Chương 5: | Bạn thân của crush
Lanto đứng trên cầu không biết nên làm thế nào. Kinh nghiệm du lịch vũ trụ của cậu không có, lại càng chưa từng leo lên hạm tư nhân bao giờ, lúc này cậu có hơi lo lắng nhìn tàu chiến khổng lồ trước mặt.
Tàu hộ tống Tiểu Ưng thực ra cũng không tính là lớn, so với những hạm chuyên trách vận chuyển hành khách trong vũ trụ đơn giản chỉ là hạt đậu mà thôi, nhưng tốc độ di chuyển của nó lại cực nhanh, lực công kích của nòng pháo kép cũng rất mạnh, đối với lính đánh thuê mà nói thì đây đã là giàu lắm rồi. Tiểu Ưng sau khi được vệ sinh sạch sẽ thì cũng rất đẹp, bề mặt trơn nhẵn bóng loáng như mới, hai bên hông tàu chiến được mở rộng ra tạo thành một hình mẫu vô cùng cân đối, thực giống như một con chim ưng oai vệ giương cánh bay lượn.
"Sao vẫn đứng yên chỗ này thế?" Thanh Điểu đứng cạnh Lanto, nếu không phải là hắn lên tiếng, Lanto hầu như đã quên bản thân mình còn mang theo thêm một người. Lanto thở dài, có chút tiếc nuối nói: "Nếu như tôi hiện tại vẫn còn là một kỹ sư máy móc, chắc cũng có thể chế tạo ra được một tàu hộ tống xinh đẹp như vầy nhỉ..."
Thanh Điểu im lặng không nói, đánh mắt nhìn chiếc tàu Tiểu Ưng, kéo tay áo cậu, "Đi thôi."
Buông tâm tình xuống, Lanto cũng sửa lại biểu tình của mình, đi qua cây cầu đến bên cửa khoang tàu Tiểu Ưng. Lúc còn cách cửa khoang ba bước, cửa khoang tự động mở ra, Airy Gailey tự mình ra chào đón, "Chào mừng đến với tàu Tiểu Ưng, a, minh tinh Selong cũng đến sao?"
Airy Gailey có chút kinh ngạc nhìn Thanh Điểu, Thanh Điểu mỉm cười, lãnh đạm nói: "Chỉ là một người hát ở quán bar, so với minh tinh vũ trụ còn kém xa lắm."
"Nhiều người thế này, không sao chứ?" Lanto thật sự có chút căng thẳng, lỡ như Airy Gailey từ chối, vậy chẳng phải cậu phải say goodbye với hội chợ triển lãm rồi sao? Nhưng mà cậu không có đủ can đảm đuổi Thanh Điểu đi đâu...
"Không sao, tàu Tiểu Ưng vẫn rộng rãi lắm, vào đi."
Lanto yên tâm, ba người nối đuôi nhau đi vào trong tàu Tiểu Ưng. Vừa vào khoang, trước mặt đột nhiên hiện ra vài đôi mắt sáng rực, Lanto dừng bước, bị mấy ánh mắt này khiến cho sợ hãi. Chuyện này là sao đây, sao mấy người này lại nhìn mình chằm chằm thế kia?
Airy Gailey liếc mắt trừng đoàn viên của mình rồi mới giới thiệu một chút, "Bọn họ là đoàn viên của tôi, Doyle cậu đã gặp qua, hôm đó có cùng tôi đến quán bar." Dứt lời, Doyle vung vẩy mái tóc vàng chói mắt của mình, thờ ơ gật đầu.
"Đứng cạnh là hai chị em sinh đôi khác trứng, chị là Nicole Shanna, em trai là Norre."
"Chào hai người." Nicole Shanna thay đổi dáng vẻ đanh đá trước kia, rụt rè mỉm cười. Norre cũng khách khí gật đầu nhìn hai người.
Lanto cũng gật đầu với hai chị em tóc đỏ, bảo, "Chào mọi người, tôi tên là Lanto, còn đây là bạn tôi, Thanh Điểu."
Airy Gailey quét mắt nhìn đoàn viên của mình, nói rõ ràng: "Lanto và Thanh Điểu muốn đến xem hội chợ triển lãm thiết bị thông minh ở ngân hà PS6, đúng lúc chúng ta tiện đường, nên tôi mới mời hai người họ lên thuyền cùng đi với chúng ta."
"Thì ra là khách à, chào mừng chào mừng, hai người muốn ăn gì, tôi có thể chuẩn bị cho." Nicole Shanna cười duyên dáng nói, khẽ khàng khép nép đến quanh quẩn bên Thanh Điểu, bởi vì cô thoáng ngửi được một hương vị mê người, giống như là dẫn đường, a...nhưng lại không rõ lắm. Cô đang định dò hỏi, thanh âm giễu cợt của Doyle vang lên: "Cả cái hạm này cũng chỉ có Norre mới có thể làm được mấy món có thể nuốt được, với tay nghề của cô chỉ cần ngửi thôi đã nằm liệt giường trong khoang điều trị luôn rồi."
Nicole Shanna tức giận trừng mắt, "Doyle cậu không nói được câu nào thì chết hả?"
Doyle hùng hồn gật đầu, "Phải, tôi sẽ nghẹn chết luôn."
"Có tin bà đây lập tức khiến mi ngạt thở chết ngay không hả!" Nicole Shanna vén tay áo lên, con trăn xanh "Mỹ Nữ" xuất hiện, Lanto vừa thấy con trăn đang trườn đi, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, từng cơn ớn lạnh mài mòn tâm trí cậu, ngay cả thân thể cũng cứng đơ lại như khối băng, cậu không biết mình bị cái gì, nhưng vừa thấy hình dáng loằn ngoằn của con trăn kia thì cậu vô thức sợ hãi, tựa hồ sau đó sẽ xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ. Thanh Điểu thấy thế vội vàng che mắt cậu lại, quay sang Nicole Shanna quát khẽ một tiếng: "Thu hồi tinh thần thể của cô mau!"
Nicole Shanna hoảng sợ, ánh mắt kỳ lạ dừng lại trên người Thanh Điểu, cô còn đang muốn hỏi, Airy Gailey lại lên tiếng: "Nina, thu hồi Mỹ Nữ lại đi. Thực sự vô cùng xin lỗi, tôi cũng không biết là cậu ấy sợ, hay là tôi đưa cậu ấy vào khoang phòng nghỉ ngơi."
"Không cần, anh chỉ đường đi." Dáng vẻ nghiêm túc của Thanh Điểu y hệt nhưng vệ vĩ nửa bước cũng không rời Lanto, mà lúc này Lanto cuối cùng cũng có thể lấy lại được nhịp thở của mình, cậu hít thở một lát, mới kéo tay Thanh Điểu xuống, khó khăn nói: "Thật xin lỗi, tôi...hình như sợ rắn."
"Không sao, tôi đưa cậu đi nghỉ trước." Thanh âm Airy Gailey vô cùng dịu dàng, an ủi: "Đi dọc hành lang, khoang cuối cùng bên phải, phòng đã được dọn dẹp rồi, chính là khoang phòng có để cửa mở đó."
"Cảm ơn, rất xin lỗi." Giọng của Lanto có hơi sầu não, cậu không ngờ mình lại là một người yếu như thế, ngày trước cậu còn chê cười Thanh Điểu, giờ đổi lại nếu không có Thanh Điểu đỡ lấy thì cậu nhất định đã run rẩy ngã xuống đất rồi.
Lanto sau khi được đỡ lấy lảo đảo đi mất, ngay khi bóng người vừa khuất, Cavill đã vội vã hiện thân, nó không dám bám theo, chỉ đứng quanh quẩn ngay tại lối ra vào, kêu lên vài tiếng ngoao đầy chán nản. Nó tức giận trừng mắt với Airy Gailey, bực bội quào quào móng vuốt.
Nicole Shanna ngạc nhiên nhìn đoàn trưởng của mình: "Anh chú ý cái tên Lanto đó? Đó là người thường mà?"
Airy Gailey không bác bỏ, liếc mắt nhìn cô, nói: "Có ý kiến à?"
"Không có, anh không giành dẫn đường của tôi, tôi còn vui không kịp nữa là." Nicole Shanna lập tức thu hồi dáng vẻ kinh ngạc, nghiêm túc khoát tay nói.
"Nói cứ như Airy lại giành đối tượng với cô vậy." Doyle đang đứng yên lặng bên cạnh chợt chế giễu.
"Cậu còn chọc nữa hả! Nếu không phải vì cậu thì mọi chuyện đâu có biến thành như vậy chứ?!"
"Đủ rồi, nếu mọi người đã có mặt ở đây thì tôi sẽ nói thẳng," Thấy hai người đó lại sắp cãi nhau, Airy Gailey có hơi bực mình, tuyên bố: "Tôi quả thực cảm thấy rất hứng thú với thanh niên đó, mặc kệ cậu ấy có phải là dẫn đường hay không tôi cũng muốn quen, nói thế mấy người đã hiểu chưa?"
Bốn bề lặng ngắt như tờ, bình thường Doyle nhất định sẽ châm chọc vài câu, nhưng thái độ hiện tại lại yên tĩnh đến kỳ lạ, Nicole Shanna cũng vậy, chớp chớp đôi mắt thục nữa, cứ như có người ngoài ở đây vậy.
Có người ngoài?! Airy Gailey đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng lắm, anh không nhịn được bèn xoay người lại, thời gian như bị dừng lại, bất động. Thanh Điểu đứng phía sau anh, trừng mắt quan sát đối phương từ đầu đến cuối, nét mặt lạnh buốt lại tàn nhẫn, không giống kiểu cha mẹ vợ xem mắt con rể, mà giống như nhìn chằm chằm kẻ bị tình nghi. Airy Gailey hơi xấu hổ, đột nhiên bị Thanh Điểu phát hiện thế này thực đã làm rối kế hoạch của mình rồi, xem ra đành phải đẩy nhanh tiến độ thôi, có điều anh nhanh chóng bình tĩnh lại, thản nhiên nhận lấy ánh mắt dò xét của Thanh Điểu.
"Chào cậu, cậu cần gì sao?" Airy Gailey lịch sự hỏi.
"Tôi muốn biết phòng ăn ở đâu."
"Cậu làm đồ ăn cho Lanto?"
"Tôi làm." Thanh Điểu nhấn mạnh, chợt chuyển đề tài, nhướng mày hỏi, "Anh muốn theo đuổi Lanto?"
Chuyển trọng tâm câu chuyện thất bại rồi, quả nhiên là người ta vẫn hỏi mà. Sâu trong lòng Airy Gailey lặng lẽ thở dài, khẳng định gật đầu, "Đúng vậy."
Thanh Điểu hơi hất cằm, lạnh lùng liếc đối phương, nói một câu: "Bỏ đi, anh không xứng với cậu ấy."
? Lời vừa dứt, Airy Gailey còn đang mơ hồ, Nicole Shanna đã bị nguyên thùng thuốc súng này đốt đầu tiên, không có Lanto ở đây, cô tùy tiện lấy con trăn ra, bay đến trước mặt Thanh Điểu, mắng: "Lão đại bọn tôi là một người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chuẩn [1] đấy, ngay cả quân đội và chính khách còn phải nhường anh ấy mấy phần, bộ anh mù rồi hay sao hả!" Trong khi Nicole Shanna không ngừng phân bua, con trăn "Mỹ Nữ" chợt cũng nâng cơ thể mình lên giữa không trung, thè lưỡi đe dọa.
Có điều nó uy hiếp chưa đầy ba giây, Thanh Điểu giương mắt lạnh lùng nhìn Mỹ Nữ, Mỹ Nữ nhất thời giống như quả cầu da xì hơi, quăng mình xuống đất, thân hình cuộn tròn lại, tư thế đầy phòng bị. Nicole Shanna đứng cứng ngắc một chỗ, ý thức của cô giống như bị một mũi tên nhọn bắn xuyên qua ngay lúc mình không đề phòng, đúng lúc thế giới tinh thần của mình sắp bị đập vỡ, phần đuôi mũi tên đột nhiên biết mất, cô lảo đảo lùi lại, mồ hôi lạnh thấm ướt cả trán.
"Chị?" Norre cảm thấy thế giới tinh thần của chị mình bị rối lọa, bước đến đỡ cô. Cậu khó tin nhìn Thanh Điểu, mà con cắt lớn đậu bên vai mình cũng khó chịu vỗ cánh, nóng nảy kêu lên. Doyle không lấy tinh thần thể của mình ra, nhưng hắn vốn là người có thần kinh thép mà cũng cứng đơ người lại, tinh thần cũng căn thẳng.
Cavill vọt ra cong lưng lên, khuôn mặt mèo trở nên dữ tợn, Airy Gailey đến bên sờ lỗ tai nó trấn an, ngẩng đầu nghiêm túc cảnh cáo: "Ngài Thanh Điểu, tôi xem cậu là khách, nhưng đừng có vô duyên vô cớ tấn công đoàn viên của tôi."
"Vô duyên vô cớ?" Thanh Điểu liếc xéo, cười nhạt, "Đừng có lấy sự vô dụng của các người làm lý do nữa, ngay cả người thường cũng không đỡ được, lính gác mấy người có gì mà phải kiêu căng tự mãn thế chứ?"
"Người thường, cậu thực sự là người thường ư?" Airy Gailey hỏi ngược lại, "Tuy mùi dẫn đường trên người cậu rất nhạt, nhưng đừng hòng qua được mũi bọn tôi. Giọng ca của cậu có thể trấn an được lính gác, chuyện này cũng chỉ có dẫn đường mới có thể làm được."
Thanh Điểu hùng hổ lên tiếng: "Cho nên các người không chế ngự tôi là vì sợ 'điều luật phải bảo vệ dẫn đường' sao?"
Airy Gailey nghẹn lời, bất đắc dĩ thở ra, "Ngài Thanh Điểu, chúng tôi cũng không có ý gì khác, tôi cũng chỉ muốn hòa thuận với cậu."
"Miễn là anh còn muốn theo đuổi Lanto, tôi không thể hòa thuận với anh được." Thanh Điểu tỏ thái độ kiêu căng, "Trừ phi, cấp bậc của anh lên tới 3S, tôi có thể miễn cưỡng xem xét lại."
"Này, cái khẩu khí mẹ chồng ác độc của ngươi là thế nào vậy hả, bạn của ngươi chứ có phải ngươi đâu!" Nicole Shanna sau khi nén khó chịu thì lại tức tốc trợ uy cho đoàn trưởng của mình. So ra thì, Doyle lại càng lo lắng hơn, "Lên tới 3S... Airy hiện tại đã là S+ mà thuốc ức chế sắp biến thành đồ trang trí cả rồi, lên đến 3S sao, không có dẫn đường khai thông, thế cậu bảo cậu ta trực tiếp chết luôn là được rồi đó."
"Nè, cái này là đoàn viên của anh nói, tôi không có nguyền anh đâu đó." Thanh Điểu vô tội giang tay ra.
"......" Airy Gailey liếc nhìn cái miệng không giữ được chừng mực của Doyle, bực bội thở dài, "Được, tôi biết rồi, tôi đồng ý nếu theo đuổi Lanto thì tôi sẽ thăng cấp 3S, nhưng cậu có thể nói cho tôi biết tại sao lại có điều kiện này không?"
Thanh Điểu vẫn dùng cái ánh mắt từ trên nhìn xuống mà nhìn Airy Gailey, cong khóe môi, thản nhiên cười nói: "Đợi khi anh thăng cấp rồi thì sẽ tự biết."
oOo
Chú thích:
[1] người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chuẩn: nguyên văn là toản thạch vương lão ngũ. Vương lão ngũ là tục ngữ dân gian, ý nói là một người đàn ông quá 35 tuổi vẫn còn độc thân. Còn toản thạch vương lão ngũ là chỉ một người đàn ông quá 35 tuổi, sự nghiệp thành công, có tiền, vẫn còn độc thân.
Năm tiêu chuẩn của một toản thạch vương lão ngũ:
Nhiều tiềnĐẹp trai ngầu lòiHọc thức caoCó năng lực
Tàu hộ tống Tiểu Ưng thực ra cũng không tính là lớn, so với những hạm chuyên trách vận chuyển hành khách trong vũ trụ đơn giản chỉ là hạt đậu mà thôi, nhưng tốc độ di chuyển của nó lại cực nhanh, lực công kích của nòng pháo kép cũng rất mạnh, đối với lính đánh thuê mà nói thì đây đã là giàu lắm rồi. Tiểu Ưng sau khi được vệ sinh sạch sẽ thì cũng rất đẹp, bề mặt trơn nhẵn bóng loáng như mới, hai bên hông tàu chiến được mở rộng ra tạo thành một hình mẫu vô cùng cân đối, thực giống như một con chim ưng oai vệ giương cánh bay lượn.
"Sao vẫn đứng yên chỗ này thế?" Thanh Điểu đứng cạnh Lanto, nếu không phải là hắn lên tiếng, Lanto hầu như đã quên bản thân mình còn mang theo thêm một người. Lanto thở dài, có chút tiếc nuối nói: "Nếu như tôi hiện tại vẫn còn là một kỹ sư máy móc, chắc cũng có thể chế tạo ra được một tàu hộ tống xinh đẹp như vầy nhỉ..."
Thanh Điểu im lặng không nói, đánh mắt nhìn chiếc tàu Tiểu Ưng, kéo tay áo cậu, "Đi thôi."
Buông tâm tình xuống, Lanto cũng sửa lại biểu tình của mình, đi qua cây cầu đến bên cửa khoang tàu Tiểu Ưng. Lúc còn cách cửa khoang ba bước, cửa khoang tự động mở ra, Airy Gailey tự mình ra chào đón, "Chào mừng đến với tàu Tiểu Ưng, a, minh tinh Selong cũng đến sao?"
Airy Gailey có chút kinh ngạc nhìn Thanh Điểu, Thanh Điểu mỉm cười, lãnh đạm nói: "Chỉ là một người hát ở quán bar, so với minh tinh vũ trụ còn kém xa lắm."
"Nhiều người thế này, không sao chứ?" Lanto thật sự có chút căng thẳng, lỡ như Airy Gailey từ chối, vậy chẳng phải cậu phải say goodbye với hội chợ triển lãm rồi sao? Nhưng mà cậu không có đủ can đảm đuổi Thanh Điểu đi đâu...
"Không sao, tàu Tiểu Ưng vẫn rộng rãi lắm, vào đi."
Lanto yên tâm, ba người nối đuôi nhau đi vào trong tàu Tiểu Ưng. Vừa vào khoang, trước mặt đột nhiên hiện ra vài đôi mắt sáng rực, Lanto dừng bước, bị mấy ánh mắt này khiến cho sợ hãi. Chuyện này là sao đây, sao mấy người này lại nhìn mình chằm chằm thế kia?
Airy Gailey liếc mắt trừng đoàn viên của mình rồi mới giới thiệu một chút, "Bọn họ là đoàn viên của tôi, Doyle cậu đã gặp qua, hôm đó có cùng tôi đến quán bar." Dứt lời, Doyle vung vẩy mái tóc vàng chói mắt của mình, thờ ơ gật đầu.
"Đứng cạnh là hai chị em sinh đôi khác trứng, chị là Nicole Shanna, em trai là Norre."
"Chào hai người." Nicole Shanna thay đổi dáng vẻ đanh đá trước kia, rụt rè mỉm cười. Norre cũng khách khí gật đầu nhìn hai người.
Lanto cũng gật đầu với hai chị em tóc đỏ, bảo, "Chào mọi người, tôi tên là Lanto, còn đây là bạn tôi, Thanh Điểu."
Airy Gailey quét mắt nhìn đoàn viên của mình, nói rõ ràng: "Lanto và Thanh Điểu muốn đến xem hội chợ triển lãm thiết bị thông minh ở ngân hà PS6, đúng lúc chúng ta tiện đường, nên tôi mới mời hai người họ lên thuyền cùng đi với chúng ta."
"Thì ra là khách à, chào mừng chào mừng, hai người muốn ăn gì, tôi có thể chuẩn bị cho." Nicole Shanna cười duyên dáng nói, khẽ khàng khép nép đến quanh quẩn bên Thanh Điểu, bởi vì cô thoáng ngửi được một hương vị mê người, giống như là dẫn đường, a...nhưng lại không rõ lắm. Cô đang định dò hỏi, thanh âm giễu cợt của Doyle vang lên: "Cả cái hạm này cũng chỉ có Norre mới có thể làm được mấy món có thể nuốt được, với tay nghề của cô chỉ cần ngửi thôi đã nằm liệt giường trong khoang điều trị luôn rồi."
Nicole Shanna tức giận trừng mắt, "Doyle cậu không nói được câu nào thì chết hả?"
Doyle hùng hồn gật đầu, "Phải, tôi sẽ nghẹn chết luôn."
"Có tin bà đây lập tức khiến mi ngạt thở chết ngay không hả!" Nicole Shanna vén tay áo lên, con trăn xanh "Mỹ Nữ" xuất hiện, Lanto vừa thấy con trăn đang trườn đi, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, từng cơn ớn lạnh mài mòn tâm trí cậu, ngay cả thân thể cũng cứng đơ lại như khối băng, cậu không biết mình bị cái gì, nhưng vừa thấy hình dáng loằn ngoằn của con trăn kia thì cậu vô thức sợ hãi, tựa hồ sau đó sẽ xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ. Thanh Điểu thấy thế vội vàng che mắt cậu lại, quay sang Nicole Shanna quát khẽ một tiếng: "Thu hồi tinh thần thể của cô mau!"
Nicole Shanna hoảng sợ, ánh mắt kỳ lạ dừng lại trên người Thanh Điểu, cô còn đang muốn hỏi, Airy Gailey lại lên tiếng: "Nina, thu hồi Mỹ Nữ lại đi. Thực sự vô cùng xin lỗi, tôi cũng không biết là cậu ấy sợ, hay là tôi đưa cậu ấy vào khoang phòng nghỉ ngơi."
"Không cần, anh chỉ đường đi." Dáng vẻ nghiêm túc của Thanh Điểu y hệt nhưng vệ vĩ nửa bước cũng không rời Lanto, mà lúc này Lanto cuối cùng cũng có thể lấy lại được nhịp thở của mình, cậu hít thở một lát, mới kéo tay Thanh Điểu xuống, khó khăn nói: "Thật xin lỗi, tôi...hình như sợ rắn."
"Không sao, tôi đưa cậu đi nghỉ trước." Thanh âm Airy Gailey vô cùng dịu dàng, an ủi: "Đi dọc hành lang, khoang cuối cùng bên phải, phòng đã được dọn dẹp rồi, chính là khoang phòng có để cửa mở đó."
"Cảm ơn, rất xin lỗi." Giọng của Lanto có hơi sầu não, cậu không ngờ mình lại là một người yếu như thế, ngày trước cậu còn chê cười Thanh Điểu, giờ đổi lại nếu không có Thanh Điểu đỡ lấy thì cậu nhất định đã run rẩy ngã xuống đất rồi.
Lanto sau khi được đỡ lấy lảo đảo đi mất, ngay khi bóng người vừa khuất, Cavill đã vội vã hiện thân, nó không dám bám theo, chỉ đứng quanh quẩn ngay tại lối ra vào, kêu lên vài tiếng ngoao đầy chán nản. Nó tức giận trừng mắt với Airy Gailey, bực bội quào quào móng vuốt.
Nicole Shanna ngạc nhiên nhìn đoàn trưởng của mình: "Anh chú ý cái tên Lanto đó? Đó là người thường mà?"
Airy Gailey không bác bỏ, liếc mắt nhìn cô, nói: "Có ý kiến à?"
"Không có, anh không giành dẫn đường của tôi, tôi còn vui không kịp nữa là." Nicole Shanna lập tức thu hồi dáng vẻ kinh ngạc, nghiêm túc khoát tay nói.
"Nói cứ như Airy lại giành đối tượng với cô vậy." Doyle đang đứng yên lặng bên cạnh chợt chế giễu.
"Cậu còn chọc nữa hả! Nếu không phải vì cậu thì mọi chuyện đâu có biến thành như vậy chứ?!"
"Đủ rồi, nếu mọi người đã có mặt ở đây thì tôi sẽ nói thẳng," Thấy hai người đó lại sắp cãi nhau, Airy Gailey có hơi bực mình, tuyên bố: "Tôi quả thực cảm thấy rất hứng thú với thanh niên đó, mặc kệ cậu ấy có phải là dẫn đường hay không tôi cũng muốn quen, nói thế mấy người đã hiểu chưa?"
Bốn bề lặng ngắt như tờ, bình thường Doyle nhất định sẽ châm chọc vài câu, nhưng thái độ hiện tại lại yên tĩnh đến kỳ lạ, Nicole Shanna cũng vậy, chớp chớp đôi mắt thục nữa, cứ như có người ngoài ở đây vậy.
Có người ngoài?! Airy Gailey đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng lắm, anh không nhịn được bèn xoay người lại, thời gian như bị dừng lại, bất động. Thanh Điểu đứng phía sau anh, trừng mắt quan sát đối phương từ đầu đến cuối, nét mặt lạnh buốt lại tàn nhẫn, không giống kiểu cha mẹ vợ xem mắt con rể, mà giống như nhìn chằm chằm kẻ bị tình nghi. Airy Gailey hơi xấu hổ, đột nhiên bị Thanh Điểu phát hiện thế này thực đã làm rối kế hoạch của mình rồi, xem ra đành phải đẩy nhanh tiến độ thôi, có điều anh nhanh chóng bình tĩnh lại, thản nhiên nhận lấy ánh mắt dò xét của Thanh Điểu.
"Chào cậu, cậu cần gì sao?" Airy Gailey lịch sự hỏi.
"Tôi muốn biết phòng ăn ở đâu."
"Cậu làm đồ ăn cho Lanto?"
"Tôi làm." Thanh Điểu nhấn mạnh, chợt chuyển đề tài, nhướng mày hỏi, "Anh muốn theo đuổi Lanto?"
Chuyển trọng tâm câu chuyện thất bại rồi, quả nhiên là người ta vẫn hỏi mà. Sâu trong lòng Airy Gailey lặng lẽ thở dài, khẳng định gật đầu, "Đúng vậy."
Thanh Điểu hơi hất cằm, lạnh lùng liếc đối phương, nói một câu: "Bỏ đi, anh không xứng với cậu ấy."
? Lời vừa dứt, Airy Gailey còn đang mơ hồ, Nicole Shanna đã bị nguyên thùng thuốc súng này đốt đầu tiên, không có Lanto ở đây, cô tùy tiện lấy con trăn ra, bay đến trước mặt Thanh Điểu, mắng: "Lão đại bọn tôi là một người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chuẩn [1] đấy, ngay cả quân đội và chính khách còn phải nhường anh ấy mấy phần, bộ anh mù rồi hay sao hả!" Trong khi Nicole Shanna không ngừng phân bua, con trăn "Mỹ Nữ" chợt cũng nâng cơ thể mình lên giữa không trung, thè lưỡi đe dọa.
Có điều nó uy hiếp chưa đầy ba giây, Thanh Điểu giương mắt lạnh lùng nhìn Mỹ Nữ, Mỹ Nữ nhất thời giống như quả cầu da xì hơi, quăng mình xuống đất, thân hình cuộn tròn lại, tư thế đầy phòng bị. Nicole Shanna đứng cứng ngắc một chỗ, ý thức của cô giống như bị một mũi tên nhọn bắn xuyên qua ngay lúc mình không đề phòng, đúng lúc thế giới tinh thần của mình sắp bị đập vỡ, phần đuôi mũi tên đột nhiên biết mất, cô lảo đảo lùi lại, mồ hôi lạnh thấm ướt cả trán.
"Chị?" Norre cảm thấy thế giới tinh thần của chị mình bị rối lọa, bước đến đỡ cô. Cậu khó tin nhìn Thanh Điểu, mà con cắt lớn đậu bên vai mình cũng khó chịu vỗ cánh, nóng nảy kêu lên. Doyle không lấy tinh thần thể của mình ra, nhưng hắn vốn là người có thần kinh thép mà cũng cứng đơ người lại, tinh thần cũng căn thẳng.
Cavill vọt ra cong lưng lên, khuôn mặt mèo trở nên dữ tợn, Airy Gailey đến bên sờ lỗ tai nó trấn an, ngẩng đầu nghiêm túc cảnh cáo: "Ngài Thanh Điểu, tôi xem cậu là khách, nhưng đừng có vô duyên vô cớ tấn công đoàn viên của tôi."
"Vô duyên vô cớ?" Thanh Điểu liếc xéo, cười nhạt, "Đừng có lấy sự vô dụng của các người làm lý do nữa, ngay cả người thường cũng không đỡ được, lính gác mấy người có gì mà phải kiêu căng tự mãn thế chứ?"
"Người thường, cậu thực sự là người thường ư?" Airy Gailey hỏi ngược lại, "Tuy mùi dẫn đường trên người cậu rất nhạt, nhưng đừng hòng qua được mũi bọn tôi. Giọng ca của cậu có thể trấn an được lính gác, chuyện này cũng chỉ có dẫn đường mới có thể làm được."
Thanh Điểu hùng hổ lên tiếng: "Cho nên các người không chế ngự tôi là vì sợ 'điều luật phải bảo vệ dẫn đường' sao?"
Airy Gailey nghẹn lời, bất đắc dĩ thở ra, "Ngài Thanh Điểu, chúng tôi cũng không có ý gì khác, tôi cũng chỉ muốn hòa thuận với cậu."
"Miễn là anh còn muốn theo đuổi Lanto, tôi không thể hòa thuận với anh được." Thanh Điểu tỏ thái độ kiêu căng, "Trừ phi, cấp bậc của anh lên tới 3S, tôi có thể miễn cưỡng xem xét lại."
"Này, cái khẩu khí mẹ chồng ác độc của ngươi là thế nào vậy hả, bạn của ngươi chứ có phải ngươi đâu!" Nicole Shanna sau khi nén khó chịu thì lại tức tốc trợ uy cho đoàn trưởng của mình. So ra thì, Doyle lại càng lo lắng hơn, "Lên tới 3S... Airy hiện tại đã là S+ mà thuốc ức chế sắp biến thành đồ trang trí cả rồi, lên đến 3S sao, không có dẫn đường khai thông, thế cậu bảo cậu ta trực tiếp chết luôn là được rồi đó."
"Nè, cái này là đoàn viên của anh nói, tôi không có nguyền anh đâu đó." Thanh Điểu vô tội giang tay ra.
"......" Airy Gailey liếc nhìn cái miệng không giữ được chừng mực của Doyle, bực bội thở dài, "Được, tôi biết rồi, tôi đồng ý nếu theo đuổi Lanto thì tôi sẽ thăng cấp 3S, nhưng cậu có thể nói cho tôi biết tại sao lại có điều kiện này không?"
Thanh Điểu vẫn dùng cái ánh mắt từ trên nhìn xuống mà nhìn Airy Gailey, cong khóe môi, thản nhiên cười nói: "Đợi khi anh thăng cấp rồi thì sẽ tự biết."
oOo
Chú thích:
[1] người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chuẩn: nguyên văn là toản thạch vương lão ngũ. Vương lão ngũ là tục ngữ dân gian, ý nói là một người đàn ông quá 35 tuổi vẫn còn độc thân. Còn toản thạch vương lão ngũ là chỉ một người đàn ông quá 35 tuổi, sự nghiệp thành công, có tiền, vẫn còn độc thân.
Năm tiêu chuẩn của một toản thạch vương lão ngũ:
Nhiều tiềnĐẹp trai ngầu lòiHọc thức caoCó năng lực
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất