Chương 2: Chương 12
Ngân Hà Hệ phát hành ep mới theo thường lệ phải tiến hành một loạt các cuộc phỏng vấn lặp đi lặp lại theo quy trình có sẵn vô số lần. Khi người dẫn chương trình hỏi họ thích mùa nào hơn trong bốn mùa trong năm, Phó Tư Siêu đẩy gọng kính nói, "Mùa hè."
"Tại sao lại thích mùa hè vậy?", người dẫn chương trình tiếp tục gợi ý theo quy trình. Theo nguyên tắc mà nói thì phải là Phó Tư Siêu nói ra câu mà cậu đã học thuộc làu làu ở khách sạn tối qua "Vì mùa hè có kem, Ngân Hà Hệ bọn em đều rất thích kem, mỗi mùa hè trong tủ lạnh ở ký túc xá đều chất đầy kem.". Thuận tiện đưa mắt nhìn các thành viên trong nhóm lần nữa, còn có thể tạo nên đoàn hồn tình anh em.
Câu trả lời hoàn hảo.
Nhưng câu trả lời hoàn hảo này lại bị câu nói với âm giọng trầm thấp của Trương Gia Nguyên lúc này đang ngồi thu mình ở góc ghế sofa cắt ngang.
"Vì mùa hè thích hợp để yêu đương."
"Gì cơ?" Người dẫn chương trình nghe không rõ. Hiếm có kịch bản hay xuất hiện, ai mà biết có thể hỏi ra vài điều gì đó hay không? So với việc đưa tin thời sự cần tuân theo tính khách quan và chân thực thì với tinh thần chuyên nghiệp vô dụng này và vì thoả mãn sự tò mò của bản thân mà thúc giục cô hỏi cái gọi là "sự thật", điều quan trọng hơn là: Lỡ như, lỡ như cô có thể hỏi được một thông tin mang tính bùng nổ gì đó, với sự mạnh tay của Wajijiwa, phí bịt miệng chắc là có thể giúp cô không cần chạy tới chạy lui trong nửa năm.
Trước hiện thực sinh tồn còn không có đạo đức nghề nghiệp, huống hồ những nơi như giới giải trí.
Ai nói đạo đức, ai tuân thủ quy tắc, ai thật lòng thì người đó thua.
Bất kể bạn là minh tinh đỉnh lưu hay là người vô danh trong giới giải trí, bất kể bạn là nhân vật chính nổi tiếng trong giới điện ảnh hay là người làm công thấp cổ bé họng trong xã hội.
Cách duy nhất để sinh tồn trong giới giải trí là: Đừng tin tưởng bất cứ ai.
- ----
Câu nói "Vì mùa hè thích hợp để yêu đương" đó chỉ có đôi tai nhạy bén của Phó Tư Siêu nghe thấy, cậu đáp lại câu hỏi nghẹt thở của người dẫn chương trình bằng cái miệng khéo ăn nói trước sau như một của mình, sau đó còn nháy mắt tinh nghịch khiến cho hai má của nữ MC ửng đỏ.
"Lần sau có chuyện thì tự gánh lấy, không ai giúp em thu dọn tàn cuộc đâu." Lúc trong phòng chờ phỏng vấn chỉ còn lại hai người bọn họ, Phó Tư Siêu liền lãnh đạm ném cho Trương Gia Nguyên một câu, sắp đi còn bổ sung thêm "Muốn chết thì chết một mình, đừng kéo anh xuống nước cùng."
Trương Gia Nguyên rất muốn nói một câu cảm ơn với người anh em, nhưng kể từ sau chuyện đó cậu và Phó Tư Siêu thực sự chưa từng nói chuyện thân mật lại như trước, đến mức mà mấy từ "người anh em" trước kia nói trôi chảy nhất cũng bị mắc kẹt trong cổ họng, ngay cả hai chữ "cảm ơn" cũng đủ sức khiến cho cậu nghẹn lời, chỉ có thể ngước mắt nhìn cậu ấy cười một cách lúng túng.
"Không muốn cảm ơn thì đừng miễn cưỡng, bày khuôn mặt khó coi đó cho ai xem chứ?"
"Em được đấy Trương Gia Nguyên, hiếm thấy kỹ năng diễn xuất của em thụt lùi đến mức này. Lúc phỏng vấn lời nói có thể không cần qua não, vậy mà bây giờ ngay cả cười với anh cũng không được nữa."
Phó Tư Siêu quăng một ánh mắt khinh thường nhìn khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo qua tấm gương, sau đó xách cặp lồng giữ nhiệt trên bàn rồi đi ra ngoài đến đầu cũng không ngoảnh lại.
Trương Gia Nguyên không nhìn gương cũng biết bản thân cười giả trân cứng nhắc đến mức nào.
Nghĩ đến mùa hè cậu lại nghĩ đến người đó, nghĩ đến cái nóng thiêu đốt, nghĩ đến một vài chuyện miễn cưỡng miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo nhưng cuối cùng vẫn luôn khắc ghi trong tim, một món nợ lớn đến mức không cách nào xoá bỏ được.
Cậu đã tìm đủ mọi cách để hoàn thành việc trốn tránh đạo đức, nhưng lại không cách nào tránh được, thậm chí không thể kiềm chế mà nhớ đến những lời nói và hành động đã từng thực sự xảy ra đó, cả nhịp tim đập loạn không thể nói ra được ngụy trang bằng kỹ năng diễn xuất bậc thầy.
Nhưng có vài thứ đã sai ngay từ khi bắt đầu. Ví dụ như lúc ban đầu đã hao tâm tổn huyết tính toán đủ mọi cách để tiếp cận thật tốt. Thậm chí tính toán chính xác đến từng ánh mắt, từng cử động, từng câu nói.
Giống như thực hiện một kế hoạch nằm vùng ẩn nấp có khả năng hy sinh bất cứ lúc nào, vì vậy chắc chắn phải đảm bảo tính chuẩn xác và tỉ lệ thành công, cũng giống như hoàn thành một màn biểu diễn kịch nói với độ khó cực cao.
"Tại sao lại thích mùa hè vậy?", người dẫn chương trình tiếp tục gợi ý theo quy trình. Theo nguyên tắc mà nói thì phải là Phó Tư Siêu nói ra câu mà cậu đã học thuộc làu làu ở khách sạn tối qua "Vì mùa hè có kem, Ngân Hà Hệ bọn em đều rất thích kem, mỗi mùa hè trong tủ lạnh ở ký túc xá đều chất đầy kem.". Thuận tiện đưa mắt nhìn các thành viên trong nhóm lần nữa, còn có thể tạo nên đoàn hồn tình anh em.
Câu trả lời hoàn hảo.
Nhưng câu trả lời hoàn hảo này lại bị câu nói với âm giọng trầm thấp của Trương Gia Nguyên lúc này đang ngồi thu mình ở góc ghế sofa cắt ngang.
"Vì mùa hè thích hợp để yêu đương."
"Gì cơ?" Người dẫn chương trình nghe không rõ. Hiếm có kịch bản hay xuất hiện, ai mà biết có thể hỏi ra vài điều gì đó hay không? So với việc đưa tin thời sự cần tuân theo tính khách quan và chân thực thì với tinh thần chuyên nghiệp vô dụng này và vì thoả mãn sự tò mò của bản thân mà thúc giục cô hỏi cái gọi là "sự thật", điều quan trọng hơn là: Lỡ như, lỡ như cô có thể hỏi được một thông tin mang tính bùng nổ gì đó, với sự mạnh tay của Wajijiwa, phí bịt miệng chắc là có thể giúp cô không cần chạy tới chạy lui trong nửa năm.
Trước hiện thực sinh tồn còn không có đạo đức nghề nghiệp, huống hồ những nơi như giới giải trí.
Ai nói đạo đức, ai tuân thủ quy tắc, ai thật lòng thì người đó thua.
Bất kể bạn là minh tinh đỉnh lưu hay là người vô danh trong giới giải trí, bất kể bạn là nhân vật chính nổi tiếng trong giới điện ảnh hay là người làm công thấp cổ bé họng trong xã hội.
Cách duy nhất để sinh tồn trong giới giải trí là: Đừng tin tưởng bất cứ ai.
- ----
Câu nói "Vì mùa hè thích hợp để yêu đương" đó chỉ có đôi tai nhạy bén của Phó Tư Siêu nghe thấy, cậu đáp lại câu hỏi nghẹt thở của người dẫn chương trình bằng cái miệng khéo ăn nói trước sau như một của mình, sau đó còn nháy mắt tinh nghịch khiến cho hai má của nữ MC ửng đỏ.
"Lần sau có chuyện thì tự gánh lấy, không ai giúp em thu dọn tàn cuộc đâu." Lúc trong phòng chờ phỏng vấn chỉ còn lại hai người bọn họ, Phó Tư Siêu liền lãnh đạm ném cho Trương Gia Nguyên một câu, sắp đi còn bổ sung thêm "Muốn chết thì chết một mình, đừng kéo anh xuống nước cùng."
Trương Gia Nguyên rất muốn nói một câu cảm ơn với người anh em, nhưng kể từ sau chuyện đó cậu và Phó Tư Siêu thực sự chưa từng nói chuyện thân mật lại như trước, đến mức mà mấy từ "người anh em" trước kia nói trôi chảy nhất cũng bị mắc kẹt trong cổ họng, ngay cả hai chữ "cảm ơn" cũng đủ sức khiến cho cậu nghẹn lời, chỉ có thể ngước mắt nhìn cậu ấy cười một cách lúng túng.
"Không muốn cảm ơn thì đừng miễn cưỡng, bày khuôn mặt khó coi đó cho ai xem chứ?"
"Em được đấy Trương Gia Nguyên, hiếm thấy kỹ năng diễn xuất của em thụt lùi đến mức này. Lúc phỏng vấn lời nói có thể không cần qua não, vậy mà bây giờ ngay cả cười với anh cũng không được nữa."
Phó Tư Siêu quăng một ánh mắt khinh thường nhìn khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo qua tấm gương, sau đó xách cặp lồng giữ nhiệt trên bàn rồi đi ra ngoài đến đầu cũng không ngoảnh lại.
Trương Gia Nguyên không nhìn gương cũng biết bản thân cười giả trân cứng nhắc đến mức nào.
Nghĩ đến mùa hè cậu lại nghĩ đến người đó, nghĩ đến cái nóng thiêu đốt, nghĩ đến một vài chuyện miễn cưỡng miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo nhưng cuối cùng vẫn luôn khắc ghi trong tim, một món nợ lớn đến mức không cách nào xoá bỏ được.
Cậu đã tìm đủ mọi cách để hoàn thành việc trốn tránh đạo đức, nhưng lại không cách nào tránh được, thậm chí không thể kiềm chế mà nhớ đến những lời nói và hành động đã từng thực sự xảy ra đó, cả nhịp tim đập loạn không thể nói ra được ngụy trang bằng kỹ năng diễn xuất bậc thầy.
Nhưng có vài thứ đã sai ngay từ khi bắt đầu. Ví dụ như lúc ban đầu đã hao tâm tổn huyết tính toán đủ mọi cách để tiếp cận thật tốt. Thậm chí tính toán chính xác đến từng ánh mắt, từng cử động, từng câu nói.
Giống như thực hiện một kế hoạch nằm vùng ẩn nấp có khả năng hy sinh bất cứ lúc nào, vì vậy chắc chắn phải đảm bảo tính chuẩn xác và tỉ lệ thành công, cũng giống như hoàn thành một màn biểu diễn kịch nói với độ khó cực cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất