Tiên Sinh! Có Mèo Của Ngài Đến Tìm Ngài
Chương 14: Vấn đề nan giải nhất
"Cậu tôn trọng người khác dù chỉ một chút thôi cũng không được hay sao? Người ta là nhà sản xuất lớn, đầu tư hàng trăm triệu, tôi phải cầu xin đến gần chết mới con bà nó không khiến họ bài trừ cậu." Thôi Hoa ngồi trên ghế sô pha hết lời khuyên bảo: "Tôi lạy cậu tôi van cậu, cậu có thể đừng gây chuyện nữa được hay không?"
Lê Hạo hời hợt nói: "Oa, đầu tư nhiều tiền thật đấy."
Thôi Hoa nhìn Lê Hạo chỉ lo chú tâm nghịch tóc Hôi Hôi, mà Hôi Hôi thì một mực cúi đầu tự chơi lục lạc trên cổ tay, thật không ngờ bản thân mình nãy giờ ngồi đây nói nhiều đến như vậy, nhưng căn bản là không ai thèm để vào tai.
Cắn răng nghiến lợi: "Các người cuối cùng là có nghe tôi nói cái gì không hả?"
Hôi Hôi giật mình ngẩng đầu: "Bộ Thúy Hoa ca ca có đang cùng Hôi Hôi nói chuyện sao?"
Lê Hạo sững sờ, nhất thời ôm Hôi Hôi cười ha ha, Thôi Hoa méo mặt, cứ đứng ngây ra tại chỗ như thế, tức đến không nói nên lời.
"Cậu vẫn là không nên nói gì nữa thì tốt hơn, vật nhỏ nói chuyện lời lẽ thật sắc bén a." Lê Hạo không ngừng vỗ vỗ bả vai Thôi Hoa, đoạn nói: "Cậu sớm tìm người làm chứng minh nhân dân cho Hôi Hôi, tên đăng ký là Kim Văn Thụy."
Thôi Hoa hít sâu một hơi, cảm giác chính mình không đủ đẳng cấp, không thể chống đối lại Lê Hạo, trợn mắt nói: "Bao nhiêu tuổi, khi nào thì sinh nhật?"
"Cái này đúng là vẫn còn chưa biết." Lê Hạo cúi đầu nhìn Hôi Hôi một chút, nói: "Bảo bảo, hiện tại em có thể tìm gặp cái tên gọi là Tiếu Thành gì đó không?"
"..." Hôi Hôi trố mắt nhìn hắn, lắc lắc đầu: "Tiếu Thành không cho em tìm hắn."
"Ai ~~~~" Lê Hạo thở dài: "Vậy chuyện này trước hết chờ chút đi."
"Một đứa nhỏ khỏe mạnh xinh đẹp như vậy, lại bị gán cho cái tên thú nuôi nhà người ta, thật là bệnh hoạn mà." Thôi Hoa bộ mặt căm ghét nhìn hắn, sau đó cảnh cáo nói: "Ngày mai, ngày mai cậu đến trường quay đàng hoàng cho tôi, Thẩm Thế Vân muốn nói lời khó nghe, cậu liền nghe, cậu nếu như làm hỏng bét, tôi có chết thành ma cũng sẽ không buông tha cho cậu."
Dứt lời lập tức đứng dậy, trước khi rời khỏi còn lẩm bẩm cằn nhằn: "Thật là cả lớn lẫn nhỏ đều khiến tôi chẳng thể an tâm được dù chỉ một chút."
Hôi Hôi rướn cổ lên xem, nói: "Thúy Hoa ca ca đi rồi, trông hắn thật giống với người bị bệnh thần kinh."
"Hửm, em biết cái gì gọi là bệnh thần kinh sao?"
"Ân" Gật gật đầu, chỉ vào tivi trong phòng khách, nói rằng: "Xem trong cái hộp lớn đó a."
Lê Hạo bật cười, tiếp theo kiên trì giải thích: "Bảo bảo, không đúng, cái đó gọi là tivi."
"Nga, tivi, tivi." Hôi Hôi lặp lại theo hắn, sau đó còn nói: "Nhìn thấy Hạo Hạo qua tivi."
"Nhìn đẹp không?" Lê Hạo ánh mắt ngập tràn ý cười hỏi.
Hôi Hôi hưng phấn, lớn tiếng: "Nhìn thật đẹp thật đẹp."
Lê Hạo nhất thời hồ đồ, ôm lấy thân thể trong lồng ngực mạnh mẽ hôn xuống, mãi cho đến khi hô hấp trở nên khó nhọc mới dứt ra, cúi đầu nhìn đôi mắt ươn ướt của Hôi Hôi đang nhìn hắn, hồn nhiên ngây ngốc đến u mê, mơ hồ tỏa ra thứ ánh sáng lung linh tựa yêu nghiệt mê hoặc lại thập phần thanh khiết vô tội, Lê Hạo trong lòng cả kinh ~~~~~ phong lưu nửa đời, hôm nay cũng coi như là lần đầu tiên có chút không thể khống chế.
Hắn khẽ cắn vành tai vật nhỏ, mơ hồ không rõ nói: "Hôi Hôi, có thích anh không?"
"Thích."
"Thích cỡ nào?"
"Thích lắm." Hôi Hôi lặp lại: "Thích lắm, thích lắm a."
Lê Hạo một tay liền đem thân thể nhỏ nhắn nhấn xuống sô pha, chính mình đè lên trên. Hôi Hôi đáng thương còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã bị cưỡng hôn, mãi đến khi Hôi Hôi bức bối khó chịu vì không thở nổi, cậu giãy dụa muốn đẩy Lê Hạo ra.
Lê Hạo lại là hôn đến bản thân thật sảng khoái mới chịu thả người, Hôi Hôi thở dốc liên hồi, ủa khuất nói: "Thật kỳ quái, Tiếu Thành nói không thể cùng người khác làm chuyện kỳ quái."
"Hắn nói dối."
Lê Hạo không phân phải trái mạnh miệng nói, dự định tẩy não mèo nhỏ nhà mình, hắn nghĩ muốn để bản thân hoàn toàn thay thế vị trí của cái tên hôn phu kia trong lòng Hôi Hôi, hiện tại đã là thời đại nào rồi, lại còn hôn nhân được sắp đặt trước!
"Không thể nào." Mèo nhỏ phản bác: "Tiếu Thành trước nay chưa từng nói dối."
"...Cái gì?"
Lê Hạo trừng mắt, bắt đầu cố gắng công cuộc thay đổi quan điểm của mèo nhỏ nhà mình, được một lúc, điện thoại lại vang lên, người biết số điện thoại riêng của Lê Hạo không nhiều, vừa nhìn dãy số phía trên màn hình, hắn liền nhận ra.
Bên kia thế nhưng truyền đến thanh âm kêu cứu yếu ớt: "Lê...Lê...Cứu em...Cứu em..."
"Giản Ninh? Em...Làm sao vậy?"
Hôi Hôi giật mình ngẩng đầu, cậu nhớ rõ cái tên này, trừng mắt nhìn Lê Hạo chằm chằm.
"Em...Nhà của em...Cứu em...Lê Hạo...Lê Hạo..."
"Được được được, em chờ, tôi lập tức đến"
Lê Hạo buông điện thoại xuống, chỉnh sửa quần muốn rời đi, dáng vẻ vội vã này tuyệt đối không phải giả vờ, Hôi Hôi một phát túm được tay áo của hắn, Lê Hạo qua loa nói với cậu: "Hôi Hôi, ngoan a, ở nhà tự mình chơi, anh sẽ về ngay thôi."
"Không." Hôi Hôi bướng bỉnh kêu lên: "Không cho anh đi."
"Em ngoan một chút, chỉ sợ lần này ảnh hưởng đến mạng người, anh phải đi xem thế nào."
Lê Hạo giật tay áo khỏi tay Hôi Hôi, chạy vội ra ngoài.
Hôi Hôi bị ngã nhào trên ghế sô pha, cái tay bị thương theo quán tính chống đỡ, đau đến nước mắt lưng tròng, cậu biết Lê Hạo chắc chắn không phải là cố ý, hắn không biết sẽ khiến cậu đau, nếu biết hắn sẽ không làm vậy, nhưng hắn lại có thể chỉ vì cái người gọi là Giản Ninh kia mà không quản mọi thứ.
Hôi Hôi trượt khỏi ghế sô pha, khóc lớn.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có thanh âm vang lên: "Điện hạ, người tại sao lại thương tâm như vậy?"
Hôi Hôi ngẩng đầu, Tòng Sương đang đứng trước mặt mỉm cười nhìn cậu, cậu nghẹn ngào: "Tòng Sương...Ta...Ngươi...Sao ngươi lại tới đây?"
"Người là vương của chúng thần, thần có thể cảm nhận được vị vương trẻ tuổi còn chưa am hiểu sự đời của thần hiện tại chính là vô cùng bi thương." Tòng Sương ngồi xuống bên cạnh cậu, ôn nhu xoa lên mái đầu nhỏ, nói: "Có thể cho thần biết người vì sao lại khóc không?"
"Lê Hạo...Lê Hạo không cần ta, đi tìm Giản Ninh kia rồi." Hôi Hôi một bên thút thít, một bên cầm lấy ống tay áo Tòng Sương khẩn cầu: "Tòng Sương...Ngươi mau giúp ta tìm Lê Hạo trở về, có được hay không?"
"Tình cảm của nhân loại rất phức tạp, phức tạp đến nỗi mỗi một nhân loại cần phải trải qua thật nhiều năm mới có thể hiểu thế nào gọi là tình cảm, cũng chính là trưởng thành theo lời bọn họ nói, những thứ này người đều không có, vậy nên người không hiểu được." Ánh mắt Tòng Sương sáng ngời nhìn thẳng Hôi Hôi, lời nói ra tựa hồ như niệm chú: "Điện hạ, nếu như muốn trở thành nhân loại, muốn Lê Hạo yêu người, như vậy người không thể sau khi hắn rời đi chỉ ngồi đây ôm mặt khóc, vì hắn sẽ mãi mãi không biết."
Hôi Hôi buông tay áo y ra, ngồi trở lại trên ghế sô pha, nhỏ giọng nói: "Ta không hiểu."
"Người sẽ hiểu, người hiện tại cũng đã bắt đầu không chỉ muốn làm bạn với Lê Hạo, người muốn đối với hắn người là duy nhất."
"Vậy...Ta bây giờ nên làm gì?"
"Xin lỗi, điện hạ, thần cũng không biết."
Tòng Sương nói y cũng không biết, Hôi Hôi nghĩ vấn đề này quả đúng là khó khăn, quá khó khăn, ngay cả Tòng Sương cũng không biết bởi lẽ chuyện tình cảm đương nhiên là phải tự mình đối mặt.
Trước khi đi, Tòng Sương nhìn cậu thật lâu, nỗi xót thương ánh lên trong đáy mắt khi y nhìn cậu, Tòng Sương vẫn dịu dàng xoa đầu cậu, cũng không nói gì liền đi mất.
Sau khi Tòng Sương rời khỏi, cậu bắt đầu ra vườn hoa ngồi, nghĩ ngợi không biết Lê Hạo hiện tại là đang cùng Giản Ninh làm gì, Giải Ninh không phải mèo của hắn, vậy thì là gì của hắn, nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Thời điểm tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là lồng ngực của Lê Hạo, Lê Hạo muốn ôm cậu trở về phòng, cậu ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh đã về?"
Lê Hạo trong lòng bất chợt ấm áp một trận, chỉ một câu nói này, dù cho có phải để lại Giản Ninh một mình trong bệnh viện, hắn cũng nhất định phải trở về, bởi vì hiện tại có người ở nhà chờ hắn về, có người đang ỷ lại vào hắn, phảng phất cả thế giới của vật nhỏ chỉ có hắn để dựa dẫm, tâm tư của vật nhỏ đều ngập tràn hình bóng hắn, còn sợ hắn sẽ không cần đến cậu, lúc nào cũng trong trạng thái dè chừng trông thật thương tâm.
Lê Hạo lộ vẻ xúc động: "Sau này không được ngủ bên ngoài, sẽ cảm lạnh."
"Chờ anh, không cẩn thận ngủ thiếp đi mất." Hôi Hôi cúi đầu nắm lấy ngón tay Lê Hạo, còn nói: "Sau này sẽ không."
Lê Hạo có chút mệt mỏi gật đầu, thái độ của Giản Ninh lúc nãy thật khiến hắn lực bất tòng tâm, cùng Giản Ninh bên nhau nhiều năm như vậy nói không có tình cảm là không thể nào, đó là cả một quãng thanh xuân là cả một quãng thời niên thiếu của hắn, nói buông liền buông ai cũng không làm được, nhưng mà hiện tại trong đầu Lê Hạo chỉ toàn hình ảnh Hôi Hôi, hắn thở dài, ôm chầm lấy thân ảnh trước mắt: "Có đói bụng không? Anh dẫn em đi mua đồ ăn nhé."
Lê Hạo đeo kính râm cùng mũ, lôi lôi kéo kéo Hôi Hôi tiến vào siêu thị.
Nói: "Lại đây, bảo bảo, thích thứ gì cứ việc lấy bỏ vào trong xe đẩy."
Hôi Hôi lần đầu tiên tới chỗ này, hiển nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh thật mới lạ, hai mắt không ngừng dáo dác ngó quanh, Lê Hạo vẫn giữ tay cậu, bởi vì hắn sợ chỉ cần hắn nhẹ thả lỏng một khắc thôi mèo nhỏ nhà hắn liền sẽ vắt chân lên cổ chạy đến quầy hải sản tươi sống quấy phá.
Chính tại thời điểm Lê Hạo còn đang phân vân không biết nên mua cho Hôi Hôi dép lê màu hồng nhạt hay màu xanh lam tốt hơn, thì Hôi Hôi đã tự mình tìm đến khu vực bán cá, nơi đó đặt một hồ cá rất lớn, bên trong có hằng hà vô số cá lớn cá nhỏ tung tăng bơi lội, nhân viên bán hàng vừa thấy có khách, liền mau mau đi tới: "Hôm nay toàn là cá tươi không đấy ạ, xin mời đến tự nhiên lựa chọn. Cá tươi sống thế này ăn rất ngon."
Người ta nói những lời này cũng không có ác ý gì a, bất quá lại khiến mèo nhỏ sinh khí, trợn mắt hướng về phía đối phương hét: "Ai muốn ăn cá cơ chứ, ngươi tự mình ăn đi, cá đều là để cho mèo ăn, ta mới không phải là mèo."
Nhân viên bán hàng lập tức hóa đá...Nửa ngày sau mới lên tiếng: "A ~~~~~~ Tôi cứ tưởng là ngài muốn mua cá."
"Ai...Ai muốn mua chứ." Vật nhỏ nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: "Ta chỉ muốn ngắm thôi."
Lê Hạo cầm hai đôi dép lê một lúc liền quyết định mua hết cả hai, cho Hôi Hôi có thể đổi đi đổi lại tùy thích, lấy lại tinh thần, mới phát hiện mèo nhỏ nhà hắn đã không thấy đâu, Lê Hạo chẳng nghĩ ngợi nhiều lập tức ném dép lê vào xe đẩy, vội vội vàng vàng đẩy xe chạy đến khu vực bán cá, đúng như dự đoán, để hắn nhìn thấy Hôi Hôi đang đứng ở trước bể cá không biết là đang cãi với nhân viên bán hàng cái gì mà mặt đỏ tới tận mang tai.
Lê Hạo ngạc nhiên, không phải vì Hôi Hôi cãi nhau với người ta, mà là vì Hôi Hôi nhìn thấy nhiều cá như vậy thế nhưng lại không có thò tay muốn bắt, Lê Hạo tiến tới, nhẹ nắm lấy móng vuốt nhỏ, hỏi: "Làm gì vậy? Chẳng phải anh đã dặn phải luôn theo sát anh sao?"
"Hạo Hạo, người này không được rồi, cô ta bảo em mua cá."
Lê Hạo cười: "Em thèm đến nước miếng sắp chảy đầy đất, người ta giới thiệu cá cho em mua, như vậy là quá thích hợp rồi còn gì."
"Ai...Ai thèm ăn cá chứ." Hôi Hôi thật giống bị nhìn thấu nỗi lòng, sốt ruột giải thích: "Hôi Hôi là người, mới không thèm ăn đồ dành cho mèo ăn."
"Nga...Thật sao?" Lê Hạo trêu chọc: "Nhưng mà tối hôm nay anh dự định sẽ ăn cá a."
"Thật ạ?" Vật nhỏ trợn to hai mắt, tha thiết nhìn Lê Hạo: "Hạo Hạo, hôm nay anh muốn ăn cá?"
"Đúng vậy."
"..." Hôi Hôi nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên xoay người hướng nhân viên bán hàng đang dùng ánh mắt si mê nhìn Lê Hạo, nói: "Ta muốn con cá lớn nhất, cái con kia kìa."
Lê Hạo hời hợt nói: "Oa, đầu tư nhiều tiền thật đấy."
Thôi Hoa nhìn Lê Hạo chỉ lo chú tâm nghịch tóc Hôi Hôi, mà Hôi Hôi thì một mực cúi đầu tự chơi lục lạc trên cổ tay, thật không ngờ bản thân mình nãy giờ ngồi đây nói nhiều đến như vậy, nhưng căn bản là không ai thèm để vào tai.
Cắn răng nghiến lợi: "Các người cuối cùng là có nghe tôi nói cái gì không hả?"
Hôi Hôi giật mình ngẩng đầu: "Bộ Thúy Hoa ca ca có đang cùng Hôi Hôi nói chuyện sao?"
Lê Hạo sững sờ, nhất thời ôm Hôi Hôi cười ha ha, Thôi Hoa méo mặt, cứ đứng ngây ra tại chỗ như thế, tức đến không nói nên lời.
"Cậu vẫn là không nên nói gì nữa thì tốt hơn, vật nhỏ nói chuyện lời lẽ thật sắc bén a." Lê Hạo không ngừng vỗ vỗ bả vai Thôi Hoa, đoạn nói: "Cậu sớm tìm người làm chứng minh nhân dân cho Hôi Hôi, tên đăng ký là Kim Văn Thụy."
Thôi Hoa hít sâu một hơi, cảm giác chính mình không đủ đẳng cấp, không thể chống đối lại Lê Hạo, trợn mắt nói: "Bao nhiêu tuổi, khi nào thì sinh nhật?"
"Cái này đúng là vẫn còn chưa biết." Lê Hạo cúi đầu nhìn Hôi Hôi một chút, nói: "Bảo bảo, hiện tại em có thể tìm gặp cái tên gọi là Tiếu Thành gì đó không?"
"..." Hôi Hôi trố mắt nhìn hắn, lắc lắc đầu: "Tiếu Thành không cho em tìm hắn."
"Ai ~~~~" Lê Hạo thở dài: "Vậy chuyện này trước hết chờ chút đi."
"Một đứa nhỏ khỏe mạnh xinh đẹp như vậy, lại bị gán cho cái tên thú nuôi nhà người ta, thật là bệnh hoạn mà." Thôi Hoa bộ mặt căm ghét nhìn hắn, sau đó cảnh cáo nói: "Ngày mai, ngày mai cậu đến trường quay đàng hoàng cho tôi, Thẩm Thế Vân muốn nói lời khó nghe, cậu liền nghe, cậu nếu như làm hỏng bét, tôi có chết thành ma cũng sẽ không buông tha cho cậu."
Dứt lời lập tức đứng dậy, trước khi rời khỏi còn lẩm bẩm cằn nhằn: "Thật là cả lớn lẫn nhỏ đều khiến tôi chẳng thể an tâm được dù chỉ một chút."
Hôi Hôi rướn cổ lên xem, nói: "Thúy Hoa ca ca đi rồi, trông hắn thật giống với người bị bệnh thần kinh."
"Hửm, em biết cái gì gọi là bệnh thần kinh sao?"
"Ân" Gật gật đầu, chỉ vào tivi trong phòng khách, nói rằng: "Xem trong cái hộp lớn đó a."
Lê Hạo bật cười, tiếp theo kiên trì giải thích: "Bảo bảo, không đúng, cái đó gọi là tivi."
"Nga, tivi, tivi." Hôi Hôi lặp lại theo hắn, sau đó còn nói: "Nhìn thấy Hạo Hạo qua tivi."
"Nhìn đẹp không?" Lê Hạo ánh mắt ngập tràn ý cười hỏi.
Hôi Hôi hưng phấn, lớn tiếng: "Nhìn thật đẹp thật đẹp."
Lê Hạo nhất thời hồ đồ, ôm lấy thân thể trong lồng ngực mạnh mẽ hôn xuống, mãi cho đến khi hô hấp trở nên khó nhọc mới dứt ra, cúi đầu nhìn đôi mắt ươn ướt của Hôi Hôi đang nhìn hắn, hồn nhiên ngây ngốc đến u mê, mơ hồ tỏa ra thứ ánh sáng lung linh tựa yêu nghiệt mê hoặc lại thập phần thanh khiết vô tội, Lê Hạo trong lòng cả kinh ~~~~~ phong lưu nửa đời, hôm nay cũng coi như là lần đầu tiên có chút không thể khống chế.
Hắn khẽ cắn vành tai vật nhỏ, mơ hồ không rõ nói: "Hôi Hôi, có thích anh không?"
"Thích."
"Thích cỡ nào?"
"Thích lắm." Hôi Hôi lặp lại: "Thích lắm, thích lắm a."
Lê Hạo một tay liền đem thân thể nhỏ nhắn nhấn xuống sô pha, chính mình đè lên trên. Hôi Hôi đáng thương còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã bị cưỡng hôn, mãi đến khi Hôi Hôi bức bối khó chịu vì không thở nổi, cậu giãy dụa muốn đẩy Lê Hạo ra.
Lê Hạo lại là hôn đến bản thân thật sảng khoái mới chịu thả người, Hôi Hôi thở dốc liên hồi, ủa khuất nói: "Thật kỳ quái, Tiếu Thành nói không thể cùng người khác làm chuyện kỳ quái."
"Hắn nói dối."
Lê Hạo không phân phải trái mạnh miệng nói, dự định tẩy não mèo nhỏ nhà mình, hắn nghĩ muốn để bản thân hoàn toàn thay thế vị trí của cái tên hôn phu kia trong lòng Hôi Hôi, hiện tại đã là thời đại nào rồi, lại còn hôn nhân được sắp đặt trước!
"Không thể nào." Mèo nhỏ phản bác: "Tiếu Thành trước nay chưa từng nói dối."
"...Cái gì?"
Lê Hạo trừng mắt, bắt đầu cố gắng công cuộc thay đổi quan điểm của mèo nhỏ nhà mình, được một lúc, điện thoại lại vang lên, người biết số điện thoại riêng của Lê Hạo không nhiều, vừa nhìn dãy số phía trên màn hình, hắn liền nhận ra.
Bên kia thế nhưng truyền đến thanh âm kêu cứu yếu ớt: "Lê...Lê...Cứu em...Cứu em..."
"Giản Ninh? Em...Làm sao vậy?"
Hôi Hôi giật mình ngẩng đầu, cậu nhớ rõ cái tên này, trừng mắt nhìn Lê Hạo chằm chằm.
"Em...Nhà của em...Cứu em...Lê Hạo...Lê Hạo..."
"Được được được, em chờ, tôi lập tức đến"
Lê Hạo buông điện thoại xuống, chỉnh sửa quần muốn rời đi, dáng vẻ vội vã này tuyệt đối không phải giả vờ, Hôi Hôi một phát túm được tay áo của hắn, Lê Hạo qua loa nói với cậu: "Hôi Hôi, ngoan a, ở nhà tự mình chơi, anh sẽ về ngay thôi."
"Không." Hôi Hôi bướng bỉnh kêu lên: "Không cho anh đi."
"Em ngoan một chút, chỉ sợ lần này ảnh hưởng đến mạng người, anh phải đi xem thế nào."
Lê Hạo giật tay áo khỏi tay Hôi Hôi, chạy vội ra ngoài.
Hôi Hôi bị ngã nhào trên ghế sô pha, cái tay bị thương theo quán tính chống đỡ, đau đến nước mắt lưng tròng, cậu biết Lê Hạo chắc chắn không phải là cố ý, hắn không biết sẽ khiến cậu đau, nếu biết hắn sẽ không làm vậy, nhưng hắn lại có thể chỉ vì cái người gọi là Giản Ninh kia mà không quản mọi thứ.
Hôi Hôi trượt khỏi ghế sô pha, khóc lớn.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có thanh âm vang lên: "Điện hạ, người tại sao lại thương tâm như vậy?"
Hôi Hôi ngẩng đầu, Tòng Sương đang đứng trước mặt mỉm cười nhìn cậu, cậu nghẹn ngào: "Tòng Sương...Ta...Ngươi...Sao ngươi lại tới đây?"
"Người là vương của chúng thần, thần có thể cảm nhận được vị vương trẻ tuổi còn chưa am hiểu sự đời của thần hiện tại chính là vô cùng bi thương." Tòng Sương ngồi xuống bên cạnh cậu, ôn nhu xoa lên mái đầu nhỏ, nói: "Có thể cho thần biết người vì sao lại khóc không?"
"Lê Hạo...Lê Hạo không cần ta, đi tìm Giản Ninh kia rồi." Hôi Hôi một bên thút thít, một bên cầm lấy ống tay áo Tòng Sương khẩn cầu: "Tòng Sương...Ngươi mau giúp ta tìm Lê Hạo trở về, có được hay không?"
"Tình cảm của nhân loại rất phức tạp, phức tạp đến nỗi mỗi một nhân loại cần phải trải qua thật nhiều năm mới có thể hiểu thế nào gọi là tình cảm, cũng chính là trưởng thành theo lời bọn họ nói, những thứ này người đều không có, vậy nên người không hiểu được." Ánh mắt Tòng Sương sáng ngời nhìn thẳng Hôi Hôi, lời nói ra tựa hồ như niệm chú: "Điện hạ, nếu như muốn trở thành nhân loại, muốn Lê Hạo yêu người, như vậy người không thể sau khi hắn rời đi chỉ ngồi đây ôm mặt khóc, vì hắn sẽ mãi mãi không biết."
Hôi Hôi buông tay áo y ra, ngồi trở lại trên ghế sô pha, nhỏ giọng nói: "Ta không hiểu."
"Người sẽ hiểu, người hiện tại cũng đã bắt đầu không chỉ muốn làm bạn với Lê Hạo, người muốn đối với hắn người là duy nhất."
"Vậy...Ta bây giờ nên làm gì?"
"Xin lỗi, điện hạ, thần cũng không biết."
Tòng Sương nói y cũng không biết, Hôi Hôi nghĩ vấn đề này quả đúng là khó khăn, quá khó khăn, ngay cả Tòng Sương cũng không biết bởi lẽ chuyện tình cảm đương nhiên là phải tự mình đối mặt.
Trước khi đi, Tòng Sương nhìn cậu thật lâu, nỗi xót thương ánh lên trong đáy mắt khi y nhìn cậu, Tòng Sương vẫn dịu dàng xoa đầu cậu, cũng không nói gì liền đi mất.
Sau khi Tòng Sương rời khỏi, cậu bắt đầu ra vườn hoa ngồi, nghĩ ngợi không biết Lê Hạo hiện tại là đang cùng Giản Ninh làm gì, Giải Ninh không phải mèo của hắn, vậy thì là gì của hắn, nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Thời điểm tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là lồng ngực của Lê Hạo, Lê Hạo muốn ôm cậu trở về phòng, cậu ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh đã về?"
Lê Hạo trong lòng bất chợt ấm áp một trận, chỉ một câu nói này, dù cho có phải để lại Giản Ninh một mình trong bệnh viện, hắn cũng nhất định phải trở về, bởi vì hiện tại có người ở nhà chờ hắn về, có người đang ỷ lại vào hắn, phảng phất cả thế giới của vật nhỏ chỉ có hắn để dựa dẫm, tâm tư của vật nhỏ đều ngập tràn hình bóng hắn, còn sợ hắn sẽ không cần đến cậu, lúc nào cũng trong trạng thái dè chừng trông thật thương tâm.
Lê Hạo lộ vẻ xúc động: "Sau này không được ngủ bên ngoài, sẽ cảm lạnh."
"Chờ anh, không cẩn thận ngủ thiếp đi mất." Hôi Hôi cúi đầu nắm lấy ngón tay Lê Hạo, còn nói: "Sau này sẽ không."
Lê Hạo có chút mệt mỏi gật đầu, thái độ của Giản Ninh lúc nãy thật khiến hắn lực bất tòng tâm, cùng Giản Ninh bên nhau nhiều năm như vậy nói không có tình cảm là không thể nào, đó là cả một quãng thanh xuân là cả một quãng thời niên thiếu của hắn, nói buông liền buông ai cũng không làm được, nhưng mà hiện tại trong đầu Lê Hạo chỉ toàn hình ảnh Hôi Hôi, hắn thở dài, ôm chầm lấy thân ảnh trước mắt: "Có đói bụng không? Anh dẫn em đi mua đồ ăn nhé."
Lê Hạo đeo kính râm cùng mũ, lôi lôi kéo kéo Hôi Hôi tiến vào siêu thị.
Nói: "Lại đây, bảo bảo, thích thứ gì cứ việc lấy bỏ vào trong xe đẩy."
Hôi Hôi lần đầu tiên tới chỗ này, hiển nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh thật mới lạ, hai mắt không ngừng dáo dác ngó quanh, Lê Hạo vẫn giữ tay cậu, bởi vì hắn sợ chỉ cần hắn nhẹ thả lỏng một khắc thôi mèo nhỏ nhà hắn liền sẽ vắt chân lên cổ chạy đến quầy hải sản tươi sống quấy phá.
Chính tại thời điểm Lê Hạo còn đang phân vân không biết nên mua cho Hôi Hôi dép lê màu hồng nhạt hay màu xanh lam tốt hơn, thì Hôi Hôi đã tự mình tìm đến khu vực bán cá, nơi đó đặt một hồ cá rất lớn, bên trong có hằng hà vô số cá lớn cá nhỏ tung tăng bơi lội, nhân viên bán hàng vừa thấy có khách, liền mau mau đi tới: "Hôm nay toàn là cá tươi không đấy ạ, xin mời đến tự nhiên lựa chọn. Cá tươi sống thế này ăn rất ngon."
Người ta nói những lời này cũng không có ác ý gì a, bất quá lại khiến mèo nhỏ sinh khí, trợn mắt hướng về phía đối phương hét: "Ai muốn ăn cá cơ chứ, ngươi tự mình ăn đi, cá đều là để cho mèo ăn, ta mới không phải là mèo."
Nhân viên bán hàng lập tức hóa đá...Nửa ngày sau mới lên tiếng: "A ~~~~~~ Tôi cứ tưởng là ngài muốn mua cá."
"Ai...Ai muốn mua chứ." Vật nhỏ nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: "Ta chỉ muốn ngắm thôi."
Lê Hạo cầm hai đôi dép lê một lúc liền quyết định mua hết cả hai, cho Hôi Hôi có thể đổi đi đổi lại tùy thích, lấy lại tinh thần, mới phát hiện mèo nhỏ nhà hắn đã không thấy đâu, Lê Hạo chẳng nghĩ ngợi nhiều lập tức ném dép lê vào xe đẩy, vội vội vàng vàng đẩy xe chạy đến khu vực bán cá, đúng như dự đoán, để hắn nhìn thấy Hôi Hôi đang đứng ở trước bể cá không biết là đang cãi với nhân viên bán hàng cái gì mà mặt đỏ tới tận mang tai.
Lê Hạo ngạc nhiên, không phải vì Hôi Hôi cãi nhau với người ta, mà là vì Hôi Hôi nhìn thấy nhiều cá như vậy thế nhưng lại không có thò tay muốn bắt, Lê Hạo tiến tới, nhẹ nắm lấy móng vuốt nhỏ, hỏi: "Làm gì vậy? Chẳng phải anh đã dặn phải luôn theo sát anh sao?"
"Hạo Hạo, người này không được rồi, cô ta bảo em mua cá."
Lê Hạo cười: "Em thèm đến nước miếng sắp chảy đầy đất, người ta giới thiệu cá cho em mua, như vậy là quá thích hợp rồi còn gì."
"Ai...Ai thèm ăn cá chứ." Hôi Hôi thật giống bị nhìn thấu nỗi lòng, sốt ruột giải thích: "Hôi Hôi là người, mới không thèm ăn đồ dành cho mèo ăn."
"Nga...Thật sao?" Lê Hạo trêu chọc: "Nhưng mà tối hôm nay anh dự định sẽ ăn cá a."
"Thật ạ?" Vật nhỏ trợn to hai mắt, tha thiết nhìn Lê Hạo: "Hạo Hạo, hôm nay anh muốn ăn cá?"
"Đúng vậy."
"..." Hôi Hôi nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên xoay người hướng nhân viên bán hàng đang dùng ánh mắt si mê nhìn Lê Hạo, nói: "Ta muốn con cá lớn nhất, cái con kia kìa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất