Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 54

Trước Sau
Nghe thấy có người gọi mình, Sở Hạ quay đầu. Người vừa cất tiếng là một chàng trai mắt xanh, hình như là con lai. Anh ta cười tươi như mặt trời, vui vẻ tiến tới bắt chuyện.

Sở Hạ nhíu mày, bởi vì không rõ đây là ai nên không tùy tiện đáp lại. Hắn chỉ lạnh nhạt gật đầu, trên người vô hình trung tạo thành một lớp phòng bị.

"Đừng trưng vẻ mặt ấy chứ, anh giống với Mạc thật đó." Eric cười tươi đưa tay lên ra hiệu cho Sở Hạ rằng mình là một người vô hại.

Nghe thấy tên gọi thân mật như thế, Sở Hạ nhướn cao mày, không biết người này có thân phận gì mà thoải mái đi vào nhà của Diệp Mạc như vậy.

"Anh là ai?"

"Tôi tên Eric, bạn của Mạc." Eric vui vẻ đáp lại, mái tóc vàng sáng lên trong ánh mặt trời.

Sở Hạ chỉ biết bên cạnh Diệp Mạc có hai trợ thủ đắc lực là Mặc Dịch và Mộc Thụy mà thôi. Không ngờ một người lạnh lùng như vậy vẫn có bạn.

Eric đi tới bàn sau đó nhẹ nhàng rót ra hai cốc trà nóng, đẩy một cốc về hướng đối diện, ra động tác mời. Sở Hạ ngồi xuống, không nói năng gì mà dụi điếu thuốc trên môi đi.

Người này hoàn toàn không kiêng kị mà nhìn Sở Hạ chằm chằm, đánh giá một lượt. Trên người hắn như bị gai đâm, không phải chưa từng bị đánh giá, có điều ánh mắt của tên này cứ như tia x quang vậy.

Hắn ngóng cho Diệp Mạc bây giờ xuất hiện, phá vỡ khỏi tính thế lúng túng như thế này. Dường như Eric cũng nhận ra Sở Hạ không thoải mái, cười cười thu hồi tầm mắt của mình, thoải mái bắt chuyện.

"Anh đừng nghĩ tới Mạc nữa, hiện tại Mạc không có ở đây đâu."

Sở Hạ giật mình vì Eric nhìn thấu được tâm tư, thế nhưng hắn đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Miệng hắn không có chút vị giác mà nhấp một chén trà, cổ họng cũng dễ chịu hơn đôi chút.

Nhìn về một hướng căn biệt thự sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, Sở Hạ lạnh nhạt hỏi, "Tại sao anh lại biết tôi là ai?"

Có vẻ như đã đoán được Sở Hạ sẽ hỏi câu này, Eric ngã người ra đằng sau tạo tư thế thoải mái rồi mới trả lời, "Từng điều tra anh."

"Hửm?"

"Mạc nhờ tôi điều tra anh, lúc đó tôi còn nghĩ anh là người như thế nào mà lại khiến cho tên lạnh lùng kia mất bình tĩnh như vậy. Hiện tại xem ra, cũng khá thú vị."

Mấy chữ cuối Eric cố ý nhấn mạnh.



Sở Hạ có hơi bất ngờ, hắn nghĩ rằng mình không có gì để điều tra nữa cơ chứ. Chợt Sở Hạ nhớ tới Thiên Sính, những lời mà ông ta nói khiến hắn đột nhiên cảm thấy hoang mang.

Vòng tay lên trước người, Sở Hạ nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra, "Vậy sao?"

"Anh không tò mò tại sao lại điều tra à?" Eric mang vẻ mặt đầy hứng thú mà nhìn hắn.

Ngoài ý muốn, Sở Hạ lắc đầu, "Không hứng thú, nếu Diệp Mạc muốn thì cứ làm, tôi chắc rằng không phải là điều tra vô ích đâu đúng không?"

Vẻ mặt cười như không cười của Sở Hạ khiến Eric bật cười thành tiếng, "Đúng là bất cần."

Hắn từ chối cho ý kiến câu bình phẩm như vậy, người này là người nước ngoài, thế mà nói tiếng bản địa lại vô cùng lưu loát, có lẽ đã quen biết với Diệp Mạc khá lâu rồi. Mà không biết anh đi từ bao giờ, mới lúc sáng vẫn còn gặp mặt.

Ngồi một lúc, Sở Hạ không biết phải nói chuyện gì nữa, thế nên hắn đứng dậy rời đi. Chưa đi được mấy bước đã bị Eric gọi lại.

"Khoan đã, anh muốn đi đâu?"

"Đi đâu là quyền của tôi." Sở Hạ nhíu mày đáp lại, chân không hề dừng.

Eric như cái đuôi nhỏ, cứ bám theo hắn một đường vào trong nhà. Sở Hạ cảm thấy quá phiền toái, thế nên dứt khoát vào phòng nghỉ ngơi.

Giờ hắn không ngốc mà ra khỏi nhà một mình nữa, vài lần như vậy lại phải tìm cách mà trốn thoát, vô cùng mệt mỏi.

Sở Hạ vẫn chưa quên chuyện Diệp Mạc nói sẽ trừng phạt hắn, có điều phạt bằng cách nào thì anh không nói. Thế nhưng lần này nhìn kiểu gì cũng là hắn vô tội mà, tự dưng xui xẻo đụng phải một đám người mang thù cũ. Nếu bây giờ nói lý thì không biết Diệp Mạc có nghe hay không.

Nghĩ một lúc, Sở Hạ lại bất giác ngủ đi. Hắn ngủ một mạch tới buổi trưa, cơ thể còn yếu nên chỉ nhắm mắt đã có thể ngủ rất sâu.

Cửa phòng của Sở Hạ bỗng nhiên được mở ra, người đó đi vào sau đó đặt tay lên gương mặt của Sở Hạ. Diệp Mạc xoa lên mi tâm đang nhăn lại của hắn, giữ nguyên tư thế một lúc.

Hắn cảm thấy có chút ngứa nên chầm chậm mở mắt ra, sau khi thấy rõ người đang ở trong phòng liền giật mình, cơn buồn ngủ cũng vì thế nà biến mất.

"Anh..."

Thấy phản ứng như vậy, Diệp Mạc tỏ vẻ không hài lòng. Anh ngồi chờ cho Sở Hạ hồi phục tinh thần rồi mới bắt đầu nói.



"Sáng nay em gặp Eric đúng không?"

Sở Hạ chậm chạp gật đầu, không những gặp mà còn ngồi nói chuyện phiếm.

"Đó là một người đắc lực của tôi, vừa từ nước ngoài về. Mấy ngày gần đây sẽ giúp em tránh khỏi nguy hiểm." Giọng nói của anh đều đều chậm rãi, thế nhưng nếu để ý thì sẽ thấy được trong đó có sự quan tâm.

Sở Hạ có chút bất ngờ xen lẫn niềm vui nho nhỏ trong lòng, thực ra hắn không cần người bảo vệ, thế nhưng có người quan tâm đến mình thì lại không hề kháng cự. Hắn gật đầu hàm ý đã rõ.

"Vậy anh ta sẽ ở đây bao lâu?"

"Ba ngày, lát nữa em với Eric sẽ cùng tôi đi đàm phán, chuẩn bị đi."

Tuy rằng năng lực của hắn rất nát, chỉ biết đánh đấm vung vẩy, cơ mà Sở Hạ rất tự biết mình mà nghe theo lời của Diệp Mạc.

Đàm phán mà Diệp Mạc nói không ngờ lại là một nơi như vậy. Sở Hạ đã từng nghĩ rằng nó sẽ là một chỗ nghiêm túc, toàn phần tử tinh anh, chứ không phải cái chỗ toàn những tên mặt mày nguy hiểm, hỗn loạn như Lạc Thế.

Quả thật lần này đi vào mang một thân phận hoàn toàn mới, lúc trước là để mưu sinh, lần này lại mang theo chức trợ lý của một người chức quyền cao. Thân phận biến đổi long trời lở đất.

Hắn chưa từng lên tầng trên, chỉ quanh quẩn ở dưới kiếm việc làm. Thế nên bây giờ không ngờ rằng lại có người bàn chuyện làm ăn ở đây. Phía trên khác hoàn toàn với ở dưới kia, trên này còn có phòng riêng, hơn nữa có phần yên tĩnh hơn nhiều. Cách âm rất tốt.

Hiển nhiên đây là đãi ngộ của những vị khách Vip mà ra. Sở Hạ ở phía sau Diệp Mạc, đứng bên cạnh Eric. Anh ta nãy giờ chỉ toàn vân vê chiếc nhẫn nhỏ trên tay, tựa hồ không quan tâm bản thân đang ở chỗ nào.

Hắn lạnh lùng đứng thẳng lưng, liếc nhìn những người có mặt hôm nay, toàn là những gương mặt xa lạ, thế nhưng lúc nhìn vào vẫn có thể thấy khí chất khác biệt.

Bọn họ bàn chuyện làm ăn, Sở Hạ chỉ biết đứng đờ ra đó mà nghe dù không hiểu gì. Eric cũng tham gia, nhìn vẻ ngoài anh ta vậy thôi, thế mà lúc làm việc lại nghiêm túc tới không ngờ, nói một đống từ khiến hắn hoang mang.

Sở Hạ đứng một lúc, đột ngột cảm giác có một tầm nhìn đang bắn về phía mình, ánh mắt soi xét đó khiến hắn nổi da gà. Hắn liếc nhìn khắp phòng, tuy nhiên không phát hiện được ra đó là ai. Nhướn cao mày, Sở Hạ cúi đầu nói nhỏ với Diệp Mạc, được anh đồng ý mới đi ra bên ngoài.

Hắn không dám đi xa, tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, chỉ đứng bên lan can mà nhìn xuống bên dưới. Sở Hạ cùng từng là một trong số hỗn loạn kia, nhìn vào khiến hắn có cảm giác hoài niệm.

Sở Hạ quay đầu thu hồi tầm mắt, tiện tay vớ lấy một ly rượu mà người phục vụ đưa tới. Đột nhiên từ bên dưới vang lên âm thanh đổ nát, hắn nhíu mày nhìn lại, đập vào mắt là một tên say rượu đang làm càn. Quả thật ở nơi này, chuyện như vậy lúc nào cũng có thể xảy ra, Sở Hạ đã không còn xa lạ gì nữa.

Có điều tầm mắt của hắn lại lia tới một người nhỏ thó đang đứng chen chúc ở bên góc tường, mày nhíu chặt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau