Chương 10: Ta vô lý ngươi cũng thích ta
Trong lúc song tu, tu vi dồi dào thuộc về Chu Tước Thần Quân không ngừng cuồn cuộn lưu chuyển trong kinh mạch hai người, lặng lẽ tu bổ vết thương thuở trước.
Sau mấy hồi **kịch liệt, Tiểu Phượng Hoàng mệt mỏi đến ngón tay cũng lười động, rúc vào lòng Nghiêm Trường Tễ chìm vào giấc ngủ say.
Nghiêm Trường Tễ vừa ôm y, vừa chải chuốt linh lực trở về trong kinh lạc*, lại cũng vừa thả lỏng tinh thần.
(*đường khí huyết vận hành trong cơ thể)
Trong chốc lát, hắn cảm nhận được một luồng năng lượng ôn hòa quen thuộc, tỉ mỉ bao lấy thần thức của hắn, sau đó trước mắt tối sầm, cả người đều bị kéo vào ảo cảnh.
Nghiêm Trường Tễ ngẩng đầu rảo bước về phía trước, không ngoài dự định thấy được một người dáng dấp y hệt hắn, đang mặc trường bào hoa lệ của thần quan, đứng chắp tay trước mặt.
"Thì ra là ngươi." Trong giọng nói của Nghiêm Trường Tễ có chút khó xử.
Vị Chu Tước Thần Quân kia biến thành một nam nhân áo trắng nho nhã ngay trước mặt Nghiêm Trường Tễ, tức giận nói: "Nếu không ngươi cho rằng ai giúp ngươi thu dọn cục diện rối rắm này? Biến mất một phát mấy trăm năm, ta không chống đỡ giúp ngươi, đã sớm loạn cả rồi. Ngươi dưỡng thương tốt rồi nhanh chóng trở lại cho ta."
Nghiêm Trường Tễ không đáp, hỏi ngược lại: "Bạch Trạch, có phải có một nhóc phượng hoàng đến tìm ngươi?"
"Phượng hoàng?" Bạch Trạch suy nghĩ một hồi, đại khái vẫn có ấn tượng, "Gặp một lần, cũng lâu rồi, cậu ta lén chạy đến Thiên giới tìm ngươi, kết quả chỉ gặp được ta... Lại là nợ phong lưu của ngươi à?"
"Nói bậy nói bạ, lại là thế nào? Ta nợ kẻ nào?" Nghiêm Trường Tễ trừng gã một cái, "Ta còn chưa hỏi tội ngươi đâu, ngươi còn dám ở đây sỉ vả ta?"
Bạch Trạch trầm mặc không nói.
Nghiêm Trường Tễ nói: "Ta đang nghĩ biện pháp trở lại, rất nhanh sẽ thành công, phượng hoàng ngốc kia là đối tượng song tu của ta. Mới gần đây ta hôn mê một thời gian, ngươi làm ra việc kia, thiếu chút nữa hỏng chuyện tốt của ta. Ngươi mà dọa nhóc đó chạy mất, ta đi chỗ nào tìm đối tượng song tu tốt như vậy chứ?"
Bạch Trạch nhướn mày: "Song tu?"
"Không thì sao? Ta bị sét đánh suýt chết, ngươi nghĩ tại sao ta hồi phục đến vậy?"
Bạch Trạch yên lặng hồi lâu, hướng về phía Nghiêm Trường Tễ bấm ngón tay tính toán một phen.
Nghiêm Trường Tễ không hài lòng: "Cả ngày chỉ biết thần thần quỷ quỷ, lại muốn giở trò gì nữa hả?"
"Hừ." Bạch Trạch cười lạnh một tiếng, "Ngươi coi người ta làm đối tượng song tu, nhưng chưa chắc cậu ta đã nghĩ như vậy."
Nghiêm Trường Tễ chợt nhớ Tiểu Phượng Hoàng lọt vào bể tình dằn mình gọi tiếng "Phu quân", bỗng dưng có chút chột dạ, ngoài miệng vẫn cứng rắn: "Liên quan gì tới ta? Ngay cả ta là ai cậu ta cũng không biết."
"Thế mà ta lại tính ra Hồng Loan Tinh* sắp động trên đầu ngươi... Thật ra ngươi căn bản chẳng phải độ thiên kiếp gì mà chính là tình kiếp ấy nhỉ, Lăng Quang?"
(*Sao Hồng Loan động mang nghĩa sắp kết hôn; "loan" ở đây có nghĩa là một loài phượng hoàng, cũng có nguồn nói là chim phượng cái)
"Nói bậy nói bạ." Nghiêm Trường Tễ nâng tay đánh rớt bàn tính linh lực trên tay Bạch Trạch, "Này, Bạch Trạch, mấy trăm năm không gặp, ta phát hiện ngươi vẫn như thường lệ là kẻ khiến người ta gai mắt."
Bạch Trạch bị hắn đối đãi vô lễ như vậy cũng không tức giận, một bộ dáng vẻ tốt tính vô cùng, nói: "Dưỡng thương cho tốt rồi trở lại, ta không chống đỡ lâu quá được, có lẽ rất nhanh sẽ có người phát hiện ngươi không có mặt. Thiên giới gần đây không yên ổn, phải hành sự cẩn thận."
Nghiêm Trường Tễ thu hồi biểu tình đùa giưỡn, gật đầu: "Được, ta tự biết chừng mực."
Ngày hôm sau Tiểu Phượng Hoàng tự mình tỉnh lại, thân mình thoải mái, hiển nhiên đã tẩy rửa qua.
Nhưng y nhìn xung quanh một vòng, giống như ngày trước, trong căn phòng trống trơn không có lấy nửa cái bóng quỷ, ngay cả chăn nệm bên người cũng lạnh lẽo, kẻ bên gối rõ ràng đã rời đi từ lâu.
Tiểu Phượng Hoàng: "..."
Tại sao lại như vậy? Tiểu Phượng Hoàng tủi thân muốn khóc, nhưng cảm thấy quá mất mặt, gắng gượng đem nước mắt nuốt vào tim, kìm nén đến đỏ bừng khuôn mặt.
Thích y cái gì, rõ ràng là gạt người! Thế nhưng y lại ngu xuẩn tin tưởng hết lần này tới lần khác.
Trong lúc Tiểu Phượng Hoàng quyết định chẳng quan tâm Nghiêm Trường Tễ nữa, giọng nói trầm thấp quen thuộc bỗng nhiên truyền đến bên tai.
"Đây là làm sao, Phi Phi?"
"Hm?" Tiểu Phượng Hoàng nghe được âm thanh, ngẩng đầu, nước mắt lã chã nhìn Nghiêm Trường Tễ, bật thốt: "Không phải ngươi rời đi rồi sao, quay về làm gì nữa!"
"Chà, giận rồi?" Nghiêm Trường Tễ cười tiến lên đem Tiểu Phượng Hoàng không được tự nhiên làm mình làm mẩy kéo vào lồng ngực, đối phương giãy giụa mấy cái, lại tránh không thoát, chỉ có thể mặc cho hắn ôm.
Tiểu Phượng Hoàng phẫn nộ, ngoẹo đầu qua một bên, không quan tâm hắn.
Dáng vẻ giận dỗi của y trong mắt Nghiêm Trường Tễ xem ra, không khác con nít là bao, buồn cười giải thích: "Ta mới chỉ đi ra ngoài tản mát một chút, ngươi đã cho là ta rời đi sao?"
Tiểu Phượng Hoàng nghe hắn nói vậy, càng thêm tức giận, né người dùng sức thoát ra: "Vậy ngươi đi đi!"
Nghiêm Trường Tễ có chút khó hiểu: "Sao vậy, Phi Phi?"
Cũng may Tiểu Phượng Hoàng không phải người chịu được bức bối, lòng nghĩ gì miệng liền nói ra cái nấy: "Sao vậy cái gì, dù sao cũng chẳng lần đầu ngươi như thế! Ngươi muốn đi thì đi luôn đi!"
Nghiêm Trường Tễ lúc này mới hiểu, hắn đã quên mất chuyện hắn nhập định lần trước, cười khanh khách: "Xin lỗi Phi Phi mà."
"Ta chẳng cần ngươi xin lỗi!" Tiểu Phượng Hoàng uất ức muốn chết, đỏ bừng mắt trừng to: "Luôn miệng nói thích ta, ta thấy ngươi chỉ đang lừa dối ra mà thôi..."
Nghiêm Trường Tễ có miệng khó nói, không biết phải giải thích cho đối phương chuyện nhập định chữa thương thế nào, bỗng nhiên nảy sinh một kế: "Ta thật sự không cố ý, Phi Phi. Hôm qua không phải ngươi kể với ta, gặp phải một kẻ mang dáng dấp giống hệt ta trên Thiên giới hay sao?"
Tiểu Phượng Hoàng lập tức thu hồi sầu muộn, gật đầu một cái: "Đúng vậy."
Lại bừng tỉnh hiểu ra: "Ngươi vừa trở về Thiên giới sao?"
"Phải." Nghiêm Trường Tễ nửa thật nửa giả giải thích: "Đằng Xà làm loạn đã lâu, ta theo dõi gã một thời gian rất dài, lần trước ở phương Đông cũng là bất đắc dĩ mới phải rời đi trước. Hôm qua nghe ngươi nói trên Thiên giới có một kẻ giống ta, ta liền đi dò xét một phen. Bởi vì không có ý đi lâu, cho nên mới không để lại lời nhắn cho ngươi. Tha thứ cho ta được không, Phi Phi? Nhé?"
Cái này đích xác là chuyện hệ trọng. Tiểu Phượng Hoàng chần chừ chốc lát, rốt cuộc cũng bảo: "Vậy, vậy cũng được, ta tha thứ cho ngươi lần này, lần sau nếu ngươi còn rời đi không nói tiếng nào, ta sẽ không tha thứ cho ngươi nữa."
Nghiêm Trường Tễ biết nghe lẽ phải gật đầu một cái, lần nữa ôm lấy Tiểu Phượng Hoàng, thân mật ghé sát tai y: "Đều nghe Phi Phi hết."
Hơi thở ấm áp phun bên lỗ tai nhạy cảm của Tiểu Phượng Hoàng, nơi đó hồng lên trong nháy mắt, y như con thỏ nhỏ giật mình cuộn tròn trong lòng Nghiêm Trường Tễ, hỏi: "Vậy ngươi có phát hiện được gì không?"
"Không có gì đáng ngại, đã điều tra xong. Ta rời khỏi Thiên cung quá lâu, bằng hữu của ta liền biến thành bộ dáng của ta chủ trì đại cục. Tên đó không nhận ra ngươi, cũng là lo lắng có kẻ khác phát hiện sơ hở, mới phải ra hạ sách đuổi ngươi đi. Thật sự xin lỗi, Phi Phi, đã để ngươi phải chịu uất ức."
"Ừm..." Tiểu Phượng Hoàng mềm nhũn đáp một tiếng, miễn cưỡng đón nhận lời giải thích của Nghiêm Trường Tễ, nhỏ tiếng lầm bầm: "Nếu như chúng ta kết thành đạo lữ sớm hơn chút, liền sẽ không phát sinh chuyện như vậy rồi..."
Mặc dù thanh âm y nói ra rất nhỏ, nhưng Nghiêm Trường Tễ vẫn nghe được.
Tiểu Phượng Hoàng nói xong trầm mặc hồi lâu, giống như đang đọi Nghiêm Trường Tễ trả lời, nhưng đối phương lại tỏ vẻ không nghe thấy, chuyển đề tài: "Phi Phi, ta phát hiện một chiếc vòng bện nhỏ đội đầu ở bên ngoài, ngươi làm cả thứ này sao?"
"..." Tiểu Phượng Hoàng cho rằng Nghiêm Trường Tễ không nghe được lời y, lòng có chút mất mát, nhưng vẫn tiếp lời hắn, nói: "Ừ, ta làm cho Tiểu Hồng. Ngươi biết Tiểu Hồng không, Trường Tễ huynh? Chính là bé chim phượng ta nhặt được, lần trước khi gặp phải Đằng Xà, nó cũng bị thương rất nặng, vẫn chưa tỉnh lại, lát nữa ta phải đi xem nó một chút xem sao."
Vòng đội đầu được bện từ cỏ non trên núi Nam Ngu, đường kính cùng lắm chỉ hơn một tấc chút, cầm trong tay nom xinh xẻo vô cùng. Phiến lá nhỏ vàng gắn quanh dây leo xanh biếc, dưới ánh mặt trời trông đặc biệt rạng rỡ.
"Nếu là của ngươi làm, vậy ta liền giữ lấy."
Tiểu Phượng Hoàng ngây người: "Chao ôi, người thế nào mà cướp cả đồ của con nít? Nếu muốn, ta lại bện thêm cho ngươi một cái là được mà." Nghiêm Trường Tễ vung tay, trực tiếp thu vòng bện vào trong ngọc Tu Di, vô lại nói: "Không được, nhất định phải là cái này."
Tiểu Phượng Hoàng vừa bực mình vừa buồn cười: "Người cái người này thật là!"
"Là làm sao?"
"Thật là, thật là vô lý!"
Nghiêm Trường Tễ ha ha cười to, ôm lấy cổ Tiểu Phượng Hoàng, bá đạo hôn lên: "Vô lý mà ngươi cũng thích đó nha..."
Sau mấy hồi **kịch liệt, Tiểu Phượng Hoàng mệt mỏi đến ngón tay cũng lười động, rúc vào lòng Nghiêm Trường Tễ chìm vào giấc ngủ say.
Nghiêm Trường Tễ vừa ôm y, vừa chải chuốt linh lực trở về trong kinh lạc*, lại cũng vừa thả lỏng tinh thần.
(*đường khí huyết vận hành trong cơ thể)
Trong chốc lát, hắn cảm nhận được một luồng năng lượng ôn hòa quen thuộc, tỉ mỉ bao lấy thần thức của hắn, sau đó trước mắt tối sầm, cả người đều bị kéo vào ảo cảnh.
Nghiêm Trường Tễ ngẩng đầu rảo bước về phía trước, không ngoài dự định thấy được một người dáng dấp y hệt hắn, đang mặc trường bào hoa lệ của thần quan, đứng chắp tay trước mặt.
"Thì ra là ngươi." Trong giọng nói của Nghiêm Trường Tễ có chút khó xử.
Vị Chu Tước Thần Quân kia biến thành một nam nhân áo trắng nho nhã ngay trước mặt Nghiêm Trường Tễ, tức giận nói: "Nếu không ngươi cho rằng ai giúp ngươi thu dọn cục diện rối rắm này? Biến mất một phát mấy trăm năm, ta không chống đỡ giúp ngươi, đã sớm loạn cả rồi. Ngươi dưỡng thương tốt rồi nhanh chóng trở lại cho ta."
Nghiêm Trường Tễ không đáp, hỏi ngược lại: "Bạch Trạch, có phải có một nhóc phượng hoàng đến tìm ngươi?"
"Phượng hoàng?" Bạch Trạch suy nghĩ một hồi, đại khái vẫn có ấn tượng, "Gặp một lần, cũng lâu rồi, cậu ta lén chạy đến Thiên giới tìm ngươi, kết quả chỉ gặp được ta... Lại là nợ phong lưu của ngươi à?"
"Nói bậy nói bạ, lại là thế nào? Ta nợ kẻ nào?" Nghiêm Trường Tễ trừng gã một cái, "Ta còn chưa hỏi tội ngươi đâu, ngươi còn dám ở đây sỉ vả ta?"
Bạch Trạch trầm mặc không nói.
Nghiêm Trường Tễ nói: "Ta đang nghĩ biện pháp trở lại, rất nhanh sẽ thành công, phượng hoàng ngốc kia là đối tượng song tu của ta. Mới gần đây ta hôn mê một thời gian, ngươi làm ra việc kia, thiếu chút nữa hỏng chuyện tốt của ta. Ngươi mà dọa nhóc đó chạy mất, ta đi chỗ nào tìm đối tượng song tu tốt như vậy chứ?"
Bạch Trạch nhướn mày: "Song tu?"
"Không thì sao? Ta bị sét đánh suýt chết, ngươi nghĩ tại sao ta hồi phục đến vậy?"
Bạch Trạch yên lặng hồi lâu, hướng về phía Nghiêm Trường Tễ bấm ngón tay tính toán một phen.
Nghiêm Trường Tễ không hài lòng: "Cả ngày chỉ biết thần thần quỷ quỷ, lại muốn giở trò gì nữa hả?"
"Hừ." Bạch Trạch cười lạnh một tiếng, "Ngươi coi người ta làm đối tượng song tu, nhưng chưa chắc cậu ta đã nghĩ như vậy."
Nghiêm Trường Tễ chợt nhớ Tiểu Phượng Hoàng lọt vào bể tình dằn mình gọi tiếng "Phu quân", bỗng dưng có chút chột dạ, ngoài miệng vẫn cứng rắn: "Liên quan gì tới ta? Ngay cả ta là ai cậu ta cũng không biết."
"Thế mà ta lại tính ra Hồng Loan Tinh* sắp động trên đầu ngươi... Thật ra ngươi căn bản chẳng phải độ thiên kiếp gì mà chính là tình kiếp ấy nhỉ, Lăng Quang?"
(*Sao Hồng Loan động mang nghĩa sắp kết hôn; "loan" ở đây có nghĩa là một loài phượng hoàng, cũng có nguồn nói là chim phượng cái)
"Nói bậy nói bạ." Nghiêm Trường Tễ nâng tay đánh rớt bàn tính linh lực trên tay Bạch Trạch, "Này, Bạch Trạch, mấy trăm năm không gặp, ta phát hiện ngươi vẫn như thường lệ là kẻ khiến người ta gai mắt."
Bạch Trạch bị hắn đối đãi vô lễ như vậy cũng không tức giận, một bộ dáng vẻ tốt tính vô cùng, nói: "Dưỡng thương cho tốt rồi trở lại, ta không chống đỡ lâu quá được, có lẽ rất nhanh sẽ có người phát hiện ngươi không có mặt. Thiên giới gần đây không yên ổn, phải hành sự cẩn thận."
Nghiêm Trường Tễ thu hồi biểu tình đùa giưỡn, gật đầu: "Được, ta tự biết chừng mực."
Ngày hôm sau Tiểu Phượng Hoàng tự mình tỉnh lại, thân mình thoải mái, hiển nhiên đã tẩy rửa qua.
Nhưng y nhìn xung quanh một vòng, giống như ngày trước, trong căn phòng trống trơn không có lấy nửa cái bóng quỷ, ngay cả chăn nệm bên người cũng lạnh lẽo, kẻ bên gối rõ ràng đã rời đi từ lâu.
Tiểu Phượng Hoàng: "..."
Tại sao lại như vậy? Tiểu Phượng Hoàng tủi thân muốn khóc, nhưng cảm thấy quá mất mặt, gắng gượng đem nước mắt nuốt vào tim, kìm nén đến đỏ bừng khuôn mặt.
Thích y cái gì, rõ ràng là gạt người! Thế nhưng y lại ngu xuẩn tin tưởng hết lần này tới lần khác.
Trong lúc Tiểu Phượng Hoàng quyết định chẳng quan tâm Nghiêm Trường Tễ nữa, giọng nói trầm thấp quen thuộc bỗng nhiên truyền đến bên tai.
"Đây là làm sao, Phi Phi?"
"Hm?" Tiểu Phượng Hoàng nghe được âm thanh, ngẩng đầu, nước mắt lã chã nhìn Nghiêm Trường Tễ, bật thốt: "Không phải ngươi rời đi rồi sao, quay về làm gì nữa!"
"Chà, giận rồi?" Nghiêm Trường Tễ cười tiến lên đem Tiểu Phượng Hoàng không được tự nhiên làm mình làm mẩy kéo vào lồng ngực, đối phương giãy giụa mấy cái, lại tránh không thoát, chỉ có thể mặc cho hắn ôm.
Tiểu Phượng Hoàng phẫn nộ, ngoẹo đầu qua một bên, không quan tâm hắn.
Dáng vẻ giận dỗi của y trong mắt Nghiêm Trường Tễ xem ra, không khác con nít là bao, buồn cười giải thích: "Ta mới chỉ đi ra ngoài tản mát một chút, ngươi đã cho là ta rời đi sao?"
Tiểu Phượng Hoàng nghe hắn nói vậy, càng thêm tức giận, né người dùng sức thoát ra: "Vậy ngươi đi đi!"
Nghiêm Trường Tễ có chút khó hiểu: "Sao vậy, Phi Phi?"
Cũng may Tiểu Phượng Hoàng không phải người chịu được bức bối, lòng nghĩ gì miệng liền nói ra cái nấy: "Sao vậy cái gì, dù sao cũng chẳng lần đầu ngươi như thế! Ngươi muốn đi thì đi luôn đi!"
Nghiêm Trường Tễ lúc này mới hiểu, hắn đã quên mất chuyện hắn nhập định lần trước, cười khanh khách: "Xin lỗi Phi Phi mà."
"Ta chẳng cần ngươi xin lỗi!" Tiểu Phượng Hoàng uất ức muốn chết, đỏ bừng mắt trừng to: "Luôn miệng nói thích ta, ta thấy ngươi chỉ đang lừa dối ra mà thôi..."
Nghiêm Trường Tễ có miệng khó nói, không biết phải giải thích cho đối phương chuyện nhập định chữa thương thế nào, bỗng nhiên nảy sinh một kế: "Ta thật sự không cố ý, Phi Phi. Hôm qua không phải ngươi kể với ta, gặp phải một kẻ mang dáng dấp giống hệt ta trên Thiên giới hay sao?"
Tiểu Phượng Hoàng lập tức thu hồi sầu muộn, gật đầu một cái: "Đúng vậy."
Lại bừng tỉnh hiểu ra: "Ngươi vừa trở về Thiên giới sao?"
"Phải." Nghiêm Trường Tễ nửa thật nửa giả giải thích: "Đằng Xà làm loạn đã lâu, ta theo dõi gã một thời gian rất dài, lần trước ở phương Đông cũng là bất đắc dĩ mới phải rời đi trước. Hôm qua nghe ngươi nói trên Thiên giới có một kẻ giống ta, ta liền đi dò xét một phen. Bởi vì không có ý đi lâu, cho nên mới không để lại lời nhắn cho ngươi. Tha thứ cho ta được không, Phi Phi? Nhé?"
Cái này đích xác là chuyện hệ trọng. Tiểu Phượng Hoàng chần chừ chốc lát, rốt cuộc cũng bảo: "Vậy, vậy cũng được, ta tha thứ cho ngươi lần này, lần sau nếu ngươi còn rời đi không nói tiếng nào, ta sẽ không tha thứ cho ngươi nữa."
Nghiêm Trường Tễ biết nghe lẽ phải gật đầu một cái, lần nữa ôm lấy Tiểu Phượng Hoàng, thân mật ghé sát tai y: "Đều nghe Phi Phi hết."
Hơi thở ấm áp phun bên lỗ tai nhạy cảm của Tiểu Phượng Hoàng, nơi đó hồng lên trong nháy mắt, y như con thỏ nhỏ giật mình cuộn tròn trong lòng Nghiêm Trường Tễ, hỏi: "Vậy ngươi có phát hiện được gì không?"
"Không có gì đáng ngại, đã điều tra xong. Ta rời khỏi Thiên cung quá lâu, bằng hữu của ta liền biến thành bộ dáng của ta chủ trì đại cục. Tên đó không nhận ra ngươi, cũng là lo lắng có kẻ khác phát hiện sơ hở, mới phải ra hạ sách đuổi ngươi đi. Thật sự xin lỗi, Phi Phi, đã để ngươi phải chịu uất ức."
"Ừm..." Tiểu Phượng Hoàng mềm nhũn đáp một tiếng, miễn cưỡng đón nhận lời giải thích của Nghiêm Trường Tễ, nhỏ tiếng lầm bầm: "Nếu như chúng ta kết thành đạo lữ sớm hơn chút, liền sẽ không phát sinh chuyện như vậy rồi..."
Mặc dù thanh âm y nói ra rất nhỏ, nhưng Nghiêm Trường Tễ vẫn nghe được.
Tiểu Phượng Hoàng nói xong trầm mặc hồi lâu, giống như đang đọi Nghiêm Trường Tễ trả lời, nhưng đối phương lại tỏ vẻ không nghe thấy, chuyển đề tài: "Phi Phi, ta phát hiện một chiếc vòng bện nhỏ đội đầu ở bên ngoài, ngươi làm cả thứ này sao?"
"..." Tiểu Phượng Hoàng cho rằng Nghiêm Trường Tễ không nghe được lời y, lòng có chút mất mát, nhưng vẫn tiếp lời hắn, nói: "Ừ, ta làm cho Tiểu Hồng. Ngươi biết Tiểu Hồng không, Trường Tễ huynh? Chính là bé chim phượng ta nhặt được, lần trước khi gặp phải Đằng Xà, nó cũng bị thương rất nặng, vẫn chưa tỉnh lại, lát nữa ta phải đi xem nó một chút xem sao."
Vòng đội đầu được bện từ cỏ non trên núi Nam Ngu, đường kính cùng lắm chỉ hơn một tấc chút, cầm trong tay nom xinh xẻo vô cùng. Phiến lá nhỏ vàng gắn quanh dây leo xanh biếc, dưới ánh mặt trời trông đặc biệt rạng rỡ.
"Nếu là của ngươi làm, vậy ta liền giữ lấy."
Tiểu Phượng Hoàng ngây người: "Chao ôi, người thế nào mà cướp cả đồ của con nít? Nếu muốn, ta lại bện thêm cho ngươi một cái là được mà." Nghiêm Trường Tễ vung tay, trực tiếp thu vòng bện vào trong ngọc Tu Di, vô lại nói: "Không được, nhất định phải là cái này."
Tiểu Phượng Hoàng vừa bực mình vừa buồn cười: "Người cái người này thật là!"
"Là làm sao?"
"Thật là, thật là vô lý!"
Nghiêm Trường Tễ ha ha cười to, ôm lấy cổ Tiểu Phượng Hoàng, bá đạo hôn lên: "Vô lý mà ngươi cũng thích đó nha..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất