Nam Độc Giả Xuyên Nhầm Sinh Tử Văn Tổn Thương Không Dứt
Chương 31
Xác nhận được ý đồ đến đây của Lâm Tùng Nhân, sắc mặt Hoàng đế giống như trong ngày mùa đông giá rét, vô cùng tối tăm. Mọi người không cần suy đoán, nhìn thoáng qua biểu lộ đó là biết rõ trong lòng của ông hết sức không thoải mái.
Lâm Tùng Nhân làm bộ như không phát giác ra, ông ta ra vẻ phân ưu vì Hoàng đế tiếp tục mở miệng nói: “Hoàng thượng cũng biết Cẩm Văn rồi, hắn tính tình ngay thẳng từ trước đến nay không giấu được chuyện gì. Trong hoàng cung nghe được tin tức này, trở về lập tức báo cho vi thần. Con gái vi thần đã có may mắn hữu duyên cùng Nhị hoàng tử, đó là vinh hạnh không gì sánh được của nhà vi thần. Vi thần tự biết tiểu nữ gia thế giáo dục bình thường, không xứng với Nhị hoàng tử, chỉ mong vì Hoàng thượng phân ưu, mong Hoàng thượng thành toàn cho mảnh chân tâm của vi thần.”
Những lời này của Lâm Tùng Nhân mặc dù tiết lộ tại sao mình biết mệnh cách tương hợp của Lâm Văn Tú và Nhị hoàng tử, lại cố ý làm giảm địa vị của Lâm gia đến mức thấp nhất, vô hình trung đã đề cao địa vị của Nhị hoàng tử mà mọi người đều biết là thằng ngốc ngớ ngẩn. Tựa như y là một hoàng tử cực kỳ bình thường, thật sự là hoàng thân cao quý, mà Lâm gia mới là người trèo cao.
Sắc mặt Hoàng đế lúc này mới hòa hoãn hai phần, Hoàng đế liếc nhìn Lâm Cẩm Văn, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu giận dữ nói: “Ngươi nha, nói dễ nghe chút thì là tính tình thẳng thắn, nói khó nghe chút chính là không có tâm nhãn. Việc Trẫm còn chưa quyết định mà ngươi cứ như vậy nói ra rồi, không sợ Trẫm trách tội ngươi hay sao?”
Giọng điệu này của Hoàng đế không giống như tức giận, nhưng Lâm Cẩm Văn lại mang vẻ mặt kinh hãi luống cuống, hắn vội vàng thỉnh tội nói: “Hoàng thượng, ta… Ty chức cũng không phải cố ý, ty chức chỉ nghĩ chuyện này có liên quan tới người trong nhà, nên nhất thời lanh mồm lanh miệng nói ra rồi.”
Hoàng đế giơ lên tay nói: “Mà thôi, Trẫm biết rõ tính tình của ngươi, cũng không muốn trách tội ngươi, đứng lên đi. Lâm khanh, Trẫm biết lòng trung thành của ngươi, cũng đứng lên đi.” Lúc Lâm Tùng Nhân đứng dậy vẻ mặt muôn phần cảm kích nguyện vì Hoàng đế máu chảy đầu rơi.
Lâm Cẩm Văn nhìn dáng vẻ của ông ta mà trong lòng co rút khó chịu, quả nhiên mấy người làm quan này đều là diễn tinh, ông cũng vậy, Lâm Tùng Nhân cũng thế.
Hoàng đế tâm trạng tốt rồi, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn nhiều, thậm chí ông còn ban thưởng ghế ngồi cho Lâm Tùng Nhân. Lâm Tùng Nhân tạ ơn rồi tạ ơn, lúc này mới cảm động đến rơi nước mắt ngồi xuống.
Hoàng đế nhìn Lâm Tùng Nhân vẻ mặt tràn đầy sầu khổ nói: “Tề phi gần đây liên tục làm ầm ĩ với Trẫm, trong lòng Trẫm cứ luôn do dự. Lâm khanh đối với Trẫm hết sức chân thành, trong lòng Trẫm hiểu được. Hôm nay Trẫm có mấy lời xuất phát từ nội tâm muốn nói với Lâm khanh, Chu An tuy là hoàng tử nhưng dù sao trên người có tật, đây cũng là nguyên nhân khiến Trẫm luôn khó xử sầu muộn vì hôn nhân của y.”
Lâm Tùng Nhân vội vàng đứng dậy vẻ mặt thành khẩn nói: “Nhị hoàng tử chính là có tâm tư của một đứa trẻ ngây thơ, có thể so với Vương Khảo.” Vương Khảo là một hiếu tử nổi danh ở Đại Chu, mặc dù ngu dốt nhưng cực kỳ thích đọc sách. Trong nhà hắn ta có tiền, khảo thí tú tài năm đó mẫu thân bệnh nặng, trong lúc hắn ta trông nom việc nhà thậm chí còn đốt lăng tơ lụa cho mẫu thân sưởi ấm, chỉ nói nếu là mẫu thân có việc, muốn những thứ quý trọng thì có ích lợi gì?
Việc này lúc ấy bị Huyện lệnh nghe được, tự mình động viên Vương Khảo, còn lên lớp khen ngợi hắn, Vương Khảo cũng trở thành hiếu tử tâm thuần nhân thiện.
Hoàng đế nghe xong lời này sắc mặt lại dễ nhìn ba phần, ông cười mỉm nói: “Ái khanh ngồi xuống, không cần câu nệ lễ nghi.” Lâm Tùng Nhân khấu đầu tạ ơn xong mới lần nữa ngồi xuống, bờ mông chỉ ngồi nửa bên ghế, thân thể quả nhiên thẳng tắp, dáng vẻ cực kỳ cung kính.
Lâm Cẩm Văn nhìn bọn họ hai người một phen ngươi tới ta đi, chỉ cảm thấy đau răng. Hắn cho là mình nói chuyện đã rất có tính nghệ thuật rồi, không nghĩ tới mấy cổ nhân này vuốt mông ngựa lại có thể vuốt một cách cao nhã như vậy. Từ điều này có thể thấy được, chỉ cần thân phận địa vị đủ cao, cho dù là một người ngu ngốc cũng có thể được người thổi ra hoa. Mấu chốt nhất chính là ai mà chẳng thích nghe, ngươi xem Hoàng đế xưng hô với Lâm Tùng Nhân chẳng phải từ lạnh như băng biến thành Lâm ái khanh à.
Hoàng đế nói: “Tấm lòng của ái khanh, Trẫm hiểu rõ, coi như là giải quyết xong một khó khăn lớn trong lòng Trẫm.” Lâm Tùng Nhân liên tục lập lại không dám không dám.
Hoàng đế lại lại nói vài câu tri kỷ giữa quân thần với Lâm Tùng Nhân, sau đó liền cho người ta lui xuống. Mặc dù ông không xác định chuyện tứ hôn, nhưng thấy bộ dáng kia thì rõ ràng chuyện này đã thành rồi.
Sau khi Lâm Tùng Nhân cáo lui, Hoàng đế nhìn Lâm Cẩm Văn đứng thành pho tượng nói: “Cẩm Văn cảm thấy việc hôn nhân này như thế nào?”
Lâm Cẩm Văn mở to mắt nói: “Hoàng thượng, từ xưa đến nay việc hôn nhân của nữ nhi không phải đều nghe lệnh cha mẹ lời người mai mối hay sao? Như thế nào, cũng nên là Hoàng thượng ngài và Tề phi nương nương trong cung nói mới tính.”
Hoàng đế nhìn hắn lắc đầu nói: “Được rồi, cái đầu gỗ của người nghĩ không ra cũng bình thường.” Lâm Cẩm Văn tỏ vẻ không rõ, một bộ cũng không phải ta kết hôn với Nhị hoàng tử, tỏ vẻ ta làm sao sẽ chịu tủi thân gì chứ.
Giữa trưa Hoàng đế qua chỗ Tề phi dùng ngọ thiện, Lâm Cẩm Văn đi theo bên người Hoàng đế cho tới trưa, Hoàng đế cho hắn đi nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi tự nhiên không phải về nhà, ở chỗ nghỉ ngơi của Ngự lâm quân hắn có một gian phòng riêng, rất gần chỗ của Tiêu Như Quy.
Lúc Lâm Cẩm Văn tới, Tiêu Như Quy đang mặc thường phục ở nơi đó cầm thương luyện võ. Sức lực đó như thế nào Lâm Cẩm Văn không biết, chỉ cảm thấy cây thương kia ở trong tay Tiêu Như Quy chơi đùa uy phong lẫm liệt, hết sức xinh đẹp, múa đâu ra đấy rất có phong phạm của võ lâm cao thủ. Nếu như không phải nơi này không thích hợp, Lâm Cẩm Văn quả muốn vỗ tay cho y, nói tiếng hay.
Tiêu Như Quy vẫn luôn đưa lưng về phía Lâm Cẩm Văn luyện thương, cuối cùng lúc y thu thương vẽ một vòng, thình lình thấy sau lưng có người đứng ở nơi đó, trong lòng căng thẳng, phản ứng đầu tiên là giơ thương lên đâm về hướng người đó.
Đầu thương khó khăn lắm mới dừng lại ngay cổ Lâm Cẩm Văn, Lâm Cẩm Văn mặt không cảm xức nhìn giống như sợ ngây người, Tiêu Như Quy ánh mắt phức tạp vừa tức vừa vội, y ném thương rồi vội vàng đi đến trước mặt Lâm Cẩm Văn căng thẳng nói: “Ngươi không sao chứ?”
Lâm Cẩm Văn trừng mắt nhìn, thanh âm hoảng hốt nói: “Không có việc gì.”
Mắt phượng xinh đẹp của Tiêu Như Quy khẽ nháy, cao thấp đánh giá Lâm Cẩm Văn một lượt, phát hiện hắn thật sự không có gì đáng ngại, trên mặt lúc này mới buông lỏng vài phần nói: “Lâm thị vệ lúc này không phải đang đi theo bên cạnh Hoàng thượng sao? Hôm nay sao lại rảnh rỗi trở về?”
Lâm Cẩm Văn nhướng mày chậm rãi nói: “Tiêu Thống lĩnh, lời này của ngươi nghe sao mà chua như vậy? Ty chức đại đao cũng cầm không nổi, thực sự gặp được thích khách gì đấy, ta ở bên cạnh Hoàng thượng thì có tác dụng gì, vẫn là có nhân vật như Tiêu Thống lĩnh mới được.”
Tiêu Như Quy vốn chỉ thuận miệng hỏi, nghe Lâm Cẩm Văn đáp xong, mí mắt y co rút vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “Lâm thị vệ à, tuần vệ ở hoàng cung đều do một tay ta an bài, mặc dù không thể nói như thùng sắt, nhưng có thể coi là đề phòng sâm nghiêm, nếu quả thật có thích khách, Hoàng thượng là người đầu tiên muốn đầu của ta.”
Lâm Cẩm Văn xem xét Tiêu Như Quy rồi gật đầu đồng ý nói: “Vậy cũng đúng.”
Mí mắt Tiêu Như Quy lại co rút một cái, y yên lặng hít vào một hơi nói: “Lâm thị vệ nghỉ ngơi thật tốt đi, ta còn có việc nên rời đi trước.”
Lâm Cẩm Văn nói: “Mời Tiêu Thống lĩnh.”
Chờ Tiêu Như Quy về phòng của mình đi thay quần áo, Lâm Cẩm Văn cũng trở về chỗ ở của mình. Không thể không nói Hoàng đế đối với Lâm Cẩm Văn quả thật thiên vị, Ngự lâm quân khác đều là mấy người ở chung một căn phòng, duy chỉ có hắn ngoại lệ. Thân là một thị vệ, một mình một phòng không nói, trong phòng còn bố trí thập phần xa hoa thoải mái dễ chịu.
Lâm Cẩm Văn nằm trên giường mềm mại, trong lòng nghĩ đến Tiêu Như Quy. Hắn cảm thấy Tiêu Như Quy rất thú vị, nhìn quần áo trên người Tiêu Như Quy vừa rồi nào giống như có việc. Nếu như không phải mình tận lực không phản ứng y lôi kéo làm quen, Tiêu Như Quy sợ là không thèm rời đi.
Tiêu Như Quy chẳng những có ý mà còn rất mâu thuẫn nữa, rõ ràng không muốn tiếp xúc nhiều với hắn, nhưng bởi vì thái độ của Hoàng đế và lời đồn nên không thể không bảo trì tốt quan hệ cùng mình, hắn nhìn thấy cũng thật bất đắc dĩ.
Có điều trên đời này mỗi người đều có cách sống riêng, Tiêu Như Quy như thế, hắn cũng là như thế.
Lâm Cẩm Văn nghỉ ngơi đến trưa, hắn nằm ở trên giường làm cá ướp muối. Hắn thật sự muốn ngủ một giấc, nhưng ở địa phương xa lạ như hoàng cung thế này, trên giường coi như là bố trí mềm mại đến thế nào đi nữa, hắn cũng ngủ không được, nơi đây lại không có cái gì cho người ta giải trí, hắn cứ như vậy mở to mắt nhìn xà nhà, trong đầu suy nghĩ vài chuyện linh tinh.
Lúc Hoàng đế phái người gọi hắn, Lâm Cẩm Văn đã nghĩ tới sau này đặt tên gì cho con trai luôn rồi.
Lâm Cẩm Văn theo tiểu thái giám đến truyền chỉ đi đến chỗ Hoàng đế ở điện Càn Khôn, hắn nhận thấy tiểu thái giám có chút lạ lẫm, liền nói: “Ngươi tên gì? Sao trước kia ta chưa từng thấy ngươi?”
Tiểu thái giám nhìn có vẻ tầm mười sáu mười bảy tuổi, bề ngoài trắng trắng tròn tròn, đôi mắt của cậu nhìn rất đẹp, khi cười thì cong lên, cậu nói: “Lâm thị vệ đúng là tuệ nhãn, nô tài tên Nguyên Tiêu, hôm nay vừa được Vương công công đề bạt hầu hạ Hoàng thượng.”
Lâm Cẩm Văn nghe xong lời này à một tiếng, không quan tâm lắm nói: “Bên cạnh Hoàng thượng gần đây thay đổi không ít người, cung nữ thái giám chẳng có mấy người ta nhận thức được.”
Nguyên Tiêu vui vẻ không giảm nói: “Có thể hầu hạ Hoàng thượng là vinh hạnh của nô tài.” Những thứ khác nửa câu cũng không nói.
Lâm Cẩm Văn ừ một tiếng, gật đầu nói: “Lời này thật sự không giả, ta cũng hầu hạ Hoàng thượng đấy.”
Nguyên Tiêu vui vẻ, đôi mắt cậu vừa to vừa đẹp, khi cười nhắm một nửa, rất là khiến người ta yêu thích, ý cười trong mắt của cậu càng sâu nói: “Lời này của Lâm thị vệ nô tài không dám nhận, nô tài sao có thể với ngài được.”
Lâm Cẩm Văn nhún vai nói: “Có cái gì không thể so, thời gian ngươi đứng ở bên cạnh Hoàng thượng lâu hơn ta, hầu hạ ngài cho tốt, luôn luôn có ngày có thể nở mày nở mặt.”
“Mong là vậy.” Nguyên Tiêu nói: “Nô tài ở chỗ này xin đa tạ cát ngôn của Lâm thị vệ rồi.”
Nguyên Tiêu đưa người tới trước cửa điện Càn Khôn thì bất động, ở cửa điện Vương Tận An tiến lên dẫn Lâm Cẩm Văn vào trong điện.
Sau khi tiến vào, Hoàng đế chỉ chỉ hai cái khay đang đắp lụa đỏ trên ngự án nói: “Cái này cho ngươi.”
Vương Tận An lặng lẽ đẩy Lâm Cẩm Văn một cái nói: “Lâm thị vệ, cái này là Hoàng thượng ban thưởng cho ngươi đó, ngươi không nhìn thử hả?”
Lâm Cẩm Văn vẻ mặt tò mò đi qua, xốc lên tấm lụa đỏ gần nhất, chỉ thấy trên khay là bạc trắng bóng. Đây là lần đầu tiên Lâm Cẩm Văn thật sự thấy nhiều bạc như vậy, có chút lóa mắt.
Hắn nhìn Hoàng đế cẩn thận hỏi: “Hoàng thượng, cái này là cho ta… Không, cho ty chức sao?”
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng nói: “Không phải cho ngươi thì cho ai? Cầm về nhà đi.”
Lâm Cẩm Văn sờ lên bạc, một bộ không có tiền đồ nói: “Chỗ này thật sự là quá nhiều, ty chức không dám nhận.”
Hoàng đế nói: “Cái này là ngươi nên được, lần trước án tử nhà Lưu Khuê ngươi làm rất tốt. Hôm nay Kinh Triệu Doãn đến bẩm, nói hôm qua trên đường ngươi cứu Chu An, coi như chỉ cần việc đó, Trẫm cũng phải ban thưởng ngươi cái gì thôi.”
Chu An ở trên đường lớn bị người ta cho rằng khách mập mà làm thịt, lại suýt chút bị đánh, việc này tất nhiên là nên giấu giếm. Kinh Triệu Doãn sáng sớm hôm nay sợ xanh mặt bẩm báo việc này, cũng may Chu An không có việc gì, Hoàng đế trực tiếp xử tử Diêm Lão Tam, Kinh Triệu Doãn giữ được cái mạng, có điều chức quan Kinh Triệu Doãn này hắn ta không thể tiếp tục làm, Hoàng đế tùy tiện chọn nơi cứt chim cũng không có đuổi người qua đó.
Lâm Cẩm Văn vẻ mặt khiếp sợ giật mình rồi vội vàng sợ hãi nói: “Hoàng thượng, ty chức chưa từng gặp Nhị hoàng tử, ngày hôm qua không biết là y, cứu giá chậm trễ, đã mạo phạm Nhị hoàng tử, mong Hoàng thượng thứ tội.”
Hoàng đế nói: “Không ngại, ngươi ra tay cứu y cũng là duyên phận giữa các ngươi. Ngày sau chỉ cần ngươi thành tâm vì Trẫm làm việc, nên ban thưởng Trẫm tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”
Lúc Vương Tận An đang chuẩn bị mở miệng nói mấy lời khích lệ thuận tiện vỗ mông ngựa Hoàng đế để Lâm Cẩm Văn nhận lấy ban thưởng, thấy Lâm Cẩm Văn vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, ty chức đối với Hoàng thượng trung tâm có thiên địa chứng giám, ty chức nguyện vì Hoàng thượng đầu rơi máu chảy không hối tiếc.” Giọng điệu hành động của hắn chỉ còn kém chỉ tay lên trời thề thôi, Vương Tận An trong lòng có chút chua, thầm nghĩ bạc quả nhiên là đồ tốt, đầu gỗ cũng có thể thông suốt.
Hoàng đế rất hài lòng, ông hất cằm ra hiệu về phía hai cái khay bạc, Lâm Cẩm Văn tiến lên ôm hai cái khay rồi đi ra.
Đám người đi rồi, Vương Tận An đi đến trước mặt Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, người xem Lâm thị vệ thấy bạc, vui vẻ đến nỗi không phân rõ phương hướng.”
Hoàng đế bưng trà trên bàn lên nhấp hai ngụm nói: “Gia cảnh Lâm Tùng Nhân bình thường, trong nhà bạc tùy tiện hắn tiêu, hắn có bao nhiêu có thể tiêu chứ? Hắn từng nói chưa thấy qua vật gì tốt, Trẫm cái khác không có, bạc vẫn phải có, thưởng cho hắn một ít, dỗ dành hắn vui vẻ đi. Trẫm vừa rồi quên nói cho hắn biết, Trẫm đã ban muội muội của hắn cho Chu An làm Trắc phi.”
Vương Tận An vội nói: “Hoàng thượng đối với Lâm thị vệ quan tâm như vậy, Lâm thị vệ trong lòng sẽ hiểu. Chờ Lâm thị vệ về đến nhà, việc nhỏ ấy tự nhiên hắn sẽ nghe nói.” Trắc phi và Chính phi chỉ hơn kém một chữ, nhưng thân phận cách biệt một trời một vực.
Hoàng đế hừ một tiếng híp nửa mắt không lên tiếng, Vương Tận An thấy nét mặt của ông cũng không dám nói gì. Không biết bao lâu, Hoàng đế đột nhiên mở miệng nói: “Bao giờ thì Liễu Ngôn về tới kinh thành?”
Vương Tận An nói: “Hoàng thượng đã lên tiếng ban thưởng, nói là Liễu lão tướng quân ngày đêm đi gấp đại khái vào trung tuần tháng tư có thể tới kinh thành, còn cụ thể phải nhìn hành trình.”
Hoàng đế mở mắt ra lẩm bẩm nói: “Tính tính toán toán cũng không còn bao lâu, trực tiếp hạ chỉ nói rõ với mọi người Liễu Ngôn sắp quay về kinh. Nói ra thì mấy ngày nữa là ngày giỗ của Thái hậu rồi.”
Vương Tận An biết Hoàng đế không muốn nói chuyện của Liễu gia nữa, liền thu hồi vẻ mặt trịnh trọng nói: “Đúng vậy, ngày giỗ của Thái hậu là mùng sáu tháng tư, Thượng thư Lễ bộ Lưu Niệm Lưu đại nhân ngày hôm qua còn thượng tấu hỏi thăm năm nay tế bái thế nào, Hoàng thượng lúc ấy đã phê cứ theo lệ cũ.”
Hoàng đế à một tiếng nói: “Trẫm đúng là quên mất, năm nay ngày giỗ của Thái hậu bảo Chu Thụy và Chu An thay Trẫm thắp hương bày tỏ hiếu thảo, thủ vệ thì cho Tiêu Như Quy và Lâm Cẩm Văn chịu trách nhiệm.”
Vương Tận An nói: “Vâng.”
Hoàng đế dứt lời lại nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt lúc sáng lúc tối, làm cho người ta đoán không ra, lại càng lộ vẻ đặc biệt lãnh khốc.
Lâm Cẩm Văn ôm bạc từ trong hoàng cung nghênh ngang đi ra cùng tin tức Liễu Ngôn sắp hội kinh rất nhanh truyền khắp kinh thành, Chu Thụy trong phủ nghe được việc này, tức giận đập vỡ ấm cửu chuyển bạch ngọc bản thân thích nhất.
Chu Thụy cảm giác mình gần đây có chút chút xui xẻo, gã thật vất vả xếp người tiến vào trước mặt Hoàng đế, kết quả còn không chưa dùng được hai năm đã bị thay ra. Cũng may người nọ thường ngày không được chú ý, không bị hoài nghi, chỉ bị đuổi đến lãnh cung.
Chỉ là cứ như vậy, gã không có cách nào đổi đối tượng kết hôn của Chu An thành người của mình. Kết quả việc lần này gã còn chưa nghĩ ra biện pháp, Hoàng thượng đã an bài xong Trắc phi cho Chu An, người được chọn làm Trắc phi này còn là muội muội Lâm Cẩm Văn.
Chu Thụy không hiểu được Hoàng đế đến cùng muốn làm gì.
Ôn Tĩnh Nhàn đứng ở một bên một mực đợi đến lúc Chu Thụy bớt giận, nàng mới mở miệng nói: “Gia tức giận cái gì, Nhị đệ đầu óc không tỉnh táo, cho dù được ban hôn thì có thể thế nào? Chưa kể đó bất quá là một Trắc phi mà thôi, chẳng lẽ Lâm gia lại còn có thể giúp đỡ Nhị đệ? Trong lòng Lâm gia bây giờ nói không chừng buồn phiền muốn chết, lúc này có khi là cơ hội tốt để lôi kéo người đó.”
Chu Thụy nghe nàng mềm mại nói xong thì đầu óc tỉnh táo lại một chút, gã tiến lên nắm tay Ôn Tĩnh Nhàn khôi phục bình tĩnh ngày xưa, gã cười nói: “Là ta muốn chắc chắn, cùng Nhị đệ thân càng thêm thân cũng là một việc vui. Chỉ là Lâm Cẩm Văn có chút không biết điều, ỷ được phụ hoàng ưu ái, nghe nói hắn lại cứu Chu An, thật sự tưởng mình là minh châu hay sao?”
Ôn Tĩnh Nhàn đôi mắt rủ xuống nói: “Gia chớ nóng vội, hiện tại Cố Khinh Lâm mang thai, thiếp không tiện mời y đến đây, chờ mấy ngày nữa thân thể y ổn định hơn, thiếp liền đưa thiếp mời cho y, đến lúc đó gia có thể nói chuyện cẩn thận với Lâm Cẩm Văn, nhất định có thể chiêu dụ hắn.”
Chu Thụy nói: “Nàng nói ta đều hiểu, nhưng mà hắn không giống như Chu An đầu óc không thông minh, hắn thế nhưng là người bình thường, với lại…”
Ôn Tĩnh Nhàn nở nụ cười, nàng nói: “Gia, phụ thân nói gần đây người quá nóng lòng, người thật đúng là nóng vội quá nên tâm không vững. Cho dù hắn không phải người bình thường thì thế nào? Chỉ cần phụ hoàng không mở miệng thừa nhận, ai dám nói hắn là minh châu? Gia chỉ cần ở nhà an ổn chờ đợi là được, chỗ phụ hoàng tự nhiên có thể nhìn thấy được người.”
Chu Thụy nghe chữ chờ này đáy lòng liền bực bội, gã cũng biết Ôn Tĩnh Nhàn nói đúng, chỉ là gã thật sự không kiên nhẫn chờ được nữa. Ngôi vị Đại hoàng tử này gã làm sắp ba mươi năm, cũng không biết làm tới bao giờ. Huống chi, Liễu Ngôn sắp trở về, Liễu Ngôn thế nhưng là một hậu thuẫn mạnh mẽ.
Lâm Cẩm Văn tất nhiên là không biết điều này, có điều khi hắn trở về Lâm gia liền cảm thấy bầu không khí có chút cổ quái. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ ôm bạc quay về viện của mình thôi.
Lúc hắn trở về, Cố Khinh Lâm đang xem danh sách của hồi môn, thấy bạc trong tay hắn thì sửng sốt đứng lên nói: “Đây là?”
“Hoàng thượng cho, ngươi cầm lấy đi.” Lâm Cẩm Văn đặt thứ đó vào trong tay Cố Khinh Lâm.
Cố Khinh Lâm cười khẽ rồi chỉ chỉ danh sách của hồi môn nói: “Hôm nay đúng là ngày được cho bạc, cái này là phụ thân cho người đưa tới nói là danh sách của hồi môn của mẫu thân năm đó, đồ vật đều để trong phòng kho, nói để ta ngày mai tự mình qua đó sắp xếp lại.”
Lâm Cẩm Văn nghe xong lời này, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đưa cho ngươi thì ngươi thu đi.”
Cố Khinh Lâm ừ một tiếng rồi nói: “Xế chiều hôm nay Hoàng thượng truyền chỉ tới, ban đại tiểu thư quý phủ cho Nhị hoàng tử làm Trắc phi.”
“Trắc phi?” Lâm Cẩm Văn sửng sốt, hắn cau mày nói: “Sao có thể như vậy?” Hôm nay trong hoàng cung, hắn nhìn ra Lâm Tùng Nhân là thật tâm nguyện ý gả Lâm Văn Tú cho Nhị hoàng tử mà, hắn thấy thái độ của Hoàng đế cũng là đồng ý, như thế nào đến cuối cùng lại thành Trắc phi.
Cố Khinh Lâm nhìn Lâm Cẩm Văn nhíu mày, y thấp giọng nói: “Hôm nay phòng bếp nhỏ không đủ lửa, Tam Thất đi phòng bếp lớn giúp ta nấu cháo, nghe được người trong phủ đều đang nghị luận, nói là đại tiểu thư vốn nên được ban cho vị trí Chính phi, đều bởi vì hôm qua phu nhân và ngươi đại náo, đại tiểu thư mới bị ban cho vị trí Trắc phi.”
“Ta là nguyên nhân?” Lâm Cẩm Văn cười nhạo một tiếng, hắn nói: “Phụ thân cũng biết lời đồn trong phủ?” Hắn vốn có ý tốt nhắc nhở Lâm Văn Quyến về việc hôn nhân này, kết quả lại bị người ta thừa cơ ấn vào vũng bùn, thành tồn tại bị người ghi hận.
Cố Khinh Lâm nói: “Phụ thân hồi phủ sớm hơn ngươi, có lẽ đã nghe nói rồi.”
Lâm Tùng Nhân làm bộ như không phát giác ra, ông ta ra vẻ phân ưu vì Hoàng đế tiếp tục mở miệng nói: “Hoàng thượng cũng biết Cẩm Văn rồi, hắn tính tình ngay thẳng từ trước đến nay không giấu được chuyện gì. Trong hoàng cung nghe được tin tức này, trở về lập tức báo cho vi thần. Con gái vi thần đã có may mắn hữu duyên cùng Nhị hoàng tử, đó là vinh hạnh không gì sánh được của nhà vi thần. Vi thần tự biết tiểu nữ gia thế giáo dục bình thường, không xứng với Nhị hoàng tử, chỉ mong vì Hoàng thượng phân ưu, mong Hoàng thượng thành toàn cho mảnh chân tâm của vi thần.”
Những lời này của Lâm Tùng Nhân mặc dù tiết lộ tại sao mình biết mệnh cách tương hợp của Lâm Văn Tú và Nhị hoàng tử, lại cố ý làm giảm địa vị của Lâm gia đến mức thấp nhất, vô hình trung đã đề cao địa vị của Nhị hoàng tử mà mọi người đều biết là thằng ngốc ngớ ngẩn. Tựa như y là một hoàng tử cực kỳ bình thường, thật sự là hoàng thân cao quý, mà Lâm gia mới là người trèo cao.
Sắc mặt Hoàng đế lúc này mới hòa hoãn hai phần, Hoàng đế liếc nhìn Lâm Cẩm Văn, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu giận dữ nói: “Ngươi nha, nói dễ nghe chút thì là tính tình thẳng thắn, nói khó nghe chút chính là không có tâm nhãn. Việc Trẫm còn chưa quyết định mà ngươi cứ như vậy nói ra rồi, không sợ Trẫm trách tội ngươi hay sao?”
Giọng điệu này của Hoàng đế không giống như tức giận, nhưng Lâm Cẩm Văn lại mang vẻ mặt kinh hãi luống cuống, hắn vội vàng thỉnh tội nói: “Hoàng thượng, ta… Ty chức cũng không phải cố ý, ty chức chỉ nghĩ chuyện này có liên quan tới người trong nhà, nên nhất thời lanh mồm lanh miệng nói ra rồi.”
Hoàng đế giơ lên tay nói: “Mà thôi, Trẫm biết rõ tính tình của ngươi, cũng không muốn trách tội ngươi, đứng lên đi. Lâm khanh, Trẫm biết lòng trung thành của ngươi, cũng đứng lên đi.” Lúc Lâm Tùng Nhân đứng dậy vẻ mặt muôn phần cảm kích nguyện vì Hoàng đế máu chảy đầu rơi.
Lâm Cẩm Văn nhìn dáng vẻ của ông ta mà trong lòng co rút khó chịu, quả nhiên mấy người làm quan này đều là diễn tinh, ông cũng vậy, Lâm Tùng Nhân cũng thế.
Hoàng đế tâm trạng tốt rồi, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn nhiều, thậm chí ông còn ban thưởng ghế ngồi cho Lâm Tùng Nhân. Lâm Tùng Nhân tạ ơn rồi tạ ơn, lúc này mới cảm động đến rơi nước mắt ngồi xuống.
Hoàng đế nhìn Lâm Tùng Nhân vẻ mặt tràn đầy sầu khổ nói: “Tề phi gần đây liên tục làm ầm ĩ với Trẫm, trong lòng Trẫm cứ luôn do dự. Lâm khanh đối với Trẫm hết sức chân thành, trong lòng Trẫm hiểu được. Hôm nay Trẫm có mấy lời xuất phát từ nội tâm muốn nói với Lâm khanh, Chu An tuy là hoàng tử nhưng dù sao trên người có tật, đây cũng là nguyên nhân khiến Trẫm luôn khó xử sầu muộn vì hôn nhân của y.”
Lâm Tùng Nhân vội vàng đứng dậy vẻ mặt thành khẩn nói: “Nhị hoàng tử chính là có tâm tư của một đứa trẻ ngây thơ, có thể so với Vương Khảo.” Vương Khảo là một hiếu tử nổi danh ở Đại Chu, mặc dù ngu dốt nhưng cực kỳ thích đọc sách. Trong nhà hắn ta có tiền, khảo thí tú tài năm đó mẫu thân bệnh nặng, trong lúc hắn ta trông nom việc nhà thậm chí còn đốt lăng tơ lụa cho mẫu thân sưởi ấm, chỉ nói nếu là mẫu thân có việc, muốn những thứ quý trọng thì có ích lợi gì?
Việc này lúc ấy bị Huyện lệnh nghe được, tự mình động viên Vương Khảo, còn lên lớp khen ngợi hắn, Vương Khảo cũng trở thành hiếu tử tâm thuần nhân thiện.
Hoàng đế nghe xong lời này sắc mặt lại dễ nhìn ba phần, ông cười mỉm nói: “Ái khanh ngồi xuống, không cần câu nệ lễ nghi.” Lâm Tùng Nhân khấu đầu tạ ơn xong mới lần nữa ngồi xuống, bờ mông chỉ ngồi nửa bên ghế, thân thể quả nhiên thẳng tắp, dáng vẻ cực kỳ cung kính.
Lâm Cẩm Văn nhìn bọn họ hai người một phen ngươi tới ta đi, chỉ cảm thấy đau răng. Hắn cho là mình nói chuyện đã rất có tính nghệ thuật rồi, không nghĩ tới mấy cổ nhân này vuốt mông ngựa lại có thể vuốt một cách cao nhã như vậy. Từ điều này có thể thấy được, chỉ cần thân phận địa vị đủ cao, cho dù là một người ngu ngốc cũng có thể được người thổi ra hoa. Mấu chốt nhất chính là ai mà chẳng thích nghe, ngươi xem Hoàng đế xưng hô với Lâm Tùng Nhân chẳng phải từ lạnh như băng biến thành Lâm ái khanh à.
Hoàng đế nói: “Tấm lòng của ái khanh, Trẫm hiểu rõ, coi như là giải quyết xong một khó khăn lớn trong lòng Trẫm.” Lâm Tùng Nhân liên tục lập lại không dám không dám.
Hoàng đế lại lại nói vài câu tri kỷ giữa quân thần với Lâm Tùng Nhân, sau đó liền cho người ta lui xuống. Mặc dù ông không xác định chuyện tứ hôn, nhưng thấy bộ dáng kia thì rõ ràng chuyện này đã thành rồi.
Sau khi Lâm Tùng Nhân cáo lui, Hoàng đế nhìn Lâm Cẩm Văn đứng thành pho tượng nói: “Cẩm Văn cảm thấy việc hôn nhân này như thế nào?”
Lâm Cẩm Văn mở to mắt nói: “Hoàng thượng, từ xưa đến nay việc hôn nhân của nữ nhi không phải đều nghe lệnh cha mẹ lời người mai mối hay sao? Như thế nào, cũng nên là Hoàng thượng ngài và Tề phi nương nương trong cung nói mới tính.”
Hoàng đế nhìn hắn lắc đầu nói: “Được rồi, cái đầu gỗ của người nghĩ không ra cũng bình thường.” Lâm Cẩm Văn tỏ vẻ không rõ, một bộ cũng không phải ta kết hôn với Nhị hoàng tử, tỏ vẻ ta làm sao sẽ chịu tủi thân gì chứ.
Giữa trưa Hoàng đế qua chỗ Tề phi dùng ngọ thiện, Lâm Cẩm Văn đi theo bên người Hoàng đế cho tới trưa, Hoàng đế cho hắn đi nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi tự nhiên không phải về nhà, ở chỗ nghỉ ngơi của Ngự lâm quân hắn có một gian phòng riêng, rất gần chỗ của Tiêu Như Quy.
Lúc Lâm Cẩm Văn tới, Tiêu Như Quy đang mặc thường phục ở nơi đó cầm thương luyện võ. Sức lực đó như thế nào Lâm Cẩm Văn không biết, chỉ cảm thấy cây thương kia ở trong tay Tiêu Như Quy chơi đùa uy phong lẫm liệt, hết sức xinh đẹp, múa đâu ra đấy rất có phong phạm của võ lâm cao thủ. Nếu như không phải nơi này không thích hợp, Lâm Cẩm Văn quả muốn vỗ tay cho y, nói tiếng hay.
Tiêu Như Quy vẫn luôn đưa lưng về phía Lâm Cẩm Văn luyện thương, cuối cùng lúc y thu thương vẽ một vòng, thình lình thấy sau lưng có người đứng ở nơi đó, trong lòng căng thẳng, phản ứng đầu tiên là giơ thương lên đâm về hướng người đó.
Đầu thương khó khăn lắm mới dừng lại ngay cổ Lâm Cẩm Văn, Lâm Cẩm Văn mặt không cảm xức nhìn giống như sợ ngây người, Tiêu Như Quy ánh mắt phức tạp vừa tức vừa vội, y ném thương rồi vội vàng đi đến trước mặt Lâm Cẩm Văn căng thẳng nói: “Ngươi không sao chứ?”
Lâm Cẩm Văn trừng mắt nhìn, thanh âm hoảng hốt nói: “Không có việc gì.”
Mắt phượng xinh đẹp của Tiêu Như Quy khẽ nháy, cao thấp đánh giá Lâm Cẩm Văn một lượt, phát hiện hắn thật sự không có gì đáng ngại, trên mặt lúc này mới buông lỏng vài phần nói: “Lâm thị vệ lúc này không phải đang đi theo bên cạnh Hoàng thượng sao? Hôm nay sao lại rảnh rỗi trở về?”
Lâm Cẩm Văn nhướng mày chậm rãi nói: “Tiêu Thống lĩnh, lời này của ngươi nghe sao mà chua như vậy? Ty chức đại đao cũng cầm không nổi, thực sự gặp được thích khách gì đấy, ta ở bên cạnh Hoàng thượng thì có tác dụng gì, vẫn là có nhân vật như Tiêu Thống lĩnh mới được.”
Tiêu Như Quy vốn chỉ thuận miệng hỏi, nghe Lâm Cẩm Văn đáp xong, mí mắt y co rút vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “Lâm thị vệ à, tuần vệ ở hoàng cung đều do một tay ta an bài, mặc dù không thể nói như thùng sắt, nhưng có thể coi là đề phòng sâm nghiêm, nếu quả thật có thích khách, Hoàng thượng là người đầu tiên muốn đầu của ta.”
Lâm Cẩm Văn xem xét Tiêu Như Quy rồi gật đầu đồng ý nói: “Vậy cũng đúng.”
Mí mắt Tiêu Như Quy lại co rút một cái, y yên lặng hít vào một hơi nói: “Lâm thị vệ nghỉ ngơi thật tốt đi, ta còn có việc nên rời đi trước.”
Lâm Cẩm Văn nói: “Mời Tiêu Thống lĩnh.”
Chờ Tiêu Như Quy về phòng của mình đi thay quần áo, Lâm Cẩm Văn cũng trở về chỗ ở của mình. Không thể không nói Hoàng đế đối với Lâm Cẩm Văn quả thật thiên vị, Ngự lâm quân khác đều là mấy người ở chung một căn phòng, duy chỉ có hắn ngoại lệ. Thân là một thị vệ, một mình một phòng không nói, trong phòng còn bố trí thập phần xa hoa thoải mái dễ chịu.
Lâm Cẩm Văn nằm trên giường mềm mại, trong lòng nghĩ đến Tiêu Như Quy. Hắn cảm thấy Tiêu Như Quy rất thú vị, nhìn quần áo trên người Tiêu Như Quy vừa rồi nào giống như có việc. Nếu như không phải mình tận lực không phản ứng y lôi kéo làm quen, Tiêu Như Quy sợ là không thèm rời đi.
Tiêu Như Quy chẳng những có ý mà còn rất mâu thuẫn nữa, rõ ràng không muốn tiếp xúc nhiều với hắn, nhưng bởi vì thái độ của Hoàng đế và lời đồn nên không thể không bảo trì tốt quan hệ cùng mình, hắn nhìn thấy cũng thật bất đắc dĩ.
Có điều trên đời này mỗi người đều có cách sống riêng, Tiêu Như Quy như thế, hắn cũng là như thế.
Lâm Cẩm Văn nghỉ ngơi đến trưa, hắn nằm ở trên giường làm cá ướp muối. Hắn thật sự muốn ngủ một giấc, nhưng ở địa phương xa lạ như hoàng cung thế này, trên giường coi như là bố trí mềm mại đến thế nào đi nữa, hắn cũng ngủ không được, nơi đây lại không có cái gì cho người ta giải trí, hắn cứ như vậy mở to mắt nhìn xà nhà, trong đầu suy nghĩ vài chuyện linh tinh.
Lúc Hoàng đế phái người gọi hắn, Lâm Cẩm Văn đã nghĩ tới sau này đặt tên gì cho con trai luôn rồi.
Lâm Cẩm Văn theo tiểu thái giám đến truyền chỉ đi đến chỗ Hoàng đế ở điện Càn Khôn, hắn nhận thấy tiểu thái giám có chút lạ lẫm, liền nói: “Ngươi tên gì? Sao trước kia ta chưa từng thấy ngươi?”
Tiểu thái giám nhìn có vẻ tầm mười sáu mười bảy tuổi, bề ngoài trắng trắng tròn tròn, đôi mắt của cậu nhìn rất đẹp, khi cười thì cong lên, cậu nói: “Lâm thị vệ đúng là tuệ nhãn, nô tài tên Nguyên Tiêu, hôm nay vừa được Vương công công đề bạt hầu hạ Hoàng thượng.”
Lâm Cẩm Văn nghe xong lời này à một tiếng, không quan tâm lắm nói: “Bên cạnh Hoàng thượng gần đây thay đổi không ít người, cung nữ thái giám chẳng có mấy người ta nhận thức được.”
Nguyên Tiêu vui vẻ không giảm nói: “Có thể hầu hạ Hoàng thượng là vinh hạnh của nô tài.” Những thứ khác nửa câu cũng không nói.
Lâm Cẩm Văn ừ một tiếng, gật đầu nói: “Lời này thật sự không giả, ta cũng hầu hạ Hoàng thượng đấy.”
Nguyên Tiêu vui vẻ, đôi mắt cậu vừa to vừa đẹp, khi cười nhắm một nửa, rất là khiến người ta yêu thích, ý cười trong mắt của cậu càng sâu nói: “Lời này của Lâm thị vệ nô tài không dám nhận, nô tài sao có thể với ngài được.”
Lâm Cẩm Văn nhún vai nói: “Có cái gì không thể so, thời gian ngươi đứng ở bên cạnh Hoàng thượng lâu hơn ta, hầu hạ ngài cho tốt, luôn luôn có ngày có thể nở mày nở mặt.”
“Mong là vậy.” Nguyên Tiêu nói: “Nô tài ở chỗ này xin đa tạ cát ngôn của Lâm thị vệ rồi.”
Nguyên Tiêu đưa người tới trước cửa điện Càn Khôn thì bất động, ở cửa điện Vương Tận An tiến lên dẫn Lâm Cẩm Văn vào trong điện.
Sau khi tiến vào, Hoàng đế chỉ chỉ hai cái khay đang đắp lụa đỏ trên ngự án nói: “Cái này cho ngươi.”
Vương Tận An lặng lẽ đẩy Lâm Cẩm Văn một cái nói: “Lâm thị vệ, cái này là Hoàng thượng ban thưởng cho ngươi đó, ngươi không nhìn thử hả?”
Lâm Cẩm Văn vẻ mặt tò mò đi qua, xốc lên tấm lụa đỏ gần nhất, chỉ thấy trên khay là bạc trắng bóng. Đây là lần đầu tiên Lâm Cẩm Văn thật sự thấy nhiều bạc như vậy, có chút lóa mắt.
Hắn nhìn Hoàng đế cẩn thận hỏi: “Hoàng thượng, cái này là cho ta… Không, cho ty chức sao?”
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng nói: “Không phải cho ngươi thì cho ai? Cầm về nhà đi.”
Lâm Cẩm Văn sờ lên bạc, một bộ không có tiền đồ nói: “Chỗ này thật sự là quá nhiều, ty chức không dám nhận.”
Hoàng đế nói: “Cái này là ngươi nên được, lần trước án tử nhà Lưu Khuê ngươi làm rất tốt. Hôm nay Kinh Triệu Doãn đến bẩm, nói hôm qua trên đường ngươi cứu Chu An, coi như chỉ cần việc đó, Trẫm cũng phải ban thưởng ngươi cái gì thôi.”
Chu An ở trên đường lớn bị người ta cho rằng khách mập mà làm thịt, lại suýt chút bị đánh, việc này tất nhiên là nên giấu giếm. Kinh Triệu Doãn sáng sớm hôm nay sợ xanh mặt bẩm báo việc này, cũng may Chu An không có việc gì, Hoàng đế trực tiếp xử tử Diêm Lão Tam, Kinh Triệu Doãn giữ được cái mạng, có điều chức quan Kinh Triệu Doãn này hắn ta không thể tiếp tục làm, Hoàng đế tùy tiện chọn nơi cứt chim cũng không có đuổi người qua đó.
Lâm Cẩm Văn vẻ mặt khiếp sợ giật mình rồi vội vàng sợ hãi nói: “Hoàng thượng, ty chức chưa từng gặp Nhị hoàng tử, ngày hôm qua không biết là y, cứu giá chậm trễ, đã mạo phạm Nhị hoàng tử, mong Hoàng thượng thứ tội.”
Hoàng đế nói: “Không ngại, ngươi ra tay cứu y cũng là duyên phận giữa các ngươi. Ngày sau chỉ cần ngươi thành tâm vì Trẫm làm việc, nên ban thưởng Trẫm tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”
Lúc Vương Tận An đang chuẩn bị mở miệng nói mấy lời khích lệ thuận tiện vỗ mông ngựa Hoàng đế để Lâm Cẩm Văn nhận lấy ban thưởng, thấy Lâm Cẩm Văn vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, ty chức đối với Hoàng thượng trung tâm có thiên địa chứng giám, ty chức nguyện vì Hoàng thượng đầu rơi máu chảy không hối tiếc.” Giọng điệu hành động của hắn chỉ còn kém chỉ tay lên trời thề thôi, Vương Tận An trong lòng có chút chua, thầm nghĩ bạc quả nhiên là đồ tốt, đầu gỗ cũng có thể thông suốt.
Hoàng đế rất hài lòng, ông hất cằm ra hiệu về phía hai cái khay bạc, Lâm Cẩm Văn tiến lên ôm hai cái khay rồi đi ra.
Đám người đi rồi, Vương Tận An đi đến trước mặt Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, người xem Lâm thị vệ thấy bạc, vui vẻ đến nỗi không phân rõ phương hướng.”
Hoàng đế bưng trà trên bàn lên nhấp hai ngụm nói: “Gia cảnh Lâm Tùng Nhân bình thường, trong nhà bạc tùy tiện hắn tiêu, hắn có bao nhiêu có thể tiêu chứ? Hắn từng nói chưa thấy qua vật gì tốt, Trẫm cái khác không có, bạc vẫn phải có, thưởng cho hắn một ít, dỗ dành hắn vui vẻ đi. Trẫm vừa rồi quên nói cho hắn biết, Trẫm đã ban muội muội của hắn cho Chu An làm Trắc phi.”
Vương Tận An vội nói: “Hoàng thượng đối với Lâm thị vệ quan tâm như vậy, Lâm thị vệ trong lòng sẽ hiểu. Chờ Lâm thị vệ về đến nhà, việc nhỏ ấy tự nhiên hắn sẽ nghe nói.” Trắc phi và Chính phi chỉ hơn kém một chữ, nhưng thân phận cách biệt một trời một vực.
Hoàng đế hừ một tiếng híp nửa mắt không lên tiếng, Vương Tận An thấy nét mặt của ông cũng không dám nói gì. Không biết bao lâu, Hoàng đế đột nhiên mở miệng nói: “Bao giờ thì Liễu Ngôn về tới kinh thành?”
Vương Tận An nói: “Hoàng thượng đã lên tiếng ban thưởng, nói là Liễu lão tướng quân ngày đêm đi gấp đại khái vào trung tuần tháng tư có thể tới kinh thành, còn cụ thể phải nhìn hành trình.”
Hoàng đế mở mắt ra lẩm bẩm nói: “Tính tính toán toán cũng không còn bao lâu, trực tiếp hạ chỉ nói rõ với mọi người Liễu Ngôn sắp quay về kinh. Nói ra thì mấy ngày nữa là ngày giỗ của Thái hậu rồi.”
Vương Tận An biết Hoàng đế không muốn nói chuyện của Liễu gia nữa, liền thu hồi vẻ mặt trịnh trọng nói: “Đúng vậy, ngày giỗ của Thái hậu là mùng sáu tháng tư, Thượng thư Lễ bộ Lưu Niệm Lưu đại nhân ngày hôm qua còn thượng tấu hỏi thăm năm nay tế bái thế nào, Hoàng thượng lúc ấy đã phê cứ theo lệ cũ.”
Hoàng đế à một tiếng nói: “Trẫm đúng là quên mất, năm nay ngày giỗ của Thái hậu bảo Chu Thụy và Chu An thay Trẫm thắp hương bày tỏ hiếu thảo, thủ vệ thì cho Tiêu Như Quy và Lâm Cẩm Văn chịu trách nhiệm.”
Vương Tận An nói: “Vâng.”
Hoàng đế dứt lời lại nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt lúc sáng lúc tối, làm cho người ta đoán không ra, lại càng lộ vẻ đặc biệt lãnh khốc.
Lâm Cẩm Văn ôm bạc từ trong hoàng cung nghênh ngang đi ra cùng tin tức Liễu Ngôn sắp hội kinh rất nhanh truyền khắp kinh thành, Chu Thụy trong phủ nghe được việc này, tức giận đập vỡ ấm cửu chuyển bạch ngọc bản thân thích nhất.
Chu Thụy cảm giác mình gần đây có chút chút xui xẻo, gã thật vất vả xếp người tiến vào trước mặt Hoàng đế, kết quả còn không chưa dùng được hai năm đã bị thay ra. Cũng may người nọ thường ngày không được chú ý, không bị hoài nghi, chỉ bị đuổi đến lãnh cung.
Chỉ là cứ như vậy, gã không có cách nào đổi đối tượng kết hôn của Chu An thành người của mình. Kết quả việc lần này gã còn chưa nghĩ ra biện pháp, Hoàng thượng đã an bài xong Trắc phi cho Chu An, người được chọn làm Trắc phi này còn là muội muội Lâm Cẩm Văn.
Chu Thụy không hiểu được Hoàng đế đến cùng muốn làm gì.
Ôn Tĩnh Nhàn đứng ở một bên một mực đợi đến lúc Chu Thụy bớt giận, nàng mới mở miệng nói: “Gia tức giận cái gì, Nhị đệ đầu óc không tỉnh táo, cho dù được ban hôn thì có thể thế nào? Chưa kể đó bất quá là một Trắc phi mà thôi, chẳng lẽ Lâm gia lại còn có thể giúp đỡ Nhị đệ? Trong lòng Lâm gia bây giờ nói không chừng buồn phiền muốn chết, lúc này có khi là cơ hội tốt để lôi kéo người đó.”
Chu Thụy nghe nàng mềm mại nói xong thì đầu óc tỉnh táo lại một chút, gã tiến lên nắm tay Ôn Tĩnh Nhàn khôi phục bình tĩnh ngày xưa, gã cười nói: “Là ta muốn chắc chắn, cùng Nhị đệ thân càng thêm thân cũng là một việc vui. Chỉ là Lâm Cẩm Văn có chút không biết điều, ỷ được phụ hoàng ưu ái, nghe nói hắn lại cứu Chu An, thật sự tưởng mình là minh châu hay sao?”
Ôn Tĩnh Nhàn đôi mắt rủ xuống nói: “Gia chớ nóng vội, hiện tại Cố Khinh Lâm mang thai, thiếp không tiện mời y đến đây, chờ mấy ngày nữa thân thể y ổn định hơn, thiếp liền đưa thiếp mời cho y, đến lúc đó gia có thể nói chuyện cẩn thận với Lâm Cẩm Văn, nhất định có thể chiêu dụ hắn.”
Chu Thụy nói: “Nàng nói ta đều hiểu, nhưng mà hắn không giống như Chu An đầu óc không thông minh, hắn thế nhưng là người bình thường, với lại…”
Ôn Tĩnh Nhàn nở nụ cười, nàng nói: “Gia, phụ thân nói gần đây người quá nóng lòng, người thật đúng là nóng vội quá nên tâm không vững. Cho dù hắn không phải người bình thường thì thế nào? Chỉ cần phụ hoàng không mở miệng thừa nhận, ai dám nói hắn là minh châu? Gia chỉ cần ở nhà an ổn chờ đợi là được, chỗ phụ hoàng tự nhiên có thể nhìn thấy được người.”
Chu Thụy nghe chữ chờ này đáy lòng liền bực bội, gã cũng biết Ôn Tĩnh Nhàn nói đúng, chỉ là gã thật sự không kiên nhẫn chờ được nữa. Ngôi vị Đại hoàng tử này gã làm sắp ba mươi năm, cũng không biết làm tới bao giờ. Huống chi, Liễu Ngôn sắp trở về, Liễu Ngôn thế nhưng là một hậu thuẫn mạnh mẽ.
Lâm Cẩm Văn tất nhiên là không biết điều này, có điều khi hắn trở về Lâm gia liền cảm thấy bầu không khí có chút cổ quái. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ ôm bạc quay về viện của mình thôi.
Lúc hắn trở về, Cố Khinh Lâm đang xem danh sách của hồi môn, thấy bạc trong tay hắn thì sửng sốt đứng lên nói: “Đây là?”
“Hoàng thượng cho, ngươi cầm lấy đi.” Lâm Cẩm Văn đặt thứ đó vào trong tay Cố Khinh Lâm.
Cố Khinh Lâm cười khẽ rồi chỉ chỉ danh sách của hồi môn nói: “Hôm nay đúng là ngày được cho bạc, cái này là phụ thân cho người đưa tới nói là danh sách của hồi môn của mẫu thân năm đó, đồ vật đều để trong phòng kho, nói để ta ngày mai tự mình qua đó sắp xếp lại.”
Lâm Cẩm Văn nghe xong lời này, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đưa cho ngươi thì ngươi thu đi.”
Cố Khinh Lâm ừ một tiếng rồi nói: “Xế chiều hôm nay Hoàng thượng truyền chỉ tới, ban đại tiểu thư quý phủ cho Nhị hoàng tử làm Trắc phi.”
“Trắc phi?” Lâm Cẩm Văn sửng sốt, hắn cau mày nói: “Sao có thể như vậy?” Hôm nay trong hoàng cung, hắn nhìn ra Lâm Tùng Nhân là thật tâm nguyện ý gả Lâm Văn Tú cho Nhị hoàng tử mà, hắn thấy thái độ của Hoàng đế cũng là đồng ý, như thế nào đến cuối cùng lại thành Trắc phi.
Cố Khinh Lâm nhìn Lâm Cẩm Văn nhíu mày, y thấp giọng nói: “Hôm nay phòng bếp nhỏ không đủ lửa, Tam Thất đi phòng bếp lớn giúp ta nấu cháo, nghe được người trong phủ đều đang nghị luận, nói là đại tiểu thư vốn nên được ban cho vị trí Chính phi, đều bởi vì hôm qua phu nhân và ngươi đại náo, đại tiểu thư mới bị ban cho vị trí Trắc phi.”
“Ta là nguyên nhân?” Lâm Cẩm Văn cười nhạo một tiếng, hắn nói: “Phụ thân cũng biết lời đồn trong phủ?” Hắn vốn có ý tốt nhắc nhở Lâm Văn Quyến về việc hôn nhân này, kết quả lại bị người ta thừa cơ ấn vào vũng bùn, thành tồn tại bị người ghi hận.
Cố Khinh Lâm nói: “Phụ thân hồi phủ sớm hơn ngươi, có lẽ đã nghe nói rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất