lời an ủi, "... Phải, mong ngươi giao nó cho ta."

Sau một khắc, mặt nạ đã nằm trong tay hắn.

Xúc giác hơi lạnh, sờ không ra là chất gì. Tuy trọng lượng không có bao nhiêu nhưng cảm giác lại nặng trĩu.

Kế hoạch ban đầu của Lộc Thời Thanh là lấy được mặt nạ thì rời đi. Nhưng giữ chừng lại xuất hiện Cố Tinh Phùng khiến hắn không biết nên làm sao mới phải.

"Ta thừa dịp khoảng trống trong Tiên Vân Hội đến đây tìm người, cần phải quay về ngay bây giờ." Cố Tinh Phùng nhìn hắn nói,"Đi thôi."

Lộc Thời Thanh chần chờ, không hề động."Ta không muốn đi, ta đi bộ tớ đây... Có hơi mệt."

Cố Tinh Phùng nghe vậy, đi đến bên cạnh hắn, ánh mắt tràn đầy lo lắng, "Ta ngự kiến, sẽ không mệt đâu." Thấy Lộc Thời Thanh vẫn không có ý động đậy, y nói tiếp, "Ta làm Hà Hoa Tô cho người ăn."

Ngày xưa, nếu Lộc Thời Thanh đang buồn bã ỉu xìu mà nghe thấy Hà Hoa Tô thì đôi mắt sẽ sáng lên.



Nhưng lúc này Lộc Thời Thanh lại bỗng dưng lui một bước.

Cố Tinh Phùng nao nao.

Lộc Thời Thanh nắm chặt mặt nạ: "Tinh Tinh, xin lỗi...Tự ngươi trở về đi."

Cố Tinh Phùng trầm mặc một lát: "Ý gì?"

Lộc Thời Thanh lại lui thêm bước nữa, thấp giọng nói: "Ta phải đi, rời khỏi Biển Cả Một Cảnh, không quay về nữa."

Cố Tinh Phùng hỏi: "Do ta làm chưa đủ tốt?"

Y không có bất kỳ ý trách cứ nào, đến câu hỏi cũng là cẩn thận từng li từng tí.

Lộc Thời Thanh không trả lời.

Cố Tinh Phùng tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay hắn: "Nói cho ta biết, ta sẽ học."

Mấy chữ ngắn ngủi lại mơ hồ lộ ra những gì đã làm trong mấy năm nay của Cố Tinh Phùng.

Y đã học được không ít thứ.

Học làm Hà Hoa Tô, học phóng xạ linh lực lên trời, học làm chưởng môn, học rất nhiều công pháp còn sót lại của nguyên chủ.

Y của hôm nay, cơ hồ đã không còn gì có thể "Học tiếp" nữa rồi.

Lộc Thời Thanh nhìn vào mắt Cố Tinh Phùng, thành khẩn nói: "Ngươi đã làm rất tốt rồi Tinh Tinh, là...Là do ta không tốt."

Từ lúc làm chưởng môn đến này, hiếm khi Cố Tinh Phùng vấp phải nan đề, nhưng nan đề duy nhất của Lộc Thời Thanh đưa ra trước mắt này khiến y phải bó tay hết cách. Y biết có thể cải biến bản thân, nhưng không cách nào thao túng Lộc Thời Thanh.

Cái gì gọi là y đã làm rất tốt? Còn Lộc Thời Thanh có chỗ nào không tốt?

Cố Tinh Phùng nắm cổ tay Lộc Thời Thanh càng lúc càng chặt, y không biết nên ứng đối câu nói này thế nào, nhưng y cảm nhận được nếu lúc này y buông tay y sẽ không gặp lại Lộc Thời Thanh nữa.

Cho đến khi một giọt chất lỏng ấm áp rơi trên mu bằng tay của y.

Y mới lấy lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc, y phát hiện khóe mắt Lộc Thời Thanh đã ửng đỏ.

Tưởng rằng mình làm Lộc Thời Thanh đau, Cố Tinh Phùng vội buông tay, "Xin lỗi, đau lắm phải không?"

Hình như cổ tay hơi đỏ nhưng Lộc Thời Thanh vẫn lắc đầu cười cười với y, ướt át trong mắt càng ngày càng dày đặc.

"Tinh Tinh, đừng tốt với ta như vậy, ta không xứng." Lộc Thời Thanh trốn tránh nói.

Hệ thống mới vừa tức giận bỗng nhiên vui vẻ trở lại: "Thanh Nhai, ngươi làm tốt lắm."

Lộc Thời Thanh không rõ vì sao hệ thống lại khen hắn, cũng không hiểu mình làm tốt chỗ nào. Chỉ lo vừa xoa mắt vừa chạy xuống núi. Hắn không biết Cố Tinh PHùng có đuổi theo hay không nhưng hắn không dám quay đầu lại, sợ một khi hắn quay đầu hắn sẽ trông thấy Cố Tinh Phùng, sẽ không nỡ rời đi.

Hà Hoa Tô, Noãn Nguyệt Đài, hoa mai đỏ và trắng cùng trăm ngàn con sóng biếc bên bờ Đông Hải còn có...Cố Tinh Phùng.

Tạm biệt.

Ngay lúc hắn chạy đến trước núi Hải Lâu Phong, bỗng nghe thấy tiếng kinh hô truyền ra từ phía đông Thiên Kính Phong. Trong lòng Lộc Thời Thanh lộp bộp, ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ thấy trên đỉnh chính điện của Thiên Kính Phong bị thủng một cái lỗ thật lớn.

Mảnh gỗ và ngói vụn văng khắp nơi, trong làn khói có một thân ảnh cứng ngắc màu xanh đậm đang đứng và dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người lướt qua hư không.

Thân ảnh Bùi Lệ như tia chớp phóng thẳng đến Hải Lâu Phong nơi Lộc Thời Thanh đang đứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau