Biến Thành Tiểu Omega Thì Phải Làm Sao

Chương 52: Thông báo nhập học

Trước Sau
Mặc dù bốn quốc gia giữa các tinh tế có cùng nguồn gốc, nhưng trong quá trình di cư vũ trụ, các hình thái xã hội khác nhau đã tự nhiên phát triển theo điều kiện địa phương và quan niệm của con người lại càng khác nhau.

Là một ngôi sao nguyên thủy, Lam Tinh có một lịch sử lâu đời , những người bảo thủ luôn có chỗ đứng. Họ cổ hủ, loại trừ những người bất đồng chính kiến ​​và thường có thành kiến ​​với những chủng tộc hiếm hoi.

 Địa vị của Nam O ở Thanh Long Cộng hòa thấp, chưa nói đến phúc lợi, căn bản cậu chưa từng có.

Sau khi Lâm Hân phân hóa ra thành Omega,cậu gặp phải đủ mọi sự phân biệt đối xử, thậm chí cả cha mẹ ruột của cậu cũng coi cậu như ria mép.

Omega của Vương quốc Chu Tước có địa vị cao nhất,cậu muốn thử vận ​​may của mình, nhưng trước khi lên tàu vũ trụ,cậu đã trở thành con mồi của bọn buôn lậu và bị đưa đến Ám Tinh để bán đấu giá.

 Trong hoàn cảnh đó,cậu đã gặp được huấn luyện viên và kể từ đó, cuộc đời cậu đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa.

Khi đến Huyền Võ đế quốc,cậu cảm nhận rõ ràng bầu không khí xã hội ở đây hoàn toàn khác với Cộng Hòa Thanh Long , khi mọi người biết cậu là nam O, không có phân biệt thành kiến ​​ngoại trừ thấy mới lạ.

Giờ đây,cậu ấy được cho biết rằng những chủng tộc quý hiếm có thể được hưởng những lợi ích đặc biệt của đất nước và có thể nhận được khoản trợ cấp một triệu Đồng tiền giữa các tinh tế mỗi tháng, điều đơn giản là không thể tin được.

Một triệu?

Có nhiều quá rồi không?

 Vẻ mặt của cậu bé quá khiếp sợ  và có vẻ hơi dại ra , Y Phong đẩy kính xuống, nghiêm nghị nói: " Lâm tiên sinh có bất kỳ thắc mắc nào, xin đừng ngại đề cập. Tôi biết  thì tôi có thể nói, không biết thì tôi dựa cột mà nghe. ”

Lâm Hân tỉnh táo lại, khôi phục bình tĩnh, không khỏi sửng sốt một chút“ một triệu ”.

"Tôi không hiểu. Có phải quá ... nhiều không?" Cậu thoát ra khỏi vòng tay của Lý Diệu , ngồi thẳng trên ghế sô pha, nhìn thẳng vào đối phương .

“Lâm tiên sinh thấy nhiều sao ?” Y Phong hỏi.

 “Vâng.” Lâm Hân  nói sự thật.

 Ngay cả khi Đế quốc Huyền Võ không phân biệt chủng tộc quý hiếm,cậu cũng không cho rằng mình đủ tư cách nhận một triệu trợ cấp mỗi tháng.

 Một triệu một tháng, mười hai triệu một năm, số tiền kiếm được quá dễ dàng và nó có vẻ rất viển vông.

Cậu kiệt quệ vì hai triệu tiền đền bù, còn bố mẹ cậu “bán”cậu với giá bốn triệu.

Không có bữa trưa miễn phí trên thế giới, không có lý do, ai dám nhận tiền?

Y Phong nhìn thiếu niên nghiêm túc, chậm rãi nhếch lên khóe miệng.

Với tư cách là thứ trưởng Bộ Tài chính, anh ta không phải tự mình đến chia quyền lợi cho thiếu niên, nhưng vì tò mò về “bạn đồng hành của nguyên soái đế quốc”, anh ta đã tiếp quản công việc, đến tột cùng là muốn xem người thú vị như thế nào,  trở thành đối tượng yêu thích của Lý Diệu .

Giờ nhìn thấy, anh ta không có thất vọng.

Thiếu niên có thể chưa trưởng thành hoàn toàn và có chút non nớt, nhưng ngồi bên cạnh Lý Diệu

, không có một chút yếu đuối nào, cậu nhóc đã bắt đầu bộc lộ ra góc cạnh của mình.

Lý Diệu đưa tay ra và chạm vào tóc của Lâm Hân .

Lâm Hân hơi bối rối khi bị chạm vào bất ngờ. “Huấn luyện viên ?”

" Em rất tốt .” Lý Diệu nói.

“Hả?” Lâm Hân càng khó hiểu.

“Ý của cậu rất đúng.” Y Phong tháo cặp kính trang trí xuống, chậm rãi bỏ vào túi áo vest, lộ ra một đôi mắt sắc bén, nhìn sâu sắc thiếu niên đối diện. "Trong những trường hợp bình thường, trợ cấp cho các chủng tộc quý hiếm là 50.000 ngàn mỗi tháng ,nhưng— " Sau khi dừng lại, anh ta nói tiếp : "Cậu đã làm rất tốt trong cuộc chiến chống lại hải tặc của quân đội viễn chinh. Bệ hạ đã đích thân chấp thuận việc tăng số tiền trợ cấp cho cậu . "

Lâm Hân sửng sốt, ngập ngừng lắc đầu:" Tôi ... Tôi không có làm gì ... "

Cậu là người được cứu, làm sao có thể lập công?

Có gì đó không ổn?

Thiếu niên ánh mắt quá mức bình tĩnh và thẳng thắn, Y Phong nhướng mày. “Đối với bệ hạ, cứu được tam hoàng tử là đóng góp lớn nhất. Đương nhiên, cống hiến của cậu không chỉ có vậy, chi tiết có thể hỏi nguyên soái.”

Lâm Hân kinh ngạc quay đầu nhìn Lý Diệu .

Lý Diệu đón ánh mắt bối rối của cậu bé cũng mỉm cười giải thích: “Bởi vì em là nam O hiếm có, thủ lĩnh hải tặc Cung Việt xuất hiện trên Ám Tinh , để quân đội viễn chinh lợi dụng truy đuổi hắn , chúng ta rơi xuống một hành tinh của những con thú ngoài hành tinh. Không chỉ lấy được hải đồ của hải tinh vực Tối tăm từ Rafal mà còn cứu được tam hoàng tử và Vinh Phỉ trên đường trở về. Em nhìn tựa bé nhỏ không đáng kể, mà không thể không kể công. Một tháng một triệu trợ giúp, chuyện đương nhiên."

Đúng là quân viễn chinh đã chuẩn bị đầy đủ trước khi ra quân chiến đấu với quyết tâm quyết thắng, nhưng đôi khi chỉ có lúc thiên thời địa lợi nhân hòa mới có thể giành được chiến thắng cuối cùng.



Sự tồn tại của Lâm Hân là rất quan trọng.

Sau khi đọc báo cáo chiến đấu của cậu , hoàng đế đã khen ngợi rất nhiều. Nội các nhất trí thông qua và ban thưởng cho Lâm Hân công trạng danh dự, cũng như các phần thưởng xứng đáng.

Lâm Hân bất giác nắm tay người đàn ông, hai mắt ngấn lệ, không thể che giấu được sự kích động trong lòng.

Huấn luyện viên đã làm rất nhiều chuyện vì cậu sao?

Cậu chỉ là một người bị bỏ rơi, nhưng cậu đã đạt được vinh quang lớn ở đây!

Loại khẳng định này, giống như một tia sáng chiếu rọi con đường đi về phía trước của cậu.

“Cảm ơn.” Giọng cậu bé rất nhỏ, nhưng rất rõ ràng.

"Em xứng đáng.” Lý Diệu nắm chặt tay cậu lại, ánh mắt dịu dàng.

Một triệu mỗi tháng, có vẻ như là rất nhiều, thật ra chẳng là gì so với toàn bộ hải tinh vực Tối tăm mà anh thu được. Theo anh, một triệu coi như ít, nên dù thế nào cũng nên thưởng sao khoáng.

Y Phong , người lại được đút một nồi thức ăn cho chó, ho nhẹ để nhắc các vị rằng vẫn còn đèn điện ở đây .

Lâm Hân buông tay Lý Diệu , vành tai đỏ bừng.

Lý Diệu da mặt dày hơn cậu rất nhiều, cầm lấy tư liệu trên bàn cà phê quét một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, liền đưa bút cho cậu bé ký tên.

Lâm Hân siết chặt bút và viết thẳng tên của mình.

Y Phong cẩn thận xếp gọn tài liệu và đặt phẳng phiu trong chiếc cặp. "Lễ trao giải sẽ được tổ chức vào đầu tháng sau. Sau khi kết thúc, trợ cấp của cậu sẽ được trả hàng tháng."

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh ta rời đi không nhìn lại một giây phút nào.

Lâm Hân và Lý Diệu đã đến cửa và nhìn anh ta lên chiếc xe đang lượn lờ và quay trở lại phòng khách, tuy nhiên, người bảo vệ cửa báo rằng anh ta có một vị khách khác.

Quản gia dẫn người vào phòng khách, người nọ vừa vào cửa liền híp mắt đánh giá Lâm Hân , nhìn ra Lâm Hân thấp thỏm .

“Hiệu trưởng Mang, sao ngài lại ở đây?” Lý Diệu khéo léo chặn trước người Lâm Hân ,đưa tay về phía người đàn ông mặc quân phục.

Người bị chặn lại khiến Hiệu trưởng Mang phải thu hồi ánh mắt nhìn cậu học sinh cao hơn mình.

“Tiểu Diệu a, từ khi cậu tốt nghiệp, hai chúng ta đã không gặp nhau mấy năm rồi sao?”Ông ta trìu mến bắt tay Lý Diệu.

 “Chủ tịch Mang sợ là quý nhân hay quên chuyện xưa . Đầu năm nay chúng ta mới gặp nhau.” Lý Diệu mời hắn ngồi xuống.

“Ồ? Thật sao?” Hiệu trưởng Mang suy nghĩ, vỗ đùi một hồi, “Đúng, đúng! Khi già đi, trí nhớ của tôi đã giảm sút. ”

Lâm Hân thò đầu ra từ phía sau Lý Diệu và nhìn vị khách một cách tò mò.

 Đây là một lão nhân Alpha tóc bạc , trên mặt có nếp nhăn, đôi mắt trũng sâu như xuyên thấu, toát ra một tia sáng suốt.

Người giữa các tinh tế có tuổi thọ cao, sau 20 tuổi, diện mạo chậm rãi thay đổi, người nào cũng giống như ở tuổi 100, lão nhân trước mặt rõ ràng là đã già, rõ ràng tuổi của hắn thật sự rất lớn.

Nhìn thấy thiếu niên O nhỏ nấp sau lưng Lý Diệu đang ngượng ngùng nhìn mình, Hiệu trưởng Mang khẽ chớp mắt.

Lâm Hân xấu hổ khi bị bắt gặp đang liếc trộm,cậu bình tĩnh bước ra từ phía sau Lý Diệu và chào lão nhân một cách lịch sự.

“Chào ngài , tôi là Lâm Hân , rất vui được gặp ngài.”

“Hahaha, xin chào cậu bé, tôi là hiệu trưởng của Học viện Quân sự Vấn Thiên .” Ông lão vuốt râu cười hiền từ.

Lâm Hân liếc nhìn huấn luyện viên , ngạc nhiên.

Học viện quân sự Vấn Thiên là học viện quân sự tốt nhất ở đế quốc Huyền Võ, vị lão nhân này là hiệu trưởng, cho nên ý định hôm nay của hắn là ...

Một lần nữa, trong lòng khó nén kích động, trong mắt hiện lên sương mù.

Lòng bàn tay dày rộng của Lý Diệu ấn vào đầu thiếu niên an ủi, kéo cậu ngồi trên sô pha, ngồi đối mặt với ông lão.

Quản gia Bạch pha một ấm trà mới, đặt lên bàn cà phê, cung kính bước sang một bên.

Ông lão ngồi trên chiếc ghế sô pha nơi Y Phong ngồi, nhìn quanh căn phòng khách rộng lớn, xúc động nói: “Lần cuối cùng tôi đến đây, hình như là hai mươi năm trước.”

Lý Diệu nói, “Vâng, bố mẹ tôi qua đời vào năm đó, ngài đến phúng viếng. ”



Lâm Hân nhanh chóng quay lại và nhìn người đàn ông một cách lo lắng.

Lý Diệu vỗ vào tay cậu để nói ra rằng anh không sao. Anh đã bước qua tuổi xuân buồn, sau khi trở thành người lính, anh mới hiểu được những hy sinh của cha mẹ.

Họ là những anh hùng, và anh tự hào về họ.

Hiệu trưởng Mang chậm rãi gật đầu, ân cần nhìn hai người trước mặt rồi nói. "Hôm nay tôi đến đây để gửi giấy báo nhập học của Học viện Quân sự Vấn Thiên , nhưng trước khi đưa ra thông báo, tôi phải xác nhận một điều—"

Ông hỏi Lâm Hân một cách nghiêm túc: "Cậu bé à, Omega khác với Alpha. Để trở thành một chiến sĩ cơ giáp đủ tiêu chuẩn thì có thể cậu còn chịu đựng nhiều gian khổ hơn nữa. Cậu có quyết tâm vượt qua khó khăn không? "

Lâm Hân vội vàng ngồi xuống và trả lời một cách nghiêm túc chắc chắn:" Có! "

Trở thành một chiến sĩ cơ giáp là ước mơ thời thơ ấu của cậu ấy, và cậu đã tiếp nối niềm tin của mình trong quá khứ, tương lai sẽ không thay đổi.

Hơn nữa,huấn luyện viên là một quân nhân , một nguyên soái của đế quốc và là một chiến sĩ phi nước đại trên các tinh tế . Cậu hy vọng rằng mình sẽ trưởng thành càng sớm càng tốt, sát cánh cùng huấn luyện viên và chiến đấu vì hòa bình của vũ trụ .

Hiệu trưởng Mang một mặt khen ngợi . Lý Diệu , hắn tìm ở đâu ra một đứa trẻ đầy nhiệt huyết như thế này? Vận khí không tệ !

 “Đã như vậy , Học viện Quân sự Vấn Thiên hoan nghênh cậu!” Ông lấy ra một tờ giấy nhập học trông rất tinh xảo từ chiếc nhẫn không gian và đưa nó cho cậu thiếu niên với một nụ cười.

Lâm Hân vui mừng khôn xiết, Lý Diệu vỗ nhẹ vào lưng cậu , cậu lập tức đứng dậy và kính cẩn đón lấy. “Cám ơn, hiệu trưởng Mang!”

Hiệu trưởng Mang xua tay. "Muốn cảm ơn thì phải cảm ơn người ngồi kế bên cậu đó . Cậu ta gọi điện cho tôi ba lần một ngày, giục tôi thu xếp nhập học cho cậu , đến nỗi tôi còn không ngủ được. Không nể mặt người già chút nào!"

  Lý Diệu nở nụ cười hoàn mỹ. “

 Làm phiền ngài phải tự mình đi một chuyến rồi.”

 Hiệu trưởng Mang tức giận nói: “Tôi phải qua trước xem đứa nhỏ có nguyện ý không?”

Lâm Hân vội vàng nói: “Tình nguyện! Tôi rất sẵn lòng! " Huấn luyện viên đã sắp xếp cho cậu một học viện quân sự.Cậu cao hứng còn không kịp đây!

Hiệu trưởng Mang uống hai ngụm trà để làm ẩm cổ họng. "Được rồi, chỉ cần tự nguyện. Cậu cầm giấy thông báo và có thể báo cáo với trường đại học bất cứ lúc nào."

Sau đó, ông dặn dò một số chi tiết, uống trà xong và rời đi .

Khi trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Lâm Hân lao vào vòng tay của Lý Diệu , thân mật ôm cổ anh cọ cọ ,nghẹn ngào: "Anh ... cảm ơn ..."

 Lý Diệu ôm lấy cậu bé đáng yêu  mềm mại như một con mèo nhỏ , vuốt ve lưng cậu, hôn lên tóc thiếu niên .

“Anh đã nói, em vẫn còn nhỏ, em nên tận hưởng mọi thứ mà em nên có ở tuổi này.”

Lâm Hân hít thật sâu mùi hương tươi mát của linh sam từ cơ thể người đàn ông, ngồi trong vòng tay anh ấy, ôm mặt anh bằng cả hai tay ,đến gần hôn một cái lên môi anh .

“Em không nhỏ.” Cậu sửa lại.

Cậu không hy vọng bị huấn luyện viên coi như đứa nhỏ  . Cậu đã thành niên  và có thể gánh vác trách nhiệm cùng nghĩa vụ. Dù đôi cánh không đủ vững chắc nhưng cậu ấy sẵn sàng cùng huấn luyện viên trải qua sóng gió, vượt qua mọi khó khăn và tiến lên hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn.

Để trán lên lồng ngực người đàn ông, cậu nỉ non : "Anh là ánh sáng của em.”

Đã giải cứu cậu khỏi bóng tối và cho cậu một cuộc sống mới.

Lý Diệu ôm chặt cậu bé, cẩn thận xoa xoa gáy cậu, đôi mắt vàng sâu thẳm và dịu dàng. Khi anh định hôn cậu bé thật sâu, một tiếng meo meo đột ngột vang lên.

"Meo meo meo meo ~~~~~~"

Tiểu Bố không biết từ đâu xuất hiện, nhảy lên ghế sô pha, chen vào giữa hai chủ nhân để bày tỏ sự tồn tại của chính mình.

Lý Diệu : == +

 Lâm Hân im lặng trầm mặc nhìn con mèo Ragdoll đang nhìn mình bằng ánh mắt vô tội kia.

Quản gia đứng ở cửa phòng khách, do dự không biết có nên bước tới đưa Tiểu Bố đi không, với hiểu biết của mình về nguyên soái, hiện tại Tiểu Bố có chút nguy hiểm!

"Meo meo meo meo ~~"

Tiểu Bố dùng móng vuốt vỗ vỗ vào lồng ngực chủ nhân của mình.

Không phải muốn ôm một cái sao?

Mọi người đều là anh em, đồng thời ôm một cái đi ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau