Chương 3
Lớp vảy trong lòng bàn tay hắn dần dần nóng lên.
Vì sao Thời Ảnh lại lộ vảy ra với cha? Cho dù Bách Lý cũng chỉ gặp qua giao hình của Thời Ảnh đúng một lần, nếu không cực kì nguy hiểm, A Ảnh sẽ không lộ ra các góc cạnh của vảy.
"Thất Nương, ngươi như thế nào lại nhận ra miệng vết thương kia là do móng vuốt của giao nhân gây ra?"
Bách Lý ánh mắt âm trầm, trong lời nói mang theo lãnh khí, "Hay là Thất Nương đã gặp qua bộ dáng giao nhân?"
Giao nhân, trời sanh bản tính hiền lành, cư ngụ dưới nước như cá, lên bờ thì tướng mạo cũng không khác gì với người thường lắm, nếu gặp nguy hiểm sẽ lộ ra những mảnh vảy cứng rắn cùng nanh vuốt sắc nhọn.
Bộ dáng giao nhân của Thời Ảnh thậm chí còn đặc biệt và đẹp hơn, tinh giản mảnh mai, đôi cánh da trong suốt cùng râu ở giữa chi trên cơ thể và hai bên sườn nhẹ nhàng lay động theo chiều gió.
Mỹ lệ và đầy mê hoặc.
Giao nhân thiên về nghề dệt, nhẹ và bén, nhẵn bóng và cực mỏng, nước mắt hóa thành khỏa trân châu khi khóc, còn có dầu của giao nhân khi châm thả một giọt liền có thể bùng cháy đến mấy ngày.
Có thể nói, khắp người giao nhân đều là báu vật, những người trên bờ gọi nó là một yêu vật, bắt được giao nhân liền không kiêng nể gì.
Mặc dù Hoàng đế đã nghiêm cấm đánh bắt giao nhân vì mục đích thương nghiệp. Tuy nhiên, vẫn có không ít quan chức cấp cao âm thầm nuôi dưỡng giao nhân.
Nếu Thất Nương nhận ra được, kia tám phần là bên trong phủ Liễu gia cũng từng thuần dưỡng qua giao nhân.
Liễu Nhiên ánh mắt thất thường, ấp ủng mở miệng, "Cơ duyên xảo hợp, đã từng gặp qua vài lần. Bộ dáng thật là kinh khủng càng thêm khắc sâu trong trí nhớ."
Bách Lý Hoằng Nghị biết trong lời nói của Liễu Nhiên có điều giấu giếm, nghĩ thầm nếu muốn điều tra ra rõ rốt cuộc ai là hung thủ, có hai người cần phải hỏi đó là Tốn Sơn Công và Thời Ảnh.
Theo tính tình của Thời Ảnh, cha của hắn chết, y nhất định sẽ không rời đi.
"Các ngươi mau đi đi, tối nay một mình ta túc trực bên tang lễ."
Liễu Nhiên cau mày, tràn đầy lo lắng, "Nhị Lang, trời giá rét dễ nhiễm lạnh, ta cùng chàng tiễn cha đi."
"Mau đi."
Có phi điểu bay qua cất tiếng kêu.
Bách Lý Hoằng Nghị một thân tang phục quỳ gối trước quan tài của phụ thân.
"Thời Ảnh, em nên thương ta, cha ta....mất rồi, ra gặp ta một lần được không."
Hắn cũng không biết ở nơi nào la lên, nhưng hắn biết Thời Ảnh đều sẽ nghe được.
Sau lưng có bóng dáng cô đơn, một bóng người dài hẹp chậm rãi xuất hiện, Bách Lý Hoằng Nghị dần ngửi thấy được một cỗ mùi thơm, là mùi duy nhất thuộc về Thời Ảnh, vẫn nhè nhẹ như cũ, mang theo trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng cố chấp.
"Thời Ảnh."
Hắn gọi y, nhưng cũng không dám xoay người đối mặt với y.
"Ta biết, không phải em."
Thời Ảnh sững sờ trầm mặc tại chỗ.
Bách Lý thân đang quỳ gối cuối cùng cũng đứng lên, chậm rãi quay đầu lại, môi nhịn không được mà run rẩy.
"Thời Ảnh, sao em lại gặp cha của ta?"
"Cha không phải là....đối với em làm cái gì chứ?"
Cố nhân rất lâu đã không gặp bây giờ cuối cùng cũng được gặp lại, nhìn thấy y cũng không vội biết đáp án.
Tay chậm rãi hướng đến hai má của y, Bách Lý Hoằng Nghị có thể cảm nhận được rõ ràng sự né tránh của Thời Ảnh, ngón tay dừng lại trong không trung cách gò má không xa ba phút, ghi nhớ lại từng đường nét cực kì thanh tú của y.
Nửa tháng không gặp, con mắt của y càng trở nên thâm sâu khiến Bách Lý Hoằng Nghị không thể nhìn rõ.
Thời Ảnh lùi về phía sau vài bước, Bách Lý bỗng chốc khó khăn dở khóc dở cười, tay ở không trung cũng hạ xuống.
"Bách Lý Nhị Lang, ta đến chỉ muốn nói cho ngươi biết, người chết cha ngươi không phải là ta, cha ngươi cũng không phải chết bởi móng vuốt của giao nhân."
Bách Lý Hoằng Nghị giương mắt nhìn y, trong mắt tràn ngập khó hiểu.
"Cha ngươi chết là vì một loại độc...."
"Độc gì?"
Thời Ảnh trầm mặc một hồi cũng đáp "Giao Tâm Lân."
"Độc này được lấy từ vảy của giao nhân ở gần tim nhất, ủ trong ba ngày ba đêm. Độc này dùng lên người, các vết thương trên người sẽ trở nên trầm trọng hơn, nhận hết thảy tra tấn sau đó đột nhiên chết bất đắc kỳ tử."
Thời Ảnh vừa đi quanh vừa nói, Bách Lý Hoằng Nghị bước nhanh về phía trước, nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay y.
"Thời Ảnh, ta cần em, em có thể ở bên cạnh ta không?"
Thời Ảnh tinh thần nhất thời luống cuống, đại não phút chốc trở nên trống rỗng, phân nửa lý trí hoàn toàn biến mất, mặt khác lại cưỡng chế chình mình phải duy trì tỉnh táo.
Bạch y của Thời Ảnh trong suốt, không nhiễm một chút bụi trần, thông qua ánh sáng thậm chí có thể hơi hơi nhìn thấy cơ thể trắng nõn bên trong.
Cổ họng Bách Lý Hoằng Nghị lăn lộn một chút, thầm mắng chính mình có suy nghĩ xấu xa. Thù giết cha còn chưa báo, chính mình lại sinh ra loại tâm tư này.
Thấy Thời Ảnh không nói lời nào, liền nói thêm, "Chính là giúp ta phá vỡ tử cục này, không xen lẫn ta em tư tình, vẫn không đồng ý sao?"
Thời Ảnh khuôn mặt đầy rẫy u sầu, xoa xoa cổ tay của mình, quay đầu nhìn lại rồi rời đi.
"Được."
Lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, như một giấc mộng bình thường. Đột nhiên mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh, làm cho Bách Lý Hoằng Nghị cảm giác sự xuất hiện vừa rồi của y giống như một giấc mơ trống rỗng.
Quỳ gối một hồi lâu, Thân Phi hoảng hốt chạy vào báo.
"Nhị Lang! Nhị Lang! Ở ngoài cửa phát hiện có một giao nhân, người mau đi xem một chút!"
Trong mắt Bách Lý Hoằng Nghị thổi qua một tia hoảng hốt, Liễu Nhiên đã hô to trước khi hắn vội vàng chạy tới, "Mau đem yêu vật này trói lại, báo quan!"
Cúi đầu xuống nhìn thấy Thời Ảnh đã hiện giao hình, đuôi cá thon dài với những chiếc vảy màu trắng bạc, dựa người bên phiến đá, khóe miệng bị vật nhọn đâm vào đến chảy máu, lẳng lặng chờ bị bắt.
Ánh mắt y yên ổn không thấy một chút hoảng hốt nhìn thẳng vào Bách Lý Hoằng Nghị.
Chàng cho ta ở bên cạnh chàng, ta liền đến đây. Chỉ là, trong lúc đó ta chàng chỉ có thể tra hỏi, lại vô tế vô ngôn.
Chẳng sợ vào ngục trải qua tra tấn, cũng sẽ không ẩn thân ở nơi riêng tư của chàng.
Giờ khắc nay, Bách Lý Hoằng Nghị thật sự ý thức được, người trước mắt này, sợ là chính mình từ này về sau sẽ không chạm vào được nữa.
Thời Ảnh, em đến cuối cùng, sao lại ra nông nỗi này....
Bách Lý Hoằng Nghị ngăn Thân Phi muốn đi báo quan, vẻ mặt phức tạp khó đoán, "Đem y giam lại ở phủ Bách Lý, bất luận kẻ nào cũng không được phép lan truyền ra ngoài."
????????
Lời tác giả: Thực xin lỗi, trước tiên phải nói thật sự xin lỗi, vẫn là muốn ngược ngược hai đứa nhỏ ngốc này.
Còn có, tôi không cảm thấy đây là gương vỡ lại lành vì hai người bọn họ chưa từng rời xa nhau.
Vì sao Thời Ảnh lại lộ vảy ra với cha? Cho dù Bách Lý cũng chỉ gặp qua giao hình của Thời Ảnh đúng một lần, nếu không cực kì nguy hiểm, A Ảnh sẽ không lộ ra các góc cạnh của vảy.
"Thất Nương, ngươi như thế nào lại nhận ra miệng vết thương kia là do móng vuốt của giao nhân gây ra?"
Bách Lý ánh mắt âm trầm, trong lời nói mang theo lãnh khí, "Hay là Thất Nương đã gặp qua bộ dáng giao nhân?"
Giao nhân, trời sanh bản tính hiền lành, cư ngụ dưới nước như cá, lên bờ thì tướng mạo cũng không khác gì với người thường lắm, nếu gặp nguy hiểm sẽ lộ ra những mảnh vảy cứng rắn cùng nanh vuốt sắc nhọn.
Bộ dáng giao nhân của Thời Ảnh thậm chí còn đặc biệt và đẹp hơn, tinh giản mảnh mai, đôi cánh da trong suốt cùng râu ở giữa chi trên cơ thể và hai bên sườn nhẹ nhàng lay động theo chiều gió.
Mỹ lệ và đầy mê hoặc.
Giao nhân thiên về nghề dệt, nhẹ và bén, nhẵn bóng và cực mỏng, nước mắt hóa thành khỏa trân châu khi khóc, còn có dầu của giao nhân khi châm thả một giọt liền có thể bùng cháy đến mấy ngày.
Có thể nói, khắp người giao nhân đều là báu vật, những người trên bờ gọi nó là một yêu vật, bắt được giao nhân liền không kiêng nể gì.
Mặc dù Hoàng đế đã nghiêm cấm đánh bắt giao nhân vì mục đích thương nghiệp. Tuy nhiên, vẫn có không ít quan chức cấp cao âm thầm nuôi dưỡng giao nhân.
Nếu Thất Nương nhận ra được, kia tám phần là bên trong phủ Liễu gia cũng từng thuần dưỡng qua giao nhân.
Liễu Nhiên ánh mắt thất thường, ấp ủng mở miệng, "Cơ duyên xảo hợp, đã từng gặp qua vài lần. Bộ dáng thật là kinh khủng càng thêm khắc sâu trong trí nhớ."
Bách Lý Hoằng Nghị biết trong lời nói của Liễu Nhiên có điều giấu giếm, nghĩ thầm nếu muốn điều tra ra rõ rốt cuộc ai là hung thủ, có hai người cần phải hỏi đó là Tốn Sơn Công và Thời Ảnh.
Theo tính tình của Thời Ảnh, cha của hắn chết, y nhất định sẽ không rời đi.
"Các ngươi mau đi đi, tối nay một mình ta túc trực bên tang lễ."
Liễu Nhiên cau mày, tràn đầy lo lắng, "Nhị Lang, trời giá rét dễ nhiễm lạnh, ta cùng chàng tiễn cha đi."
"Mau đi."
Có phi điểu bay qua cất tiếng kêu.
Bách Lý Hoằng Nghị một thân tang phục quỳ gối trước quan tài của phụ thân.
"Thời Ảnh, em nên thương ta, cha ta....mất rồi, ra gặp ta một lần được không."
Hắn cũng không biết ở nơi nào la lên, nhưng hắn biết Thời Ảnh đều sẽ nghe được.
Sau lưng có bóng dáng cô đơn, một bóng người dài hẹp chậm rãi xuất hiện, Bách Lý Hoằng Nghị dần ngửi thấy được một cỗ mùi thơm, là mùi duy nhất thuộc về Thời Ảnh, vẫn nhè nhẹ như cũ, mang theo trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng cố chấp.
"Thời Ảnh."
Hắn gọi y, nhưng cũng không dám xoay người đối mặt với y.
"Ta biết, không phải em."
Thời Ảnh sững sờ trầm mặc tại chỗ.
Bách Lý thân đang quỳ gối cuối cùng cũng đứng lên, chậm rãi quay đầu lại, môi nhịn không được mà run rẩy.
"Thời Ảnh, sao em lại gặp cha của ta?"
"Cha không phải là....đối với em làm cái gì chứ?"
Cố nhân rất lâu đã không gặp bây giờ cuối cùng cũng được gặp lại, nhìn thấy y cũng không vội biết đáp án.
Tay chậm rãi hướng đến hai má của y, Bách Lý Hoằng Nghị có thể cảm nhận được rõ ràng sự né tránh của Thời Ảnh, ngón tay dừng lại trong không trung cách gò má không xa ba phút, ghi nhớ lại từng đường nét cực kì thanh tú của y.
Nửa tháng không gặp, con mắt của y càng trở nên thâm sâu khiến Bách Lý Hoằng Nghị không thể nhìn rõ.
Thời Ảnh lùi về phía sau vài bước, Bách Lý bỗng chốc khó khăn dở khóc dở cười, tay ở không trung cũng hạ xuống.
"Bách Lý Nhị Lang, ta đến chỉ muốn nói cho ngươi biết, người chết cha ngươi không phải là ta, cha ngươi cũng không phải chết bởi móng vuốt của giao nhân."
Bách Lý Hoằng Nghị giương mắt nhìn y, trong mắt tràn ngập khó hiểu.
"Cha ngươi chết là vì một loại độc...."
"Độc gì?"
Thời Ảnh trầm mặc một hồi cũng đáp "Giao Tâm Lân."
"Độc này được lấy từ vảy của giao nhân ở gần tim nhất, ủ trong ba ngày ba đêm. Độc này dùng lên người, các vết thương trên người sẽ trở nên trầm trọng hơn, nhận hết thảy tra tấn sau đó đột nhiên chết bất đắc kỳ tử."
Thời Ảnh vừa đi quanh vừa nói, Bách Lý Hoằng Nghị bước nhanh về phía trước, nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay y.
"Thời Ảnh, ta cần em, em có thể ở bên cạnh ta không?"
Thời Ảnh tinh thần nhất thời luống cuống, đại não phút chốc trở nên trống rỗng, phân nửa lý trí hoàn toàn biến mất, mặt khác lại cưỡng chế chình mình phải duy trì tỉnh táo.
Bạch y của Thời Ảnh trong suốt, không nhiễm một chút bụi trần, thông qua ánh sáng thậm chí có thể hơi hơi nhìn thấy cơ thể trắng nõn bên trong.
Cổ họng Bách Lý Hoằng Nghị lăn lộn một chút, thầm mắng chính mình có suy nghĩ xấu xa. Thù giết cha còn chưa báo, chính mình lại sinh ra loại tâm tư này.
Thấy Thời Ảnh không nói lời nào, liền nói thêm, "Chính là giúp ta phá vỡ tử cục này, không xen lẫn ta em tư tình, vẫn không đồng ý sao?"
Thời Ảnh khuôn mặt đầy rẫy u sầu, xoa xoa cổ tay của mình, quay đầu nhìn lại rồi rời đi.
"Được."
Lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, như một giấc mộng bình thường. Đột nhiên mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh, làm cho Bách Lý Hoằng Nghị cảm giác sự xuất hiện vừa rồi của y giống như một giấc mơ trống rỗng.
Quỳ gối một hồi lâu, Thân Phi hoảng hốt chạy vào báo.
"Nhị Lang! Nhị Lang! Ở ngoài cửa phát hiện có một giao nhân, người mau đi xem một chút!"
Trong mắt Bách Lý Hoằng Nghị thổi qua một tia hoảng hốt, Liễu Nhiên đã hô to trước khi hắn vội vàng chạy tới, "Mau đem yêu vật này trói lại, báo quan!"
Cúi đầu xuống nhìn thấy Thời Ảnh đã hiện giao hình, đuôi cá thon dài với những chiếc vảy màu trắng bạc, dựa người bên phiến đá, khóe miệng bị vật nhọn đâm vào đến chảy máu, lẳng lặng chờ bị bắt.
Ánh mắt y yên ổn không thấy một chút hoảng hốt nhìn thẳng vào Bách Lý Hoằng Nghị.
Chàng cho ta ở bên cạnh chàng, ta liền đến đây. Chỉ là, trong lúc đó ta chàng chỉ có thể tra hỏi, lại vô tế vô ngôn.
Chẳng sợ vào ngục trải qua tra tấn, cũng sẽ không ẩn thân ở nơi riêng tư của chàng.
Giờ khắc nay, Bách Lý Hoằng Nghị thật sự ý thức được, người trước mắt này, sợ là chính mình từ này về sau sẽ không chạm vào được nữa.
Thời Ảnh, em đến cuối cùng, sao lại ra nông nỗi này....
Bách Lý Hoằng Nghị ngăn Thân Phi muốn đi báo quan, vẻ mặt phức tạp khó đoán, "Đem y giam lại ở phủ Bách Lý, bất luận kẻ nào cũng không được phép lan truyền ra ngoài."
????????
Lời tác giả: Thực xin lỗi, trước tiên phải nói thật sự xin lỗi, vẫn là muốn ngược ngược hai đứa nhỏ ngốc này.
Còn có, tôi không cảm thấy đây là gương vỡ lại lành vì hai người bọn họ chưa từng rời xa nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất