Chương 6: Sự xuất hiện của cậu trong giấc mơ khiến tôi không còn sợ ngủ nữa 3
Từ khi có Tích Diệp làm bạn, tôi cảm thấy cuộc sống mình cũng tươi sáng hẳn lên.
Tôi không còn mỗi ngày đều phải nghĩ cách đối phó với cuộc sống chán nản ở nhà, không cần phải vì cô gái mình thích có bạn trai mà quá mức buồn bã, cũng không cần phải đau khổ vì không có bạn bè cùng nhau về nhà, cùng nhau tâm sự…… Càng không cần bởi vì thành tích thụt lùi hoặc điểm thi không tốt mà cảm thấy thế giới này sắp hủy diệt nữa.
Thậm chí tôi còn cảm thấy, tôi thích những lúc tôi suy sụp.
Bởi vì khi đó, Tích Diệp luôn ở bên cạnh tôi, dịu dàng với tôi.
Anh sẽ cùng tôi nghĩ cách giải quyết vấn đề, bắt tôi lấy ra một mảnh giấy liệt kê ra một kế hoạch từng chút một, sau lại đốc thúc tôi từng bước từng bước mà hoàn thành chúng;
Những khi tôi cùng cậu ấy học, tôi thường bị buồn ngủ đến mức chỉ muốn ngất, lúc tỉnh lại vẫn thấy cậu ấy đang cặm cụi làm bài. Mà trên tập bài của tôi đã có thêm ghi chú vô cùng tỉ mỉ mà cậu để lại, nét chữ cực kì tinh tế. Tôi xúc động đến nỗi hận không thể ôm cậu ấy thật chặt, mà cậu chỉ luôn mỉm cười bất đắc dĩ: Cậu quả thực là thần ngủ! Còn không nhìn kĩ chỗ ghi chú này đi, bằng không kì thi tới tôi sẽ vượt qua cậu đó;
Cậu thường cùng tôi bắt xe về nhà, cậu ấy không thích ngồi, lúc nào cũng đứng trước mặt tôi, cúi đầu kể cho tôi mấy câu chuyện cổ quái thời xưa;
Cậu còn cùng tôi đối mặt với người mẹ kế cay độc khó ưa của tôi, những khi tôi sắp nổi nóng sẽ nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, bảo tôi phải nhẫn nại;
Cậu còn sẽ thường xuyên đi dạo với tôi, thậm chí là dưới bầu trời đêm buổi tối. Chúng tôi cùng nhau ngắm nhìn lá cây ngô đồng màu vàng, ngắm nhìn hàng vạn cửa sổ ban đêm sáng lấp lánh, nói về giấc mộng của cả hai…….
Tôi nói với cậu, tuy rằng hiện tại nhà tôi không có tiền, nhưng sau này tôi muốn ra nước ngoài.
Tôi muốn đến Châu Âu xinh đẹp, đến Tây Ban Nha ngắm nhìn những công trình kiến trúc đẹp như thần thoại cổ tích của Gaudi*, đến Anh Quốc ngập tràn hơi thở cổ điển của quý tộc, đến thành phố Viên lắng nghe âm nhạc cổ điển lãng mạn, đến Jerusalem để chìm đắm trong xúc cảm tang thương của dòng lịch sử. Tôi còn muốn làm một nhà văn nghiệp dư, tìm kiếm được thật nhiều thật nhiều cảm hứng ở những nơi đó, rồi ngồi trong nhà chau chuốt lại những cảm xúc ấy thật tỉ mỉ, sau đó xâu chuỗi chúng lại, viết ra những tác phẩm làm bao người khó quên……
*Antonio Gaudí – là một kiến trúc sư Tây Ban Nha, người xứ Catalan. Ông là một kiến trúc sư theo phong cách Tân nghệ thuật của trong dòng kiến trúc Hậu Hiện đại, nổi tiếng bởi những thiết kế độc đáo theo phong cách cá nhân.
Cậu ấy nghe xong giấc mộng của tôi, hai mắt cũng sáng lên.
Cậu ấy nói, mình cũng thích Châu Âu, cũng muốn đi du lịch Châu Âu từ rất lâu rồi.
Tôi lập tức kích động vô cùng mà choàng lấy bờ vai cậu: “Vậy sau này chúng ta cùng nhau đi thôi?”
Cậu mỉm cười: “Không phải cậu nói cậu không có tiền sao?”
“Không có tiền có thể kiếm mà! Sau này thi đại học xong, học một chuyên ngành thật xịn, lại tìm một công việc thật tốt để làm….. Không cần chờ mấy năm, hẳn là có thể thực hiện rồi? Với cả, nếu là hai người bọn mình cùng nhau kiếm, vậy thì càng dễ dàng hơn nha!”
“Kiếm như thế nào?”
“Ví dụ như, chúng ta hợp tác cùng mở một công ty! Ha ha, tôi là ông chủ, vậy cậu sẽ là thư kí đắc lực của tôi.”
Mặt cậu ấy lập tức đen ngòm: “Làm gì có thư kí nào là nam….”
Tôi cười đến ngã trước ngửa sau.
Cậu ấy lại không cười nữa, trong ánh mắt có chút phức tạp: “Trong tiểu thuyết của cậu, sẽ có tôi sao?”
Tôi lay lay người cậu, cười: “Đương nhiên sẽ có cậu rồi! Với cả nếu cậu đi tìm linh cảm với tôi, tôi tin chắc bên trong mỗi một tác phẩm đều sẽ có cậu! Ha ha, nếu tôi mà nổi tiếng, thì tên của cậu cũng sẽ nổi danh đó!”
Những đốm sáng vàng nhạt từng chút một tản ra trong đêm tối nhá nhem.
Trên những ngọn cỏ nhỏ dài, những điểm sáng lung linh lấp lánh, là những con đom đóm xinh đẹp.
Thỉnh thoảng có mấy người đi ngang qua chỗ chúng tôi, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt quái dị, còn không ngừng thì thầm khe khẽ, tựa như vừa gặp phải côn trùng gây hại vậy. Nhưng tôi không quan tâm, mà tôi tin Tích Diệp cũng sẽ không quan tâm.
Bởi vì, trong gió đêm man mác, cậu vươn tay, yên lặng ôm lấy tôi.
Bắt đầu từ đêm đó, ngoại trừ trong sổ ghi chú của tôi, ngay cả trong mơ tôi cũng phải chịu khổ.
Bởi vì tôi bắt đầu mơ thấy cậu ấy, một lần lại một lần, càng ngày lại càng nhiều hơn…….
Đến tận về sau, dường như đêm nào cậu cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Nhưng tôi rất vui.
Bởi vì được gặp cậu trong mơ, đã khiến tôi không hề thấy sợ hãi giấc ngủ nữa.
Tôi không còn mỗi ngày đều phải nghĩ cách đối phó với cuộc sống chán nản ở nhà, không cần phải vì cô gái mình thích có bạn trai mà quá mức buồn bã, cũng không cần phải đau khổ vì không có bạn bè cùng nhau về nhà, cùng nhau tâm sự…… Càng không cần bởi vì thành tích thụt lùi hoặc điểm thi không tốt mà cảm thấy thế giới này sắp hủy diệt nữa.
Thậm chí tôi còn cảm thấy, tôi thích những lúc tôi suy sụp.
Bởi vì khi đó, Tích Diệp luôn ở bên cạnh tôi, dịu dàng với tôi.
Anh sẽ cùng tôi nghĩ cách giải quyết vấn đề, bắt tôi lấy ra một mảnh giấy liệt kê ra một kế hoạch từng chút một, sau lại đốc thúc tôi từng bước từng bước mà hoàn thành chúng;
Những khi tôi cùng cậu ấy học, tôi thường bị buồn ngủ đến mức chỉ muốn ngất, lúc tỉnh lại vẫn thấy cậu ấy đang cặm cụi làm bài. Mà trên tập bài của tôi đã có thêm ghi chú vô cùng tỉ mỉ mà cậu để lại, nét chữ cực kì tinh tế. Tôi xúc động đến nỗi hận không thể ôm cậu ấy thật chặt, mà cậu chỉ luôn mỉm cười bất đắc dĩ: Cậu quả thực là thần ngủ! Còn không nhìn kĩ chỗ ghi chú này đi, bằng không kì thi tới tôi sẽ vượt qua cậu đó;
Cậu thường cùng tôi bắt xe về nhà, cậu ấy không thích ngồi, lúc nào cũng đứng trước mặt tôi, cúi đầu kể cho tôi mấy câu chuyện cổ quái thời xưa;
Cậu còn cùng tôi đối mặt với người mẹ kế cay độc khó ưa của tôi, những khi tôi sắp nổi nóng sẽ nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, bảo tôi phải nhẫn nại;
Cậu còn sẽ thường xuyên đi dạo với tôi, thậm chí là dưới bầu trời đêm buổi tối. Chúng tôi cùng nhau ngắm nhìn lá cây ngô đồng màu vàng, ngắm nhìn hàng vạn cửa sổ ban đêm sáng lấp lánh, nói về giấc mộng của cả hai…….
Tôi nói với cậu, tuy rằng hiện tại nhà tôi không có tiền, nhưng sau này tôi muốn ra nước ngoài.
Tôi muốn đến Châu Âu xinh đẹp, đến Tây Ban Nha ngắm nhìn những công trình kiến trúc đẹp như thần thoại cổ tích của Gaudi*, đến Anh Quốc ngập tràn hơi thở cổ điển của quý tộc, đến thành phố Viên lắng nghe âm nhạc cổ điển lãng mạn, đến Jerusalem để chìm đắm trong xúc cảm tang thương của dòng lịch sử. Tôi còn muốn làm một nhà văn nghiệp dư, tìm kiếm được thật nhiều thật nhiều cảm hứng ở những nơi đó, rồi ngồi trong nhà chau chuốt lại những cảm xúc ấy thật tỉ mỉ, sau đó xâu chuỗi chúng lại, viết ra những tác phẩm làm bao người khó quên……
*Antonio Gaudí – là một kiến trúc sư Tây Ban Nha, người xứ Catalan. Ông là một kiến trúc sư theo phong cách Tân nghệ thuật của trong dòng kiến trúc Hậu Hiện đại, nổi tiếng bởi những thiết kế độc đáo theo phong cách cá nhân.
Cậu ấy nghe xong giấc mộng của tôi, hai mắt cũng sáng lên.
Cậu ấy nói, mình cũng thích Châu Âu, cũng muốn đi du lịch Châu Âu từ rất lâu rồi.
Tôi lập tức kích động vô cùng mà choàng lấy bờ vai cậu: “Vậy sau này chúng ta cùng nhau đi thôi?”
Cậu mỉm cười: “Không phải cậu nói cậu không có tiền sao?”
“Không có tiền có thể kiếm mà! Sau này thi đại học xong, học một chuyên ngành thật xịn, lại tìm một công việc thật tốt để làm….. Không cần chờ mấy năm, hẳn là có thể thực hiện rồi? Với cả, nếu là hai người bọn mình cùng nhau kiếm, vậy thì càng dễ dàng hơn nha!”
“Kiếm như thế nào?”
“Ví dụ như, chúng ta hợp tác cùng mở một công ty! Ha ha, tôi là ông chủ, vậy cậu sẽ là thư kí đắc lực của tôi.”
Mặt cậu ấy lập tức đen ngòm: “Làm gì có thư kí nào là nam….”
Tôi cười đến ngã trước ngửa sau.
Cậu ấy lại không cười nữa, trong ánh mắt có chút phức tạp: “Trong tiểu thuyết của cậu, sẽ có tôi sao?”
Tôi lay lay người cậu, cười: “Đương nhiên sẽ có cậu rồi! Với cả nếu cậu đi tìm linh cảm với tôi, tôi tin chắc bên trong mỗi một tác phẩm đều sẽ có cậu! Ha ha, nếu tôi mà nổi tiếng, thì tên của cậu cũng sẽ nổi danh đó!”
Những đốm sáng vàng nhạt từng chút một tản ra trong đêm tối nhá nhem.
Trên những ngọn cỏ nhỏ dài, những điểm sáng lung linh lấp lánh, là những con đom đóm xinh đẹp.
Thỉnh thoảng có mấy người đi ngang qua chỗ chúng tôi, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt quái dị, còn không ngừng thì thầm khe khẽ, tựa như vừa gặp phải côn trùng gây hại vậy. Nhưng tôi không quan tâm, mà tôi tin Tích Diệp cũng sẽ không quan tâm.
Bởi vì, trong gió đêm man mác, cậu vươn tay, yên lặng ôm lấy tôi.
Bắt đầu từ đêm đó, ngoại trừ trong sổ ghi chú của tôi, ngay cả trong mơ tôi cũng phải chịu khổ.
Bởi vì tôi bắt đầu mơ thấy cậu ấy, một lần lại một lần, càng ngày lại càng nhiều hơn…….
Đến tận về sau, dường như đêm nào cậu cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Nhưng tôi rất vui.
Bởi vì được gặp cậu trong mơ, đã khiến tôi không hề thấy sợ hãi giấc ngủ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất