Chương 7
Đây là Tiêu Chiến lần đầu tiên tiếp nhận phim cổ trang huyền huyễn, kịch bản có cốt truyện và kết cấu rõ ràng, anh cũng rất kì vọng vào lần quay tiếp theo.
Không khí trong đoàn cực kì hòa hợp, mọi người đều là người mới, giao tiếp không tệ lắm, đặc biệt là người diễn vai đối thủ, Lý Tình. Trước kia đã từng hợp tác với nhau, cũng coi như quen biết.
Chẳng qua nếu so sánh với thời kì A Lệnh, Tiêu Chiến lần này không tỏ ra hoạt náo nữa. Quả nhiên không có Vương Nhất Bác ở bên cạnh, dĩ nhiên sẽ không vui vẻ bằng lúc trước, sẽ không vì hai người đột nhiên bật cười mà phải NG nhiều lần.
"Chiến ca, anh nhìn xem." Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến đã kết thúc cảnh quay chưa nên không dám tùy tiện gọi điện thoại cho anh, chỉ có thể gửi một bức ảnh qua Wechat.
Tiêu Chiến bên này đang chuẩn bị thu công quay về khách sạn, ở trong xe nhìn thấy tin nhắn của Vương Nhất Bác.
Sau khi tách ra hai người đều trở nên bận rộn, quỹ thời gian vô cùng eo hẹp, mỗi ngày vui vẻ nhất chính là ở bên nhau sau giờ làm việc, gọi điện hàn huyên.
Bức ảnh là hình chụp một trái tim được vẽ trên mu bàn tay, bên cạnh là một dấu chấm nhỏ, nhìn không kĩ còn tưởng là do vô tình quẹt phải.
Tiêu Chiến ngay lập tức phản ứng lại, nụ cười bộc phát không thể khống chế: "Vương lão sư, có phải nên cảm động một chút không?"
Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến nhất định là biết dụng ý của mình, đáp: "Rất giống nốt ruồi dưới môi đúng không anh?"
Với tư cách là đại ngôn, hôm nay hắn đã nhận lời phỏng vấn và giao lưu với L'Oréal để quảng cáo sản phẩm tẩy trang mới. Người dẫn chương trình yêu cầu hắn thử nghiệm tác dụng của nước tẩy trang với lớp trang điểm, hắn cầm bút kẻ mắt viết nguệch ngoạc trên tay.
Mặc dù Tiêu Chiến đã báo cho hắn bên kia tất cả đều thuận lợi, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không yên tâm, cứ mãi nghĩ đến anh. Lúc hắn nhận ra thì chuyện đã rồi, trên tay là một hình trái tim kèo theo một dấu chấm nhỏ, sau đó ngẩng đầu nhìn MC một cách vô tội.
"Trí tưởng tượng của em quá tốt." Tiêu Chiến bắt đầu nóng nảy chạy về khách sạn, suy nghĩ nên cùng Vương Nhất Bác gọi chay hay gọi video thì tốt hơn.
"Em không biết đâu, phản ứng đầu tiên là vậy đó." Hắn không thể mở miệng nói một câu nhớ, nhưng từng chữ so với những lời tình cảm ngọt ngào của mình càng làm cho Tiêu Chiến cảm động.
"Nhất Bác."
"Ừ"
"Anh nhớ em."
"Em cũng vậy." Hốc mắt Vương Nhất Bác ửng đỏ, đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nói nhớ hắn.
Em yêu anh, dù cho đến thời điểm hiện tại không phải là lời tỏ tình động tâm nhất thời. Giữa chúng ta tồn tại một loại ăn ý, tuy em không nói ra nhưng anh vẫn có thể cảm nhận tình yêu của em dành cho anh. . truyện teen hay
Tuy rằng em không quá thẳng thắn, nhưng chúng ta vẫn hiểu nhau, vậy là được.
...
Về đến khách sạn, không kịp cởi áo khoác xuống Tiêu Chiến đã gọi ngay cho bạn trai mình.
"Chiến ca, về khách sạn rồi?" Tốc độ kết nối rất nhanh, có thể là người bên kia cầm điện thoại chờ đợi từng phút không chừng.
"Đúng vậy. Mệt quá đi mất... cũng may được nghỉ ngơi rồi." Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh của Vương Nhất Bác liền có cảm giác mặc dù thân thể rã rời nhưng tinh thần vẫn tràn đầy năng lượng.
"Đừng gắng sức, Chiến ca đã rất xuất sắc rồi." Trong giọng nói của Vương Nhất Bác mang theo mấy phần đau lòng, đồng thời lại kiêu ngạo khẳng định ca ca hoàn mỹ của hắn: "Em cũng tham gia một bộ phim, đề tài thể thao điện tử."
"Ôi ôi, Vương Nhất Bác giỏi lắm!" Tiêu Chiến vô cùng tán thành, còn cảm thấy chủ đề của phim cực kì thích hợp với Vương Nhất Bác.
"Nhưng mà... sẽ có cảnh hôn..." Vương Nhất Bác ngứa miệng kiếm chuyện: "Phải làm sao đây thầy Tiêu?"
Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến vụt tắt, nghe thấy Vương Nhất Bác hỏi mình như vậy, anh liền biết tên nhóc con kia đang nhạo báng mình, không ngại đáp trả: "Còn làm sao nữa, diễn viên mà, dĩ nhiên phải chuyên nghiệp rồi."
"Anh rộng lượng thật đấy!" Vương Nhất Bác nghiến răng.
Tiêu Chiến cười khẽ, "Không biết thầy Vương có rộng lượng như thế không nhỉ?" Bộ phim này Tiêu Chiến cũng có cảnh hôn, anh lập tức tóm lấy thời cơ, nhanh chóng khai báo.
Vương Nhất Bác trong lòng không vui nhưng không biết nên nói thế nào, dù sao bọn họ cũng không có khả năng lựa chọn hay thay đổi được kịch bản.
Tiêu Chiến nhận ra hắn không vui, hừ mũi, "Này, Vương Nhất Bác, trước đây em ũng từng đóng cảnh hôn rồi đấy. Chưa từng nghe câu 'Kỷ sở bất dục vật thi vu nhân*' sao?"
*Kỷ sở bất dục vật thi vu nhân (己所不欲勿施于人): Không áp đặt, không làm điều mình không thích với người khác.
"Nghe rồi, lúc anh quay cảnh đó cứ xem cô ấy là em đi." Vương Nhất Bác không thể làm gì, chỉ có thể nũng nịu cảnh cáo: "Nhưng không thể nhập tâm quá đâu, Tiêu Chiến!"
Nghe được tông giọng ôn nhu kia, trong lòng Tiêu Chiến dâng lên ngọt ngào: "Được được. Đúng rồi, hôm nay Đạo diễn Trần đăng bài em thấy chưa?"
"Ừ, thấy rồi."
Đạo diễn Trần thông báo với mọi người rằng A Lệnh đã được thông qua thành công, chỉ chờ hậu kỳ hoàn thành xong sẽ được công chiếu với khán giả.
Thời điểm hai người nghe được tin tức này liền thở phào nhẹ nhõm. Dẫu sao thì cũng đã có quá nhiều bài học trong quá khứ, bởi vì không xem xét lại cốt truyện mà đã bấm máy quay, cuối cùng công sức của mọi người dường như trở nên vô ích.
Bản thân Tiêu Chiến cực kì có lòng tin đối với A Lệnh, tuy nhất định có điểm không hài lòng, nhưng anh và Vương Nhất Bác đã rất cố gắng khiến cho các nhân vật gần với nguyên tác nhất có thể.
Mọi người đều rất nghiêm túc diễn giải các nhân vật, vì vậy anh tin rằng nhất định sẽ có kết quả tốt.
"Đến lúc đó thầy Vương chắc chắn sẽ có thêm nhiều người hâm mộ đó."
"Không so được với thầy Tiêu, hơn nữa em thích anh nhất, ngay cả người của em đều là của anh rồi."
Tiêu Chiến không nghe nổi mấy lời như thế, ngậm miệng ngay lập tức.
Cả hai bị cơn buồn ngủ đánh gục nhưng vẫn không nỡ buông điện thoại, dù cuộc trò chuyện đã thưa thớt dần, nhưng chỉ cần nghe thấy bên kia phát ra một chút âm thanh ồn ào cũng đã mãn nguyện rồi.
Mãi cho đến khi mí mắt trụ không nổi vẫn cẩn thận nghe tiếng hít thở đối phương rồi mới tiến vào mộng đẹp.
Không khí trong đoàn cực kì hòa hợp, mọi người đều là người mới, giao tiếp không tệ lắm, đặc biệt là người diễn vai đối thủ, Lý Tình. Trước kia đã từng hợp tác với nhau, cũng coi như quen biết.
Chẳng qua nếu so sánh với thời kì A Lệnh, Tiêu Chiến lần này không tỏ ra hoạt náo nữa. Quả nhiên không có Vương Nhất Bác ở bên cạnh, dĩ nhiên sẽ không vui vẻ bằng lúc trước, sẽ không vì hai người đột nhiên bật cười mà phải NG nhiều lần.
"Chiến ca, anh nhìn xem." Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến đã kết thúc cảnh quay chưa nên không dám tùy tiện gọi điện thoại cho anh, chỉ có thể gửi một bức ảnh qua Wechat.
Tiêu Chiến bên này đang chuẩn bị thu công quay về khách sạn, ở trong xe nhìn thấy tin nhắn của Vương Nhất Bác.
Sau khi tách ra hai người đều trở nên bận rộn, quỹ thời gian vô cùng eo hẹp, mỗi ngày vui vẻ nhất chính là ở bên nhau sau giờ làm việc, gọi điện hàn huyên.
Bức ảnh là hình chụp một trái tim được vẽ trên mu bàn tay, bên cạnh là một dấu chấm nhỏ, nhìn không kĩ còn tưởng là do vô tình quẹt phải.
Tiêu Chiến ngay lập tức phản ứng lại, nụ cười bộc phát không thể khống chế: "Vương lão sư, có phải nên cảm động một chút không?"
Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến nhất định là biết dụng ý của mình, đáp: "Rất giống nốt ruồi dưới môi đúng không anh?"
Với tư cách là đại ngôn, hôm nay hắn đã nhận lời phỏng vấn và giao lưu với L'Oréal để quảng cáo sản phẩm tẩy trang mới. Người dẫn chương trình yêu cầu hắn thử nghiệm tác dụng của nước tẩy trang với lớp trang điểm, hắn cầm bút kẻ mắt viết nguệch ngoạc trên tay.
Mặc dù Tiêu Chiến đã báo cho hắn bên kia tất cả đều thuận lợi, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không yên tâm, cứ mãi nghĩ đến anh. Lúc hắn nhận ra thì chuyện đã rồi, trên tay là một hình trái tim kèo theo một dấu chấm nhỏ, sau đó ngẩng đầu nhìn MC một cách vô tội.
"Trí tưởng tượng của em quá tốt." Tiêu Chiến bắt đầu nóng nảy chạy về khách sạn, suy nghĩ nên cùng Vương Nhất Bác gọi chay hay gọi video thì tốt hơn.
"Em không biết đâu, phản ứng đầu tiên là vậy đó." Hắn không thể mở miệng nói một câu nhớ, nhưng từng chữ so với những lời tình cảm ngọt ngào của mình càng làm cho Tiêu Chiến cảm động.
"Nhất Bác."
"Ừ"
"Anh nhớ em."
"Em cũng vậy." Hốc mắt Vương Nhất Bác ửng đỏ, đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nói nhớ hắn.
Em yêu anh, dù cho đến thời điểm hiện tại không phải là lời tỏ tình động tâm nhất thời. Giữa chúng ta tồn tại một loại ăn ý, tuy em không nói ra nhưng anh vẫn có thể cảm nhận tình yêu của em dành cho anh. . truyện teen hay
Tuy rằng em không quá thẳng thắn, nhưng chúng ta vẫn hiểu nhau, vậy là được.
...
Về đến khách sạn, không kịp cởi áo khoác xuống Tiêu Chiến đã gọi ngay cho bạn trai mình.
"Chiến ca, về khách sạn rồi?" Tốc độ kết nối rất nhanh, có thể là người bên kia cầm điện thoại chờ đợi từng phút không chừng.
"Đúng vậy. Mệt quá đi mất... cũng may được nghỉ ngơi rồi." Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh của Vương Nhất Bác liền có cảm giác mặc dù thân thể rã rời nhưng tinh thần vẫn tràn đầy năng lượng.
"Đừng gắng sức, Chiến ca đã rất xuất sắc rồi." Trong giọng nói của Vương Nhất Bác mang theo mấy phần đau lòng, đồng thời lại kiêu ngạo khẳng định ca ca hoàn mỹ của hắn: "Em cũng tham gia một bộ phim, đề tài thể thao điện tử."
"Ôi ôi, Vương Nhất Bác giỏi lắm!" Tiêu Chiến vô cùng tán thành, còn cảm thấy chủ đề của phim cực kì thích hợp với Vương Nhất Bác.
"Nhưng mà... sẽ có cảnh hôn..." Vương Nhất Bác ngứa miệng kiếm chuyện: "Phải làm sao đây thầy Tiêu?"
Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến vụt tắt, nghe thấy Vương Nhất Bác hỏi mình như vậy, anh liền biết tên nhóc con kia đang nhạo báng mình, không ngại đáp trả: "Còn làm sao nữa, diễn viên mà, dĩ nhiên phải chuyên nghiệp rồi."
"Anh rộng lượng thật đấy!" Vương Nhất Bác nghiến răng.
Tiêu Chiến cười khẽ, "Không biết thầy Vương có rộng lượng như thế không nhỉ?" Bộ phim này Tiêu Chiến cũng có cảnh hôn, anh lập tức tóm lấy thời cơ, nhanh chóng khai báo.
Vương Nhất Bác trong lòng không vui nhưng không biết nên nói thế nào, dù sao bọn họ cũng không có khả năng lựa chọn hay thay đổi được kịch bản.
Tiêu Chiến nhận ra hắn không vui, hừ mũi, "Này, Vương Nhất Bác, trước đây em ũng từng đóng cảnh hôn rồi đấy. Chưa từng nghe câu 'Kỷ sở bất dục vật thi vu nhân*' sao?"
*Kỷ sở bất dục vật thi vu nhân (己所不欲勿施于人): Không áp đặt, không làm điều mình không thích với người khác.
"Nghe rồi, lúc anh quay cảnh đó cứ xem cô ấy là em đi." Vương Nhất Bác không thể làm gì, chỉ có thể nũng nịu cảnh cáo: "Nhưng không thể nhập tâm quá đâu, Tiêu Chiến!"
Nghe được tông giọng ôn nhu kia, trong lòng Tiêu Chiến dâng lên ngọt ngào: "Được được. Đúng rồi, hôm nay Đạo diễn Trần đăng bài em thấy chưa?"
"Ừ, thấy rồi."
Đạo diễn Trần thông báo với mọi người rằng A Lệnh đã được thông qua thành công, chỉ chờ hậu kỳ hoàn thành xong sẽ được công chiếu với khán giả.
Thời điểm hai người nghe được tin tức này liền thở phào nhẹ nhõm. Dẫu sao thì cũng đã có quá nhiều bài học trong quá khứ, bởi vì không xem xét lại cốt truyện mà đã bấm máy quay, cuối cùng công sức của mọi người dường như trở nên vô ích.
Bản thân Tiêu Chiến cực kì có lòng tin đối với A Lệnh, tuy nhất định có điểm không hài lòng, nhưng anh và Vương Nhất Bác đã rất cố gắng khiến cho các nhân vật gần với nguyên tác nhất có thể.
Mọi người đều rất nghiêm túc diễn giải các nhân vật, vì vậy anh tin rằng nhất định sẽ có kết quả tốt.
"Đến lúc đó thầy Vương chắc chắn sẽ có thêm nhiều người hâm mộ đó."
"Không so được với thầy Tiêu, hơn nữa em thích anh nhất, ngay cả người của em đều là của anh rồi."
Tiêu Chiến không nghe nổi mấy lời như thế, ngậm miệng ngay lập tức.
Cả hai bị cơn buồn ngủ đánh gục nhưng vẫn không nỡ buông điện thoại, dù cuộc trò chuyện đã thưa thớt dần, nhưng chỉ cần nghe thấy bên kia phát ra một chút âm thanh ồn ào cũng đã mãn nguyện rồi.
Mãi cho đến khi mí mắt trụ không nổi vẫn cẩn thận nghe tiếng hít thở đối phương rồi mới tiến vào mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất