Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin
Chương 4
Tiễn trợ lý của An Diêu Địch đi xong, Cao Vinh đứng tại chỗ một phút chốc, sau đó đem đồ đạc còn dư để vào một cái bao, bất kể thứ gì liên quan đến An Diêu Địch, anh đều muốn đem ném đi.
Tiểu Hoa thấy người lạ đi rồi, cũng không cảnh giác nữa, lười biếng nằm nhoài trước mặt Cao Vinh.
Cao Vinh ngồi xổm xuống xoa xoa nó, cái đầu xù ấm áp mang đến xúc cảm mềm mại. Anh rất mừng, vì ít ra còn có tiểu Hoa lưu lại bồi anh.
Mấy ngày kế tiếp, Cao Vinh ngoài ý muốn phát hiện, mình so với trong tưởng tượng lại càng dễ thích ứng hơn —— có lẽ, quan hệ giữa anh và An Diêu Địch, đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa, hoặc là anh đã đem hết tinh lực tập trung cho công việc, nhất thời bận rộn nên mới quên mất việc này. Chỉ là thỉnh thoảng trong phòng nghỉ, vào thời điểm rảnh rỗi, anh vẫn nhớ tới trước đây, tâm lý liền vắng vẻ, xen lẫn một tia không cam lòng.
Hai ngày nay, đoàn kịch cũng có chuyển biến tốt. Tôn Duệ vốn là không có quá nhiều phần diễn, phần lớn thời gian chỉ đến cưỡi ngựa xem hoa trong đoàn phim, nhưng cũng không có ai đuổi hắn. Mà mấy ngày này, có một nhà sản xuất mời hắn đi quay show thực tế, hắn liền báo cho Cao Vinh một tiếng, rồi chạy đến nơi khác đi quay. Đối với việc này, Cao Vinh giơ hai tay hai chân tán thành, thầm hy vọng Tôn Duệ đổi nghề, để hắn khỏi gieo vạ giới phim ảnh nữa.
«Em sẽ mua cho anh quà lưu niệm——» Tôn Duệ lôi kéo Lưu Tư Hiền, tâm sự một phen mới vui vẻ mà rời đi.
«Bọn chị thì sao? Bọn chị thì sao?» Trong trường quay còn xót lại một vài diễn viên nữ, trêu đùa nói cùng Tôn Duệ. Người này đối với ai cũng như quen thuộc, mỗi ngày đều tới trường quay đi tới đi lui, mấy nữ diễn viên lớn hơn hắn vài tuổi này liền nhìn thấy hắn chơi đùa rất vui, thỉnh thoảng cũng cùng hắn đùa giỡn.
«Cũng sẽ có, mọi người cứ chờ nhé!» Tôn Duệ sảng khoái phất phất tay. Trước khi đi, hắn liếc về phía người đang hoàn toàn không để ý phía bên này, Cao Vinh, sáp đến gần rồi ra vẻ thần bí hỏi: «Trông anh dạo này tâm tình không tốt, quà cũng có phần cho anh, thế nào?»
Cao Vinh: «...»
Từ khi Tôn Duệ biết bí mật Cao Vinh bị đá, lại còn là tóm ngay tại hiện trường, hắn liền tự động đem quan hệ của mình cùng Cao Vinh lại gần thêm một bậc.
«Ai, lúc tôi không có mặt, giúp tôi trông chừng nha.» Tôn Duệ hất nhẹ cằm về phía Lưu Tư Hiền, chớp chớp mắt.
«... Anh đi nhanh đi, xe chờ lâu rồi đấy.»
«Coi như anh đồng ý rồi nhé —— » Tôn Duệ quay người vừa đi vừa nói, lướt như một cơn gió.
Cao Vinh đau đầu, bất đắc dĩ thở dài, quay về phim trường. Anh thầm nghĩ, ai muốn giúp anh trông? Anh gặp xui xẻo tôi vui còn không kịp ấy chứ.
Anh nghĩ như vậy, mà không ngờ tới, cái «xui xẻo» của Tôn Duệ lại đến nhanh như thế.
Tôn Duệ lần này đi, liền đi hơn nửa tháng, S thị từ hạ tiến vào thu. Cao Vinh đem phần diễn của hắn sắp xếp về sau, dự tính muốn hoàn thành trong tháng mười.
Sinh nhật Lưu Tư Hiền lại trùng hợp mà đúng vào dịp này. Tốt xấu cũng là nam thứ, thời điểm tổ chức sinh nhật, đoàn phim đương nhiên chuẩn bị bánh ngọt chúc mừng anh ta. Mặc dù chỉ là hình thức, nhưng bầu không khí cũng coi như hoà thuận vui vẻ. Mọi người chụp ảnh chung rồi lại phát weibo. Chuyện như vậy, Cao Vinh sẽ không tham dự, cứ để đám tiểu minh tinh này tự nghịch đi.
Trường quay nháo một trận, Cao Vinh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thấy thời gian không sai biệt lắm, vỗ tay một cái: «Được rồi, tuy rằng tôi không muốn vào lúc này phá hoại bầu không khí, thế nhưng cảnh đêm nên bắt đầu. Mọi người nhanh chóng dọn dẹp rồi chuẩn bị đi.»
«Được...»
«Thiếu chút nữa đã quên rồi...»
Các diễn viên có phần diễn dồn dập trở lại bổ trang, những người không có cảnh thì hôm nay coi như kết thúc. Cao Vinh đêm nay cố ý sắp xếp để Lưu Tư Hiền không phải diễn, cũng coi như quà sinh nhật đặc biệt.
«Cảm ơn anh, Cao đạo. Vậy tôi đi thay quần áo.» Lưu Tư Hiền cố ý đi tới, khách khí nói cảm ơn cùng Cao Vinh.
«Ừm,» Cao Vinh thuận miệng nói, «Đây còn là lúc Tôn Duệ không ở lại, không thì không biết còn nháo đến lúc nào.»
Lưu Tư Hiền cũng tưởng tượng đến tình cảnh kia, cười khổ nói: «Haha, đúng đấy. Nhưng mà em ấy hiện đang ở bên ngoài, không về được, nãy còn gọi điện cho tôi... Giống như muốn gửi quà đến trường quay.»
«Vậy tôi nhờ người ra ngoài nhìn, nếu là đồ của anh được gửi tới, tôi sẽ báo anh một tiếng.»
«Ai, cảm ơn, anh vất vả rồi.» Lưu Tư Hiền mỉm cười.
Cao Vinh thực không ghét Lưu Tư Hiền, tuy là đi bằng cửa sau, nhưng lúc quay phim rất nghiêm túc, đối với mọi người đều lịch sự. Người như vậy, nếu có nâng đỡ, tốc độ nổi tiếng sẽ rất nhanh.
Lưu Tư Hiền đi, Cao Vinh liền để trợ lý ở bên ngoài trông. Anh suy đoán xem Tôn Duệ có thể đem thứ gì đến trường quay làm kinh hỉ, bánh ngọt ba tầng là cơ bản nhất, mà không chừng vị đại gia giàu nứt đố đổ vách ấy lại đưa đến cả một chiếc xe hơi hoàng nhoáng lộng lẫy ấy chứ.
Trường quay rất nhanh đã tiến vào quá trình quay chụp bình thường.
Trợ lý đạo diễn tiểu Trương được cử ra ngoài trông cửa, mấy phút sau đã thấy trở lại.
«Có đồ gì đưa tới?» Cao Vinh nghiêng đầu hỏi.
Tiểu Trương lắc đầu một cái: «A? Không phải. Nhưng mà có người ngoài tiến vào, hình như là tìm Lưu Tư Hiền, tôi liền để cô ấy vào.»
«À, ra là thế.»
Tiểu Trương thuận miệng lẩm bẩm: «Chỉ có một người, còn là tiểu mỹ nữ đấy, tôi không quen mặt, nhưng có lẽ cũng là người trong giới?»
Cao Vinh lúc đầu còn không để ở trong lòng, đem lực chú ý dời đến ống kính. Thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy có gì đó không đúng. Không biết có phải tại Tôn Duệ trước khi đi dặn «Lúc tôi không ở đây, nhờ anh trông chừng hộ nha» hay không, mà suy nghĩ này cứ liên tục quấy phá, Cao Vinh cảm thấy mình phải đi nhìn một chút. Đến chúc mừng sinh nhật thì rất bình thường, nhưng mà chỉ có độc một cô gái tìm đến phim trường, cộng thêm cả thái độ khách khách khí khí của Lưu Tư Hiền đối với Tôn Duệ...
Nếu thực sự có «Vấn đề», chẳng lẽ mình còn muốn mật báo cho Tôn Duệ? Dựa vào cái gì chứ.
Cao Vinh cảm thấy đầu óc mình có chút không bình thường.
«Ok, trạng thái ngày hôm nay cũng không tệ,» Cao Vinh liếc nhìn, điểm điểm kịch bản rồi an bài, «So với kế hoạch thì tiến nhanh hơn. Cũng vừa vặn, tiện thể tiếp tục, quay luôn cảnh sáng ngày mốt, thế nào?»
Diễn viên đang dọn dẹp bên cạnh anh vội biểu thị không thành vấn đề.
«Nghỉ ngơi trước mười phút, xem lại kịch bạn...» Cao Vinh quay người đi tới ghế tựa trước mặt, đứng một phút chốc, vẫn là ma xui quỷ khiến, gọi phó đạo diễn lại, «Anh cứ hỗ trợ quan sát trước, tôi đi phía sau gọi điện thoại, nếu thời gian dài không thấy tôi quay lại, không cần chờ đợi cho phiền mà bắt đầu quay luôn. Nhờ anh vậy.»
«Được, không thành vấn đề.», phó đạo diễn nói.
Cao Vinh cười cười, đi về hướng phòng nghỉ. Hành lang chỗ này đều không bật đèn, tối đen một màu. Lúc này, diễn viên còn lại đều ở bên ngoài, những ai kết thúc phần diễn đều đã sớm rời đi trước khi trời tối, hẳn là không còn lại ai. Thế nhưng, phòng nghỉ của Lưu Tư Hiền vẫn sáng đèn, chỉ là cửa đóng chặt.
Cao Vinh tới gần, có chút lúng túng. Có khi chỉ là bạn bè đến tặng quà bình thường, chính mình lại ăn no rửng mỡ, bày đặt chạy đến đây xem tình hình là cái loại tình huống gì.
«Này, toàn bộ phòng hoá trang là cho mình anh dùng sao?»
Một giọng nữ êm ái từ bên trong truyền đến, ngữ khí yểu điệu, hơi mang ý kinh ngạc.
«Ừ, mấy ngôi sao điện ảnh đều là dùng phòng riêng cả.» Đây là giọng của Lưu Tư Hiền.
«Thật tốt! Bây giờ anh cũng bớt khó khăn... Em, ngay cả vai phụ phải vất vả mới có được, trong phim truyền hình cũng đều là nhân vật nhỏ, phòng hoá trang đều chen cả đống người, mùa hè nóng muốn chết... Vậy, sau này, có gì anh giúp em chút nha?» Cô gái kia oán trách, mà trong oán giận lại giấu một tia làm nũng.
«Anh lúc đó chẳng phải vẫn phải dựa vào người khác à?» Lưu Tư Hiền có chút bất đắc dĩ, «Em chờ anh có được cơ hội, đến khi nổi tiếng rồi, khi có thể dựa vào chính mình mà tiến lên, anh sẽ nghĩ biện pháp giúp em. Em tưởng anh còn có thể không giúp em sao?»
«Em biết mà, em chỉ muốn nói một chút thôi, anh sẽ không vì cái này mà giận chứ? Anh xem, em mang đến rất nhiều quà sinh nhật nha.»
«Tiền này của em, cứ mua cho mình nhiều đồ trang sức hay quần áo. Mau mang về đi, anh hiện tại cũng không thiếu gì.» Lưu Tư Hiền có vẻ có chút oán giận.
Cô gái «Hừ» một tiếng: «Là như vậy ha, anh bây giờ có tiểu kim chủ dẫn dắt, bạn gái này của anh cũng không so sánh được. Muốn tới thăm anh một chút cũng phải như đi ăn trộm.»
Cao Vinh ở ngoài cửa: «...!? »
Nội tâm anh «Đệch moẹ» một tiếng.
Vừa mới nghe được một chuyện rất khủng bố...
Tiểu Hoa thấy người lạ đi rồi, cũng không cảnh giác nữa, lười biếng nằm nhoài trước mặt Cao Vinh.
Cao Vinh ngồi xổm xuống xoa xoa nó, cái đầu xù ấm áp mang đến xúc cảm mềm mại. Anh rất mừng, vì ít ra còn có tiểu Hoa lưu lại bồi anh.
Mấy ngày kế tiếp, Cao Vinh ngoài ý muốn phát hiện, mình so với trong tưởng tượng lại càng dễ thích ứng hơn —— có lẽ, quan hệ giữa anh và An Diêu Địch, đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa, hoặc là anh đã đem hết tinh lực tập trung cho công việc, nhất thời bận rộn nên mới quên mất việc này. Chỉ là thỉnh thoảng trong phòng nghỉ, vào thời điểm rảnh rỗi, anh vẫn nhớ tới trước đây, tâm lý liền vắng vẻ, xen lẫn một tia không cam lòng.
Hai ngày nay, đoàn kịch cũng có chuyển biến tốt. Tôn Duệ vốn là không có quá nhiều phần diễn, phần lớn thời gian chỉ đến cưỡi ngựa xem hoa trong đoàn phim, nhưng cũng không có ai đuổi hắn. Mà mấy ngày này, có một nhà sản xuất mời hắn đi quay show thực tế, hắn liền báo cho Cao Vinh một tiếng, rồi chạy đến nơi khác đi quay. Đối với việc này, Cao Vinh giơ hai tay hai chân tán thành, thầm hy vọng Tôn Duệ đổi nghề, để hắn khỏi gieo vạ giới phim ảnh nữa.
«Em sẽ mua cho anh quà lưu niệm——» Tôn Duệ lôi kéo Lưu Tư Hiền, tâm sự một phen mới vui vẻ mà rời đi.
«Bọn chị thì sao? Bọn chị thì sao?» Trong trường quay còn xót lại một vài diễn viên nữ, trêu đùa nói cùng Tôn Duệ. Người này đối với ai cũng như quen thuộc, mỗi ngày đều tới trường quay đi tới đi lui, mấy nữ diễn viên lớn hơn hắn vài tuổi này liền nhìn thấy hắn chơi đùa rất vui, thỉnh thoảng cũng cùng hắn đùa giỡn.
«Cũng sẽ có, mọi người cứ chờ nhé!» Tôn Duệ sảng khoái phất phất tay. Trước khi đi, hắn liếc về phía người đang hoàn toàn không để ý phía bên này, Cao Vinh, sáp đến gần rồi ra vẻ thần bí hỏi: «Trông anh dạo này tâm tình không tốt, quà cũng có phần cho anh, thế nào?»
Cao Vinh: «...»
Từ khi Tôn Duệ biết bí mật Cao Vinh bị đá, lại còn là tóm ngay tại hiện trường, hắn liền tự động đem quan hệ của mình cùng Cao Vinh lại gần thêm một bậc.
«Ai, lúc tôi không có mặt, giúp tôi trông chừng nha.» Tôn Duệ hất nhẹ cằm về phía Lưu Tư Hiền, chớp chớp mắt.
«... Anh đi nhanh đi, xe chờ lâu rồi đấy.»
«Coi như anh đồng ý rồi nhé —— » Tôn Duệ quay người vừa đi vừa nói, lướt như một cơn gió.
Cao Vinh đau đầu, bất đắc dĩ thở dài, quay về phim trường. Anh thầm nghĩ, ai muốn giúp anh trông? Anh gặp xui xẻo tôi vui còn không kịp ấy chứ.
Anh nghĩ như vậy, mà không ngờ tới, cái «xui xẻo» của Tôn Duệ lại đến nhanh như thế.
Tôn Duệ lần này đi, liền đi hơn nửa tháng, S thị từ hạ tiến vào thu. Cao Vinh đem phần diễn của hắn sắp xếp về sau, dự tính muốn hoàn thành trong tháng mười.
Sinh nhật Lưu Tư Hiền lại trùng hợp mà đúng vào dịp này. Tốt xấu cũng là nam thứ, thời điểm tổ chức sinh nhật, đoàn phim đương nhiên chuẩn bị bánh ngọt chúc mừng anh ta. Mặc dù chỉ là hình thức, nhưng bầu không khí cũng coi như hoà thuận vui vẻ. Mọi người chụp ảnh chung rồi lại phát weibo. Chuyện như vậy, Cao Vinh sẽ không tham dự, cứ để đám tiểu minh tinh này tự nghịch đi.
Trường quay nháo một trận, Cao Vinh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thấy thời gian không sai biệt lắm, vỗ tay một cái: «Được rồi, tuy rằng tôi không muốn vào lúc này phá hoại bầu không khí, thế nhưng cảnh đêm nên bắt đầu. Mọi người nhanh chóng dọn dẹp rồi chuẩn bị đi.»
«Được...»
«Thiếu chút nữa đã quên rồi...»
Các diễn viên có phần diễn dồn dập trở lại bổ trang, những người không có cảnh thì hôm nay coi như kết thúc. Cao Vinh đêm nay cố ý sắp xếp để Lưu Tư Hiền không phải diễn, cũng coi như quà sinh nhật đặc biệt.
«Cảm ơn anh, Cao đạo. Vậy tôi đi thay quần áo.» Lưu Tư Hiền cố ý đi tới, khách khí nói cảm ơn cùng Cao Vinh.
«Ừm,» Cao Vinh thuận miệng nói, «Đây còn là lúc Tôn Duệ không ở lại, không thì không biết còn nháo đến lúc nào.»
Lưu Tư Hiền cũng tưởng tượng đến tình cảnh kia, cười khổ nói: «Haha, đúng đấy. Nhưng mà em ấy hiện đang ở bên ngoài, không về được, nãy còn gọi điện cho tôi... Giống như muốn gửi quà đến trường quay.»
«Vậy tôi nhờ người ra ngoài nhìn, nếu là đồ của anh được gửi tới, tôi sẽ báo anh một tiếng.»
«Ai, cảm ơn, anh vất vả rồi.» Lưu Tư Hiền mỉm cười.
Cao Vinh thực không ghét Lưu Tư Hiền, tuy là đi bằng cửa sau, nhưng lúc quay phim rất nghiêm túc, đối với mọi người đều lịch sự. Người như vậy, nếu có nâng đỡ, tốc độ nổi tiếng sẽ rất nhanh.
Lưu Tư Hiền đi, Cao Vinh liền để trợ lý ở bên ngoài trông. Anh suy đoán xem Tôn Duệ có thể đem thứ gì đến trường quay làm kinh hỉ, bánh ngọt ba tầng là cơ bản nhất, mà không chừng vị đại gia giàu nứt đố đổ vách ấy lại đưa đến cả một chiếc xe hơi hoàng nhoáng lộng lẫy ấy chứ.
Trường quay rất nhanh đã tiến vào quá trình quay chụp bình thường.
Trợ lý đạo diễn tiểu Trương được cử ra ngoài trông cửa, mấy phút sau đã thấy trở lại.
«Có đồ gì đưa tới?» Cao Vinh nghiêng đầu hỏi.
Tiểu Trương lắc đầu một cái: «A? Không phải. Nhưng mà có người ngoài tiến vào, hình như là tìm Lưu Tư Hiền, tôi liền để cô ấy vào.»
«À, ra là thế.»
Tiểu Trương thuận miệng lẩm bẩm: «Chỉ có một người, còn là tiểu mỹ nữ đấy, tôi không quen mặt, nhưng có lẽ cũng là người trong giới?»
Cao Vinh lúc đầu còn không để ở trong lòng, đem lực chú ý dời đến ống kính. Thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy có gì đó không đúng. Không biết có phải tại Tôn Duệ trước khi đi dặn «Lúc tôi không ở đây, nhờ anh trông chừng hộ nha» hay không, mà suy nghĩ này cứ liên tục quấy phá, Cao Vinh cảm thấy mình phải đi nhìn một chút. Đến chúc mừng sinh nhật thì rất bình thường, nhưng mà chỉ có độc một cô gái tìm đến phim trường, cộng thêm cả thái độ khách khách khí khí của Lưu Tư Hiền đối với Tôn Duệ...
Nếu thực sự có «Vấn đề», chẳng lẽ mình còn muốn mật báo cho Tôn Duệ? Dựa vào cái gì chứ.
Cao Vinh cảm thấy đầu óc mình có chút không bình thường.
«Ok, trạng thái ngày hôm nay cũng không tệ,» Cao Vinh liếc nhìn, điểm điểm kịch bản rồi an bài, «So với kế hoạch thì tiến nhanh hơn. Cũng vừa vặn, tiện thể tiếp tục, quay luôn cảnh sáng ngày mốt, thế nào?»
Diễn viên đang dọn dẹp bên cạnh anh vội biểu thị không thành vấn đề.
«Nghỉ ngơi trước mười phút, xem lại kịch bạn...» Cao Vinh quay người đi tới ghế tựa trước mặt, đứng một phút chốc, vẫn là ma xui quỷ khiến, gọi phó đạo diễn lại, «Anh cứ hỗ trợ quan sát trước, tôi đi phía sau gọi điện thoại, nếu thời gian dài không thấy tôi quay lại, không cần chờ đợi cho phiền mà bắt đầu quay luôn. Nhờ anh vậy.»
«Được, không thành vấn đề.», phó đạo diễn nói.
Cao Vinh cười cười, đi về hướng phòng nghỉ. Hành lang chỗ này đều không bật đèn, tối đen một màu. Lúc này, diễn viên còn lại đều ở bên ngoài, những ai kết thúc phần diễn đều đã sớm rời đi trước khi trời tối, hẳn là không còn lại ai. Thế nhưng, phòng nghỉ của Lưu Tư Hiền vẫn sáng đèn, chỉ là cửa đóng chặt.
Cao Vinh tới gần, có chút lúng túng. Có khi chỉ là bạn bè đến tặng quà bình thường, chính mình lại ăn no rửng mỡ, bày đặt chạy đến đây xem tình hình là cái loại tình huống gì.
«Này, toàn bộ phòng hoá trang là cho mình anh dùng sao?»
Một giọng nữ êm ái từ bên trong truyền đến, ngữ khí yểu điệu, hơi mang ý kinh ngạc.
«Ừ, mấy ngôi sao điện ảnh đều là dùng phòng riêng cả.» Đây là giọng của Lưu Tư Hiền.
«Thật tốt! Bây giờ anh cũng bớt khó khăn... Em, ngay cả vai phụ phải vất vả mới có được, trong phim truyền hình cũng đều là nhân vật nhỏ, phòng hoá trang đều chen cả đống người, mùa hè nóng muốn chết... Vậy, sau này, có gì anh giúp em chút nha?» Cô gái kia oán trách, mà trong oán giận lại giấu một tia làm nũng.
«Anh lúc đó chẳng phải vẫn phải dựa vào người khác à?» Lưu Tư Hiền có chút bất đắc dĩ, «Em chờ anh có được cơ hội, đến khi nổi tiếng rồi, khi có thể dựa vào chính mình mà tiến lên, anh sẽ nghĩ biện pháp giúp em. Em tưởng anh còn có thể không giúp em sao?»
«Em biết mà, em chỉ muốn nói một chút thôi, anh sẽ không vì cái này mà giận chứ? Anh xem, em mang đến rất nhiều quà sinh nhật nha.»
«Tiền này của em, cứ mua cho mình nhiều đồ trang sức hay quần áo. Mau mang về đi, anh hiện tại cũng không thiếu gì.» Lưu Tư Hiền có vẻ có chút oán giận.
Cô gái «Hừ» một tiếng: «Là như vậy ha, anh bây giờ có tiểu kim chủ dẫn dắt, bạn gái này của anh cũng không so sánh được. Muốn tới thăm anh một chút cũng phải như đi ăn trộm.»
Cao Vinh ở ngoài cửa: «...!? »
Nội tâm anh «Đệch moẹ» một tiếng.
Vừa mới nghe được một chuyện rất khủng bố...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất