Chương 59: Anh ơi, nước trái cây ngọt không?
Thi tháng xong thì là hội thao.
Mọi người đã chuẩn bị rất lâu cho hội thao lần này, hơn nữa vừa mới qua khỏi thi tháng, bởi vậy ai nấy kích động lạ thường.
Sáng sớm tám giờ, lễ khai mạc hội thao đúng giờ bắt đầu, vận động viên vào sân, phía trước mỗi đội đều có người giơ bảng lớp, người giơ bảng lớp đều phụ trách mặt tiền, có người mặc váy tiên nữ, có người cosplay nhân vật hoạt hình, còn có người mặc Hán phục.
Phóng tầm mắt nhìn tới, một vùng náo nhiệt.
Hiệu trưởng sau khi phát biểu một đoạn trò chuyện dài dòng, tuyên bố hội thao chính thức bắt đầu.
Toàn bộ sân tập như một nồi nước đun chậm rãi, từ từ sôi trào.
Lớp trưởng lớp Một động viên mọi người làm tốt công tác bảo đảm hậu cần cho vận động viên, có người chuyên môn phụ trách đưa đồ uống, còn có viết biển cổ vũ.
Lớp Một vốn đoàn kết, làm những việc thế này càng thuận buồm xuôi gió, họ đặc biệt chép lại các mục vận động và vận động viên tương ứng trong sổ, chọn những người không tham gia mục nào đi chăm sóc một kèm một vận động viên.
Hà Liêu Tinh đăng ký môn ném tạ và chạy một nghìn mét rưỡi, mục ném tạ vào buổi sáng, một nghìn mét rưỡi vào buổi chiều.
Người phụ trách chăm sóc cậu là Khương Nham, Hà Liêu Tinh không quá thân với cậu ta, Khương Nham lại rất chu đáo, đặc biệt chạy đến hỏi cậu muốn uống món gì.
Tiến hành vào buổi sáng đều là những mục tương đối nhẹ nhàng, đến buổi chiều, tất cả đều là những sân khấu quan trọng.
Bùi Túc đăng ký nhảy cao, Hà Liêu Tinh đi bên cạnh nhìn y.
Trong một đám người, Bùi Túc là người bắt mắt nhất, lưng cao chân dài, khí chất lạnh lùng, dù cho đứng giữa một đám người ồn ào, cũng có loại cảm giác ngăn cách với trần thế, như là 'trích tiên' nơi cao xa.
Nhảy qua từng bậc thanh ngang, động tác dứt khoát đẹp trai, lại không thiếu nữ sinh ở cạnh đấy nhìn y, mỗi lần Bùi Túc xuất hiện liền gào thét.
Mà không biết có phải là những bạn nữ này có ảo giác không, các cô gái luôn cảm thấy ánh mắt Bùi Túc thỉnh thoảng lướt tới, cuối cùng cố định lên một chỗ nào đó giữa họ, chợt khóe miệng sẽ nhấc lên một độ cong nhẹ.
—— như là đang cười.
Động tác mỉm cười này ở trên người ai cũng không ngạc nhiên, nhưng đặt trên người Bùi Túc, khó giải thích được lại khiến người ta kích động, bởi vì y từ lúc nhập học nhãn mác trên người đã là cấm chế du͙ƈ vọиɠ, lạnh lùng, không gần nữ sắc.
Lúc y không cười đã đủ tuấn mỹ phong nhã, nhẹ nhàng nở nụ cười như thế, càng có sức quyến rũ khiến tim người khác đập thình thịch, như là tuyết mịn rơi lên hoa mai đỏ, thanh khiết mà lộng lẫy.
Các cô gái dồn dập bàn tán rốt cuộc y đang nhìn ai, từng lớp bong bóng hồng phấn gần như tràn màn hình.
Hoàn thành thi đấu nhảy cao, Bùi Túc không chút nghi ngờ nào đoạt được hạng nhất.
Các cô gái còn đang do dự, có nên bước lên đưa nước đưa khăn giấy cho y không, mà một cảnh khiến cho tim các cô gần như ngừng đạp đã xảy ra —— Bùi Túc đang đi về phía các cô.
Không thể nghi ngờ đây là lần các cô ở gần y nhất, các cô quả thật cảm thấy mình sắp ngất rồi.
Lúc adrenaline đang điên cuồng sản sinh, Bùi Túc đi đến trước mặt các cô, xuyên qua các cô, có một bạn nữ gan lớn đưa một bình nước cho y: "Cái này... cái này cho cậu."
Đó là một bình nước đào mật trắng trẻo xinh xắn, một quả đào căng mọng được in trên lớp màng nhựa màu hồng, rất là đáng yêu.
Bùi Túc dừng lại giây lát, không nhận, nở nụ cười với cô: "Ngại quá, mình dị ứng với trái đào, nhưng rất cảm ơn cậu."
Nụ cười ở khoảng cách gần của Bùi Túc thật sự tự mang theo hiệu quả □□, là tấn công bằng nhan sắc, bạn nữ vốn rất hồi hộp cảm giác như linh hồn bản thân rời khỏi thân thể, không biết mình đang ở đâu, không biết mình đang làm gì, cứ kinh ngạc mà nhìn Bùi Túc đi ngang qua như vậy, hướng về phía sau đoàn người.
Tầm mắt của các cô gái hoàn toàn mất khống chế, đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy ở tàng cây phía sau các cô gái, đứng một cậu trai, Bùi Túc đi về hướng cậu trai, cậu trai ngước mắt nở nụ cười với y, sau đó duỗi tay đưa nước uống trong tay cho y.
Bùi Túc hạ mắt nhìn, nhận lấy, vặn nắp bình ra nhấp một hớp.
Hai người sóng vai rời khỏi sân tập.
Các cô gái ngây ngẩn cả người, bởi vì các cô biết cậu trai kia, đó là nhân vật nổi tiếng trong trường, Hà Liêu Tinh.
Mặc dù biết quan họ giữa hai người họ tốt, nhưng không biết tại sao, bây giờ nhìn hai người bọn họ đứng chung với nhau, lại có không khí... vô cùng hài hòa, cứ như thế giới của họ chỉ thuộc về họ, không chen lọt được người thứ ba.
Mà cô gái mới vừa đưa nước cho Bùi Túc kia đặc biệt nghi hoặc.
Bùi Túc dị ứng với quả đào... vậy tại sao, nước đào mật Hà Liêu Tinh đưu cho y, y lại uống được...
"Một lát nữa cậu chạy một nghìn rưỡi?" Bùi Túc nhìn cậu, "Nhớ khởi động làm nóng người."
Hà Liêu Tinh ừ một tiếng: "Cậu đến xem mình không?"
Bùi Túc vừa định nói sẽ đến, ngưng một chốc, giả vờ bình tĩnh: "Cậu mong mình đến xem cậu à?"
Đôi mắt Hà Liêu Tinh cong cong: "Cậu muốn nghe câu trả lời thế nào?"
Đại bộ phận mọi người tập trung ở sân tập, con đường lớn bên cạnh sân tập không có ai, ánh nắng rạng rỡ tung xuống, như thoa lên một tầng giấy thiếp vàng sáng lấp lóa.
Hà Liêu Tinh còn chưa phản ứng kịp, cánh tay bỗng nhiên bị nắm chặt, Bùi Túc ghé mắt nhìn cậu, giọng rất nhẹ: "Cậu không ngoan chút nào."
Hà Liêu Tinh biết rõ y muốn nghe cái gì, nhưng vẫn cố ý không nói, còn cười đến mức hút mắt như thế.
Gió nhẹ lướt qua đầu ngón tay hai người, dịu dàng mà lưu luyến.
Đầu ngón tay Hà Liêu Tinh thăm dò lòng bàn tay y, nhẹ nhàng vuốt xuống: "Sao mình không biết cậu dị ứng với trái đào?"
Tầm mắt cậu rơi lên nước trái cây bị Bùi Túc mang theo, nụ cười đáng yêu: "Anh ơi, nước trái cây ngọt không?"
Cậu trai nhìn y, khóe môi hơi cong, de dẻ trắng sứ mềm mại, đảo mắt, dường như có vụn ánh kim lưu động ở đáy mắt, xinh đẹp nức lòng.
Một tiếng anh ơi, âm cuối bay lên, khác nào một con mèo nhỏ.
Bùi Túc nhẹ nhàng hít một hơi, màu mắt sẫm đậm hơn: "... Ngọt."
Chữ ngọt này, không biết là đang nói nước trái cây, hay là đang nói về người.
Trong ống tay áo khoác rộng rãi, Hà Liêu Tinh dùng ngón tay rón rén vuốt nhẹ lòng bàn tay y, giọng nói êm mềm: "Vậy lát nữa đến xem mình thi, được không?"
Bùi Túc nắm ngược lại tay cậu, từng chút từng chút bao lấy cậu, mãi đến tận khi lòng bàn tay hai người vừa khớp dán vào nhau: "Được."
Hai người mới vừa trở lại vị trí lớp mình trên khán phòng, thấy lớp sôi sùng sục, vốn là một lớp trật tự bình tĩnh lúc này lại hỗn loạn tưng bừng.
Mấy người vây quanh lớp trưởng, tức không chịu được: "Chả có ai ăn hiếp người khác như lớp Năm cả! Nhất định phải nói với thầy cô, với nhà trường!"
"Dùng mấy trò hèn quen rồi, trong hội thao mà cũng dám dùng!"
"Tao chịu luôn, má!"
"Đám tụi nó có chắc là tới đây đi học không? Đây là chuyện học trò làm ra được à?"
Hà Liêu Tinh cùng Bùi Túc vừa trở về, còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, Mai Thái kể sơ với họ.
Thì ra là lớp Năm trong hội thao cố tình giở trò, ví dụ như lúc thi tiếp sức không cẩn thận va chạm tuyển thủ lớp Một, ví dụ như lúc nhảy cao đứng ở bên cạnh thanh xà, khi người ta nhảy lấy đà, làm động tác giả để cho người ta tưởng họ sắp vấp ngã, tạo thành tâm lý khủng hoảng.
Nói chung, chiêu gì phản cảm là dùng chiêu đấy, nhưng mà nhìn qua lại như vô tình, không ảnh hưởng toàn cục, khiến cho trọng tài không thể nói gì.
Dù cho bản thân không thể thắng, cũng quyết không để cho họ thắng.
Vốn đi qua lượt đấu buổi sáng, điểm của lớp Một đã vững vàng hạng nhất, mà buổi chiều bị lớp Năm xuống tay như thế, cách biệt với hạng hai đã giảm một phần, sắp sửa bị vượt qua.
Hà Liêu Tinh lẳng lặng nghe, sau đó đi lật lịch thi đấu hội thao, trên đó có thời gian bắt đầu và người tham gia từng mục.
Ba giờ rưỡi chiều, chạy cự li dài một nghìn mét rưỡi, người tham gia có Hà Liêu Tinh lớp một, Lưu Lệ lớp Ba, Trình Huy lớp Bảy, Vương Vũ lớp Chín, còn có Ngô Khởi lớp Năm.
Người phụ trách chăm sóc Hà Liêu Tinh Khương Nham đi đến bên cạnh cậu, có lòng nhắc nhở: "Hà Liêu Tinh, lớp Năm ra tay bẩn như vậy, cậu lát nữa phải cẩn thận."
Hà Liêu Tinh nhẹ nhàng ồ lên.
Biết rõ tác phong làm việc của Hà Liêu Tinh, Bùi Túc đưa tay ấn lên lịch thi đấu: "Không cho đánh nhau."
Hà Liêu Tinh kỳ thực thật sự không phải một người tính khí hung hăng, tương phản, cậu xử sự mười phần ôn hòa, thế nhưng một khi thật sự chọc cậu, cậu thật sự cũng có thể căng lên.
Lần trước ở văn phòng trực tiếp động tay với Trần Dạ là có thể nhìn ra được.
Nếu như chờ một lát đối phương dùng chiêu bẩn, Hà Liêu Tinh không nhất định có thể nhịn được.
Thế nhưng đối phương có thể đang muốn lớp Một không nhịn được, sau đó đương nhiên sẽ bị xử lý kỷ luật, lớp Năm là dạng không còn gì để mất điển hình.
Hà Liêu Tinh biết Bùi Túc đang lo lắng cái gì, nở nụ cười với y: "Ừm, không đánh nhau."
Hà Liêu Tinh lát nữa sẽ vào trận thi chạy, mọi người dồn dập đến nhắc cậu chú ý, ngay cả Lý Tư Tư cũng đến.
Nhìn ra cô hơi xoắn xuýt và do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định bước đến: "... Hay là cậu đừng thi chạy?"
Có thể cảm nhận được quan tâm trong lời của đối phương, Hà Liêu Tinh dịu giọng nói: "Nhưng tất cả chúng ta không thể đều lui ra thành rùa rút đầu."
Lý Tư Tư cắn môi, không nói gì.
Đài phát thanh bắt đầu thông báo mục tiếp theo: "Mời các bạn tham gia một nghìn mét rưỡi nhanh chóng đến khu vực kiểm tra."
Khương Nham cầm theo đường glu-cô cùng Bùi Túc đồng thời đưa Hà Liêu Tinh đến khu kiểm tra.
Sau khi kiểm tra xong thì lên đường chạy.
Bùi Túc đứng ở ngoài đường chạy nhựa nhìn Hà Liêu Tinh.
Trên đường chạy tổng cộng có năm người, ngoài Hà Liêu Tinh, bốn người còn lại đều trông rất cường tráng, Hà Liêu Tinh liếc mắt, thấy người ở đường chạy liền kề còn đang làm khởi động nóng người cuối cùng, da dẻ gã ta đen nhẻm, cắt đầu đinh, trông như một con tinh tinh.
Bảng hiệu sau lưng người này viết hai chữ Ngô Khởi, là lớp Năm.
Trọng tài cùng nhân viên nổ súng còn đang làm công tác chuẩn bị cuối cùng.
Hà Liêu Tinh suy nghĩ một chút, đi đến bên người Ngô Khởi, nở nụ cười với gã: "Mày ở lớp Năm à?"
Nụ cười này của cậu không thể nói là không dịu dàng, cho người ta loại ảo giác dễ chịu hết sức.
Ngô Khởi bị nụ cười của cậu mê hoặc trong một chốc lát, gật đầu một cái.
Hà Liêu Tinh một tay ấn lên bả vai gã, cúi người ghé sát vào gã.
Hương hoa dễ ngửi tung bay trong không trung, Ngô Khởi theo bản năng hít một hơi, nghĩ lát nữa phải ra tay với một em người đẹp như thế, gã thoáng chốc cảm thấy hơi đáng tiếc.
Nhưng hết cách rồi, vai gã gánh trách nhiệm nặng nề, một nghìn mét rưỡi là mục quan trọng, người hạng nhất có thể giành được bảy điểm, nếu như có thể đẩy lớp Một xuống, về sau lớp Một trên cơ bản không có khả năng lội ngược dòng, chỉ có thể nằm đấy bị cười chê.
Hà Liêu Tinh, người này là đối tượng thù hận trọng điểm của lớp Năm, vừa nhấn đầu bắt An Hoài lớp họ xin lỗi, ép người ta thôi học, vừa ra tay đánh nhau với giáo viên chủ nhiệm của họ ở văn phòng, quả thật là khinh người quá đáng.
—— gã chẳng qua chỉ đang gậy ông đập lưng ông thôi.
Nghĩ đến đây, gã liền yên tâm thoải mái, cảm thấy cái thằng Hà Liêu Tinh này sao mà chướng mắt thế.
Hà Liêu Tinh đến gần gã, giọng đầy tiếng cười: "Nghe nói lớp Năm rởm lắm, tao còn không tin, nhưng mà phái hàng như mày đến đây, có thể thấy được lớp Năm thật sự chả có ai cả."
Cậu ta biết mình đang nói cái gì không?!
Đây quả thật là trần trụi khiêu khích, đồng tử Ngô Khởi co rụt lại, như là vảy ngược trên người bị chạm vào, khí ga lửa giận hừng hực không thể áp chế!
Gã vừa định mắng lại, đối phương lại nhẹ nhàng buông hắn ra, đứng về đường chạy của chính mình, tư thái thoải mái nhàn nhã, dường như vừa nãy vừa nãy chỉ mới vừa giao hữu khích lệ với bạn tốt trước cuộc thi.
Các bạn học lớp Một đứng ngoài quan sát ở đấy nhìn thấy tình cảnh này, thoáng chốc hơi mê man.
"Anh Tinh làm gì vậy nhỉ?"
"Không biết nữa, cậu ấy không đề phòng lớp Năm, làm sao còn nói chuyện với người ta? Còn cười nữa."
"Có thể là đang nghĩ, cười hù chết bọn họ?"
"..."
Theo một tiếng súng vang, năm người đứng trên đường chạy bắn ra ngoài như mũi tên rời cung!
Bất chấp tất cả, bạn học lớp Một lập tức giật cổ họng rống: "Tinh cố lên! Tinh tiến lên!!"
Mọi người đã chuẩn bị rất lâu cho hội thao lần này, hơn nữa vừa mới qua khỏi thi tháng, bởi vậy ai nấy kích động lạ thường.
Sáng sớm tám giờ, lễ khai mạc hội thao đúng giờ bắt đầu, vận động viên vào sân, phía trước mỗi đội đều có người giơ bảng lớp, người giơ bảng lớp đều phụ trách mặt tiền, có người mặc váy tiên nữ, có người cosplay nhân vật hoạt hình, còn có người mặc Hán phục.
Phóng tầm mắt nhìn tới, một vùng náo nhiệt.
Hiệu trưởng sau khi phát biểu một đoạn trò chuyện dài dòng, tuyên bố hội thao chính thức bắt đầu.
Toàn bộ sân tập như một nồi nước đun chậm rãi, từ từ sôi trào.
Lớp trưởng lớp Một động viên mọi người làm tốt công tác bảo đảm hậu cần cho vận động viên, có người chuyên môn phụ trách đưa đồ uống, còn có viết biển cổ vũ.
Lớp Một vốn đoàn kết, làm những việc thế này càng thuận buồm xuôi gió, họ đặc biệt chép lại các mục vận động và vận động viên tương ứng trong sổ, chọn những người không tham gia mục nào đi chăm sóc một kèm một vận động viên.
Hà Liêu Tinh đăng ký môn ném tạ và chạy một nghìn mét rưỡi, mục ném tạ vào buổi sáng, một nghìn mét rưỡi vào buổi chiều.
Người phụ trách chăm sóc cậu là Khương Nham, Hà Liêu Tinh không quá thân với cậu ta, Khương Nham lại rất chu đáo, đặc biệt chạy đến hỏi cậu muốn uống món gì.
Tiến hành vào buổi sáng đều là những mục tương đối nhẹ nhàng, đến buổi chiều, tất cả đều là những sân khấu quan trọng.
Bùi Túc đăng ký nhảy cao, Hà Liêu Tinh đi bên cạnh nhìn y.
Trong một đám người, Bùi Túc là người bắt mắt nhất, lưng cao chân dài, khí chất lạnh lùng, dù cho đứng giữa một đám người ồn ào, cũng có loại cảm giác ngăn cách với trần thế, như là 'trích tiên' nơi cao xa.
Nhảy qua từng bậc thanh ngang, động tác dứt khoát đẹp trai, lại không thiếu nữ sinh ở cạnh đấy nhìn y, mỗi lần Bùi Túc xuất hiện liền gào thét.
Mà không biết có phải là những bạn nữ này có ảo giác không, các cô gái luôn cảm thấy ánh mắt Bùi Túc thỉnh thoảng lướt tới, cuối cùng cố định lên một chỗ nào đó giữa họ, chợt khóe miệng sẽ nhấc lên một độ cong nhẹ.
—— như là đang cười.
Động tác mỉm cười này ở trên người ai cũng không ngạc nhiên, nhưng đặt trên người Bùi Túc, khó giải thích được lại khiến người ta kích động, bởi vì y từ lúc nhập học nhãn mác trên người đã là cấm chế du͙ƈ vọиɠ, lạnh lùng, không gần nữ sắc.
Lúc y không cười đã đủ tuấn mỹ phong nhã, nhẹ nhàng nở nụ cười như thế, càng có sức quyến rũ khiến tim người khác đập thình thịch, như là tuyết mịn rơi lên hoa mai đỏ, thanh khiết mà lộng lẫy.
Các cô gái dồn dập bàn tán rốt cuộc y đang nhìn ai, từng lớp bong bóng hồng phấn gần như tràn màn hình.
Hoàn thành thi đấu nhảy cao, Bùi Túc không chút nghi ngờ nào đoạt được hạng nhất.
Các cô gái còn đang do dự, có nên bước lên đưa nước đưa khăn giấy cho y không, mà một cảnh khiến cho tim các cô gần như ngừng đạp đã xảy ra —— Bùi Túc đang đi về phía các cô.
Không thể nghi ngờ đây là lần các cô ở gần y nhất, các cô quả thật cảm thấy mình sắp ngất rồi.
Lúc adrenaline đang điên cuồng sản sinh, Bùi Túc đi đến trước mặt các cô, xuyên qua các cô, có một bạn nữ gan lớn đưa một bình nước cho y: "Cái này... cái này cho cậu."
Đó là một bình nước đào mật trắng trẻo xinh xắn, một quả đào căng mọng được in trên lớp màng nhựa màu hồng, rất là đáng yêu.
Bùi Túc dừng lại giây lát, không nhận, nở nụ cười với cô: "Ngại quá, mình dị ứng với trái đào, nhưng rất cảm ơn cậu."
Nụ cười ở khoảng cách gần của Bùi Túc thật sự tự mang theo hiệu quả □□, là tấn công bằng nhan sắc, bạn nữ vốn rất hồi hộp cảm giác như linh hồn bản thân rời khỏi thân thể, không biết mình đang ở đâu, không biết mình đang làm gì, cứ kinh ngạc mà nhìn Bùi Túc đi ngang qua như vậy, hướng về phía sau đoàn người.
Tầm mắt của các cô gái hoàn toàn mất khống chế, đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy ở tàng cây phía sau các cô gái, đứng một cậu trai, Bùi Túc đi về hướng cậu trai, cậu trai ngước mắt nở nụ cười với y, sau đó duỗi tay đưa nước uống trong tay cho y.
Bùi Túc hạ mắt nhìn, nhận lấy, vặn nắp bình ra nhấp một hớp.
Hai người sóng vai rời khỏi sân tập.
Các cô gái ngây ngẩn cả người, bởi vì các cô biết cậu trai kia, đó là nhân vật nổi tiếng trong trường, Hà Liêu Tinh.
Mặc dù biết quan họ giữa hai người họ tốt, nhưng không biết tại sao, bây giờ nhìn hai người bọn họ đứng chung với nhau, lại có không khí... vô cùng hài hòa, cứ như thế giới của họ chỉ thuộc về họ, không chen lọt được người thứ ba.
Mà cô gái mới vừa đưa nước cho Bùi Túc kia đặc biệt nghi hoặc.
Bùi Túc dị ứng với quả đào... vậy tại sao, nước đào mật Hà Liêu Tinh đưu cho y, y lại uống được...
"Một lát nữa cậu chạy một nghìn rưỡi?" Bùi Túc nhìn cậu, "Nhớ khởi động làm nóng người."
Hà Liêu Tinh ừ một tiếng: "Cậu đến xem mình không?"
Bùi Túc vừa định nói sẽ đến, ngưng một chốc, giả vờ bình tĩnh: "Cậu mong mình đến xem cậu à?"
Đôi mắt Hà Liêu Tinh cong cong: "Cậu muốn nghe câu trả lời thế nào?"
Đại bộ phận mọi người tập trung ở sân tập, con đường lớn bên cạnh sân tập không có ai, ánh nắng rạng rỡ tung xuống, như thoa lên một tầng giấy thiếp vàng sáng lấp lóa.
Hà Liêu Tinh còn chưa phản ứng kịp, cánh tay bỗng nhiên bị nắm chặt, Bùi Túc ghé mắt nhìn cậu, giọng rất nhẹ: "Cậu không ngoan chút nào."
Hà Liêu Tinh biết rõ y muốn nghe cái gì, nhưng vẫn cố ý không nói, còn cười đến mức hút mắt như thế.
Gió nhẹ lướt qua đầu ngón tay hai người, dịu dàng mà lưu luyến.
Đầu ngón tay Hà Liêu Tinh thăm dò lòng bàn tay y, nhẹ nhàng vuốt xuống: "Sao mình không biết cậu dị ứng với trái đào?"
Tầm mắt cậu rơi lên nước trái cây bị Bùi Túc mang theo, nụ cười đáng yêu: "Anh ơi, nước trái cây ngọt không?"
Cậu trai nhìn y, khóe môi hơi cong, de dẻ trắng sứ mềm mại, đảo mắt, dường như có vụn ánh kim lưu động ở đáy mắt, xinh đẹp nức lòng.
Một tiếng anh ơi, âm cuối bay lên, khác nào một con mèo nhỏ.
Bùi Túc nhẹ nhàng hít một hơi, màu mắt sẫm đậm hơn: "... Ngọt."
Chữ ngọt này, không biết là đang nói nước trái cây, hay là đang nói về người.
Trong ống tay áo khoác rộng rãi, Hà Liêu Tinh dùng ngón tay rón rén vuốt nhẹ lòng bàn tay y, giọng nói êm mềm: "Vậy lát nữa đến xem mình thi, được không?"
Bùi Túc nắm ngược lại tay cậu, từng chút từng chút bao lấy cậu, mãi đến tận khi lòng bàn tay hai người vừa khớp dán vào nhau: "Được."
Hai người mới vừa trở lại vị trí lớp mình trên khán phòng, thấy lớp sôi sùng sục, vốn là một lớp trật tự bình tĩnh lúc này lại hỗn loạn tưng bừng.
Mấy người vây quanh lớp trưởng, tức không chịu được: "Chả có ai ăn hiếp người khác như lớp Năm cả! Nhất định phải nói với thầy cô, với nhà trường!"
"Dùng mấy trò hèn quen rồi, trong hội thao mà cũng dám dùng!"
"Tao chịu luôn, má!"
"Đám tụi nó có chắc là tới đây đi học không? Đây là chuyện học trò làm ra được à?"
Hà Liêu Tinh cùng Bùi Túc vừa trở về, còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, Mai Thái kể sơ với họ.
Thì ra là lớp Năm trong hội thao cố tình giở trò, ví dụ như lúc thi tiếp sức không cẩn thận va chạm tuyển thủ lớp Một, ví dụ như lúc nhảy cao đứng ở bên cạnh thanh xà, khi người ta nhảy lấy đà, làm động tác giả để cho người ta tưởng họ sắp vấp ngã, tạo thành tâm lý khủng hoảng.
Nói chung, chiêu gì phản cảm là dùng chiêu đấy, nhưng mà nhìn qua lại như vô tình, không ảnh hưởng toàn cục, khiến cho trọng tài không thể nói gì.
Dù cho bản thân không thể thắng, cũng quyết không để cho họ thắng.
Vốn đi qua lượt đấu buổi sáng, điểm của lớp Một đã vững vàng hạng nhất, mà buổi chiều bị lớp Năm xuống tay như thế, cách biệt với hạng hai đã giảm một phần, sắp sửa bị vượt qua.
Hà Liêu Tinh lẳng lặng nghe, sau đó đi lật lịch thi đấu hội thao, trên đó có thời gian bắt đầu và người tham gia từng mục.
Ba giờ rưỡi chiều, chạy cự li dài một nghìn mét rưỡi, người tham gia có Hà Liêu Tinh lớp một, Lưu Lệ lớp Ba, Trình Huy lớp Bảy, Vương Vũ lớp Chín, còn có Ngô Khởi lớp Năm.
Người phụ trách chăm sóc Hà Liêu Tinh Khương Nham đi đến bên cạnh cậu, có lòng nhắc nhở: "Hà Liêu Tinh, lớp Năm ra tay bẩn như vậy, cậu lát nữa phải cẩn thận."
Hà Liêu Tinh nhẹ nhàng ồ lên.
Biết rõ tác phong làm việc của Hà Liêu Tinh, Bùi Túc đưa tay ấn lên lịch thi đấu: "Không cho đánh nhau."
Hà Liêu Tinh kỳ thực thật sự không phải một người tính khí hung hăng, tương phản, cậu xử sự mười phần ôn hòa, thế nhưng một khi thật sự chọc cậu, cậu thật sự cũng có thể căng lên.
Lần trước ở văn phòng trực tiếp động tay với Trần Dạ là có thể nhìn ra được.
Nếu như chờ một lát đối phương dùng chiêu bẩn, Hà Liêu Tinh không nhất định có thể nhịn được.
Thế nhưng đối phương có thể đang muốn lớp Một không nhịn được, sau đó đương nhiên sẽ bị xử lý kỷ luật, lớp Năm là dạng không còn gì để mất điển hình.
Hà Liêu Tinh biết Bùi Túc đang lo lắng cái gì, nở nụ cười với y: "Ừm, không đánh nhau."
Hà Liêu Tinh lát nữa sẽ vào trận thi chạy, mọi người dồn dập đến nhắc cậu chú ý, ngay cả Lý Tư Tư cũng đến.
Nhìn ra cô hơi xoắn xuýt và do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định bước đến: "... Hay là cậu đừng thi chạy?"
Có thể cảm nhận được quan tâm trong lời của đối phương, Hà Liêu Tinh dịu giọng nói: "Nhưng tất cả chúng ta không thể đều lui ra thành rùa rút đầu."
Lý Tư Tư cắn môi, không nói gì.
Đài phát thanh bắt đầu thông báo mục tiếp theo: "Mời các bạn tham gia một nghìn mét rưỡi nhanh chóng đến khu vực kiểm tra."
Khương Nham cầm theo đường glu-cô cùng Bùi Túc đồng thời đưa Hà Liêu Tinh đến khu kiểm tra.
Sau khi kiểm tra xong thì lên đường chạy.
Bùi Túc đứng ở ngoài đường chạy nhựa nhìn Hà Liêu Tinh.
Trên đường chạy tổng cộng có năm người, ngoài Hà Liêu Tinh, bốn người còn lại đều trông rất cường tráng, Hà Liêu Tinh liếc mắt, thấy người ở đường chạy liền kề còn đang làm khởi động nóng người cuối cùng, da dẻ gã ta đen nhẻm, cắt đầu đinh, trông như một con tinh tinh.
Bảng hiệu sau lưng người này viết hai chữ Ngô Khởi, là lớp Năm.
Trọng tài cùng nhân viên nổ súng còn đang làm công tác chuẩn bị cuối cùng.
Hà Liêu Tinh suy nghĩ một chút, đi đến bên người Ngô Khởi, nở nụ cười với gã: "Mày ở lớp Năm à?"
Nụ cười này của cậu không thể nói là không dịu dàng, cho người ta loại ảo giác dễ chịu hết sức.
Ngô Khởi bị nụ cười của cậu mê hoặc trong một chốc lát, gật đầu một cái.
Hà Liêu Tinh một tay ấn lên bả vai gã, cúi người ghé sát vào gã.
Hương hoa dễ ngửi tung bay trong không trung, Ngô Khởi theo bản năng hít một hơi, nghĩ lát nữa phải ra tay với một em người đẹp như thế, gã thoáng chốc cảm thấy hơi đáng tiếc.
Nhưng hết cách rồi, vai gã gánh trách nhiệm nặng nề, một nghìn mét rưỡi là mục quan trọng, người hạng nhất có thể giành được bảy điểm, nếu như có thể đẩy lớp Một xuống, về sau lớp Một trên cơ bản không có khả năng lội ngược dòng, chỉ có thể nằm đấy bị cười chê.
Hà Liêu Tinh, người này là đối tượng thù hận trọng điểm của lớp Năm, vừa nhấn đầu bắt An Hoài lớp họ xin lỗi, ép người ta thôi học, vừa ra tay đánh nhau với giáo viên chủ nhiệm của họ ở văn phòng, quả thật là khinh người quá đáng.
—— gã chẳng qua chỉ đang gậy ông đập lưng ông thôi.
Nghĩ đến đây, gã liền yên tâm thoải mái, cảm thấy cái thằng Hà Liêu Tinh này sao mà chướng mắt thế.
Hà Liêu Tinh đến gần gã, giọng đầy tiếng cười: "Nghe nói lớp Năm rởm lắm, tao còn không tin, nhưng mà phái hàng như mày đến đây, có thể thấy được lớp Năm thật sự chả có ai cả."
Cậu ta biết mình đang nói cái gì không?!
Đây quả thật là trần trụi khiêu khích, đồng tử Ngô Khởi co rụt lại, như là vảy ngược trên người bị chạm vào, khí ga lửa giận hừng hực không thể áp chế!
Gã vừa định mắng lại, đối phương lại nhẹ nhàng buông hắn ra, đứng về đường chạy của chính mình, tư thái thoải mái nhàn nhã, dường như vừa nãy vừa nãy chỉ mới vừa giao hữu khích lệ với bạn tốt trước cuộc thi.
Các bạn học lớp Một đứng ngoài quan sát ở đấy nhìn thấy tình cảnh này, thoáng chốc hơi mê man.
"Anh Tinh làm gì vậy nhỉ?"
"Không biết nữa, cậu ấy không đề phòng lớp Năm, làm sao còn nói chuyện với người ta? Còn cười nữa."
"Có thể là đang nghĩ, cười hù chết bọn họ?"
"..."
Theo một tiếng súng vang, năm người đứng trên đường chạy bắn ra ngoài như mũi tên rời cung!
Bất chấp tất cả, bạn học lớp Một lập tức giật cổ họng rống: "Tinh cố lên! Tinh tiến lên!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất