Chương 7: Tôi muốn nhìn thấy cậu, rất muốn, rất muốn 1
Tôi bắt đầu váng đầu trở lại, nôn mửa, những lúc đáng sợ nhất còn cảm giác như sắp nôn cả mật ra.
Mẹ tôi lo lắng muốn chết, bà mang tôi đưa vào viện, đến khi vị bác sĩ già kia tiêm cho tôi gì đó, dạ dày tôi mới ngừng co rút.
Ông hỏi tôi: “Cậu có uống thuốc dạ dày đúng giờ không?”
Tôi suy nghĩ trong chốc lát, sau đó thành thật mà lắc đầu.
“Vì sao lại không uống đúng giờ?”
“…..Cháu bận quá…. quên mất.”
Ông thở dài một hơi, đi ra ngoài, ở bên ngoài tấm mành nhỏ giọng thảo luận gì đó với mẹ tôi.
Lúc này, tôi đột nhiên rất muốn thấy Tích Diệp.
Quả nhiên tôi lại gặp được cậu ấy. Cậu đầy đầu là mồ hôi, tóc mai đều dính chặt trên má, tựa như vừa mới chạy hết một đoạn đường rất dài. Cậu vừa nhìn thấy tôi, liền nôn nóng hỏi: “Cậu sao rồi? Tôi nghe nói cậu bị đau dạ dày rất nghiêm trọng, có phải vậy không?”
Tôi gật đầu: “Từ khi còn nhỏ dạ dày tôi đã không tốt, lúc vừa mới lớn một chút đã xảy ra một số việc, sau đó dạ dày lại càng tệ đi. Tôi cứ nghĩ là khoảng thời gian này đã tốt lên một chút, không ngờ lại đau trở lại.”
“Cậu không uống thuốc đúng giờ à?”
“……”
Cậu ấy ngồi xuống mép giường, cau mày nhìn tôi: “Vì sao lại không uống?”
“Tôi sợ uống thuốc rồi, sẽ không còn thấy cậu nữa.”
Cậu cười: “Cậu uống thuốc dạ dày thì liên quan gì với gặp được tôi?”
Tôi nghiêm túc mà nói: “Không phải có một lần hai-ba tháng tôi không hề gặp cậu sao? Trước khi gặp cậu lần thứ ba tôi dừng thuốc chừng hai ngày, lại gặp được cậu ngay.”
Vẻ mặt của cậu ấy thật bất đắc dĩ, nhéo lấy mũi tôi:
“Sao cậu lại mê tín như vậy! Nói thật cho cậu vậy, lúc ấy cậu không gặp được tôi là vì ngày nào tôi cũng ngồi trong lớp học với ngủ, không hề đi ra ngoài, đương nhiên là cậu không nhìn thấy tôi rồi! Cậu đừng có dùng tôi làm cái cớ, tôi thấy chắc là do cậu sợ thuốc đắng thì có, có phải cậu còn phải uống cả thuốc Bắc không?”
Tôi cực kì không phục, thanh âm rõ ràng tăng lên một chút: “Tôi còn lâu mới sợ đắng! Với cả tôi đã uống bao năm như vậy, nên quen từ lâu rồi!”
Lúc này, Tích Diệp đột nhiên ghé qua, trộm hôn lên má tôi một cái, nhanh chóng nói: “Thuốc cần phải uống! Cơ mà tôi phải đi rồi, đợi lúc sau lại đến thăm cậu nhé!”
Cậu ấy vừa mới đi, bác sĩ và mẹ đã trở lại.
Mẹ mỉm cười: “Tiểu Hi, con vừa nói chuyện với ai vậy?”
Tôi ngạc nhiên một lúc mới nói: “À, là một bạn học tới thăm con.”
“Bạn sao?” Thanh âm của mẹ có chút phấn chấn, “Sao cậu ấy lại không ở lại?”
“Mẹ yêm tâm, cậu ấy bảo lát nữa cậu ấy lại đến.”
Nói chuyện với mẹ, trái tim tôi lại hoàn toàn rối loạn.
Vừa rồi cậu ấy…..
Không thể nào, vậy mà cậu ấy lại hôn tôi!
Con trai…. con trai có thể hôn con trai sao? Lẽ nào chỉ là một cách chào tạm biệt? Tựa như người nước ngoài chào nhau cũng làm như vậy…. Nhưng mà, cậu ấy đâu phải người nước ngoài đâu!
Mẹ tôi lo lắng muốn chết, bà mang tôi đưa vào viện, đến khi vị bác sĩ già kia tiêm cho tôi gì đó, dạ dày tôi mới ngừng co rút.
Ông hỏi tôi: “Cậu có uống thuốc dạ dày đúng giờ không?”
Tôi suy nghĩ trong chốc lát, sau đó thành thật mà lắc đầu.
“Vì sao lại không uống đúng giờ?”
“…..Cháu bận quá…. quên mất.”
Ông thở dài một hơi, đi ra ngoài, ở bên ngoài tấm mành nhỏ giọng thảo luận gì đó với mẹ tôi.
Lúc này, tôi đột nhiên rất muốn thấy Tích Diệp.
Quả nhiên tôi lại gặp được cậu ấy. Cậu đầy đầu là mồ hôi, tóc mai đều dính chặt trên má, tựa như vừa mới chạy hết một đoạn đường rất dài. Cậu vừa nhìn thấy tôi, liền nôn nóng hỏi: “Cậu sao rồi? Tôi nghe nói cậu bị đau dạ dày rất nghiêm trọng, có phải vậy không?”
Tôi gật đầu: “Từ khi còn nhỏ dạ dày tôi đã không tốt, lúc vừa mới lớn một chút đã xảy ra một số việc, sau đó dạ dày lại càng tệ đi. Tôi cứ nghĩ là khoảng thời gian này đã tốt lên một chút, không ngờ lại đau trở lại.”
“Cậu không uống thuốc đúng giờ à?”
“……”
Cậu ấy ngồi xuống mép giường, cau mày nhìn tôi: “Vì sao lại không uống?”
“Tôi sợ uống thuốc rồi, sẽ không còn thấy cậu nữa.”
Cậu cười: “Cậu uống thuốc dạ dày thì liên quan gì với gặp được tôi?”
Tôi nghiêm túc mà nói: “Không phải có một lần hai-ba tháng tôi không hề gặp cậu sao? Trước khi gặp cậu lần thứ ba tôi dừng thuốc chừng hai ngày, lại gặp được cậu ngay.”
Vẻ mặt của cậu ấy thật bất đắc dĩ, nhéo lấy mũi tôi:
“Sao cậu lại mê tín như vậy! Nói thật cho cậu vậy, lúc ấy cậu không gặp được tôi là vì ngày nào tôi cũng ngồi trong lớp học với ngủ, không hề đi ra ngoài, đương nhiên là cậu không nhìn thấy tôi rồi! Cậu đừng có dùng tôi làm cái cớ, tôi thấy chắc là do cậu sợ thuốc đắng thì có, có phải cậu còn phải uống cả thuốc Bắc không?”
Tôi cực kì không phục, thanh âm rõ ràng tăng lên một chút: “Tôi còn lâu mới sợ đắng! Với cả tôi đã uống bao năm như vậy, nên quen từ lâu rồi!”
Lúc này, Tích Diệp đột nhiên ghé qua, trộm hôn lên má tôi một cái, nhanh chóng nói: “Thuốc cần phải uống! Cơ mà tôi phải đi rồi, đợi lúc sau lại đến thăm cậu nhé!”
Cậu ấy vừa mới đi, bác sĩ và mẹ đã trở lại.
Mẹ mỉm cười: “Tiểu Hi, con vừa nói chuyện với ai vậy?”
Tôi ngạc nhiên một lúc mới nói: “À, là một bạn học tới thăm con.”
“Bạn sao?” Thanh âm của mẹ có chút phấn chấn, “Sao cậu ấy lại không ở lại?”
“Mẹ yêm tâm, cậu ấy bảo lát nữa cậu ấy lại đến.”
Nói chuyện với mẹ, trái tim tôi lại hoàn toàn rối loạn.
Vừa rồi cậu ấy…..
Không thể nào, vậy mà cậu ấy lại hôn tôi!
Con trai…. con trai có thể hôn con trai sao? Lẽ nào chỉ là một cách chào tạm biệt? Tựa như người nước ngoài chào nhau cũng làm như vậy…. Nhưng mà, cậu ấy đâu phải người nước ngoài đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất