Tiên Sinh! Có Mèo Của Ngài Đến Tìm Ngài

Chương 22: Cưng chiều trở thành một phần cuộc sống (Hạ)

Trước Sau
"Dì Tần, Hôi Hôi của chúng ta thích nhất ăn cá, nhưng không giống với những đứa nhỏ khác, còn phải phiền dì gỡ hết xương cá đi, nếu không nhất định sẽ bị hóc xương..."

"Mỗi ngày đều phải giám sát vật nhỏ đánh răng, đừng để em ấy nuốt kem đánh răng."

"Còn phải trông chừng không cho em ấy chạy ra vườn bắt chuột, lại càng không cho leo cửa sổ."

"Hôi Hôi của chúng ta còn đặc biệt thích xem Tây Du Ký, cùng mấy phim hoạt hình có biến thân gì gì đó em ấy đều thích, chú ý không được để em ấy xem quá lâu, nếu không sẽ đau mắt...Ai ai, dì Tần, con còn chưa nói xong, ai ai ai..."

Hôi Hôi nhìn Lê Hạo bị dì Tần đẩy khỏi phòng bếp, lập tức để bút xuống, lạch bạch chạy tới, nhào vào lồng ngực hắn, khẩn cầu nói: "Em muốn xem tivi, nhưng Hạ Thiên nói phải viết chữ."

Lê Hạo liền bế ngang vật nhỏ lên, nói: "Để anh xem hai người đã viết được những gì rồi?"

Duẫn Hạ Thiên không đồng tình chỉ vào Lê Hạo: "Anh mau thả cậu ấy xuống."

"Tại sao?" Người của tôi tôi vốn đã ăn không được, bây giờ ngay cả ôm cũng không được sao???

"Tuy rằng chỉ số thông minh của cậu ấy không đạt đến tiêu chuẩn của một người bình thường, thế nhưng dù sao cậu ấy cũng đã là một người trưởng thành, anh có từng gặp qua người trưởng thành nào động một chút là để người ta bế tới bế lui hay chưa?" Duẫn Hạ Thiên mặt mũi lãnh khốc: "Lập tức thả cậu ấy xuống."

"Không muốn đâu." Hôi Hôi câu lấy cổ Lê Hạo, nhỏ giọng nói: "Thật hung dữ nga, Hôi Hôi sợ."



Lê Hạo bất đắc dĩ thở dài, đem Hôi Hôi thả xuống sô pha, nói: "Không phải sợ, lão sư đều là như vậy, không phải sợ a, đưa anh xem em đã viết gì nào?"

Hôi Hôi giơ móng vuốt nhỏ đem những gì đã viết đưa cho hắn xem, Lê Hạo vừa nhìn hai mắt liền sáng rực, nhìn Hôi Hôi, lại nhìn Duẫn Hạ Thiên: "Cái này không phải viết rất tốt hay sao?"

"Ân." Duẫn Hạ Thiên gật gù: "Năng lực học tập cùng năng lực phục chế khá mạnh, nhưng nền tảng sinh tồn còn chưa được ổn lắm, khi nói chuyện đại bộ phận trong câu cũng lẫn lộn."

"Đúng đúng đúng" Lê Hạo gật đầu: "Chữ viết đẹp thì có lợi ích gì, chủ yếu là năng lực sinh tồn, còn có tôi e ngại nhất chính là em ấy rất hay tùy tiện thêm động từ vào trước chủ từ."

Vis: Ví dụ như "Em thích ăn cá." thì Hôi Hôi sẽ nói là "Thích ăn cá em." Từ đầu đến giờ phần lớn Hôi Hôi toàn là nói như vậy, nhưng vì để đảm bảo ý nghĩa câu nói nên mình đều đã chỉnh sửa lại thành một câu chuẩn xác.

Hôi Hôi cúi đầu không nghe bọn họ nói chuyện, nghịch nghịch điều khiển từ xa, sau đó ngửa đầu trông mong nhìn Lê Hạo ý muốn xem tivi, đối với khẩn cẩu của tiểu mỹ nhân Lê Hạo đương nhiên đáp ứng, vừa giơ tay lên định bật tivi, Duẫn Hạ Thiên liền hét lớn: "Hiện tại không cho phép xem tivi, viết xong cái này mới được xem."

Hôi Hôi vừa nghe không cho xem tivi, lập tức bĩu môi, hai mắt ướŧ áŧ nhìn Lê Hạo, Lê Hạo tê một tiếng, quay đầu nhìn Duẫn Hạ Thiên: "Cậu hung dữ như vậy làm gì, tôi mời cậu đến là để dạy học cho đứa nhỏ, cũng không phải mời cậu đến để hành xác, nếu để tôi biết cậu có làm gì quá đáng tôi liền tống cổ cậu khỏi chỗ này."

Duẫn Hạ Thiên không để ý tới hắn, đoạt lấy điều khiển từ xa, nói: "Hôi Hôi, lại đây, viết hết trang này mới được xem."

"Nhưng thời điểm mặt trời vừa hạ xuống tivi sẽ chiếu Thánh Đấu Sĩ, sau khi mặt trời lặn mất thì không còn nữa." Hôi Hôi vô cùng đáng thương nói: "Xem trước không được sao, xem xong rồi ta mới viết."

"Không được, bây giờ còn không mau viết, mặt trời sẽ lặn mất thật đấy."



Hôi hôi dẩu miệng nhỏ, hai mắt bắt đầu nhòe đi, Lê Hạo cả người chấn động, Duẫn Hạ Thiên biết hắn không chịu được nữa, quả thật vậy, Lê Hạo rất nhanh đã đoạt lại điều khiển từ xa, bật tivi lên, còn không chút chần chừ chỉnh đến kênh thiếu nhi, ôm thân thể nhỏ bé của Hôi Hôi, dỗ dành: "Xem xem, chúng ta cùng xem a, xem xong mới viết, Hạo Hạo định đoạt hết, không khóc không khóc, nếu khóc cổ họng lại đau, Hôi Hôi ngoan a, Tinh Thỉ lại bắt đầu sử dụng Lư Sơn Thăng Long Bá rồi kia kìa."

Hôi Hôi quẹt nước mắt, thút thít nói: "Không đúng không đúng, Tinh Thỉ là Thiên Mã Lưu Tinh Quyền*, Tử Long mới đúng là Lư Sơn Thăng Long Bá*."

*Tinh Thỉ (Seiya) và Tử Long (Shiryu) là 2 nhân vật trong anime Thánh Đấu Sĩ, tuyệt chiêu của cả hai lần lượt là Thiên Mã Lưu Tinh Quyền và Lư Sơn Thăng Long Bá.

"Nga, vậy sao?" Đỉnh đầu Lê Hạo nảy lên một hàng hỏi chấm, này không phải chỉ có một nhân vật chính là Tinh Thỉ thôi sao? Không phải sao?

Duẫn Hạ Thiên đứng một bên chứng kiến từ đầu tới cuối, giậm chân hô lớn: "Anh cưng chiều như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển của đứa nhỏ."

"Cậu thôi đi." Lê Hạo dửng dưng nhìn cậu: "Cũng chỉ là một đứa nhỏ, vui chơi xếp thứ nhất, học tập xếp thứ hai."

Lúc này dì Tần bưng theo một dĩa trái cây từ trong phòng bếp đi ra, nhìn Hôi Hôi nói: "Đây là làm sao vậy? Tội nghiệp chưa, Bảo Bảo tại sao lại khóc?"

Hôi Hôi hai tay giữ chặt lấy điều khiển từ xa, lắc lắc đầu.

Dì Tần lập tức nghiêm mặt: "Nhị thiếu gia, cậu không phải là lại bắt nạt người ta đó chứ?"

Duẫn Hạ Thiên xoay người đi vệ sinh, để lại Lê Hạo bị dì Tần thuyết giáo một trận, Lê Hạo trong lòng lớn tiếng gào thét: Con mẹ nó vì cớ gì lại bị mắng oan uổng thế này a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau