Nhật Ký Bẻ Cong Trực Nam Thẳng Đứng

Chương 22: Nụ hôn đầu vs nụ hôn đầu

Trước Sau
Tô Mạch có bệnh sạch sẽ cấp độ nhẹ, không thích bị người khác đụng chạm, có điều Giang Ly lại là ngoại lệ, Tô Mạch còn rất thích dựa gần hắn. Hai người càng đi càng dựa gần nhau, ô trong tay Giang Ly không biết từ lúc nào đã nhảy sang tay Tô Mạch, hơn nữa còn rõ ràng đang nghiêng sang bên hắn. Lý Hi Vũ từ cửa sổ sát đất trên nhà hàng nhìn xuống, đến tận khi hai người biến mất trong màn mưa, lúc này anh mới cười cười, xoay người rời khỏi.

Thì ra Tô Mạch có ý định với người khác.

Tô Mạch không hiểu được cách suy nghĩ của Lý Hi Vũ, nếu như cậu biết chắc chắn sẽ nhếch mép coi thường, cái đồ suy nghĩ vớ vẩn.

Tháng tư của thành phố C đã hết lạnh, hai người chỉ đơn giản mặc một cái áo khác mỏng bên ngoài, dựa gần nhau khó tránh khỏi cảm nhận được độ ấm trên người của đối phương, đặc biệt là những lúc yên ắng. Mà từ lúc Lý Hi Vũ tỏ tình cậu xong trong lòng Tô Mạch thực sự rất rối rắm, bởi vì tư duy của cậu bắt đầu thay đổi, nghĩ lại câu "anh thích con trai" lúc nãy của Lý Hi Vũ, Tô Mạch lại ngó sang nhìn Giang Ly. Gương mặt Giang Ly vẫn đẹp như vậy, phóng khoáng như ánh mặt trời, màu tóc đã nhuộm thành màu nâu đậm, không còn "yang hồ" như trước nữa, Tô Mạch nhìn mãi nhìn mãi, lại bất giác mà tiến gần hắn hơn một chút.

Thích con trai à, ở đây cũng có một người con trai, nếu như là người con trai bên cạnh thì câu nói đó cậu có thể tiếp thu được.....dừng. Tô Mạch vội vàng dừng ý nghĩ trong đầu lại, cảm thấy bản thân sắp bị bệnh rồi.

Giang Ly đột nhiên dừng chân lại, quay đầu sang có chút bực mình nhìn Tô Mạch, Tô Mạch vốn dĩ đang âm thầm quan sát hắn cũng dừng chân lại, khó hiểu nhìn hắn.

"Tô ca cậu có thể đừng đùa nữa được không!" Giang Ly hét lên, "Hỏi cậu nửa ngày mà không trả lời là sao?"

Tô Mạch ngạc nhiên: "Cậu hỏi gì cơ?"

"Mẹ nó!" Giang Ly sờ trán Tô Mạch, "Có phải lại phát sốt rồi không? Nhìn cậu cứ thấy sai sai thế nào ấy?"

".....Không." Tô Mạch bắt lấy cái tay không biết phép tắc của Giang Ly, "Đang suy nghĩ."

"Này tôi nói cậu ấy, cả đường đi cứ đụng đụng chạm chạm tôi, may là thân dưới của tôi còn tốt, không thì chắc bị cậu đụng ngã luôn rồi." Giang Ly trong tức khắc lại như bừng tỉnh đại ngộ, "Không phải chứ, con mẹ nó tôi đặc biệt tới đón cậu, cậu có thể quan tâm tôi chút không? Tôi còn ở bên cạnh mà cậu còn tương tư ai nữa?"



Tô Mạch thiếu chút nữa liền nói ra một chữ "cậu", cố gắng khó khăn nuốt xuống, nhanh chóng sửa lại: "Nghĩ tới....không có gì..."

"Mẹ nó! Có nói dối thì cũng nên để tâm trí vào mà nói!" Giang Ly khó chịu, "Được rồi, thích nói thì nói, không nói thì bỏ đi, ai thèm nghe cậu nói, lão tử phải về rồi."

Tô Mạch nhanh chóng túm Giang Ly lại, không cẩn thận hơi dùng sức, Giang Ly không đứng vững, trực tiếp ngã vào lòng Tô Mạch, gãy giụa mấy cái mới đứng vững. Tô Mạch đỡ lấy eo Giang Ly, vừa chạm vào liền không nỡ rời tay. Eo hắn sờ rất sướng tay, xúc cảm cũng không tồi.

"Ý GÌ ĐÂY TÔ CA! Ý GÌ ĐÂY!" Giang Ly trực tiếp hét lên, "ĐÃ KHÔNG QUAN TÂM LÃO TỬ THÌ THÔI ĐI, LẠI CÒN KHÔNG CHO LÃO TỬ GIẬN DỖI NỮA! ĐỊNH SO ĐO SỨC MẠNH À! THÍCH THÌ TỚI ĐÂY AI SỢ AI CHỨ!"

Tô Mạch ôm chặt eo Giang Ly, nhẹ nhàng nói: "Hét cái gì mà hét, tính tình bướng bỉnh quá."

"Ai da cậu mới biết tôi ngày đầu tiên đấy à? Tôi tính tình bướng bỉnh cậu không biết chắc?" Giang Ly bắt đầu càn quấy giận dỗi, "Tôi nói cho cậu biết, cậu không quan tâm lão tử, lão tử rất không vui, cậu có chuyện thì cứ nói ra, lại còn định giấu chuyện với tôi à! Có phải anh em tốt nữa không hả! Có thể nghĩa khí một tí không......."

Giang Ly nói chuyện nhanh như súng liên thanh, chỉ có thể nhìn hai cánh môi không ngừng đóng mở của hắn, âm thanh phát ra liên tục. Túm cái quần lại thì Tô Mạch hiểu ý của Giang Ly, hắn chính là đang trách cứ cậu giấu diếm tâm sự không nói với hắn, nhưng mà cái này Tô Mạch không có cách nào nói ra miệng, cũng không biết tại sao Giang Ly lại chấp nhặt chuyện nhỏ như vậy. Tô Mạch nghĩ thầm, ồn ào quá, yên lặng một chút đi.

Vì thế Tô Mạch liền hành động, biện pháp trực tiếp nhất chính là chặn miệng Giang Ly lại, nhưng chặn như thế nào, Tô Mạch còn chưa nghĩ kỹ, cơ thể lại tự hành động.

Tô Mạch kéo ô thấp xuống, trực tiếp dùng môi chặn lại, vừa tiện vừa nhanh.

Thế giới trong tức khắc liền yên lặng.

Giang Ly: "......!!!!!!!"

Tô Mạch lui ra phía sau một bước, cảm giác rất tốt. Giang Ly lại há hốc mồm, trừng mắt nhìn Tô Mạch, cân nhắc có nên cho cậu một cái bạt tai hay không.



Không khí bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, Tô Mạch nghĩ bản thân phải giải thích một chút, cậu cố gắng bình tâm, nói với hắn: "Quá ồn."

Giang Ly sau một lúc lâu mới trở lại bình thường, khóc không ra nước mắt: "Sao cậu không dùng tay chặn đi! Không thì dùng chân ý! Sao lại dùng môi chứ?"

Tô Mạch như mới phát hiện ra ý kiến hay: "Ồ, hay để tôi cởi giày ra chặn thêm một lần nữa?"

"Nào nào!" Giang Ly bị Tô Mạch chọc cười, "Tô ca cậu thôi được chưa? Sao lão tử nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không hài lòng ta?"

"Ừm." Tô Mạch gật đầu, "Tôi cũng vậy, không riêng gì cậu."

Giang Ly cười gượng hai tiếng: "Sao tôi lại có cái ý muốn đem đầu cậu xuống nhìn xem bên trong là cái gì nhỉ? Cậu đang nghĩ cái gì vậy Tô ca?"

Tô Mạch không nói được, cậu cũng không biết bản thân đang nghĩ cái gì, cũng không hiểu được tại sao cậu lại làm như vậy, cơ thể căn bản đã không chịu khống chế của bản thân nữa rồi. Câu nói "anh thích con trai" kia của Lý Hi Vũ một lần nữa lại chạy qua đầu Tô Mạch, cậu bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ trước mắt dần dần trở nên rõ ràng hơn, nhưng lý trí lại không cho phép bản thân tiếp tục suy nghĩ thêm. Một loại cảm xúc mơ mơ hồ hồ vòng qua vòng lại trong tim cậu, Tô Mạch có chút khó chịu, dùng tay ôm ngực.

Giang Ly nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay cậu, nhíu mày: "Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Tô Mạch lại trở tay nắm lấy bàn tay hắn: "Tức ngực."

"Này, người bị hôn còn không thấy tức ngực, con mẹ nó, cái người đi hôn người khác lại tức ngực, có vô lý không cơ chứ!" Giang Ly mặc dù trên miệng vẫn không ngừng trách móc, nhưng tay lại nhanh chóng đỡ lấy chiếc ô trong tay Tô Mạch, còn tay còn lại để cậu tùy ý nắm. Độ ấm trong lòng bàn tay của Giang Ly làm Tô Mạch cảm thấy cực kỳ dễ chịu, ấm áp lan tỏa khoang ngực, cậu không muốn buông nó ra, dù sao trời mưa buổi tối, lại có áo khoác che chắn, không ai có thể nhìn rõ.

Giang Ly cũng hiếm khi trầm mặc, tay Tô Mạch có chút lạnh, Giang Ly nhịn không được nắm thật chặt nó, chỉ có người này mới là người hắn không lúc lúc nào là không để ý. Còn tốt, xấu, sai, đúng gì đi nữa, Giang Ly đều không quan tâm, chỉ cần là Tô Mạch là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau