Chương 10: Sổ sách
"Đồ hỗn trướng! Đúng là đại nghịch bất đạo!"
Hoàng đế tức giận đến run người đứng lên khỏi long ỷ, chỉ tay vào quyển sổ đặt trên bàn "Đi, mang nhị hoàng tử đến đây, trẫm muốn hỏi hắn một chút, có phải hắn không muốn đầu của mình nữa hay không?!"
Lục Bác Dung khoanh tay đứng một bên, ánh mắt lạnh nhạt, nhưng biểu tình vẫn biểu lộ sự thương sót giả tạo
"Phụ hoàng, người hãy khoan dung với nhị đệ..... Nhị đệ chỉ là nhất thời hồ đồ, ban đầu nhi thần cũng rất do dự, không biết có nên đem sổ sách này trình lên hay không? Xoắn xuýt một hồi, nhi thần đi hỏi thái sư, thái sư nói, nếu như biết mà không báo, là khiến cho Viễn Đạt càng thêm ngông cuồng, sự tình đến mức này, lỗi một phần cũng do nhi thần không quan tâm chăm sóc chu đáo với nhị đệ"
Hoàng đế cảm thấy cả người vô cùng khó chịu, lão liếc mắt nhìn hắn một cái, ý tứ nhắc nhở
" Đừng tưởng rằng trẫm già rồi nên hồ đồ, ngược lại ngươi nói xem, sổ sách này ngươi có được từ đâu?"
"Phụ hoàng!" Lục Bác Dung lập tức quỳ xuống, trên trán lộ ra một tầng mồ hôi mỏng "Là nhi thần.... Nhi thần..."
Lúc này, âm thanh thông báo có phần bén nhọn vọng đến
"Nhị hoàng tử đến....."
Hoàng đế xoay nhẫn ngọc trên tay, trừng mắt nhìn Lục Bác Dung "Ngươi đứng lên đi"
Hôm nay thị uy với thái tử, không phải lão muốn trách cứ, lão chỉ muốn nhắc nhở hắn, đừng có đem âm mưu dương mưu ra đối phó với lão
Rất nhiều lần, không phải hoàng đế không biết đến các thủ đoạn của 2 người, lão chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, không muốn vạch trần mà thôi
Lục Viễn Đạt chậm rãi từ ngoài tiến vào, hành đại lễ với hoàng đế
"Tham kiến phụ hoàng"
Biểu tình của hoàng đế lạnh nhạt vô cùng, lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu mới mở miệng
"Dọc đường tới đây, đã nghĩ ra được lý do vì sao ta lại tuyên triệu ngươi gấp đến như vậy chưa?"
Mí mắt Lục Viễn Đạt khẽ run, trái tim cũng chìm xuống, khẽ nhìn sắc mặt của Lục Bác Dung, hắn cũng biết đã có chuyện xảy ra, nhưng hắn vẫn lắc đầu nói
"Nhi thần không biết, kính xin phụ hoàng nói rõ....."
Hoàng đế cầm quyển sổ trên bàn, quăng mạnh vào người của Lục Viễn Đạt, mở miệng trách mắng một trận
"Lục Viễn Đạt, có phải ngươi đã ăn gan hùm mật gấu?! Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nghĩ thật kĩ xem, lúc ngươi đi trị thủy, đã làm những chuyện tốt lành gì?!"
Nghe vậy, cả người Lục Viễn Đạt cứng ngắc, quyển sổ rất dày, mà nơi hắn bị quyển sổ đập trúng lại nằm ở hõm vai, bả vai truyền đến từng đợt đau đớn, hắn yên lặng cau chặt lông mày, nhìn quyển sổ rơi bên đất, lại nghiền ngẫm những lời hoàng đế vừa nói. Rốt cục, sự việc được ghi chép vào trong sổ đã sớm bị hắn quên lãng nay lại hiện rõ trong trí nhớ
"Phụ hoàng....."
"Câm miệng! Trẫm không có đứa con không biết lo cho dân chúng, chỉ biết kéo bè kết cánh!" Hoàng đế nổi giận, trong mắt tràn đầy trách cứ "Ngươi dám lấy cắp ngân lượng dùng để cứu dân gặp nạn, sau đó đi đút lót Tổng đốc Lưỡng Giang?! Lục Viễn Đạt, ở trong mắt ngươi, ngoại trừ quyền quý ra, thì mạng của bách tính không phải là mạng? Ngươi đã từng học qua câu nói này chưa? 'Nước có thể dâng thuyền cũng có thể lật thuyền'!"
Thiên tử nổi giận, như thiên lôi nổi sét, không khí trong điện đã cứng lại, giống như có một bàn tay lớn, đang nắm chặt cuống họng của từng người, khiến cho mọi người đều không thở được
Sắc mặt Lục Viễn Đạt càng ngày càng khó coi, hắn biết hiện tại đã không kịp để biện giải, chỉ có thể cắn răng không thừa nhận
"Phụ hoàng, đây là có người làm giả sổ sách, muốn rắp tâm hãm hại nhi thần, những thứ ghi trên đây, đều không phải là sự thật, kính mong phui hoàng minh xét!"
"Thái tử, những sổ sách này ngươi tìm được ở đâu?"
"Bẩm phụ hoàng, đây đều là tìm được ở trong một quán rượu tên là Phượng Trúc quán nằm ở kinh thành, lão bản tên là Cơ Dao, nghe nói ngày thường cũng rất hay đến phủ của nhị hoàng đệ.... Điều này thật hay giả, chỉ cần bắt người về tra sẽ rõ"
"Việc này còn thiếu quá nhiều chứng cứ, không nên kéo người dân vô tội đem vào ngục thẩm vấn...."
"Y như lời của thái tử mà làm" hoàng đế lãnh khốc đánh gãy lời nói của hắn, thậm chí còn không hề nhìn về phía hắn "Về phần thẩm vấn, đương nhiên là do thái tử chủ trì, nhớ kỹ, trẫm muốn nghe sự thật"
Thái tử cùng nhị hoàng tử vẫn luôn bất hoà, việc này giao cho thái tử làm, chắc chắn người bị bắt thẩm vấn sẽ ăn khổ không thể chịu được. Chính là vì hoàng đế nghĩ đến điểm này, nên lão mới để cho thái tử làm
Khoé môi Lục Bác Dung khẽ nhếch "Nhi thần tuân chỉ"
Hôm đó khí trời hiếm khi tốt vô cùng, mây đen bao phủ kính thành nhiều ngày cũng dần tan, Cơ Dao bị người của Lục Viễn Đạt gọi gấp vào trong vương phủ, nhưng chưa kịp rời đi đã bị một đám binh lính tiến vào Phượng Trúc quán bắt đi
Đầu óc Cơ Dao xoay chuyển rất nhanh, y đã hiểu Lục Viễn Đạt đã xảy ra chuyện. Nhưng chuyện này phát sinh quá đột ngột, khiến y không kịp nghe thấy tin tức gì, thậm chí, ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có, mấy binh lính kia nhìn thấy áo choàng lông hồ của y vướng víu, nên dứt khoát lột bỏ, chỉ còn lại y phục trắng đơn bạc
Trong ngục không đốt than, quả nhiên là âm lãnh vô cùng, Cơ Dao bị binh lính áp giải thẳng đến hình thất, bên trong đã được đốt đuốc, có một người ngồi chờ bên trong
Lục Bác Dung vắt chéo chân, tựa hồ tâm tình hắn rất tốt, còn đang nghịch tua rua trên ngọc bội. Mặc cho cai ngục đã trói Cơ Dao ở trên cột chữ thập, hắn cũng không ngẩng đầu lên
Mãi cho đến khi Cơ Dao bị trói đến phát đau, y đành phải mở miệng trước
"Thái tử điện hạ, người đang muốn làm cái gì?"
"Làm cái gì?" Thái tử cười hừ hừ nói "Chính là muốn các ngươi nhận tội!"
"Thảo dân không biết phạm phải tội gì, kính mong điện hạ nói rõ"
"Không biết? những năm này, ngươi đã giúp đỡ Lục Viễn Đạt làm không ít việc? Ngươi nói coi, bên người Lục Viễn Đạt nhiều người như vậy, nhưng ngươi vẫn luôn khăng khăng một mực với hắn, trên giường dưới giường đều hầu hạ hắn?"
"..... Tuy rằng người là thái tử" Sắc mặt Cơ Dao lạnh đi, đôi mắt phượng đa tình đã nảy sinh sát ý "Nhưng người cũng nên biết chừng mực"
"A, tức giận?" Thái tử ngước mắt, cười híp mắt, vươn tay xoa xoa bên má y "Chậc, cũng thật là một mỹ nhân hiếm thấy, khó trách tên đệ đệ kia của ta lại mê ngươi đến mức này"
Cơ Dao ghét bỏ quay đầu đi, chỉ có trời mới biết, đáy lòng y đã muốn đem tên thái tử này đâm ngàn đao
"Ta biết ngươi là người thông minh, hiểu được câu nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hiện tại, nhị hoàng tử cũng không thể che chở ngươi – sổ sách bên trong Phượng Trúc quán, ghi chép cái gì, chính ngươi rõ ràng hơn ai hết, hắn đã phạm phải đại tội, kết kè kéo cánh, âm thầm biển thủ ngân lượng dùng để cứu nạn thiên tai. Nếu ngươi chịu đứng ra làm chứng, ngươi có thể giữ được tính mạng, bằng không...."
"Không cần nói nữa" Cơ Dao nhắm mắt lại "Cái gì ta cũng không biết"
"Cũng là một người xương cứng! Xem ra không thấy quan tài không đổ lệ! Phải cho ngươi nếm thử trái đắng một lần! người đâu, mang nhị hoàng tử đến đây, ta muốn thẩm vấn hắn!"
"Những sổ sách, làm sao ngươi biết được?"
Lục Bác Dung lộ ra cụ cười ý vị thâm trường "Ngươi đoán xem, hiện tại bên trong đại lao, có ai muốn kiếm chuyện dời đi lực chú ý, sau đó toàn thân thoát ra?"
Cả người Cơ Dao chấn động không có trả lời
Cai ngục đã mang nhị hoàng tử tới rất nhanh, tinh thần Lục Viễn Đạt đang rất không tốt, gương mặt trắng như tờ giấy, dưới chân phù phiếm vô lực, thậm chí phải có người đỡ mới đi vào được – tuy rằng như vậy, nhưng y phục trên người vẫn còn tốt, nhưng bất kể ai nhìn qua, đều biết hắn đã trải qua cực hình. Lục Viễn Đạt nhìn thấy Cơ Dao, con mắt hắn co rút
"Cơ Dao...."
Cơ Dao nhìn hắn dùng khẩu hình nói cho Lục Viễn Đạt "Cẩn thận Lục Khai Hoàn"
"Lục Viễn Đạt, ta hỏi ngươi, ngươi và Cơ Dao đã lén lút cấu kết như thế nào? Ngươi đã kêu y giúp ngươi dấu đi tiền tài bất chính, có việc này hay không?"
"Không có"
Lục Bác Dung nhìn tùy tùng một cái, người kia lập tức hiểu ý, ở bên cạnh cầm lấy một tờ giấy, thấm nước đặt lên mặt của Lục Viễn Đạt, hành động này không gây ra đau đớn, nhưng lại khiến cho người thụ hình chịu thống khổ không thở được, khiến cho người thụ hình từ từ cảm nhận được sự tử vong đang đến gần
"Dừng tay! Dừng tay!" vành mắt Cơ Dao đều đã đỏ, liều mạng muốn từ cọc gỗ chạy đến bên Lục Viễn Đạt
Vừa mới bắt đầu, Lục Viễn Đạt có thể cắn răng mạnh mẽ chống đỡ, nhưng thêm vài lần, bất kể là ai cũng đều không chịu nổi, thậm chí hắn đã cảm thấy trái tim của chính hắn đang đập chậm lại, bên tai ong lên, hoa mắt, giống như bản thân sắp chết. trong hình phòng ánh sáng ít ỏi, làm cho gân xanh trên trán hắn nổi lên từng hồi
"Không nói?" Lục Bác Dung cười lạnh, Lục Viễn Đạt giãy dụa yếu ớt, Lục Bác Dung tự mình đi tới, đem giấy thấm nước kéo xuống khỏi mặt hắn "Nghĩ thông suốt chưa?"
Không khí tràn vào trong phổi, Lục Viễn Đạt tham lam hút lấy từng ngụm
"Ta nói! Ta nói!" Trên trán Lục Viễn Đạt không ngừng có mồ hôi chảy xuống "Việc này không phải ta gây nên, sổ sách này kia, đều là tặc nhân Cơ Dao hãm hại ta, hết thảy đều không có quan hệ gì đến ta! Không có quan hệ gì....."
Cơ Dao như bị sét đánh, y nhìn chằm chằm vào Lục Viễn Đạt, trong mắt đều đong đày sự không thể tin tưởng nổi
Mộc:....Ai yêu trước thì nhất định sẽ chịu khổ, sai lầm cả đời Cơ Dao chính là lỡ đem trái tim giao cho Lục Viễn Đạt....
Hoàng đế tức giận đến run người đứng lên khỏi long ỷ, chỉ tay vào quyển sổ đặt trên bàn "Đi, mang nhị hoàng tử đến đây, trẫm muốn hỏi hắn một chút, có phải hắn không muốn đầu của mình nữa hay không?!"
Lục Bác Dung khoanh tay đứng một bên, ánh mắt lạnh nhạt, nhưng biểu tình vẫn biểu lộ sự thương sót giả tạo
"Phụ hoàng, người hãy khoan dung với nhị đệ..... Nhị đệ chỉ là nhất thời hồ đồ, ban đầu nhi thần cũng rất do dự, không biết có nên đem sổ sách này trình lên hay không? Xoắn xuýt một hồi, nhi thần đi hỏi thái sư, thái sư nói, nếu như biết mà không báo, là khiến cho Viễn Đạt càng thêm ngông cuồng, sự tình đến mức này, lỗi một phần cũng do nhi thần không quan tâm chăm sóc chu đáo với nhị đệ"
Hoàng đế cảm thấy cả người vô cùng khó chịu, lão liếc mắt nhìn hắn một cái, ý tứ nhắc nhở
" Đừng tưởng rằng trẫm già rồi nên hồ đồ, ngược lại ngươi nói xem, sổ sách này ngươi có được từ đâu?"
"Phụ hoàng!" Lục Bác Dung lập tức quỳ xuống, trên trán lộ ra một tầng mồ hôi mỏng "Là nhi thần.... Nhi thần..."
Lúc này, âm thanh thông báo có phần bén nhọn vọng đến
"Nhị hoàng tử đến....."
Hoàng đế xoay nhẫn ngọc trên tay, trừng mắt nhìn Lục Bác Dung "Ngươi đứng lên đi"
Hôm nay thị uy với thái tử, không phải lão muốn trách cứ, lão chỉ muốn nhắc nhở hắn, đừng có đem âm mưu dương mưu ra đối phó với lão
Rất nhiều lần, không phải hoàng đế không biết đến các thủ đoạn của 2 người, lão chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, không muốn vạch trần mà thôi
Lục Viễn Đạt chậm rãi từ ngoài tiến vào, hành đại lễ với hoàng đế
"Tham kiến phụ hoàng"
Biểu tình của hoàng đế lạnh nhạt vô cùng, lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu mới mở miệng
"Dọc đường tới đây, đã nghĩ ra được lý do vì sao ta lại tuyên triệu ngươi gấp đến như vậy chưa?"
Mí mắt Lục Viễn Đạt khẽ run, trái tim cũng chìm xuống, khẽ nhìn sắc mặt của Lục Bác Dung, hắn cũng biết đã có chuyện xảy ra, nhưng hắn vẫn lắc đầu nói
"Nhi thần không biết, kính xin phụ hoàng nói rõ....."
Hoàng đế cầm quyển sổ trên bàn, quăng mạnh vào người của Lục Viễn Đạt, mở miệng trách mắng một trận
"Lục Viễn Đạt, có phải ngươi đã ăn gan hùm mật gấu?! Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nghĩ thật kĩ xem, lúc ngươi đi trị thủy, đã làm những chuyện tốt lành gì?!"
Nghe vậy, cả người Lục Viễn Đạt cứng ngắc, quyển sổ rất dày, mà nơi hắn bị quyển sổ đập trúng lại nằm ở hõm vai, bả vai truyền đến từng đợt đau đớn, hắn yên lặng cau chặt lông mày, nhìn quyển sổ rơi bên đất, lại nghiền ngẫm những lời hoàng đế vừa nói. Rốt cục, sự việc được ghi chép vào trong sổ đã sớm bị hắn quên lãng nay lại hiện rõ trong trí nhớ
"Phụ hoàng....."
"Câm miệng! Trẫm không có đứa con không biết lo cho dân chúng, chỉ biết kéo bè kết cánh!" Hoàng đế nổi giận, trong mắt tràn đầy trách cứ "Ngươi dám lấy cắp ngân lượng dùng để cứu dân gặp nạn, sau đó đi đút lót Tổng đốc Lưỡng Giang?! Lục Viễn Đạt, ở trong mắt ngươi, ngoại trừ quyền quý ra, thì mạng của bách tính không phải là mạng? Ngươi đã từng học qua câu nói này chưa? 'Nước có thể dâng thuyền cũng có thể lật thuyền'!"
Thiên tử nổi giận, như thiên lôi nổi sét, không khí trong điện đã cứng lại, giống như có một bàn tay lớn, đang nắm chặt cuống họng của từng người, khiến cho mọi người đều không thở được
Sắc mặt Lục Viễn Đạt càng ngày càng khó coi, hắn biết hiện tại đã không kịp để biện giải, chỉ có thể cắn răng không thừa nhận
"Phụ hoàng, đây là có người làm giả sổ sách, muốn rắp tâm hãm hại nhi thần, những thứ ghi trên đây, đều không phải là sự thật, kính mong phui hoàng minh xét!"
"Thái tử, những sổ sách này ngươi tìm được ở đâu?"
"Bẩm phụ hoàng, đây đều là tìm được ở trong một quán rượu tên là Phượng Trúc quán nằm ở kinh thành, lão bản tên là Cơ Dao, nghe nói ngày thường cũng rất hay đến phủ của nhị hoàng đệ.... Điều này thật hay giả, chỉ cần bắt người về tra sẽ rõ"
"Việc này còn thiếu quá nhiều chứng cứ, không nên kéo người dân vô tội đem vào ngục thẩm vấn...."
"Y như lời của thái tử mà làm" hoàng đế lãnh khốc đánh gãy lời nói của hắn, thậm chí còn không hề nhìn về phía hắn "Về phần thẩm vấn, đương nhiên là do thái tử chủ trì, nhớ kỹ, trẫm muốn nghe sự thật"
Thái tử cùng nhị hoàng tử vẫn luôn bất hoà, việc này giao cho thái tử làm, chắc chắn người bị bắt thẩm vấn sẽ ăn khổ không thể chịu được. Chính là vì hoàng đế nghĩ đến điểm này, nên lão mới để cho thái tử làm
Khoé môi Lục Bác Dung khẽ nhếch "Nhi thần tuân chỉ"
Hôm đó khí trời hiếm khi tốt vô cùng, mây đen bao phủ kính thành nhiều ngày cũng dần tan, Cơ Dao bị người của Lục Viễn Đạt gọi gấp vào trong vương phủ, nhưng chưa kịp rời đi đã bị một đám binh lính tiến vào Phượng Trúc quán bắt đi
Đầu óc Cơ Dao xoay chuyển rất nhanh, y đã hiểu Lục Viễn Đạt đã xảy ra chuyện. Nhưng chuyện này phát sinh quá đột ngột, khiến y không kịp nghe thấy tin tức gì, thậm chí, ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có, mấy binh lính kia nhìn thấy áo choàng lông hồ của y vướng víu, nên dứt khoát lột bỏ, chỉ còn lại y phục trắng đơn bạc
Trong ngục không đốt than, quả nhiên là âm lãnh vô cùng, Cơ Dao bị binh lính áp giải thẳng đến hình thất, bên trong đã được đốt đuốc, có một người ngồi chờ bên trong
Lục Bác Dung vắt chéo chân, tựa hồ tâm tình hắn rất tốt, còn đang nghịch tua rua trên ngọc bội. Mặc cho cai ngục đã trói Cơ Dao ở trên cột chữ thập, hắn cũng không ngẩng đầu lên
Mãi cho đến khi Cơ Dao bị trói đến phát đau, y đành phải mở miệng trước
"Thái tử điện hạ, người đang muốn làm cái gì?"
"Làm cái gì?" Thái tử cười hừ hừ nói "Chính là muốn các ngươi nhận tội!"
"Thảo dân không biết phạm phải tội gì, kính mong điện hạ nói rõ"
"Không biết? những năm này, ngươi đã giúp đỡ Lục Viễn Đạt làm không ít việc? Ngươi nói coi, bên người Lục Viễn Đạt nhiều người như vậy, nhưng ngươi vẫn luôn khăng khăng một mực với hắn, trên giường dưới giường đều hầu hạ hắn?"
"..... Tuy rằng người là thái tử" Sắc mặt Cơ Dao lạnh đi, đôi mắt phượng đa tình đã nảy sinh sát ý "Nhưng người cũng nên biết chừng mực"
"A, tức giận?" Thái tử ngước mắt, cười híp mắt, vươn tay xoa xoa bên má y "Chậc, cũng thật là một mỹ nhân hiếm thấy, khó trách tên đệ đệ kia của ta lại mê ngươi đến mức này"
Cơ Dao ghét bỏ quay đầu đi, chỉ có trời mới biết, đáy lòng y đã muốn đem tên thái tử này đâm ngàn đao
"Ta biết ngươi là người thông minh, hiểu được câu nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hiện tại, nhị hoàng tử cũng không thể che chở ngươi – sổ sách bên trong Phượng Trúc quán, ghi chép cái gì, chính ngươi rõ ràng hơn ai hết, hắn đã phạm phải đại tội, kết kè kéo cánh, âm thầm biển thủ ngân lượng dùng để cứu nạn thiên tai. Nếu ngươi chịu đứng ra làm chứng, ngươi có thể giữ được tính mạng, bằng không...."
"Không cần nói nữa" Cơ Dao nhắm mắt lại "Cái gì ta cũng không biết"
"Cũng là một người xương cứng! Xem ra không thấy quan tài không đổ lệ! Phải cho ngươi nếm thử trái đắng một lần! người đâu, mang nhị hoàng tử đến đây, ta muốn thẩm vấn hắn!"
"Những sổ sách, làm sao ngươi biết được?"
Lục Bác Dung lộ ra cụ cười ý vị thâm trường "Ngươi đoán xem, hiện tại bên trong đại lao, có ai muốn kiếm chuyện dời đi lực chú ý, sau đó toàn thân thoát ra?"
Cả người Cơ Dao chấn động không có trả lời
Cai ngục đã mang nhị hoàng tử tới rất nhanh, tinh thần Lục Viễn Đạt đang rất không tốt, gương mặt trắng như tờ giấy, dưới chân phù phiếm vô lực, thậm chí phải có người đỡ mới đi vào được – tuy rằng như vậy, nhưng y phục trên người vẫn còn tốt, nhưng bất kể ai nhìn qua, đều biết hắn đã trải qua cực hình. Lục Viễn Đạt nhìn thấy Cơ Dao, con mắt hắn co rút
"Cơ Dao...."
Cơ Dao nhìn hắn dùng khẩu hình nói cho Lục Viễn Đạt "Cẩn thận Lục Khai Hoàn"
"Lục Viễn Đạt, ta hỏi ngươi, ngươi và Cơ Dao đã lén lút cấu kết như thế nào? Ngươi đã kêu y giúp ngươi dấu đi tiền tài bất chính, có việc này hay không?"
"Không có"
Lục Bác Dung nhìn tùy tùng một cái, người kia lập tức hiểu ý, ở bên cạnh cầm lấy một tờ giấy, thấm nước đặt lên mặt của Lục Viễn Đạt, hành động này không gây ra đau đớn, nhưng lại khiến cho người thụ hình chịu thống khổ không thở được, khiến cho người thụ hình từ từ cảm nhận được sự tử vong đang đến gần
"Dừng tay! Dừng tay!" vành mắt Cơ Dao đều đã đỏ, liều mạng muốn từ cọc gỗ chạy đến bên Lục Viễn Đạt
Vừa mới bắt đầu, Lục Viễn Đạt có thể cắn răng mạnh mẽ chống đỡ, nhưng thêm vài lần, bất kể là ai cũng đều không chịu nổi, thậm chí hắn đã cảm thấy trái tim của chính hắn đang đập chậm lại, bên tai ong lên, hoa mắt, giống như bản thân sắp chết. trong hình phòng ánh sáng ít ỏi, làm cho gân xanh trên trán hắn nổi lên từng hồi
"Không nói?" Lục Bác Dung cười lạnh, Lục Viễn Đạt giãy dụa yếu ớt, Lục Bác Dung tự mình đi tới, đem giấy thấm nước kéo xuống khỏi mặt hắn "Nghĩ thông suốt chưa?"
Không khí tràn vào trong phổi, Lục Viễn Đạt tham lam hút lấy từng ngụm
"Ta nói! Ta nói!" Trên trán Lục Viễn Đạt không ngừng có mồ hôi chảy xuống "Việc này không phải ta gây nên, sổ sách này kia, đều là tặc nhân Cơ Dao hãm hại ta, hết thảy đều không có quan hệ gì đến ta! Không có quan hệ gì....."
Cơ Dao như bị sét đánh, y nhìn chằm chằm vào Lục Viễn Đạt, trong mắt đều đong đày sự không thể tin tưởng nổi
Mộc:....Ai yêu trước thì nhất định sẽ chịu khổ, sai lầm cả đời Cơ Dao chính là lỡ đem trái tim giao cho Lục Viễn Đạt....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất