Chương 58: Con đường này tựa như vô tận
Sau khi nghe thấy người kia đồng ý, Hà Liêu Tinh ôm Bùi Túc, độ cong bên môi càng sâu hơn.
Ánh mắt Bùi Túc sâu thêm từng chút một, y ôm chặt eo cậu, chợt hôn xuống.
Mà nháy mắt này, chuông trước giờ thi đột nhiên vang lên.
Hai người đứng ở vị trí sắp hôn.
Bùi Túc mặt không thay đổi nhìn cái loa treo trên cây.
Hà Liêu Tinh tựa trên bả vai y, nhếch mép, buông y ra, lui về phía sau hai bước, suy nghĩ một chút, hôn lên mặt y một cái: "Thi tốt nhé."
Hôn xong bỏ chạy, không cho người ta thời gian phản ứng gì cả.
Đứng ở chỗ cũ Bùi Túc đưa tay sờ lên vị trí mình bị hôn lên, khóe môi hơi cong.
Hà Liêu Tinh ngồi trong phòng thi, tim còn đang cuồng loạn không thôi.
Cậu lần đầu tiên làm chuyện như vậy, rất không có kinh nghiệm, cậu cũng sợ Bùi Túc sẽ giơ tay đẩy cậu ra, nhưng cậu cảm thấy hẳn là sẽ không.
Lúc đến gần Bùi Túc, có một khoảnh khắc như thế, cậu nhớ đến hồi thả đèn Khổng Minh, đầu ngón tay lướt qua bờ môi đối phương, kể cả rất nhiều lần khi trước cảm thấy người ta đẹp trai, muốn cắn một ngụm.
Khi đó cậu ép bản thân không nghĩ vì sao nữa, thế nhưng bây giờ cậu phát hiện, thật ra cậu đã sớm muốn làm những thứ này.
Cậu chỉ là chưa từng yêu đương, không hiểu cảm giác yêu là thế nào, cũng không có nghĩa rằng cậu ngốc.
Bài thi Toán được phát đến, Hà Liêu Tinh bắt đầu viết viết.
Giám thị đọc nội qui phòng thi, nhấn mạnh thời gian bắt đầu và kết thúc bài thi, để mọi người chú ý phân bổ thời gian.
Nắng sau giờ ngọ chiếu vào như những sợi chỉ vàng, phản xạ ra ánh sáng nhạt trên cửa sổ, bàn ghế sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, trong phòng học chỉ nghe tiếng bút hạ xuống sàn sạt, xen lẫn với tiếng lật giấy.
Giám thị ngồi trên bục giảng, thỉnh thoảng đứng dậy đảo qua một vòng, sau đó thầy chú ý tới cậu nhóc ngồi ở hàng thứ ba kia.
Cậu viết rất nhanh, đặc biệt bình tĩnh thoải mái, chủ yếu là dáng vẻ tuấn tú, như hạc trong bầy gà, rất khó không chú ý tới.
Thầy giám thị nhìn lướt qua cả phòng, sau đó tầm mắt vẫn không nhịn được bám lại trên người cậu.
Sau đó thầy cảm thấy cực kỳ lạ.
Người xinh gái đẹp trai thầy đã thấy nhiều, làm bài nhanh thầy thấy càng nhiều hơn, rất nhiều người đều có một loại sợ hãi trời cho đối với đề thi toán, mà cậu nhóc này lại... một đường cười tươi.
Đúng, chính là đang cười.
Thầy giám thị đặc biệt chùi chùi cặp kính cận của mình, xác nhận ba lần, không sai, đứa nhỏ này đang cười.
Hơn nữa cậu nhóc không phải đang cười kiểu giả giả... mà là cười rất vui vẻ.
Tướng mạo cậu vừa ngoan vừa ngọt, bên khóe miệng còn có hai đồng điếu, cười rộ lên khiến người ta cảm thấy khí trời dườn như sáng bừng một vùng, lại không tự chủ được thả lỏng tâm trạng muốn cùng cười với người ta.
Thầy giám thị sống lâu như thế rồi, vẫn mới lần đầu gặp được thí sinh vừa thi vừa vui sướng mỉm cười trong bài thi Toán.
Thầy không khỏi nhớ tới mấy đứa lớp mình làm một đề Toán là kêu trời kêu đất muốn chết muốn sống...
Thầy rơi vào trầm tư, hơi hoảng hốt, ánh mắt nhìn cậu nhóc như là đang nhìn một bảo vật quý hiếm gì.
Thời gian thi trôi qua rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền qua hơn phân nửa, cậu trai làm xong bài thi, bắt đầu kiểm lại.
Sau khi kiểm lại xong, cậu bắt đầu ngẩn người với tờ giấy nháp.
Thầy giám thị tiếp tục âm thầm chú ý cậu, vào khoảng cách lúc hết giờ chỉ còn mười lăm phút, cậu nhóc đứng dậy, bước lên phía trước nộp bài sớm.
Thầy giám thị liếc mắt nhìn tên cậu, tên đứa nhóc này lại còn dễ nghe nữa, Hà Liêu Tinh.
Mắt thấy Hà Liêu Tinh nộp bài xong chuẩn bị đi, thầy giám thị gọi cậu lại: "Hà Liêu Tinh? Thầy quan sát trò rất lâu rồi."
Hà Liêu Tinh dừng bước, mờ mịt quay lại nhìn: "... Dạ?"
Sợ ảnh hưởng các thí sinh khác làm bài, thầy giám thị hạ giọng hỏi cậu: "Học sinh thích Toán như trò không nhiều lắm, trò có từng nghĩ tới chuyện tham gia cuộc thi Toán không?"
Hà Liêu Tinh càng mờ mịt, cậu không biết người ta nhìn ở chỗ nào thấy cậu thích Toán, nhưng vẫn gật đầu: "Em suy nghĩ một chút ạ?"
Thầy giám thị vỗ vỗ vai cậu, ánh mắt nhìn cậu tràn đầy hi vọng, sau đó nhìn cậu rời đi.
Thầy tự nhủ chính mình tìm được hạt giống tốt, tuy rằng ba chữ Hà Liêu Tinh này nghe hơi quen tai, hình như từng nghe thấy rất nhiều lần ở đâu rồi.
Nhưng mà không quan trọng, có thể tìm được một hạt giống thí sinh, quen tai thì sao, đáng cái gì!
Thầy giám thị ngồi xuống, tiện tay lật bài thi của Hà Liêu Tinh ra, xem đến đâu, gật đầu đến đó, trong mắt lộ ra sự tán thưởng nồng nàn.
Lật hết bài thi, thầy xem tiếp giấy nháp, phân tích hướng giải đề của đứa nhỏ này.
Giấy nháp Hà Liêu Tinh cũng rất chỉn chu, trước bản nháp của mỗi bài tương ứng đều có đánh số.
Đọc bản nháp, thầy giám thị càng hài lòng hơn.
Nhưng ở hàng cuối cùng của tờ giấy nháp, viết lặp lại mấy lần tên người... Bùi Túc, Bùi Túc, Bùi Túc.
Tầm mắt thầy giám thị rơi lên hàng cuối cùng, trong đôi mắt nhỏ là nghi hoặc sâu sắc –
Vẫn ở tầng ba, Mai Thái và Tần Thư đang chờ họ, lần này Bùi Túc cũng ở đây.
Hà Liêu Tinh trước giờ không hề biết, thì ra nhìn thấy một người, thật sự có thể vui vẻ đến mức khóe miệng không ngừng vung lên, không làm sao ngưng được.
Cậu đi tới, Mai Thái gào lên nhào tới, đưa tay ôm cậu: "Tinh ơi Toán của mình xong đời rồi! Mình tiêu rồi, mấy bài phía sau mình không làm được gì cả, hoàn toàn không biết viết thế nào."
Tình huống như thế trong lúc giải đề với họ Hà Liêu Tinh đã dự liệu được, cậu giơ tay vỗ vỗ bả vai nhóc: "Ngày mai không phải còn Anh với Lý à? Tụi mình cố gắng thêm chút nữa, ngày mai thi tốt một chút?"
Mai Thái bộ dạng thương tâm sắp ngất, co quắp trên người cậu gật gật đầu.
Nhóc xem Hà Liêu Tinh là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của mình, nghe được lời Hà Liêu Tinh an ủi, rất là cảm động, ôm lấy Hà Liêu Tinh: "Không hổ là anh em của mình! Tinh cậu thật tốt, mình yêu cậu chết mất! Mấy môn thi ngày môn tất cả đều nhờ vào cậu!"
Tiện thể còn cọ cọ trong ngực Hà Liêu Tinh.
Mà sau khi cọ, bỗng nhiên cảm thấy sau gáy mát lạnh, nhóc nghiêng đầu xem, vừa vặn đối diện với tầm mắt rất áp bức của Bùi Túc.
Không biết tại sao, Mai Thái yên lặng dời cánh tay đang lay Hà Liêu Tinh ra, không tự chủ đứng thẳng dậy.
Sau khi làm xong một loạt động tác này, nhóc mới đột nhiên nhận ra, tại sao nhóc phải làm vậy chứ...?
Cái cảm giác này quá quái dị, rất giống như người nhóc ôm không phải là anh em của nhóc, mà là vợ Bùi Túc.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, lại bị phủ nhận.
Ha ha ha ha ha đùa gì thế, Bùi Túc và Hà Liêu Tinh là anh em quan hệ tốt như vậy, bọn họ làm sao có khả năng phát triển theo hướng người yêu chứ?
Nhất định là nhóc quá cả nghĩ rồi!
Vì quen với ông chủ, cho nên buổi tối họ vẫn đi quán Tây.
Ông chủ muốn thân với họ luôn rồi, giữ chỗ cũ của họ lại, cho họ ôn tập.
Hà Liêu Tinh lướt mấy câu hỏi trên điện thoại di động, cậu chơi một phần mềm tốc độ giải đề trực tuyến giống với Bùi Túc, gần đây hơi nghiện, vừa ăn bít tết vừa chơi, nước tương rớt khỏi đĩa cậu cũng không để ý tới.
Bùi Túc đệm thêm khăn giấy quanh chỗ cậu, chợt lấy dĩa cậu qua cắt bít tết giúp.
"Nhưng mà nhắc tới đó thật sự là quá ghê," Mai Thái dùng nĩa xoắn mì Ý đưa vào trong miệng, "Mình cũng nghe nói có Alpha không rõ tên âm thầm dùng chất dẫn dụ đùa giỡn Omega, chuyện này kỳ thực rất mơ hồ, vì cơ bản là không bắt được người thật, tên Alpha đó bị kêu là Hồn Ma A."
Tần Thư nhìn Bùi Túc giúp Hà Liêu Tinh cắt bít tết, khóe miệng giật giật, nhưng mà hiển nhiên là đã tên dại, từ khi vào lớp Một cậu ta đã biết Hà Liêu Tinh đối với Bùi Túc mà nói là đặc biệt.
"Hồn Ma A gì cơ?" Tần Thư hớp một ngụm đồ uống, "Rất nhiều người bị chọc tới à?"
"Chắc là vậy, nói thì dụ như lúc nghỉ giữa giờ." Mai Thái đếm trên đầu ngón tay, "Còn có lúc Omega tan học, kể cả lúc đi nhà ăn dùng cơm, đều xảy ra chuyện như vậy."
"Cũng mãi đến gần đây mới phát hiện, không biết rốt cuộc là thằng biếи ŧɦái nào, Omega bị bắt nạt cũng không biết làm sao để kể lại, hơn nữa thần kỳ nhất là chất dẫn dụ của thằng đó còn đổi tới đổi lui được, căn bản không có cách nào xác định đối tượng."
Hà Liêu Tinh giải đề xong, từ trong túi lấy ra một tờ giấy: "Cái này là mình chép lại danh sách thí sinh phòng thi của Trần Viện, kể cả hai cái phòng thi liền kề."
Chất dẫn dụ có thể phóng thích bao xa, trên thực tế phải căn cứ vào cường độ, dạng như Bùi Túc không thể kể vào, vì cường độ chất dẫn dụ tăng mạnh, nhưng bán kính phóng thích chất dẫn dụ của Alpha thông thường đại khái trong vòng mười mét, nói cách khác người phóng thích chất dẫn dụ áp chế Trần Viện, ở nội trong ba phòng học này.
Người Tần Thư quen biết rất nhiều, nhìn danh sách rồi, loại trừ vòng thứ nhất, mỗi phòng thi có ba mươi người, bỏ qua Omega và Beta không có chất dẫn dụ, Alpha còn sót lại có hai mươi lăm người.
Hai mươi lăm người, đã rút lại phạm vi nhỏ.
"Bước kế tiếp nên làm sao xác định đây? Theo dõi điều tra à? Mai Thái rất khổ não, "Trên luật có nói giả định vô tội [1], tụi mình cũng không thể xác định rốt cuộc là ai trong hai mươi lăm người này, tạm thời không thể công bố danh sách."
[1]Giả định vô tội là một nguyên tắc pháp lý mà mọi nghi can đều được cho là vô tội cho đến khi bị chứng minh là có tội – nguồn Wikipedia
"Nếu như có thể ép kiểm tra thì tốt rồi," Tần Thư nói, "Chất dẫn dụ đặc thù như vậy, kết quả kiểm tra nhất định khác với mọi người."
Nghe được mấy chữ chất dẫn dụ đặc biệt, Hà Liêu Tinh hơi thất thần, không thể ngăn được mà nghĩ đến chất dẫn dụ của chính mình.
Bác sĩ nói, chất dẫn dụ của cậu độ ngọt rất cao, cũng là chất dẫn dụ vô cùng hiếm thấy.
Ngón tay Bùi Túc gõ nhẹ trên bàn một chút: "Trước mắt không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể chờ lần sau người đó ra tay rồi tìm manh mối."
"Vậy mình phải nhắc vợ mình chú ý." Mai Thái là một người chồng nhị thập tứ hiếu, lập tức lấy di động ra gửi tin nhắn cho Trần Phương Ngữ, "Phương Phương cũng là Omega, mình phải ký hiệu lâm thời cho cô ấy, như vậy tốt xấu gì cũng có bảo đảm, không đến nỗi bị bắt nạt như thế."
Tần Thư liếc nhìn Hà Liêu Tinh, nhắc nhở: "Tinh, cậu cũng phải chú ý."
Hà Liêu Tinh là Omega duy nhất trong bốn người họ, tuy rằng sức chiến đấu dũng mãnh, nhưng mà chuyện chất dẫn dụ thì khó nói, nếu như đối phương cường ép, trên căn bản trong vô hình có thể bóp chết Omega.
Hà Liêu Tinh đang dùng nĩa đâm bít tết trong dĩa, nghe vậy, theo bản năng liếc nhìn Bùi Túc: "Mình không cần."
Tần Thư khuyên nhủ: "Chuyện như vậy sao cậu lại xem thường?"
Bùi Túc cũng nhìn sang Hà Liêu Tinh, tiện tay cầm ly nước trái cây uống.
"Không phải." Hà Liêu Tinh ăn miếng bít tết, "Alpha của mình mạnh lắm, mình không cần lo sẽ bị bắt nạt."
Loảng xoảng ầm một tiếng, hai vị ngồi đối diện rớt dao rớt nĩa.
Mai Thái mới vừa nhắn tin xong, tay hơi run, không dám tin mà nói: "Cái, cái gì của cậu?"
Hà Liêu Tinh nở nụ cười với họ: "Alpha của mình á."
Mấy chữ "Alpha của mình" này rơi vào trong tai Bùi Túc, rất dễ nghe, khóe môi y hơi cong.
Tần Thư hết hồn nói: "Cậu cậu cậu hẹn hò hả? Cậu có người yêu?"
Không thể nào? Làm sao có thể! Hà Liêu Tinh mỗi ngày ở ngay mí mắt họ, làm sao có thể yêu đương?
"Không." Hà Liêu Tinh lấy giấy ăn lau miệng, "Không có hẹn hò, mình với người đó trước mắt ở trong giai đoạn bạn bè."
Khóe miệng hơi cong thoáng chốc cứng lại, Bùi Túc nhấp một hớp nước trái cây.
Từ trước đến giờ Mai Thái vẫn tham khảo ý kiến của Hà Liêu Tinh trong chuyện tình cảm, không nghĩ đến Hà Liêu Tinh thế mà cũng có một ngày sẽ rơi vào lưới tình, Mai Thái rất là kích động: "Ý là thầm mến người ta?"
Bùi Túc cảm thấy trái tim vừa mới chìm xuống của mình lại bay lên, khác nào đang điều khiển một con thuyền biến động bất ngờ.
Y nhìn về phía Hà Liêu Tinh, mong đợi câu trả lời của cậu.
Mà không nghĩ tới người ta cười ranh mãnh, không nói gì cả.
Bùi Túc đưa tay xoa mày.
Không thừa nhận có người yêu, không thừa nhận thầm mến y.
Mà lại mờ ám mọi nơi, trực tiếp đóng dấu y là Alpha của cậu, ngoại trừ cái danh phận này, cái gì cũng không cho y.
Y thích phải một hoàng tử bé.
Vốn chỉ là muốn lạnh nhạt một khoảng thời gian để người ta nhìn rõ tâm ý chính mình, không nghĩ tới sau khi người ta nhận ra rồi, lại gậy ông đập lưng ông.
Tốc độ đều bị người ta kiểm soát, người ta cố ý mê hoặc y, làm nũng với y, mồi y, muốn y hứa hẹn... Y lại vui vẻ chịu đựng, cảm thấy Tinh của y không thể đáng yêu hơn nữa.
Bùi Túc cảm thấy bản thân xong đời rồi.
Nói chuyện phiếm một lát rồi bắt đầu ôn tập.
Theo lẽ thường ôn tập sẽ trôi qua gà bay chó sủa, Hà Liêu Tinh từ lúc bắt đầu ôn hòa nhã nhặn đến cuối cùng hận không thể bứt tóc.
"Làm sơ đồ phân tích lực..."
"Tại sao?"
"Còn tại sao cái gì nữa? Tính cân bằng lực, không vẽ trục tọa độ cậu còn muốn làm gì nữa?"
"Trục tọa độ có nguyên lý gì?"
"Nguyên lý gì nữa cơ?! Lực nhất định phải được bảo toàn, trục tọa độ tách lực, thành lập quan hệ phương trình!"
"... Tại sao?"
...
"Câu hỏi điện trường, tại sao cũng phải phân tích lực? Trong điện trường cũng có thể có trọng lực à?"
"Đầu tiên xác định trạng thái vật thể, sau đó phân tích lực phân tích lực phân tích lực, không có vật gì chuyển động mà không có lí do!"
"Vậy sao cậu xác định được nó không chịu tác động của trọng lực?"
Mai Thái còn chưa có điên, Hà Liêu Tinh đã điên trước rồi: "A a a a a a a a a tại sao cậu phải xoắn xuýt trọng lượng của một electron!!!"
...
Tần Thư phụ trách vuốt lông, trong chiến trường tràn ngập khói thuốc súng kiên trì học thêm một chút gì.
Ôn tập đến sau mười giờ, tình hữu nghị của bốn người rốt cuộc lảo đà lảo đảo đi đến kết cục, trước khi con đò hữu nghị hoàn toàn lật, bốn người tách ra, tuyên bố ngày mai không cần gặp lại.
Hà Liêu Tinh cùng Bùi Túc đồng thời về ký túc xá.
Gió đêm phát nhẹ, khí trời cuối tháng mười, trải một lớp hàn ý lên không khí, đèn đường khoác một lớp ánh sáng mờ nhạt mông lung trên đường phố lạnh lẽo.
Trên phố không có ai.
Hà Liêu Tinh đến gần Bùi Túc, nhìn cái bóng của họ dưới đất bị đèn đường kéo dài, hơi rời ra, hai cái bóng liền tách xa, tới gần, cái bóng liền dung hợp với nhau.
Cậu nhìn chằm chằm bóng trên đất, như là phát hiện được trò chơi gì, thỉnh thoảng tới gần Bùi Túc, lại rời ra, như là một đứa bé phát hiện ra đồ chơi mới.
Tình cảm của người còn trẻ có lẽ chính là như vậy, chuyện nhỏ nhặt gì cũng có thể làm không biết mệt, chỉ cần có thể ở cùng với đối phương, dù cho không nói lời nào cũng rất vui vẻ.
Như là trên thảo nguyên mênh mông, dấy lên từng đốm lửa, mỗi hạt lửa vui sương khiêu vũ, đốt cháy từng tấc niềm vui và hạnh phúc.
Mãi đến tận khi Bùi Túc duỗi tay nắm lấy Hà Liêu Tinh, cậu mới bình tĩnh lại.
Cậu nắm lấy tay y, đút vào túi áo khoác của chính mình.
Cậu trai nụ cười mềm dịu, hai đồng điếu xoáy bên môi, con ngươi cong cong, nhìn y ở cự ly gần.
Đáy lòng Bùi Túc khác nào dây đàn bị vuốt loạn, toàn là tạp âm.
Trăng sáng giữa trời, ánh trăng hiền hòa lồng trên người cả hai, họ như hai hành tinh nhỏ cùng đến gần nhau, một đường chậm rãi mà đi, con đường này tựa như vô tận.
Hai người cũng không phát hiện, có người ở sau lưng vẫn luôn ở trong bóng tối, đi theo họ cả một đường, tựa như bóng ma đêm đen.
Ánh mắt Bùi Túc sâu thêm từng chút một, y ôm chặt eo cậu, chợt hôn xuống.
Mà nháy mắt này, chuông trước giờ thi đột nhiên vang lên.
Hai người đứng ở vị trí sắp hôn.
Bùi Túc mặt không thay đổi nhìn cái loa treo trên cây.
Hà Liêu Tinh tựa trên bả vai y, nhếch mép, buông y ra, lui về phía sau hai bước, suy nghĩ một chút, hôn lên mặt y một cái: "Thi tốt nhé."
Hôn xong bỏ chạy, không cho người ta thời gian phản ứng gì cả.
Đứng ở chỗ cũ Bùi Túc đưa tay sờ lên vị trí mình bị hôn lên, khóe môi hơi cong.
Hà Liêu Tinh ngồi trong phòng thi, tim còn đang cuồng loạn không thôi.
Cậu lần đầu tiên làm chuyện như vậy, rất không có kinh nghiệm, cậu cũng sợ Bùi Túc sẽ giơ tay đẩy cậu ra, nhưng cậu cảm thấy hẳn là sẽ không.
Lúc đến gần Bùi Túc, có một khoảnh khắc như thế, cậu nhớ đến hồi thả đèn Khổng Minh, đầu ngón tay lướt qua bờ môi đối phương, kể cả rất nhiều lần khi trước cảm thấy người ta đẹp trai, muốn cắn một ngụm.
Khi đó cậu ép bản thân không nghĩ vì sao nữa, thế nhưng bây giờ cậu phát hiện, thật ra cậu đã sớm muốn làm những thứ này.
Cậu chỉ là chưa từng yêu đương, không hiểu cảm giác yêu là thế nào, cũng không có nghĩa rằng cậu ngốc.
Bài thi Toán được phát đến, Hà Liêu Tinh bắt đầu viết viết.
Giám thị đọc nội qui phòng thi, nhấn mạnh thời gian bắt đầu và kết thúc bài thi, để mọi người chú ý phân bổ thời gian.
Nắng sau giờ ngọ chiếu vào như những sợi chỉ vàng, phản xạ ra ánh sáng nhạt trên cửa sổ, bàn ghế sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, trong phòng học chỉ nghe tiếng bút hạ xuống sàn sạt, xen lẫn với tiếng lật giấy.
Giám thị ngồi trên bục giảng, thỉnh thoảng đứng dậy đảo qua một vòng, sau đó thầy chú ý tới cậu nhóc ngồi ở hàng thứ ba kia.
Cậu viết rất nhanh, đặc biệt bình tĩnh thoải mái, chủ yếu là dáng vẻ tuấn tú, như hạc trong bầy gà, rất khó không chú ý tới.
Thầy giám thị nhìn lướt qua cả phòng, sau đó tầm mắt vẫn không nhịn được bám lại trên người cậu.
Sau đó thầy cảm thấy cực kỳ lạ.
Người xinh gái đẹp trai thầy đã thấy nhiều, làm bài nhanh thầy thấy càng nhiều hơn, rất nhiều người đều có một loại sợ hãi trời cho đối với đề thi toán, mà cậu nhóc này lại... một đường cười tươi.
Đúng, chính là đang cười.
Thầy giám thị đặc biệt chùi chùi cặp kính cận của mình, xác nhận ba lần, không sai, đứa nhỏ này đang cười.
Hơn nữa cậu nhóc không phải đang cười kiểu giả giả... mà là cười rất vui vẻ.
Tướng mạo cậu vừa ngoan vừa ngọt, bên khóe miệng còn có hai đồng điếu, cười rộ lên khiến người ta cảm thấy khí trời dườn như sáng bừng một vùng, lại không tự chủ được thả lỏng tâm trạng muốn cùng cười với người ta.
Thầy giám thị sống lâu như thế rồi, vẫn mới lần đầu gặp được thí sinh vừa thi vừa vui sướng mỉm cười trong bài thi Toán.
Thầy không khỏi nhớ tới mấy đứa lớp mình làm một đề Toán là kêu trời kêu đất muốn chết muốn sống...
Thầy rơi vào trầm tư, hơi hoảng hốt, ánh mắt nhìn cậu nhóc như là đang nhìn một bảo vật quý hiếm gì.
Thời gian thi trôi qua rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền qua hơn phân nửa, cậu trai làm xong bài thi, bắt đầu kiểm lại.
Sau khi kiểm lại xong, cậu bắt đầu ngẩn người với tờ giấy nháp.
Thầy giám thị tiếp tục âm thầm chú ý cậu, vào khoảng cách lúc hết giờ chỉ còn mười lăm phút, cậu nhóc đứng dậy, bước lên phía trước nộp bài sớm.
Thầy giám thị liếc mắt nhìn tên cậu, tên đứa nhóc này lại còn dễ nghe nữa, Hà Liêu Tinh.
Mắt thấy Hà Liêu Tinh nộp bài xong chuẩn bị đi, thầy giám thị gọi cậu lại: "Hà Liêu Tinh? Thầy quan sát trò rất lâu rồi."
Hà Liêu Tinh dừng bước, mờ mịt quay lại nhìn: "... Dạ?"
Sợ ảnh hưởng các thí sinh khác làm bài, thầy giám thị hạ giọng hỏi cậu: "Học sinh thích Toán như trò không nhiều lắm, trò có từng nghĩ tới chuyện tham gia cuộc thi Toán không?"
Hà Liêu Tinh càng mờ mịt, cậu không biết người ta nhìn ở chỗ nào thấy cậu thích Toán, nhưng vẫn gật đầu: "Em suy nghĩ một chút ạ?"
Thầy giám thị vỗ vỗ vai cậu, ánh mắt nhìn cậu tràn đầy hi vọng, sau đó nhìn cậu rời đi.
Thầy tự nhủ chính mình tìm được hạt giống tốt, tuy rằng ba chữ Hà Liêu Tinh này nghe hơi quen tai, hình như từng nghe thấy rất nhiều lần ở đâu rồi.
Nhưng mà không quan trọng, có thể tìm được một hạt giống thí sinh, quen tai thì sao, đáng cái gì!
Thầy giám thị ngồi xuống, tiện tay lật bài thi của Hà Liêu Tinh ra, xem đến đâu, gật đầu đến đó, trong mắt lộ ra sự tán thưởng nồng nàn.
Lật hết bài thi, thầy xem tiếp giấy nháp, phân tích hướng giải đề của đứa nhỏ này.
Giấy nháp Hà Liêu Tinh cũng rất chỉn chu, trước bản nháp của mỗi bài tương ứng đều có đánh số.
Đọc bản nháp, thầy giám thị càng hài lòng hơn.
Nhưng ở hàng cuối cùng của tờ giấy nháp, viết lặp lại mấy lần tên người... Bùi Túc, Bùi Túc, Bùi Túc.
Tầm mắt thầy giám thị rơi lên hàng cuối cùng, trong đôi mắt nhỏ là nghi hoặc sâu sắc –
Vẫn ở tầng ba, Mai Thái và Tần Thư đang chờ họ, lần này Bùi Túc cũng ở đây.
Hà Liêu Tinh trước giờ không hề biết, thì ra nhìn thấy một người, thật sự có thể vui vẻ đến mức khóe miệng không ngừng vung lên, không làm sao ngưng được.
Cậu đi tới, Mai Thái gào lên nhào tới, đưa tay ôm cậu: "Tinh ơi Toán của mình xong đời rồi! Mình tiêu rồi, mấy bài phía sau mình không làm được gì cả, hoàn toàn không biết viết thế nào."
Tình huống như thế trong lúc giải đề với họ Hà Liêu Tinh đã dự liệu được, cậu giơ tay vỗ vỗ bả vai nhóc: "Ngày mai không phải còn Anh với Lý à? Tụi mình cố gắng thêm chút nữa, ngày mai thi tốt một chút?"
Mai Thái bộ dạng thương tâm sắp ngất, co quắp trên người cậu gật gật đầu.
Nhóc xem Hà Liêu Tinh là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của mình, nghe được lời Hà Liêu Tinh an ủi, rất là cảm động, ôm lấy Hà Liêu Tinh: "Không hổ là anh em của mình! Tinh cậu thật tốt, mình yêu cậu chết mất! Mấy môn thi ngày môn tất cả đều nhờ vào cậu!"
Tiện thể còn cọ cọ trong ngực Hà Liêu Tinh.
Mà sau khi cọ, bỗng nhiên cảm thấy sau gáy mát lạnh, nhóc nghiêng đầu xem, vừa vặn đối diện với tầm mắt rất áp bức của Bùi Túc.
Không biết tại sao, Mai Thái yên lặng dời cánh tay đang lay Hà Liêu Tinh ra, không tự chủ đứng thẳng dậy.
Sau khi làm xong một loạt động tác này, nhóc mới đột nhiên nhận ra, tại sao nhóc phải làm vậy chứ...?
Cái cảm giác này quá quái dị, rất giống như người nhóc ôm không phải là anh em của nhóc, mà là vợ Bùi Túc.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, lại bị phủ nhận.
Ha ha ha ha ha đùa gì thế, Bùi Túc và Hà Liêu Tinh là anh em quan hệ tốt như vậy, bọn họ làm sao có khả năng phát triển theo hướng người yêu chứ?
Nhất định là nhóc quá cả nghĩ rồi!
Vì quen với ông chủ, cho nên buổi tối họ vẫn đi quán Tây.
Ông chủ muốn thân với họ luôn rồi, giữ chỗ cũ của họ lại, cho họ ôn tập.
Hà Liêu Tinh lướt mấy câu hỏi trên điện thoại di động, cậu chơi một phần mềm tốc độ giải đề trực tuyến giống với Bùi Túc, gần đây hơi nghiện, vừa ăn bít tết vừa chơi, nước tương rớt khỏi đĩa cậu cũng không để ý tới.
Bùi Túc đệm thêm khăn giấy quanh chỗ cậu, chợt lấy dĩa cậu qua cắt bít tết giúp.
"Nhưng mà nhắc tới đó thật sự là quá ghê," Mai Thái dùng nĩa xoắn mì Ý đưa vào trong miệng, "Mình cũng nghe nói có Alpha không rõ tên âm thầm dùng chất dẫn dụ đùa giỡn Omega, chuyện này kỳ thực rất mơ hồ, vì cơ bản là không bắt được người thật, tên Alpha đó bị kêu là Hồn Ma A."
Tần Thư nhìn Bùi Túc giúp Hà Liêu Tinh cắt bít tết, khóe miệng giật giật, nhưng mà hiển nhiên là đã tên dại, từ khi vào lớp Một cậu ta đã biết Hà Liêu Tinh đối với Bùi Túc mà nói là đặc biệt.
"Hồn Ma A gì cơ?" Tần Thư hớp một ngụm đồ uống, "Rất nhiều người bị chọc tới à?"
"Chắc là vậy, nói thì dụ như lúc nghỉ giữa giờ." Mai Thái đếm trên đầu ngón tay, "Còn có lúc Omega tan học, kể cả lúc đi nhà ăn dùng cơm, đều xảy ra chuyện như vậy."
"Cũng mãi đến gần đây mới phát hiện, không biết rốt cuộc là thằng biếи ŧɦái nào, Omega bị bắt nạt cũng không biết làm sao để kể lại, hơn nữa thần kỳ nhất là chất dẫn dụ của thằng đó còn đổi tới đổi lui được, căn bản không có cách nào xác định đối tượng."
Hà Liêu Tinh giải đề xong, từ trong túi lấy ra một tờ giấy: "Cái này là mình chép lại danh sách thí sinh phòng thi của Trần Viện, kể cả hai cái phòng thi liền kề."
Chất dẫn dụ có thể phóng thích bao xa, trên thực tế phải căn cứ vào cường độ, dạng như Bùi Túc không thể kể vào, vì cường độ chất dẫn dụ tăng mạnh, nhưng bán kính phóng thích chất dẫn dụ của Alpha thông thường đại khái trong vòng mười mét, nói cách khác người phóng thích chất dẫn dụ áp chế Trần Viện, ở nội trong ba phòng học này.
Người Tần Thư quen biết rất nhiều, nhìn danh sách rồi, loại trừ vòng thứ nhất, mỗi phòng thi có ba mươi người, bỏ qua Omega và Beta không có chất dẫn dụ, Alpha còn sót lại có hai mươi lăm người.
Hai mươi lăm người, đã rút lại phạm vi nhỏ.
"Bước kế tiếp nên làm sao xác định đây? Theo dõi điều tra à? Mai Thái rất khổ não, "Trên luật có nói giả định vô tội [1], tụi mình cũng không thể xác định rốt cuộc là ai trong hai mươi lăm người này, tạm thời không thể công bố danh sách."
[1]Giả định vô tội là một nguyên tắc pháp lý mà mọi nghi can đều được cho là vô tội cho đến khi bị chứng minh là có tội – nguồn Wikipedia
"Nếu như có thể ép kiểm tra thì tốt rồi," Tần Thư nói, "Chất dẫn dụ đặc thù như vậy, kết quả kiểm tra nhất định khác với mọi người."
Nghe được mấy chữ chất dẫn dụ đặc biệt, Hà Liêu Tinh hơi thất thần, không thể ngăn được mà nghĩ đến chất dẫn dụ của chính mình.
Bác sĩ nói, chất dẫn dụ của cậu độ ngọt rất cao, cũng là chất dẫn dụ vô cùng hiếm thấy.
Ngón tay Bùi Túc gõ nhẹ trên bàn một chút: "Trước mắt không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể chờ lần sau người đó ra tay rồi tìm manh mối."
"Vậy mình phải nhắc vợ mình chú ý." Mai Thái là một người chồng nhị thập tứ hiếu, lập tức lấy di động ra gửi tin nhắn cho Trần Phương Ngữ, "Phương Phương cũng là Omega, mình phải ký hiệu lâm thời cho cô ấy, như vậy tốt xấu gì cũng có bảo đảm, không đến nỗi bị bắt nạt như thế."
Tần Thư liếc nhìn Hà Liêu Tinh, nhắc nhở: "Tinh, cậu cũng phải chú ý."
Hà Liêu Tinh là Omega duy nhất trong bốn người họ, tuy rằng sức chiến đấu dũng mãnh, nhưng mà chuyện chất dẫn dụ thì khó nói, nếu như đối phương cường ép, trên căn bản trong vô hình có thể bóp chết Omega.
Hà Liêu Tinh đang dùng nĩa đâm bít tết trong dĩa, nghe vậy, theo bản năng liếc nhìn Bùi Túc: "Mình không cần."
Tần Thư khuyên nhủ: "Chuyện như vậy sao cậu lại xem thường?"
Bùi Túc cũng nhìn sang Hà Liêu Tinh, tiện tay cầm ly nước trái cây uống.
"Không phải." Hà Liêu Tinh ăn miếng bít tết, "Alpha của mình mạnh lắm, mình không cần lo sẽ bị bắt nạt."
Loảng xoảng ầm một tiếng, hai vị ngồi đối diện rớt dao rớt nĩa.
Mai Thái mới vừa nhắn tin xong, tay hơi run, không dám tin mà nói: "Cái, cái gì của cậu?"
Hà Liêu Tinh nở nụ cười với họ: "Alpha của mình á."
Mấy chữ "Alpha của mình" này rơi vào trong tai Bùi Túc, rất dễ nghe, khóe môi y hơi cong.
Tần Thư hết hồn nói: "Cậu cậu cậu hẹn hò hả? Cậu có người yêu?"
Không thể nào? Làm sao có thể! Hà Liêu Tinh mỗi ngày ở ngay mí mắt họ, làm sao có thể yêu đương?
"Không." Hà Liêu Tinh lấy giấy ăn lau miệng, "Không có hẹn hò, mình với người đó trước mắt ở trong giai đoạn bạn bè."
Khóe miệng hơi cong thoáng chốc cứng lại, Bùi Túc nhấp một hớp nước trái cây.
Từ trước đến giờ Mai Thái vẫn tham khảo ý kiến của Hà Liêu Tinh trong chuyện tình cảm, không nghĩ đến Hà Liêu Tinh thế mà cũng có một ngày sẽ rơi vào lưới tình, Mai Thái rất là kích động: "Ý là thầm mến người ta?"
Bùi Túc cảm thấy trái tim vừa mới chìm xuống của mình lại bay lên, khác nào đang điều khiển một con thuyền biến động bất ngờ.
Y nhìn về phía Hà Liêu Tinh, mong đợi câu trả lời của cậu.
Mà không nghĩ tới người ta cười ranh mãnh, không nói gì cả.
Bùi Túc đưa tay xoa mày.
Không thừa nhận có người yêu, không thừa nhận thầm mến y.
Mà lại mờ ám mọi nơi, trực tiếp đóng dấu y là Alpha của cậu, ngoại trừ cái danh phận này, cái gì cũng không cho y.
Y thích phải một hoàng tử bé.
Vốn chỉ là muốn lạnh nhạt một khoảng thời gian để người ta nhìn rõ tâm ý chính mình, không nghĩ tới sau khi người ta nhận ra rồi, lại gậy ông đập lưng ông.
Tốc độ đều bị người ta kiểm soát, người ta cố ý mê hoặc y, làm nũng với y, mồi y, muốn y hứa hẹn... Y lại vui vẻ chịu đựng, cảm thấy Tinh của y không thể đáng yêu hơn nữa.
Bùi Túc cảm thấy bản thân xong đời rồi.
Nói chuyện phiếm một lát rồi bắt đầu ôn tập.
Theo lẽ thường ôn tập sẽ trôi qua gà bay chó sủa, Hà Liêu Tinh từ lúc bắt đầu ôn hòa nhã nhặn đến cuối cùng hận không thể bứt tóc.
"Làm sơ đồ phân tích lực..."
"Tại sao?"
"Còn tại sao cái gì nữa? Tính cân bằng lực, không vẽ trục tọa độ cậu còn muốn làm gì nữa?"
"Trục tọa độ có nguyên lý gì?"
"Nguyên lý gì nữa cơ?! Lực nhất định phải được bảo toàn, trục tọa độ tách lực, thành lập quan hệ phương trình!"
"... Tại sao?"
...
"Câu hỏi điện trường, tại sao cũng phải phân tích lực? Trong điện trường cũng có thể có trọng lực à?"
"Đầu tiên xác định trạng thái vật thể, sau đó phân tích lực phân tích lực phân tích lực, không có vật gì chuyển động mà không có lí do!"
"Vậy sao cậu xác định được nó không chịu tác động của trọng lực?"
Mai Thái còn chưa có điên, Hà Liêu Tinh đã điên trước rồi: "A a a a a a a a a tại sao cậu phải xoắn xuýt trọng lượng của một electron!!!"
...
Tần Thư phụ trách vuốt lông, trong chiến trường tràn ngập khói thuốc súng kiên trì học thêm một chút gì.
Ôn tập đến sau mười giờ, tình hữu nghị của bốn người rốt cuộc lảo đà lảo đảo đi đến kết cục, trước khi con đò hữu nghị hoàn toàn lật, bốn người tách ra, tuyên bố ngày mai không cần gặp lại.
Hà Liêu Tinh cùng Bùi Túc đồng thời về ký túc xá.
Gió đêm phát nhẹ, khí trời cuối tháng mười, trải một lớp hàn ý lên không khí, đèn đường khoác một lớp ánh sáng mờ nhạt mông lung trên đường phố lạnh lẽo.
Trên phố không có ai.
Hà Liêu Tinh đến gần Bùi Túc, nhìn cái bóng của họ dưới đất bị đèn đường kéo dài, hơi rời ra, hai cái bóng liền tách xa, tới gần, cái bóng liền dung hợp với nhau.
Cậu nhìn chằm chằm bóng trên đất, như là phát hiện được trò chơi gì, thỉnh thoảng tới gần Bùi Túc, lại rời ra, như là một đứa bé phát hiện ra đồ chơi mới.
Tình cảm của người còn trẻ có lẽ chính là như vậy, chuyện nhỏ nhặt gì cũng có thể làm không biết mệt, chỉ cần có thể ở cùng với đối phương, dù cho không nói lời nào cũng rất vui vẻ.
Như là trên thảo nguyên mênh mông, dấy lên từng đốm lửa, mỗi hạt lửa vui sương khiêu vũ, đốt cháy từng tấc niềm vui và hạnh phúc.
Mãi đến tận khi Bùi Túc duỗi tay nắm lấy Hà Liêu Tinh, cậu mới bình tĩnh lại.
Cậu nắm lấy tay y, đút vào túi áo khoác của chính mình.
Cậu trai nụ cười mềm dịu, hai đồng điếu xoáy bên môi, con ngươi cong cong, nhìn y ở cự ly gần.
Đáy lòng Bùi Túc khác nào dây đàn bị vuốt loạn, toàn là tạp âm.
Trăng sáng giữa trời, ánh trăng hiền hòa lồng trên người cả hai, họ như hai hành tinh nhỏ cùng đến gần nhau, một đường chậm rãi mà đi, con đường này tựa như vô tận.
Hai người cũng không phát hiện, có người ở sau lưng vẫn luôn ở trong bóng tối, đi theo họ cả một đường, tựa như bóng ma đêm đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất