Chương 23: Bảo Bối, Em Nghĩ Em Trốn Được Tôi ?
**CẢNH BÁO** : CHƯƠNG NÀY CHỈ CÓ H SƯƠNG SƯƠNG KHÔNG CÓ CAO H VÌ THẾ HÃY SUY NGHĨ KĨ TRƯỚC KHI XEM !
\_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_
Quốc Thiên sau đó từ từ hôn dọc xuống cổ của Việt Bân, “nhẹ nhàng" “đánh dấu chủ quyền" một vài cái, hắn thì thầm vào tai anh :
“Tiểu bảo bối ! Em nghĩ em trốn được tôi sao ? Nực cười !"
Rồi hắn ta cười nhếch mép đầy dâm đãng sau câu nói kia, lúc này khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn hơn, cả phần trên lẫn phần dưới.
Còn Việt Bân khi nhìn gương mặt của hắn ở cự ly gần thì không hiểu vì sao khuôn mặt lại hơi ửng đỏ lên. Quả thật ngoại hình của Quốc Thiên không thể chê vào đâu được, vừa điển trai lại có chút khí chất rất hợp với cái danh lão đại. Nếu Việt Bân là nữ nhi thì chắn chắn, anh đã “đổ" hắn từ lâu rồi chứ không phải đợi tới giờ phút này.
Trong lúc Việt Bân đang suy nghĩ mong lung thì Quốc Thiên đã nhanh chóng vớ lấy chiếc còng số tám nho nhỏ ở trên chiếc tủ đầu giường mà Khiết Lam đã chuẩn bị sẵn, hắn nhanh chóng khóa lấy hai tay của Việt Bân rồi quăng chiếc chìa khóa ra xa. Hắn ta cũng tranh thủ cởi chiếc áo sơ mi đen của mình ra, để lộ một cái thân hình vạm vỡ, rắn chắc.
“Ây ! Anh đang làm cái gì vậy ! "
Việt Bân khi nhận ra tình trạng của bản thân lúc này thì cũng đã quá muộn màng, cái tên vô sỉ kia cũng cởi hết đồ của anh ra, chỉ còn chừa lại chiếc quần lót làm ranh giới.
“Ưm~~a...Đừng..mà !"
Hắn ta nhanh chóng mút mát hai nụ hoa nhỏ ở trên ngực của anh, sẵn tiện còn cắn vài cái làm anh đau nhói.
Sau khi làm hành động biến thái đó xong, Quốc Thiên không chần chừ mà lột phăng chiếc quần lót kia ra, làm cả cơ thể anh bị phô bài trước mặt hắn. Rồi hắn cười khoái chí nhìn anh, coi bộ là đắc ý lắm, ngược lại với hắn, anh lúc này đang cố gắng che đậy đi chỗ nhạy cảm của mình, ở khóe mắt hình như còn có một vài giọt nước nhỏ chảy ra.
“Sao vậy ? Khóc à ?"
Quốc Thiên hơi ngẩn người ra, không hiểu sao lúc này hắn lại thấy đau lòng. Chẳng phải đây là điều hắn mong đợi nhất từ trước đến nay sao ? Hắn ta bây giờ cũng chẳng còn hiểu nổi bản thân của mình nữa.
Nhưng có một điều mà ta có thể chắc chắn rằng : thẩm sâu trong thâm tâm của hắn vẫn còn một chút gì đó khác biệt đối với những lão công mà ta thường thấy trong các câu chuyện khác.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
“Tít tít tít tít"
Đột nhiên, chuông điện thoại của Quốc Thiên reo lên, hắn vì thế mà nhanh chóng buôn Việt Bân ra.
“Nè Quốc Thiên ! Cứ làm đi ! Cả Chu gia của chúng tôi cũng đã chấp thuận chuyện này, bây giờ thì chỉ trông chờ vào cậu thôi !" Đó là giọng của Khiết Lam \- chị “vợ" tương lai của hắn.
Chu Khiết Lam lúc này đang ở trước màn hình máy tính, nơi mà được camera truyền hình ảnh tới. Nhắc mới nhớ, trong căn phòng mà Quốc Thiên và Việt Bân đang ở, bên trong cũng có một chiếc camera. Vậy là từ nãy đến giờ, mọi hành động của hai người đều được ghi lại hết.
Một tay che lại dòng máu mũi đang tuôn ra, một tay cầm chiếc điện thoại, Khiết Lam nói tiếp, cố ngăn đi tiếng cười : “Tiếp tục, cứ tiếp tục đi ! Kể từ giờ phút này, cậu đã được công nhận là con rể của Chu gia vì thế cứ tự nhiên, coi như là động phòng sớm !"
“À mà quên nữa ! Em trai của tôi cũng có chút ít tài năng diễn xuất, nên cậu đừng để bị nó đánh lừa ! Như hiện giờ, cậu có thể thấy nó đang khóc, nhưng thực tế, trong lòng nó bây giờ đang rung động rồi đấy !"
Rồi Khiết Lam chẳng nói chẳng rằng mà cúp máy, không cho hắn nói một câu gì.
Cho đến tận bây giờ, hắn cũng không tin được rằng, người của Chu gia dễ dãi đến thế
\_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_
Quốc Thiên sau đó từ từ hôn dọc xuống cổ của Việt Bân, “nhẹ nhàng" “đánh dấu chủ quyền" một vài cái, hắn thì thầm vào tai anh :
“Tiểu bảo bối ! Em nghĩ em trốn được tôi sao ? Nực cười !"
Rồi hắn ta cười nhếch mép đầy dâm đãng sau câu nói kia, lúc này khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn hơn, cả phần trên lẫn phần dưới.
Còn Việt Bân khi nhìn gương mặt của hắn ở cự ly gần thì không hiểu vì sao khuôn mặt lại hơi ửng đỏ lên. Quả thật ngoại hình của Quốc Thiên không thể chê vào đâu được, vừa điển trai lại có chút khí chất rất hợp với cái danh lão đại. Nếu Việt Bân là nữ nhi thì chắn chắn, anh đã “đổ" hắn từ lâu rồi chứ không phải đợi tới giờ phút này.
Trong lúc Việt Bân đang suy nghĩ mong lung thì Quốc Thiên đã nhanh chóng vớ lấy chiếc còng số tám nho nhỏ ở trên chiếc tủ đầu giường mà Khiết Lam đã chuẩn bị sẵn, hắn nhanh chóng khóa lấy hai tay của Việt Bân rồi quăng chiếc chìa khóa ra xa. Hắn ta cũng tranh thủ cởi chiếc áo sơ mi đen của mình ra, để lộ một cái thân hình vạm vỡ, rắn chắc.
“Ây ! Anh đang làm cái gì vậy ! "
Việt Bân khi nhận ra tình trạng của bản thân lúc này thì cũng đã quá muộn màng, cái tên vô sỉ kia cũng cởi hết đồ của anh ra, chỉ còn chừa lại chiếc quần lót làm ranh giới.
“Ưm~~a...Đừng..mà !"
Hắn ta nhanh chóng mút mát hai nụ hoa nhỏ ở trên ngực của anh, sẵn tiện còn cắn vài cái làm anh đau nhói.
Sau khi làm hành động biến thái đó xong, Quốc Thiên không chần chừ mà lột phăng chiếc quần lót kia ra, làm cả cơ thể anh bị phô bài trước mặt hắn. Rồi hắn cười khoái chí nhìn anh, coi bộ là đắc ý lắm, ngược lại với hắn, anh lúc này đang cố gắng che đậy đi chỗ nhạy cảm của mình, ở khóe mắt hình như còn có một vài giọt nước nhỏ chảy ra.
“Sao vậy ? Khóc à ?"
Quốc Thiên hơi ngẩn người ra, không hiểu sao lúc này hắn lại thấy đau lòng. Chẳng phải đây là điều hắn mong đợi nhất từ trước đến nay sao ? Hắn ta bây giờ cũng chẳng còn hiểu nổi bản thân của mình nữa.
Nhưng có một điều mà ta có thể chắc chắn rằng : thẩm sâu trong thâm tâm của hắn vẫn còn một chút gì đó khác biệt đối với những lão công mà ta thường thấy trong các câu chuyện khác.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
“Tít tít tít tít"
Đột nhiên, chuông điện thoại của Quốc Thiên reo lên, hắn vì thế mà nhanh chóng buôn Việt Bân ra.
“Nè Quốc Thiên ! Cứ làm đi ! Cả Chu gia của chúng tôi cũng đã chấp thuận chuyện này, bây giờ thì chỉ trông chờ vào cậu thôi !" Đó là giọng của Khiết Lam \- chị “vợ" tương lai của hắn.
Chu Khiết Lam lúc này đang ở trước màn hình máy tính, nơi mà được camera truyền hình ảnh tới. Nhắc mới nhớ, trong căn phòng mà Quốc Thiên và Việt Bân đang ở, bên trong cũng có một chiếc camera. Vậy là từ nãy đến giờ, mọi hành động của hai người đều được ghi lại hết.
Một tay che lại dòng máu mũi đang tuôn ra, một tay cầm chiếc điện thoại, Khiết Lam nói tiếp, cố ngăn đi tiếng cười : “Tiếp tục, cứ tiếp tục đi ! Kể từ giờ phút này, cậu đã được công nhận là con rể của Chu gia vì thế cứ tự nhiên, coi như là động phòng sớm !"
“À mà quên nữa ! Em trai của tôi cũng có chút ít tài năng diễn xuất, nên cậu đừng để bị nó đánh lừa ! Như hiện giờ, cậu có thể thấy nó đang khóc, nhưng thực tế, trong lòng nó bây giờ đang rung động rồi đấy !"
Rồi Khiết Lam chẳng nói chẳng rằng mà cúp máy, không cho hắn nói một câu gì.
Cho đến tận bây giờ, hắn cũng không tin được rằng, người của Chu gia dễ dãi đến thế
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất