Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 46

Trước Sau
“Chơi vui không?” Đế Vân Vũ đi đến phía sau Thẩm Lưu Hưởng, nhìn lá bài rơi đầy đất.

Ba người đấu đế chủ đồng thời lắc đầu: “Chơi không vui, chơi không vui.”

Đế Vân Vũ nhìn Từ Tinh Thần với Từ Tinh Liên khẩn trương vạn phần, cuối cùng bàn tay đặt lên vai Thẩm Lưu Hưởng, vỗ nhẹ nhẹ: “Nhưng ta thấy ngươi rất thích thú.”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Có cảm giác bị nhằm vào. Mọi người đều chơi, sao lại bắt một mình y làm gương?

Thẩm Lưu Hưởng âm thầm nghiến răng, bên ngoài lúm đồng tiền như hoa, “Đế phụ hiểu lầm, là con trời sinh lạc quan.”

Đế Vân Vũ ý vị không rõ cười ra tiếng, hắn ngồi xuống, Thẩm Lưu Hưởng liền lạc quan đứng dậy.

Chẳng lẽ Đế Quân cũng muốn chơi?

Tự mình đấu với chính mình?

Nhưng Đế Vân Vũ hiển nhiên không có nhàn hạ thoải mái như vậy, hắn nhẹ phất bàn tay, giữa không trung hiện ra một quầng sáng thật lớn, trên đó có một con sông chậm rãi chảy xuôi, có tiếng nước chảy róc rách, từ bắc về nam, ven đường đi qua vô vàn núi non.

“Đây là bản đồ địa hình Yêu giới.”

Thẩm Lưu Hưởng ổn định tâm tình nhìn lại. Nếu là Yêu giới, cái thứ như như nước sông chảy kia là Thiên Hà. nguồn nước sinh mệnh của Yêu tộc, lúc đầu Thiên Hà bị phiến sương đen che khuất, còn lại là Yêu tộc thánh địa Đại Sơn Hải.

Vô số tu sĩ đại năng muốn tìm tòi nghiên cứu địa phương này, nhưng gần ngàn năm, người duy nhất còn sống từ đó trở về, chỉ có Đế Vân Vũ.

Đương sự ở đây, Thẩm Lưu Hưởng nhịn không được tò mò hỏi: “Đại Sơn Hải có cái gì?”

Đế Vân Vũ: “Quên rồi. Hình như là di chỉ từ thời kỳ Hồng Hoang, ghi lại một ít lịch sử Yêu tộc...... Tóm lại không có ý tứ gì.”

Thẩm Lưu Hưởng thầm nghĩ: Lợi hại! Vẫn là cha lợi hại! Di chỉ Hồng Hoang còn nói không thú vị, đặt ở ngoài kia, cho dù là một nắm đất đều phải cướp đến ngươi chết ta sống.

Đế Vân Vũ bắn đầu ngón tay, trên bản đồ địa hình hiện lên ba đốm sáng loá mắt.

“Chỗ phong ấn Cùng Kỳ, ta cũng quên rồi, nhưng lúc ấy để lại ba quyển trục, trong đó có một quyển là thật. Gần đây có người tìm được một quyển, muốn mở ra, bên trên còn pháp thuật ta lưu lại, cho nên không thể thành công, lại làm ta cảm ứng được khí tức của quyển trục. Đây là nơi phân bố, các ngươi đi lấy quyển trục về cho ta.”

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, nơi phong ấn ma thú quan trọng như thế đều có thể quên?

Đế Vân Vũ liếc mắt nhìn y: “Một đám tiểu ma thú, ta không cần thiết lúc nào cũng phải nhớ kỹ. Cho nó một cái tổ, để nó an phận ở bên trong là được. Ta lại không tính toán đi thăm nó, vì sao phải nhớ vị trí?”

Thẩm Lưu Hưởng thấy hắn vân đạm phong khinh gọi ‘tiểu ma thú’, nghẹn họng nhìn trân trối.

Mấy trăm năm trước, tứ đại ma thú Cùng Kỳ, Thao Thiết, Đào Ngột, Hỗn Độn đồng thời hiện thân, đó chính là hạo kiếp lớn nhất của tam giới, có thể nói như tận thế, tại sao từ miệng Đế Vân Vũ nói ra, lại giống nhìn một đám mèo hoang đánh nhau, nên xách từng đứa đi, tránh phá hư tâm tình?

Y trầm mặc một lát, hỏi: “Ma thú lợi hại không?”

Chẳng lẽ thế gian nghe đồn có gì nhầm lẫn, kỳ thật ma thú con này còn yếu hơn con kia?

“Đều lợi hại.” Đế Vân Vũ đạm thanh, “Nếu giờ chúng thoát ra, mấy Yêu vương Yêu giới hiện giờ cùng nhau đánh cũng không lại một đầu ngón tay bọn chúng.”

Thẩm Lưu Hưởng: “?!”

Yêu tộc không phân chia chính xác tu vi, nhưng các Yêu Vương cũng có thể đánh một trận với tu sĩ Hóa Thần cảnh. Trong đó có Đại Yêu Vương, từ trăm năm trước đã có thể đánh không phân cao thấp với tu sĩ Đại Thừa cảnh.

Đế Vân Vũ nhìn về phía y: “Vương giả Yêu tộc thời kỳ Hồng Hoang, có thực lực này chẳng có gì lạ.”

Thẩm Lưu Hưởng nhướn mi, nghe ý tứ Đế Vân Vũ, ma thú này đều không phải là hậu duệ, bản thân chính là tồn tại từ thời kỳ Hồng Hoang. Một khi đã như vậy, bọn chúng vẫn luôn tránh ở đâu trên đại lục? Sao có thể mai danh ẩn tích vạn năm? Mấy trăm năm trước lại đột nhiên làm khó dễ?

Y đang muốn hỏi.

Từ Tinh Thần thấy y vẫn luôn quấn lấy Đế phụ, thối mặt ngắt lời nói: “Mấy chuyện đó ở Thư Các đều có ghi lại, ngươi đi đọc nhiều chút là được, Đế phụ vẫn là nói chuyện quan trọng đi.”

Đế Vân Vũ nghiêng đầu, chỉ vào một chỗ có lửa cháy sáng: “Đây là Bát Hoang.”

Thẩm Lưu Hưởng biểu tình cổ quái.

Từ Tinh Thần liếc y một cái, từ sau chuyện Ngọc Giản, hắn cố ý tra xét quá khứ của Thẩm Lưu Hưởng, không nghĩ tới Cửu Yêu Vương tọa ủng Bát Hoang lại là đồ đệ y.

Nếu Đế phụ nói đến nơi này, như vậy khả năng Chu Huyền Lan chính là người động quyển trục.

Từ Tinh Thần nói: “Tám phần là Chu Huyền Lan!”

Thẩm Lưu Hưởng: “Hắn sẽ không!”

Người đánh chủ ý lên Cùng Kỳ dã tâm quá lớn, không phải muốn mượn sức lực này nhất thống Yêu giới, thì chính là muốn nhất thống tam giới.



Không nói đến Chu Huyền Lan có phân dã tâm này hay không, riêng là động loại ma thú này tám chín phần mười là hành vi dẫn lửa thiêu thân, Thẩm Lưu Hưởng liền cảm thấy hắn sẽ không làm.

Từ Tinh Thần nghe y phản bác, hừ lạnh: “Ngươi tín nhiệm hắn như thế, sau khi đến Yêu giới, chúng ta còn tra hắn như thế nào? Ngươi nhất định sẽ tìm mọi cách bao che hắn! Kết quả nếu thật là hắn, ngươi có phải còn muốn biện giải hắn có lý do của hắn, không phải lòng muông dạ thú! Không phải muốn cho tam giới trăm họ lầm than!”

Lần đầu tiên, Thẩm Lưu Hưởng á khẩu không trả lời được.

Không thể phủ nhận, nếu thật là Chu Huyền Lan đánh chủ ý lên Cùng Kỳ, y xác thật sẽ trả lời như Từ Tinh Thần nghĩ.

Từ Tinh Liên nhíu mày liễu lại, túm tay áo Từ Tinh Thần, “Ca ca đừng nói nữa, huynh trưởng tin tưởng đồ đệ mình, cũng không có gì không đúng.”

Từ Tinh Thần bất mãn: “Nhưng Chu Huyền Lan không chỉ là đồ đệ y, mà còn là Cửu Yêu Vương của Yêu giới, ta lo lắng y xử trí theo cảm tính, đến lúc đó lại hỏng đại sự.”

Lúc này, Đế Vân Vũ gỡ Ngọc Giản trên cổ tay xuống, dây đeo vòng ở đầu ngón tay, nhẹ nhàng đong đưa trước mắt Thẩm Lưu Hưởng.

“Không cho ngươi Ngọc Giản, chính là phòng ngừa ngươi đem điểm dừng chân nói cho hắn.”

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, chợt chắc chắn nói: “Đế phụ, hắn sẽ không hại con.”

Đế Vân Vũ nhìn y, giây lát trên mặt bất đắc dĩ, chỉ mảnh đất Bát Hoang, “Bát Hoang là nơi giao hội giữa Yêu giới và hai giới khác, nguyên bản là mảnh đất khô cằn không có một ngọn cỏ, trên đó vô số yêu thú hung ác hoành hành. Vậy mà ngắn ngủn mấy năm, lại biến thành cõi yên vui nổi danh Yêu giới.”

Hắn hỏi Thẩm Lưu Hưởng: “Ngươi biết không?”

Thẩm Lưu Hưởng hơi gật đầu: “Hắn từng nói với con, không đi tranh đoạt những nơi phong thuỷ bảo địa đó, mà là từ một nơi cằn cỗi lập nên một cõi yên vui.”

Đế Vân Vũ lại hỏi: “Ngươi cũng biết hắn làm được như thế nào?”

Thẩm Lưu Hưởng: “Đánh nhau.”

Đế Vân Vũ: “Không. Là giết chóc.”

Bát Hoang là nơi quần ma loạn vũ, yêu tu khai linh trí và yêu thú chưa khai linh trí cùng sống trong đó, còn có tu sĩ Yêu giới, ma tu xâm nhập vào, ngư long hỗn tạp, hỗn loạn bất kham.

Không ít đại yêu từng có ý đồ chinh phục Bát Hoang, nhưng đều thất bại.

Chu Huyền Lan có thể thống lĩnh Bát Hoang, thực lực mạnh là một phương diện, về phương diện còn lại là thủ đoạn của hắn lôi đình, xuống tay ngoan tuyệt.

“Bát Hoang chỉ có hai loại người. Người chết và người quy thuận Cửu Yêu Vương.”

Thẩm Lưu Hưởng biểu tình hơi cứng lại.

Y ở Thần Kỳ Sơn xa xôi, đối với tình hình Yêu giới xác thật không rõ ràng lắm. Khi có được Ngọc Giản, Chu Huyền Lan đã là Cửu Yêu Vương, hỏi thu phục Bát Hoang như thế nào, Chu Huyền Lan nói là có người chủ động tìm hắn đánh nhau, muốn tranh địa bàn, hắn đánh bại đối phương, vẫn luôn vẫn luôn thắng, tích lũy qua tháng ngày, toàn bộ Bát Hoang đều trở thành của hắn.

Suy nghĩ một lát, Thẩm Lưu Hưởng nói: “Tân vương đăng cơ, nào có ai tay không nhiễm máu?”

Đế Vân Vũ: “Ngươi nói không sai. Các Yêu Vương đều lập nghiệp như thế, chuyện đó vốn không có gì đáng trách, nhưng vì sao hắn muốn giấu ngươi?”

Thẩm Lưu Hưởng rũ mắt, nhấp môi không nói.

Đế Vân Vũ nhìn hắn: “Hiển nhiên hắn không muốn để ngươi nhận ra rằng hắn có điều thay đổi. Nhưng ngươi cần phải ý thức được, phân biệt khi hắn là đồ đệ của ngươi, và gặp nhau khi hắn là Cửu Yêu Vương. Nếu ngươi còn đem hắn làm như người trước kia, sẽ chịu thiệt thòi lớn.”

Thẩm Lưu Hưởng gãi gãi đầu, qua một lát, nhấc tay làm tư thế đầu hàng.

Hắn uể oải nói: “Được rồi, con bảo đảm sẽ cẩn thận đề phòng.”

Lúc này Đế Vân Vũ mới đem ánh mắt dời về phía hai nơi khác: “Trừ Bát Hoang, còn lại chính là lãnh địa của Đại Yêu Vương cùng Thất Yêu Vương. Điểm dừng chân của các ngươi ở bên ngoài Kỳ Lân Thành, bắt đầu tra từ Thất Yêu Vương, tìm ra quyển trục.”

Thẩm Lưu Hưởng biết tên tuổi Thất Yêu Vương, chân thân là Hỏa Kỳ Lân, gần hai năm nổi bật chính thắng.

Đế Vân Vũ lại công đạo vài câu, đứng dậy rời đi, đi đến một nửa, quay đầu lại nói một câu, “Tiếp tục đấu đế chủ, không quấy rầy các ngươi.”

Ba người khác ở đây lập tức đem bài vò thành một đống giấy lộn, biểu hiện quyết tâm.

Không dám đấu! Không dám đấu!

Thẩm Lưu Hưởng nhìn phía thân ảnh Đế Vân Vũ rời đi, bỗng nhiên bừng tỉnh, đi đến bên cửa sổ, bế bồn sứ trồng Thẩm Bặc Bặc lên đuổi theo.

Chuyến này y không tiện mang theo Thẩm Bặc Bặc, đến tìm người chiếu cố nó.

Nếu có thể xin được Đế Vân Vũ thì không thể tốt hơn, hắn tu vi cao thâm, Thẩm Bặc Bặc cách hắn gần chút, đều sẽ được lợi vô cùng.

Đế Vân Vũ rũ mắt nhìn nhân sâm trong bồn, sau đó mí mắt nhấc lên, nhìn chằm chằm thanh niên dám ngăn trước mặt hắn.

“Mặt trời mọc cho nó đi phơi nắng, mặt trời lặn mang nó về tẩm cung, cách mấy canh giờ phải xới đất tưới nước. Ngươi cảm thấy ta có thời gian nhàn hạ này?”

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt phượng, lông mi rung động, cất cao giọng nói: “Chỉ có chuyện Đế phụ không muốn làm. Không có chuyện Đế phụ không làm được.”



Đế Vân Vũ hơi nhướn đuôi lông mày, cười như không cười nhận bồn sứ ngọc bạch, “Đem quyển trục mang về cho ta. Bằng không đây là con tin.”

Thẩm Lưu Hưởng: “?!”

Y liền giơ tay muốn cướp về, Đế Vân Vũ lật cổ tay, tránh thoát dễ như trở bàn tay, mang theo Thẩm Bặc Bặc thong dong rời đi.

Thẩm Lưu Hưởng: “……”

***

Trong đại điện rộng lớn, linh thạch quanh Truyền Tống Trận chiếu rọi xuống, tỏa ánh sáng nhàn nhạt.

Một đám người thần sắc nghiêm túc, đứng hai bên pháp trận.

“Hai vị Thiếu Quân, đã đến giờ, mời bước vào Truyền Tống Trận.”

Từ Tinh Liên lôi kéo tay áo Thẩm Lưu Hưởng, hốc mắt ửng đỏ, Thẩm Lưu Hưởng thấy thế, sờ sờ đầu nàng, lên tiếng an ủi vài câu, sau đó lại nhìn sang bên cạnh.

Đế Vân Vũ trên mặt đạm nhiên, con ngươi nhạt màu không nhìn ra bất kỳ cái cảm xúc gì, phát hiện ra tầm mắt y, hơi gật đầu.

“Tinh Liên không được khóc, trước kia ta rời cung sao ngươi không như vậy?”

Từ Tinh Thần không vui, túm chặt Thẩm Lưu Hưởng đi đến Truyền Tống Trận, “Còn nói ta ngốc, ta thấy ngươi mới là người ngốc nhất.”

Nhưng đi đến một nửa, Thẩm Lưu Hưởng tránh khỏi tay hắn, chạy ngược trở lại.

“Ngươi làm gì?”

Từ Tinh Thần kêu la, tầm mắt đi theo y, tiếp theo trợn tròn mắt.

Không chỉ là hắn, những người khác trong đại điện cũng trừng lớn mắt như chuông đồng, cả kinh đồng thời cấm khẩu.

Mắt phượng của thanh niên tựa hồ hơi ướt, xoay người ôm lấy Đế Vân Vũ, mặt chôn trong vạt áo hắn, tiếng nói hơi khàn: “Nhận được hậu ái của Đế phụ, bảy năm chiếu cố, vô cùng cảm kích.”

Đoạn thời gian y bắt đầu ngâm dược trì kia, nếm đau, nói cái gì đều không vào ngâm, Đế Vân Vũ đem y ném vào hồ nước, y liền liều mạng bò ra, sau đó Đế Vân Vũ liền dùng tay ấn đầu y xuống, làm cả người y tẩm trong hồ thuốc.

Lúc ấy Thẩm Lưu Hưởng vô lực phản kháng. Vô cùng tức giận, một bên xin tha nói mình không đối phó được yêu độc, một bên mắng Đế Vân Vũ ném y ở Tu Chân giới mặc kệ không hỏi lâu như thế, hiện giờ giả vờ người tốt cái gì.

Trong hồ thuốc đau đến mức tận cùng, liền bắt lấy tay Đế Vân Vũ cắn, tràn ngập ý muốn trả thù, không nếm đến mùi máu tươi không chịu bỏ ra.

Trong lúc này, bất kể là bị mắng hay là bị cắn, Đế Vân Vũ đều chỉ nhíu nhíu mày, tùy ý y, trong tay không có động tác khác. Ngày qua ngày, đến tận khi Thẩm Lưu Hưởng thích ứng được với đau đớn trong hồ thuốc, quan hệ của hai người mới dần dần hòa hoãn.

Thẩm Lưu Hưởng hiện giờ hồi tưởng lại tình thương của cha cảm động đất trời này, đổi là người khác làm thế với Đế Vân Vũ, phỏng chừng cỏ trên mộ phần đã sớm cao mấy trượng.

Y hơi híp mắt, thầm nghĩ có cha thật tốt, cho dù là cha của nguyên thân.

Đế Vân Vũ đột nhiên bị ôm lấy, thân thể không khỏi cứng đờ, hắn rất ít khi có động tác thân mật với người khác như vậy, hơi ngẩn ngơ, ngay sau đó có chút không biết làm gì.

Hắn nhìn quanh vòng, nhìn thấy sắc mặt mọi người trong điện đều hoảng sợ, phảng phất đã xảy ra chuyện trời sụp đất nứt.

Một lúc sau, Đế Vân Vũ rũ mắt nhìn nhìn Thẩm Lưu Hưởng trong ngực, học động tác lúc trước y trấn an Từ Tinh Liên, bàn tay đặt lên đầu thanh niên, vỗ nhẹ nhẹ.

“Đừng làm nũng, ta không ăn bộ này, con tin vẫn là con tin.”

Thẩm Lưu Hưởng chôn mặt vào vạt áo hắn, mái tóc đen tùy theo cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, rất là mềm mại.

Đế Vân Vũ trầm mặc một cái chớp mắt, lại nói: “Thật sự không hoàn thành được thì trở về. Không có gì to tát cả.”

Thẩm Lưu Hưởng đang muốn gật đầu, sau lưng đột nhiên bị ai túm một cái, bên tai truyền đến thanh âm Từ Tinh Thần giận không thể át, sắp tức điên rồi.

“Ngươi dám ôm Đế phụ! Buông ra! Mau buông ra! Khi ta còn nhỏ cũng chưa từng ôm! Ngươi còn lớn như thế! Mắc cỡ mắc cỡ! Buông ra! Ngươi mau buông ra cho ta a!!!”

Hai mắt Từ Tinh Thần đỏ bừng, ghen ghét đến phát cuồng, túm Thẩm Lưu Hưởng từ trong ngực Đế Vân Vũ ra, lôi kéo y không quay đầu lại đi thẳng vào Truyền Tống Trận.

“Ngươi làm người quá chán ghét!”

Cùng với thanh âm Từ Tinh Thần tức muốn hộc máu, hai người tiến vào Truyền Tống Trận, ánh sáng chợt lóe, biến mất giữa đại điện.

Người còn lại trong điện còn chưa hồi phục tinh thần, kinh hồn chưa ổn định, muốn nhìn lại không dám, chỉ dám trộm liếc Đế Quân.

Đế Vân Vũ thần sắc như thường, đang muốn khoanh tay rời đi, sắc mặt hơi đổi.

Hắn nâng tay lên, nhìn sợi dây quấn quanh ở trên cổ tay, phát hiện Ngọc Giản buộc trên đó đã không cánh mà bay.

Trầm mặc một cái chớp mắt, Đế Vân Vũ bật cười, tuấn dung rất là bất đắc dĩ, sau đó vung tay áo to rộng thêu hỏa phượng, rời khỏi đại điện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau