Chương 21
Cợt nhã nói linh tinh cuối cùng cũng đi vào trường học của hổ con, cuối cùng cũng ăn được phần cơm nóng hổi trong căn tin của trường hổ con.
"Không tệ." Dư Hiện nói, "Thức ăn ở trường em không tệ."
"Nhưng vẫn không làm cho cái mông của em trở nên mượt mà." Giọng nói Đào Dụ Ninh vừa hiển nhiên lại có chút tiếc nuối.
Dư Hiện cười cậu: "Không sao, anh quen rồi."
Đào Dụ Ninh liếc hắn: "Đều là tại anh."
"Mông em bẹp thì liên quan quái gì đến anh?"
"Ai kêu anh không vò mỗi ngày cho em!"
Dư Hiện tưởng tượng, cũng không có sức phản bác.
Hai người ăn cả đống thức ăn ở căn tin, Dư Hiện nói ăn không hết, Đào Dụ Ninh không nói gì.
"Anh không biết, bây giờ lượng cơm của em rất lớn." Đào Dụ Ninh nói, "Có thể còn tăng thêm nữa."
Hai người lại không nghiêm túc mà nói bậy ở đây, có một người đi vào cửa căn tin.
"Ninh Ninh!"
Cơ thể mềm oặt của Đào Dụ Ninh chấn động, quay đầu nhìn lại, phát hiện ra là Thiệu Tinh.
"Không phải cậu đang giảm cân sao?" Đào Dụ Ninh bắt chuyện với cậu ấy, "Ăn chung không?"
Mắt Thiệu Tinh sáng lên khi nhìn thấy Dư Hiện ngồi ở đối diện Đào Dụ Ninh, "Mẹ ơi, thầy giáo Dư đây sao!"
Dư Hiện nhìn cậu ấy, rồi lại nhìn Đào Dụ Ninh: "Anh có tên gọi này từ lúc nào vậy?"
"Hồi chúng ta 16 tuổi rưỡi ấy." Đào Dụ Ninh nhướn mày với hắn, sau đó quay sang Thiệu Tinh, "Thấy thầy giao Dư nhà chúng ta thế nào? Có đẹp trai hơn trong video không?"
Thiệu Tinh cười ha ha: "Cũng bình thường."
"Bình thường?"
"Còn kém hơn ca ca của tớ một chút."
"Ca ca" của Thiệu Tinh chính là cái người huấn luyện viên kia, trước giờ cậu ấy vẫn luôn gọi người kia như vậy.
"Đợi một chút!" Đào Dụ Ninh cho là mình vừa nghe nhầm, "Hai người làm hòa rồi à?"
"Ừ." Thiệu Tinh nói, "Cho nên tớ từ bỏ việc giảm cân."
Cậu ấy phất tay, "Thôi không làm phiền vợ chồng son mấy người nữa, tớ tự đi mua rồi về ký túc xá ăn, bye bye!"ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁOThiệu Tinh lắc mông nhỏ bỏ đi, Đào Dụ Ninh cảm thán: "Suy nghĩ của đàn ông như mò kim đáy bể, tình yêu này, một ngày tới tám trăm bước ngoặt."
"Mông của cậu ấy tròn thật." Dư Hiện cười, nhìn Đào Dụ Ninh.
Đào Dụ Ninh híp mắt lại mặt đầy sát khí nhìn về phía Dư Hiện: "Còn nhìn nữa em móc con mắt anh xuống!"
"Không nhìn." Dư Hiện bóp lấy mặt cậu, "Anh chỉ yêu thích cái mông bẹp mới 16 tuổi rưỡi đã phát dục rồi."
Đào Dụ Ninh thấy mình không khác gì thần tiên, không phải vì ăn trộm được một viên dược hoàn của Hậu Nghệ, mà chính là đang sống sờ sờ lại nhận được một khoái cảm không thể diễn tả được.
Chốc lát lên trời chốc lát xuống đất, lăn qua lăn lại, lăn lộn ở trong mây.
Từ khi Dư Hiện đến, ngoài trừ lúc hai người ăn cơm, thời gian khác đều vùi mình ở trong phòng trọ, mỗi ngày dậy sớm, sau khi học xong có mệt mỏi thì sờ nhau một cái hôn nhau một cái, muốn cái kia thì cái kia một chút, không nghĩ đến cái kia thì cũng ôm nhau.
"Tiêu Dao quá!" Đào Dụ Ninh cảm thán, "Em quyết định đổi tên mình thành Đào Tiêu Dao."
*Tiêu Dao (逍遥): là một trong những môn phái trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung. Tiêu Dao trong tiếng Hán có nghĩa là tự do tự tại, thong dong đây đó.
"Bạn học Đào Tiêu Dao!" Dư Hiện nói, "Bài này em làm sai rồi."
Bọn họ không phải là sinh viên đại học chuyên ngành, năm nhất còn chưa mở khóa chuyên ngành, về chỉnh thể toán cao cấp thì ôn tập với nhau cũng không có gì là không ổn.
"Em không sai." Đào Dụ Ninh nói, "Là đáp án sai."
Cậu nói xong, bị Dư Hiện nhéo hạt đậu đỏ kéo tới trước bàn, đề tài thay đổi thành cái mông trần.
Liên tục mấy ngày đều như vậy, mãi cho đến giao thừa, Thiệu Tinh gọi điện thoại tới nói mình muốn đi tìm ca ca đón giao thừa, hỏi Đào Dụ Ninh có muốn đi chung không.
"Chỗ nào?"
"Anh ấy đến rồi," Thiệu Tinh nói, "Bọn tui quyết định đi xem tượng băng*, mà tay ảnh run làm sao ấy lại đặt tới hai phòng, các cậu đi chung không, sau đó chuyển khoản tiền thuê phòng lại cho tớ là được."
*Tượng băng (冰雕) hay còn gọi là điêu khắc băng.
Dư Hiện dùng sức véo mặt cậu một cái: "Hồi năm 16 tuổi rưỡi anh đã nhận em làm vợ, ba mẹ anh cũng chuẩn bị sẵn lì xì khi em thay đổi cách xưng hô rồi, em đừng có đua đòi náo nhiệt với người ta!"
"Không tệ." Dư Hiện nói, "Thức ăn ở trường em không tệ."
"Nhưng vẫn không làm cho cái mông của em trở nên mượt mà." Giọng nói Đào Dụ Ninh vừa hiển nhiên lại có chút tiếc nuối.
Dư Hiện cười cậu: "Không sao, anh quen rồi."
Đào Dụ Ninh liếc hắn: "Đều là tại anh."
"Mông em bẹp thì liên quan quái gì đến anh?"
"Ai kêu anh không vò mỗi ngày cho em!"
Dư Hiện tưởng tượng, cũng không có sức phản bác.
Hai người ăn cả đống thức ăn ở căn tin, Dư Hiện nói ăn không hết, Đào Dụ Ninh không nói gì.
"Anh không biết, bây giờ lượng cơm của em rất lớn." Đào Dụ Ninh nói, "Có thể còn tăng thêm nữa."
Hai người lại không nghiêm túc mà nói bậy ở đây, có một người đi vào cửa căn tin.
"Ninh Ninh!"
Cơ thể mềm oặt của Đào Dụ Ninh chấn động, quay đầu nhìn lại, phát hiện ra là Thiệu Tinh.
"Không phải cậu đang giảm cân sao?" Đào Dụ Ninh bắt chuyện với cậu ấy, "Ăn chung không?"
Mắt Thiệu Tinh sáng lên khi nhìn thấy Dư Hiện ngồi ở đối diện Đào Dụ Ninh, "Mẹ ơi, thầy giáo Dư đây sao!"
Dư Hiện nhìn cậu ấy, rồi lại nhìn Đào Dụ Ninh: "Anh có tên gọi này từ lúc nào vậy?"
"Hồi chúng ta 16 tuổi rưỡi ấy." Đào Dụ Ninh nhướn mày với hắn, sau đó quay sang Thiệu Tinh, "Thấy thầy giao Dư nhà chúng ta thế nào? Có đẹp trai hơn trong video không?"
Thiệu Tinh cười ha ha: "Cũng bình thường."
"Bình thường?"
"Còn kém hơn ca ca của tớ một chút."
"Ca ca" của Thiệu Tinh chính là cái người huấn luyện viên kia, trước giờ cậu ấy vẫn luôn gọi người kia như vậy.
"Đợi một chút!" Đào Dụ Ninh cho là mình vừa nghe nhầm, "Hai người làm hòa rồi à?"
"Ừ." Thiệu Tinh nói, "Cho nên tớ từ bỏ việc giảm cân."
Cậu ấy phất tay, "Thôi không làm phiền vợ chồng son mấy người nữa, tớ tự đi mua rồi về ký túc xá ăn, bye bye!"ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁOThiệu Tinh lắc mông nhỏ bỏ đi, Đào Dụ Ninh cảm thán: "Suy nghĩ của đàn ông như mò kim đáy bể, tình yêu này, một ngày tới tám trăm bước ngoặt."
"Mông của cậu ấy tròn thật." Dư Hiện cười, nhìn Đào Dụ Ninh.
Đào Dụ Ninh híp mắt lại mặt đầy sát khí nhìn về phía Dư Hiện: "Còn nhìn nữa em móc con mắt anh xuống!"
"Không nhìn." Dư Hiện bóp lấy mặt cậu, "Anh chỉ yêu thích cái mông bẹp mới 16 tuổi rưỡi đã phát dục rồi."
Đào Dụ Ninh thấy mình không khác gì thần tiên, không phải vì ăn trộm được một viên dược hoàn của Hậu Nghệ, mà chính là đang sống sờ sờ lại nhận được một khoái cảm không thể diễn tả được.
Chốc lát lên trời chốc lát xuống đất, lăn qua lăn lại, lăn lộn ở trong mây.
Từ khi Dư Hiện đến, ngoài trừ lúc hai người ăn cơm, thời gian khác đều vùi mình ở trong phòng trọ, mỗi ngày dậy sớm, sau khi học xong có mệt mỏi thì sờ nhau một cái hôn nhau một cái, muốn cái kia thì cái kia một chút, không nghĩ đến cái kia thì cũng ôm nhau.
"Tiêu Dao quá!" Đào Dụ Ninh cảm thán, "Em quyết định đổi tên mình thành Đào Tiêu Dao."
*Tiêu Dao (逍遥): là một trong những môn phái trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung. Tiêu Dao trong tiếng Hán có nghĩa là tự do tự tại, thong dong đây đó.
"Bạn học Đào Tiêu Dao!" Dư Hiện nói, "Bài này em làm sai rồi."
Bọn họ không phải là sinh viên đại học chuyên ngành, năm nhất còn chưa mở khóa chuyên ngành, về chỉnh thể toán cao cấp thì ôn tập với nhau cũng không có gì là không ổn.
"Em không sai." Đào Dụ Ninh nói, "Là đáp án sai."
Cậu nói xong, bị Dư Hiện nhéo hạt đậu đỏ kéo tới trước bàn, đề tài thay đổi thành cái mông trần.
Liên tục mấy ngày đều như vậy, mãi cho đến giao thừa, Thiệu Tinh gọi điện thoại tới nói mình muốn đi tìm ca ca đón giao thừa, hỏi Đào Dụ Ninh có muốn đi chung không.
"Chỗ nào?"
"Anh ấy đến rồi," Thiệu Tinh nói, "Bọn tui quyết định đi xem tượng băng*, mà tay ảnh run làm sao ấy lại đặt tới hai phòng, các cậu đi chung không, sau đó chuyển khoản tiền thuê phòng lại cho tớ là được."
*Tượng băng (冰雕) hay còn gọi là điêu khắc băng.
Dư Hiện dùng sức véo mặt cậu một cái: "Hồi năm 16 tuổi rưỡi anh đã nhận em làm vợ, ba mẹ anh cũng chuẩn bị sẵn lì xì khi em thay đổi cách xưng hô rồi, em đừng có đua đòi náo nhiệt với người ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất