Yêu Đương Không Bằng Theo Đuổi Thần Tượng
Chương 12: Ngọt quá! ! ! Chỉ biết gào thét tên anh Hạ Lương Cơ trong điên cuồng ! ! !
Mãi đến tận khi ra khỏi trường quay cùng Hạ Tê Xuyên, Chúc Lương Cơ mới nhận ra đối phương không có nói đùa. Lê Kháp cùng tài xế lái xe về, hiện tại cậu đang ở trên xe bảo mẫu của Hạ Tê Xuyên.
Chúc Lương Cơ: “Anh có muốn ăn gì không?”
Hạ Tê Xuyên: “Không.”
Chúc Lương Cơ: “Tụ Hoa? Kim Nguyên? Thất Lý Hương?… Lẩu? Đồ ăn Pháp?”
Hạ Tê Xuyên: “Không muốn lắm.”
“Không thì,” thấy đối phương không muốn đi nhà hàng cũng không muốn ăn mấy món ăn cậu liệt kê, Chúc Lương Cơ thoáng do dự: “Tới nhà em đi.”
Khóe mắt Giang Ân giật một cái, trong lòng nổi lên dự cảm bất an.
Anh Hạ chắc không đồng ý đâu…
“Nhà cậu?” Ảnh đế hỏi: “Úp mì gói?”
“Dưới nhà em có siêu thị,” Chúc Lương Cơ vội nói: “Em sẽ nấu cơm, lúc học đại học Đường Châm ngày nào cũng bắt em thuê bếp nấu ăn cho nó.”
“Đường Châm?”
“Bạn cùng phòng, bạn thân nhất của em.” Cũng là người giựt giây ông đây ngủ với anh. Chúc Lương Cơ thầm bổ sung trong lòng.
Trước ánh mắt mong chờ của người trước mặt, Hạ Tê Xuyên rốt cục cũng gật đầu.
Giang Ân đưa bọn họ đến siêu thị dưới nhà. Chỗ ở của Chúc Lương Cơ là được công ty sắp xếp, vì bảo vệ riêng tư của nghệ sĩ nên xung quanh đây đều là khu dân cư hạng sang, khả năng đột nhiên xuất hiện fan hoặc phóng viên rất thấp. Nhưng dù như vậy, lúc xuống xe Hạ Tê Xuyên vẫn bị Giang Ân cẩn thận căn dặn đội mũ với đeo khẩu trang, chờ trợ lý đi rồi, Hạ Tê Xuyên tiện tay ném khẩu trang vào thùng rác.
Chúc Lương Cơ: “…”
“Nhanh chút đi,” Hạ Tê Xuyên nói: “Muốn mua cái gì?”
“Cà chua, nạm bò, ớt xanh, củ từ. Anh ăn cay được không?” Thấy đối phương gật đầu, Chúc Lương Cơ nói: “Vậy thì mua thêm nửa con thỏ.”
Bọn họ mua xong nguyên liệu nấu ăn rất nhanh, Chúc Lương Cơ vốn cho rằng người như Hạ Tê Xuyên phỏng chừng rau cần với hành cũng không phân biệt được, không nghĩ tới hắn thế mà lại lấy đúng củ từ. Chú ý tới vẻ mặt của Chúc Lương Cơ, Hạ Tê Xuyên hơi bất đắc dĩ: “Tôi học đại học ở nước ngoài là tự mình lo liệu, thỉnh thoảng cũng sẽ nấu cơm.”
Lúc tính tiền nhân viên thu ngân nhận ra Hạ Tê Xuyên, cô gái kích động đến mức tay run run, nhưng đạo đức nghề nghiệp được rèn luyện hàng ngày giúp cô không làm ra hành động vượt mức nào, chỉ là ngay lúc Hạ Tê Xuyên nhận lấy túi mua sắm thì cô đột nhiên nói: “Hoan nghênh lần sau ghé thăm.”
Fan ảnh đế quả nhiên rất nhiều. Chúc Lương Cơ nhịn cười: “Cần em xách túi không?”
“Phận đi ăn ké, tôi cầm được rồi.”
“Chốc nữa tới nhà em đừng giật mình,” Chúc Lương Cơ dừng một chút: “Có thể anh sẽ lầm tưởng mình đang tiến vào sào huyệt của fan cuồng nào đó.”
Chúc Lương Cơ nói không sai, đồ vật liên quan đến Hạ Tê Xuyên trong nhà của cậu có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ: phim 《Mặt trăng giấy》 Hạ Tê Xuyên ra mắt năm ấy, phim 《Ký ức đen tối》 đóng cùng nhất tỷ, phim 《Tiểu thư》 giúp hắn lấy được giải thưởng quốc tế đầu tiên… Phim nào cũng có bản BD, bản giới hạn, bản thường. Hạ Tê Xuyên thậm chí còn không biết mình có nhiều phiên bản DVD như vậy.
“Cái này,” Chúc Lương Cơ lấy ra hộp quà DVD bản giới hạn dưới cùng, phía trên có in một ít chữ: “Lúc đó em còn chưa tốt nghiệp cấp ba, tiền tiêu vặt mấy tháng đều dồn đi mua bóng rổ hết, vì mua cái này mà em đã đi làm thêm suốt nửa kì nghỉ hè ở quán trà sữa cạnh trường.”
Hạ Tê Xuyên nhìn số lượng DVD, Chúc Lương Cơ cười: “Có phải hơi đáng sợ không? Em cũng không biết tại sao lại làm fan của anh, cảm động thì ký cái tên cho em?”
Hạ Tê Xuyên không lên tiếng, hắn nhận lấy hộp quà DVD bản giới hạn kia. Chúc Lương Cơ sắp xếp lại chỗ DVD kia: “Em mở TV, anh xem gì thì cứ bấm, máy tính ở trong phòng em, phòng đầu tiên bên trái. Em đi nấu cơm.”
Thao tác của cậu rất nhanh, nửa giờ sau, ngoại trừ nồi canh nạm bò nấu cà chua vẫn cần hầm một lát ra thì mấy món khác đều đã xong. Lấy nước sốt việt quất trong tủ lạnh ra, cậu bưng đồ ăn đã nấu xong đặt lên trên bàn ăn. Lúc đi gọi Hạ Tê Xuyên, Chúc Lương Cơ mới phát hiện đối phương đang xem phim trên ti vi. Chết dở, bộ phim kia là một bộ phim thời dân quốc cậu từng diễn, thấy mình đang đọc lời thoại trước mặt ảnh đế Chúc Lương Cơ cảm thấy hết sức khó xử, cậu gọi Hạ Tê Xuyên một tiếng: “Anh, ăn cơm.”
Ớt xanh xào tỏi, thịt thỏ thái hạt lựu, củ từ dầm việt quất với canh nạm bò nấu cà chua. Màu sắc mấy món ăn trên bàn rất tươi đẹp. Vừa nãy tại siêu thị Chúc Lương Cơ có mua bát đũa mới, xới cơm vào bát Hạ Tê Xuyên, gạo trắng bên trong xen lẫn một vài hạt kê màu vàng nhạt.
“Thế nào?”
“Ăn rất ngon.” Hắn không nghĩ rằng Chúc Lương Cơ nấu ăn khá như vậy, vốn hắn đã làm xong công tác tư tưởng đón nhận mấy món ăn không ra hình dạng của đối phương. Cặp mắt đào hoa sáng ngời chớp chớp: “Cảm ơn, anh ăn nhiều chút nha?”
Ăn cơm xong bọn họ cùng nhau rửa bát, sau khi làm xong Chúc Lương Cơ lấy di động ra xem có việc gì quan trọng hay không. Giọng Hạ Tê Xuyên cắt ngang suy nghĩ của cậu: “Cậu mua album của Trì Diệc Huân?”
Chúc Lương Cơ liếc mắt nhìn bàn trà, trên đó là album “Blackcut” được phát hành năm ngoái. Ánh mắt nam nghệ sĩ trên bìa album lạnh nhạt, cậu ta hơi ngẩng cằm lên, ba chữ màu trắng Trì Diệc Huân trong bối cảnh màu tối cực kỳ chói mắt. Khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ kia không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, giống như một viên kim cương lấp lánh và lạnh lẽo.
Chính bìa album này đã làm cho ngàn vạn thiếu nữ quỳ dưới chân Trì thiếu gia, cũng chính các loại phong cách âm nhạc khác nhau bên trong album đã giúp cậu ta một bước leo lên đỉnh cao giới âm nhạc.
“Hát dễ nghe nên mới mua.”
Mặt Hạ Tê Xuyên lộ vẻ nghi ngờ.
“Chỉ quen biết sơ, em không thích cậu ta lắm,” Chúc Lương Cơ nói: “Nhưng mà cậu ta hát rất được.”
Hạ Tê Xuyên: “Không phải cùng tham gia chương trình thực tế à?”
Chúc Lương Cơ làm động tác cắt cổ.
“Tôi vừa mới xem phim cậu diễn.”
“…” Thực sự là hết sức khó xử.
“Kỹ năng diễn xuất của cậu tiến bộ rất nhiều.” Thấy cậu không tin, đối phương tiếp tục nói: “Có muốn thử một chút không?”
Bộ phim Hạ Tê Xuyên xem chính là bộ phim Chúc Lương Cơ từng đóng hai năm trước, lúc đó cậu là người mới. Bộ phim năm đó giúp cậu thành danh không thể khiến cậu ngay lập tức nhận được tài nguyên phim truyền hình chất lượng được, sau khi xem xét một hồi Tiêu Dương giúp cậu nhận vai nam phụ trong bộ phim thời dân quốc này. Cậu diễn vai một vị thiếu gia du học trở về nước, họ Cố tên Chước. Nhờ mắt nhìn của Tiêu Dương, vai diễn Cố Chước năm đó đã giúp Chúc Lương Cơ đã nổi càng thêm nổi. Cảnh Hạ Tê Xuyên xem chính là Cố Chước bị kẻ gian bắt giữ, bị nhốt trong ngục chịu thẩm tra.
Nhân vật thẩm tra cậu do một diễn viên kì cựu thủ vai, đối phương khoảng chừng bốn mươi tuổi, diễn vai Hán gian trong giới quan chức cấp cao. Lúc Chúc Lương Cơ đối diễn vẫn luôn bị vị diễn viên kia đè ép, quay hơn mười lần đạo diễn mới miễn cưỡng hài lòng.
“Cố thiếu gia, chuyện đến nước này rồi mà cũng không chịu khai ra sao?” Chúc Lương Cơ ngồi ở trên ghế, hai tay đặt sau lưng. Vừa nhập diễn, khí thế của Hạ Tê Xuyên so với lúc nói chuyện phiếm lúc nãy rất khác, khóe môi hắn khẽ nhếch, ánh mắt thâm độc: “Tôi biết Cố gia là gia tộc lớn trong ngành vận tải, từ bậc cha chú tới nay đều lấy chữ nghĩa làm gốc. Cố thiếu gia là người kín miệng, theo lý thì, cho dù có chết cũng phải đem địa chỉ lô hàng kia vào trong mộ.”
“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ông biết là tốt rồi.” Trong lòng Chúc Lương Cơ kinh ngạc. Hạ Tê Xuyên vào vai nhân vật hơn bốn mươi tuổi, có khuôn mặt trung niên gian xảo, trước đây vị diễn viên cùng cậu quay phim truyền hình kia hiển nhiên là người phù hợp nhất, nhưng đối mặt với Hạ Tê Xuyên cậu lại cảm giác mình tựa như chân chính đặt mình tại phòng giam.
“Thời Minh Thanh có cực hình lăng trì, sau khi cắt đủ một ngàn đao phạm nhân mới tắt thở; thời cổ đại lại thích trói tứ chi lại rồi cho ngựa kéo, dùng sắt nóng từng chút từng chút ịn vào da thịt,” trong mắt Hạ Tê Xuyên lộ ra nét tàn ác: “Tôi đây mặc dù không có những thứ đó ở đây, nhưng muốn tìm mấy món đồ chơi nhỏ chào hỏi Cố thiếu gia thì hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Xịt hơi cay hay là ghế hùm (35) đây? Tốt hơn hết là ông nên giết chết tôi luôn đi, nếu tôi không chết thì người chết sẽ là ông.”
(35) ghế hùm – 老虎凳: tù nhân bị trói vào băng ghế, phần thân trên và tay bị trói vào khung gỗ phía sau băng ghế, chân bị kê cao lên…(theo Baidu), mấy bạn có thể search hình, hơi ghê
Người đàn ông chống tay tại tay vịn hai bên, thân thể chậm rãi hạ xuống. Bị dôi con ngươi thâm thúy kia nhìn chằm chằm, cảm giác áp bức gần như khiến Chúc Lương Cơ không thở nổi. Hắn từ bên trong kẽ răng trào phúng: “Đồ nhu nhược.”
Động tác Hạ Tê Xuyên ngừng lại, lúc này Chúc Lương Cơ ngẩng đầu nhìn hắn, cậu vốn là muốn thông qua động tác này biểu đạt ý dũng cảm không sợ, không nghĩ tới Hạ Tê Xuyên cũng vừa vặn cúi xuống. Bên môi dâng lên xúc cảm mềm mại, bởi vì Hạ Tê Xuyên lui lại quá nhanh, cậu không kịp phân rõ đó là môi hay là mặt của đối phương.
Chúc Lương Cơ há miệng: “Cái kia…”
Sắc mặt người đàn ông bình tĩnh: “Diễn không tệ.”
Bình tĩnh vậy, không phải nên giả bộ lơ đãng lau mặt hả? Chúc Lương Cơ thở phào nhẹ nhõm. Cậu rõ ràng cảm thấy mấy tháng quay 《Chân thám》đã giúp mình tiến bộ không ít, mặt dày không biết xấu hổ nói: “Vậy nếu như anh là đạo diễn, có đạt đến tiêu chuẩn của anh không?”
“Tiêu chuẩn của tôi sao?” Hạ Tê Xuyên ngẫm lại: “Còn kém một chút”
Chúc Lương Cơ không cam lòng: “Một chút?”
“Chính là nếu như diễn viên chịu làm cho đạo diễn dễ chịu một chút, đạo diễn liền bỏ qua một chút đó.”
Chúc Lương Cơ sững sờ, đối phương không cho cậu có cơ hội phản ứng, người đàn ông đứng dậy từ trên ghế salon, cầm điện thoại di động: “Cảm ơn đã tiếp đãi.”
Ý thức mình vừa bị đùa giỡn Chúc Lương Cơ hoảng hốt bước tới hai bước, thấy Hạ Tê Xuyên mở cửa cậu vội vàng nói: “Có muốn em tiễn anh không?”
“Không cần, Giang Ân ở dưới lầu,” đối phương quay đầu lại liếc nhìn cậu: “Ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Tiếng đóng cửa làm Chúc Lương Cơ tỉnh táo lại, cậu sờ mũi một cái. Ngẫm lại giữa tụi con trai thường hay đùa kiểu này, rất bình thường, trước đây Đường Châm vẫn luôn cùng một bạn cùng phòng khác giả gay trêu nhau, tuy rằng sau đấy bọn nó đều giả vờ nôn ọe.
Vừa nghĩ tới cái ổ chó của mình thế mà lại được tiếp đón thần tượng, Chúc Lương Cơ vô cùng đắc ý, những chuyện khác liền bị cậu quăng ra sau đầu. Nhìn kỹ mấy DVD cậu tìm đưa đều bị Hạ Tê Xuyên đặt lại chỗ cũ, cậu chuẩn bị đi tắm, đột nhiên liếc đến hộp quà DVD bản giới hạn bày ra trên bàn trà.
Hạ Tê Xuyên chỉ không giúp cậu dọn cái này. Chúc Lương Cơ đi tới, mở hộp quà ra.
Bên trong hộp quà có DVD cùng đĩa BD, poster quảng cáo, kệ đựng bằng gỗ, vài ảnh chụp lúc quay phim, trên một tấm ảnh trong đó có một dòng chữ lưu loát.
Gửi Lương Cơ:
Chúc cậu tiền đồ sáng lạn, luôn luôn vui vẻ.
Ký tên Hạ Tê Xuyên.
Chúc Lương Cơ nhìn mấy chữ này, đều nói nét chữ nết người, đường nét chữ trên ảnh sắc sảo, chữ viết rõ ràng. Cậu nhìn một lát, cảm thấy chuyện vui như này không thể một mình trải qua, phải tìm một người nào đó chia sẻ tâm tình vui mừng của cậu. Yêu cầu video call của Tiêu Dương đúng vào lúc này truyền tới.
“Biết sau khi livestream dân tình trên mạng nói gì không?”
“Nói gì?”
Tiêu Dương quay di động vào màn hình máy tính, anh đọc lại một bài post Weibo trên máy tính: “Ngọt quá!!! Chỉ biết gào thét tên anh Hạ Lương Cơ trong điên cuồng!!! “
“…” Ghê.
“Sau khi Thôi Huyên livestream thì tình hình biến thành fan CP war với fan only.” Tiêu Dương giải thích: “Nói đơn giản thì, bọn họ không chửi cậu mà bắt đầu chửi các cậu có phải đang giả làm anh em tốt hay không.”
“Vậy có tốt không?” Chúc Lương Cơ lấy ra tấm ảnh kia nhắm ngay camera của di động: “Nhìn!”
Tiêu Dương bị cậu đột nhiên kích động làm cho sợ hết hồn: “Gì đấy? Cậu đang luyện chữ hả?”
“Trợn to con mắt của anh mà nhìn cho rõ, chữ của em mà đẹp như vậy hả?”
“Sơ ý quên mất chữ của cậu xấu như chó cào.” Thấy rõ chữ viết trên đó, Tiêu Dương sợ hãi cả kinh, anh nhận ra ảnh cùng hộp quà: “Cậu ôm cái hộp lớn như vậy tới trường quay tìm Hạ Tê Xuyên xin chữ kí hả?”
“Anh ấy đến nhà em.”
“Mịa nó,” Tiêu Dương hiếm thấy văng tục, giọng người quản lý tràn đầy không thể tin: “Quả nhiên là giả vờ làm anh em, ngủ với cậu lại còn chúc cậu thật vui vẻ?”
“…”
Chúc Lương Cơ: “Anh có muốn ăn gì không?”
Hạ Tê Xuyên: “Không.”
Chúc Lương Cơ: “Tụ Hoa? Kim Nguyên? Thất Lý Hương?… Lẩu? Đồ ăn Pháp?”
Hạ Tê Xuyên: “Không muốn lắm.”
“Không thì,” thấy đối phương không muốn đi nhà hàng cũng không muốn ăn mấy món ăn cậu liệt kê, Chúc Lương Cơ thoáng do dự: “Tới nhà em đi.”
Khóe mắt Giang Ân giật một cái, trong lòng nổi lên dự cảm bất an.
Anh Hạ chắc không đồng ý đâu…
“Nhà cậu?” Ảnh đế hỏi: “Úp mì gói?”
“Dưới nhà em có siêu thị,” Chúc Lương Cơ vội nói: “Em sẽ nấu cơm, lúc học đại học Đường Châm ngày nào cũng bắt em thuê bếp nấu ăn cho nó.”
“Đường Châm?”
“Bạn cùng phòng, bạn thân nhất của em.” Cũng là người giựt giây ông đây ngủ với anh. Chúc Lương Cơ thầm bổ sung trong lòng.
Trước ánh mắt mong chờ của người trước mặt, Hạ Tê Xuyên rốt cục cũng gật đầu.
Giang Ân đưa bọn họ đến siêu thị dưới nhà. Chỗ ở của Chúc Lương Cơ là được công ty sắp xếp, vì bảo vệ riêng tư của nghệ sĩ nên xung quanh đây đều là khu dân cư hạng sang, khả năng đột nhiên xuất hiện fan hoặc phóng viên rất thấp. Nhưng dù như vậy, lúc xuống xe Hạ Tê Xuyên vẫn bị Giang Ân cẩn thận căn dặn đội mũ với đeo khẩu trang, chờ trợ lý đi rồi, Hạ Tê Xuyên tiện tay ném khẩu trang vào thùng rác.
Chúc Lương Cơ: “…”
“Nhanh chút đi,” Hạ Tê Xuyên nói: “Muốn mua cái gì?”
“Cà chua, nạm bò, ớt xanh, củ từ. Anh ăn cay được không?” Thấy đối phương gật đầu, Chúc Lương Cơ nói: “Vậy thì mua thêm nửa con thỏ.”
Bọn họ mua xong nguyên liệu nấu ăn rất nhanh, Chúc Lương Cơ vốn cho rằng người như Hạ Tê Xuyên phỏng chừng rau cần với hành cũng không phân biệt được, không nghĩ tới hắn thế mà lại lấy đúng củ từ. Chú ý tới vẻ mặt của Chúc Lương Cơ, Hạ Tê Xuyên hơi bất đắc dĩ: “Tôi học đại học ở nước ngoài là tự mình lo liệu, thỉnh thoảng cũng sẽ nấu cơm.”
Lúc tính tiền nhân viên thu ngân nhận ra Hạ Tê Xuyên, cô gái kích động đến mức tay run run, nhưng đạo đức nghề nghiệp được rèn luyện hàng ngày giúp cô không làm ra hành động vượt mức nào, chỉ là ngay lúc Hạ Tê Xuyên nhận lấy túi mua sắm thì cô đột nhiên nói: “Hoan nghênh lần sau ghé thăm.”
Fan ảnh đế quả nhiên rất nhiều. Chúc Lương Cơ nhịn cười: “Cần em xách túi không?”
“Phận đi ăn ké, tôi cầm được rồi.”
“Chốc nữa tới nhà em đừng giật mình,” Chúc Lương Cơ dừng một chút: “Có thể anh sẽ lầm tưởng mình đang tiến vào sào huyệt của fan cuồng nào đó.”
Chúc Lương Cơ nói không sai, đồ vật liên quan đến Hạ Tê Xuyên trong nhà của cậu có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ: phim 《Mặt trăng giấy》 Hạ Tê Xuyên ra mắt năm ấy, phim 《Ký ức đen tối》 đóng cùng nhất tỷ, phim 《Tiểu thư》 giúp hắn lấy được giải thưởng quốc tế đầu tiên… Phim nào cũng có bản BD, bản giới hạn, bản thường. Hạ Tê Xuyên thậm chí còn không biết mình có nhiều phiên bản DVD như vậy.
“Cái này,” Chúc Lương Cơ lấy ra hộp quà DVD bản giới hạn dưới cùng, phía trên có in một ít chữ: “Lúc đó em còn chưa tốt nghiệp cấp ba, tiền tiêu vặt mấy tháng đều dồn đi mua bóng rổ hết, vì mua cái này mà em đã đi làm thêm suốt nửa kì nghỉ hè ở quán trà sữa cạnh trường.”
Hạ Tê Xuyên nhìn số lượng DVD, Chúc Lương Cơ cười: “Có phải hơi đáng sợ không? Em cũng không biết tại sao lại làm fan của anh, cảm động thì ký cái tên cho em?”
Hạ Tê Xuyên không lên tiếng, hắn nhận lấy hộp quà DVD bản giới hạn kia. Chúc Lương Cơ sắp xếp lại chỗ DVD kia: “Em mở TV, anh xem gì thì cứ bấm, máy tính ở trong phòng em, phòng đầu tiên bên trái. Em đi nấu cơm.”
Thao tác của cậu rất nhanh, nửa giờ sau, ngoại trừ nồi canh nạm bò nấu cà chua vẫn cần hầm một lát ra thì mấy món khác đều đã xong. Lấy nước sốt việt quất trong tủ lạnh ra, cậu bưng đồ ăn đã nấu xong đặt lên trên bàn ăn. Lúc đi gọi Hạ Tê Xuyên, Chúc Lương Cơ mới phát hiện đối phương đang xem phim trên ti vi. Chết dở, bộ phim kia là một bộ phim thời dân quốc cậu từng diễn, thấy mình đang đọc lời thoại trước mặt ảnh đế Chúc Lương Cơ cảm thấy hết sức khó xử, cậu gọi Hạ Tê Xuyên một tiếng: “Anh, ăn cơm.”
Ớt xanh xào tỏi, thịt thỏ thái hạt lựu, củ từ dầm việt quất với canh nạm bò nấu cà chua. Màu sắc mấy món ăn trên bàn rất tươi đẹp. Vừa nãy tại siêu thị Chúc Lương Cơ có mua bát đũa mới, xới cơm vào bát Hạ Tê Xuyên, gạo trắng bên trong xen lẫn một vài hạt kê màu vàng nhạt.
“Thế nào?”
“Ăn rất ngon.” Hắn không nghĩ rằng Chúc Lương Cơ nấu ăn khá như vậy, vốn hắn đã làm xong công tác tư tưởng đón nhận mấy món ăn không ra hình dạng của đối phương. Cặp mắt đào hoa sáng ngời chớp chớp: “Cảm ơn, anh ăn nhiều chút nha?”
Ăn cơm xong bọn họ cùng nhau rửa bát, sau khi làm xong Chúc Lương Cơ lấy di động ra xem có việc gì quan trọng hay không. Giọng Hạ Tê Xuyên cắt ngang suy nghĩ của cậu: “Cậu mua album của Trì Diệc Huân?”
Chúc Lương Cơ liếc mắt nhìn bàn trà, trên đó là album “Blackcut” được phát hành năm ngoái. Ánh mắt nam nghệ sĩ trên bìa album lạnh nhạt, cậu ta hơi ngẩng cằm lên, ba chữ màu trắng Trì Diệc Huân trong bối cảnh màu tối cực kỳ chói mắt. Khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ kia không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, giống như một viên kim cương lấp lánh và lạnh lẽo.
Chính bìa album này đã làm cho ngàn vạn thiếu nữ quỳ dưới chân Trì thiếu gia, cũng chính các loại phong cách âm nhạc khác nhau bên trong album đã giúp cậu ta một bước leo lên đỉnh cao giới âm nhạc.
“Hát dễ nghe nên mới mua.”
Mặt Hạ Tê Xuyên lộ vẻ nghi ngờ.
“Chỉ quen biết sơ, em không thích cậu ta lắm,” Chúc Lương Cơ nói: “Nhưng mà cậu ta hát rất được.”
Hạ Tê Xuyên: “Không phải cùng tham gia chương trình thực tế à?”
Chúc Lương Cơ làm động tác cắt cổ.
“Tôi vừa mới xem phim cậu diễn.”
“…” Thực sự là hết sức khó xử.
“Kỹ năng diễn xuất của cậu tiến bộ rất nhiều.” Thấy cậu không tin, đối phương tiếp tục nói: “Có muốn thử một chút không?”
Bộ phim Hạ Tê Xuyên xem chính là bộ phim Chúc Lương Cơ từng đóng hai năm trước, lúc đó cậu là người mới. Bộ phim năm đó giúp cậu thành danh không thể khiến cậu ngay lập tức nhận được tài nguyên phim truyền hình chất lượng được, sau khi xem xét một hồi Tiêu Dương giúp cậu nhận vai nam phụ trong bộ phim thời dân quốc này. Cậu diễn vai một vị thiếu gia du học trở về nước, họ Cố tên Chước. Nhờ mắt nhìn của Tiêu Dương, vai diễn Cố Chước năm đó đã giúp Chúc Lương Cơ đã nổi càng thêm nổi. Cảnh Hạ Tê Xuyên xem chính là Cố Chước bị kẻ gian bắt giữ, bị nhốt trong ngục chịu thẩm tra.
Nhân vật thẩm tra cậu do một diễn viên kì cựu thủ vai, đối phương khoảng chừng bốn mươi tuổi, diễn vai Hán gian trong giới quan chức cấp cao. Lúc Chúc Lương Cơ đối diễn vẫn luôn bị vị diễn viên kia đè ép, quay hơn mười lần đạo diễn mới miễn cưỡng hài lòng.
“Cố thiếu gia, chuyện đến nước này rồi mà cũng không chịu khai ra sao?” Chúc Lương Cơ ngồi ở trên ghế, hai tay đặt sau lưng. Vừa nhập diễn, khí thế của Hạ Tê Xuyên so với lúc nói chuyện phiếm lúc nãy rất khác, khóe môi hắn khẽ nhếch, ánh mắt thâm độc: “Tôi biết Cố gia là gia tộc lớn trong ngành vận tải, từ bậc cha chú tới nay đều lấy chữ nghĩa làm gốc. Cố thiếu gia là người kín miệng, theo lý thì, cho dù có chết cũng phải đem địa chỉ lô hàng kia vào trong mộ.”
“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ông biết là tốt rồi.” Trong lòng Chúc Lương Cơ kinh ngạc. Hạ Tê Xuyên vào vai nhân vật hơn bốn mươi tuổi, có khuôn mặt trung niên gian xảo, trước đây vị diễn viên cùng cậu quay phim truyền hình kia hiển nhiên là người phù hợp nhất, nhưng đối mặt với Hạ Tê Xuyên cậu lại cảm giác mình tựa như chân chính đặt mình tại phòng giam.
“Thời Minh Thanh có cực hình lăng trì, sau khi cắt đủ một ngàn đao phạm nhân mới tắt thở; thời cổ đại lại thích trói tứ chi lại rồi cho ngựa kéo, dùng sắt nóng từng chút từng chút ịn vào da thịt,” trong mắt Hạ Tê Xuyên lộ ra nét tàn ác: “Tôi đây mặc dù không có những thứ đó ở đây, nhưng muốn tìm mấy món đồ chơi nhỏ chào hỏi Cố thiếu gia thì hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Xịt hơi cay hay là ghế hùm (35) đây? Tốt hơn hết là ông nên giết chết tôi luôn đi, nếu tôi không chết thì người chết sẽ là ông.”
(35) ghế hùm – 老虎凳: tù nhân bị trói vào băng ghế, phần thân trên và tay bị trói vào khung gỗ phía sau băng ghế, chân bị kê cao lên…(theo Baidu), mấy bạn có thể search hình, hơi ghê
Người đàn ông chống tay tại tay vịn hai bên, thân thể chậm rãi hạ xuống. Bị dôi con ngươi thâm thúy kia nhìn chằm chằm, cảm giác áp bức gần như khiến Chúc Lương Cơ không thở nổi. Hắn từ bên trong kẽ răng trào phúng: “Đồ nhu nhược.”
Động tác Hạ Tê Xuyên ngừng lại, lúc này Chúc Lương Cơ ngẩng đầu nhìn hắn, cậu vốn là muốn thông qua động tác này biểu đạt ý dũng cảm không sợ, không nghĩ tới Hạ Tê Xuyên cũng vừa vặn cúi xuống. Bên môi dâng lên xúc cảm mềm mại, bởi vì Hạ Tê Xuyên lui lại quá nhanh, cậu không kịp phân rõ đó là môi hay là mặt của đối phương.
Chúc Lương Cơ há miệng: “Cái kia…”
Sắc mặt người đàn ông bình tĩnh: “Diễn không tệ.”
Bình tĩnh vậy, không phải nên giả bộ lơ đãng lau mặt hả? Chúc Lương Cơ thở phào nhẹ nhõm. Cậu rõ ràng cảm thấy mấy tháng quay 《Chân thám》đã giúp mình tiến bộ không ít, mặt dày không biết xấu hổ nói: “Vậy nếu như anh là đạo diễn, có đạt đến tiêu chuẩn của anh không?”
“Tiêu chuẩn của tôi sao?” Hạ Tê Xuyên ngẫm lại: “Còn kém một chút”
Chúc Lương Cơ không cam lòng: “Một chút?”
“Chính là nếu như diễn viên chịu làm cho đạo diễn dễ chịu một chút, đạo diễn liền bỏ qua một chút đó.”
Chúc Lương Cơ sững sờ, đối phương không cho cậu có cơ hội phản ứng, người đàn ông đứng dậy từ trên ghế salon, cầm điện thoại di động: “Cảm ơn đã tiếp đãi.”
Ý thức mình vừa bị đùa giỡn Chúc Lương Cơ hoảng hốt bước tới hai bước, thấy Hạ Tê Xuyên mở cửa cậu vội vàng nói: “Có muốn em tiễn anh không?”
“Không cần, Giang Ân ở dưới lầu,” đối phương quay đầu lại liếc nhìn cậu: “Ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Tiếng đóng cửa làm Chúc Lương Cơ tỉnh táo lại, cậu sờ mũi một cái. Ngẫm lại giữa tụi con trai thường hay đùa kiểu này, rất bình thường, trước đây Đường Châm vẫn luôn cùng một bạn cùng phòng khác giả gay trêu nhau, tuy rằng sau đấy bọn nó đều giả vờ nôn ọe.
Vừa nghĩ tới cái ổ chó của mình thế mà lại được tiếp đón thần tượng, Chúc Lương Cơ vô cùng đắc ý, những chuyện khác liền bị cậu quăng ra sau đầu. Nhìn kỹ mấy DVD cậu tìm đưa đều bị Hạ Tê Xuyên đặt lại chỗ cũ, cậu chuẩn bị đi tắm, đột nhiên liếc đến hộp quà DVD bản giới hạn bày ra trên bàn trà.
Hạ Tê Xuyên chỉ không giúp cậu dọn cái này. Chúc Lương Cơ đi tới, mở hộp quà ra.
Bên trong hộp quà có DVD cùng đĩa BD, poster quảng cáo, kệ đựng bằng gỗ, vài ảnh chụp lúc quay phim, trên một tấm ảnh trong đó có một dòng chữ lưu loát.
Gửi Lương Cơ:
Chúc cậu tiền đồ sáng lạn, luôn luôn vui vẻ.
Ký tên Hạ Tê Xuyên.
Chúc Lương Cơ nhìn mấy chữ này, đều nói nét chữ nết người, đường nét chữ trên ảnh sắc sảo, chữ viết rõ ràng. Cậu nhìn một lát, cảm thấy chuyện vui như này không thể một mình trải qua, phải tìm một người nào đó chia sẻ tâm tình vui mừng của cậu. Yêu cầu video call của Tiêu Dương đúng vào lúc này truyền tới.
“Biết sau khi livestream dân tình trên mạng nói gì không?”
“Nói gì?”
Tiêu Dương quay di động vào màn hình máy tính, anh đọc lại một bài post Weibo trên máy tính: “Ngọt quá!!! Chỉ biết gào thét tên anh Hạ Lương Cơ trong điên cuồng!!! “
“…” Ghê.
“Sau khi Thôi Huyên livestream thì tình hình biến thành fan CP war với fan only.” Tiêu Dương giải thích: “Nói đơn giản thì, bọn họ không chửi cậu mà bắt đầu chửi các cậu có phải đang giả làm anh em tốt hay không.”
“Vậy có tốt không?” Chúc Lương Cơ lấy ra tấm ảnh kia nhắm ngay camera của di động: “Nhìn!”
Tiêu Dương bị cậu đột nhiên kích động làm cho sợ hết hồn: “Gì đấy? Cậu đang luyện chữ hả?”
“Trợn to con mắt của anh mà nhìn cho rõ, chữ của em mà đẹp như vậy hả?”
“Sơ ý quên mất chữ của cậu xấu như chó cào.” Thấy rõ chữ viết trên đó, Tiêu Dương sợ hãi cả kinh, anh nhận ra ảnh cùng hộp quà: “Cậu ôm cái hộp lớn như vậy tới trường quay tìm Hạ Tê Xuyên xin chữ kí hả?”
“Anh ấy đến nhà em.”
“Mịa nó,” Tiêu Dương hiếm thấy văng tục, giọng người quản lý tràn đầy không thể tin: “Quả nhiên là giả vờ làm anh em, ngủ với cậu lại còn chúc cậu thật vui vẻ?”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất