[Đạo Mộ Bút Ký | Hắc Vạn] Vẫn Muốn Yêu Thương
Chương 3
Tô Vạn vai đeo ba lô, một tay bó thạch cao một tay kéo vali đến Thôn Vũ, trời vừa mới mưa xong, đường không dễ đi, cậu thuận đường đi nhờ chiếc xe bò lắc lư, lắc đến nỗi dạ dày của cậu cảm thấy khó chịu. Đi đến lúc xe bò cũng không thể đi vào được, Tô Vạn giẫm bùn đi về phía thôn nhỏ kia. Trong lòng cảm thấy may mà mang đôi giày thể thao cũ, bị bẩn cũng không thấy đau lòng.
Cậu thật sự không muốn đến, nhưng Giải Vũ Thần trả quá nhiều.
Ăn cơm trưa xong, Trương Khởi Linh vớt lên một quả dưa hấu từ giếng nước trong sân, nước giếng lạnh như băng, lúc này ngâm dưa hấu vừa vặn. Đều là đàn ông cao lớn thô kệch nên cắt dưa hấu rất tùy ý, bốn người ngồi xổm trên bậc thềm đá trước nhà gặm dưa, mỗi miếng trên tay mỗi người đều có độ lớn khác nhau, Hắc Nhãn Kính ăn chậm rãi, hai người Bàn Tử và Ngô Tà nhàn rỗi nhàm chán thi xem ai nhổ hạt ra xa hơn. Khi Tô Vạn đẩy cửa hàng rào đi vào thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ấm áp đến mức khiến trái tim súc vật xã hội này run lên, sinh ra một cỗ xúc động muốn xoay người rời đi, lại bị nén xuống.
"Này, tôi đã nói tiểu tử cậu đứa mềm lòng, Thiên Chân nói cậu không chịu đến tôi cũng không tin." Bàn Tử là người đầu tiên gặm dưa hấu xong, chào hỏi Tô Vạn, lúc đứng dậy rất nhanh đưa tay lau hai cái lên người Ngô Tà, nhưng vì tránh né không kịp nên bị một cú Thiết Sa Chưởng đánh trúng lưng.
Hắc Nhãn Kính cũng nhìn qua, hắn vẫn đeo kính râm, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì.
"Tôi vốn không muốn đến, " Tô Vạn mỉm cười: "Nhưng ông chủ Giải ra tay quá hào phóng, có tiền không kiếm thì khác gì con rùa rụt cổ."
Bàn Tử nghẹn một chút, quay đầu lại nhìn Ngô Tà, nháy mắt ra hiệu, muốn hỏi đứa nhỏ còn chưa hết giận sao? Ngô Tà nhìn Hắc Nhãn Kính bên cạnh, cũng nháy mắt với hắn, có lẽ là đang nói thằng nhóc này nhìn thì ngoan ngoãn nhưng tính tình lại rất bướng bỉnh. Tô Vạn không để ý đến việc hai người họ trao đổi ánh mắt, cậu đặt vali trên mặt đất, mở ra, bên trong là các loại dụng cụ mini đã được sắp xếp cẩn thận, sau đó nhìn lướt qua Ngô Tà và Hắc Nhãn Kính: "Ai trước? Sư huynh? Hay là... Sư phụ? "
Cậu thật sự không muốn đến, nhưng Giải Vũ Thần trả quá nhiều.
Ăn cơm trưa xong, Trương Khởi Linh vớt lên một quả dưa hấu từ giếng nước trong sân, nước giếng lạnh như băng, lúc này ngâm dưa hấu vừa vặn. Đều là đàn ông cao lớn thô kệch nên cắt dưa hấu rất tùy ý, bốn người ngồi xổm trên bậc thềm đá trước nhà gặm dưa, mỗi miếng trên tay mỗi người đều có độ lớn khác nhau, Hắc Nhãn Kính ăn chậm rãi, hai người Bàn Tử và Ngô Tà nhàn rỗi nhàm chán thi xem ai nhổ hạt ra xa hơn. Khi Tô Vạn đẩy cửa hàng rào đi vào thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ấm áp đến mức khiến trái tim súc vật xã hội này run lên, sinh ra một cỗ xúc động muốn xoay người rời đi, lại bị nén xuống.
"Này, tôi đã nói tiểu tử cậu đứa mềm lòng, Thiên Chân nói cậu không chịu đến tôi cũng không tin." Bàn Tử là người đầu tiên gặm dưa hấu xong, chào hỏi Tô Vạn, lúc đứng dậy rất nhanh đưa tay lau hai cái lên người Ngô Tà, nhưng vì tránh né không kịp nên bị một cú Thiết Sa Chưởng đánh trúng lưng.
Hắc Nhãn Kính cũng nhìn qua, hắn vẫn đeo kính râm, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì.
"Tôi vốn không muốn đến, " Tô Vạn mỉm cười: "Nhưng ông chủ Giải ra tay quá hào phóng, có tiền không kiếm thì khác gì con rùa rụt cổ."
Bàn Tử nghẹn một chút, quay đầu lại nhìn Ngô Tà, nháy mắt ra hiệu, muốn hỏi đứa nhỏ còn chưa hết giận sao? Ngô Tà nhìn Hắc Nhãn Kính bên cạnh, cũng nháy mắt với hắn, có lẽ là đang nói thằng nhóc này nhìn thì ngoan ngoãn nhưng tính tình lại rất bướng bỉnh. Tô Vạn không để ý đến việc hai người họ trao đổi ánh mắt, cậu đặt vali trên mặt đất, mở ra, bên trong là các loại dụng cụ mini đã được sắp xếp cẩn thận, sau đó nhìn lướt qua Ngô Tà và Hắc Nhãn Kính: "Ai trước? Sư huynh? Hay là... Sư phụ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất