Chương 2
"Chiến ca, em nhớ anh." Chỉ mấy chữ nhưng Vương Nhất Bác nhập cực kì tốn sức.
Tiêu Chiến nhận được câu trả lời của Vương Nhất Bác, khóe miệng cười nhộn nhạo càng ngày càng lớn, tất cả tâm tư đều bị năm chữ này hấp dẫn, giống như kèm theo ma lực khiến tim anh không tự chủ mà đập nhanh hơn.
"Vương Nhất Bác, lại bắt đầu phải không?" Vương Nhất Bác có thả rắm cầu vồng* hay không Tiêu Chiến đều biết rõ, không biết lần này lại giở võ heo gì đây.
Rõ ràng là nói nghiêm túc, nhưng vẫn bị vị ca ca này coi là đùa giỡn. Vương Nhất Bác trong lòng tràn đầy ảo não, "Chẳng lẽ Chiến ca một chút cũng không nhớ em sao?"
"Dĩ nhiên nhớ, Vương lão sư mỹ nhan thịnh thế luôn hiện diện trong đầu anh, xua mãi không đi." Lời của Tiêu Chiến nghe vào nửa thật nửa giả, chỉ có mình anh biết có mấy phần là chân tình.
Thời điểm chưa từng phát giác nghe Vương Nhất Bác bật thốt lên nói nhớ mình, anh đã đem đáy lòng vui sướng cùng thỏa mãn biến thành nụ cười hạnh phúc không hề che giấu.
Không thể không nói, vô luận là đến do Tiêu Chiến thổi phồng hay khen ngợi, Vương Nhất Bác đều hết sức hưởng ứng, hệt như bị kích thích: "Vậy không bằng đến trước mặt em mà muốn em đi."
Hắn nhớ Tiêu Chiến, chỉ có Tiêu Chiến chân thực xuất hiện ở trước mặt hắn mới có thể kìm được sự nhớ nhung này.
Nhìn trên màn hình di động đột nhiên phát vị trí xác định, Tiêu Chiến một giây thất thần. Anh luôn cảm thấy hôm nay Vương Nhất Bác có chút kỳ lạ, hơn nửa đêm phát vị trí cho mình?
Chẳng lẽ đã gặp chuyện gì rồi? Hay là tâm tình không tốt?
Tiêu Chiến không nghĩ nữa, trực tiếp trả lời: "Được rồi."
...
Một khắc nghe được tiếng động ở cửa kia, cả người Vương Nhất Bác như súng lên nòng, chân trần vội vã muốn đi mở cửa, ẩu tả thế nào mà trán đập vào khung cửa.
Hắn hít sâu một hơi vì đau nhưng không dừng bước chân mà chạy đến cửa. Cửa mở, trong mắt Vương Nhất Bác đều là ánh sáng.
"Anh tới rồi."
"Em không sao chứ? Trễ như vậy gọi anh tới làm anh sợ hết hồn." Tiêu Chiến theo hắn đi vào, phát hiện đầu Vương Nhất Bác hình như hơi đỏ, "Em bị sao thế?"
Vương Nhất Bác có chút chột dạ quay đầu, "Không... không sao, vô tình đụng một..."
"Mau tới đây, anh phải nhìn một chút mới được." Tiêu Chiến lôi hắn đến ghế salon, nghiêm túc kiểm tra một lượt.
Tay anh nhẹ nhàng chạm vào trán Vương Nhất Bác cẩn thận nhìn trước sau, khoảng cách vô tình lại kéo gần thêm.
Vương Nhất Bác nhìn gương mặt Tiêu Chiến dần dần phóng đại, cảm thấy ngực có một mảng bị cháy rất dữ dội. Không chỉ là trán, ngay cả đầu cũng nóng lên, nhưng ánh mắt lại không rời.
"Lần sau có thể chú ý một chút được không đại ca? Mặt bị hỏng thì biết làm thế nào?" Tiêu Chiến cầm túi nước đá xoa lên trán Vương Nhất Bác.
Hai người hơi kéo giãn khoảng cách, tay phải vốn đặt lên lưng Tiêu Chiến lại bị Vương Nhất Bác nhanh chóng rút lại, ngoài miệng ngoan ngoãn đáp lại Tiêu Chiến: "Biết rồi mà, sau này sẽ chú ý."
Sau đó Vương Nhất Bác hết sức nghiêm túc hỏi một câu: "Chiến ca, em ở trong mắt anh là hình dáng gì?"
"Ôi em đừng có hỏi nữa. Đẹp trai vô địch, nhảy rất giỏi, tuy bộ mặt luôn treo bảng 'người sống chớ gần' nhưng nội tâm luôn ấm áp, người bạn nhỏ ơi." Không suy nghĩ nhiều, Tiêu Chiến như thường ngày mà trêu ghẹo đáp.
Khen em ấy như vậy em ấy không phải sẽ rất đắc ý sao?
Nhưng khi nghe được tán dương, Vương Nhất Bác lại không phát ra tiếng động nào, trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
Cuối cùng vẫn là Vương Nhất Bác phá tan bầu không khí: "Em hình như... đã thích một người." Nói xong hắn để Tiêu Chiến ở lại với vẻ mặt đần thối mà đi vào phòng bếp, sau đó cầm một chai rượu vang đi ra.
Tiêu Chiến sững sờ không động đậy, không biết phải trả lời thế nào.
Cậu ấy nói cậu ấy thích một người, anh vốn không nên nhường nhịn cậu ấy mà đáp trả, nhưng thực tế cái gì cũng không nói.
Trong lòng đột nhiên hiện chua xót tột cùng nhưng Tiêu Chiến vẫn cố gắng để mình biểu hiện tự nhiên nhất.
"Rất bình thường mà, lúc còn trẻ ai cũng đều sẽ có người mình thích." Tiêu Chiến nhận lấy rượu Vương Nhất Bác đưa cho mình, nhẹ nhàng lay động: "Em là sợ công ty không đồng ý hay sợ người hâm mộ quá kích động?"
Quả thật là vậy. Nhất Bác bây giờ sự nghiệp đang ở thời kì đỉnh cao, lúc này nếu như bị phát hiện yêu đương, sợ là sẽ có ảnh hưởng rất lớn sau này.
"Ừ, đều sợ."
Nếu công ty và người hâm mộ biết người kia là Tiêu Chiến, sợ rằng sẽ tạo ra một địa chấn hỗn loạn.
Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, quay đầu nhìn anh: "Nhưng điều em sợ hơn cả, là anh ấy không thích em."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, phát hiện hắn rất nghiêm túc. Thời điểm nhắc đến cô gái kia, trong mắt đều lộ ra hung phấn, giống như trẻ con lần đầu yêu đương.
Càng như vậy, Tiêu Chiến càng không dám hỏi thêm một câu liên quan tới người kia nữa. Đáy mắt Tiêu Chiến tối đi, sau đó giơ tay đem ly rượu nốc cạn.
"Khụ... khụ..." Trong đầu đều là ánh mắt thâm tình của Vương Nhất Bác, ngay cả cổ họng nuốt cũng không trôi, phản ứng trở nên chậm lụt.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến sặc rượu, vội vàng vỗ nhẹ lưng anh.
"..." Tiêu Chiến tránh ánh mắt của Vương Nhất Bác, nói: "Sẽ không đâu, em rất giỏi, nếu như anh là con gái nhất định sẽ thích em."
Rõ ràng cảm giác được tay trên lưng dừng động tác, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến bởi vì kịch liệt ho khan mà gương mặt ửng đỏ: "Nhưng anh không phải con gái."
Người em thích đến cuối cùng vẫn là anh, không liên quan đến giới tính.
Tiêu Chiến lại một lần nữa trầm mặc. Đúng vậy, vì thế nên anh không phải người trong lòng em..
Cảm nhận được cảm giác thất bại chưa từng có, anh giơ tay lên đỡ trán, cố gắng níu kéo chút khí lực cuối cùng.
Vương Nhất Bác vì Tiêu Chiến yên lặng nên đem lời mình muốn nói nuốt xuống. Thấy Tiêu Chiến cúi đầu, nghĩ anh đã buồn ngủ thì nói: "Chiến ca, muộn rồi, anh ngủ ở đây đi."
"Ừ, được." Do men rượu vừa lên não nên Tiêu Chiến không muốn cử động, hơn nữa anh hình như thấy được khao khát từ trong ánh mắt của Vương Nhất Bác.
Xem ra mình say thật rồi, tửu lượng của mình vẫn không đáng nhắc tới.
Hai người đàn ông gầy gò nằm trên chiếc giường rộng rãi, Vương Nhất Bác luôn tỉnh táo đến gần Tiêu Chiến.
Nhìn người đang ngủ say kia, Vương Nhất Bác cảm thấy một trận ấm áp xông vào. Trong lòng vô cùng thỏa mãn lại cảm thán vận mệnh kỳ diệu, có thể để cho hắn ở giữa biển người rộng lớn gặp được Tiêu Chiến.
Nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, cảm thụ kĩ càng nhiệt độ từ anh, Vương Nhất Bác từ từ nhắm mắt, ngủ thật say.
Tiêu Chiến nhận được câu trả lời của Vương Nhất Bác, khóe miệng cười nhộn nhạo càng ngày càng lớn, tất cả tâm tư đều bị năm chữ này hấp dẫn, giống như kèm theo ma lực khiến tim anh không tự chủ mà đập nhanh hơn.
"Vương Nhất Bác, lại bắt đầu phải không?" Vương Nhất Bác có thả rắm cầu vồng* hay không Tiêu Chiến đều biết rõ, không biết lần này lại giở võ heo gì đây.
Rõ ràng là nói nghiêm túc, nhưng vẫn bị vị ca ca này coi là đùa giỡn. Vương Nhất Bác trong lòng tràn đầy ảo não, "Chẳng lẽ Chiến ca một chút cũng không nhớ em sao?"
"Dĩ nhiên nhớ, Vương lão sư mỹ nhan thịnh thế luôn hiện diện trong đầu anh, xua mãi không đi." Lời của Tiêu Chiến nghe vào nửa thật nửa giả, chỉ có mình anh biết có mấy phần là chân tình.
Thời điểm chưa từng phát giác nghe Vương Nhất Bác bật thốt lên nói nhớ mình, anh đã đem đáy lòng vui sướng cùng thỏa mãn biến thành nụ cười hạnh phúc không hề che giấu.
Không thể không nói, vô luận là đến do Tiêu Chiến thổi phồng hay khen ngợi, Vương Nhất Bác đều hết sức hưởng ứng, hệt như bị kích thích: "Vậy không bằng đến trước mặt em mà muốn em đi."
Hắn nhớ Tiêu Chiến, chỉ có Tiêu Chiến chân thực xuất hiện ở trước mặt hắn mới có thể kìm được sự nhớ nhung này.
Nhìn trên màn hình di động đột nhiên phát vị trí xác định, Tiêu Chiến một giây thất thần. Anh luôn cảm thấy hôm nay Vương Nhất Bác có chút kỳ lạ, hơn nửa đêm phát vị trí cho mình?
Chẳng lẽ đã gặp chuyện gì rồi? Hay là tâm tình không tốt?
Tiêu Chiến không nghĩ nữa, trực tiếp trả lời: "Được rồi."
...
Một khắc nghe được tiếng động ở cửa kia, cả người Vương Nhất Bác như súng lên nòng, chân trần vội vã muốn đi mở cửa, ẩu tả thế nào mà trán đập vào khung cửa.
Hắn hít sâu một hơi vì đau nhưng không dừng bước chân mà chạy đến cửa. Cửa mở, trong mắt Vương Nhất Bác đều là ánh sáng.
"Anh tới rồi."
"Em không sao chứ? Trễ như vậy gọi anh tới làm anh sợ hết hồn." Tiêu Chiến theo hắn đi vào, phát hiện đầu Vương Nhất Bác hình như hơi đỏ, "Em bị sao thế?"
Vương Nhất Bác có chút chột dạ quay đầu, "Không... không sao, vô tình đụng một..."
"Mau tới đây, anh phải nhìn một chút mới được." Tiêu Chiến lôi hắn đến ghế salon, nghiêm túc kiểm tra một lượt.
Tay anh nhẹ nhàng chạm vào trán Vương Nhất Bác cẩn thận nhìn trước sau, khoảng cách vô tình lại kéo gần thêm.
Vương Nhất Bác nhìn gương mặt Tiêu Chiến dần dần phóng đại, cảm thấy ngực có một mảng bị cháy rất dữ dội. Không chỉ là trán, ngay cả đầu cũng nóng lên, nhưng ánh mắt lại không rời.
"Lần sau có thể chú ý một chút được không đại ca? Mặt bị hỏng thì biết làm thế nào?" Tiêu Chiến cầm túi nước đá xoa lên trán Vương Nhất Bác.
Hai người hơi kéo giãn khoảng cách, tay phải vốn đặt lên lưng Tiêu Chiến lại bị Vương Nhất Bác nhanh chóng rút lại, ngoài miệng ngoan ngoãn đáp lại Tiêu Chiến: "Biết rồi mà, sau này sẽ chú ý."
Sau đó Vương Nhất Bác hết sức nghiêm túc hỏi một câu: "Chiến ca, em ở trong mắt anh là hình dáng gì?"
"Ôi em đừng có hỏi nữa. Đẹp trai vô địch, nhảy rất giỏi, tuy bộ mặt luôn treo bảng 'người sống chớ gần' nhưng nội tâm luôn ấm áp, người bạn nhỏ ơi." Không suy nghĩ nhiều, Tiêu Chiến như thường ngày mà trêu ghẹo đáp.
Khen em ấy như vậy em ấy không phải sẽ rất đắc ý sao?
Nhưng khi nghe được tán dương, Vương Nhất Bác lại không phát ra tiếng động nào, trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
Cuối cùng vẫn là Vương Nhất Bác phá tan bầu không khí: "Em hình như... đã thích một người." Nói xong hắn để Tiêu Chiến ở lại với vẻ mặt đần thối mà đi vào phòng bếp, sau đó cầm một chai rượu vang đi ra.
Tiêu Chiến sững sờ không động đậy, không biết phải trả lời thế nào.
Cậu ấy nói cậu ấy thích một người, anh vốn không nên nhường nhịn cậu ấy mà đáp trả, nhưng thực tế cái gì cũng không nói.
Trong lòng đột nhiên hiện chua xót tột cùng nhưng Tiêu Chiến vẫn cố gắng để mình biểu hiện tự nhiên nhất.
"Rất bình thường mà, lúc còn trẻ ai cũng đều sẽ có người mình thích." Tiêu Chiến nhận lấy rượu Vương Nhất Bác đưa cho mình, nhẹ nhàng lay động: "Em là sợ công ty không đồng ý hay sợ người hâm mộ quá kích động?"
Quả thật là vậy. Nhất Bác bây giờ sự nghiệp đang ở thời kì đỉnh cao, lúc này nếu như bị phát hiện yêu đương, sợ là sẽ có ảnh hưởng rất lớn sau này.
"Ừ, đều sợ."
Nếu công ty và người hâm mộ biết người kia là Tiêu Chiến, sợ rằng sẽ tạo ra một địa chấn hỗn loạn.
Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, quay đầu nhìn anh: "Nhưng điều em sợ hơn cả, là anh ấy không thích em."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, phát hiện hắn rất nghiêm túc. Thời điểm nhắc đến cô gái kia, trong mắt đều lộ ra hung phấn, giống như trẻ con lần đầu yêu đương.
Càng như vậy, Tiêu Chiến càng không dám hỏi thêm một câu liên quan tới người kia nữa. Đáy mắt Tiêu Chiến tối đi, sau đó giơ tay đem ly rượu nốc cạn.
"Khụ... khụ..." Trong đầu đều là ánh mắt thâm tình của Vương Nhất Bác, ngay cả cổ họng nuốt cũng không trôi, phản ứng trở nên chậm lụt.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến sặc rượu, vội vàng vỗ nhẹ lưng anh.
"..." Tiêu Chiến tránh ánh mắt của Vương Nhất Bác, nói: "Sẽ không đâu, em rất giỏi, nếu như anh là con gái nhất định sẽ thích em."
Rõ ràng cảm giác được tay trên lưng dừng động tác, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến bởi vì kịch liệt ho khan mà gương mặt ửng đỏ: "Nhưng anh không phải con gái."
Người em thích đến cuối cùng vẫn là anh, không liên quan đến giới tính.
Tiêu Chiến lại một lần nữa trầm mặc. Đúng vậy, vì thế nên anh không phải người trong lòng em..
Cảm nhận được cảm giác thất bại chưa từng có, anh giơ tay lên đỡ trán, cố gắng níu kéo chút khí lực cuối cùng.
Vương Nhất Bác vì Tiêu Chiến yên lặng nên đem lời mình muốn nói nuốt xuống. Thấy Tiêu Chiến cúi đầu, nghĩ anh đã buồn ngủ thì nói: "Chiến ca, muộn rồi, anh ngủ ở đây đi."
"Ừ, được." Do men rượu vừa lên não nên Tiêu Chiến không muốn cử động, hơn nữa anh hình như thấy được khao khát từ trong ánh mắt của Vương Nhất Bác.
Xem ra mình say thật rồi, tửu lượng của mình vẫn không đáng nhắc tới.
Hai người đàn ông gầy gò nằm trên chiếc giường rộng rãi, Vương Nhất Bác luôn tỉnh táo đến gần Tiêu Chiến.
Nhìn người đang ngủ say kia, Vương Nhất Bác cảm thấy một trận ấm áp xông vào. Trong lòng vô cùng thỏa mãn lại cảm thán vận mệnh kỳ diệu, có thể để cho hắn ở giữa biển người rộng lớn gặp được Tiêu Chiến.
Nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, cảm thụ kĩ càng nhiệt độ từ anh, Vương Nhất Bác từ từ nhắm mắt, ngủ thật say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất