Chương 6
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến từ phòng tắm đi ra. Thân thể ẩn hiện trong một tầng sương mù, tóc ướt đã từng được lau qua, so với thường ngày nhìn càng ôn hòa hơn, trắng nõn, trên cổ còn dính vài giọt nước, môi cong hiện lên ý cười đẹp mắt.
Anh ngoái đầu nhìn hắn, vẫn là đôi mắt chứa đầy ánh sao sáng ngời.
Nhìn anh đến gần, yết hầu Vương Nhất Bác bắt đầu lên xuống không theo quy tắc nào.
"Ngày mai anh phải nhập đoàn mới rồi."
Vừa giao hội tâm ý đã phải lập tức dấn thân vào với công việc. Nhưng Tiêu Chiến rõ ràng biết rằng trong giới giải trí hỗn tạp, độ nổi tiếng và sự thu hút của anh chỉ như mây trôi, vì thế nên chỉ có cố gắng mới có thể theo kịp cái vòng tròn luẩn quẩn này, càng có năng lực bảo vệ bản thân và Vương Nhất Bác hơn.
Con đường mà hai người lựa chọn có bao nhiêu khó khăn, Tiêu Chiến biết rõ. Người nhà phản đối, người trong giới chỉ trích, áp lực từ dư luận.
"Sao hả? Chiến ca chẳng lẽ là không muốn rời xa em sao?" Vương Nhất Bác nổi tính đùa dai, nhưng cũng chú ý tới người trong ngực tỏ vẻ buồn rầu thì nói tiếp: "Em biết anh đang lo lắng cái gì, yên tâm đi."
Vương Nhất Bác dừng một chút, tiếp tục lên tiếng: "Bất quá sau này em rút khỏi giới, tập trung huấn luyện đua xe motor, nhưng mà..." Vương Nhất Bác không nhìn nổi Tiêu Chiến cau mày, có trời mới biết hắn thích nhìn ca ca hắn cười biết bao.
"Nhưng mà cái gì?" Tiêu Chiến ngẩng đầu hỏi.
Vương Nhất Bác thành thật trả lời: "Nhưng mà cảm phiền Tiêu lão sư nuôi em quãng đời còn lại." Nói xong liền cười một tràng con ngỗng.
Mặc dù ngoài miệng nói như thế nhưng Tiêu Chiến sẽ không chấp nhận kết quả đó, anh biết Vương Nhất Bác đã khó khăn thế nào để có được như ngày hôm nay. Tuổi còn nhỏ đã xa quê lập nghiệp, một mình chịu đựng khốn khó, hơn nữa đối với vũ đạo và diễn xuất hắn đều có tài năng thiên phú.
Mỗi lần Vương Nhất Bác đứng trên sân khấu là một lần tản ra hào quang chói mắt. Anh tuyệt đối không cho phép Vương Nhất Bác bởi vì mình mà buông bỏ tất cả.
"Hay là em nuôi anh đi, anh quay về làm thiết kế cũng được." Vai của Vương Nhất Bác rộng lớn, Tiêu Chiến dựa gần vào thì được hắn ôm trong ngực, khoang mũi ngập tràn mùi vị của bạn trai.
"Được, kiểu nào cũng được hết, chỉ là tiếc cho tài năng diễn xuất của Tiêu lão sư bị bỏ phí thôi." Chỉ cần chúng ta bên cạnh nhau, em sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, anh muốn như thế nào thì tùy ý anh đi.
Chiến ca, em sẽ bảo vệ anh.
"Gì thế? Anh đường nào cũng thua kém thầy Vương mà, dù sao ánh mắt của Lam Vong Cơ chính là khảo nghiệm diễn xuất nhiều nhất." Tiêu Chiến nói xong liền cảm thấy không đúng, vội nhìn người bên cạnh.
Đúng như dự đoán, nghe được ba chữ kia Vương Nhất Bác xiết chặt vòng ôm, ánh mắt để lộ ra tần số nguy hiểm, một tay dùng sức kéo một cái, hai người trực tiếp ngã xuống phía sau giường. Mặc dù Tiêu Chiến cao hơn nhưng sức lực của anh còn lâu mới theo kịp bạn trai mình.
Ngón tay Vương Nhất Bác chậm rãi lướt nhẹ trên mặt Tiêu Chiến, "Anh nghĩ cho hắn như vậy, em sẽ thành toàn cho anh." Vừa nói vừa hung hãn hôn Tiêu Chiến, tham lam chiếm hết hơi thở của người trong lòng.
Nụ hôn này nhẵn nhụi lâu dài, Tiêu Chiến cảm nhận được hô hấp nóng bỏng mặc cho đầu lưỡi hắn càng xâm nhập dò sâu vào trong, cho đến khi cảm giác mình không đủ hô hấp nữa, ấm áp trên môi truyền đến cảm giác đau đớn.
Vương Nhất Bác mở mắt nhìn Tiêu Chiến, ham muốn tình dục trong mắt ngày càng sâu.
"Vương Nhất Bác, em là chó sao?" Mặc dù Vương Nhất Bác không dùng nhiều lực nhưng Tiêu Chiến vẫn phải lên án hắn mạnh mẽ.
"Là anh nhắc tới hắn trước, nếu anh thích, em sẽ học theo cách của hắn." Hai tay vẫn bao bọc Tiêu Chiến, một khắc cũng không chịu buông tay.
"..." Thì ra là đang học theo thói quen của Lam Vong Cơ, mỗi lần hôn xong cũng cắn môi Ngụy Anh một cái.
Tiêu Chiến hơi giật mình, không hiểu vì sao Vương Nhất Bác lại biết? Rõ ràng đạo diễn phát cho hắn tờ kịch bản đã cắt bỏ những phần thừa thãi.
"Lão Vương, em lén xem cái gì thế?"
"Em xem quang minh chính đại, nào có lén lén lút lút. Anh thật sự vẫn cho là em không biết tuyến cảm xúc trong nguyên tác sao?" Vương Nhất Bác cười khẽ.
Tiêu Chiến nhất thời đỏ mặt, thời điểm quay phim tưởng rằng Vương Nhất Bác không biết, còn vô tư diễn xuất trước máy quay, ai ngờ...
Không đợi anh có thời gian ngẫm nghĩ, Vương Nhất Bác đã lật người đè lên. Tiêu Chiến có thể cảm giác được người Vương Nhất Bác nóng như lửa, mặc dù mình cũng tình ý tiệm nùng, nhưng lại nghĩ hai người không nên phát triển quá nhanh.
Hai tay chặn trước ngực Vương Nhất Bác, "Muộn rồi lão Vương."
Nghe đến đây Vương Nhất Bác ngưng động tác, áp chế dục vọng nhưng vẫn ì ạch không đứng dậy.
"Ngày mai chúng ta đều có công việc, nghỉ ngơi sớm một chút được không?" Hai cá thể gần nhau trong gang tấc, Tiêu Chiến khẽ ngẩng đầu hôn lên môi Vương Nhất Bác, "Tương lai còn dài."
Vương Nhất Bác mỉm cười, dấu ngoặc nhỏ xuất hiện: "Được, tương lai còn dài."
Không giống như lần trước còn dè đặt, lần này Vương Nhất Bác thoải mái nắm tay Tiêu Chiến đặt ở trước ngực mình, cười ngày càng lớn. Dường như muốn nhìn thấy Tiêu Chiến thật nhiều, Vương Nhất Bác nghiêng người sang. Vốn muốn nhìn anh một chút, lại bị bóng tối che khuất.
Ở nơi có Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không còn sợ đêm tối không tiếng động nữa.
"Ngủ ngon, Chiến ca."
"Ngủ ngon, cún con."
Sáng hôm sau, hai người không thân mật quá nhiều, nhất trí dồn hết tinh lực cho lịch trình.
Vương Nhất Bác muốn đưa Tiêu Chiến ra sân bay, cuối cùng bị anh ngăn cản. Sân bay quá đông người, nên tránh đi thì hơn. Vương Nhất Bác cũng chỉ có thể nhiều lần dặn dò Tiêu Chiến phải thật cẩn thận, quay phim chú ý an toàn.
Sau khi Tiêu Chiến đi, Vương Nhất Bác cũng bắt đầu liên lạc với trợ lý sắp xếp công việc.
Không muốn để bản thân rảnh rỗi, hắn muốn cùng Tiêu Chiến cố gắng.
Vài giờ sau, chuyến bay của Tiêu Chiến cuối cùng cũng an toàn đến nơi.
"Lão Vương, anh đến rồi. Đừng đọc." Cầm lấy điện thoại nhắn cho Vương Nhất Bác một tin, Tiêu Chiến liền vội vã chạy tới đoàn phim.
Anh ngoái đầu nhìn hắn, vẫn là đôi mắt chứa đầy ánh sao sáng ngời.
Nhìn anh đến gần, yết hầu Vương Nhất Bác bắt đầu lên xuống không theo quy tắc nào.
"Ngày mai anh phải nhập đoàn mới rồi."
Vừa giao hội tâm ý đã phải lập tức dấn thân vào với công việc. Nhưng Tiêu Chiến rõ ràng biết rằng trong giới giải trí hỗn tạp, độ nổi tiếng và sự thu hút của anh chỉ như mây trôi, vì thế nên chỉ có cố gắng mới có thể theo kịp cái vòng tròn luẩn quẩn này, càng có năng lực bảo vệ bản thân và Vương Nhất Bác hơn.
Con đường mà hai người lựa chọn có bao nhiêu khó khăn, Tiêu Chiến biết rõ. Người nhà phản đối, người trong giới chỉ trích, áp lực từ dư luận.
"Sao hả? Chiến ca chẳng lẽ là không muốn rời xa em sao?" Vương Nhất Bác nổi tính đùa dai, nhưng cũng chú ý tới người trong ngực tỏ vẻ buồn rầu thì nói tiếp: "Em biết anh đang lo lắng cái gì, yên tâm đi."
Vương Nhất Bác dừng một chút, tiếp tục lên tiếng: "Bất quá sau này em rút khỏi giới, tập trung huấn luyện đua xe motor, nhưng mà..." Vương Nhất Bác không nhìn nổi Tiêu Chiến cau mày, có trời mới biết hắn thích nhìn ca ca hắn cười biết bao.
"Nhưng mà cái gì?" Tiêu Chiến ngẩng đầu hỏi.
Vương Nhất Bác thành thật trả lời: "Nhưng mà cảm phiền Tiêu lão sư nuôi em quãng đời còn lại." Nói xong liền cười một tràng con ngỗng.
Mặc dù ngoài miệng nói như thế nhưng Tiêu Chiến sẽ không chấp nhận kết quả đó, anh biết Vương Nhất Bác đã khó khăn thế nào để có được như ngày hôm nay. Tuổi còn nhỏ đã xa quê lập nghiệp, một mình chịu đựng khốn khó, hơn nữa đối với vũ đạo và diễn xuất hắn đều có tài năng thiên phú.
Mỗi lần Vương Nhất Bác đứng trên sân khấu là một lần tản ra hào quang chói mắt. Anh tuyệt đối không cho phép Vương Nhất Bác bởi vì mình mà buông bỏ tất cả.
"Hay là em nuôi anh đi, anh quay về làm thiết kế cũng được." Vai của Vương Nhất Bác rộng lớn, Tiêu Chiến dựa gần vào thì được hắn ôm trong ngực, khoang mũi ngập tràn mùi vị của bạn trai.
"Được, kiểu nào cũng được hết, chỉ là tiếc cho tài năng diễn xuất của Tiêu lão sư bị bỏ phí thôi." Chỉ cần chúng ta bên cạnh nhau, em sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, anh muốn như thế nào thì tùy ý anh đi.
Chiến ca, em sẽ bảo vệ anh.
"Gì thế? Anh đường nào cũng thua kém thầy Vương mà, dù sao ánh mắt của Lam Vong Cơ chính là khảo nghiệm diễn xuất nhiều nhất." Tiêu Chiến nói xong liền cảm thấy không đúng, vội nhìn người bên cạnh.
Đúng như dự đoán, nghe được ba chữ kia Vương Nhất Bác xiết chặt vòng ôm, ánh mắt để lộ ra tần số nguy hiểm, một tay dùng sức kéo một cái, hai người trực tiếp ngã xuống phía sau giường. Mặc dù Tiêu Chiến cao hơn nhưng sức lực của anh còn lâu mới theo kịp bạn trai mình.
Ngón tay Vương Nhất Bác chậm rãi lướt nhẹ trên mặt Tiêu Chiến, "Anh nghĩ cho hắn như vậy, em sẽ thành toàn cho anh." Vừa nói vừa hung hãn hôn Tiêu Chiến, tham lam chiếm hết hơi thở của người trong lòng.
Nụ hôn này nhẵn nhụi lâu dài, Tiêu Chiến cảm nhận được hô hấp nóng bỏng mặc cho đầu lưỡi hắn càng xâm nhập dò sâu vào trong, cho đến khi cảm giác mình không đủ hô hấp nữa, ấm áp trên môi truyền đến cảm giác đau đớn.
Vương Nhất Bác mở mắt nhìn Tiêu Chiến, ham muốn tình dục trong mắt ngày càng sâu.
"Vương Nhất Bác, em là chó sao?" Mặc dù Vương Nhất Bác không dùng nhiều lực nhưng Tiêu Chiến vẫn phải lên án hắn mạnh mẽ.
"Là anh nhắc tới hắn trước, nếu anh thích, em sẽ học theo cách của hắn." Hai tay vẫn bao bọc Tiêu Chiến, một khắc cũng không chịu buông tay.
"..." Thì ra là đang học theo thói quen của Lam Vong Cơ, mỗi lần hôn xong cũng cắn môi Ngụy Anh một cái.
Tiêu Chiến hơi giật mình, không hiểu vì sao Vương Nhất Bác lại biết? Rõ ràng đạo diễn phát cho hắn tờ kịch bản đã cắt bỏ những phần thừa thãi.
"Lão Vương, em lén xem cái gì thế?"
"Em xem quang minh chính đại, nào có lén lén lút lút. Anh thật sự vẫn cho là em không biết tuyến cảm xúc trong nguyên tác sao?" Vương Nhất Bác cười khẽ.
Tiêu Chiến nhất thời đỏ mặt, thời điểm quay phim tưởng rằng Vương Nhất Bác không biết, còn vô tư diễn xuất trước máy quay, ai ngờ...
Không đợi anh có thời gian ngẫm nghĩ, Vương Nhất Bác đã lật người đè lên. Tiêu Chiến có thể cảm giác được người Vương Nhất Bác nóng như lửa, mặc dù mình cũng tình ý tiệm nùng, nhưng lại nghĩ hai người không nên phát triển quá nhanh.
Hai tay chặn trước ngực Vương Nhất Bác, "Muộn rồi lão Vương."
Nghe đến đây Vương Nhất Bác ngưng động tác, áp chế dục vọng nhưng vẫn ì ạch không đứng dậy.
"Ngày mai chúng ta đều có công việc, nghỉ ngơi sớm một chút được không?" Hai cá thể gần nhau trong gang tấc, Tiêu Chiến khẽ ngẩng đầu hôn lên môi Vương Nhất Bác, "Tương lai còn dài."
Vương Nhất Bác mỉm cười, dấu ngoặc nhỏ xuất hiện: "Được, tương lai còn dài."
Không giống như lần trước còn dè đặt, lần này Vương Nhất Bác thoải mái nắm tay Tiêu Chiến đặt ở trước ngực mình, cười ngày càng lớn. Dường như muốn nhìn thấy Tiêu Chiến thật nhiều, Vương Nhất Bác nghiêng người sang. Vốn muốn nhìn anh một chút, lại bị bóng tối che khuất.
Ở nơi có Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không còn sợ đêm tối không tiếng động nữa.
"Ngủ ngon, Chiến ca."
"Ngủ ngon, cún con."
Sáng hôm sau, hai người không thân mật quá nhiều, nhất trí dồn hết tinh lực cho lịch trình.
Vương Nhất Bác muốn đưa Tiêu Chiến ra sân bay, cuối cùng bị anh ngăn cản. Sân bay quá đông người, nên tránh đi thì hơn. Vương Nhất Bác cũng chỉ có thể nhiều lần dặn dò Tiêu Chiến phải thật cẩn thận, quay phim chú ý an toàn.
Sau khi Tiêu Chiến đi, Vương Nhất Bác cũng bắt đầu liên lạc với trợ lý sắp xếp công việc.
Không muốn để bản thân rảnh rỗi, hắn muốn cùng Tiêu Chiến cố gắng.
Vài giờ sau, chuyến bay của Tiêu Chiến cuối cùng cũng an toàn đến nơi.
"Lão Vương, anh đến rồi. Đừng đọc." Cầm lấy điện thoại nhắn cho Vương Nhất Bác một tin, Tiêu Chiến liền vội vã chạy tới đoàn phim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất