Nhật Ký Bẻ Cong Trực Nam Thẳng Đứng
Chương 30: Cắm trại (3)
Ngoại trừ cái rào cản đứng cạnh Ngụy Hân Nhã kia, thì hôm nay chính cung nương nương Giang Ly có thể nói là ăn uống rất vui vẻ. Ăn uống xong xuôi, Giang Ly liền nằm xuống đất, xoa xoa cái bụng đang căng như trái bóng của mình.
Nhân lúc trời chưa tối, Tô Mạch bắt tay vào dựng lều, mấy đứa bạn cùng phòng tới giúp lại chẳng được việc gì, chỉ tổ vướng tay vướng chân.
Giang Ly giơ tay lên huơ huơ: "Tô ca, Tô ca, nước!"
Tô Mạch buông lều đang dựng dở xuống, đứng dậy đưa nước vào tay Giang Ly.
Giang Ly giãy chân: "Tô ca, Tô ca, tôi buồn nôn."
Tô Mạch thở dài ném cái đệm trong xuống, đi tới gần Giang Ly, ngồi xuống xoa bụng cho hắn.
Vương Tư Hãn thực sự muốn chạy qua cho cậu bạn giường đối diện kia một cái bạt tai. Tô Mạch là ai cơ chứ? Là thanh niên ba tốt trên người từ trong ra ngoài không một vết xước! Số con gái muốn gả cho cậu ấy còn đang xếp hàng vòng quanh trái đất kia kìa! Thế quái nào mà hắn dám để cậu ấy làm người hầu? Đợi Tô Mạch xoa bụng cho Giang Ly xong, tiếp tục quay lại với công việc lắp ráp phòng tân hôn đêm nay của hai người, Vương Tư Hãn liền cởi giày dẫm chân lên bụng Giang Ly, từ trên cao giơ ngón giữa, chửi một tiếng: "Súc vật!"
Giang Ly: "Oẹ..."
Vương Tư Hãn thu chân về, tay vẫn dí ngón giữa vào mặt hắn: "Cầm thú!"
Nhân lúc Giang Ly còn chưa kịp quay người đi gọi vệ sĩ Tô Mạch, Vương Tư Hãn liền nhanh chóng co giò chạy khỏi hiện trường, nếu không bị Giang Ly bắt được, kiểu gì cũng bị lột da làm giẻ lau.
Giang Ly nhăn mặt chơ cơn đau bụng trôi qua, đang định đi lôi đầu Vương Tư Hãn tới dạy dỗ thì cả nhóm lại nhất trí muốn vây quanh lửa trại chơi sự thật và thử thách.
Tô Mạch lại không có tí hứng thú nào với loại hoạt động này, nhưng bên cạnh còn có Giang Ly, cậu đành phải ngồi trông cái người này. Ngụy Hân Nhã vừa nãy bị Tô Mạch bơ cho không còn mặt mũi, chỉ dám đứng ở xa xa nhìn cậu. Mọi người chơi được mấy vòng, càng ngày càng náo nhiệt, đến khi Vương Tư Hãn được làm nhà cái, bầu không khí liền lên tới cao trào.
Bởi vì lá bài trừng phạt đã rơi xuống tay Tô Mạch.
Vương Tư Hãn ác ý cười ha ha một trận dài, đến khi hai người Giang Ly và Tô Mạch đầy sát khí nhìn chằm chằm hắn, lúc này Vương Tư Hãn mới chậm rãi thu lại nét mặt, nhếch môi cười nham hiểm.
Tô Mạch dứt khoát chọn thử thách, không nghĩ chọn nói thật sẽ có kết quả gì, mọi người chắc chắn 100% sẽ hỏi mấy câu kiểu tên người mình thích là gì vân vân, hiện tại giữa hai người còn chưa xác định cái gì, Tô Mạch không muốn Giang Ly biết, nếu không đến việc làm bạn bè cũng không làm được.
Vương Tư Hãn nở nụ cười nguy hiểm.
Tô Mạch nhăn mày, ánh mắt đầy uy hiếp nhìn hắn, Vương Tư Hãn dùng tay chắn trước mặt, mang theo tiếng lòng của mọi người, không màng sống chết nêu ra yêu cầu: "Lớp trưởng, chọn một người hôn một cái."
Xung quanh liền điên loạn, đặc biệt là các cô gái xinh đẹp bên khoa ngoại ngữ, ai ai cũng ôm mặt hét to, hận không thể đi trang điểm lại. Ngụy Hân Nhã ưu nhã vén tóc bên tai, khẽ mỉm cười nhìn xem Tô Mạch sẽ xử lý như thế nào. Nếu như phải chọn trong đám con gái có mặt tại đây, tất nhiên hoa khôi Ngụy Hân Nhã kia có cơ hội lớn nhất.
Vương Tư Hãn càng gan dạ hơn, trong tiếng cổ vũ của mọi người xung quanh, hắn tiếp tục thêm điều kiện: "Hôn lưỡi, 10 giây." Nói xong liền trung ra bộ mặt quỷ dị, chờ Tô Mạch quyết định.
Đám con trai khoa kiến trúc vỗ tay liên tục, chờ xem trò vui sắp tới, còn các cô gái bên khoa ngoại ngữ vừa ngại ngùng lại vừa như hổ đói chú tâm nhìn Tô Mạch. Chỉ cần ánh mắt của cậu lia tới, chắc bọn họ có thể vui đến chết đi sống lại mất.
Giang Ly có chút kinh ngạc, nhìn tới nhìn lui mọi cô gái có mặt tại đây, nếu để Tô Mạch chọn hôn một người, Tô Mạch rốt cuộc sẽ chọn ai? Bất luận Tô Mạch có hôn ai, trong lòng Giang Ly đều sẽ cảm thấy có chút hụt hẫng.
Tô Mạch rũ mắt trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nói một chữ "được", đám người xung quanh liền nháo nhào cả lên, cậu hơi di chuyển, chuẩn bị thực hiện thử thách.
Hai mắt Giang Ly dán chặt lên người Tô Mạch, chỉ thấy Tô Mạch hơi nghiêng người về phía trước, nhưng cậu không đứng lên, nhưng lại quay đầu về phía hắn, nhìn thẳng vào ánh mắt kia. Một ánh mắt này chứa trọn một lượng tín hiệu lớn, Giang Ly còn chưa hiểu rõ ý nghĩa trong đó, nhưng một giây sau, hắn liền rõ ràng.
Bởi vì tay Tô Mạch đang đỡ lấy gáy Giang Ly, không nói gì liền trực tiếp ấn môi lên, hơn nữa Tô Mạch còn rất nghiêm túc làm theo yêu cầu của Vương Tư Hãn, nhân lúc Giang Ly còn chưa phản ứng dùng lưỡi đẩy mở hàm răng của hắn, ương ngạnh công thành chiếm đất.
Xung quanh yên lặng như tờ.
Tô Mạch trong đầu nhẩm tới 10, đầu lưỡi ở trên môi Giang Ly thỏa mãn liếm một cái, cuối cùng mới luyến tiếc buông ra. Giang Ly lúc này đã đơ như một cái tượng, hai cánh môi ướt át ửng hồng cùng ánh mắt ngốc nghếch kia đang lườm rách mặt Tô Mạch, nét mặt như vừa trải qua một cú sốc lớn.
Mặc dù trong lòng Vương Tư Hãn có ý muốn làm rõ mối quan hệ này, nhưng không nghĩ Tô Mạch trầm ngâm kia lại có thể làm theo yêu cầu của mình, Vương Tư Hãn áy náy nghẹn họng nhìn Giang Ly đang ngồi thần ra một bên kia, cái cảm giác thê lương kia thật giống như bị mất sổ gạo phải bán nhà bán con đi vậy. Vương tư Hãn âm trầm nhìn Tô Mạch, khóe miệng cái con người này rõ ràng đang có dấu hiệu kiềm chế cảm xúc.
Cái tâm cơ này, cái thủ đoạn này, chỉ sợ con trai Giang phải chịu khổ rồi, Vương Tư Hãn nghĩ thầm, phải về lập một buổi họp với Trình Lực để nghiên cứu lại.
Tô Mạch ung dung nói: "Xong rồi, tiếp tục." Mọi người xung quanh lúc này mới tỉnh lại, nhìn thấy dũng khí cùng lòng quyết đoán mạnh mẽ của Tô Mạch, vậy mà đến đồ vật bên cạnh kia cũng có thể hôn được. Cái đồ vật bên cạnh kia lúc này đã hồn bay phách tán rồi, ai nói gì bên tai cũng không nghe lọt, trong đầu toàn tiếng chửi của bản thân, con mẹ nó vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, cái quái gì vừa chui vào miệng lão tử vậy, cái ** má nụ hôn đầu của lão tử, nụ hôn thứ hai của lão tử còn đường cứu không hu hu hu, con mẹ nó ai chịu trách nhiệm cho tôi đây, đ** m*, đ** m*, đ** m*.
Mãi cho đến khi vòng tiếp theo của trò chơi bắt đầu, mọi người ra sức muốn đổi kiểu chơi khác, Ông Vua Chửi Bậy mới hoảng hốt liếc sang Tô Mạch đang không biểu tình bên cạnh, lại bắt đầu mất bình tĩnh rồi đấy.
Dựa vào cái quái gì mà người khởi xướng lại tỏ ra không có chuyện gì xảy ra, còn trong lòng hắn lại là một đàn thảo nê mã*, thực muốn đốt trụi cái trang trại lạc đà trong tim này đi.
*đồng âm với câu đ** m* m** trong tiếng trung, nghĩa đen là một đàn lạc đà không bướu á.
Giang Ly mất bình tĩnh đánh lên đùi Tô Mạch một cái, Tô Mạch nhíu mày, vỗ mu bàn tay trấn an hắn, dùng cằm chỉ về hướng Vương Tư Hãn. Vương Tư Hãn nhìn thấy liền run run, được lắm tên khốn này, chiếm đủ tiện nghi rồi muốn đem lửa nóng vứt lên người lão tử hả?
Giang Ly đầu óc đơn giản quả nhiên bị Tô Mạch làm cho phân tâm, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Tư Hãn, thù mới hận cũ liền nổi lên trong lòng, hận không thể lột da Vương Tư Hãn xuống. Vương Tư Hãn bi thương nghĩ, nếu lão tử còn nhọc lòng đi lo chuyện bao đồng một lần nữa thì sẽ vứt cái họ Vương này đi.
*bức meme này đây nè
Nhân lúc trời chưa tối, Tô Mạch bắt tay vào dựng lều, mấy đứa bạn cùng phòng tới giúp lại chẳng được việc gì, chỉ tổ vướng tay vướng chân.
Giang Ly giơ tay lên huơ huơ: "Tô ca, Tô ca, nước!"
Tô Mạch buông lều đang dựng dở xuống, đứng dậy đưa nước vào tay Giang Ly.
Giang Ly giãy chân: "Tô ca, Tô ca, tôi buồn nôn."
Tô Mạch thở dài ném cái đệm trong xuống, đi tới gần Giang Ly, ngồi xuống xoa bụng cho hắn.
Vương Tư Hãn thực sự muốn chạy qua cho cậu bạn giường đối diện kia một cái bạt tai. Tô Mạch là ai cơ chứ? Là thanh niên ba tốt trên người từ trong ra ngoài không một vết xước! Số con gái muốn gả cho cậu ấy còn đang xếp hàng vòng quanh trái đất kia kìa! Thế quái nào mà hắn dám để cậu ấy làm người hầu? Đợi Tô Mạch xoa bụng cho Giang Ly xong, tiếp tục quay lại với công việc lắp ráp phòng tân hôn đêm nay của hai người, Vương Tư Hãn liền cởi giày dẫm chân lên bụng Giang Ly, từ trên cao giơ ngón giữa, chửi một tiếng: "Súc vật!"
Giang Ly: "Oẹ..."
Vương Tư Hãn thu chân về, tay vẫn dí ngón giữa vào mặt hắn: "Cầm thú!"
Nhân lúc Giang Ly còn chưa kịp quay người đi gọi vệ sĩ Tô Mạch, Vương Tư Hãn liền nhanh chóng co giò chạy khỏi hiện trường, nếu không bị Giang Ly bắt được, kiểu gì cũng bị lột da làm giẻ lau.
Giang Ly nhăn mặt chơ cơn đau bụng trôi qua, đang định đi lôi đầu Vương Tư Hãn tới dạy dỗ thì cả nhóm lại nhất trí muốn vây quanh lửa trại chơi sự thật và thử thách.
Tô Mạch lại không có tí hứng thú nào với loại hoạt động này, nhưng bên cạnh còn có Giang Ly, cậu đành phải ngồi trông cái người này. Ngụy Hân Nhã vừa nãy bị Tô Mạch bơ cho không còn mặt mũi, chỉ dám đứng ở xa xa nhìn cậu. Mọi người chơi được mấy vòng, càng ngày càng náo nhiệt, đến khi Vương Tư Hãn được làm nhà cái, bầu không khí liền lên tới cao trào.
Bởi vì lá bài trừng phạt đã rơi xuống tay Tô Mạch.
Vương Tư Hãn ác ý cười ha ha một trận dài, đến khi hai người Giang Ly và Tô Mạch đầy sát khí nhìn chằm chằm hắn, lúc này Vương Tư Hãn mới chậm rãi thu lại nét mặt, nhếch môi cười nham hiểm.
Tô Mạch dứt khoát chọn thử thách, không nghĩ chọn nói thật sẽ có kết quả gì, mọi người chắc chắn 100% sẽ hỏi mấy câu kiểu tên người mình thích là gì vân vân, hiện tại giữa hai người còn chưa xác định cái gì, Tô Mạch không muốn Giang Ly biết, nếu không đến việc làm bạn bè cũng không làm được.
Vương Tư Hãn nở nụ cười nguy hiểm.
Tô Mạch nhăn mày, ánh mắt đầy uy hiếp nhìn hắn, Vương Tư Hãn dùng tay chắn trước mặt, mang theo tiếng lòng của mọi người, không màng sống chết nêu ra yêu cầu: "Lớp trưởng, chọn một người hôn một cái."
Xung quanh liền điên loạn, đặc biệt là các cô gái xinh đẹp bên khoa ngoại ngữ, ai ai cũng ôm mặt hét to, hận không thể đi trang điểm lại. Ngụy Hân Nhã ưu nhã vén tóc bên tai, khẽ mỉm cười nhìn xem Tô Mạch sẽ xử lý như thế nào. Nếu như phải chọn trong đám con gái có mặt tại đây, tất nhiên hoa khôi Ngụy Hân Nhã kia có cơ hội lớn nhất.
Vương Tư Hãn càng gan dạ hơn, trong tiếng cổ vũ của mọi người xung quanh, hắn tiếp tục thêm điều kiện: "Hôn lưỡi, 10 giây." Nói xong liền trung ra bộ mặt quỷ dị, chờ Tô Mạch quyết định.
Đám con trai khoa kiến trúc vỗ tay liên tục, chờ xem trò vui sắp tới, còn các cô gái bên khoa ngoại ngữ vừa ngại ngùng lại vừa như hổ đói chú tâm nhìn Tô Mạch. Chỉ cần ánh mắt của cậu lia tới, chắc bọn họ có thể vui đến chết đi sống lại mất.
Giang Ly có chút kinh ngạc, nhìn tới nhìn lui mọi cô gái có mặt tại đây, nếu để Tô Mạch chọn hôn một người, Tô Mạch rốt cuộc sẽ chọn ai? Bất luận Tô Mạch có hôn ai, trong lòng Giang Ly đều sẽ cảm thấy có chút hụt hẫng.
Tô Mạch rũ mắt trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nói một chữ "được", đám người xung quanh liền nháo nhào cả lên, cậu hơi di chuyển, chuẩn bị thực hiện thử thách.
Hai mắt Giang Ly dán chặt lên người Tô Mạch, chỉ thấy Tô Mạch hơi nghiêng người về phía trước, nhưng cậu không đứng lên, nhưng lại quay đầu về phía hắn, nhìn thẳng vào ánh mắt kia. Một ánh mắt này chứa trọn một lượng tín hiệu lớn, Giang Ly còn chưa hiểu rõ ý nghĩa trong đó, nhưng một giây sau, hắn liền rõ ràng.
Bởi vì tay Tô Mạch đang đỡ lấy gáy Giang Ly, không nói gì liền trực tiếp ấn môi lên, hơn nữa Tô Mạch còn rất nghiêm túc làm theo yêu cầu của Vương Tư Hãn, nhân lúc Giang Ly còn chưa phản ứng dùng lưỡi đẩy mở hàm răng của hắn, ương ngạnh công thành chiếm đất.
Xung quanh yên lặng như tờ.
Tô Mạch trong đầu nhẩm tới 10, đầu lưỡi ở trên môi Giang Ly thỏa mãn liếm một cái, cuối cùng mới luyến tiếc buông ra. Giang Ly lúc này đã đơ như một cái tượng, hai cánh môi ướt át ửng hồng cùng ánh mắt ngốc nghếch kia đang lườm rách mặt Tô Mạch, nét mặt như vừa trải qua một cú sốc lớn.
Mặc dù trong lòng Vương Tư Hãn có ý muốn làm rõ mối quan hệ này, nhưng không nghĩ Tô Mạch trầm ngâm kia lại có thể làm theo yêu cầu của mình, Vương Tư Hãn áy náy nghẹn họng nhìn Giang Ly đang ngồi thần ra một bên kia, cái cảm giác thê lương kia thật giống như bị mất sổ gạo phải bán nhà bán con đi vậy. Vương tư Hãn âm trầm nhìn Tô Mạch, khóe miệng cái con người này rõ ràng đang có dấu hiệu kiềm chế cảm xúc.
Cái tâm cơ này, cái thủ đoạn này, chỉ sợ con trai Giang phải chịu khổ rồi, Vương Tư Hãn nghĩ thầm, phải về lập một buổi họp với Trình Lực để nghiên cứu lại.
Tô Mạch ung dung nói: "Xong rồi, tiếp tục." Mọi người xung quanh lúc này mới tỉnh lại, nhìn thấy dũng khí cùng lòng quyết đoán mạnh mẽ của Tô Mạch, vậy mà đến đồ vật bên cạnh kia cũng có thể hôn được. Cái đồ vật bên cạnh kia lúc này đã hồn bay phách tán rồi, ai nói gì bên tai cũng không nghe lọt, trong đầu toàn tiếng chửi của bản thân, con mẹ nó vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, cái quái gì vừa chui vào miệng lão tử vậy, cái ** má nụ hôn đầu của lão tử, nụ hôn thứ hai của lão tử còn đường cứu không hu hu hu, con mẹ nó ai chịu trách nhiệm cho tôi đây, đ** m*, đ** m*, đ** m*.
Mãi cho đến khi vòng tiếp theo của trò chơi bắt đầu, mọi người ra sức muốn đổi kiểu chơi khác, Ông Vua Chửi Bậy mới hoảng hốt liếc sang Tô Mạch đang không biểu tình bên cạnh, lại bắt đầu mất bình tĩnh rồi đấy.
Dựa vào cái quái gì mà người khởi xướng lại tỏ ra không có chuyện gì xảy ra, còn trong lòng hắn lại là một đàn thảo nê mã*, thực muốn đốt trụi cái trang trại lạc đà trong tim này đi.
*đồng âm với câu đ** m* m** trong tiếng trung, nghĩa đen là một đàn lạc đà không bướu á.
Giang Ly mất bình tĩnh đánh lên đùi Tô Mạch một cái, Tô Mạch nhíu mày, vỗ mu bàn tay trấn an hắn, dùng cằm chỉ về hướng Vương Tư Hãn. Vương Tư Hãn nhìn thấy liền run run, được lắm tên khốn này, chiếm đủ tiện nghi rồi muốn đem lửa nóng vứt lên người lão tử hả?
Giang Ly đầu óc đơn giản quả nhiên bị Tô Mạch làm cho phân tâm, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Tư Hãn, thù mới hận cũ liền nổi lên trong lòng, hận không thể lột da Vương Tư Hãn xuống. Vương Tư Hãn bi thương nghĩ, nếu lão tử còn nhọc lòng đi lo chuyện bao đồng một lần nữa thì sẽ vứt cái họ Vương này đi.
*bức meme này đây nè
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất