Chương 19
Đào Dụ Ninh sống một ngày bằng một năm.
Trước đây khi mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với Dư Hiện, cậu không cảm thấy mình lại yêu người kia đến như vậy, kết quả vừa xa nhau, liền nhận ra linh hồn nhỏ bé của mình đã bị người kia xách đi.
Gần cuối năm, mọi người đều chuẩn bị thi học kỳ, Đào Dụ Ninh một bên học hành một bên bấm ngón tay tính nhẩm đến ngày gặp lại Dư Hiện, còn Thiệu Tinh thì lại một bên học một bên khóc.
"Đừng khóc nữa." Đào Dụ Ninh nói, "Đàn ông hai chân đâu đâu cũng có, vẫn còn cái khác mà."
Thiệu Tinh nói: "Vậy nếu Dư Hiện chia tay với cậu, cậu sẽ không khóc ư?"
Đào Dụ Ninh bĩu môi: "Không có chuyện đó, anh ấy không dám đâu."
Thiệu Sinh khóc càng dữ dội hơn.
Đào Dụ Ninh không biết an ủi người khác, vấn đề này phải để cho Dư Hiện, cậu lôi kéo Thiệu Tinh đến gọi video cho Dư Hiện, kết quả sau khi Dư Hiện an ủi cậu ấy hai câu, hai người Đào Dụ Ninh cũng bắt đầu thấy mệt mỏi, Thiệu Tinh khóc lóc chạy đi.
"Vậy rốt cuộc là ngày đó anh đến, đã mua được vé tàu chưa?"
Đào Dụ Ninh nghĩ đến chuyện này, thầm nói cuối năm không dễ mua được vé, lỡ như Dư Hiện không tới được, cậu chỉ có thể khóc với Thiệu Tinh.
Trái lại Dư Hiện không hề làm cậu thất vọng, trực tiếp móc vé tàu ra.
"Mùng 7 tháng 1 chúng ta bắt đầu thi, ngày 23 anh sẽ tới tìm em, mùng 6 thì về."
Mặc dù thời gian cũng không dài, nhưng Đào Dụ Ninh vẫn mừng rỡ xoay vòng.
"Vậy lát nữa em đi đặt phòng." Đào Dụ Ninh nói, "Tiểu khu đối diện trường em có cho thuê phòng, anh đến mình sẽ ra đó ở."
"Một ngày bao nhiêu tiền?" Dư Hiện sợ cậu bỏ tiền ra rồi không có tiền ăn cơm.
"Không đắt, em đã bắt đầu góp tiền từ lâu rồi, ban đầu là muốn tới thăm anh, nhưng mà anh không muốn, số còn sót lại vừa khéo đủ để thuê phòng." Mặc dù từ nhỏ Đào Dụ Ninh đã bị người ta gán lên cái mác "Tâm lý thiếu vững vàng", "Tâm tư chỉ to hơn quả dừa", thế nhưng cậu rất yêu Dư Hiện, lúc trước chưa biết tiết kiệm tiền làm kéo theo mức sinh hoạt của mình xuống, cậu đi ra ngoài tìm việc làm, sinh viên năm nhất, phụ việc cho trợ lý của một công ty tại nhà xem như không tệ.
Thanh toán lương ngày, tới chiều tan sở sẽ nhận tiền ngay, ông chủ cũng hào phóng, thấy cậu là học sinh mà suốt ngày bôn ba, làm việc cẩn thận, thỉnh thoảng cũng cho cậu một phong bì nhỏ màu đỏ.
Khi đó Đào Dụ Ninh nói giỡn với Thiệu Tinh, nói thư ký vốn dĩ là trợ lý của ông chủ, không nghĩ tới cậu lại được làm trợ lý của trợ lý.
Cứ mấy tháng sau đó, tuần nào không có lớp thì cậu sẽ đi, gom góp được không ít tiền.
Chuyện này cậu không dám nói với Dư Hiện, lúc đó Dư Hiện chắc chắn sẽ không đồng ý, sợ cậu mệt mỏi.
"Dư Hiện," Đào Dụ Ninh hừ hừ qua ống nghe, "Nhớ anh, nhớ anh, em nhớ anh muốn chết."
Dư Hiện cười cậu: "Cậu là Phùng Củng à?"
*冯巩 (Phùng Củng): Là một diễn viên, đạo diễn và nhà biên kịch người Trung Quốc. Tôi nhớ các bạn muốn chết (我想死你们啦) là lời chào ông gửi tới khán giả trong buổi biểu diễn mừng xuân 2015 năm thứ 33, đây cũng là lời thoại kinh điển của ông.
"Em là tâm can nhỏ của anh." Đào Dụ Ninh nói xong cũng thấy mình chịu không nổi, hừ một tiếng, tắt video đi.
Cậu bị mình làm buồn nôn chết đi được, gửi tin nhắn cho Dư Hiện: Tâm can nhỏ của anh đi đặt phòng đây, chăm sóc thân thể cho tốt, chuẩn bị đến tưới nước cho em!
Ngày Dư Hiện đến, Đào Dụ Ninh đã bắt đầu sửa soạn cho mình từ lúc sáng sớm.
Cậu thừa dịp bạn cùng phòng không có ở đây, thay chiếc quần lót vừa xấu hổ vừa thú tính làm cho người ta phụt máu mà hôm kia cậu đặt mua trên mạng, sau đó nhanh chóng mặc quần áo tử tế, đi ra trạm xe đón người trong lòng.
Dư Hiện ngồi ghế cứng gần ba ngày, đúng là mệt, nhưng lúc sau hắn lại nghĩ, đây là vì Đào Dụ Ninh, nếu không sống chết cũng không chịu nổi cảnh hành hạ này.
Tình yêu rất ngọt ngào, nhưng cũng khiến lòng người ta mệt mỏi.
Lúc xuống xe chân Dư Hiện đã hơi sưng lên, nhưng lại nghĩ không thể để đứa nhỏ nhà hắn lo lắng, lại giả bộ như không có chuyện gì, sải bước ra ngoài.
Mùa đông phương bắc rất lạnh, tuyết vừa rơi xuống, Dư Hiện vừa bước ra khỏi nhà ga đã rùng mình.
Hắn theo dòng người đi ra ngoài, trong thoáng chốc đã nhìn thấy Đào Dụ Ninh, tất cả mệt mỏi đều tan biến.
Cái thằng nhóc mà hắn đã lâu không gặp đang ăn mặc kín mít, hắn thấy Đào Dụ Ninh đã cao lên, cao hơn so với trước khi hai người xa nhau.
Lúc Đào Dụ Ninh nhìn thấy Dư Hiện, trực tiếp nhảy cẩng lên vẫy tay, sau đó chen qua đám người, đi đến chỗ đối phương.
Hai người bất chấp ôm nhau ở trạm tàu lửa, Đào Dụ Ninh lấy khăn quàng đang trên đeo choàng lên cổ Dư Hiện, sau đó cười ha ha nói: "Mau lên mau lên, quay về em sưởi ấm chăn cho anh."
Đào Dụ Ninh chủ động đỡ lấy ba lô của Dư Hiện, ở ngoài đường không tiện nắm tay, cậu đành kéo ống tay áo của đối phương.
"Anh ăn mặc mỏng quá." Đào Dụ Ninh nói, "Mùa đông ở miền bắc là phải mặc áo khoác lông."
Hai người ngồi xe buýt đi đến trường học của Đào Dụ Ninh, trên xe đông người, cũng may bọn họ lên xe sớm, ngồi được hai ghế đôi ở sau cùng, hai nam sinh cao nhòng thân thiết dựa vào nhau, Đào Dụ Ninh có chút đau lòng: "Có mệt không?"
Dư Hiện nhìn thấy cậu thì không mệt chỗ nào nữa, lén lút kéo tay Đào Dụ Ninh qua nắm chặt, sau đó đưa vào trong túi, "Không mệt."
Đào Dụ Ninh đan chặt mười ngón tay của Dư Hiện, ánh mắt không nỡ rời khỏi đối phương: "Ba ngày rồi anh chưa cạo râu."
"Để chút nữa em cạo giúp anh nhé?"
"Được." Đào Dụ Ninh nói, "Về sau em sẽ cạo cho anh."
Trước đây khi mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với Dư Hiện, cậu không cảm thấy mình lại yêu người kia đến như vậy, kết quả vừa xa nhau, liền nhận ra linh hồn nhỏ bé của mình đã bị người kia xách đi.
Gần cuối năm, mọi người đều chuẩn bị thi học kỳ, Đào Dụ Ninh một bên học hành một bên bấm ngón tay tính nhẩm đến ngày gặp lại Dư Hiện, còn Thiệu Tinh thì lại một bên học một bên khóc.
"Đừng khóc nữa." Đào Dụ Ninh nói, "Đàn ông hai chân đâu đâu cũng có, vẫn còn cái khác mà."
Thiệu Tinh nói: "Vậy nếu Dư Hiện chia tay với cậu, cậu sẽ không khóc ư?"
Đào Dụ Ninh bĩu môi: "Không có chuyện đó, anh ấy không dám đâu."
Thiệu Sinh khóc càng dữ dội hơn.
Đào Dụ Ninh không biết an ủi người khác, vấn đề này phải để cho Dư Hiện, cậu lôi kéo Thiệu Tinh đến gọi video cho Dư Hiện, kết quả sau khi Dư Hiện an ủi cậu ấy hai câu, hai người Đào Dụ Ninh cũng bắt đầu thấy mệt mỏi, Thiệu Tinh khóc lóc chạy đi.
"Vậy rốt cuộc là ngày đó anh đến, đã mua được vé tàu chưa?"
Đào Dụ Ninh nghĩ đến chuyện này, thầm nói cuối năm không dễ mua được vé, lỡ như Dư Hiện không tới được, cậu chỉ có thể khóc với Thiệu Tinh.
Trái lại Dư Hiện không hề làm cậu thất vọng, trực tiếp móc vé tàu ra.
"Mùng 7 tháng 1 chúng ta bắt đầu thi, ngày 23 anh sẽ tới tìm em, mùng 6 thì về."
Mặc dù thời gian cũng không dài, nhưng Đào Dụ Ninh vẫn mừng rỡ xoay vòng.
"Vậy lát nữa em đi đặt phòng." Đào Dụ Ninh nói, "Tiểu khu đối diện trường em có cho thuê phòng, anh đến mình sẽ ra đó ở."
"Một ngày bao nhiêu tiền?" Dư Hiện sợ cậu bỏ tiền ra rồi không có tiền ăn cơm.
"Không đắt, em đã bắt đầu góp tiền từ lâu rồi, ban đầu là muốn tới thăm anh, nhưng mà anh không muốn, số còn sót lại vừa khéo đủ để thuê phòng." Mặc dù từ nhỏ Đào Dụ Ninh đã bị người ta gán lên cái mác "Tâm lý thiếu vững vàng", "Tâm tư chỉ to hơn quả dừa", thế nhưng cậu rất yêu Dư Hiện, lúc trước chưa biết tiết kiệm tiền làm kéo theo mức sinh hoạt của mình xuống, cậu đi ra ngoài tìm việc làm, sinh viên năm nhất, phụ việc cho trợ lý của một công ty tại nhà xem như không tệ.
Thanh toán lương ngày, tới chiều tan sở sẽ nhận tiền ngay, ông chủ cũng hào phóng, thấy cậu là học sinh mà suốt ngày bôn ba, làm việc cẩn thận, thỉnh thoảng cũng cho cậu một phong bì nhỏ màu đỏ.
Khi đó Đào Dụ Ninh nói giỡn với Thiệu Tinh, nói thư ký vốn dĩ là trợ lý của ông chủ, không nghĩ tới cậu lại được làm trợ lý của trợ lý.
Cứ mấy tháng sau đó, tuần nào không có lớp thì cậu sẽ đi, gom góp được không ít tiền.
Chuyện này cậu không dám nói với Dư Hiện, lúc đó Dư Hiện chắc chắn sẽ không đồng ý, sợ cậu mệt mỏi.
"Dư Hiện," Đào Dụ Ninh hừ hừ qua ống nghe, "Nhớ anh, nhớ anh, em nhớ anh muốn chết."
Dư Hiện cười cậu: "Cậu là Phùng Củng à?"
*冯巩 (Phùng Củng): Là một diễn viên, đạo diễn và nhà biên kịch người Trung Quốc. Tôi nhớ các bạn muốn chết (我想死你们啦) là lời chào ông gửi tới khán giả trong buổi biểu diễn mừng xuân 2015 năm thứ 33, đây cũng là lời thoại kinh điển của ông.
"Em là tâm can nhỏ của anh." Đào Dụ Ninh nói xong cũng thấy mình chịu không nổi, hừ một tiếng, tắt video đi.
Cậu bị mình làm buồn nôn chết đi được, gửi tin nhắn cho Dư Hiện: Tâm can nhỏ của anh đi đặt phòng đây, chăm sóc thân thể cho tốt, chuẩn bị đến tưới nước cho em!
Ngày Dư Hiện đến, Đào Dụ Ninh đã bắt đầu sửa soạn cho mình từ lúc sáng sớm.
Cậu thừa dịp bạn cùng phòng không có ở đây, thay chiếc quần lót vừa xấu hổ vừa thú tính làm cho người ta phụt máu mà hôm kia cậu đặt mua trên mạng, sau đó nhanh chóng mặc quần áo tử tế, đi ra trạm xe đón người trong lòng.
Dư Hiện ngồi ghế cứng gần ba ngày, đúng là mệt, nhưng lúc sau hắn lại nghĩ, đây là vì Đào Dụ Ninh, nếu không sống chết cũng không chịu nổi cảnh hành hạ này.
Tình yêu rất ngọt ngào, nhưng cũng khiến lòng người ta mệt mỏi.
Lúc xuống xe chân Dư Hiện đã hơi sưng lên, nhưng lại nghĩ không thể để đứa nhỏ nhà hắn lo lắng, lại giả bộ như không có chuyện gì, sải bước ra ngoài.
Mùa đông phương bắc rất lạnh, tuyết vừa rơi xuống, Dư Hiện vừa bước ra khỏi nhà ga đã rùng mình.
Hắn theo dòng người đi ra ngoài, trong thoáng chốc đã nhìn thấy Đào Dụ Ninh, tất cả mệt mỏi đều tan biến.
Cái thằng nhóc mà hắn đã lâu không gặp đang ăn mặc kín mít, hắn thấy Đào Dụ Ninh đã cao lên, cao hơn so với trước khi hai người xa nhau.
Lúc Đào Dụ Ninh nhìn thấy Dư Hiện, trực tiếp nhảy cẩng lên vẫy tay, sau đó chen qua đám người, đi đến chỗ đối phương.
Hai người bất chấp ôm nhau ở trạm tàu lửa, Đào Dụ Ninh lấy khăn quàng đang trên đeo choàng lên cổ Dư Hiện, sau đó cười ha ha nói: "Mau lên mau lên, quay về em sưởi ấm chăn cho anh."
Đào Dụ Ninh chủ động đỡ lấy ba lô của Dư Hiện, ở ngoài đường không tiện nắm tay, cậu đành kéo ống tay áo của đối phương.
"Anh ăn mặc mỏng quá." Đào Dụ Ninh nói, "Mùa đông ở miền bắc là phải mặc áo khoác lông."
Hai người ngồi xe buýt đi đến trường học của Đào Dụ Ninh, trên xe đông người, cũng may bọn họ lên xe sớm, ngồi được hai ghế đôi ở sau cùng, hai nam sinh cao nhòng thân thiết dựa vào nhau, Đào Dụ Ninh có chút đau lòng: "Có mệt không?"
Dư Hiện nhìn thấy cậu thì không mệt chỗ nào nữa, lén lút kéo tay Đào Dụ Ninh qua nắm chặt, sau đó đưa vào trong túi, "Không mệt."
Đào Dụ Ninh đan chặt mười ngón tay của Dư Hiện, ánh mắt không nỡ rời khỏi đối phương: "Ba ngày rồi anh chưa cạo râu."
"Để chút nữa em cạo giúp anh nhé?"
"Được." Đào Dụ Ninh nói, "Về sau em sẽ cạo cho anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất