Ngốc Tướng

Chương 6: Rất thích thỏ con

Trước Sau
Edit: Miee (OnhaMiee)

Beta: Phở

__________________

Diêu Nguyên Trạm trong ngực ôm năm sáu quả mật đào mọng nước, khi trở về sắc trời đã nhuốm màu hoàng hôn.

Diêu phu nhân dẫn nha hoàn đứng trước cửa nhìn chung quanh, nhanh chóng trông thấy hắn dùng quần áo bọc lấy quả đào hì hục chạy trở về, trong ngực phồng lên một bọc, lúc mở ra đập vào mắt là một quả bóng lông thỏ nằm úp sấp trên quả đào, đang ngủ say sưa.

Trên trán hắn còn vươn vài hạt mồ hôi, tâm tình rất kích động ôm quả bóng thỏ trong ngực cho mẫu thân xem, những lời muốn nói cũng sắp nghẹn không ra nổi:

"Nương, nương! Nương tử.... Nương tử vừa rồi, hóa thành con thỏ!"

Đôi mắt hắn chớp chớp, sốt ruột muốn chết, hơn nữa vừa rồi dọc theo đường đi trở về đầu con thỏ nhỏ còn gật gà gật gù, thoạt nhìn bộ dáng vô cùng mệt mỏi, còn chưa về đến nhà đã ra lăn ngủ!

Ngược lại Diêu phu nhân rất bình tĩnh, hắn vỗ vỗ lưng nhi tử làm cho hắn thả lỏng tâm trạng, lại đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của quả cầu thỏ, hòa giọng nói:

"Tiểu Khương là do mệt mỏi quá độ, đừng lo lắng, hãy ôm nó đi ngủ một giấc là được rồi."

Phản ứng điềm đạm đến mức giống như chỉ là nhi tử ra ngoài chơi nhặt về một con thỏ trắng nhỏ.

Diêu Nguyên Trạm nước mắt lưng tròng gật gật đầu, cẩn thận đắp quần áo cho Vân Khương, tựa như bế bảo bối trân quý mang về phòng bọn họ. Trong lúc này quả bóng thỏ mê man còn há miệng mài răng,trên cánh tay rắn chắc tinh tế của Diêu Nguyên Trạm mà gặm.

Ngủ một giấc, Diêu Nguyên Trạm ở trong phòng cũng chưa từng ra ngoài, cơm tối đều do Diêu phu nhân tự mình bưng đến tận phòng, ngoại trừ gà nướng và canh thịt viên mà Diêu Nguyên Trạm thích ăn ra, còn cố ý chuẩn bị thêm cà rốt tươi và cỏ khô.

"Nguyên nhi, mệt chưa, đến ăn chút nào..."



Diêu phu nhân vừa bước vào phòng đặt măm đồ ăn xuống, quay đầu nhìn con trai đang chăm sóc thỏ con trên giường, nhịn không được đỡ trán khuyên bảo:

"Cũng không cần phải xây tổ cao như vậy, y sẽ nóng đấy."

Diêu Nguyên Trạm nghe vậy mới ngậm ngùi buông tấm lông chồn ý muốn lót tổ cho nương tử nhà mình xuống, trong sách có nhắc tới bộ tộc thỏ rất thích làm tổ, hắn mới xây lên cao cho nương tử, mềm mềm nằm thoải mái!

Diêu phu nhân đi tới, nhẹ nhàng điểm vài cái lên mũi hồng hồng của quả bóng thỏ, cảm thấy rất chi là đáng yêu, cười nói với Diêu Nguyên Trạm:

"Con thỏ nhỏ vẫn chưa trải qua nhiều chuyện, chúng quá mệt mỏi đều sẽ biến thành như vậy. Nguyên nhi sau này phải cẩn thận chút, không nên ỷ vào Tiểu Khương sủng ái ngươi mà càng làm bậy." Diêu Nguyên Trạm nghe hiểu được một nửa, bối rối gật đầu.

Phía bên này còn đang từng bước dụ dỗ, quả bóng thỏ bé bé trong ổ rốt cục chậm rãi tỉnh giấc. Giống như còn chưa tiêu hóa được rằng mình đang ở nơi nào, y ngửi được mùi vị quen thuộc, theo bản năng mau chóng tiến về phía Diêu Nguyên Trạm, đầu thỏ dụi vào lòng bàn tay hắn xoay vòng vòng, bộ dáng vô cùng thân thiết.

Vân Khương sau khi biến thành thỏ tính cách theo đó cũng thay đổi không ít, mềm nhũn nằm sấp trên đầu gối Diêu Nguyên Trạm mặc cho hắn xoa nắn, bị sờ thoải mái còn thỉnh thoảng lắc lắc đầu. Lúc đói bụng, mới nhún cái mũi nhỏ màu hồng phấn, đứng dậy ngước nhìn phía bàn ăn.

Diêu Nguyên Trạm tự mình bới mấy miếng cơm, vội vàng lấy củ cải tươi, chính mình nằm sấp bên cạnh bàn, ngắm nương tử ăn, quả thật rất đáng yêu nha.

Đuôi quả cầu thỏ của phu nhân nhà mình vô cùng đáng yêu, móng vuốt nho nhỏ quá đáng yêu luôn, ngay cả răng thỏ cũng đáng yêu nốt, Diêu Nguyên Trạm nâng Vân Khương hóa thành thỏ, ánh mắt một chút cũng không dời đi được, thầm nghĩ đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương thật tốt.

Khó trách nương tử nhà mình nhìn không con giống con người bình thường, thì ra là một bé thỏ nhỏ xinh đẹp, thực ngoan ngoãn.

Cơm nước xong Diêu Nguyên Trạm mang theo quả bóng thỏ ở trong sân hóng mát, gió nhẹ nhàng thổi tới, Vân Khương thoải mái nằm trong ngực Diêu Nguyên Trạm, lỗ tai rũ xuống, ánh mắt tròn trịa lại chậm rãi nhắm lại.

Cây lê trong viện nở hoa, bị gió thổi qua, ôn nhu nhu nhu phiêu (*rơi) xuống vài đóa, vừa vặn rơi ngay bên cạnh Vân Khương. Bé thỏ nhỏ đang ngủ hít mũi, lại đem đầu dụi dụi vào trong ngực Diêu Nguyên Trạm, cái chân thỏ đạp quậy đạp, tựa như trở về hồi những ngày còn thơ ấu, rúc vào lòng của mẫu thân.

Thỏ con rất thích mùa xuân nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau